Ở trong game thần quái sinh bánh bao
Chương 136 : Chúc mừng bạn trở thành người chơi của trò chơi thần quái, xin hãy cố gắng sống sót
Editor: Nghi
Thế giới hiện thực và thời gian trong trò chơi đều yên lặng, nhưng thế giới trò chơi và Thành Hư Vô lại khác nhau. Có thể nói là Thành Hư Vô nối liền giữa thế giới trò chơi và hiện thực, nhưng mà thời gian tính như nào?
“Tuỳ ý.” Thiên Đạo Lão tổ nói thế.
Trần Thải Tinh: …
Trở lại Thành Hư Vô, trò chơi đẩy đưa đến quảng trường, trên quảng trường vốn tụ tập rất nhiều người chơi, bây giờ cũng có nhưng đều đang tụ lại nói chuyện phiếm, chẳng biết đang nói chuyện gì mà khí thế ngất trời, mặc kệ người chơi mới bước ra luôn.
Việc làm ăn cũng bỏ!
“… Cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế này, chết liên tiếp nhau.”
“Cũng không phải, Lưu Hoả đã trở lại rồi.”
“Cậu thấy à?”
“Tôi không thấy nhưng có người thấy, nhưng mà cũng không xác định, bởi vì người kia nói vị đó giống như Lưu Hoả, nhưng nửa khuôn mặt đã bị huỷ hoại, còn thần sắc chật vật, vừa bước ra khỏi quảng trường thì trực tiếp về thẳng thế giới thực.”
“Vậy thì không phải rồi, nếu thật là Lưu Hoả, người ta là đội trưởng, làm gì đến nỗi phải trốn tránh như thế?”
“Không cần biết là thế nào, bên trong thành trên bây giờ như rắn mất đầu, thế lực hỗn loạn, đánh nhau túi bụi. Theo tôi thấy đám thuộc hạ đó vẫn có tiền, kim tệ dùng để nộp phạt trong khoảng thời gian này cũng đã đủ để người chơi bình thường như chúng ta mua đạo cụ rồi.”
“Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo mà, nhưng Tô Hương Hương và Hàn Băng sao lại chết thế nhờ?”
“Ai mà biết. Hai người chết cách một khoảng thời gian, lúc ấy tin tức bị tuồn ra ngoài, đám nam nữ thuộc hạ mà Tô Hương Hương thu nạp đều đang đập nhau tơi bời, rối thành một cục.”
“Nếu không phải muốn hóng drama thì đây cũng xem như là tình báo hiếm có, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ra khỏi Thanh Hư Vô đâu, nguy hiểm lắm.”
“Thì có ai nói không phải đâu, chúng ta cũng chỉ đành ngồi ở quảng trường tán gẫu thôi, tôi luôn cảm thấy cái pho tượng kia giống như có lực lượng vậy, làm đám người đó không dám đánh đến đây.”
“Mấy cậu nói xem có thể nào thật sự là có thành chủ hay không?”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, thảo luận việc cái chết của ba vị đội trưởng là do thành chủ làm nên.
Trần Thải Tinh: … Cũng có thể nói là như vậy.
“Về nhà thôi, chắc Quách mập đã đến rồi.” Trần Thải Tinh nói.
Hắc Đản nắm tay ba mình, đong đưa nói: “Ba, con muốn về nhà với Tiểu Bạch.”
“…” Con muốn cưỡi Tiểu Bạch thì có. Ngỗng tử từng biến thành một con Dạ Long nhỏ cũng đã kéo một đống thù hận rồi, 50 năm trôi qua ở tu chân giới, Tiểu Bạch từ một con rồng nhỏ, biến thành một con rồng to đùng uy phong lẫm liệt. Trần Thải Tinh cảm thấy nếu lấy nó ra thì đám bọn họ sẽ trở thành thứ loé sáng nhất trong Thành Hư Vô này.
