Edit: Kuro
Beta: Ka
Trương Tri Âm từng bước từng bước hướng đến chỗ người kia.
Bốn bề yên tĩnh giống như cả thế giới chỉ có hai người họ.
Hắn đi đến phía sau người kia, người kia vẫn quay lưng về phía hắn, yên lặng, âm thầm không nói lời nào, giống như từ trước đến giờ.
Trương Tri Âm nhẹ nhàng ôm eo người kia, dựa đầu vào lưng hắn, nói nhỏ: “Ân Niệm…”
Lời nói đã suy nghĩ trăm ngàn lần trong đầu cuối cùng cũng nói ra.
Ân Niệm lặng lẽ xoay người, cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen trầm tĩnh.
Trương Tri Âm đột nhiên hoảng hốt.
Trước mắt…là Ân Niệm thật, cảm xúc thật, kí ức thật, thậm chí tim đập nhanh liên hồi.
Hắn hoảng loạn muốn buông tay ra nhưng rốt cục lại bị đè xuống.
Ân Niệm dùng tay trái đè chặt Trương Tri Âm xuống, không cho nhúc nhích, tay phải lần lên phía trước, chậm rãi xoa mặt hắn.
“Tri Âm…” – Y nói, thanh âm trầm ổn, ánh mắt đầy hư ảo.
Trương Tri Âm nhất thời không cử động được, sững sờ nhìn hắn, không biết nên phản ứng ra sao.
“Tri Âm” Ân Niệm lại gọi thêm một lần nữa, sau đó không chờ đối phương phản ứng, cúi đầu hôn hắn, mềm mại, mang theo ý thăm dò – giống như vô số lần trong phòng thực nghiệm bỏ hoang Trương Tri Âm cố gắng hôn hắn.
Trương Tri Âm không nhúc nhích, mang theo sự mông lung không rõ ràng mà nhắm chặt mắt.
…
______________________
Sáng hôm sau Trương Tri Âm tỉnh dậy trong phòng của mình, Ân Tiểu Tưởng vẫn còn vùi mình ngủ ở cổ hắn.
Hắn nhớ lại hôm qua liền kiểm tra cơ thể mình, không phát hiện điều gì khác thường.
Xem ra tối qua đúng là một giấc mơ, chỉ là mơ tới Boss quá chân thật mà thôi.
Trương Tri Âm xoa xoa thái dương, hình như ngủ không đủ nên cảm thấy đau đầu chóng mặt, rời giường rửa mặt rồi ra ngoài ăn điểm tâm.
Đại Đao thấy hắn liền báo cáo: “Đội trưởng, tang thi hệ tinh thần có động thái lạ”
“Sao vậy?”. Bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, Trương Tri Âm cũng không kén ăn, ngồi ăn cùng mọi người, thuận miệng hỏi.
“Hôm qua ta mơ thấy bà ta, thật sự rất thật không giống mơ chút nào. Ta cùng bà đi lại bên giường, thử quần áo cho ta”. Nói tới đây mắt hắn cay cay “Nhưng dù sao vẫn không phải thật, bà nhanh chóng biến mất. Sau đó Tiểu Kim thấy ta không ở trong phòng, kêu người cùng ra ngoài tìm kiếm mới phát hiện ra ta mộng du đi lang thang ngoài căn cứ, bọn họ gọi bốn người mới đưa được ta về”
Tiểu Kim giải thích thêm: “Đây là tinh thần nhiễu cao cấp lưu lại trên người, đợi đến khi người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ mới phát tác, tạo ra ảo giác, thường hiện ra thứ mà mình vô cùng mong muốn hoặc sợ hãi để đạt mục đích khống chế. Bây giờ đệ vẫn chưa thể đạt đến trình dộ này, những điều này là đệ nghe được.
Nói tới đây Tiểu Kim liếc mắt nhìn Trương Tri Âm: “Đội trưởng…ngài không việc gì chứ? Đại Cao ca nói ngài còn đi sau huynh ấy một bước, cũng có cảm giác bị nhìn…Theo lý mà nói thì ngài cũng có thể đã trúng chiêu”
Ta? Trương Tri Âm khóe miệng giật giật. Nhớ lại giấc mộng hôm qua.
Trong mộng hắn ôm y, còn được y chủ động hôn…Không chỉ một lần.
Sau đó hắn cảm thấy buồn ngủ, Ân Niệm ngồi xuống cho hắn gối đầu lên chân mình, ôm hắn ngủ…
Dù nghĩ thế nào thì chuyện này trong hiện thực không bao giờ xảy ra. Nghe Tiểu Kim nói “Mong muốn cực độ hoặc vô cùng sợ hãi” cũng rất có lý.
Nhưng hắn lại tỉnh dậy trên giường, không có chuyện gì. Hoặc có khả năng là mình mang dị năng cấp cao, tinh thần lực theo đó cũng khá mạnh, tang thi kia chỉ làm cho hắn mơ, không khống chế được hắn như khống chế Đại Đao.
Thế nhưng sự tự tin của hắn đã bị Thủ Lĩnh và lão Chúc phá vỡ.
Trong sổ ghi chép có ghi hắn nửa đêm rời căn cứ, mãi đến sáng hôm sau mới về. Ông nói hắn hôm qua khi đi rất thong thả bình tĩnh.
