Ở trong game thần quái sinh bánh bao
Chương 22 : Táng cây xiêu vẹo trong rừng đào
Editor: Maris
Gian phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Phía bên giường cùng trên giường đều không phát ra tiếng động gì, hai bên đối lập nhưng dường như lại có điểm gì đó tương đồng.
Trái tim của Trần Thải Tinh đập dữ dội, trong lòng lại nghĩ có phải cậu nhận lầm người rồi hay không? Nếu đó không phải là A Hương thì sao? Cậu hoàn toàn không dám nghĩ nếu đây không phải là A Hương thì phải đối phó như thế nào thì giọng nữ bên giường đã lên tiếng.
“A tỷ, cầu xin chị hãy giúp mẹ của em.”
“Dưới tàng cây xiêu vẹo xuống trong rừng đào.”
Âm thanh vang vang bên tai, Trần Thải Tinh mơ mơ màng màng rơi vào trong giấc mộng. Cậu biết là A Hương đang báo mộng cho cậu một lần nữa kể từ giấc mộng đầu tiên trong buổi tối kia.
Thỉnh linh…
Có sáu cô gái hoặc là mang bộ mặt tê cứng mà nhận mệnh, hoặc là sợ đến run lẩy bẩy, ngoài ra còn có người mang vẻ mặt cao hứng vui vẻ. Mà lần này Trần Thải Tinh có góc nhìn là người ngoài cuộc, cô gái có vẻ mặt vui vẻ cao hứng đứng trong sáu cô gái đặc biệt rõ ràng, hiển nhiên là từ nhỏ đã bị người nhà tẩy não, nói được chọn làm thánh nữ là niềm vinh dự không gì sánh được.
Không có buồn cười, chỉ có đáng thương.
Trưởng thôn dùng một con dao cắt vào lòng bàn tay của từng cô gái, cung kính dùng nhánh cây dài nhất đang buông từng cái xẹt qua lòng bàn tay đầy máu của các cô gái. Cô gái nhỏ nhất mới có mười bốn, mười lăm tuổi bởi vì quá đau nên nức nở khóc thành tiếng, lập tức bị trưởng thôn trừng mắt.
“Ơn trên tổ tiên ban cho, khóc cái gì.”
Sau đó đưa sáu cô gái vào từ đường. Cô gái với vẻ mặt hạnh phúc đầy mong đợi trước đó, ngay khi bước vào từ đường âm u cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy. Trong khi đó cô gái mười bốn, mười lăm tuổi khóc thành tiếng, nhỏ giọng nức nở nói: “Chị A Hương, em rất sợ.”
Cô gái cao nhất trong số sáu người xấp xỉ mười bảy mười tám tuổi, bím tóc buộc cao rồi buông xuống trước ngực, ngũ quan hiện lên vẻ đoan chính, có một đôi mắt trong suốt mang theo vài phần cứng cỏi. Đây chính là A Hương.
Cô tiến lên ôm bé gái mười bốn, mười lăm tuổi vào lòng, xoa tóc cô bé, an ủi nói: “Tiểu Lan đừng sợ, em còn nhỏ, tổ tiên sẽ không chọn em.”
“Có thật không? Chị ơi, em rất sợ, em không muốn làm thánh nữ.”
“Thật sự, nếu là tổ tiên của chúng ta thì họ sẽ không bao giờ làm hại chúng ta.”
Cô gái ban đầu có vẻ mặt trông mong, hạnh phúc nhảy ra phản bác nói: “A Hương, mẹ của cô rốt cuộc dạy cho cô mấy thứ lung ta lung tung gì vậy, được phụng bồi bên người của tổ tiên chính là vinh quang vô hạn của thánh nữ, cái gì mà tổ tiên sẽ làm hại chúng ta, đây chính ban phúc lành cho chúng ta đó.”
“Tiểu Lan em xem, có người muốn được làm thánh nữ như vậy, chúng ta lại không muốn, tổ tiên nhất định có thể nghe thấy.” A Hương xoa xoa tóc của cô bé trong lòng ngực nói.
Không bao lâu các cô gái đã hôn mê, ngủ thiếp đi. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra ở từ đường tổ tiên sau khi họ ngủ thiếp đi. Hình ảnh xoay một cái, thánh nữ đã đã được chọn.
Là cô gái mười bốn, mười lăm tuổi kia gọi là Tiểu Lan.
Không phải A Hương.
Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Trong thôn, lễ tế thánh nữ tế đã có hơn trăm năm, cứ năm năm sẽ tuyển chọn một lần, có nhiều oan hồn bị hại chết như vậy, tại sao chỉ có hồn phách của A Hương là có thể báo mộng? Những người bị hại khác đâu?
“Chị A Hương em không muốn làm thánh nữ.”
“Em rất sợ.”
Tiểu Lan khóc lóc thảm thiết, không muốn bị người thân chỉ trích, mấy người phụ nữ lớn tuổi chẳng buồn tội nghiệp, ép buộc cô mặc quần áo của thánh nữ, làm rất quen tay.
Ngày thứ ba của Tết Trung Nguyên (Rằm Tháng Bảy).
Trong thôn đại bày tiệc linh đình.
Trong đám người, ba cha con Gia Đề thấy A Hương không làm thánh nữ thì thở phào nhẹ nhõm, Tô Nhạc cười nghênh đón chị gái về nhà rửa mặt, nói rằng mẹ đang chờ chị, về nhà ăn cơm tắm rửa, sau đó chị cũng không cần làm thánh nữ.
Hình ảnh lại chuyển đến lúc chạng vạng.
Tiểu Lan không muốn làm thánh nữ bị cưỡng ép lôi vào trong từ đường.
A Hương mang vẻ mặt tê dại, đột nhiên đập mạnh lên cánh cửa của từ đường.
“… Đều là lừa người, lừa gạt chúng tôi.”
“Cái gì đèn lồng, làm gì có đèn lồng nào, mẹ nói ở bên ngoài thôn người ta không có làm như thế này.”
“Bọn họ muốn hại chết Tiểu Lan.”
Đêm xuống, tất cả phụ nữ đều về nhà. Trên sân đều là đàn ông trong thôn, trưởng thôn nổi giận: “Gia Đề, còn không mau trói A Hương lại, trước mặt tổ tiên mà dám hỗn láo như vậy.”
Cây liễu phát ra tiếng xào xạc vang vọng, cành cây đung đưa.
Trên quảng trường đột nhiên xuất hiện từng trận gió lạnh lẽo cùng tiếng gào khóc thảm thiết. Có ai đó la lên câu tổ tiên nổi giận, A Hương chọc giận tổ tiên rồi.
Cuối cùng A Hương là bị mấy người đàn ông trong thôn đánh chết tươi, ba cha con Gia Đề đều mang một thân thương tổn, không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn A Hương chết đi. A Hương bởi vì chọc giận tổ tiên, thân thể bị ô uế, không xứng được thờ cúng ở từ đường chôn trong thôn, trưởng thôn làm chủ bèn lấy chiếu cói quấn quanh thân thể A Hương rồi dùng đuốc thiêu xác bên ngoài thôn.
