Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 15 : Xin lỗi, tôi không sạch sẽ…

Editor: Kuri Trên đường chọc phải cái gì không sạch sẽ… Nghe NPC nhắc nhở, sắc mặt ba người Lý Hiên hơi trầm xuống, sắc mặt nhìn về phía ba nữ sinh đang ồn ào muốn đi cũng không còn hòa nhã nữa. Trong đó Hạ Đình không khách khí nói:”Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy được là chúng tôi bắt cóc các cô sao? Đột nhiên phải đến nơi này, mỗi người đứng một chỗ, thuốc mê của chúng tôi làm sao lợi hại như vậy, tôi cũng không biết làm sao, đầu óc mấy người hẳn là có vấn đề đúng không?” Ngữ điệu lời nói ngập tràn sự trào phúng. “Nơi này bốn phía toàn núi, đỉnh núi cao vót, không có người quen dẫn đường, ba người nữ sinh các cô chỉ có thể lạc đường ở trong núi, căn bản không ra được, tin tức có bao nhiêu người bị nhốt trong núi không ra được chắc chắn các cô cũng đã từng nghe qua. Hiện tại chúng tôi muốn đi vào trong thôn, các cô muốn bỏ đi chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, xảy ra vấn đề gì thì tự mình phụ trách nhá.” Lý Hiên nhường Hạ Đình cùng người duy nhất không ầm ĩ là Lưu Sa Sa lên xe bò, nói với NPC: “Chú à, chúng ta có thể đi rồi.” Quả nhiên là không thèm dỗ dành ba người mới đòi bỏ đi kia. Ba oldbie lần này nhìn qua có vẻ cũng không tệ lắm, cô gái tóc ngắn lời nói không hề khách khí, kì thật là đang nhắc nhở người mới, Lý Hiên chưa nói về trò chơi, biết người mới tạm thời sẽ không chịu tiếp thu, nói một cách nghiêm túc, núi này xác thực không dễ vượt qua. Ít nhất không như mấy tên gặp được ở thế giới trước vừa ác lại ngu xuẩn, có điều…Trần Thải Tinh nghĩ đến cấp A thu được năm mươi đồng vàng, chỉ riêng đạo cụ ràng buộc đã mất ba mươi tám đồng, tiền tài làm động lòng người, thêm vào đó manh mối khá là rõ ràng, bọn Vương Hưng Bình ỷ vào việc trong tay có đạo cụ nên mới dám tìm đường chết như thế. “Các người đúng là những người trẻ tuổi, thiệt là dễ thay đổi ý định, đồ đạc trong thôn đều thay các người chuẩn bị đầy đủ, quên đi quên đi, chúng ta đi thôi, trước khi trời tối phải trở lại mới được.” NPC nói dông dài một hồi, thực sự giống như một ông lão, mạnh mẽ hút một ngụm khói cuối cùng, đeo cái tẩu ở bên hông, một tay lôi kéo dây thừng trên người con bò, “Giá.” Con bò chậm rãi lắc lắc đi từng bước, tiếng lục lạc leng keng leng keng vang vọng khắp đường nhỏ. Không bao lâu sau, ba nữ sinh người mới làm loạn đòi đi đã bị bỏ lại tại đường nhỏ phía sau. Trần Thải Tinh liếc nhìn, ba người vẫn còn đứng tại chỗ do dự không nhúc nhích, đoán chừng một hồi nữa sẽ đi theo. Vì vậy nên không nhìn nữa. Ôm Tiểu Cửu cùng NPC nói chuyện tán gẫu: “Đại thúc, nãy giờ vẫn chưa có hỏi chú tên gì?” “Gia Đề.” “Tôi gọi Nguyên Tinh, em trai tên Nguyên Cửu.” Trần Thải Tinh coi mình là một diễn viên, rất nhanh chóng thích ứng thân phận sinh viên mà trò chơi an bài, cười híp mắt nói: “Chúng tôi từ trên