Tối hôm qua mọi người bận việc, không để ý rằng Trương Tri Âm rời khỏi căn cứ, cho tới sáng nay mới phát hiện ra.
Không ai biết hắn lúc đó làm gì, Trương Tri Âm nhìn lại bản thân, hắn chỉ có thể đứng đó trợn măt há mồm.
Hắn thậm chí không dám thẳng thắn như Đại Đao nói ra mình mơ thấy gì.
Cũng không thể nói không biết, mộng như thật, từ trước tới nay vẫn thầm yêu Boss.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nói giống Đại Đao, mơ thấy người yêu.
Hắn từ lúc đến căn cứ luôn mình một, mọi người không biết hắn còn có người yêu. Nhưng rất nhiều người chú ý tới ngón tay trái Trương Tri Âm có đeo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản – chính là chiếc nhẫn mà Trương Tri Âm tưởng là đạo cụ trang phục. Mặc trang phục thường vào chiếc nhẫn này cũng không bị giấu đi, thậm chí khi cởi thần trang ra chiếc nhẫn này cũng không bị cất đi. Trương Tri Âm vẫn luôn xem việc này là do hệ thống, không để ý tới.
Tận thế nhiều người ly tán, sinh li tử biệt là chuyện thường, mọi người thấy Trương Tri Âm không nói gì, tự suy diễn rằng hắn có vẻ khó quên đi chuyện thương tâm, không gặn hỏi. Nhưng đột nhiên biến mất trong một đêm, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất ổn.
Ngược lại sự tình này chắc chắn là do con tang thi kia gây ra, Trương Tri Âm quyết định phải nhanh chóng tiêu diệt nó.
Ân Tiểu Tưởng ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình lại bị nhốt trong phòng, “Gào gừ” một tiếng, ủy khuất đặt mông ngồi lên gối Trương Tri Âm.
Tang thi hệ tinh thần có một ma trận, trong đó tang thi tăng năng lực, nếu người chơi rơi vào đó sẽ vào trạng thái hỗn loạn.
Trong hiện thực, tình huống này còn xấu hơn.
Vẫn là Trương Tri Âm và Đại Đao dẫn đường, một đoạn cầu thang bị mất, gió lạnh phía trên thổi xuống phảng phất một dấu hiệu mơ hồ.
Trương Tri Âm đứng xem xét nửa ngày, kiềm chế sự bất an, tiến lên trước.
Nhưng vừa mới đặt chân lên bậc thang cũ nát liền nghe thấy tiếng bước chân trong bóng tối.
Đó là một hành lang dài tối đen như mực, một tia sáng mơ hồ từ đầu bên kia truyền đến. Hắn đứng ở giữa hành lang, xung quanh u ám. Cuối cùng cố gắng lấy dũng khí bước tiếp.
Phía trước xuất hiện một thân ảnh, đứng ngược sáng, dáng người cao lớn, đầu hơi cúi thấy không rõ mặt.
Là Ân Niệm.
Trương Tri Âm sáng mắt, nhanh chóng chạy đến, vùi đầu vào ngực hắn, ôm lây eo hắn như trong mơ.
Ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì liền hoảng sợ bởi gương mặt kia không phải Ân Niệm, mà là khuôn mặt thối nát của tang thi.
Theo bản năng, hắn buông tay ra, ném ra một đạo băng.
Bên tai có người hô to “Đội trưởng, tỉnh lại đi!”
Trương Tri Âm đột nhiên mở mắt, thấy Đại Đao cùng Tiểu Kim ngồi cạnh, người trong đội mang dị năng hệ Mộc nhanh chóng hóa ra dây leo quấn quanh ngăn cản đạo băng phóng ra.
Vẫn là nhiễu tinh thần, một khi bước vào địa bàn của tang thi sẽ rất khó để không bị khống chế. Vừa ở cuối đội thấy có gì đó không ổn nên người kia mới ra tay, biến ra dây leo kéo Trương Tri Âm xuống.
Trương Tri Âm lau mồ hôi trên trán. Ở trong game khi bước vào tầng cuối sẽ bị rơi vào trạng thái “Hỗn loạn”, không cần biết cấp bao nhiêu, có thể thấy được ma trận rất mạnh. Thế nhưng trong game có thể tăng máu, ăn Thanh Tâm đan, người chơi thao tác dù tỉnh táo, cũng rơi vào ảo giác hoặc bị đồng đội rơi vào ảo giác mà tấn công. Mà tình huống như vậy sẽ làm hỏng việc.
Người xung quanh sắc mặt nghiêm trọng, trong bọn họ Trương Tri Âm là người mạnh nhất, nhưng bây giờ đội trưởng khó mà khắc phục nhiễu tinh thần.
Đây không phải game. Trương Tri Âm đau khổ nghĩ, tầng gác kia không có lấy một tiếng động.
Trong chớp mắt bất ngờ nghĩ thông suốt. Nếu đây không phải game, như vậy hắn cũng không bị hạn chế bởi những quy tắc.
Trong game có thể hủy phó bản sao? Không thể. Nhưng bây giờ có thể.
Nếu bọn họ không có cách nào phá được Nhiễu tinh thần, như vậy trực tiếp phá hủy nó là được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
144 chương
3 chương
49 chương
8 chương
57 chương