Mau cứu lấy mẹ.
Nhất định phải cẩn thận…
Trần Thải Tinh từ trong mộng tỉnh lại, lần này cậu là người ngoài cuộc, khách quan và bình tĩnh hơn. Cậu còn đang suy nghĩ câu chuyện trong giấc mơ thì đột nhiên nghe tiếng lanh lảnh phát ra bên cạnh, Tiểu Cửu đang ngủ say bên trong cũng bị đánh thức, xoa mắt mơ mơ màng màng, nói: “Anh?”
“Xảy ra chuyện rồi.”
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, kéo dài và sắc bén, nếu nghe tỉ mỉ còn có tiếng chửi mắng của bà lão chân nhỏ. Âm thanh là từ gia đình Hổ Tử ở lầu hai nhà bên truyền đến, không phải là của bọn cậu ở bên này.
Bên kia có mấy cô gái như Hạ Đình, Lưu Sa Sa, Chu Tử Hàm, mà âm thanh quá lanh lảnh, Trần Thải Tinh cũng không phân biệt được là ai với ai.
Nguyên Cửu Vạn khẽ nheo mắt, khóe môi hơi giương lên.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ, Trần Thải Tinh dự định đi ra xem, ngay lúc cúi xuống mang giày, nhìn thấy bên giường có một đôi giày thêu màu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn.
Không phải là đôi mà cậu hay mang.
Đôi giày mà Tô Nhạc cho hắn mượn chính là có màu đen có thêu mấy đóa hoa nhỏ màu màu vàng nhạt.
Đây là đồ của thánh nữ.
Chị gái, tôi giúp chẳng phải là được rồi sao, có cần thiết phải hành động nhanh như dậy hong?
Kịch bản kiểu này mà cứ lặp đi lặp lại thì chắc có ngày trái tim của cậu sẽ chết mất.
Trần Thải Tinh bình tĩnh rút chân lại, nói: “Không đi nữa, ngủ tiếp đi. Ngày mai sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi.” Nếu có người chết thì cũng đã chết rồi, còn nếu không chết cậu cũng không thể cứu cho thành người sống được, muốn hóng chuyện thì sớm muộn gì cũng hóng được.
Nguyên Cửu Vạn khuôn mặt nhỏ mang theo chút nuối tiếc, có điều vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Lần này A Hương không xuất hiện nữa, chác hẳn là hồn lực của cô ấy không đủ, chỉ mới kể có một nửa câu chuyện, ví dụ như nhắc hắn phải cẩn thận, thế nhưng lại không nói ra hết câu là phải cẩn thận thứ gì. Không có quỷ, nhưng Trần Thải Tinh không say giấc nổi, ở cách vách luôn luôn phát ra tiếng nói chuyện ồn ào, cái gì có quỷ, thật sự, đứt quãng.
Hai cái lầu hai sát bên nhau, gian phòng đều làm từ gỗ, không có cách âm.
Ngủ đến sáng sớm, Trần Thải Tinh tỉnh lại đáy mắt vẫn còn mang theo vẻ mệt mỏi, xoa mặt Tiểu Cửu, đôi mắt to tròn của nhóc con mang theo nét lo lắng không che giấu. Tâm tình Trần Thải Tinh bỗng trở nên tốt hơn, cười nói: “Chị không có chuyện gì, làm xong việc buổi chiều là có thể ngủ một lát.”
Ngày hôm nay, cậu muốn đi đến cái cây có tang xiêu vẹo trong rừng đào, còn muốn hướng hai anh em Tô Nhạc nói lời cảm ơn.
Lúc đi xuống lầu, Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt hai người Mai Thanh cùng Lư Châu nhìn cậu trông rất khác. Đặc biệt là sau khi rửa mặt xong, Trần Thải Tinh ngồi ở bàn bát tiên trên mặt thể hiện rõ sự mệt mỏi, Mai Thanh chủ động rót cho cậu một chén nước nóng, giọng điệu mang theo nhiệt tình nói: “Chị Nguyên Tinh uống nước nóng đi. Chị tối hôm qua hình như ngủ không ngon?”
Ý muốn lấy lòng rất rõ ràng.
Tối hôm qua Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi ra ngoài mượn đèn lồng, trước đó ba oldbie Lý Hiên cách vách đời đều không dám đi, một người phụ nữ có thai cùng một học sinh tiểu học song thương song mã thế mà hoàn toàn bình an vô sự mà sống sót trở về cho đến bây giờ.
Mai Thanh cảm thấy trong nhóm của bọn họ, Nguyên Tinh mới thật sự là oldbie ẩn mình.
Đã ba ngày trôi qua, Những manh mối quan trọng nhóm Lý Hiên điều tra được chỉ có mỗi việc xác định trong sông có quỷ nước, mà lễ tế thánh nữ, đèn lồng này nọ thêm hai manh mối quan trọng đều là Nguyên Tinh báo cho bọn họ.
Ai mới thật sự là oldbie, hai người chơi mới này còn không cần phải hỏi, đành nhìn xem gió chiều nào theo chiều ấy thôi.
“Chị ơi, ngày hôm nay chúng ta làm gì đây?” Lư Châu hỏi với một gương mặt già nua.
Trần Thải Tinh nghe đến đây liền sặc nước, Nguyên Cửu Vạn nhanh đưa tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng Trần Thải Tinh. Lư Châu lúng túng không thôi, mặt đỏ lên. Trần Thải Tinh làm bộ không thấy Lư Châu lúng túng, nếu là cậu mà nhìn sang, phỏng chừng người này muốn đào một lỗ mà chui xuống đất, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua, cách vách xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai người này chính là hai cái loa di động.
“Chu Tử Hàm gặp ác mộng trong mơ nhìn thấy quỷ, cô ta ngủ chung phòng với Lưu Sa Sa, tối hôm qua đột nhiên tỉnh lại rồi bóp cổ Lưu Sa Sa, nói Lưu Sa Sa là quỷ muốn hại cô ta, cãi nhau đến làm chủ nhà trọ tỉnh cả giấc.” Mai Thanh nói.
Gian phòng của cô cách phòng của Lưu Sa Sa không xa, vì vậy nghe được rất rõ ràng.
“Chỉ là gặp ác mộng thấy quỷ nên bị ảnh hưởng thôi ư?” Trần Thải Tinh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Từ lúc bước vào trò chơi cho đến bây giờ, gồm có mười người ngoại trừ Lỵ Lỵ đã chết ban đầu ra, những người khác đều không có chuyện gì. Trò chơi này độ khó không quá cao. Trần Thải Tinh không nghĩ nhiều về nó, nhưng tốt nhất vẫn là nên cẩn thận.
Dù sao mạng người chỉ có duy nhất một cái.