mạng nhìn thấy lễ tế thánh nữ truyền thống trong thôn, muốn tới đây học hỏi kiến thức, có điều trên internet không có thông tin cụ thể, Gia Đề đại thúc có thể nói lại cho cho tôi nghe một chút được không, dù sao trên đường đi cũng không có việc gì làm.” Gia Đề liếc nhìn Trần Thải Tinh, tâm tình tốt gật đầu, nói: “Vậy thì nói cho các người một chút, lễ tế thánh nữ này là truyền thống trăm năm trong thôn chúng tôi, năm năm tổ chức một lần, các người thế mà lại tới đây vào thời điểm tốt. Thôn của chúng tôi địa thế tốt, trong núi đồ vật gì cũng đều có, không hề kém so với mấy người bên ngoài, lễ tế thánh nữ cử hành vào ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, cần có thời gian chuẩn bị trước mười ngày, hôm đó trong thôn sẽ mở tiệc lớn, ăn không hết đồ ăn uống không hết rượu, thiếu nữ thuần khiết nhất sẽ được chọn để làm thánh nữ đương nhiệm vào ở trong từ đường, từ nay về sau trong thôn bình an, của cải càng là ăn không hết.” Mười bốn tháng bảy không phải là tiết trung nguyên hay sao. Cũng gọi là quỷ tiết. Trần Thải Tinh chú ý Gia Đề có nhắc tới việc thánh nữ vào từ đường, câu nói nghe đơn giản nhưng mặt khác lại mơ hồ cung cấp chút manh mối. Thánh nữ sẽ phải làm gì? Đèn lồng da người. Trần Thải Tinh nghĩ đến manh mối trò chơi cung cấp, nội tâm hơi rùng mình. “Chú à, lễ tế thánh nữ còn có làm gì khác nữa không?” Hạ Đình tiếp tục hỏi. Ai biết lần này Gia Đề lại có chút không kiên nhẫn, nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao mười ngày sau mấy người cũng sẽ nhìn thấy.” Hạ Đình:… Mẹ nó tên NPC này có phải là nhắm vào cô không, cô gái có thai Nguyên Tinh kia hỏi ông đã nói dài nói dai nói hăng say. “Cô cũng can đảm đấy chứ, cùng NPC tán gẫu như thế, cô không sợ sao?” Hạ Đình quay đầu đánh giá thai phụ. Ánh mắt Trần Thải Tinh mang theo vài phần mờ mịt, làm bộ không hiểu  gì nói: “Không thể nói chuyện sao? Thế giới trước mấy tay oldbie cũng tán gẫu như vậy, nói NPC là người dẫn đường cho chúng ta, rất dễ thân cận.” Quả thực là trà xanh phiên bản Trần Thải Tinh. Xác thực là rất dễ thân cận, còn phải xem đối với người nào. Hạ Đình âm thầm phỉ nhổ. “Nguyên Tinh nói rất đúng, có thể trò chuyện với bọn họ.” Lý Hiên cười ha hả, bị Hạ Đình trừng mắt, bèn ho khan nói: “Mọi người cũng nên giới thiệu nhận thức nhau, ba người chúng tôi là đồng đội, tôi là Lý Hiên, đây là Hạ Đình, tên đeo kính nhã nhặn kia chính là Mạnh Hạo Thông, cậu ta có phần tương đối trạch.” “Ba người cũng có thể cùng nhau tiến vào sao?” Trần Thải Tinh có chút hiếu kì, sờ đầu Tiểu Cửu một cái nói: “Chúng tôi cũng mua đạo cụ, tôi không yên tâm để em trai đi một mình.” “Cái này đơn giản thôi, tôi ràng buộc Hạ Đình, Hạ Đình ràng buộc Hạo Thông là được.” Đạo cụ nói là một với một, nhưng với trí tuệ của con người muốn chơi NP thì sao có thể làm khó được. Trần Thải Tinh cảm thán: “Mấy người thật…thật là lợi hại.” Thật là có