Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 40 : Chị nguyên không phải giúp việc miễn phí…

Editor: Royan Trần Thải Tinh cài đặt điện thoại di động báo thức vào lúc 4 rưỡi, vì sợ đánh thức Tiểu Cửu nên cậu cài chế độ rung, chỉnh âm thanh xuống rất nhỏ, rồi đặt ở bên gối. Điện thoại mới phát ra âm thanh rung nhẹ Trần Thải Tinh đã tỉnh luôn, cậu tắt đồng hồ báo thức, khoác áo vào rồi nhẹ nhàng xuống giường. Cậu muốn đi xem tiệc rượu lúc 5 giờ sáng sẽ xảy ra điều gì. “Đêm nay dài thật, một đêm đi tận ba lần.” Ngủ cũng không ngủ ngon. Trần Thải Tinh thấp giọng chửi mắng một câu lần mò trong đêm tối lén trốn đi. Sau lưng bỗng vang lên tiếng Tiểu Cửu mơ hồ chất vấn cậu: “Anh ơi? Anh đi đâu thế?” Giờ khắc này Trần Thải Tinh tựa như nam nhân cặn bã ra ngoài ăn vụng bị vợ bắt gian, mỉm cười xoay người. “Không làm gì cả,vừa mới tỉnh nên muốn đi dạo một chút thôi.” Nói xong lời thoại đầy sặc mùi tra nam, Trần Thải Tinh xoay người đối diện với cặp mắt trong suốt phát sáng rực rỡ trong đêm tối của Tiểu Cửu, cặp mắt ấy dường như có thể nhìn xuyên vào trong suy nghĩ cậu, đành phải thỏa hiệp: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu quan sát một chút.” Nguyên Cửu Vạn nhanh nhẹn bò từ trên giường xuống, Trần Thải Tinh cầm áo khoác lên người cậu nhóc, chưa tới ba giây đã mặc xong. Hai người cùng nhau xuống lầu dưới. Đi ngang qua cửa phòng Phạm Văn Thành thấy mấy con linh cẩu vẫn ngủ say nước miếng chảy đầy đất. Xuống cầu thang tầng hai liền nghe thấy âm thanh rộn rã của bữa tiệc. Quái vật tìm hoan mua vui náo loạn đầy càn rỡ, tựa như bình thường không mấy khi được tự do như vậy. Hai người ngồi xổm ở chỗ ngoặt cầu thang chưa đến nửa giờ thì đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh lam phát ra từ thân thể Colin, yến hội trong sảnh lẫn lũ quái vật đều biến mất không thấy tăm hơi. Colin vẫn còn ở đó. Hắn biến thành hình người, vẻ ngoài là một quý ông anh tuấn, sắc mặt dường như ẩn hiện có chút tái nhợt. Trong góc chui ra một con quái vật, thân cao hơn hai mét, đầu trâu, thân sư tử, có tận ba cái đuôi, chở Colin nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc. Đó chính là con quái vật canh giữ trước phòng ngủ của Colin. Chờ quái vật cùng Colin rời đi, Trần Thải Tinh cùng Tiểu Cửu đi vào cửa phòng tiệc, bên trong mọi thứ đều khôi phục nguyên trạng, chén rượu sạch sẽ trong suốt, từ bàn cho đến sàn nhà không có chỗ nào dơ bẩn, nếu không phải trong không khí còn lưu lại một ít mùi vị khó ngửi thì chắc không ai sẽ tin nơi này mới một phút đồng hồ trước đang party linh đình. Quá sạch sẽ. Trần Thải Tinh nhìn mâm, trầm tư một giây, nói: “Hầy, bình thường đồ ăn nhà bếp mang tới và chén đũa ở phòng ăn hình như đều là dùng mấy thứ ở đây thì phải, giờ mới thấy là thà order đồ ăn mang đi còn tốt hơn là dùng bữa tại chỗ.” Có mấy ai biết được rằng đồ ăn take away còn ngon lành với hợp vệ sinh hơn cả đồ ăn ở nhà hàng 5* cơ chứ. Nguyên Cửu Vạn nghẹn lời. “Ánh sáng màu xanh từ trái tim của Colin hẳn là trọng điểm.” Trần Thải Tinh một bên xoa tóc trên đầu Tiểu Cửu, nói: “Chúng ta quay lại xem.” Đỉnh đầu Nguyên Cửu Vạn bị vò thành ổ gà nhưng vẫn ngoan ngoãn không phản bác gật đầu. Trần Thải Tinh nghĩ đến cái