Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 89 : Bạn trai nhỏ

Editor: Nghi Nghi Bản đồ của Thiên Long không khác gì mấy với bản đồ ở thế giới hiện thực, nhưng mà diện tích của nó rộng hơn một chút, hình một con gà trống uy phong lẫm lẫm. Lịch sử rẽ sang một hướng khác từ thời Dân quốc. Tuy là đường xá đã thay đổi, nhưng phương hướng lại không khác mấy, đường đi đến căn cứ Tây Bắc cũng rất dễ nhận ra, nhất là còn có bản đồ mà Điền đội trưởng đưa cho. Căn cứ Tây Bắc là chỉ chỗ giáp ranh giữa Thanh Hải và Tây Tạng, mà thành phố Y nằm trên địa phận Trung Nguyên, bình thường đi du lịch cũng cần nửa tháng, càng không cần bàn đến lúc này. “Xem ra thế giới lần này muốn gấp cũng không có tác dụng gì.” Quách Dục nhìn bản đồ, quay đầu hỏi: “Nghiên cứu vắc xin phòng bệnh mất bao lâu?” Nguyên Dương Tùng nhìn tư liệu mấy ngày nay, nói: “Bắt đầu từ đầu, không biết.” “Sao lại bắt đầu từ đầu rồi?” Quách mập nóng nảy, “Không phải cha cậu để lại rất nhiều tư liệu à? Ai da, Pi Pi ngoan nha, chú chưa nói gì cha con, mới thương lượng thôi hà.” Trên đầu Quách Dục có một cục đen đen, xem đầu của Quách Dục như sàn nhảy Disco, nhảy tưng tưng, không đau nhưng kiểu tóc lát nữa sẽ thành ổ gà. “Tiểu Hắc, không được nhảy nhót trên đầu người khác, lại đây.” Trần Thải Tinh xụ mặt, sao có thể dạy thành đứa nhóc nghịch ngợm thế này? Đám sương đen thò ra hai cái chân nhỏ dài dài, uất ức kêu hai tiếng ‘pi pi’. Quách Dục bất mãn trước, nói: “Không sao không sao, cũng không đau, tôi thích để Pi Pi nhảy nhót, Tinh, cậu đừng có nói nó mãi, Pi Pi của tôi ngoan biết bao nhiêu.” Trần Thải Tinh: … Đám sương đen sợ Quách Dục nói ba mình, lại nhảy hai cái, căm giận cặn bã. Quách Dục nở nụ cười cha hiền, “Pi bảo bối ngoan, chú không nói ba con, bảo bối không tức giận, nha.” Trần Thải Tinh: … “Lão Quách, Nguyên Cửu Vạn nói, Pi …” Cậu cũng muốn bị Quách mập làm ảnh hưởng, sửa lại nói: “Tiểu Hắc là sương mù, trước khi thành niên có thể là vạn vật, không xác định giới tính.” “Đúng vậy, tôi biết, điều này chứng tỏ Pi bảo bối cũng có khả năng là con gái mà.” Quách Dục duỗi tay sờ đầu nó, mềm mại, mềm thế này mà không phải con gái hả? Hắn chém đinh chặt sắt nói: “Tôi cảm thấy Pi bảo bối là con gái.” Thôi, cậu vui, cậu cảm thấy vậy là được, người làm ba như tôi không có quyền được lên tiếng. Cuộc đối thoại thế này thường xuyên xảy ra trên xe, lữ trình nhàm chán buồn tẻ, bởi vì Tiểu Hắc hoạt bát ở trên xe, dù cho chỉ biết hai câu là ‘pi pi pi’ và ‘cặn bã’, miễn bàn đến việc Quách mập mạp tình nguyện nhận định Tiểu Hắc là con gái, cả ngày đội Pi bảo bối lên đầu, dỗ dành, chơi đùa. Ngay cả Trình Lập Phong bình thường ít nói ít cười, khi đối mặt với Tiểu Hắc cũng trở nên ôn hoà, còn nói chuyện nhiều hơn nữa. Nguyên Cửu Vạn cũng không biết là cái cục màu đen kia dựa vào đâu nữa! “Honey à, nếu em thích, anh cũng có thể biến thành sương đen đấy!” Trần Thải Tinh liếc