Bữa sáng hôm nay rất qua loa, là do Gia Đề làm. Cháo trắng ninh nhừ, cùng với dưa chua chấm với xì dầu hoặc nước tương, món cuối cùng là bánh bao lớn ngày hôm qua ăn không hết hâm lại. So sánh với hai ngày trước, Trần Thải Tinh, thân giả dạng thành phụ nữ có thai rất tức giận, cảm thấy không có khẩu vị gì, khuấy cháo trong chén.
“Anh em Tô Nhạc Tô Đạt đâu rồi?” Trần Thải Tinh giả vờ như là đang nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi tới.
Mai Thanh, Lư Châu nhìn nhau một cái, chị Nguyên đây là muốn dò hỏi NPC. Vì vậy lập tức dựng tai lên nghe.
Sắc mặt Gia Đề trở nên khó coi, nói: “Sáng sớm đã đi ra ngoài, chưa quay về.”
“Ồ.” Trần Thải Tinh đã đoán ra hai anh em này đi đâu, nhanh chóng uống cháo trong chén.
Đều là cha con có chung dòng máu, đứa con làm cơm ăn ngon ơi là ngon, ông là cha mà nấu cơm như này bộ không cảm thấy xấu hổ sao?
Biểu cảm đầy chán ghét khi uống cháo của Trần Thải Tinh quá là rõ rãng. Gia Đề tay nắm chặt bát cháo, mặt không cảm xúc, dốc thẳng chén cháo đổ vào miệng.
Lạnh lùng lại tàn nhẫn.
Lư Châu, Mai Thanh:…
Nếu không thích thì có thể không ăn mà.
Ăn xong điểm tâm, Gia Đề thô bạo thu dọn. Trần Thải Tinh ngồi bên cạnh bàn ngẩn người, không đợi đến khi anh em Tô Nhạc trở về thì mấy người Lý Hiên đã tới trước, liếc nhìn xung quang gáy bị đỏ một vòng của Lưu Sa Sa, vừa nhìn đã biết là vết bầm.
Chu Tử Hàm âm u nhìn chằm chằm Lưu Sa Sa.
Trong miệng lẩm bẩm lải nhải: “Cô ta là quỷ, cô ta là ma nữ không có da.”
Hạ Đình bị dằn vặt đến bây giờ, không kiên nhẫn nói: “Chu Tử Hàm cô im miệng.”
“Cô trở lại rồi à? Tối hôm qua đi mượn đèn lồng có đầu mối gì không?” Lý Hiên mở miệng dò hỏi.
Trần Thải Tinh buồn cười liếc mắt, “Tôi tìm được manh mối thì tại sao phải nói cho anh biết? Đã nói là sẽ chia sẻ manh mối cho nhau, các người chỉ nói mỗi việc xác định trong sông có quỷ nước thì tưởng như vậy là đủ hả?”
“Đúng vậy!” Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh hứng khởi phụ họa.
Trần Thải Tinh xoa đầu đứa nhỏ một cái.
Lý Hiên lúng túng, chậm rãi nói: “Nguyên Tinh, chúng tôi không phải ý này, mọi nguồi là một đội, có manh mối sẽ trợ giúp lẫn nhau không phải sẽ có thể sớm một chút thoát ra hay sao?”
“Trò chơi xếp hạng người chơi theo tầm quan trọng của các manh mối.” Trần Thải Tinh cười nhạt, nói: “Đẳng cấp B hai mươi lăm kim tệ, một cái bùa bình an 19 kim tệ, một kim tệ có thể quy đổi thành 1 vạn nhân dân tệ. Mấy người cảm thấy nếu tham gia vào trò chơi này mà cứ thuận tiện như vậy, thì đi ra ngoài có thể đạt được thứ hạng nào?”
“Tối hôm qua ta dùng một cái bùa bình an.” Trần Thải Tinh đặt một nửa bùa bình anh đã bị thiêu hủy lên bàn, nhìn về phía Lý Hiên, “Mười chín vạn tệ, đâu phải chỉ cần mở miệng nói là có thể dễ dàng lấy được manh mối? Mặt cũng dày quá rồi đó.”
Doạ ai đó.
Những người chơi mới biết rằng khi người chơi đi ra khỏi trò chơi sẽ nhận được phần thưởng, nhưng họ không biết vật phẩm hộ mệnh lại đắt như vậy!
Mai Thanh và Lư Châu nhìn về phía ba người Lý Hiên ánh mắt đều như đang nói họ là người không biết xấu hổ.
Đây chính là mười chín vạn tệ một miếng.
“Đi thôi.” Mạnh Hạo Thông mở miệng.
Lý Hiên bị sỉ nhục ngay tại chỗ. Khi rời đi, anh ta nhìn về phía Trần Thải Tinh với ánh mắt như nhìn một nữ nhân cặn bã, dùng giọng điệu đầy tổn thương nói: “Nguyên Tinh, tôi không ngờ cô lại chẳng khác gì con buôn, chỉ quan tâm đến lợi ích cùng tổn thất của bản thân, cô làm tôi quá thất vọng rồi.”
Trần Thải Tinh:???
Ủa rồi tiền vàng không quan trọng hả?
Toàn nói mấy lời ngu ngốc để dạo nạt các cô gái, nhưng mà cậu là một người giả dạng phụ nữ có thai với bộ óc thông minh đó nha! Đừng có hòng mà lừa được cậu.
Ba người Lý Hiên rời đi, Chu Tử Hàm căng thẳng đuổi theo, trước khi đi trừng mắt nhìn Lưu Sa Sa. Lưu Sa Sa vội vàng che cổ lại, cũng không rời đi, giọng nói khàn khàn cầu xin: “Tôi có thể ngủ ở nơi này không? Chu Tử Hàm điên rồi, đang ngủ ngon lại bay tới bóp cổ tôi.”
Mai Thanh cảm thấy đồng cảm, có điều cũng không mở miệng, liếc nhìn Trần Thải Tinh.
“Nhìn tôi làm gì? Trên lầu không phải vẫn còn có một gian phòng trống hay sao?”
“Đúng, vẫn còn phòng trống.” Mai Thanh nhớ tới, tiếp miệng nói: “Tôi dẫn cô đi.”
Lưu Sa Sa và Mai Thanh cùng lên lầu, Trần Thải Tinh nhìn bóng lưng của Lưu Sa Sa đến xuất thần. Chu Tử Hàm nói Lưu Sa Sa có vấn đề, có thật sự cô bị chuyện của Chu Tử Hàm đã làm tối qua dọa sợ hay không? Hay là cô đã nhìn thấy thứ gì?
Buổi tối cần phải để ý một chút.
Đợi một hồi, anh em nhà họ Tô cũng quay trở lại. Trên quần áo của hai người hơi ẩm ướt, vướng đầy cỏ dại, giày vải dính đầy bùn, như là từ sương sớm của những bụi cỏ dính vào.
Trần Thải Tinh không biết hai người tối hôm qua mấy giờ trở về, mà trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài.
