Editor: Nghi Cửu Trọng Thiên. Đồ sứ, linh ngọc trong đại điện vỡ nát rãi đầy đất, Lưu Hoả, Hàn Băng ngồi ở ghế dựa, nhìn Tô Hương Hương trút giận, không ai có ý định khuyên bảo. Một lát sau, Tô Hương Hương bình tĩnh lại, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, phất tay gọi đệ tử vào quét tước dọn dẹp. Đại điện khôi phục lại sạch sẽ. Nhưng sắc mặt Tô Hương Hương lại lạnh hơn, đáy mắt lộ ra vẻ âm độc. “Phải tìm Trần Thải Tinh, nhưng trước lúc đó tôi phải giết con nhỏ Nguyên Tinh này.” Lưu Hoả còn chưa nói gì thì Hàn Băng đã nói trước: “Nguyên Tinh có thể nào là Trần Thải Tinh hay không?” “Một nam một nữ, hẳn là không phải.” Lưu Hoả phủ nhận theo bản năng. “Có đạo cụ.” Hàn Băng cảm thấy quá khéo, khẳng định nói: “Nguyên Tinh kia là người chơi. Nếu Trần Thải Tinh nhất định bị cô kéo vào, chúng ta tìm lâu như thế, điều không thể nhất còn lại lại là điều có khả năng nhất.” Ánh mắt Tô Hương Hương không che giấu được sát ý, “Mặc kệ có phải nó hay là không, tôi vẫn muốn Nguyên Tinh phải chết.” “Nhưng cô ta lại được Côn Luân Lão tổ che chở.” Lưu Hoả nói điều này, thuận miệng hỏi: “Lão tổ kia mạnh như thế thật à?” Tô Hương Hương nhớ đến lần trước trên buổi tỉ thí, cô ta thậm chí không biết đối phương đã làm gì, tâm mạch cô ta chấn động, thổ huyết. Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, cô ta ở phó bản tu chân này đã mấy trăm năm, ngoại trừ mấy thập niên làm đệ tử kia, sau này cô ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nào có thể chịu nổi sự nhục nhã như thế? “Tu vi Đại Thừa, ba chúng ta đều Phản Hư kỳ cộng lại, tôi không tin không phải đối thủ của hắn.” Ánh mắt Tô Hương Hương quét về phía hai người. Lưu Hoả cười cười không lên tiếng, không tiếp lời Tô Hương Hương, vốn hắn vào đây chỉ để xem náo nhiệt, muốn hắn đối phó với Trần Thải Tinh cũng được, dù sao một người chơi mới vừa tiến vào thì tu vi có thể cao được đến đâu? Không phải là chuyện thuận tay diệt luôn sao? Bây giờ muốn hắn xuất lực đối phó với Côn Luân Lão tổ, Tô Hương Hương điên rồi à? Hàn Băng còn có một con rồng, hắn chỉ vào ăn dưa thôi. Chuyện xuất lực thì bỏ đi. Tô Hương Hương nhìn ra thái độ của Lưu Hoả, không muốn xé rách mặt, trong lòng mắng chửi, ánh mắt lại nhìn về phía một người khác, “Còn Hàn đội trưởng thì sao?” “Không vội.” Hàn Băng không từ chối ngay, mà là nói: “Rồi sẽ tìm được cơ hội, muốn đối phó với Nguyên Tinh cũng không nhất thiết phải liều sống liều chết với Côn Luân Lão tổ. Hắn đã đến Đại Thừa kỳ, độ kiếp là chuyện sớm muộn mà thôi, sư phụ của ngươi chết như thế nào, ngươi đã quên rồi sao?” Tô Hương Hương nghĩ đến đạo cụ trong tay, bộ dạng vốn lạnh lẽo đằng đằng sát khí tan đi, thay bằng tươi cười. “Vẫn là Hàn đội trưởng hiểu tình hình.” Lưu Hoả bị cô ta trào phúng, duỗi