nhìn, “Sương đen to bằng cái động hả?” Nguyên Cửu Vạn: … Ra khỏi thành phố Y, đi qua mấy thành trấn nhỏ nữa, thời tiết nóng bức, trong thành phố bốc lên một mùi tanh hôi, hư thối, zombie lắc lư đi lại dưới khu dân cư, xe bọn họ chạy ngang qua, có người sống sót dán mặt vào cửa sổ nhìn về phía bọn họ, gầy đến nỗi da bọc xương, vẻ mặt chết lặng, có vẻ vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà không thể ra ngoài. Quách Dục cũng thấy, hơi không đành lòng, những thế giới hắn từng đi qua, quỷ quái có đáng sợ nhưng hắn vẫn có thể khắc phục được, dù sao thì cũng đều không phải người, có thể tàn nhẫn thọc chết, coi như là phục vụ nhân dân, xử lý côn trùng có hại cũng được. Nhưng thế giới này thì không phải vậy, đều là người bình thường giống như bọn họ, là kẻ yếu, rất dễ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, tự mình dung nhập vào thế giới này. Xe đánh tay lái, quay đầu ngừng lại dưới toà nhà kia. Trần Thải Tinh lái xe, bởi vì tiếng động lớn cho nên dẫn tới mấy con zombie trong toà nhà. “Tinh, làm gì vậy, muốn cứu người à?” Trần Thải Tinh mở cửa xe nhảy lên nóc, nói: “Khoan xuống.” Cậu kéo cung bắn vào đầu mấy con zombie đang đi tới, thu cung, tiện tay nhặt một cái gậy gỗ nện thẳng lên đầu một con đang ở gần, giải quyết xong mấy con này rồi mới ngẩng đầu đối diện với đôi mắt bên cửa sổ trên lầu. “Lên đó một chuyến.” Mấy người đi lên lầu, giải quyết mấy con zombie trên hành lang chật hẹp rồi gõ lên cửa những căn phòng gần đó. Rất nhanh, cửa phòng bật mở, đối phương rất gầy, tái nhợt, là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn vừa thấy là người thì khóc lóc dò hỏi: “Các người có thể đưa tôi đi cùng được không? Cầu xin mấy người đó, tôi đã đói khát mấy ngày nay rồi.” “Không được.” Trần Thải Tinh lắc đầu, không định thêm người vào đội mà là đưa côn sắt bên hàng hiên cho hắn, nói: “Anh là một người đàn ông, zombie không đáng sợ, nó cũng là người thôi, đánh lên đầu nó ấy.” Lúc nói ra những lời này, căn phòng cách đó hai nhà cũng mở ra. Một người phụ nữ trung niên thò đầu ra nói: “Cô nói thật đơn giản, cái gì mà zombie không đáng sợ? Cô có mấy người đàn ông đi cùng đương nhiên là thấy không sợ hãi rồi, không thể cứu giúp chúng tôi được hay sao?” “Vậy thì xin lỗi, không cứu được, bà chờ chết đi.” Trần Thải Tinh vô tình nói. Dọc theo đường đi cậu đã nghe thấy quá nhiều lời cầu cứu, những đạo lý dối trá, những tiếng đau khổ cầu xin, hoặc nghe những tiếng mắng chửi tức giận, nhưng chưa từng thấy được bao nhiêu người có thể tự mình gánh trách nhiệm, trí tuệ của con người là vô hạn, cả một toà nhà hoàn toàn có thể đoàn kết lại, nếu không biết lái xe thì có thể lập đội đến những nơi bày bán gần đây để tìm vật tư, chờ đến khi quen thuộc thì có thể đi xa hơn một chút, từ từ rèn luyện bản thân, chịu đựng một thời gian, các loại căn cứ lớn nhỏ được hình thành thì có thể tới nhờ cậy. Vì sao lại đặt hy