Ở trong game thần quái sinh bánh bao
Chương 141 : Phiên ngoại: ngày thường của thành chủ trần thải tinh
Editor: Tiêu
Lời beta: Vì PN này không liên quan nhiều đến mạch truyện nên mị sẽ đăng trước nhé~
Từ khi năm Hư Vô bắt đầu, Trần Thải Tinh liền bận đến mức chân không chạm đất, kẻ xưa giờ vốn quản lí theo kiểu nuôi thả là Nguyên Cửu Vạn vốn sống tạm bợ bấy lâu nay cũng y vậy, thời gian thân thiết ôm lấy nhau cũng chả có mấy, chỉ có thể dấn thân vào việc xây dựng sự nghiệp, ít nhất trong lúc làm việc còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Honey bảo gì hắn làm nấy.
“Người chơi trở thành nhân viên quá ít, không nhiều người giỏi, thiếu người top đầu.” Trần Thải Tinh buồn đến mức muốn trọc đầu.
Nguyên Cửu Vạn đúng lúc hiến kế: “Top đầu? Dễ làm mà, cứ kéo họ vào trò chơi thôi.”
“???!!!” Trần Thải Tinh: “Phải tuân thủ điều kiện tiên quyết là người ta sắp chết cái đã, anh đừng làm loạn.”
Một lát sau, Trần Thải Tinh hỏi: “Có thể mời từ bên ngoài không? Lương cao làm cơ sở, mỗi ngày quẹt thẻ tiến vào thành Hư Vô đi làm, thế giới trong và ngoài chênh lệch thời gian, ở thành Hư Vô một tuần thì bên ngoài mới là một ngày…”
Trần Thải Tinh càng nghĩ lại càng thấy tốt.
Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh gật đầu phối hợp: “Honey, em thật sự là thiên tài.”
Trần-thiên tài-Thải Tinh: …
Hệ thống phần mềm cần phát triển hơn, thành Hư Vô cần phải được quản lý như phòng ốc cho thuê, khu vui chơi giả trí phải thu thuế. Không sai, Trần Thải Tinh định thu thuế, tiền thuê của phòng ốc nhà ở cùng tiền thuế dùng để duy trì toàn bộ thành Hư Vô, còn có lương của nhân viên NPC.
Kể cả sòng bạc lớn nhất ở trung tâm cũng thế, mỗi ngày người chơi đều vung tiền như rác ở đó.
Trần Thải Tinh cũng không tính chặn các ngành giải trí, gốc rễ đã cắm sâu ở nơi này rồi, không dễ động tới.
Năm Hư Vô thứ hai, thành Hư Vô đi vào quỹ đạo.
Một năm trước, Trần Thải Tinh đăng tin tuyển dụng với bên ngoài, việc này giao cho Nguyên Cửu Vạn làm. Cũng không biết Nguyên Cửu Vạn làm như thế nào, tiểu đội 10 người kia tinh thông tất cả các lĩnh vực, vừa tới thành Hư Vô sợ như chim cút, lên tới Thành trên, từng người đều gào khóc cầu đại vương thả bọn họ về.
Đại vương Trần Thải Tinh: …
“Ký khế ước, không làm việc thì sẽ chết bất đắc kỳ tử.” Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh lạnh mặt nói.
Trần Thải Tinh nghĩ một lúc, từ tốn dỗ dành nói: “Mọi người cũng không cần sợ như thế. Chùng ta sẽ thực tập trước, mọi người xem, lợi ích mà mọi người nhận được rất tốt, một ngày 100,000 được không? Làm tốt còn có tiền thưởng.”
“Đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ nói thật thì có muốn cũng không đi được, đừng lo lắng, lương rất cao.”
10 người: … Chỉ có thể oan oan ức ức đi theo.
Sau đó mới biết 1 ngày lương 100,000 là tính 1 ngày trong thực tế, ở thành Hư Vô khoảng 1 tuần, nhưng mà cũng rất tốt, mỗi lần làm được một hạng mục nhỏ, còn chia ra làm, lâu dần, 10 người cũng không sợ nữa.