eo, nói: “Được, tỉ thí kết thúc rồi, Bồng Lai Sơn của chúng tôi cũng không ở lại Côn Luân Giới chi cho thêm ngại ngùng, nếu có náo nhiệt để xem thì truyền tin cho ta là được, dựa vào tình cảm giữa ba đại đội chúng ta, có thể tiện tay giúp được một chút.” Tên khốn kiếp này nói thật dễ nghe, chuyện có thể tiện tay giúp thì còn cần hắn làm gì? Tô Hương Hương cười trào phúng, nhưng lời nói lại không từ chối, nói: “Có náo nhiệt để xem thì nhất định sẽ mời Thần Hoả chân nhân, hy vọng đến lúc đó Thần Hoả chân nhân đừng có ba thôi bốn thỉnh, giữ cái giá gì đấy.” “Tô Hương tiên nhân có việc cần thì bổn chân nhân tất sẽ không từ chối.” Lưu Hoả không ưa tật xấu châm chọc mỉa mai của Tô Hương Hương, đều là đội trưởng của một đội, hắn lại không phải đàn ông mà cô ta nuôi, không đáng phải gánh chịu cơn tức giận của cô ta, cười ha hả nói: “Đi đây, lần sau gặp mặt, hy vọng Tô Hương tiên nhân đã dưỡng thương xong, đừng nhúc nhích giận dỗi, cẩn thận bị thương gấp bội.” Lưu Hoả nói đi là đi. Chỉ để lại một tiếng vang lớn trong đại điện. Trên cuộc tỉ thí ở Côn Luân Giới, Côn Luân Lão tổ xuất quan, nhận đệ tử Ngoại môn Nguyên Tinh làm đồ đệ, tin tức này làm oanh động toàn bộ thế giới tu chân. Các Chưởng môn, tu sĩ của các đại môn phái đến xem lễ bái sư, trong một đoạn thời gian tới, cái đại lễ này sẽ trở thành đề tài của hầu hết các câu chuyện. Các đệ tử tò mò thích nghe, các tu sĩ cảm thấy được Lão tổ mời tham gia là đã có mặt mũi vô cùng, vì thế trò chuyện say sưa, cái gì mà Lão tổ rất quý trọng đệ tử mới nhận này, thiên tài địa bảo, pháp khí gì cũng đều lấy ra tặng cho Nguyên tiên tử. Đây còn chưa tính là cái gì, chuyện đáng để nói tới là khế ước sư đồ của Lão tổ và Nguyên Tinh. …….. Thời gian ở tu chân giới qua nhanh như một cái chớp mắt, vội vàng biến mất. Bốn năm sau. Tuyệt Tình Nhai. Tiên khí mờ ảo, phía sau chi lan ngọc thụ nhai, một con Tiểu Bạch Long bay lượn trên không trung. Thân hình của Tiểu Bạch Long không lớn, so với bốn năm trước nhỏ như con rắn, thì bây giờ cũng chỉ lớn hơn một ít, bằng cánh tay người trưởng thành thôi, vảy trên người dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng thuần khiết, hai cái sừng trên đầu cũng nhỏ nhắn đáng yêu, không có vẻ uy phong của một con rồng đã thành niên, càng miễn bàn đến trên lưng nó còn cõng một con thú như cây kẹo bông gòn. Kẹo bông gòn trắng nõn mềm mại, lông xù lên, chôn đầu vào gáy của Tiểu Bạch Long như một quả bóng, phát ra tiếng ‘pi pi’. Một tiếng rồng ngâm vang lên, Tiểu Bạch Long nghe lời vẫy đuôi, xông thẳng lên tận trời. “Pi pi ~~” Tiếng kêu mềm mại của cục kẹo bông gòn quanh quẩn trong không trung. “Lại xem Tiểu Bạch như xe bay đồ chơi.” Trần Thải Tinh mới tỉnh lại từ trạng thái nhập định đã nghe thấy tiếng đùa giỡn vui vẻ của