Vì thế cậu dùng thần thức giao lưu với Tiểu Bạch: “Thu nhỏ lại có được không?”
Tiểu Bạch còn chưa trả lời thì Hắc Đản đã nhảy tưng tưng giơ móng, “Được mà được mà.”
Quả nhiên là Tiểu Bạch nói được.
Trần Thải Tinh: …
Tiểu Bạch thu nhỏ rồi nhưng vẫn rất bắt mắt, chủ yếu là vì nó là rồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước đây ở Thành Hư Vô chỉ có Hàn Băng nuôi rồng. Bây giờ một tên người mới, dù sao thì cũng là một tên người mới không quen mặt móc ra một con rồng, bên cạnh còn có một đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi ngồi lên.
Quần chúng vốn đang ăn dưa vây xem ba đại đội:???
Xe rồng nhỏ xình xịch xình xịch.
Trần Thải Tinh chú ý đến lão Trình và Haruhi hơi là lạ, nhưng không biết nói thế nào, hai người này rõ ràng không khác gì trước đây, cũng không ngồi gần, nhưng lại có cảm giác thân mật vô cùng, mà thái độ của hai người này lại rất bằng phẳng, làm cho đầu Trần Thải Tinh đầy dấu chấm hỏi.
Ở tu chân giới hơn 50 năm, cậu gần như đều bế quan tu luyện ở Côn Luân Giới, thỉnh thoảng thì truyền âm với Haruhi, Haruhi nói không có vấn đề gì. Lúc cậu phi thăng thì lão Trình cũng đã đến Đại Thừa hậu kỳ, sắp phi thăng luôn rồi, Haruhi ở thế giới tu chân kia làm bạn với lão Trình cũng hơn 50 năm, có lẽ là hai người thân nhau quen rồi thôi.
Về đến biệt thự.
Tiểu Bạch mới vừa đáp xuống thì cửa nhà bên cạnh đã mở ra, là hai người Chu Tuy và Lâm Tín, phía sau còn có giọng của Quách mập: “Bọn họ về hả? Đợi suốt mấy ngày, cuối cùng cũng về rồi …”
“Chú mập!” Hắc Đản cưỡi Tiểu Bạch vẫy vẫy.
“Ài, Pi bảo bối của chú lại đẹp hơn rồi, con rồng này là Pi bảo à? Xinh đẹp, oai phong!” Quách mập cười ha hả khen, chân mang dép lê, áo ngắn tay, miệng còn đỏ ửng, sân bên cạnh còn toả ra mùi lẩu cay nồng.
Được nha được nha, lão Quách với Chu Tuy, Lâm Tín, ba người ăn lẩu ngoài sân, cuộc sống này đúng là được quá mà.
Chu Tuy nói: “Anh Trần, muốn cùng ăn không? Tôi nêm nếm, đồ ăn cũng có rồi, chúng ta kê thêm hai cái bàn, anh mới về thì nghỉ ngơi trước đi, bọn em đi chuẩn bị.”
“Vậy làm phiền rồi.” Trần Thải Tinh tu tiên tu rất lâu rồi chưa được hưởng lại pháo hoa nhân gian.
Ba người Quách mập bên kia bận rộn, thêm nồi thêm bàn, Trần Thải Tinh trở về tắm rửa thay quần áo, Hắc Đản và Tiểu Bạch Long thì chơi trong sân, giọng khoe em gái của Hắc Đản đứt quãng truyền đến tai Trần Thải Tinh.
“Em gái của con trắng trắng trơn trơn, còn có thể chơi cầu trượt.”
Quách mập lại cổ động: “Quào, Pi bảo và Tiểu Bạch thật lợi hại, trượt một cái cho chú xem được không?”
Một lát sau đã truyền đến tiếng cười của Hắc Đản, còn có tiếng rồng ngâm của Tiểu Bạch nữa.