chết của Barbara, suy đoán nói: “Chẳng lẽ mỗi cái danh hiệu kẻ đốt nhà còn chưa đủ sao, còn muốn mình gánh thêm danh hiệu kẻ cuồng moi tim? Phải moi trái tim của Colin ra mới giết được boss?” Nhưng cậu lại có cảm giác đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào đó, có điều tạm thời chưa nhớ ra. “Chị ơi, nếu trái tim của Colin không còn, thì những quái vật khác sẽ ra sao?” Nguyên Cửu Vạn nghiêng đầu dò hỏi. Trần Thải Tinh nhớ tới cậu đã bỏ xót, nguồn cung của toàn bộ con tàu, thậm chí cả động lực để vận hành con tàu lớn này đều có thể là trái tim của Colin, nếu là huỷ hoại trái tim, những người trên thuyền sẽ thế nào? Nếu như không có ‘ nguồn năng lượng ’ thuyền không đi được vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ chiếc thuyền sắt to lớn này cũng gặp kết cục thảm thiết như trong phim. “Tiểu Cửu thật thông minh.” Trần Thải Tinh nhéo má Tiểu Cửu, may mắn Tiểu Cửu nhắc nhở cậu rằng trái tim của Colin không thể hủy diệt. Nguyên Cửu Vạn nâng gương mặt để Trần Thải Tinh tùy ý sờ nắn, ngoan ngoãn bảo nói: “Đều là do chị dạy dỗ tốt.” “Miệng em sao lại dẻo như vậy.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm xoa đầu nhóc. Vừa thấy sắp sáng liền kéo tay Nguyên Cửu Vạn quay trở về. Linh cẩu trong phòng của Phạm Văn Thành quả nhiên đều biến thành quản gia áo quần chính tể, bốn tên quản gia nằm sát cạnh, dựa đầu lên nhau, nếu không biết bản thể của bọn họ, còn tưởng rằng bốn người tối hôm qua ở đây làm việc gì đó cấm trẻ em. Hai người trở lại phòng ngủ lấy sức một lúc. Hơn 8 giờ, tại Palace suite B22,23 lại vang lên tiếng mắng chửi quen thuộc. Quản gia chỉnh lại cổ áo, trên mặt mang theo thoả mãn, tâm tình dường như rất tốt. Trần Thải Tinh đã thay đổi quần áo ngồi uống cà phê, vừa thấy quản gia kia nét mặt thỏa mãn, nghĩ đến tối hôm qua Phạm Thành Văn sau khi chết bị mấy thứ này cắn gặm sạch sẽ, tức khắc nhíu mày lại, buông ly cà phê trong tay. “Đừng cho là tôi không biết tối hôm qua anh đã làm cái gì.” Sắc mặt quản gia hơi hốt hoảng, Trần Thải Tinh cũng chẳng buồn nhìn, mang vẻ mặt bộ ghét bỏ nói: “Buổi sáng tôi thế mà nhìn thấy ông ở phòng Phạm Văn Thành cùng ba tên quản gia ôm nhau ngủ, ông nói xem ông thế nào lại không biết xấu hổ như vậy.” “Làm gì gì đó cả đêm, đưa bữa sáng tới rõ muộn. Đừng đứng đực ra đấy, lần nào nhìn ông tôi cũng thấy phiền.” Trần Thải Tinh phất tay đuổi quản gia đi. Quản gia là linh cẩu không hiểu chuyện xấu hổ của con người là gì, cùng với Trần Thải Tinh nói chuyện bốn năm phút, nhận thấy không bị phát hiện thân phận còn nhẹ nhàng thở ra. Sau khi rời khỏi đây nhìn đến ánh mắt người chơi khác lộ ra vẻ phức tạp nhìn hắn chằm chằm, khóe môi hơi hơi mỉm cười rời đi. Lối đi nhỏ hành lang vang lên tiếng người chơi nói chuyện. “Nguyên Tinh buổi sáng thấy quản gia ở phòng Phạm Văn Thành? Còn có mặt khác ba quản gia ở đó?” “Không thể nào là cái chuyện xấu hổ mà Nguyên Tinh suy nghĩ được, tối hôm qua trong phòng Phạm Văn Thành đã xảy chuyện gì các ngươi chẳng lẽ không nghe thấy sao?” “Tiếng gặm, là tiếng gặm xương cốt, ý mấy người là nói quản gia…” người chơi liên tưởng đến hình ảnh đáng sợ kia lập tức im bặt Mấy người lòng còn sợ hãi, Lâm Hạo mắng câu đáng đời Phạm