hai đứa bên ngoài. Bốn năm nay, cậu phải cố gắng tập trung tu luyện, thường xuyên nhập định quên mất thời gian, may mà có Tiểu Bạch Long chơi với Đản Đản. Mỗi lần Hắc Đản vào trò chơi đều đòi đi cửa sau, đòi cha nó tìm một nhân vật thật trâu bò, lần này cũng thế. Hắc Đản là Cửu Vĩ Hồ, thiên phú lỗi lạc, vừa vào trò chơi đã là Phản Hư sơ kỳ, tu vi có thể treo đánh hơn 95% quần chúng ở tu chân giới, nhưng thứ sớm muộn gì cũng tới, rồi sẽ tới! Nó không thể biến thành hình người, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể kêu ‘pi pi’. Nguyên Cửu Vạn chơi con trai, Trần Thải Tinh đã sớm quen rồi. Vậy mà lần này Hắc Đản lại không kháng nghị, ngược lại còn rất vui vẻ, chủ yếu là vì có Tiểu Bạch Long chơi với nó, ở giới tu chân này không thể mở miệng nói tiếng người thì dùng thần thức giao lưu cũng được, chẳng có ảnh hưởng gì với Hắc Đản. “Đồ nhi.” Trần Thải Tinh lấy lại tinh thần, nhìn sang sư phụ Côn Luân Lão tổ của mình ngồi cách đó không xa. “Đồ nhi, bây giờ ngươi đã đến Nguyên Anh sơ kỳ, có phải là đã đến lúc có một kỳ nghỉ rồi không? Không cần phải gấp gáp tu luyện nữa?” Côn Luân Lão tổ dùng giọng điệu lạnh như băng nói, “Để bản tôn và đồ nhi có thể bồi dưỡng tình cảm sư đồ.” Trần Thải Tinh nghe ra cảm giác ấm ức bên trong. Hắc Đản còn có Tiểu Bạch Long chơi chung, còn Lão tổ thì đúng là lẻ loi một mình. Bốn năm nay cậu đều dành thời gian để tu luyện, dùng thời gian ba năm từ Ngưng Mạch kỳ đến Nguyên Anh sơ kỳ, vượt qua Kim Đan kỳ, tốc độ này đối với bất luận người tu chân nào mà nói đã là rất nhanh rồi, sau đó cậu bước nhanh hơn, bế quan suốt một năm trời, nhưng mà tu vi lại bắt đầu trì trệ không tiến, linh căn từ Tứ linh căn biến thành Ngũ linh căn rồi thì không có tiến triển nữa. Đã một năm không tiến triển rồi, Trần Thải Tinh cảm thấy tu vi đã tiến vào bình cảnh rồi. “Sư phụ, người nói xem khi nào ta có thể đột phá?” Khuôn mặt lạnh như băng của Côn Luân Lão tổ đột nhiên nhu hoà hơn, nói: “Thật ra ở chỗ bản tôn còn có một số công pháp, bây giờ công pháp của ngươi trì trệ không tiến, chỉ cần phá rồi lập lại.” Rất giống một chuyện. Trần Thải Tinh nghĩ đến bốn năm đã qua, sư tôn muốn quy tắc ngầm với cậu, đương nhiên là cậu cố gắng từ chối rồi!. Truyện Đô Thị “Làm sao phá rồi lập?” Côn Luân Lão tổ móc ngọc quyết trong nhẫn không gian, chân thành nói: “Công pháp này có thể trợ giúp ngươi.” Hợp hoan tu, Âm dương thiên địa pháp, Song tu, … Trần Thải Tinh: … Biết ngay mà. “Sư tôn, tuyệt tình diệt ái, đừng có phá thiết lập nha.” “Bảo bối à, bốn năm rồi, anh phải diễn đến bao giờ nữa?” Côn Luân Lão tổ rất khó chịu, trên mặt vẫn duy trì thiết lập biểu cảm tuyệt tình tuyệt ái của Lão tổ, nếu không phải trước mặt có 7749 cuốn công pháp và tranh động song tu thì Trần Thải Tinh nhất định