Sau đó làm gì cũng không muốn đi, hoàn cảnh làm việc tốt, kiếm được nhiều, thời gian trong ngoài chênh lệch nhiều, ở bên trong kiếm được tiền, bên ngoài có nhiều thời gian đi du lịch, trực tiếp xin từ chức công việc ở thế giới ngoài.
Cũng có người không nhịn được mà khoe khoang thành Hư Vô với thế giới bên ngoài, vừa mở miệng lập tức có một dòng điện chạy thẳng tới tim, suýt chút nữa khiến gã nổ chết tại chỗ, sau đó cũng không dám nữa.
Đừng nhìn 2 ông chủ một người lạnh mặt, một người dịu dàng, nhưng thực tế cả hai người đều là một dạng, người cười dịu dàng nhưng xuống tay rất nhanh gọn, thuộc về dạng bán người còn khiến kẻ bị bán giúp mình đếm tiền, người mặt lạnh thì không dễ tiếp xúc, phản kháng chỉ có nước chịu đòn.
Bọn họ có thể làm sao, chỉ có thể ở trong đó, dù sao cũng nhiều tiền.
Quan trọng nhất là trong này cũng có ngày nghỉ, sau khoảng nửa năm, các NPC bên ngoài vào này thể cầm thẻ làm việc tới sòng bạc ở trung tâm thành trải nghiệm thử, ở đây có đánh bạc, club đêm, quyền anh (Các hoạt động này được phê duyệt) vốn là khu đấu thú.
Trần Thải Tinh không thích máu me bạo lực, cứ như nuôi một con chó săn cỡ lớn rồi để chúng chém giết nhau máu chảy đầm đìa, đấu đến mức mắt đỏ ngầu, cả khu không chết không ngừng, ranh giới giữa sân chơi và lò giết mổ rất mỏng manh. Sau đó trực tiếp đưa ra chính sách mới, sòng bạc có thể tổ chức thi đấu quyền anh, tương tự như đấu võ đài đen, người chơi vs người chơi, mọi người tự giải tỏa áp lực, điều kiện tiên quyết chính là không được giết người.
Sau đó hoạt động này cũng được phát triển, bắt đầu trở nên thịnh hành ở thành Hư Vô, đây chính là hoạt động chính thức mà đánh nhau để giải tỏa mà không bị phạt tiền. Đủ kích thích.
Lượng tiêu thụ thuốc khôi phục trong cửa hàng cũng tăng cao.
Khi không lại kiếm thêm một khoản tiền.
Club đêm cũng hợp pháp, người tình ta nguyện, các nam nữ tiếp viên ở đó có nguồn gốc rất phức tạp, Trần Thải Tinh có thời gian liền xử lý chuyện này, hỏi thăm từng người, tinh linh hoặc thú nhân này, nói sẽ đưa bọn họ trở lại, thực tế thì có rất ít người chọn trở lại.
Bởi vì trước đây có những người chơi bị lừa gạt (bắt ép) mua những người này, dựa vào bug của trò chơi hoặc đạo cụ, lựa những người bị đồng tộc bỏ rơi hoặc khai trừ bằng cách bỏ đói. Bây giờ trở lại thì cũng không có đường sống, vào thành Hư vô, được ăn uống no đủ, họ cũng quen với cuộc sống này rồi.
Trần Thải Tinh bèn cho người đặt ra đãi ngộ khi làm việc, phát lương, người chơi đến thăm phải cho tiền boa, làm nhãn hiệu cho những người từ các phó bản vào thành ký hiệu riêng, tiền tiết kiệm được có thể đem đi thuê phòng hay mua sắm gì đó, sau đó thì ở lại thành Hư Vô làm việc.
Muốn trở lại phó bản cũng được.
Muốn qua lại giữa hai nơi cũng được, 1 năm có 3 cơ hội trở về thế giới phó bản, dùng riêng cho bản thân mình.
