Ở trong game thần quái sinh bánh bao
Chương 113 : Khăn đỏ nhỏ
Editor: Nghi Nghi
Không chơi không phải người!
Trước đó còn là một NPC lý trí vô tình ‘trò chơi là trò chơi’, nhưng lúc này lại không do dự, quyết đoán nói: “Chơi!”
Vì thế giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Trần Thải Tinh lấy cớ đi vệ sinh đi vào chỗ sâu trong rừng rậm với Nguyên Cửu Vạn. Hắc Đản vốn muốn chạy theo nhưng lại bị Nguyên Cửu Vạn xách một chân trở về ném vào lòng ngực Trình Lập Phong.
“Phiền cậu trông chừng cái cục này.”
Giọng điệu có thể nói là rất ghét bỏ.
Hắc Đản tức giận: Ngao ngao ~
Duỗi móng vùng vẫy không ngừng, rồi lại tròn mắt nhìn sang ba mình. Trần Thải Tinh không đành lòng nhưng lại nghĩ đến kịch bản sắp tới, vẫn quyết định hy sinh con mình, vì vậy nhẹ giọng nói: “Đản Đản ngoan, chơi với anh Haruhi chút nha, lát nữa ba về.”
Ba đã nói vậy rồi, Hắc Đản vẫn rất nghe lời, ấm ức ‘ngao’ một tiếng, vẫy móng.
Trần Thải Tinh hôn con trai một cái, biết lão Trình và Haruhi sẽ trông chừng Đản Đản cho nên cũng không lo lắng đi thật xa với Nguyên Cửu Vạn. Hai người vừa biến mất thì Hắc Đản thu ánh mắt lại, nhảy nhót trong lòng chú Trình.
Tuy là con non nhưng dù sao cũng là khủng long, nặng gần chết. Nếu không phải thể năng của Trình Lập Phong tốt thì người bình thường đúng là đỡ không nỗi. Trình Lập Phong cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Muốn xuống dưới hửm?”
“Ngao ~” Hắc Đản gật đầu, ba đã không còn ở đây rồi, bán manh hay giả vờ đáng thương cũng không có ai xem!
Trình Lập Phong buông Hắc Đản, sờ đầu Hắc Đản, nói: “Đừng đi theo, ba con sẽ tức giận đấy, ở đây chơi đi.” Hắn lấy chút thịt khô đưa cho Hắc Đản.
“Ngao ngao ~”
Hắc Đản dùng đầu đẩy Nguyên Haruhi, ngạo kiều tỏ vẻ muốn được đút!
Nguyên Haruhi nhận thịt khô, cầm đút cho tiểu chủ nhân. Không bao lâu sau Hắc Đản nhảy nhót đi xung quanh chơi, Haruhi đi theo bên cạnh, vừa đút thịt khô vừa thỉnh thoảng nói chuyện với Hắc Đản.
“Đúng vậy, chủ nhân tốt nhất.”
“Tiểu chủ nhân cũng rất đáng yêu, rất xinh đẹp.”
Hai đứa không đi xa, chỉ chơi ở xung quanh, sau đó nghe được tiếng ái muội của một đôi nam nữ trong bụi cỏ cách đó không xa. Nguyên Haruhi nghe ra không ổn, nhóc biết hai người đang làm cái gì, muốn mang tiểu chủ nhân đi, kết quả nghe thấy hai người nói chuyện.
“Đàn bà phải biết nghe lời, biết hầu hạ đàn ông mới phải, con nhỏ Nguyên gì kia, tôi sớm muộn gì cũng sẽ giết cô ta.”
Giọng nữ lấy lòng: “Đừng nóng giận mà, chị Nguyên người ta bây giờ còn thu được hai con khủng long…”
Còn chưa nói dứt lời thì người nam kia càng tức giận, “Con đàn bà kia đúng là dâm đãng, người đã thoả mãn không nổi cô ta, bây giờ còn sờ đến khủng long, còn xem con khủng long nhỏ xấu xí kia như con trai, thật là ghê tởm …”
Blah blah ngôn từ khốn nạn vô cùng.