Người sống trên núi dậy rất sớm, hiện tại cũng chỉ mới hơn bảy giờ.
Tô Nhạc viền mắt đỏ hoe, chắc chắn trước đó đã khóc qua. Tô Đạt cũng không khá hơn là mấy. Hai anh em nhìn thấy Trần Thải Tinh, nhanh chóng kêu một tiếng chị. Tô Nhạc giọng mũi rất nặng, giơ tay che mắt lại, nhịn xuống không khóc. Trần Thải Tinh nhớ tới giấc mơ mà A Hương báo mộng tối hôm qua, hỏi: “Đi xem chị của các cậu à?”
“Chị Nguyên làm sao chị biết?” Tô Nhạc kinh ngạc nói.
Trần Thải Tinh dùng lời khách sao, nửa thật nửa giả nói: “Tôi có nằm mơ một chút, chị của các người có phải là dáng người cao cao, thắt một bím tóc dài? Tên là A Hương?”
“Đúng là chị ấy.” Tô Nhạc nghẹn ngào, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cô ấy ở trong mộng nhờ ta giúp đỡ, nói rằng mau cứu lấy mẹ của cô ấy.” Trần Thải Tinh luôn luôn chú ý đến vẻ mặt của hai anh em này, khi cậu nhắc tới đoạn mau cứu mẹ, ánh mắt của hai anh em không hề có chút bi thương, chỉ có mờ mịt, hiển nhiên là không biết chuyện này là như thế nào.
Tối hôm qua, dựa theo lời nói của A Hương thì mẹ của cô hẳn đã chết rồi. Nhưng hai anh em này lại không biết.
“Mẹ của chúng tôi đã lén lút rời khỏi làng kể từ khi chuyện của chị ấy xảy ra.” Tô Nhạc thất thần nói.
Bà lão chân nhỏ đã từng nhắc đến việc vợ của Gia Đề bỏ chạy, nhưng rất nhanh con trai bà ta đã ngăn lại. Mẹ của Tô Nhạc rời bỏ ngôi làng, chuyện này mọi người đều biết, nhưng không ai nói rõ sự tình. Trần Thải Tinh nghĩ đến một khả năng, mặt tỏ vẻ khó hiểu nói: “Vậy tôi không hiểu, A Hương ở trong mơ nói cái gì mà mau cứu lấy mẹ bên dưới táng cây xiêu vẹo trong khu rừng đào. Nếu mẹ của các cậu muốn rời đi thì A Hương làm sao mà tìm tôi muốn tôi cứu người? Xem ra quả nhiên chỉ là một giấc mơ nhảm nhí mà thôi, các cậu cũng đừng để trong lòng.”
Lời cậu nói rất rõ ràng, còn bảo người ta đừng để trong lòng. Đây rõ ràng là làm rối loạn nhân tâm.
Tô Đạt nghĩ chuyện của mẹ cậu, khẽ siết chặt nắm đấm. Tô Nhạc mờ mịt vài giây, nghĩ đến một điểm nào đó, không thể tin nhìn về phía Tô Đạt.
“Anh, anh ơi, sẽ không! Mẹ chỉ rời đi thôi mà có đúng hay không?”
Tô Đạt không dám nói gì, nhìn tận mắt chị bị người ta đánh chết. Trong lòng hắn cảm nhận được mẹ hắn cũng xảy ra chuyện gì rồi.
“Là thật là giả, đi xem sẽ biết.” Trần Thải Tinh đứng lên, liếc nhìn sắc trời, dò hỏi: “Các cậu có biết tàng cây xiêu vẹo trong rừng đào là ở chỗ nào hay không? Có thể vừa lúc trời tối mà trở về được không?”
Một cái bùa bình an trị giá mười chín vạn đã bị phá huỷ, Trần Thải Tinh không muốn gặp một con quỷ đánh tường nào hết.
“Ta đi chuẩn bị xe.” Tô Đạt nghiến răng nghiến lợi nói, tay siết chặt thành nắm đấm. Tô Nhạc đuổi theo.
Ở sân sau truyền đến tiếng Gia Đề hỏi vì sao chuẩn bị xe thế, ngay sau đó nhanh chóng nghe tiếng chất vấn đầy phẫn nộ của hai đứa con. Không bao lâu, lục lạc xe bò vang lên, leng keng leng keng, sắc mặt của Gia Đề cực kì khó coi, vội vàng lái xe bò đến gần Trần Thải Tinh nói: “Lên xe, tôi cũng đi xem xem, tôi không tin, tôi không tin bọn họ sẽ đối xử với tôi như vậy.”
Xem ra ba cha con này đều chẳng biết gì hết.
Trần Thải Tinh rất không biết xấu hổ, thản nhiên ôm lấy Tiểu Cửu ngồi ngồi lên xe bò. Lư Châu, Mai Thanh cùng Lưu Sa Sa cũng xuống, mặt Gia Đề tối sầm lại, ý tứ rõ ràng không muốn mang theo nhiều người như vậy, nhưng vẫn là im lặng không nói gì, tránh ra cho Mai Thanh và Lưu Sa Sa lên xe.
Mấy người đàn ông đi theo ngay bên cạnh.
Lúc Lưu Sa Sa lên xe, dưới chân bị ai ngáng, chân khụy xuống đè lên cánh tay của Trần Thải Tinh, hoảng sợ nhỏ giọng nói câu xin lỗi.
Trần Thải Tinh hiểu ý cười cười, “Không có gì, cô cẩn thận một chút.” Lúc nãy cậu cũng nhân lúc chạm thử tay của đối phương, có hơi ấm, cử chỉ cũng không có gì kỳ quái, có vẻ như Lưu Sa Sa là người bình thường.
Xe bò từ từ đi ra làng, một đường leng keng leng keng, dọc theo bọn họ con đường mà thời điểm bọn mấy người mới trốn khỏi thôn ngày đầu tiên đã từng đi qua.
Táng cây to lớn hai bên đường che kín bầu trời, giữa núi rừng thổi đầy gió lạnh, mỗi sáng sớm đều rất mát mẻ. Mà đi hơn một giờ, mặt trời dần lên cao, không khí dần nóng lên, Trần Thải Tinh phơi nắng cảm thấy có chút mệt rã rời, ôm lấy đầu của Nguyên Cửu Vạn gật gà gật gù muốn ngủ, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa mà dựa vào bên người Tiểu Cửu híp mắt lại.
“Chị ơi, đến đây.”
Nguyên Cửu Vạn nghiêng đầu dán vào tai của Trần Thải Tinh khẽ nói. Lúc nói chuyện thở ra hơi nóng, làm cho lỗ tai của Trần Thải Tinh hơi ửng đỏ, Nguyên Cửu Vạn nhìn chằm chằm, nhịn không được đưa tay sờ. Trần Thải Tinh giật mình một cái trực tiếp tỉnh ngủ, vừa mở mắt thấy đó là Tiểu Cửu lập tức thở phào nhẹ nhõm, vành tai của cậu mới vừa rồi tê tê dại dại, cậu không biết rằng lỗ tai của cậu lại mẫn cảm như vậy.