Còn mở ra một đống cửa hàng, bên trong bán thuốc, đồ làm đẹp, thời trang,….
Quay về đề tài mời đội ngũ nhân viên từ bên ngoài, 9 trạch nam, 1 nữ thẳng độc thân, bọn họ là lập trình viên rất quen thuộc với trung tâm thành, nhưng đây cũng là lần đầu tới nơi này, vô cùng hưng phấn, kích thích. Ký hiệp nghị bảo mật nên họ không thể nói với người chơi về chuyện làm việc, nói ra thì sẽ bị giật, còn có chức năng phòng ngự của bản thân, sẽ không bị người chơi dọa dẫm hay làm phiền.
10 người tới trung tâm thành chẳng khác nào nhà quê lên thành phố, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Mấy người chơi thấy ký hiệu của họ thì nhìn họ chẳng khác nào thú nuôi.
Đây chính là làn đầu NPC thấy.
Nghe nói là mời từ ngoài tới.
Anh biết hả?
Tin tức của tôi nhanh lắm, người chơi chuyển thành NPC chính thức là màu xám.
Nhóm trạch nam còn thận trọng che dấu sự xấu hổ,
Ở đâu cũng có dấu răng của tôi, chuyện gì tôi cũng biết, người chơi được bổ nhiệm làm NPC chính thức thì sẽ có kí hiệu màu xám.
Nhóm trạch nam còn đang cẩn thận ngại ngùng che giấu, thì Tang mama ở bên trong đã tinh tường nhìn ra, nhân viên nữ kia thì nghĩ thầm cô cũng chẳng cần. Tang mama nói: “Ngài cứ yên tâm về người của chúng tôi chỗ này, ngài thích dạng mạnh mẽ hay yếu đuối? Tinh linh hay nhân thú?”
10 người:!!! Sợ.
Cuối cùng 10 người cũng chỉ ra sàn nhảy, tám chuyện, trong lòng vẫn hơi rụt rè, ngại ngùng. Chẳng qua nhìn thấy nhân thú, tinh linh này kia cũng được mở mang kiến thức, có người còn tranh thủ mò ra vài manh mối hay ho.
…
Sau khi mọi thứ đi vào nề nếp.
Trần Thải Tinh xoay xoay cổ, Nguyên Cửu Vạn ở sau lưng dính sát, xoa cổ cho người yêu, “Có đỡ hơn không? Cục cưng?”
“Tay xuống thấp một chút, ngực của em không bị gì cả.”
Nguyên Cửu Vạn yên lặng đưa tay trở về cổ của người yêu.
“Em yêu à, một năm rồi, tụi mình cứ làm việc mãi, chẳng nhẽ em không muốn đi chơi đâu đó hửm?”
Trần Thải Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, ngoại trừ làm việc, bạn bè cũng không gặp, vẫn là nên nghỉ ngơi thả lỏng bản thân một chút. Từ khi lão Trình cùng Haruhi trở lại thì thành một đôi luôn, Trần Thải Tinh đương nhiên vui thay bọn họ nhưng nghe lão Trình nói thì có vẻ là có chuyện gì đó.
“Cậu muốn trở thành NPC?” Trần Thải Tinh đoán được.
Mục tiêu ban đầu của Trình Lập Phong là kết thúc việc xuyên qua các thế giới làm người bình thường nhưng bây giờ có Haruhi, mục tiêu này đương nhiên phải sửa lại. Gật đầu.
“Được.”
Trần Thải Tinh đồng ý, điều này cũng chẳng có gì không tốt, bèn hỏi lão Trình muốn đi thế giới nào.
Người chơi chuyển thành NPC, ban đầu từng có người chơi động lòng với điều này nhưng nghĩ đến việc cả đời sẽ bị trói buộc, vĩnh viễn không rời khỏi được mà chỉ có công việc thì đều do dự, đa số người chơi vẫn chỉ muốn kiếm được một khoản tiền, được thành chủ hoàn thành một tâm nguyện, sau đó trải qua một cuộc sống bình thường.