sẽ tin sư phụ mình không biết yêu. Côn Luân Lão tổ vẫn dùng thiết lập cô đơn tuyệt ái, chỉ vào công pháp trước mặt, nói: “Chúng ta chỉ cần song tu, đảm bảo tu vi của ngươi sẽ tiến triển cực kỳ nhanh.” “Thật là tiến triển cực kỳ nhanh á?” Trần Thải Tinh xấu hổ động lòng, bốn năm rồi không có cái này cái kia. Đương nhiên giai đoạn trước là vì cậu còn nhỏ, vị thành niên, hơn nữa tu vi vẫn còn thấp, chỉ mới Ngưng Mạch kỳ mà thôi, một khi cái này cái kia sẽ rất dễ ảnh hưởng đến tu vi. Năm trước thì cậu thành niên rồi nhưng lại bế quan tu luyện một năm, bây giờ thân thể này mười chín, hai mươi tuổi, tu vi cũng trì trệ không tiến, thật ra cũng có thể thử một loại công pháp tu hành khác. “Đồ nhi, chữ ngày của em là động từ hở?” Côn Luân Lão tổ trả lời rất nghiêm túc, lúc chơi con trai thì không nương tay, nhưng với Tinh thì vẫn là thực sự cầu thị. Trần Thải Tinh: … Thì ra ở đây chữ ‘ngày’ còn có thể làm động từ. Vô tình bước lên một chiếc tàu cao tốc, Trần Thải Tinh nhảy xuống xe, nói: “Yêu cầu của em không cao như thế.” Nếu thật là tuỳ tiện cái nọ cái kia mà tu vi đã bay vọt lên thì còn tu gì nữa mà tu? Côn Luân Lão tổ thấy ái đồ đã xao động, nghiêm túc dùng thần sắc mà ái đồ mình thích nhất, nói: “Mấy cái công pháp này rất thích hợp đấy.” Quả nhiên, Trần Thải Tinh động lòng, một vị sư tôn cấm dục như thế, ai có thể không yêu đây?! “Em xem trước đã rồi quyết định.” Trần Thải Tinh thu ngọc quyết, cậu dùng thần thức quét một vòng, có một bộ còn là tranh vẽ minh hoạ, rõ ràng chỉ là hai nhân vật đen thui, nhưng lại vô cùng sinh động, còn có các loại tư thế bổ sung kiến thức nữa. Bấy nhiêu đó chỉ mới là cơ sở, còn có công pháp bậc cao hơn, thần thức và thần thức giao hoà. Một con Tiểu Bạch Long bay vào qua cửa sổ, Hắc Đản ngồi trên lưng nó. “Pi pi!” Hắc Đản nhìn thấy ba mình thì vui vẻ xem thân của Tiểu Bạch Long như cậu trượt, trượt thẳng xuống rồi nhào vào lòng ba mình. Trần Thải Tinh ôm con trai trong lòng, cậu ước lượng, hình như béo hơn chút rồi. Trần Thải Tinh duỗi tay sờ, da lông dày, mềm mềm, không phải hình như đâu, béo thật. “Ngoan.” Trần Thải Tinh xoa đầu con trai. Tiểu Bạch Long cũng ngoan ngoãn rơi xuống bên cạnh Trần Thải Tinh, nhích đuôi từ từ đến gần, mắt lại nhìn về phía Côn Luân Lão tổ. Lão tổ mới vừa nhận được tin vui, tâm tình đang không tệ cho nên không thèm so đo với hai đứa nó. Tính thời gian một chút thì đã nửa tháng rồi cậu không chơi với con trai, việc đầu tiên Trần Thải Tinh làm là vuốt đám lông mềm mại của con trai, loại xúc cảm mềm như bông này đúng là giúp giảm stress vô cùng, sau đó cậu lại giao lưu với Tiểu Bạch một chút. Bốn năm qua rồi, thân hình của Đản Đản đã béo lên, nhưng thân hình Tiểu Bạch Long lại thay đổi rất chậm, tu vi cứ giống như cái phễu vậy, tốc độ tu luyện cũng không theo kịp tốc độ hao tổn. “Nguyên thần của nó bị hao tổn, phải tu bổ lại mới được.” Côn Luân Lão tổ đứng một bên nói. Trần Thải Tinh sờ đầu Tiểu Bạch, “Bốn năm nay vẫn luôn dùng bí bảo tẩm bổ, nhưng hiệu quả hình như không lớn lắm.” Tiểu Bạch Long thân mật cọ cọ. Một người một rồng có cơ duyên. Côn Luân Lão tổ cũng biết, lạnh lẽo nói: “Cực Tây có một chỗ Băng Nguyên, là nơi hình thành Băng Liên, Cực Nam có Lửa Luyện Kính tạo ra Hoả Linh Chi, tìm đủ hai thứ này, trong Cấm địa ma đạo có một cái lò Thải bổ luyện hoá, dùng nó để luyện hoá Băng Liên và Hoả Linh Chi thì có thể tu bổ nguyên thần của nó.” Trần Thải Tinh nhìn về phía Lão tổ. “Nhìn bản tôn làm cái gì?” “Không ngờ sư phụ cũng có chút tác dụng.” Trần Thải Tinh vui đùa nói. Bốn năm này, thân thể của Tiểu Bạch có bồi bổ thế nào thì hiệu quả vẫn rất nhỏ, mãi đến nay Lão tổ mới nói rằng nguyên liệu không đúng, còn biết chỗ, hẳn là chỉ chờ có hôm nay. Côn Luân Lão tổ cũng không muốn giúp một con rồng tìm đồ, hắn chỉ muốn song tu với ái đồ thôi, tiến triển nhanh hơn chút, lúc này chỉ có thể làm bộ cao khiết, nhàn nhạt nói: “Bây giờ ngươi đã đến Nguyên Anh sơ kỳ, ra khỏi Côn Luân Giới, đi rèn luyện cũng sẽ giúp ích được cho tu vi của ngươi.” “Vậy sư phụ có muốn đi cùng không?” Trần Thải Tinh biết rõ còn cố hỏi. Theo đạo lý, đồ đệ xuống núi rèn luyện, sư phụ không cần thiết phải đi theo, nhưng Côn Luân Lão tổ lại không thích thế, ái đồ của hắn, hắn muốn đi thì đi. Lại nói, vừa nãy ái đồ mới vừa đồng ý song tu, nếu không có cơ duyên với con Tiểu Bạch Long này thì Lão tổ cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, đành miễn cưỡng nói: “Bản tôn không yên tâm, đi cùng ngươi một chuyến.” “Sư phụ không cần phải miễn cưỡng.” Trần Thải Tinh cười nói. Lão tổ: … Không miễn cưỡng, anh rất vui lòng. Trần Thải Tinh cười ra tiếng, xoa lông con trai, nói: “Chúng ta xuống núi tìm đồ chữa cho Tiểu Bạch muội muội nào.” “Pi!” Hắc Đản gật đầu, ‘pi’ thêm hai tiếng. Nếu còn không chữa bệnh cho Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch sắp sửa không cõng nổi nó rồi! Trần Thải Tinh: … Mặc kệ mục đích là gì thì con trai vẫn rất thích Tiểu Bạch. Nói đi là đi, sư đồ hai người mang theo một con hồ ly và một con rồng ra khỏi Côn Luân Giới. Bọn họ mới vừa đi thì đã có đệ tử truyền tin đến Cửu Trọng Thiên. Tô Hương nhận được tin tức, cô ta đã đợi bốn năm rồi, Nguyên Tinh trốn trong Tuyệt Tình Nhai không chịu ra, bây giờ chịu ra rồi, có cơ hội thì xuống tay trước đương nhiên là tốt nhất. “Dặn dò đến các môn phái, chú ý Nguyên Tinh xem bọn họ đi đâu.” “Dạ, tiên nhân.” Côn Luân Giới ở phương Bắc, Trần Thải Tinh dự định đi Cực Tây tìm Băng Liên rồi mới đi Cực Nam tìm Hoả Linh Chi. Lấy tu vi lúc này của Trần Thải Tinh, lên đường