Văn Thành. Mấy người chơi đều nghĩ đến chiếc vòng cổ tối hôm qua, “Chuyện vòng tay là sao? Phạm Văn Thành cho anh cái vòng tay đó hả?” “Lúc lấy lại tinh thần tôi đoán vòng tay kia chắc chắn có vấn đề, tôi sao có thể dám lấy nó? Là Phạm Văn Thành nhân lúc tôi không chú ý nhét vào túi tôi. Hắn muốn hại tôi, bởi hắn cho rằng ai cầm chiếc vòng tay sẽ chết, nhưng không ngờ rằng chiếc vòng tay không liên quan. Đáng đời hắn, vốn dĩ chính là do hắn tham tiền.” Lâm Hạo căm giận nói. Có người nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy buổi tiệc ngày hôm qua có vấn đề, tiền thì ai chẳng tham, có điều mạng còn khó giữ, ham hố gì một cái vòng tay kim cương, chắc gì đã mang được ra ngoài. Nhưng ngày hôm qua trong bữa tiệc mọi người dường như đều bị mê muội đến mất hết lí trí.” “Đúng đúng đúng, sau đó Phạm Văn Thành nhận được chiếc vòng tay, bên ngoài bỗng trở trời, tôi bỗng dưng tỉnh lại, toát hết cả mồ hôi hột.” “Lâm Hạo, anh tối hôm qua rốt cuộc đã nhìn thấy gì?” “Quái vật, là quái vật.” Giọng Lâm Hạo không kìm được sợ hãi. “Trong trò chơi không được thiếu cảnh giác. Chúng tôi muốn đi tìm manh mối, muốn vào tổ đội tôi không? Hoặc có thể trao đổi manh mối……” Tiếng nói chuyện rất nhỏ, Trần Thải Tinh nghe được giọng nói đó là của Ngưu Khánh Phong. Cậu cùng Tiểu Cửu ăn xong bữa sáng, Vương Tiêu Tiêu và Từ Hồng Hồng cũng tới rồi. “Chị Nguyên Tinh, sự việc tại yến hội ngày hôm qua cảm ơn chị nhé.” Từ Hồng Hồng hơi ngượng ngùng, “Cũng chả biết làm sao em lại như vậy, tự nhiên cảm thấy bánh kem đặc biệt hấp dẫn thơm ngon, mọi người không cảm thấy thế sao?” Trần Thải Tinh nghĩ đến mấy người chơi bên ngoài bàn tán người nào đeo vòng sẽ như là bị mê hoặc, nhưng đây là sự việc sau khi ăn xong bánh kem, mà Từ Hồng Hồng cũng có ăn. “Không cảm thấy. Em bình thường có phải thích ăn đồ ngọt hay không?” Từ Hồng Hồng xoa đầu: “Đúng vậy, em rất thích ăn bánh kem, mê nhất là dâu tây và chocolate.” Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ đến một việc, nếu ăn xong bánh kem đồng nghĩa với việc người chơi cam chịu ‘tham gia trò chơi tung xúc xắc’, như vậy phu nhân quái vật kia lấy ra vòng tay kim cương để mê hoặc người chơi đồng ý tham dự trò chơi, thế khác nào vẽ rắn thêm chân làm điều dư thừa? Trừ phi điều kiện tử vong cần thiết là người chơi tự nguyện gật đầu đáp ứng ‘chơi tung xúc xắc ’. Người chơi phải thỏa mãn được hai điều kiện mới có thể tiến hành thử thách săn giết ‘vị hôn thê’. Ăn bánh kem, đồng ý chơi trò chơi, đồng thời lắc xúc xắc để chọn ra quái vật tương ứng với người chơi được chọn, lúc ấy mới có thể bắt đầu giết người. Trần Thải Tinh nói suy luận của cậu cho hai người, Từ Hồng Hồng thở phào nhẹ nhõm, mang theo cặp mắt có quầng thâm đen xì nói: “Như vậy còn có điểm tốt, em đã suy nghĩ một đêm cũng chưa hiểu được trò trốn tìm này chơi như thế nào. Hay là chúng ta trốn còn quái vật tìm?” “Nếu hôm nay điều kiện tử vong chơi so với ngày hôm qua thoáng hơn thì sao? Hoặc là năng lực mê hoặc của quái vật tăng mạnh thì sao?” Trần Thải Tinh nghiêm túc nói: “Trong trò chơi không thể đợi may mắn, trừ phi sống chết liều một phen.” Lớn mật phỏng đoán, cẩn thận truy tìm manh mối. Ngày hôm qua tra xét phía dưới khoang