Không cần trở về hiện thực tìm kiếm cảm giác chân thật, ở Thành Hư Vô cậu cũng có thể nếm trải loại cảm giác này.
Lạc thú cuộc đời.
Kê nồi lẩu, bầu trời ở Thành Hư Vô đã về chiều, hoa tươi nở rộ trên hàng rào, cái đèn ma pháp thạch treo trên đầu sáng lấp lánh như ánh trăng. Mấy người bạn tốt ngồi trong sân ăn lẩu, bên cạnh là tiếng cười đùa vui vẻ của Hắc Đản và Tiểu Bạch.
Trần Thải Tinh ăn được một nữa thì đột nhiên nhớ đến chuyện của Quách mập, “Thời gian giữa Thành Hư Vô và trò chơi khác nhau mà, chúng ta trì hoãn lâu như thế sao cậu không lo lắng chút nào vậy?”
“Không phải cậu mở quyền hạn cho tôi có thể tự do ra vào à?” Quách mập bị hỏi mà mơ màng.
Trần Thải Tinh đã nghĩ sao tên này còn có tâm tình ăn lẩu. Không cần hỏi cũng biết là Nguyên Cửu Vạn làm, cậu có sơ hở thì Nguyên Cửu Vạn sẽ bổ sung, hoặc Nguyên Cửu Vạn lười, cậu sẽ hỗ trợ, giữa hai người không cần phải tính toán rõ ràng.
“Tôi còn mang theo đặc sản nữa, ăn lẩu xong rồi về, Tố Tố nói nhờ tôi cám ơn cậu, đừng nói là bạn bè nói cám ơn chỉ là lời khách sáo, tôi thật sự cảm ơn cậu và Nguyên tiên sinh.” Quách mập bưng bia, cười hạnh phúc, “Còn cả lão Trình, Haruhi, Pi bảo bối, Tiểu Bạch, Chu Tuy, Lâm Tính, bạn bè trong trò chơi này của tôi, cạn một cái.”
“Cạn.”
Mãi cho đến chiều tối, mọi người ai về nhà nấy.
Trước Quách Dục trở về thế giới ma cà rồng thì giao cho Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong một cái túi văn kiện.
“Tôi đã nói rõ với người nhà rồi, các cậu không biết đâu, ban đầu họ còn tưởng tôi điên nữa, chị tôi thì đưa tôi đi khám, anh tôi lại còn kéo tôi ra nước ngoài khám ở bệnh viện tâm thần nổi tiếng, hời, xém chút nữa là các cậu không còn thấy được tôi rồi.” Quách thiếu nhắc đến chuyện này thì sầu muốn trọc, “Tốt xấu gì cũng thuyết phục được rồi, xem như tôi ra nước ngoài ở một thời gian, thỉnh thoảng về nhà một hai lần, cũng không có gì phải luyến tiếc.”
Trần Thải Tinh chưa gặp anh chị của Quách Dục nhưng vẫn luôn nghe Quách Dục nhắc đến, hai người họ đối với Quách Dục luôn là ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng trong lòng lại rất yêu thương người em này. Nói không có gì để lưu luyến đều là gạt người, nhưng mỗi người đều là một cá thể độc lập, có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Quách Dục chọn Chu Tố Tố.
Cậu chọn Nguyên Cửu Vạn.
“Đây là sản nghiệp ở Bắc Kinh của tôi, tất cả đều để lại cho cậu và lão Trình, người nhà tôi đều biết cả rồi, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi cho anh tôi, anh ấy ở thế giới thực cũng rất là trâu bò đấy.”
Trần Thải Tinh vỗ bả vai Quách mập, “Biết rồi.”
“Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.” Quách Dục chào tạm biệt một cách rất nghiêm túc.
Trần Thải Tinh và Trình Lập Phong đều gật đầu, ôm Quách mập tạm biệt rồi đứng nhìn hắn biến mất tại chỗ. Không chừng một thời gian rất lâu nữa Quách mập cũng sẽ không trở lại.