vọng lên những người xa lạ? “Nếu chúng tôi không tới thì không phải các người cũng đang ngồi chờ chết à?” Người phụ nữ kia nguyền rủa: “Cái con đàn bà tâm địa độc ác này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị chồng bỏ!” Mắt bà ta nhìn phía Trình Lập Phong. Trần Thải Tinh:??? Vì thế, ngự tỷ vuốt gương mặt thiếu niên của Nguyên Cửu Vạn bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Không cần bà phải lo lắng, bà tưởng đây là em trai tôi chắc? Xin lỗi nha, nói nghe nè, đây là người tình duy nhất của tôi, tuổi còn nhỏ, vị thành niên, vô cùng mềm mại.” Người phụ nữ: … Có lẽ là vì trước nay chưa từng gặp một người phụ nữ không biết xấu hổ thế này, cho nên biểu cảm trên mặt người kia trở nên phức tạp khó nói nên lời. Thiếu niên mềm mại Nguyên Cửu Vạn: Hẳn là nên vui chứ hả? Cũng là vì bị ép đến đường cùng, cảm xúc bị đè nén nên muốn phát tiết trên người xa lạ, nhưng lại bất đắc dĩ đá phải ván sắt, dỗi thì dỗi thế nhưng cuối cùng cũng có người nói mấy lời nghe được, nhận được tin tức về tình hình bên ngoài. “Lúc chúng tôi tới có đi ngang núi XX, thị trấn phía bên kia thị trấn là căn cứ lâm thời, đang tu sửa, cách chỗ này chỉ một tiếng lái xe.” Người địa phương vừa nghe đến núi XX thì lập tức biết là thị trấn nào, hỏi kỹ càng, tỉ mỉ hơn. “Bốn phía là toà nhà dân cư, trong mỗi nhà đều có đồ ăn, có thể đi vào những căn nhà trống để tìm.” “Zombie thích hoạt động ban đêm, ban ngày thong thả hơn, có thể ra ngoài vào thời điểm nóng nực nhất trong ngày, buổi tối thì đóng kín cửa vào.” “Cuối cùng, kiến nghị với mấy người, nhà cũ sẽ duy trì không được bao lâu, con người sẽ trở nên mạnh mẽ, tôi đoán zombie cũng sẽ như thế, cho nên khoảng thời gian này rất quan trọng, nắm bắt thời cơ cất trữ đồ ăn, tìm mấy chiếc xe còn sử dụng được, mấy người tạo thành đội ngũ thì có thể cùng đi tới căn cứ. Cuối cùng bốn người vẫn để lại một bình xăng cho đám người này. Người phụ nữ ban đầu mắng Trần Thải Tinh cuối cùng cũng nói tiếng ‘cảm ơn’ trước khi bọn họ đi, chồng con của bà ta đều đã chết, chỉ còn lại một mình bà ta. “Cố gắng sống sót, vắc xin phòng bệnh sẽ sớm được nghiên cứu ra.” Trần Thải Tinh lấy Dương Tùng ra bảo đảm. Chuyện như thế này xảy ra rất nhiều lần, một đám zombie, virus rồi bóng tối gì đó rồi sẽ bị phơi bày ra dưới ánh mặt trời. Đoạn đường tiếp theo, bọn họ đã thay đổi ba chiếc xe, xăng dùng đều là rút từ những chiếc xe dọc đường, hoặc là lấy từ trạm xăng dầu. Đi thẳng theo hướng Tây Bắc, vào núi. Cầu bị hỏng rồi. “Lại uổng công, đi đường vòng thôi.” Quách Dục cầm bản đồ xem thử, cả một tấm bản đồ bị giở ra gập lại muốn nát luôn, hắn nhéo mũi, “Tôi cảm thấy chỉ cần nhìn bản đồ xem đường thì mắt tôi cũng có thể bị cận được luôn.” Nửa tháng nay, ngoại trừ Nguyên Cửu Vạn, ba người đều thay phiên nhau lái xe. Quách Dục múa may, “Phía trước mười km không phải có một lối rẽ à? Đi ra ngoài từ chỗ đó, tôi thấy ở đây có một cái thôn này.” Trình Lập Phong quay đầu xe, chạy một lúc đã đến chỗ rẽ mà Quách Dục nói, đi xuống vòng xoay sẽ ra khỏi đường cao tốc, khi đó đã có thể nhìn thấy cái thôn bỏ hoang kia. Sắc trời đã tối, ở bên ngoài qua đêm thì không ổn lắm, trời vừa tối thì hành động của zombie sẽ trở nên nhanh nhẹn vô cùng, đột nhiên ùa ra sẽ rất dễ xảy ra chuyện. “Đi vào tá túc một đêm đi.” Quách Dục nói. Trình Lập Phong lái xe đi vào, cửa thôn bị phá hỏng, nhưng xung quanh lại đặt đầy cọc hàng rào gỗ vót nhọn chĩa ra ngoài, cao hơn hai mét, Quách Dục nhìn mà bội phục, giống như kiểu chặn đường thời cổ đại trong TV hay chiếu ấy. Sắc trời tối tăm, bọn họ còn chưa gọi cửa đã có người lớn tiếng hỏi: “Các người là ai?” “Người qua đường, muốn tá túc một đêm, sẽ giao đồ ăn.” Quách Dục xuống xe nói. Trong bốn người chỉ có tướng mạo của Quách Dục là người có thể tin tưởng nhất, trắng trẻo, mập mạp, thành thật. Bây giờ thì Trần Thải Tinh không được, bộ dạng quá đẹp, cả một đoạn đường đánh giết cho nên khí chất trên người cũng lạnh lẽo ác liệt hơn nhiều, vì thế nên cậu lại thường xuyên nhớ đến chính mình đầy mùi trà xanh trước kia. Có lẽ là nghĩ cái gì có cái đó, chị Nguyên đầy mùi trà xanh không có, nhưng lại xuất hiện một em gái đã trà xanh còn bonus thêm bông sen trắng. Bốn người còn không biết thứ gì đang chờ đợi bọn họ. Bây giờ phía bên kia cửa, cách đó không xa có một cái tháp canh, dựng lên cao hơn hai, ba mét, có người đứng trên đó canh chừng. “Chờ.” Một tiếng còi vang vọng, sau đó lại tiếp tục thổi, hai tiếng còi, người trong thôn lập tức biết là có người ngoài tới. “Người trong thôn này đúng là rất cơ trí, biến nơi này trở nên giống như sơn trại thời cổ đại ấy, khá ổn, đều rất thông minh.” Quách Dục cảm thán. Cả đoạn đường này, ngoại trừ các căn cứ, những người sống sót khác đều năm bè bảy mảng, bóng tối các kiểu lan tràn, rất hiếm thấy nơi nào phòng thủ chỉnh tề thế này, Quách Dục khen thêm mấy câu. Ba người xuống xe chờ, không bao lâu có hơn mười thôn dân đi tới, người đi đầu là một người đàn ông trung niên cường tráng, hắn giơ cao đèn lồng trong tay, đứng cách cánh cổng gỗ nói: “Các người ở một đêm, muốn dùng cái gì để đổi?” “Mười gói mì ăn liền, mười gói bánh mì.” Quách Dục nói. Người bên trong thì thầm, xem ra rất rối rắm, Trần Thải Tinh nói: “Chúng tôi nói là mỗi người, nếu các người không muốn thì đổi thành lương thực khác cũng được.” Trong ba lô của cậu còn lương thực mua từ thế giới [Đèn lồng da người], đặt trong ba lô sẽ không bị hư thối. Dọc đường này bọn họ đều lười nấu cơm, hầu hết là gặm bánh mì, gặm chán thì ăn mì gói, dù sao mấy thứ kia cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. “Số lượng lương thực khác thì sao?” Người bên trong nói. Thôn dân vẫn cảm thấy nhận lương thực là thực tế nhất, dù có là lương thực loại khác cũng rất quý giá. “Bắp, chúng tôi có bốn người, mỗi người năm cân, còn thêm bốn cân