thuyền, nơi đó là nơi bọn quái vật trú ngụ. Trần Thải Tinh nghĩ đến trò chơi trốn tìm, nếu luật chơi bị đảo ngược thì sao? Bọn họ bắt, quái vật trốn. Mặc kệ có phải hay không, cẩn thận vẫn hơn. “Hôm nay đi lên trên kia thử xem.” Trần Thải Tinh đề nghị, tốt nhất tránh xa bọn quái vật. Cậu nghĩ đến đạo cụ của chính mình, kẹo đậu tạm thời có thể hấp dẫn quái vật bên người Colin, công dụng của hoa hồng thì chưa rõ, còn có đạo cụ trải nghiệm làm mèo, trên con thuyền này chả có con mèo nào cả! Trần Thải Tinh vì vận số đen như Châu Phi mà tủi hờn trào nước mắt. Vương Tiêu Tiêu cùng Từ Hồng Hồng không có ý kiến gì, bốn người ra ngoài đi dọc theo cầu thang hướng đi lên trên. Tầng cao nhất là phòng của thuyền trưởng, trên này không một bóng người, con thuyền này không có thủy thủ lẫn thuyền trưởng, chỉ có quản gia thân cận và các thành viên trong gia tộc quái vật của Colin. Cửa buồng lái của thuyền trưởng khóa chặt. Nhưng có cửa kính bằng pha lê trong suốt nên người ở bên ngoài cũng có thể nhìn không sót gì trong phòng, có cái bệ cao có thể leo lên. Trần Thải Tinh xách váy đi lên phía trên thì nghe thấy Từ Hồng Hồng nói: “Chị Nguyên Tinh à, chị đang mang thai đừng bò lên bò xuống như vậy, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng …” Trần Thải Tinh bỗng nhiên trượt chân, suýt nữa ngã lăn xuống. Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng làm đệm thịt mà đỡ, ngoan ngoãn hỏi: “Chị ơi chị có làm sao không?” “Chị không việc gì đâu.” Trần Thải Tinh bám vào Tiểu Cửu nghĩ thầm cậu rõ ràng mang cái bụng bia thì làm sao xảy ra chuyện được! Vương Tiêu Tiêu biết rõ mọi chuyện, cười cười nói nói: “Đê tôi lên đó xem cho.” Trực tiếp hai ba bước nhanh nhẹn đã leo lên trên. Nhìn xuyên qua lớp kính pha lê trong suốt, bên trong chỉ là phòng điều khiển được bố trí như bình thường, được cấu tạo có bánh lái tròn, còn có một ống nhòm nhỏ, bên trong là nơi thuyền trưởng thường hay nghỉ ngơi, nhưng mà cửa đã khóa chặt. “Không có gì kỳ quái …” Vương Tiêu Tiêu nói được một nữa bỗng nhiên lại ngắt quẵng, Trần Thải Tinh đoán là cô đã phát hiện được cái gì bèn hỏi: “Làm sao vậy?” “Ở giữa bánh lái có một cái hõm sâu.” Vương Tiêu Tiêu nhìn kỹ, “Như là đã bị ai cạy đi thứ gì đó rồi.” Trần Thải Tinh trong nháy mắt nhớ tới trái tim của Colin, cậu bèn nâng cái bụng kềnh càng năm tháng của mình, trên mình mặc chiếc váy dài, hai ba bước nhỏ đã leo lên. Từ Hồng Hồng đứng ở phía dưới thấy thế không khỏi bội phục, chưa thấy thai phụ nào mà nhanh nhẹn linh hoạt như này. Vô lăng bánh lái bằng gỗ được sơn nâu đỏ, tám đầu tay lái dùng đồng thau bọc lại, bởi vì lâu rồi không sử dụng nên bên trên bám một lớp bụi. Ở chính giữa bánh lái bị lõm xuống tạo ra một khoảng trỗng vừa bằng một bàn tay, lộ ra đầu gỗ thô ráp, chứng tỏ ở giữa từng chứa thứ gì đó nhưng đã bị cạy đi rồi. “Thứ đó rất quan trọng sao?” Vương Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt của Trần Thải Tinh biến đổi mà hỏi. Trần Thải Tinh gật đầu, “Nếu tôi đoán không sai, phải tìm được trái tim tỏa ra ánh sáng để lắp vào chỗ đó.” Rồi sau đó nhìn chằm chằm mặt kính bằng pha lê ở trước mặt, tiện tay gõ hai ba cái, không một âm thanh nào phát ra,chứng tỏ đây không phải loại