Quách mập làm NPC chứ không phải người chơi vượt ải, thế giới ma cà rồng và thế giới hiện thực sẽ không có chuyện thời gian ngưng đọng, thời gian vẫn cứ trôi đi, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Hy vọng là có thể chậm một chút, như vậy thì khi Quách mập về nhà thăm người thân, người trong nhà cũng sẽ không vì thế mà quá khổ sở.
Ngày hôm ấy đám người Trần Thải Tinh về lại thế giới hiện thực.
Dừng ở Bắc Kinh, gặp anh chị của Quách Dục, anh cả của Quách Dục nay đã hơn 40 tuổi, gương mặt rất quen thuộc, là loại người thường xuyên lên tạp chí kinh tế tài chính ấy. Chị gái của hắn trang điểm rất thời thượng, nhưng cách nói chuyện lại rất lưu loát, có sự hài hước hào sảng của người Đông Bắc.
“Đã từng nghe Tiểu Dực nói rồi, cám ơn các cậu.”
“Khách sáo, Quách Dục cũng là bạn của chúng tôi.”
“Bạn bè thì cũng không phải giúp đỡ vô điều kiện, trước đây tôi cũng không biết nó gặp nguy hiểm như thế, cái tiệm ăn đang yên đang lành lại bán đi, Tiểu Dực rất thích ăn ở chỗ đó, trước đây nó cũng rất thích …” Chị Quách nói một lúc thì hốc mắt đã phiếm hồng.
Anh Quách vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng hỏi: “Nó sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
“Đại khái sẽ an toàn. Có nguy hiểm thì có thể quay về Thành Hư Vô.” Trần Thải Tinh nói. Đây là phúc lợi cậu dành cho công nhân của mình, không thể làm việc bất chấp được.
Hai anh em gật đầu.
Chuyện của Quách Dục không nói với cha mẹ, cha mẹ đã cao tuổi, còn có bệnh cao huyết áp, hai người lừa cha mẹ nói em trai ra nước ngoài rồi, dù sao thì thói quen ăn nhậu chơi bời, du thủ du thực của Quách Dục đã sớm trở thành bình thường rồi, cha mẹ lẩm bẩm hai câu đi nước ngoài làm gì, bọn họ phải thường khuyên nhủ, đừng đi, vẫn là trong nhà an toàn nhất, bên ngoài rất hỗn loạn.
Từ biệt hai anh em Quách gia.
Trước khi Trần Thải Tinh đi còn để lại một gốc Băng Liên cho hai người, cười nói: “Đặc sản, cái này hơi bổ, nấu canh uống, nhưng đừng uống nhiều quá.” Nhưng cậu cũng không biết tỉ lệ thế nào, cân nhắc một lát nói, “Bỏ nhiều nước chút.”
Anh của Quách Dục khôn khéo như thế hẳn là có thể nghe hiểu, bỏ thêm nhiều nước, không được thì từ từ thử.
Bọn họ vừa đi thì hai anh em nhà Quách gia đã nhìn gốc Băng Liên chưa từng thấy như vật hiếm, chị Quách sợ nó tan, mượn túi chườm đá của nhà ăn mang về nhà tự mình nấu, tìm một cái nồi lớn nhất trong nhà, cũng không dám thả vào hết mà chỉ ném một nửa, cảm thấy nước nhiều quá nên lại bỏ thêm nấm tuyết rồi táo đỏ, đường phèn trong nhà có sẵn vào.
Nấu một nồi canh Băng Liên nấu đường phèn và nấm tuyết.
Anh Quách từ đầu đến cuối đứng hỗ trợ cho ý kiến, cảm thấy lượng nước thế này hẳn là đã không thành vấn đề gì. Vì thế hai anh em mỗi người một chén uống thử, nếu hiệu quả phai nhạt bớt thì nửa còn lại đưa cho cha mẹ nên bỏ ít hay nhiều thêm bao nhiêu nước.