Có điều đề tài này cũng khá nhạy cảm, không thích hợp cho trẻ nhỏ.
“Chị ơi, chúng ta đến rồi.” Nguyên Cửu Vạn lại sắp xếp lại đồ vật, mở to đôi mắt tròn tròn long lanh nhìn cậu, trên mặt đều là nét trẻ con trong sáng thơ ngây.
Có thể là do em ấy không cẩn thận đụng phải. Trần Thải Tinh cũng không nghĩ nhiều nữa, cũng đã gần trưa rồi, nắng rất gắt. Nơi này vô cùng xa lạ, những thân cây khô héo mọc thành một mảng lớn, thấp lè tè, nhìn như cây đào. Sắc mặt Mai Thanh khẽ biến sắc, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ rồi, phía trước chính là nơi mà Lỵ Lỵ bị giết.” Cô đưa tay chỉ vào một chỗ.
Cảnh vật xung quanh nơi này rất đẹp, nhưng lại có rừng đào khô héo, có chút kỳ quái.
“Tại sao cây ở đây đều chết hết rồi?” Trần Thải Tinh xuống xe thuận miệng hỏi.
Tô Nhạc không để ý lắm. Nếu không phải Trần Thải Tinh hỏi, hắn cũng không muốn nói. Hắn lắc đầu nói: “Không biết, nó đã như vậy từ lúc em còn nhỏ.”
Gỗ đào dùng để trấn tà.
Có phải những người dân trong thôn dân hại chết mẹ của Tô Nhạc, sợ cô ấy thành quỷ trở về báo thù nên vứt xác ở nơi này?
“Tìm cái cây xiêu vẹo đi.” Cậu nói xong, lại nghĩ tới lời cảnh báo của A Hương, nhanh chóng nói thêm, “Trong mộng A Hương nói với tôi nhất định phải cẩn thận, một trong mấy sinh viên nữ chúng ta có người chết ở nơi này, đến xác cũng chưa tìm được. Báo mộng về kể là gặp phải một ma nữ tuổi còn trẻ thân nhuốm đầy máu, nói rằng muốn mượn da.”
Ba cha con Gia Đề khẽ biến sắc, Tô Nhạc nhanh miệng nói: “Nhất định là chị Tiểu Phương, chị, chị đã từng bỏ trốn.”
“Tiểu Phương?”
“Người con dâu được mua về làng, từng đọc sách, có quan hệ rất tốt với mẹ của em, mẹ em cũng hay đọc sách.” Tô Đạt nói đến đây âm thanh bõng hạ xuống, nhưng sau đó liền nói tiếp: “Sau đó chị Tiểu Phương biến mất, nghe người trong thôn nói chị ấy bỏ trốn.” Hắn nhớ tới mẹ của mình, người trong thôn cũng nói mẹ của hắn đã bỏ trốn.
Không ngờ là bị giết rồi lột da xong vứt xác ở chỗ này.
Trần Thải Tinh nghĩ đến sự phản kháng của A Hương, thêm những lời an ủi mà cô nói với Tiểu Lan, mẹ của cô nhất định dạy dỗ cô rất tốt.
“Anh xin lỗi em.” Mặt của Gia Đề tối tăm, lệ nóng doanh tròng, lẩm bẩm nói: “Anh cứ nghĩ là A Hương không còn, em chắc là thất vọng lắm, anh xin lỗi em, đều là lỗi tại anh.”
Trực tiếp đứng ngay lúc giữa trưa, thời gian mặt trời chiếu sáng mãnh liệt nhất.
“Mau đi tìm đi.” Trần Thải Tinh bị phơi nắng cảm thấy hơi choáng váng, ánh mắt lạnh lùng, cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cái địa phương rách nát ăn thịt người này.
Mẹ của A Hương từng đọc sách chắc chắn là cô gái được mua vào làng.
Không thể chạy trốn, không biết từ lúc nào đã ảnh hưởng đến chồng, con trai, con gái, Trần Thải Tinh lúc trước nói chuyện với ba cha con này chỉ toàn nói phét, nói đèn lồng vô dụng, cậu tưởng chính mình đã gõ được một khe hở, trên thực tế là do mẹ Tô, từng giọt nhỏ tích lũy.
Nhưng đáng tiếc cho sức mạnh của một cá nhân không thể nào chống nổi cả làng ngu muội.
Lý luận khoa học đều nghe không thông nổi.
Trần Thải Tinh cảm thấy trò chơi này đưa bọn họ đến nhà Gia Đề không phải là không có lí do, muốn cho cậu tiếp xúc với bà lão chân nhỏ hoặc người phụ nữ nói rằng phụng bồi tổ tiên là phước lành trên quảng trường, ngay từ gốc rễ đều đã mục rữa hư thối không thể cứu chữa nổi. Anh em nhà họ Tô là nhờ máu của chị gái và mẹ mà có được một cơ hội nhỏ nhoi để thức tỉnh.
Cái cây xiêu vẹo rất dễ dàng đã được tìm thấy.
Ba cha con có mang theo dụng cụ, chẳng mấy chốc đã đào ra, dưới đáy là một bộ thi thể đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng. Anh em nhà họ Tô nhìn bộ quân áo không bị mục rữa hết đã nhận ra ngay đây là mẹ của bọn họ, ôm đầu khóc rống, rên rỉ không nghe rõ được là họ đang nói gì. Ở phía dưới rừng đào, Lư Châu và Mai Thanh phát hiện thêm hai bộ thi thể, một bộ máu thịt be bét, nhìn trang phục trên người nhận ra chính là người tên Lỵ Lỵ bị giết ở buổi chiều đầu tiên, cái xác còn lại đã hóa thành xương trắng từ lâu, hẳn là chị Tiểu Phương.
Hài cốt Tiểu Phương không trọn vẹn, hẳn là bị chôn ở rừng đào, trời mưa dòng nước chảy xiết trôi tới dưới sườn núi.
Khi chết oán hận, bị rừng đào trấn áp, khi biến thành ác quỷ chỉ có thể lặp đi lặp lại chấp niệm bi thảm lúc bị giết.
“Tìm quanh một chút xem sao.” Trần Thải Tinh nhìn quanh một mảnh rừng đào, “Tôi luôn cảm thấy nơi này rất có điều gì đó rất quan trọng.”
Mai Thanh thuận miệng hỏi: “Tại sao vậy Nguyên tỷ?”
“Có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ.” Trần Thải Tinh liếc nhìn Mai Thanh, ra vẻ chị cả mà nói: “Không sao, cô còn nhỏ, chờ sau này sẽ có thể cảm nhận được.”
Mai Thanh:!!!
Ý cô là tôi không phải là phụ nữ?
Tôi còn nhỏ chỗ nào???