thịt khô.” Trần Thải Tinh bổ sung, “Các người phải cho chúng tôi cơm chiều và nước ấm.” “Được, mở cửa cho bọn họ vào, giao đồ trước đã.” Cửa chậm chạp mở ra, Trần Thải Tinh vòng ra sau xe giả vờ như lấy đồ từ cốp xe, Nguyên Cửu Vạn muốn giúp đỡ nhưng Trần Thải Tinh nói: “Đừng qua đây, nặng lắm.” Nguyên Cửu Vạn: … Chỉ có thừa chứ không thiếu, hai mươi cân bắp, còn có thịt khô, thôn dân vừa nhìn thấy lập tức hào hứng, xung phong gật đầu nói: “Sắp xếp cho bọn họ đến nhà thím Vương, nhà đó chẳng còn mấy người, không, lát nữa quét tước lại chút, đừng ngại bẩn.” “Không sao không sao.” Quách Dục cười tủm tỉm xua tay. Trần Thải Tinh nói: “Chạy xe vào đi.” Người đi đầu cầm đèn lồng dùng ánh sáng như có như không chiếu lên mặt Trần Thải Tinh, động tác rất nhỏ, nhưng bên phía Trần Thải Tinh trừ Quách mập đều đã nhận ra. Xe chạy vào trong, nhà thím Vương đó nằm gần trung tâm, người đi đầu, cũng là trưởng thôn cười giải thích: “Các người là người ngoài, chúng tôi cũng không yên tâm, ở đó gần chúng tôi, chúng ta đều không cần đề phòng lẫn nhau.” Bốn người không ý kiến. Nhà thím Vương đó là một căn nhà ở nông thôn điển hình, đằng trước là cổng gỗ và khoảng sân rộng, phía sau là hai gian nhà trệt bằng xi măng, bên sườn có thêm một gian, hẳn là phòng bếp. WC nằm ở phía sau cùng, không có chỗ để tắm rửa. “Phòng bếp còn có một chút củi lửa, nếu các người muốn tắm thì có thể tự nấu nước, thấy phiền thì lát nũa chúng tôi sẽ đưa tới.” Trưởng thôn nói. Quách Dục cười ha hả đưa cho hắn một điếu thuốc, là thứ hiếm thấy ở thời tận thế này, trưởng thôn sáng mắt, nhận điếu thuốc thuần thục hút, không bao lâu đã trao đổi được tên. Thôn này là Hoàng Gia Thôn, phần lớn người trong thôn đều họ Hoàng, trưởng thôn cũng thế. Hàn huyên hai ba câu, trưởng thôn nói: “Trời cũng tối rồi, lát nữa sẽ có người đưa chăn đệm và đồ ăn tới, các người đi ngủ sớm chút.” “Chăn đệm thì không cần đâu, trong xe chúng tôi cũng có đồ để chắp vá qua một đêm.” “Được thôi, vậy thì không quấy rầy nữa.” Trưởng thôn vừa đi, cửa khép lại, nụ cười trên mặt Quách Dục cũng tắt, nói: “Trưởng thôn này không ổn lắm.” “Là một người có dị năng.” Trình Lập Phong nói. Trần Thải Tinh bổ sung: “Hẳn là người bản địa, nhưng ra ngoài làm công mới về.” Biết rõ tình hình trong thôn, họ Hoàng, nhưng tác phong cư xử rất láu cá, nhưng lại đúng mực, cũng không biết đã ra ngoài biết bao nhiêu lần rồi. Tiểu Hắc trốn trên đầu Trần Thải Tinh nhảy ra, kêu ‘cặn bã, cặn bã’. “Pi bảo bối nói gì đấy?” Quách mập mặt mày hớn hở. Lúc này đây Nguyên Cửu Vạn và cục màu đen nhà mình có cùng chung kẻ địch: “Nó nói kẻ nào dám thèm muốn nhan sắc của Tinh đều phải bị đánh chết.” Quách mập lập tức giơ tay lên thề, “Tôi không có, tôi thề.” “Pi pi pi ~” Tiểu Hắc vui vẻ nhảy về phía Quách Dục. Quách mập mãn nguyện ôm Pi Pi bán manh. Trần Thải Tinh chả buồn nhìn, lấy chăn đệm bắt đầu trải ra, Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn theo bên cạnh, thỉnh thoảng đưa đồ, việc nặng cũng không cần hắn phải làm, giống như Nữ vương nuôi nam sủng. Trên nền xi măng có vệt máu màu nâu đã qua xử lý, không biết là của zombie hay là của nhân loại. Không bao lâu sau có người đưa nước ấm tới, là một người trẻ tuổi cắt tóc húi cua, dáng vẻ hàm hậu, thành thật, nói: “Trưởng thôn nói đưa nước ấm tới trước để các vị rửa mặt, ngâm chân nghỉ ngơi.” “Cám ơn nhiều.” Quách Dục nhận nước rồi tán gẫu với người trẻ tuổi kia, dáng vẻ đối phương rất ngay thẳng, hỏi gì nói đó, bệnh độc bùng nổ này, trong thôn bây giờ chỉ sống nhờ lương thực lúc trước tích trữ được, trưởng thôn lúc trước ra ngoài làm công, về thôn sau khi virus bùng nổ, trưởng thôn trước bị phơi nhiễm mất mạng, hắn nhận trọng trách chăm lo cho cuộc sống của người trong thôn. Nghe thì thấy không có gì khả nghi. Người kia đưa nước ấm xong thì đi. Bốn người lần lượt rửa mặt, ngâm chân, giống như không nhận ra được có gì kỳ lạ. Cách mấy cái sân. Trưởng thôn rít điếu thuốc, hỏi: “Bốn người họ không phát hiện ra điều gì sao?” “Không, vẫn chỉ hỏi những chuyện giống như những người trước đã hỏi.” Người đưa nước cắt tóc húi cua lặp lại lời đã nói: “Mấy thứ trong xe thì tôi không thấy, bọn họ đang trải giường chiếu, đồ đều rất mới, còn là thảm lông, trưởng thôn, bốn người này đúng là dê béo, trong xe hẳn là còn thứ tốt gì đó.” “Là dê béo, riêng mình cô gái kia đã đủ vị rồi, xinh đẹp.” Có một kẻ nhe bộ răng vàng khè nói. Trưởng thôn nhìn sang, tên vừa nói lập tức thu lại, nói: “Đại ca, đều là của ngài cả, tôi chỉ nhìn thôi.” “Lát nữa để Tiểu Vân đi thử xem bốn người đó có dị năng không, nếu không có thì đêm nay tiến hành như cũ, nữ giữ, nam giết tất.” Trưởng thôn thu lại ánh mắt, đáy mắt chứa đầy dục vọng. “Dạ.” – Nửa tiếng sau có người đưa cơm tới, hai nữ, một người đã lớn tuổi, gò má cao, sắc mặt hồng hào, ăn mặc rất mộc mạc, người còn lại rất trẻ tuổi, tầm mười mấy, làn da trắng nõn, mắt to long lanh, cằm nhỏ xinh xắn, mặc áo sơ mi bông và quần vải màu xanh đen, trong tay cầm theo cái rổ. Bộ dạng này tạo cảm giác giống như một cô gái nông thôn thanh tú, xinh đẹp mà đơn thuần, không nhiễm mùi son phấn. Cô gái cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non, miệng để lộ hai cái răng nanh nho nhỏ, trong nét thanh tú còn có một chút đáng yêu, nghịch ngợm. Cô bé ngọt ngào gọi anh Quách, anh Trình, cười đáng yêu ngồi trên ghế nhỏ hỏi chuyện bên ngoài, đặc biệt là còn quấn lấy Trình Lập Phong, dò hỏi bọn họ từ đâu đến, dọc đường có gặp chuyện gì hay không, bày ra ánh mắt sùng bái. Trình Lập Phong mặt lạnh không đáp, Quách Dục cười ha hả hoà giải, nói nhờ dị năng hệ thuỷ của mình mà cả một đường này đều hữu kinh vô hiểm. “Tiểu Vân, đừng làm phiền khách.” Người phụ nữ lớn tuổi kia cười nhận lỗi, “Đây là con gái của tôi, tên là Tiểu Vân.” “Ồ, nhìn không giống lắm.” Trần Thải Tinh quét mắt nhìn Tiểu Vân, đối phương quấn lên Trình Lập Phong với Quách Dục xong thì bây giờ lại vây quanh Nguyên Cửu Vạn, cánh tay còn cố ý vô tình đụng chạm, đương nhiên là Nguyên Cửu Vạn đều tránh thoát được. Người phụ nữ nọ cười nói: “Mọi người đều nói vậy, con bé nhỏ con, giống như ăn mãi không lớn, đúng là phát sầu cả người.” “Mẹ!” Tiểu Vân hờn dỗi, tò mò hỏi Nguyên Cửu Vạn: “Anh ơi, anh là con lai hả?” Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn cô ta, nói: “Mẹ cô hẳn là nên phát sầu, bên ngoài toàn là zombie hỗn loạn, cô đã mười chín tuổi mà nghe xong còn cười đơn thuần ngây thơ, vừa nhìn tôi còn tưởng đầu óc có vấn đề, sống mãi ở sáu, bảy tuổi.” Không khí cứng đờ. Móng tay Tiểu Vân bấu chặt vào lòng bàn tay, nở nụ cười nói: “Chị, em chỉ cảm thấy thế đạo bây giờ đã hỏng rồi, có trách trời trách đất thì cũng không có tác dụng gì, dù sao thì cuộc sống mà, có thế nào thì cũng phải tiếp tục bước thôi, nên vui vẻ lạc quan, nếu cứ luôn mặt ủ mày chau thì tâm tình của người khác cũng sẽ kém đấy.” “Đúng vậy.” Trần Thải Tinh cảm thán gật đầu, “Cô đúng là vừa tri kỉ vừa hiểu chuyện, còn biết suy nghĩ cho người khác nữa.” Tiểu Vân: … Luôn cảm thấy cô gái này đang mắng mình. “Chị à, chị đừng mãi khen em.” Tiểu Vân cười ngượng ngùng nói: “Một mình chị là con gái, phải lên đường với ba người đàn ông thế này, dọc đường hẳn là rất vất vả.” Trần Thải Tinh cười nói: “Không vất vả, con gái như tôi thì vất vả gì chứ, chỉ có ba người bọn họ bận trước bận sau, tôi chỉ cần nấu cơm, quét dọn làm hậu cần mà thôi, nếu không phải nhờ có bạn trai thì hai người khác cũng không mang tôi theo đâu, còn chê tôi kéo chân sau nữa là.” Ai mà dám! Quách Dục đảm nhiệm hậu cần nghĩ thầm, cậu không chỉ đoạt chén cơm của tôi mà còn ẩn ý chê tôi, Tinh à, cậu không yêu tôi nữa rồi! “Bạn trai chị? Anh Trình hả? Hai người thật xứng đôi.” Trần Thải Tinh cười ngọt ngào, sau đó phủ nhận một cách vô tình, “Không phải, lớn tuổi rồi nên thích ăn đồ mềm thôi, Dương Tùng mới là bạn trai của tôi, con lai, đừng nhìn thấy mềm mềm non non mà lầm, chym toa lắm.” Quách Dục phun ngụm nước mới vừa uống, Trình Lập Phong cũng nén cười. Nguyên Cửu Vạn: … Đúng là phải cảm ơn tình yêu nhà mình đã thừa nhận. “Ô, ngại quá ngại quá, em gái còn nhỏ không hiểu đâu, mấy chuyện của người lớn không thể nói cho em nghe được.” Trần Thải Tinh xin lỗi có lệ, cười nói: “Sau này em lớn sẽ biết được thôi.” Tiểu Vân: … Người phụ nữ bên cạnh thấy thế cũng không diễn nổi màn kịch này nữa, đành nói: “Được rồi Tiểu Vân, để khách dùng cơm đi, chúng ta nên về nhà thôi.” Hai người vừa đi, Quách Dục lập tức bật cười, còn giơ ngón tay cái với chị Nguyên. Tiểu Vân hẳn là được cho tới dò la, nếu hôm nay đổi thành những người đàn ông khác, được cô gái nhỏ khen ngợi như thế, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn, không mất bao lâu sẽ khai hết những thứ mình biết ra, dù có không nói hết thì