“Ừm, vị này không giống như vị mà trước đây em từng uống, nhưng ngon đến lạ.”
Anh Quách cũng cảm thấy không tệ, ngọt nhẹ vừa phải.
Sau đó hai anh em uống hết. Uống xong thì chị Quách cảm thấy đầu choáng váng muốn ngủ, trước khi ngất đi còn nghĩ may là tắt bếp rồi. Anh Quách thì khôn khéo hơn, tìm một chỗ thoải mái ngất đi.
Mấy tiếng sau.
Chị Quách tỉnh lại trước, đầu óc chưa bao giờ có tinh thần như thế, giống như thời cô còn thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, thức một đêm cũng thấy thần thái sáng láng. Duỗi tay sờ mặt, trên mặt là một lớp dầu mỡ, ghét bỏ lau một cái, cô nhìn đến làn da trên mu bàn tay mình thì lập tức sửng sốt.
Lại nhìn anh trai gần 50 tuổi bị Tiểu Dục thường xuyên chọc giận muốn bạc đầu nằm trên sô pha.
Đầu tóc đen nhánh rậm rạp!
Càng miễn bàn đến nếp nhăn trên mặt đã phai mờ, giống như ba, bốn mươi tuổi vậy.
“Tác dụng rõ rệt thế.”
Trình Lập Phong dự định về quê một chuyến, cha mẹ hắn mất sớm, bây giờ ở quê chỉ có một nhà bác cả, đã từng ghét bỏ hắn ăn nhiều, không muốn cho hắn đi học đại học. Lúc tách ra bác cả còn nói nhà cửa và ruộng đất ba mẹ hắn để lại đều đã bán để tạo quan hệ khi hắn đi bộ đội rồi, về sau không thiếu nợ gì nhau nữa.
Bây giờ hắn muốn về quê một chuyến, dời mộ, đưa tro cốt của cha mẹ đến Bắc Kinh, sau này không còn quan hệ gì với bọn họ nữa.
“Chủ nhân, em có thể đi theo Trình đại ca không?” Nguyên Haruhi cẩn thận hỏi.
Trần Thải Tinh đương nhiên là hiểu, hào phóng phất tay nói: “Được rồi, chơi vui chút, đừng đánh người đấy.”
“Biết rồi chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.”
Vui sướng trong giọng điệu làm Trần Thải Tinh có cảm giác gả con gái.
…….
Cuối cùng chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ, Trần Thải Tinh dự định đến Vân Thành trước để mẹ mình gặp Hắc Đản và Nguyên Cửu Vạn, còn có Băng Liên nữa, bồi bổ cho mẹ, chú Chu và Chu Thành một chút, nhất là Chu Thành, hắn là một tên cuồng công tác, vẫn luôn độc thân, Trần Thải Tinh sợ đối phương còn chưa tìm được bạn trai đã hói đầu.
Cậu đúng là một đứa em tốt mà.
Vừa đáp máy bay đã nhận được điện thoại của chị Quách, nói cảm ơn về Băng Liên, nói nó hồi xuân, nhưng mà đừng dùng nhiều, cô ấy nấu cả một nồi to cũng đủ cho tất cả những người thân cận trong nhà uống rồi.
Trần Thải Tinh đúng là không biết tỉ lệ, cảm ơn một hồi.
Về nhà đương nhiên là mẹ Trần rất vui, không ngờ con trai sẽ đột nhiên về nhà.
“Sao hôm nay con trai lại về thế, đây là …”
“Mẹ, đây là bạn trai của con, Nguyên Cửu Vạn, con trai con, Trần Thập Ức.” Trần Thải Tinh nghĩ mẹ mình muốn ôm cháu, cho nên nở một nụ cười lấy lòng.