Hài cốt của chị Tiểu Phương rất dễ tìm, chỉ cần lần theo dấu vết sẽ có thể tìm ra, do nơi này rất ít người lui tới. Thu thập hoàn chỉnh hài cốt của chị Tiểu Phương cùng mẹ Tô, mấy người thương lượng có muốn tìm nơi chôn cất hài cốt của chị Tiểu Phương hay không, Trần Thải Tinh liếc nhìn nói: “Đem đi thiêu đi, cô ấy khi còn sống không thoát được, chết rồi chỉ muốn có ai đó có thể mang cô ấy rời đi là tốt rồi.”
Hai anh em đang ôm hài cốt mẹ khóc rống bỗng dưng bị lời nói của cậu cảnh tỉnh, còn có thể đi ra ngoài sao, có thể từ mảnh núi này mà đi ra ngoài thật à.
Có điều thời gian cũng không còn sớm, không có mang theo đồ đựng, chỉ có thể tạm thời chôn thi thể của chị Tiểu Phương cùng Lỵ Lỵ tìm chỗ cách xa rừng đào, còn thi thể của mẹ Tô được hai anh em dùng quần áo bao bọc lại, cẩn thận từng li từng tí một, ôm trở về. Viền mắt của hai anh em đã sưng tấy, Tô Đạt hướng Trần Thải Tinh nói: “Chị Nguyên, ngày mai chúng ta sẽ trở lại.”
“Thời tiết sắp thay đổi rồi.” Gia Đề nhìn lên bầu trời, đột nhiên nói.
Mấy người vội vã đi lên xe bò không dám chậm trễ, về đến cửa thôn thì trời cũng đã tối, trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Trần Thải Tinh nhìn vào giữa làng. Đám mây đen tích tụ trông rất dày, âm khí nặng nề.
“Sao trời đột nhiên trở lạnh thế này.”
“Đúng vậy lạnh quá.”
Lư Châu xoa xoa hai cánh tay, Mai Thanh cũng cảm thấy lạnh. Trước đây nhiệt độ trong núi buổi tối lúc nào cũng thấp, nhưng không giống như ngày hôm nay lạnh lẽo âm u thấu xương, đặc biệt là càng đi vào trong thôn thì càng khó chịu.
“Còn có hai ngày nữa là tới kì tuyển chọn thánh nữ.” Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt.
Hai người nhìn nhau, nhất thời lo lắng vô cùng, Lư Châu hỏi: “Chị Nguyên, chúng ta nên làm gì đây? Em không muốn chết.”
“Ăn cơm trước đi, tôi đói.” Trần Thải Tinh không trả lời. Còn phải kiểm tra cái cây kia một chút.
Anh em Tô Nhạc hôm nay biết chuyện mẹ của bọn họ đã chết, tâm tình ảm đạm, Trần Thải Tinh cũng không phải Chu lột da, cũng không tiện nhờ hai anh em giúp nấu cơm. Hai người Mai Thanh và Lư Châu thì chủ động đun một nồi nước nóng, mọi người tắm sơ qua, loay hoay làm ra một bữa ăn đơn giản.
Nhà Gia Đề có làm mì sợi, luộc chín mì ăn với dưa chua chấm xì dầu và nước tương.
Trần Thải Tinh bụng đói cồn cào, bộ dáng yếu ớt chịu không nổi, ăn một miếng trong miệng bỗng không nhịn được nôn khan, bất đắc dĩ dừng đũa, xoa ra bụng buồn rầu nói: “Ai, đứa nhỏ này thật giống tôi, tính tình thật kiêu ngạo, đồ ăn tàm tạm thế này nửa miếng cũng không chịu nổi.”
Mai Thanh: Nguyên tỷ van cầu chị buông tha cho tôi đi, em biết rõ chị là oldbie cực kì lợi hại, chị bây giờ đóng giả dáng điệu của trà xanh cho ai xem, em nhìn không có nổi.
Cuối cùng, vẫn là Tô Nhạc đi nhà bếp nấu mì cho Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn.
Vứt bỏ bộ dáng mảnh mai yếu, đuối khi nãy, Trần Thải Tinh cao quý ôm cái tô lớn, hì hục cúi đầu vui vẻ húp sạch.
Mai Thanh:…
Trên đời làm thế nào mà có thể tồn tại một nữ nhân như vậy!!!
Bên ngoài trời mưa rất lớn, ăn cơm xong, mọi người đều trở về phòng của mình.
“Anh làm sao vậy?” Nguyên Cửu Vạn ngồi ở trên giường hỏi.
Mí mắt của Trần Thải Tinh vẫn luôn giật giật, luôn cảm thấy đêm nay nhất định sẽ người chết, cậu cũng muốn không gạt Tiểu Cửu bèn nói ra.
“Anh ơi, em còn có bùa bình an nè, em cho anh.” Đôi tay nhỏ của Nguyên Cửu Vạn lấy bùa bình an ra đưa tới, tim của Trần Thải Tinh bỗng trở nên ấm áp, nỗi lo lắng vơi đi một chút, nói: “Tiểu Cửu ngoan, em cầm lấy đi, anh không có sợ.”
“Vậy em với anh đều cầm.” Nguyên Cửu Vạn nghiêng đầu đáng yêu lóng ngóng nói: “Anh ôm em đi, bùa bình an để ở giữa là được rồi.”
Đây là em trai nhà ai mà đáng yêu thế này. Trần Thải Tinh hôn lên mặt của Tiểu Cửu một cái, xoa tóc của đứa nhỏ nói: “Được, anh ôm Tiểu Cửu cùng ngủ.”
Mặt Tiểu Cửu đỏ bừng, đúng thật là đứa nhỏ đáng yêu đơn thuần.
Nửa đêm quả nhiên vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Trần Thải Tinh từ trong mơ tỉnh dậy, Tiểu Cửu trong lồng ngực nháy mắt cũng tỉnh giấc, ngước nhìn cậu bằng ánh mắt ngái ngủ, Trần Thải Tinh nói: “Cách vách có người xảy ra chuyện rồi.”
“Là cái người xấu đã mắng anh đúng không?” Đầu của Nguyên Cửu Vạn cọ cọ vào lồng ngực của Trần Thải Tinh nói.
Trần Thải Tinh: “?”
“Chính xác là người xấu chửi mắng anh cùng bảo bảo trong bụng ý.”
Trần Thải Tinh nhất thời cũng không sửa chuyện bảo bảo trong lời của Tiểu Cửu nữa, vẫn là ký ức Tiểu Cửu quá tốt, hơn nữa còn thù dai.
Có điều bao che khuyết điểm là bệnh di truyền, Trần Thải Tinh mình chính là trùm bao che khuyết điểm, nếu ghi thù với ai đó sẽ thù dai, muốn tránh xa trăm dặm, đã vậy tính cách này lại đặt trên người em trai tri kỉ Nguyên Cửu Vạn, nhóc con đã biết che chở anh trai là cậu rồi, không uổng công cậu thương đứa nhỏ này như vậy.