đi Cực Tây thì chỉ một tuần là có thể đến, đương nhiên nếu là Lão tổ thì càng nhanh hơn. Bây giờ hồi tưởng lại, cuộc tỉ thí 5 năm trước, đám đệ tử mới của Lăng Vân Phong dưới sự dẫn đường của các tu sĩ bay suốt một tháng mới đến được Côn Luân Giới. Giữa đường cũng không ngừng lại, bảy ngày sau họ đã đến được Băng Nguyên ở Cực Tây. Gió lạnh gào thét, dưới chân là một lớp băng thật dày, nhìn khắp xung quanh đều là băng tuyết không có điểm cuối. Lúc này trên Băng Nguyên xuất hiện hai người, một nam một nữ, người nữ giống như tiên tử, mái tóc đen dài búi thành một cái búi tóc đơn giản, còn lại để xoã sau lưng, búi tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc để cố định, trên người là váy sam vàng nhạt, đơn bạc mềm mại. Gió thổi qua, đai lưng tung bay, băng tuyết bay múa đáp trên người phác hoạ ra một thân ảnh thon dài mảnh khảnh. Trong lòng ngực nữ tiên tử áo vàng còn ôm một con sủng vật lông trắng như tuyết, lông xù xù như thế đặt ở nơi lạnh lẽo này, nhìn đã thấy ấm. Người nam thân hình cao lớn bên cạnh lấy ra một cái áo choàng đỏ rực khoác lên vai nữ tiên tử. Màu sắc của áo choàng dưới màn băng tuyết này vô cùng bắt mắt, xinh đẹp cực kỳ. “Sư huynh, bọn họ cũng đến tìm Băng Liên sao?” Đới Tần Nguyệt quấn chặt áo choàng màu bạc trên người, bọn họ tìm kiếm ở đây đã gần một tháng rồi, hết đường xoay sở, càng ngày càng lạnh lẽo, nàng ta không khỏi nhỏ giọng nói: “Vốn đã không dễ tìm rồi, lỡ như bị bọn họ nhanh chân đến trước thì sao?” Liễu Hoa Vinh biết sư muội mình sốt ruột, ánh mắt bình thản nói: “Tìm bí bảo cũng phải chú ý đến cơ duyên, chúng ta chỉ thiếu chưa đào ba thước đất, đến nay rồi còn chưa nhìn thấy được Băng Liên, e là chúng ta không có duyên với nó rồi.” “Ta biết là như thế, nhưng mà sư huynh, nếu không có Băng Liên thì thương thế của cha ta không thể khỏi hẳn được, cho dù thế nào thì ta cũng nhất định phải tìm được Băng Liên.” Đới Thần Nguyệt dùng thần sắc kiên nghị nói. Liễu Hoa Vinh biết nói gì cũng không được, dù có khó thế nào thì cũng nhất định phải tìm được Băng Liên, sư phụ đối với hắn ân trọng như núi. “Sư muội, việc tìm Băng Liên ta sẽ không từ bỏ, nhưng lại không thể dễ dàng kết thù với người khác, bọn họ đến tìm Băng Liên có lẽ cũng có việc cần để dùng.” “Ta biết rồi sư huynh, nhưng nếu bọn họ muốn cướp đoạt Băng Liên trên tay chúng ta thì ta cũng sẽ không nương tay.” Đới Tần Nguyệt nói. Việc tìm bí bảo thế này rồi cuối cùng bị người khác cướp đoạt cũng là chuyện bình thường ở tu chân giới mà thôi. Hai sư huynh muội nói chuyện, tốc độ của hai người ở phía xa kia thật nhanh, cách bọn họ càng lúc càng gần. Đến khi Đới Tần Nguyệt thấy rõ bộ dạng của một nam một nữ này thì ngẩn ngơ, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy vị tiên tử nào xinh đẹp