pha lê bình thường có thể dễ dàng phá vỡ. Trần Thải Tinh đành phải thu hồi ánh mắt, tiếc nuối nói: “Trước tiên chúng ta phải tìm được chìa khóa đã, đến phòng của thuyền trưởng xem xem có thể phát hiện được manh mối nào khác không.” Bốn người từ phía trên phản hồi, thời điểm trở về phòng suite đụng phải Ngưu Khánh Phong cùng đồng đội của hắn ngay trước cửa. “Mọi người vừa từ phía trên xuống sao?” Ngưu Khánh Phong hỏi. Từ Hồng Hồng và Vương Tiêu Tiêu đều nhìn về phía Trần Thải Tinh, Ngưu Khánh Phong không ngờ tới hai người họ sẽ nghe theo sắp đặt của một thai phụ. Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua trong bữa tiệc, Nguyên Tinh nói cái gì đi ra ngoài đưa Từ Hồng Hồng một cái vòng cổ, hai người này hẳn phải có ý định gì đó. “Chuyện này có gì đâu mà phải dấu diếm? Hôm qua chúng tôi đã lên trên đó để kiểm tra rồi, chính là phòng điều khiển.” Ngưu Khánh Phong tốt bụng nói xong, nhìn sắc mặt của ba người, tiếp tục nói: “Đáng tiếc là không mở được khóa, bên trong phỏng chừng có manh mối gì đó rất quan trọng. Không thể dùng lực để phá hỏng kính, nếu muốn vào trong đành phải tìm chìa khóa, cũng không biết chìa khóa ở……” Trần Thải Tinh vén tóc, liếc mắt nhìn Ngưu Khánh Phong, nói: “Muốn đóng vai bạch liên hoa hay trà xanh gì đó thì cậu còn không có cửa so với chị Nguyên tôi đây đâu, muốn biết chìa khóa ở đâu tự đi mà tìm, lải nha lải nhải phí lời.” Lại còn muốn chơi trò làm bộ làm tịch tốt bụng với cậu, cái bộ dáng muốn nói lại thôi, ngập ngập ngừng ngừng – còn lâu mới qua mắt được cậu. “Phụt.” Từ Hồng Hồng không nhịn được mà cười phá lên. Trần Thải Tinh cao quý lạnh lùng lườm nguýt Ngưu Khánh Phong khiến đối phương phải cất bước rời đi. Cậu khoan thai đi ngang qua để lại bốn người bọn Ngưu Khánh Phong mặt mày xanh mét. Về tới phòng, Trần Thải Tinh lắc chiếc chuông kêu rinh rang, mới đó mà đã nghe thấy tiếng quản gia vang lên trước cửa. “Tiểu thư có yêu cầu gì sao?” “Chuẩn bị cơm trưa đi.” Có lẽ quản gia sáng nay bị Trần Thải Tinh mắng nên sợ. Nhanh chóng mang lên một mâm thức ăn thịnh soạn thơm nức, động tác bày biện vô cùng nhanh nhẹn. Lúc hắn chuẩn bị xoay người đi thì Trần Thải Tinh ngồi xuống gọi người lại, thuận miệng hỏi: “Colin đâu rồi? Tốt xấu gì cũng là hôn phu của ta mà chả ra dáng hôn phu gì cả. Ngoại trừ bữa tối ngày đầu tiên hôm ấy ra thì không thấy bóng dáng đâu. Mắng hắn là loại bội bạc xấu xa cũng chẳng ngoa, người như thế mà cũng xứng có hôn thê sao?” Quản gia vốn dĩ rơi vào trạng thái đề phòng, Trần Thải Tinh lại cứ bắt bẻ lải nhải nên chuyển thành mất kiên nhẫn. Hắn cúi thấp đầu, che đậy biểu tình trên mặt, quy củ ngắn gọn nói: “Colin tiên sinh cần nghỉ ngơi, khi nào đến thời điểm thích hợp ngài ấy sẽ ra mặt.” “Hắn nghỉ ngơi thì tôi không cần nghỉ ngơi sao? Ta còn đang mang thai. Chẳng biết là giọt máu của ai, hắn ta một chút cũng không thèm quan tâm.” Trần Thải Tinh phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Hắn thì để tâm cái gì, lúc ta phát hiện hắn có cả tá hôn thê ta đã sớm biết hắn là tên cặn bã, vô tâm.” Trên trán của quản gia bắt đầu nổi gân xanh, ẩn nhẫn nói: “Tiểu thư, Colin tiên sinh có một tấm lòng bao la rộng lớn.” “Ngươi chỉ có biết làm loạn thôi. Chả hiểu