“Ừm, là Chu Tử Hàm.”
Âm thanh đêm nay khác với ngày hôm qua, hôm qua Chu Tử Hàm là hét lớn kéo dài, tiếng thét the thé chói tai, nhưng đêm nay chỉ hét lên một tiếng, rồi yên ắng trở lại, không còn động tĩnh gì.
Không khó để người khác đoán ra đối phương đã chết rồi.
Có hai người đi lên hành lang ở lầu hai, Lư Châu cùng Mai Thanh và Lưu Sa Sa cũng đi ra. Lưu Sa Sa nhìn vào phía căn phòng cách vách, nói: “Chu Tử Hàm xảy ra chuyện rồi. Đầu óc cô ta có vấn đề, gầm gầm gừ gừ, nửa đêm tỉnh lại nhìn chằm chằm tôi gọi Lỵ Lỵ, sau đó ra tay siết cổ tôi. Rốt cuộc là Lỵ Lỵ chết như thế nào?”
“Lúc đó trời tối tôi cũng không thấy rõ, do ta đi ở phía sau bọn họ, Lỵ Lỵ chạy đi trước, sau đó bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết, Chu Tử Hàm chạy tới kéo tay của tôi, miệng vẫn luôn nói có quỷ, chúng ta nhanh chóng nhắm chặt mắt mà chạy ra ngoài.” Mai Thanh nói xong im lặng.
Trên thực tế cô cũng có nghi ngờ Chu Tử Hàm, ba người mới quen biết chưa tới nửa ngày, không ai tốt bụng đến mức đánh cược tính mạng cứu mà giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là khi quỷ quái đáng sợ như vậy. Mà Chu Tử Hàm vẫn luôn nói Lỵ Lỵ vì cứu cô ta mà chết, người cũng chết hết rồi, Mai Thanh cũng không trở mặt.
“Có người chết, xui xẻo, xúi quẩy!”
Cách vách là tiếng chửi mắng của bà lão chân nhỏ.
Mọi người nhìn nhau một cái, Lưu Sa Sa ấp úng nói: “Chu Tử Hàm chết thật rồi à? Chết như thế nào?”
“Lỵ Lỵ tới báo thù.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.
Kỳ thực mấy người mới đều đoán được, nhưng không dám nói ra, bây giờ nghe thấy đều bỗng dưng hoảng sợ. Lư Châu hỏi: “Tại sao tới ngày hôm nay mới trở về báo thù?”
“Có thể là do hôm nay tâm trạng của Lỵ Lỵ tốt đi.” Trần Thải Tinh trả lời qua loa.
Bọn họ ngày hôm nay đi vào rừng đào, giúp chị Tiểu Phương giải quyết chấp niệm, thế nên Tiểu Phương không còn đè lên Lỵ Lỵ nữa, lúc trước Lỵ Lỵ chết như thế nào, hiện tại đến lượt Chu Tử Hàm chết như thế nấy.
“Chị Nguyên, tại sao tổ tiên trong làng không giết Chu Tử Hàm?” Mai Thanh tò mò hỏi.
Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Mai Thanh, nói: “Cô xem tôi như bách khoa toàn năng sao? Tôi cũng không có bàn tay vàng, làm sao cái gì cũng biết được?”
Chị à, tại sao chị lại phản ứng dữ dội như vậy. Mai Thanh lúng túng, ồ một tiếng.
“Tự mình nghĩ đi.” Trần Thải Tinh nói xong không để ý tới chuyện ầm ĩ bên ngoài nữa, mang Tiểu Cửu trở về phòng.
Tại sao không phải tổ tiên trong thôn giết người?
Bởi vì chưa tới Tết Trung Nguyên (Rằm Tháng Bảy). Trong thôn này, chết rồi biến thành quỷ đều tuân theo quy luật, bất cứ ai bước vào từ đường hoặc là chết ở trên cây liễu…chẳng hạn như Tiểu Nha bị bà nội Hổ Tử ở cách vách treo cổ. Những người này chết rồi thì linh hồn một mảnh hồn phách cũng không thấy đâu, hoặc là nói rõ hơn chính là bị câu đi mất. Nhưng nếu chết ở bên ngoài vì bị dân trong làng hại chết, như chị Tiểu Phương, mẹ Tô, A Hương thì lại có hồn phách.
Mà chị Tiểu Phương cùng mẹ Tô bởi vì bị nhốt ở rừng đào, có thể trong lúc vô tình hồn phách cũng dần tiêu tan, nếu không A Hương cũng sẽ không tìm cậu mà nhờ cậu giúp đỡ.
A Hương thành quỷ, mà năng lực của loài quỷ này cũng chỉ là báo mộng, hù dọa người khác một chút, dùng thuật che mắt biến đôi giày thêu, thời gian không nhiều, ở trong thôn dừng lại không lâu, như là e ngại cái gì. Hẳn là do sợ tổ tiên.
“Không biết với một cây đuốc có thiêu sạch sẽ cái từ đường luôn được không.” Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu, thì thầm nói.
Kể từ khi viện bảo tàng tượng sáp chìm trong biển lửa, Trần Thải Tinh hiện tại đam mê đóng vai phản diện muốn gây ra hỏa hoạn.
“Anh ơi, có lẽ lửa còn chưa cháy to, chúng ta trước tiên đã bị người dân đánh chết.” Nguyên Cửu Vạn nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Thải Tinh: “… Đúng thật.”
Người dân nơi này đã bị tẩy não hơn trăm năm rồi, có thể cậu cầm đuốc còn chưa tới gần đã bị đè xuống. A Hương chết như thế nào? Chỉ là đập phá cửa, có người nói câu tổ tiên nổi giận, dân làng sợ sệt bị tổ tiên trút giận lên đầu họ, nên giết người đoạt mạng.
Hắn hiện tại chỉ là một người phụ nữ có thai đáng thương.
Đánh không lại ai.
Độ khó của thế giới này không cao, điều khó khăn không phải nằm ở quỷ quái, mấu chốt là ở dân làng ngu muội.
Tổ tiên chỉ có thể ra mặt hại người vào năm năm một lần trong Tết Trung nguyên, rõ ràng năng lực của quỷ quái này không cao, hoặc là bị hạ cấm chế, chỉ có thể dựa vào âm khí của những cô gái bị những người dân trong làng này mỗi năm năm chủ động dâng lên để tăng cường sức mạnh, mà sớm muộn cũng sẽ có một ngày, quỷ quái được người dân nơi này nuôi lớn.
Trần Thải Tinh không biết lần này bọn họ có muốn một lần cuối cùng nuôi lớn con quỷ quái này hay không.
Cậu nghĩ cũng có khả năng lắm.
“Trò chơi này lúc nào cũng cố tình muốn làm khó người chơi.” Trần Thải Tinh nói thầm.