Tên của Nguyên Cửu Vạn là Tinh đặt, cho nên hắn cảm thấy dòng họ có cũng được, không cũng không sao, có thể giúp mẹ vợ vui vẻ thì đương nhiên là tốt rồi, vì thế nắm đuôi ngựa của Hắc Đản, nói: “Gọi bà ngoại.” Mà bản thân hắn lại nho nhã lễ độ, vô cùng thân sĩ, thân thiết gọi: “Mẹ.”
Trần Thải Tinh: …
Mẹ Trần: …!!!
Chu Thành nhận được điện thoại, hình như trong nhà có chuyện gì lớn lắm, dì ở bên kia điện thoại khóc quá trời, ba hắn thì dăm ba câu không nói rõ được rồi thở dài, sợ đến nỗi Chu Thành vứt công việc vội vã mua vé chạy về nhà.
Kết quả vừa bước vào.
“Thành Thành về rồi à? Lại đây uống canh này, dì đã nói là không cần gấp như thế, có chuyện gì đâu, dì còn ổn mà.”
“Cậu!”
Một cô bé xinh đẹp đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa nhào tới. Chu Thành ngơ ngẩn nhưng tay lại tự động ôm nó lên, ngơ ngẩn nói ‘ngoan’, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Chuyện gì thế này?
Trần Thải Tinh: “Cháu trai của anh đấy, thích giả gái, lại đây ăn canh đi, Đản Đản đỡ cậu đứng cho vững đấy, đừng để bị doạ xỉu, đừng hỏi nhiều, thật.”
Vì thế Chu Thành đột nhiên thấy trong nhà mình xuất hiện một con Tiểu Bạch Long.
Tôi, tôi …
“Cậu đừng ngất nha, là em gái Tiểu Bạch đấy, rất đáng yêu.”
“Ông bà cũng đâu có ngất đâu.”
Ừ, không ngất, chỉ xém xỉu thôi, nhờ tự ấn huyệt nhân trung nên tỉnh đấy. Trần Thải Tinh nghĩ thầm, mẹ cậu vẫn rất trâu bò.
Chờ Chu Thành mơ màng nghe xong câu chuyện không thể dùng khoa học để giải thích, hắn không muốn tin nhưng con Tiểu Bạch Long trước mắt vẫn cứ tồn tại bay lượn trong nhà, cháu trai lớn cột tóc hai chùm bay trên không trung thì trước mắt lại mờ đi một chút.
Rất muốn ngất, nhưng không phải do hắn không tin.
“Anh, anh hẳn là có thể chịu được, yên tâm đi, giao việc trong nhà cho anh, chú cứ yên tâm đi cứu thế giới đi.” Chu Thành nói năng lộn xộn, lải nhải nói.
Trần Thải Tinh: …
Thành Hư Vô vốn là một thành thị không có ngày tháng, giống như một cái trạm trung chuyển giữa các thế giới nhỏ độc lập vậy.
Mấy người chơi đi đi về về, hoặc là ở lại đây uống rượu ca hát, hôm nay là ngày mấy hả? Xin lỗi, chỗ này không tính thời gian, hoặc là cậu có thể dựa vào việc ba đại đội bạo loạn cách đây mấy tuần, nhưng mà thời gian qua lâu rồi thì rất nhiều người chơi sẽ hồ đồ, tính không rõ, nhớ không nổi.
Cuối cùng biến thành mặc kệ là ngày mấy, dù sao thì ở Thành Hư Vô cũng có một đống thời gian.
Đánh nhau, ẩu đả gì ở thành trên, tranh đoạt địa bàn, quyền lợi mà ba vị đội trưởng để lại, rất nhiều người chơi hy vọng mình có thể trở thành một trong ‘ba đại’thế hệ tiếp theo, có người dã tâm lớn, càng muốn làm ‘duy nhất’, thống trị toàn bộ thành trên.