gì.” Trần Thải Tinh không kiên nhẫn nói, phất tay đuổi quản gia đi ra ngoài. Quản gia còn chưa đi quá hai bước, cậu bỗng nhớ ra việc gì đó bèn thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, phòng điều khiển ở bên trên tại sao lại phải khóa chặt như vậy? Hắn còn nói dạy ta lái thuyền, kết quả cửa nẻo đều khóa, tên khốn!” Quản gia bị làm phiền không nổi, lạnh mặt nói: “Chìa khóa ở trong tay Colin tiên sinh, tiểu thư có bản lĩnh tự đi tìm tiên sinh mà đòi.” “Cuốn gói cút xéo cho thuận mắt ta.” Trần Thải Tinh có được đáp án rồi cũng lười thể hiện kỹ thuật diễn xuất với tên quản gia. Chờ quản gia vừa đi khỏi, vị đại tiểu thư kiêu căng Trần Thải Tinh chưa đầy một giây đã thoát vai, quét mắt thấy hai cô gái đang ngồi ngây ngốc trên bàn ăn vì màn kịch vừa rồi. Khó trách được Tiểu Cửu có thể ngồi ăn ngon lành đến vậy bởi cậu nhóc đã quá quen rồi. “Ăn cơm đi, nhìn chị chằm chằm làm cái gì.” Từ Hồng Hồng lẫn Vương Tiêu Tiêu:…… Chén cơm trên tay không nếm được ra vị gì. Đặc biệt là Vương Tiêu Tiêu, cô biết Trần Thải Tinh vốn là con trai, sao mà diễn xuất chuyên nghiệp thế không biết! “Chị muốn buổi chiều nay đi lấy chìa khóa sao? Buổi chiều không phải sẽ chơi trốn tìm sao, chúng ta đi tìm Colin sẽ rất nguy hiểm.” Từ Hồng Hồng nhỏ giọng đề nghị: “Buổi sáng ngày mai chúng ta lại đi cũng chưa muộn.” Vương Tiêu Tiêu cũng có suy nghĩ này. Trần Thải Tinh do dự, hôm nay không lấy được chìa khóa thì sẽ bỏ lỡ một ngày. Buổi sáng ngày mai đến chỗ Colin, phòng hắn lớn như vậy không biết chìa khóa giấu ở chỗ nào, nếu không thể tìm được, lại phải bỏ ra thêm một ngày nữa, cậu không chắc rằng điều kiện tử vong này có càng ngày càng siết chặt nữa hay không. Nhưng cũng không thể xem nhẹ nguy hiểm trước mắt, trừ phi… “Có thể rạng sáng hôm sau đi tìm.” Trần Thải Tinh nói. Mỗi đêm đến lúc rạng sáng hôm sau bọn quái vật tụ tập tổ chức yến hội tiệc tùng linh đình ở tầng hai, cả Colin lẫn bọn quái thú đều ở đó, thời gian này là cơ hội tốt để đột nhập lục soát phòng. “Vậy ai là người đi nghe lén xem bọn chúng ngày mai muốn chơi trò gì?” “Hai đứa đi đi, chị cùng Tiểu Cửu đi tìm chìa khóa.” Trần Thải Tinh sắp xếp ổn thỏa, cậu nhìn thấy ánh mắt do dự của Từ Hồng Hồng bèn nói “Có được không? Hay chúng ta đổi vị trí” Từ Hồng Hồng nhanh chóng lắc đầu. Phòng của Colin năm ở phía dưới, buổi tối ai biết sẽ phát sinh cái gì, suy cho cùng thà ngồi một góc nghe lén ít ra còn an toàn hơn. Nguyên Cửu Vạn liếc mắt nhìn Từ Hồng Hồng, chậm rì rì mở miệng nói: “Các chị nhớ cẩn thận đó, nếu mà bị quái vật phát hiện các chị nghe lén sẽ xảy ra chuyện không hay đâu.” “Sẽ xảy ra việc gì?” Từ Hồng Hồng nuốt nước miếng. Trần Thải Tinh vỗ đầu Tiểu Cửu đầu, cười nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi nhóc.” Còn học được cách hù dọa người khác nữa. Cậu quay sang Vương Tiêu Tiêu nói: “Chú ý cẩn thận, nếu có gì bất thường thì nhớ phải chạy lên ngay.” “Em biết rồi, chị yên tâm.” Vương Tiêu Tiêu vâng lời đáp lại. Cô cảm thấy tật xấu của Từ Hồng Hồng lại tái phát, trước đây nếu ở trong thế giới mà gặp đồng đội tương đối mạnh, Từ Hồng Hồng sẽ bắt đầu ỷ lại cái gì cũng đều không động tay, chỉ há miệng chờ sung rồi thoát ra ngoài. Bây giờ có anh Trần dẫn