Đương nhiên cũng có người chơi tình nguyện, chẳng qua người chơi tình nguyện thì Trần Thải Tinh cũng phải khảo sát.
NPC tốt nhất phải chính trực, không nên có quan hệ cá nhân với người bản địa hay người chơi trong trò chơi làm ảnh hưởng đến cân bằng trong trò chơi. Như Quách mập với Chu Tố Tố, hai người là người yêu, không có bất cứ quan hệ gì với người dân địa phương và người chơi, hiện tại thì có lão Trình với Haruhi.
“Các cậu chọn thế giới nào?”
“Thế giới của Haruhi.” Trình Lập Phong đáp.
Trần Thải Tinh còn tưởng hai người họ sẽ chọn thế giới khác, không nghĩ tới lại lựa chọn nơi Haruhi có ký ức không mấy tốt đẹp. Trình Lập Phong lại nói: “Haruhi luôn sống ở Nhật, sau khi em ấy chết, mẹ của em ấy cũng không xuất hiện nữa, tôi muốn cùng em ấy đi tìm thử xem.”
Lúc trước Trình Lập Phong hỏi Haruhi muốn tìm mẹ không, Haruhi nói không biết.
Lựa chọn đi Nhật Bản thì Trình Lập Phong đã cùng Haruhi bàn bạc qua.
Phó bản Trường cấp ba kinh dị đã clear, boss Haruhi cũng đã rời đi, sẽ không trở lại ngôi làng nhỏ kia rồi trải qua chuyện thương tâm lần nữa.
Một thế giới sẽ có rất nhiều phó bản, Haruhi cùng lão Trình bèn cắm rễ ở thế giới có phó bản Nhật kia.
Hiện tại mỗi người đều đận, đều có việc riêng.
Hắc Đản có Tiểu Bạch chơi cùng.
Lên Thành trên trừ địa chỉ nhà hiện tại họ đang ở thì còn có một biệt thự nhỏ hai tầng, cấu trúc khá là giống với nhà ở hiện thực chỉ là ở phía trước có một cái sân rộng, có chỗ cho Tiểu Bạch và Hắc Đản chơi.
Các nhân viên bất động sản thì mời từ ngoài. Văn phòng cùng chỗ ở của người chơi chuyển thành NPC ở đây được chia làm nhiều khu.
Trong 1 năm gần đây, người chơi từ 25,000 tăng lên 32,000.
Thành Hư Vô cũng được mở rộng.
Quả thật là cũng chẳng còn gì cần Trần Thải Tinh nhúng tay vào, Nguyên Cửu Vạn bèn tâm cơ hỏi: “Em yêu à, có muốn đi nghỉ không? Em có muốn thử làm nhân vật nào không? Hoàng đế? Idol? Nhà giàu?”
“Em chỉ đi nghỉ phép, chỉ muốn làm người qua đường A để sống thoải mái thôi.” Trần Thải Tinh động lòng.
Nguyên Cửu Vạn tự nhiên đề nghị: “Thế giới tương lai thế nào?”
“Ai, được đó, cái này em chưa thử.” Trần Thải Tinh bị Nguyên Cửu Vạn đứng sau lưng xoa bóp cho thoải thỏi mái mái, mơ mơ màng màng cũng không nghĩ nhiều, nghĩ thế giới tương lai phát triển vượt bậc rất tốt, bèn gật đầu đồng ý.
Nguyên Cửu Vạn tranh thủ nói: “Em yêu, chỉ hai người chúng ta đi thôi?”
“Vậy con trai và Tiểu Bạch thì sao?”
“Ném cho Trình Lập Phong hoặc Quách mập chăm?”
Trần Thải Tinh thấy cũng được, mấy cặp kia đều đang lovey dovey yêu đương thắm thiết, cớ gì chỉ có hai người bọn họ phải chăm con trai? Chăng qua lời từ chối còn chưa kịp nói thì Nguyên Cửu Vạn nói thêm: “Ném đến thế giới tu chân, có đồ đệ của em trông là được rồi, nơi đó linh khí dồi dào, đối với Tiểu Bạch hay Đản Đản đều tốt.”