cũng có thể đoán được một nửa. Nhưng mà xui xẻo là gặp Trần Thải Tinh sắt đá vô tình. Đồ ăn trên bàn là cơm với thịt khô, nấu vừa lửa, rất thơm. Quách Dục sợ đối phương bỏ thuốc vào đồ ăn, nhìn sang ba người kia. Trần Thải Tinh cũng cảm thấy có thể là thế, hỏi thăm là một, hẳn là cũng còn có hành động khác. Nguyên Cửu Vạn vẫy tay nói: “Tiểu Hắc lại đây, nếm một cái.” “Đừng đừng đừng, lỡ như Pi bảo bối ăn trúng lại không thoải mái.” Quách Dục còn giống cha ruột hơn cả Nguyên Cửu Vạn. Ánh mắt như hổ rình mồi của Trần Thải Tinh cũng nhìn qua, đám sương đen trên đầu cũng kịp lúc nhô lên, hô ‘cặn bã’. “Nó thích cắn nuốt bóng tối, càng sạch càng không thích, sẽ nhổ ra.” Nguyên Cửu Vạn giải thích, “Tình yêu à, ăn bánh quy nửa tháng rồi, em không muốn ăn cơm hả?” Trần Thải Tinh: “Tiểu Hắc, nếm thử đi con.” Tiểu Hắc: … Tiểu Hắc – không phải con ruột nếm cơm, sau đó phun ra, “Cặn bã.” “Được rồi ăn cơm đi, ngoan, ba cho con ăn kẹo há.” Trần Thải Tinh dỗ Tiểu Hắc. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hắc không ăn đồ của con người, dựa theo lời của Nguyên Cửu Vạn thì Tiểu Hắc sẽ tự động hấp thu một ít lực lượng hắc ám, hắn ở bên cạnh nhìn, vừa thấy nó ăn nhiều thì đập cho một cái là được … ừm, sau này đã trở thành khuyên bảo nhẹ nhàng, nhưng mà sau lưng Trần Thải Tinh thì vẫn đập cái cho đã ghiền đã. Kẹo cũng phải ăn có mức độ. Tiểu Hắc vừa nghe thấy lập tức kêu ‘pi pi pi’ biểu thị vui vẻ, Trần Thải Tinh lấy cho nó một ít kẹo, màn sương đen lướt qua, không bao lâu sau Tiểu Hắc đã nhảy disco loi nhoi trên đầu của bốn người. Nguyên Cửu Vạn: … “Cặn bã!” Còn dám khiêu khích. Nguyên Cửu Vạn cười lạnh, chờ đến khi bị bắt được xem con còn nói được nữa không! Cơm là cơm độn với hoa màu, bắp trộn với gạo rồi nấu lên, bên trên là thịt khô Trần Thải Tinh đưa, hơn nữa còn có rau dại màu xanh xanh, bốn người vội vã ăn không rảnh nói chuyện, ăn sạch cả một thùng cơm, Tiểu Hắc cũng nhảy nhót mệt, ngồi nghỉ trên đầu cha nó. “Đi ngủ sớm chút đi.” “Được, đi ngủ.” Cơm nước xong cũng không dọn dẹp, bốn người chia ra hai gian phòng, thổi tắt nến. Không bao lâu, Nguyên Cửu Vạn chui vào ổ chăn của Trần Thải Tinh, nhỏ giọng lén hỏi: “Đại nhân, có muốn thị tẩm không? Chym em toa lắm.” Trần Thải Tinh: … Ngon đấy! “Câm miệng!” “Tinh à, em nói đấy.” Giọng của Nguyên Cửu Vạn mang ý cười dán bên tai Trần Thải Tinh, “Muốn tới cái không? Tay anh cũng mềm mại lắm nè.” Trần Thải Tinh xấu hổ động lòng, nhưng mà đám sương mù lạnh căm căm trong lòng đã kéo lại một chút lý trí không nhiều lắm của cậu. Vì thế, Trần Thải Tinh dùng lời lẽ chính đáng nói: “Tay của anh là để làm chuyện đứng đắn, sao có thể làm cái kia cái nọ được?” “Vậy thì cái kia cái nọ của Tinh cũng là chuyện đứng đắn mà.” Nguyên Cửu Vạn biến thành bạn trai nhỏ vô cùng dính người. “Bảo bối, tới cái đi?” Tới cái quằn què, Trần Thải Tinh nghe thấy tiếng cổng bên ngoài bị mở, có người tới.