Một ngày nọ, Thành Hư Vô phát ra ánh sáng, ấm áp giống như ánh mặt trời.
Các người chơi có người còn ở trong mộng, có người còn đang lưu luyến ở sòng bạc, có người sống mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh táo lại, nhưng lúc này tất cả người chơi đều nghe được một tiếng chuông, giống như là ở bên tai, càng giống như ở trong đầu, gõ cho mọi người đều tỉnh táo lại.
Sao thế?
Tiếng chuông còn đang vang tiếp.
Đến tiếng thứ ba, toàn bộ Thành Hư Vô vang lên tiếng thông báo lạnh như băng, không có cảm xúc: 【 Thành chủ Thành Hư Vô thông báo: Năm Hư Vô bắt đầu, thành trên sẽ biến thành nơi ở của NPC. 】
Sau đó thì ‘rầm’ một tiếng, ba kiến trúc từng phồn hoa cường thịnh ở thành trên giống như một đống tro bàn biến mất vào trong hư vô, một nơi vốn rất rộng lớn biến thành một cái đảo nhỏ, bay lên cao hơn, rời ra hỏi trung tâm của Thành Hư Vô, treo phía trên không của vùng ngoại thành.
Đồng thời, trên không chủ thành của Thành Hư Vô xuất hiện một bảng điện tử màu đen thật lớn.
【 Ngày 1, năm Hư Vô. 】
Người chơi vốn chiếm cứ địa bàn của ba đại đội ở thành trên đều rớt xuống đất, chỉ tổn thất ít châu báu, nhưng thứ quan trọng thì các người chơi đều sẽ đặt vào trong ba lô của mình.
Ngày hôm ấy, các người chơi trong Thành Hư Vô từ đầu ngõ đến cuối ngõ đều nhỏ giọng thảo luận biến cố hôm nay.
“Thật là có thành chủ!!!”
“Xem ra cái chết của ba vị đội trưởng đúng là do thành chủ làm, đáng đời, cho họ ngông cuồng.”
“Các người nói xem cái pho tượng ở quảng trường kia có phải là thành chủ không? Chỗ ở của ba đội trưởng đều đã biến mất, nhưng mà cái pho tượng kia lại không.”
“Tôi cảm thấy đúng rồi, quen quen, còn rất đẹp nữa.”
“Các cậu nói xem chuyện NPC là sao? NPC còn có thể trở lại Thành Hư Vô hả?”
“Cảm giác sắp có kiểu chơi mới rồi.”
“Dù sao thì tôi cảm thấy có thành chủ quản lý cũng tốt, ba người lúc trước quá bá đạo.”
“Cậu đấy, còn chưa thấy thành chủ đã bắt đầu nịnh nọt, nhưng mà có ai lại không nịnh chứ.”
……
Ban đầu các người chơi còn sợ thành chủ còn bá đạo hơn ba người trước cho nên vẫn rất quy củ, thuộc hạ còn lại của ba đội trưởng cũng không dám gây chuyện, nhưng sau đó lại phát hiện hình như cũng không có chuyện gì thay đổi, chỉ là trên đầu xuất hiện thêm một cái bảng đếm số thôi, thành trên cách bọn họ xa hơn. Có mấy người chơi bắt đầu ngo ngoe rục rịch, kéo bè kéo cánh, cũng không thấy có chuyện gì, mãi đến một lần ẩu đả.
Đám người chơi lập tức nhìn thấy người chơi của hai bên đều ngã xuống trong nháy mắt, giống như bị điện giật trúng vậy, lần này không chỉ trừ kim tệ mà còn trừng phạt nữa.
“Đệt, tôi chỉ ăn dưa thôi, sao lại giật tôi?!!”
Quần chúng ăn dưa bị giật.
Trần Thải Tinh: …
“Chỉ dựa vào một mình em thì dễ có chuyện lắm, vẫn nên tuyển thêm người có chuyên môn đi, đánh số mỗi người chơi …”
Vì thế ngày hôm đó dưới bảng điện tử xuất hiện thêm một đống chữ.