“Cục cưng à, lần này là tuần trăng mật của riêng hai chúng ta thôi.”
Cái gì mà tuần trăng mật chứ. Trần Thải Tinh nghe Nguyên Cửu Vạn nói bừa, chẳng qua nghĩ một lúc, cũng lâu rồi cũng chưa có được thế giới riêng của hai người.
“Hỏi nhóc con một chút, nếu nó tình nguyện cùng Tiểu Bạch đi thế giới tu chân thì được.”
Trần Thải Tinh cũng đã lên tiếng, Nguyên Cửu Vạn nghĩ quả trứng ốp la béo tốt kia đồng ý thì cũng phải đi mà không chịu đi thì cũng phải đi.
Hắc Đản có thể làm sao, Hắc Đản đương nhiên là vui vẻ gật đầu rôi!
“Vâng ạ, được ạ.”
Trần Thải Tinh thấy không đúng, nhìn con trai rồi lại nhìn Nguyên Cửu Vạn, một người thì lộ ra gương mặt ‘trưởng thành thận trọng’ cười một cách không hề giả trân, một người thì ngẩng đầu nhìn trời, tiện tay sờ sờ tóc Hắc Đản, cha hiền con hiếu.
“Anh cho Đản Đản cái gì để nó đồng ý?”
Hắc Đản xua xoa móng vuốt nhỏ, điên cuồng phủ nhận: “Không có gì, không có gì, cha không cho con sức mạnh.”
Nguyên Cửu Vạn: …
Trần Thải Tinh buồn cười, chẳng qua vẫn là thôi, dặn dò nói: “Tới đó phải nghe lời anh Lâm Hân, chơi vui vẻ, ngoan ngoãn, ba ba xong việc thì sẽ tới đón con.”
“Vâng ạ.”
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn xuất phát đi ‘Thế giới kỹ thuật cao phát triển vượt bậc’, trước đó thì có ghé ngang thế giới tu chân.
Giới Côn Luân, trên chín tầng trời.
Lâm Hân đã hơn 80 tuổi, chẳng qua gương mặt vẫn rất trẻ trung, bộ dáng của y giống một thư sinh, ánh mắt sạch sẽ sáng sủa, mặt có chút non nớt nhưng tính tình trầm ổn, nói chuyện và làm việc luôn theo thứ tự.
Phái Côn Luânn đã trở thành môn phái đứng đầu của giới tu chân. Núi Bồng Lai trước kia đánh cùng với Côn Luân, từ khi Thần Hỏa chân nhân mất tích thì nội chiến, chậm rãi xuống dốc. Phái Côn Luân thì ngược lại, chưởng môn Lâm Hân là một thiếu nhiên có thiên phú, xuất thân dưới chướng Nguyên tiên tử, tu vi cao, nhân phẩm đoan chính, phái Côn Luân dưới sự dẫn dắt của y, có trật tự, nề nếp, cực kỳ kiên cường chính trực.
Đặc biệt là khoảng hơn 20 năm trước, Côn Luân lão tổ cùng Nguyên tiên tử đồng thời phi thăng, thanh danh phái Côn Luân tăng cao.
Một môn phái có hai vị phi thăng, đây chính là đại đạo cơ duyên!
Nhiều môn phái không ngừng hâm mộ.
“Sư phụ, ngài đang nhìn gì vậy?”
Đệ tử nam mới 8 tuổi, là do thi tuyển lần này tuyển chọn, Lâm Hân thấy liền gợi lại một vài hồi ức liền thu nhận. Đương nhiên tuyển chọn của phái Côn Luân thi đấu vẫn sẽ tiếp tục, lại có thêm một đoạn chuyện truyền kỳ về chưởng môn Lâm Hân cùng đệ tử của mình.
Lâm Hân nhìn về phía vực Đoạn Tình.
“Nhớ sư phụ, cũng không biết nàng hiện tại như thế nào.”