Nguyên Cửu Vạn nháy mắt, lóng ngóng nói: “Em không có làm khó anh, em thích anh nhất.”
“Tiểu Cửu ngoan, không có nói em.” Trần Thải Tinh xoa đầu nhóc một cái, cậu vừa mới nhỏ giọng thầm thì đã bị đứa nhỏ này hiểu lầm, “Ngủ đi, ngày mai có việc để làm.”
Ngày thứ hai, trời vừa sáng.
Trần Thải Tinh đang ăn sáng. Vì hôm nay muốn quay lại rừng đào nên mọi người đều dậy sớm.
Ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.
Lư Châu chạy ra mở cửa, là ba người Lý Hiên. Ba người trực tiếp tiến vào, lần này Hạ Đình mở miệng nói: “Chu Tử Hàm tối hôm qua chết rồi.”
Mai Thanh và Lưu Sa Sa liếc nhìn Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh đang dùng cơm, nhận được ánh mắt trong đầu cậu đều là dấu chấm hỏi, nhìn cậu làm cái gì? Kết quả là hai cô gái này cho rằng đây là ám chỉ của cậu, tỏ ý bọn em hiểu rồi, sau đó tiếp tục ăn cơm không để ý tới ba người Lý Hiên.
Vô hình xảy ra tình huống ông nói gà bà nói vịt
“Nguyên Tinh, cô không nên như vậy.” Giọng của Lý Hiên có chút tức giận, “Tôi biết cách nói chuyện hôm qua của tôi là không tốt, tôi xin lỗi, nhưng thời hạn sắp đến rồi, chúng ta cũng đừng có nội chiến như vậy.”
Trần Thải Tinh đang ăn trứng gà, bèn lau miệng, nói: “Thái độ của anh không giống như đang xin lỗi một chút nào. Tôi đã nói rồi manh mối có thể chia sẻ, nhưng các anh trong một rừng manh mối lại muốn lấy hai manh mối quan trọng nhất từ chúng tôi, tôi từ chối lại quy tội rằng tôi đang nội chiến với mấy người? Lần sau nếu muốn trao đổi đồ vật, thì hai món đồ phải đồng giá có biết không? Không thì sẽ bị đánh, cũng chỉ vì tôi là người tốt bụng có một trái tim nhân hậu, nên mới phải chịu đựng nỗi niềm oan ức như thế này.”
“Ai, là người tốt thì luôn luôn bị bắt nạt, tôi cũng không thể trách ai.” Trần Thải Tinh cảm thán.
Nguyên Cửu Vạn gật đầu, giòn giã nói: “Bắt nạt phụ nữ thì chính là đồ tồi.”
Mọi người:…
Mai Thanh: Chị gái à, lời chị nói chị sẽ không có cảm giác gì, nhưng tôi có cảm giác chị mới là người thật sự đi bắt nạt người khác.
“…” Lý Hiên há miệng, không biết nói gì. Trạch nam Mạnh Hạo Thông ăn nói vụng về càng không biết nói như thế nào cho phải, hai người nhìn về phía Hạ Đình, đều là nữ nhân chắc có thể nói chuyện được đi?
Lần đầu Hạ Đình thấy một cô nàng newbie khó chịu như vậy, hít sâu một hơi, rồi mới mở miệng nói: “Chúng tôi có manh mối mới, các cô ngày hôm qua đi đến rừng đào?”
Trần Thải Tinh không trả lời, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, có chuyện gì cứ nói thẳng không cần giả tạo, vòng vo, nói lời khách sáo này nọ.
Giao lưu thì cần có thành ý, không cần phải giả bộ khách sáo.
“Xin lỗi, do thói quen của tôi.” Hạ Đình lúng túng, nói thẳng: “Chúng tôi đã tra ra được lai lịch của gốc cây liễu ở quảng trường của từ đường.”
“Có chút thú vị.” Trần Thải Tinh nắm giữ quyền chủ động, gõ xuống bàn, nói: “Nói một chút đi.”
Hạ Đình vốn định đàm phán, nhưng người nắm thế thượng phong bây giờ là ai vừa nhìn đã biết rõ. Vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài việc mở miệng nói tiếp:”Cây liễu cùng từ đường được xây dựng hơn trăm năm trước. Vào thời điểm đó, khi chiến tranh, loạn lạc xảy ra ở khắp mọi nơi, bên ngoài đầy rối loạn, dân làng đã đến đây để lánh nạn và sống sót nhờ những con mồi ở trên ngọn núi này. Chờ khi đã yên ổn, có người đề nghị xây một cái từ đường, nghĩ là do tổ tiên phù hộ nên bọn họ mới tìm được nơi này, hi vọng sau này đều có thể bình an, không bị chiến tranh liên lụy.”
“Cây liễu là âm, lúc bọn họ tìm cây liễu cũng đồng thời phát hiện ra rừng đào, có người ở trong rừng đào đào ra được một bức tượng Phật làm bằng gỗ, lúc trồng cây liễu cũng đồng thời chôn luôn tượng Phật ngay bên dưới.”
Vì những lời nói này, bọn họ phải dùng tới hai đạo cụ mới có thể đổi lấy.
“Chúng tôi cảm thấy vị tổ tiên giở trò trong thôn chính là bức tượng Phật năm xưa. Bây giờ phải làm sao đây?”
Biết được thứ gây nên mọi chuyện là tà vật, nhưng mà manh mối đó cả ba đều không chắc mấy, đặc biệt là còn dùng cả đạo cụ, thật sự là một bước đều không thể sai.
Ba người đều đã bày tỏ thành ý của mình, Trần Thải Tinh cũng không giấu giếm, nói ra chuyện của ngày hôm qua.
“… Trước mắt, chúng ta giúp A Hương, mẹ Tô, chị Tiểu Phương, nhưng cũng không thể giải quyết triệt để. Nếu muốn thoát khỏi thế giới này, phải diệt sạch tà vật cùng mấy người cuồng tín trong thôn này.”
“Giết bọn họ?” Lư Châu hỏi.
Trần Thải Tinh không nhìn ra lá gan của người này lại lớn như vậy, Lư Châu lúng túng, nói: “Do, do chị nói là phải diệt sạch.”
“Bằng mấy người chúng ta, trong thôn này có biết bao nhiêu người, đến cả giết gà tôi còn không dám.” Mai Thanh phản đối.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt của mọi người không khỏi đặt lên trên người của Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh:…
Bị mọi người dùng ánh mắt mong chờ mà nóng rực nhìn đến, lúc này trên người cậu bỗng tỏa ra vầng hào quang của thánh mẫu, hiền lành trìu mến sờ một cái bụng bia của cậu một cái, tỏ ra bất lực nói ra hai câu: “Vậy tôi đành phải chịu thiệt một chút rồi, trở thành thần linh mới của bọn họ.”
Mọi người:???Beta: Đậu má, cái chương dài tàn canh gió lạnh….
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
13 chương
57 chương
70 chương
90 chương
42 chương
7 chương