nhiều tiền. Trà nhưng không tự hiểu xanh chính là đòn trí mạng nhất. Lý Hiên được khen, vừa ngại ngùng lại rất nam tử khí phách nói: “Mọi người trợ giúp lẫn nhau, trò chơi tuy rằng nguy hiểm, nhưng vẫn để lại manh mối, Nguyên Tinh cô đừng lo lắng.” “Chị ấy mới không cần lo lắng, em sẽ bảo vệ chị ấy.” Nguyên Cửu Vạn hung dữ mở miệng. Tuy nhiên cậu nhóc bộ dạng đáng yêu, hai má phúng phính thịt, bộ dáng hung dữ cũng cực kỳ giống con thú nhỏ đang xù lông, một chút lực uy hiếp cũng đều không có, đừng nói đến Lý Hiên không coi là chuyện to tát gì, Hạ Đình còn cảm thấy dễ thương muốn xoa nắn. Nắn thì cũng chỉ có Trần Thải Tinh có thể nắn. “Được được được, Tiểu Cửu phải bảo vệ chị.” Lời nói Trần Thải Tinh tràn đầy ngữ khí dỗ dành trẻ con, nựng hai má thịt phúng phính của Tiểu Cửu. Nguyên Cửu Vạn:… Tâm tình thật là vi diệu. Làm học sinh tiểu học cũng có vài điểm không tốt, chính là điểm này. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Lưu Sa Sa đang ngồi trong xe cũng dần dần không sợ nữa, tự giới thiệu mình: “Tôi tên gọi Lưu Sa Sa, người thành phố X, năm nay mười tám.” “Không cần phải nói cặn kẽ như vậy.” Hạ Đình nhắc nhở một câu, “Thân phận ở ngoài đời, vào trong trò chơi vẫn là nên cố gắng giữ bí mật.” “Các người nói trò chơi là ý gì?” Người đàn ông đi bên cạnh xe cũng là người mới hỏi. Người đàn ông gầy gò yếu nhược này vẫn luôn không có độ tồn tại mấy, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên tay cầm áo lông, mặc áo lông, nóng đến mức một đường đều lau mồ hôi, tóc tai ít ỏi, dính sát vào da đầu, vừa nhìn đã thấy nguy cơ đường chân tóc lùi hết về phía sau. Trần Thải Tinh suy đoán đối phương là một nông phu. Bản thân bị dọa không khỏi sờ lên tóc một cái, may mắn là tốt hơn gã rất nhiều. “Một lát nữa đến nơi, người đông đủ sẽ giải thích cùng một lúc cho mấy người nghe.” Lý Hiên nói, chú ý tới Nguyên Tinh vừa mới vuốt tóc một phát, cho là đối phương thấy nóng, trấn an nói: “Kiên nhẫn thêm một chút, sắp tới nơi rồi.” Trần Thải Tinh dù gì cũng là một tên gay, phát hiện Lý Hiên đối với mình thái độ không bình thường, đây vẫn là lần đầu tiên được nam nhân lấy lòng, nhưng cũng tiếc, cậu hiện tại chỉ là một nữ sinh viên đang mang thai, bọn họ sẽ không có kết quả gì. Bởi vậy bèn khách sáo ừm một tiếng. “A, a, chào, tôi tên gọi Lư Châu.” Nam nhân người mới nói. Lý Hiên ừm một tiếng có lệ. Hạ Đình nhìn cảnh này có chút muốn cười, cái cảnh tượng gì thế này? Hai nam nhân cùng lấy lòng một cô gái có thai? Xe bò nhìn thì đi chậm rãi, trên thực tế cũng là đi rất chậm. Cái mông Trần Thải Tinh ngồi lâu đã tê rần, càng khỏi nói đến hai chân to dài đang phải cuộn lại, chờ đến lúc cậu đau lưng nhức eo ngồi không yên, rốt cục có thể nhìn thấy một góc của thôn làng. Những ngôi nhà lợp mái gỗ, phòng ốc cũng dựng lên bằng gỗ, trên đỉnh là mái ngói hihf tam giác. Vừa nhìn là biết đã được xây dựng lâu năm, mái