đầu, chuyện gì cũng muốn ỷ lại hết vào anh Trần. Nhưng Trần Thải Tinh không phải giúp việc miễn phí! Vì đã trải qua trò chơi tại buổi tiệc chiều hôm qua, nên bây giờ ai ai cũng sợ hãi lại phải “tham gia thử thách”. Nhưng có một điều lạ là cho dù chờ đến chạng vạng tối cũng không thấy có ai đến để mời bọn họ đến phòng tiệc để tham gia thử thách. “Vì sao lại vậy chứ?” Từ Hồng Hồng cũng cảm thấy có điềm chẳng lành. Càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm. Trần Thải Tinh lắc đầu, cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể chắc chắn rằng ngày hôm nay so với ngày hôm qua độ khó khăn tăng gấp bội. Sắc trời ảm đạm, bên ngoài bắt đầu có mưa dông kèm theo sấm sét. Đúng lúc mọi vật chìm trong bóng đêm thì có tiếng quản gia khẽ nói bên ngoài cửa: “Thưa hai vị tiểu thư, hai vị hãy trở về phòng của mình đi.” “Nếu không về phòng thì sao?” Quản gia lộ ra nụ cười thâm trầm hỏi “Cô chắc chắn là không muốn về chứ?” Vương Tiêu Tiêu đứng lên, lôi kéo Từ Hồng hồng rời đi. Tiếng sầm sét như muốn rung chuyển cả đất trời lẫn tiếng mưa rơi làm người ta không khỏi hoảng loạn. Thời gian trôi đi, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề khủng bố. ‘ Đoàng ’! Trong phòng mất điện. Toàn bộ con thuyền lớn chìm vào đêm tối, chỉ còn vài tia sáng mỏng manh, Trần Thải Tinh nhìn đồng hồ vừa đúng đến 8 giờ tối, thời gian trò chơi bắt đầu rồi. Cửa phòng bỗng bất thình lình mở toang, không chỉ có phòng của cậu mà toàn bộ cửa phòng các tầng tất cả đều mở ra. Có người xì xào: “Sao lại thế này?”, “Cửa này đâu phải cửa cấp cao.”, “Rốt cục sao lại bị mất điện rồi? Chuyện gì xảy ra thế?” “Chị ơi, có thứ gì ở đây nè.” Nguyên Cửu Vạn ngồi xổm ở cửa nói. Trần Thải Tinh cúi đầu, xung quanh đen như mực, cậu móc di động ra soi khắp nơi, soi đến thảm ở cửa thì phát hiện ở bên trên có vết đỏ. Bởi vì thảm được trang trí nhiều màu sắc hoa văn mà vết đỏ ấy lại rất nhỏ nên nếu không nhìn thật kỹ căn bản không thể phát hiện được. Không riêng gì phòng cậu mà phòng nào cũng như vậy. “Có người dẫm lên gì đó rồi.” Trần Thải Tinh thấy người chơi ở phòng đối diện đi ra khỏi phòng để nhìn xem tình huống đang xảy ra, có điều không tra hỏi được gì, bèn vội vã trở về phòng. Trần Thải Tinh đưa điện thoại tới gần chăm chú nhìn vết đỏ kia nhưng không thấy nữa. Thì ra căn bản đó không phải vết đỏ bình thường mà là vết máu. “Đế giày!” Trần Thải Tinh sau đó nhanh chóng lùi lại một bước, kéo cánh tay Tiểu Cửu đưa cậu nhóc ngồi lên sô pha. Soi đèn flash điện thoại trong tay một lượt, đế giày của cậu không có gì nhưng giày Tiểu Cửu lại bị dính vào một chút. Nhất thời trái tim cảm thấy lạnh lẽo tột cùng, ôm Tiểu Cửu vào lòng, “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Nguyên Cửu Vạn đưa cánh tay nhỏ xoa mặt Trần Thải Tinh, lắc đầu mềm mại nói: “Có anh ở đây em cái gì cũng không thấy sợ.” “Không sao đâu.” Trần Thải Tinh vuốt mái tóc mềm của Tiểu Cửu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nghĩ đến ‘ chơi trốn tìm ’ nhắc nhở: “Tìm một chỗ trốn đi.” Phòng rất lớn, có vài gian phòng ngủ, tủ quần áo, ghế sofa hay gầm giường đều là nơi có thể ẩn trốn được. Trần Thải Tinh dạo quanh một vòng, nhìn đến cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng ngủ chính, đó chính là nơi mà quản gia sẽ ngủ, ở giữa có một cái cửa sổ tấm chớp, đoán chừng là cho linh cẩu dùng để giảm thị phỏng ngủ của người chơi lúc ngủ. Nhưng từ sau khi cậu tới căn phòng này, linh cẩu chưa bước nửa bước vào đây. “Trốn vào đây đi.” Trần Thải Tinh bế Tiểu Cửu vào phòng. Không gian nhỏ hẹp bí bách cùng với bầu không khí im ắng dễ khiến tâm lí hoang mang bất định, đặc biệt là khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân chầm chậm. Bọn quái vật bắt đầu hành động, có con quái vật còn vui sướng kêu lên: “Các bảo bối, các ngươi phải trốn kĩ đó, nếu để bọn ta bắt được……” Lời nói còn chưa dứt nhưng mọi người ngay lập tức nghĩ đến Phạm Văn Thành tối hôm qua sau khi trời mưa đã bị cắn xé như thế nào. Bọn họ nhanh chóng tìm một nơi để núp vào. Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, mọi căn phòng đều không có cách âm y hệt đêm hôm qua mang tất cả âm thanh trong màn đêm yên tĩnh phóng đại lên. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng lũ quái vật hít hít cái mũi đánh hơi rồi trò chuyện với nhau. “Tao ngửi thấy hương thơm rồi đó.” “Cái này là của tao.” “Sao ta lại không ngửi được mùi gì thế!” Có quái vật bất mãn gầm lên. Trần Thải Tinh nghĩ tới vết máu ở cửa. Có thể lũ quái vật dựa vào vết máu ấy để phân biệt ‘ con mồi ’. Hôm nay mục tiêu của trò chơi trốn tìm chính là những người chơi dưới chân bị dính phải mảu. Một con quái vật cười ha ha, “Số mày đen đủi quá. Nhưng chớ lo vì ngày mai vẫn có thể ăn mà”, “Ái chà chà, đêm nay thật tốt quá! Ngoài mày ra thì bọn tao đều có thể chơi trò chơi.”, “Mau bắt đầu đi.” Trần Thải Tinh nghĩ đến việc lòng bàn chân của Tiểu Cửu có vết máu, gắt gao ôm Tiểu Cửu vào lòng thật chặt. Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì. Nguyên Cửu Vạn cảm nhận được Trần Thải Tinh lo lắng thấp thỏm duỗi tay hai cánh tay mập mập ôm cổ Trần Thải Tinh, âm thầm an ủi cậu. Đúng lúc này, Trần Thải Tinh nghe được giọng nữ quen thuộc lanh lảnh: “Ồ, hãy nhìn xem con mồi mà ta được hưởng thụ tối nay đi, con mỗi mà Colin nhìn trúng tối nay sẽ là của ta.” Đó là tiếng nói của quái vật bà cô chồng. Tiếng bước chân dần tới gần, nữ quái vật đã đi vào phòng, nó đang tìm quanh phòng khách. Nó có vẻ rất thích thú với trò chơi này, gõ vào từng đồ vật trong phòng để tạo ra các âm thanh khác nhau đe dọa con mồi trong phòng. Nghĩ tới những con mồi bởi vì hành động của nó mà run bần bật sợ hãi, trong giọng nói không giấu được sự sung sướng và hưng phấn: “Ta biết ngươi đang ở đâu, ta đến tìm ngươi đây……” Ở những phòng khác cũng vậy. Giờ khắc này, bọn họ là đối tượng để lũ quái vật đùa bỡn. Nữ quái vật đi qua phòng khách. Màn đêm tối tăm chẳng ảnh hưởng tới thị giác của nó chút nào, nó đi đến nằm nghiêng xuống, Trần Thải Tinh nghe được tiếng ngăn tủ bị mở ra. Rất nhanh đã có một con linh cẩu xuất hiện thở phì phò, nữ quái vật không khách khí đá cho một cái. “Cút ngay, tao muốn một mình xé xác con bé kia ra! Một mảnh xương miếng thịt cũng không chừa lại, tao sẽ ăn sạch sẽ nó từ đầu tới chân.” Linh cẩu kêu hai tiếng, đành phải cúp chặt cái đuôi rời đi sang khác phòng khác để ăn ké. Mà lúc này nữ quái vật đã đi vào phòng ngủ chính.