【 Thông báo tuyển dụng:
Lập trình viên ưu tú.
Nhân viên khai phá phần mềm.
Lương trả bằng kim tệ, người ưu tú có thể trở thành NPC, hưởng thụ phúc lợi của công nhân Thành Hư Vô. 】
Tất cả người chơi:!!!!
Wtf?? Trò gì nữa đây?
Sau đó kịp phản ứng lại, hận mình không ngoan ngoãn học hành, hận mình không phải giai khoa học tự nhiên, hận!!!
Các người chơi và Thành Hư Vô thật ra là quan hệ ỷ lại lẫn nhau, trò chơi cho người chơi một lần sống sót, mà người chơi vượt qua các phó bản, trong quá trình vượt ải giúp bình ổn chấp niệm hoặc giúp đỡ giải quyết vấn đề trong phó bản, từ đó sinh ra Lực lượng Hư Vô, Nguyên Cửu Vạn sẽ hấp thu số ‘lực lượng’ đó.
Nguyên Cửu Vạn càng mạnh thì độ khống chế của hắn với các phó bản càng mạnh, cùng với số lượng người chơi sắp chết được ‘hấp thu’ vào từ thế giới hiện thực sẽ nhiều hơn.
“Cho nên, anh luôn giữ sỉ số người chơi ở mức trung bình là ba vạn người?” Trần Thải Tinh cảm thấy rất mạnh.
Kết quả Nguyên Cửu Vạn hoa khổng tước lại khoe khoang nói: “Bảo bối, đây là thực lực mấy trăm năm trước của anh, người nhiều thì lộn xộn, còn bắt anh phải xử lý, anh ngại phiền, cho nên vẫn duy trì ở mức hai, ba vạn.”
Trần Thải Tinh: … Lười gần chết luôn á!
Tuy là nói trò chơi cho người chơi một cơ hội sống sót, nhưng người chơi bị mạo muội kéo vào trò chơi thật ra rất khủng hoảng, đại đa số đều không tin, trừ phi đổ máu mất mạng. Trần Thải Tinh cảm thấy có thể làm một cái nhắc nhở, cho người chơi mới một cái lựa chọn.
Trở thành người chơi hoặc không đều dựa vào quyết định của bản thân.
Đương nhiên đó chỉ mới là ý tưởng của cậu, Thành Hư Vô muốn điện tử hoá thì vẫn là phải dựa vào đội ngũ.
Vốn từ người chơi biến thành Boss, Trần Thải Tinh còn sợ mình ăn không ngồi rồi, nhàn nhã ngồi ở nhà gãi chân đánh con … cái này thì không, đánh em gái Nguyên Cửu. Nhưng bây giờ đều cắm đầu vào công việc, mỗi ngày đều rất phong phú.
Mãi đến mấy tháng sau.
Thế giới hiện thực, một cô gái muốn băng qua đường, đột nhiên trước mắt tối sầm.
Một màn hình màu đen hiện ra trước mắt.
【 Hoan nghênh tiến vào Trò chơi Thần quái, bạn sắp chết, nếu lựa chọn trở thành người chơi sẽ có cơ hội sống sót, nếu lựa chọn từ chối sẽ lập tức tèo luôn ở hiện thực, chấp nhận hay từ chối, xin trả lời cẩn thận. 】
【 Mười giây lựa chọn, bạn sắp gặp tai nạn giao thông, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. 】
【 … Ba, hai, một. 】
【 Chấp nhận, chấp nhận! Tôi không muốn chết, tôi chọn trở thành người chơi. 】
【 Chúc mừng bạn trở thành người chơi của Trò chơi Thần quái, xin hãy cố gắng sống sót. 】
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
13 chương
40 chương
23 chương
61 chương
4 chương