ngói màu xanh đen, mọc đầy rêu xanh, đường nhỏ bốn phía đều lát bằng đá, nhìn qua chính là một thôn làng cổ kính đẹp đẽ u tĩnh. Điều kiện tiên quyết nếu đây không phải là thế giới trong trò chơi thần quái. “Gia Đề gia gia đã trở lại.” Xe bò vừa vào tới cổng làng, thì có một thằng nhóc chạy tới, không có chút gì là sợ người lạ, cười hì hì bắt chuyện, hiếu kỳ nhìn chằm chằm người chơi, Gia Đề mắng một câu bằng tiếng địa phương, đứa nhỏ cười thành tiếng, nói: “Cha cháu nói nói trong nhà dọn dẹp xong rồi, để cho cháu tới cổng làng nhìn xem khách đã tới hay chưa.” “Đã biết.” Gia Đề lôi kéo con bò dẫn đường. Thằng nhóc thì tung tăng đi theo bên cạnh xe bò, nhìn đông nhìn tây, không hề sợ người. Hạ Đình tiếp lời hỏi hai câu, biết được thằng nhóc gọi Hổ Tử, năm nay mười tuổi, cùng với Gia Đề là hàng xóm. Sinh viên nhân số nhiều, nhà của Gia Đề không đủ chỗ, nên để một nửa sang ở nhà Hổ Tử. Bố cục nhà cửa trong làng rất lộn xộn, quẹo phải quẹo trái bảy tám lần mới tới nhà Hổ Tử. Gia Đề hô một tiếng, kêu xe bò dừng lại, nói với người chơi: “Đây là nhà Tây Lực, các người xem xét ai sẽ ở nơi này đi.” “Cả nhà ơi, khách đến rồi.” Hổ Tử chạy vào sân gọi người. “Là mấy người sinh viên đến sao?” “Hoan nghênh hoan nghênh.” Cha Hổ Tử mời bọn họ vào nhà tham quan. Toàn bộ nhà ở trong thôn đại khái đều giống nhau, phía trước là một hàng rào gỗ bao quanh sân, nhà bếp được xây ở một góc, nuôi vài con gà. Phía sau chính là nhà ngói gỗ hai tầng. Một nhà Hổ Tử ở tại tầng một, tầng hai có thể dùng để khách tá túc. Tầng hai có bốn gian phòng, cầu thang gỗ đạp lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt vang vọng, hẳn là rất cũ rồi. Mỗi gian phòng cũng không lớn, có một cửa sổ nhỏ, trong phòng kê một chiếc giường khoảng 1m50 giường cùng một cái tủ thấp còn lại không có gì khác. Trần Thải Tinh chú ý tới gian phòng không có đèn điện, trên bàn bày một ngọn đèn, tuy nhiên đúng là đã dọn dẹp rất sạch sẽ, chăn gấp chỉnh tề đều đã được phơi nắng qua. “Biết được các người muốn tới, phụ nữ trong nhà đều đã sớm đem đi giặt sạch rồi.” Cha Hổ Tử ba vẻ mặt hiểu rõ, “Mấy người sinh viên đều tương đối thích sạch sẽ.” Trần Thải Tinh không quan trọng việc ở lại nhà ai, chân cậu đã tê rần có chút không thoải mái, bỗng muốn ở lại nhà Hổ Tử không di chuyển nữa. “Tôi và em trai có thể ở một gian phòng, thằng nhóc này không thể tách ra khỏi tôi.” Trần Thải Tinh cũng không yên tâm để Tiểu Cửu ở cùng người khác. Lý Hiên không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy ba người chúng tôi cũng ở lại nhà Hổ Tử, vừa vặn còn lại ba gian phòng. Chúng ta ở gần nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.” Mạnh Hạo Thông không có ý kiến, Hạ Đình thế nhưng mỉm cười liếc nhìn Lý Hiên, có điều cũng không phản đối. Mấy người nói rất có lý, hai newbie là Lưu Sa Sa cùng Lư Châu mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ. Lý