Trên mặt đệ tử cũng là vẻ mặt ước ao, trông mong, chuyện của lão tổ cùng sư thúc tổ khi còn chưa vào phái Côn Luân bái sư phụ làm thầy đã nghe không ít.
“Sư phụ, trên trời hình như có gì đó.” Tiểu đệ tử nhìn rõ ràng chỉ về phía trời nói.
“9 tầng trời của phái Côn Luân, những người không có phận sự không thể tới gần.”
Tiểu đệ tử trợn to mắt, “Thật sự.”
Một nhà 3 người dắt rồng Tiểu Bạch bay đến 9 tầng trời, vừa nhìn bé trai nhỏ 8 tuổi tầu trọc, Trần Thải Tinh tiện tay xoa một cái, cười cười nói: “Xin chào.”
“Xin, xin chào.” Tiểu đệ tử lắp ba lắp bắp, nhìn về phía sư phụ liền thấy vị sư phụ vẫn luôn ổn trọng của mình khóe mắt ửng hồng quỳ xuống, lạy nói: “Đệ tử Lâm Hân bái kiến sư phụ, bái kiến lão tổ.”
Trần Thải Tinh: …
Đã lâu không gặp, đứa nhỏ Lâm Hâm này vẫn quy củ giống như một tên nhóc cứng đầu vậy.
“Ngươi đừng có lạy, ta và lão tổ còn có việc phải đi. Lần này trở về để Đản Đản cùng Tiểu Bạch ở đây, ngươi trông chúng hộ ta, nếu cả hai phạm lỗi thì nhớ kỹ để đến khi về ta dạy dỗ chúng.” Tự mình nâng Lâm Hâm dậy.
Hắc Đản phồng phồng hai má, nhỏ giọng nói: “Đản Đản rất ngoan, Đản Đản sẽ không phạm lỗi.”
Tin con cái khỉ ý. Trần Thải Tinh bóp bóp hai má của con trai, gật gật đầu nói: “Ba ba tin con, vậy con ngoan ngoãn cùng Tiểu Bạch chơi ở đây, nghe lời anh Lâm Hân.”
Cách xưng hô thì Trần Thải Tinh từ trước đến giờ đều tùy ý, Lâm Hân có vẻ ngoài khoảng 18,19 tuổi gọi anh là vừa đúng. Nhpừ người chăm sóc con trai, Trần Thải Tinh tiện tay từ balo trò chơi lấy ra đồ ăn vặt, kín đáo đưa cho Lâm Hân, nói: “Đặc sản, ngươi còn nhỏ, đừng có mà ra vẻ giống như ông già như thế, vui chơi nhiều một chút không chừng tu vi lại có đột phá.”
“Xin nghe dạy dỗ của sư phụ.” Lâm Hân nói câu này cũng là thành thật nghiêm túc, hận không thể tiếp tục quỳ.
Trần Thải Tinh: …
“Thôi, chờ ngươi trải qua tình kiếp rồi sẽ tốt thôi.”
“Chúng ta đi thôi, lúc về đem quà tới cho con. Đản Đản, Tiểu Bạch, bye bye.”
Hắc Đản vẫy vẫy tay, chờ ba ba vừa đi, lập tức cưỡi Tiểu Bạch, mềm mại ngoan ngoãn đâu không thấy, hỗn thế ma vương tự đắc nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chúng ta đi chơi!”
Trong lúc Lâm Hân bối rối, đảo mắt cái cả hai đã bay xuống núi. Lâm Hân bấm một cái khẩu quyết lập tức đuổi theo.
Sư phụ giao phó cho y chăm nom hai đứa con, y không thể làm trái lời sư phụ.
Lại nói Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn rời khỏi thế giới tu chân.
Trần Thải Tinh cất đạo cụ giả nữ đi, thấy bảng sáng ngời, trước mắt lấp lánh [Thế giới ABO].
???
Đây là cái thế giới quái gì???
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
13 chương
40 chương
23 chương
61 chương
4 chương