như thế, rõ ràng là không hề trang điểm nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người khác không thể nào dời được ánh mắt. “Chào hai vị tu sĩ.” Liễu Hoa Vinh hồi thần trước hành lễ chào hỏi. “Các ngươi tìm Băng Liên đã bao lâu rồi?” Nữ tiên tử áo vàng hỏi. Ánh mắt Liễu Hoa Vinh hơi chững lại, ngượng ngùng nói: “Thật hổ thẹn, đã gần một tháng rồi mà vẫn chưa thể nhìn thấy Băng Liên. Tại hạ là Liễu Hoa Vinh của Thương Nguyệt Phái, đây là sư muội của ta Đới Tần Nguyệt.” “Nguyên Tinh.” Người đến đương nhiên là Trần Thải Tinh, trong lòng cậu ôm theo con trai, Tiểu Bạch Long cậu đã đưa vào nhẫn không gian rồi, Trần Thải Tinh hơi mỉm cười nói: “Vừa khéo, chúng ta cũng đến để tìm Băng Liên. Lần đầu tiên ta đi tìm thứ này, xin hỏi Băng Liên nhìn như thế nào, thường xuất hiện ở đâu?” Đới Tần Nguyệt vừa nghe đã buột miệng thốt ra: “Ngươi xinh đẹp như thế này mà lại muốn không làm cũng có ăn ư?” Tiểu cô nương này mười sáu, mười bảy tuổi, đáng yêu hoạt bát, nói chuyện thẳng thắn, vừa rồi Trần Thải Tinh cũng nghe được một chút, hai vị này tìm Băng Liên là vì muốn chữa bệnh cho phụ thân của Đới Tần Nguyệt, Nguyên Tinh Tinh được người ta khen xinh đẹp nói: “Nhiều người thì dễ tìm hơn, các ngươi cung cấp manh mối, nếu tìm được thì đoá đầu tiên nhường cho hai ngươi, thấy sao? Cũng không tính là các ngươi thiệt thòi chứ?” “Ngươi tưởng Băng Liên giống như cải trắng trong linh điền, nhiều người là có thể tìm được rồi sao? Dù có tìm được rồi thì sao có thể mỗi người một đoá được? “Ngươi cho chúng ta rồi thì các ngươi làm thế nào?” Đới Tần Nguyệt cảm thấy đầu của tiên tử xinh đẹp này có vấn đề, nhưng cha của nàng ta lại cần Băng Liên để chữa bệnh, phản bác hay khiêm nhường nói không cần cũng không được, bỗng thấy hơi bị khó xử. “Nơi này lớn như thế, nếu không mọc nhiều chút thì cũng rất phí phạm khoảng Băng Nguyên này.” Trần Thải Tinh nói xong thì con trai trong lòng ngực cũng thò đầu ra, ủng hộ ba, “Pi!” Ba nói đúng, nên mọc nhiều hơn. Đới Tần Nguyệt càng cảm thấy tiên tử xinh đẹp này đúng là đồ ngốc. “Muốn tìm Băng Liên phải chú ý đến cơ duyên, xin lỗi, chúng ta cũng không biết nó thường mọc ở đâu, nghe nói lá của Băng Liên làm từ băng, cả lá và cánh hoa trong suốt …” Liễu Hoa Vinh còn chưa nói xong đã thấy Nguyên tiên tử chỉ về phía xa, hỏi: “Ngươi xem có phải cái đó không?” Sư huynh muội hai người nhìn theo hướng Nguyên tiên tử chỉ sang, lập tức cả kinh trợn mắt há hốc miệng, bọn họ tìm mất một tháng mới trở về chỗ này từ mảnh Băng Nguyên kia, trụi lủi chẳng có gì cả, bây giờ ở đó lại có một mảng lớn Băng Liên, giống như biển hoa vậy. Trần Thải Tinh: Xác nhận, mình quả nhiên là con ruột của Thiên Đạo. “Đừng nói là một đoá, đem đi bán sỉ cũng được luôn.” Hai sư huynh muội: … Bọn họ mới ngốc.