Hiên xung phong nhận việc cùng cha Hổ Tử an bài, đột nhiên có một âm thanh chói tai nói: “Nữ nhân kia không thể ở đây.” “Mẹ, người đang nói gì vậy.” Cha Hổ Tử lúng túng nói. Mọi người lúc này mới phát hiện, một bà lão ngồi trên chiếc ghế thấp trong góc ở tầng một. Là bà của Hổ Tử, người nhỏ gầy, lưng cong như một con tôm nhỏ, tóc hoa râm, mà cái lược ngay ngắn cuốn thành một cái búi tóc ở sau gáy, mặc một bộ trường bào ngắn cùng quần dài mùa hè, chân đeo giày thêu hoa. “Cô gái bụng lớn kia, cô ta không thể ở.” Đôi mắt vẩn đục của bà lão nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh:??? “Tại sao cô ấy không thể ở? Chúng tôi cũng có đóng tiền sinh hoạt.” Lý Hiên bất bình thay nói. “Cô ta không sạch sẽ.” Bà lão nói. Đầu óc Trần Thải Tinh lúc này càng thêm mơ hồ, cậu có lúc nào chạm phải thứ gì bẩn thỉu không sạch sẽ sao? Sẽ không có nha, tất cả mọi người đều trên cùng một chiếc xe… “Cô ta đã mang thai, thân thể không trong sạch, không sạch sẽ.” Bà lão với ngữ khí cố chấp nói: “Cô không thể ở lại nhà tôi.” Trần Thải Tinh: … “Vậy cũng thật xin lỗi bà là tôi ô uế.” Trần Thải Tinh trào phúng nói. Không phải chưa từng thấy qua người già bảo thủ, nhưng chưa từng thấy người mang tư tưởng phong kiến bảo thủ như thế, mang thai thì không sạch sẽ? Mang thai thì thân thể không trong sạch? Tôi có thể đi như bà mong muốn. Cùng là nữ nhân, vì sao lại đối xử ác ý với một phụ nữ có thai đáng thương bất lực như cậu vậy! Trần Thải Tinh thở phì phì: “Tiểu Cửu, chúng ta đi.” “Nguyên Tinh … ” “Đừng kêu nữa Lý Hiên, tôi cảm thấy anh nên hiểu rõ chúng ta tới đây làm gì.” Thanh âm Hạ Đình có chút lạnh. Trần Thải Tinh đi thẳng tới nhà Gia Đề ở cách vách, vừa vào cửa lập tức cố ý đỡ eo, cố gắng ưỡn bụng bia của mình, hỏi: “Người mang thai có thể ở lại đây hay không!?” Khí thế hùng hổ, dám nói không, cậu thật sự sẽ nổi đóa đi gây chuyện với tất cả mọi người trong nhà. Lần này đến phiên Gia Đề ngây ngẩn cả người, sau đó bình tĩnh nói: “Phòng trống trên tầng tùy ý chọn.” “Chị ơi đừng tức giận nha, cẩn thận em bé trong bụng.” Nguyên Cửu Vạn trưng khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc nói. Trần Thải Tinh nghe vậy thì chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp trên cầu thang. “Tiểu Cửu ngoan, em biết anh là anh trai đúng không? Không có em bé, em bé cái gì cũng đều không có, đàn ông sẽ không có em bé.” Nguyên Cửu Vạn cộp cộp theo ở phía sau, thành thật nhỏ giọng nói: “Nhưng anh nói phải gọi anh là chị, còn có em bé ở trong bụng, chúng ta phải diễn nghiêm túc nha.” Trần Thải Tinh: Đúng là mình nói, không có cách nào phản bác. “Được rồi.” Nhà Gia Đề cùng cách vách bố cục giống nhau, có điều không giống nhà Hổ Tử đã dọn dẹp sạch sẽ, chăn có chút ẩm ướt, có điều một phụ nữ không trong sạch như Trần Thải Tinh thật sự không xứng ở lại nhà bà lão bó chân kia. Đam Mỹ Hay Cậu, không xứng! Má nó!