Nguyên Haruhi đã nhận ra là giọng của Giang Tinh, nếu không phải chủ nhân nói không thể giết người thì nhóc thật sự muốn giết đối phương. Vậy mà vừa mới cúi đầu, Hắc Đản đã biến mất, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Giang Tinh!
“Mẹ! Ông mày chơi không chết con đàn bà họ Nguyên kia, chẳng lẽ lại giết không được mày?”
Không xong rồi, tiểu chủ nhân.
Cả người Nguyên Haruhi toả ra lệ khí vọt vào bụi cỏ, Giang Tinh ở bên trong đang kéo quần, người chơi nữ xoa miệng, mà tiểu chủ nhân vẫn không tổn hại gì lẫn vào trong bụi cỏ, hung mãnh nhìn chằm chằm Giang Tinh.
“Được lắm, hai đứa nhóc ranh lông còn chưa mọc đã dám bò lên đầu ông mày, hôm nay ông mày phải dạy cho chúng mày một bài học.” Giang Tinh móc vũ khí trong ba lô trò chơi, quay sang nói chuyện với người chơi nữ: “Thất thần cái gì nữa? Lên đi.”
Người chơi nữ vốn rất hận, động não một chút, tốn công vô ích, vì thế hoà giải nói: “Đừng, hai đứa nó còn chưa thành niên, nhưng mà giết người chơi phải bị phạt đấy, không đến nỗi, chúng ta đi thôi.”
“Đàn bà đúng là nhát gan, sợ mẹ gì? Đập cho tàn phế, dạy dỗ cho một trận là được rồi, lại nói, cái thứ xấu xí này…”
Hắc Đản nổi trận lôi đình nhào tới, trong miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ. Giang Tinh dễ dàng tránh thoát, thanh đao trong tay không khách khí bổ về phía con khủng long nhỏ, hạ thẳng tử thủ, giết người chơi sẽ phạt tiền, nhưng giết một con thú NPC thì không.
“Đúng lúc, lấy mày nhuộm áo choàng.”
“Tìm chết!” Cả người Nguyên Haruhi toả ra khí tức âm lệ, bay lên ôm tiểu chủ nhân né đao, đánh bay Giang Tinh.
Người chơi nữ sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, “Cậu không phải người, là quỷ.”
“Nhục mạ chủ nhân, ức hiếp tiểu chủ nhân, đáng chết.” Đôi mắt Nguyên Haruhi đỏ ửng lên, sát khí nồng đậm.
Người chơi nữ kêu: “Là quỷ, lấy bùa, áo choàng.”
Giang Tinh lấy đồ ra, nhưng đơn giản là bùa không làm gì được con quỷ này, mà áo choàng lại có thể ngăn cản được một chút sát thương. Nguyên Haruhi giết đỏ cả mắt, lệ khí càng ngày càng nặng, cuối cùng có gì đó ảnh hưởng đến suy nghĩ, trong đầu đều là giết hắn, giết hết bọn họ …
Mãi cho đến…
“Ngao!!!”
Tiếng kêu mềm mại của tiểu chủ nhân lôi lý trí Nguyên Haruhi trở lại.
Hắc Đản muốn tự mình giáo huấn tên xấu xa này, anh không được giết, Đản Đản muốn tự chơi!
“Grào ~”
Nguyên Haruhi nghe hiểu đại khái, thu lại lệ khí quanh người. Biến động trong bụi cỏ Trình Lập Phong cách đó không xa cũng phát hiện có gì đó không ổn, đi tới, vừa thấy một lớn một nhỏ không bị thương gì, nói: “Về ăn cơm.” Sau đó quay sang nhìn Nguyên Haruhi, quan tâm hỏi: “Em có sao không?”
“Không sao, em lại làm phiền chủ nhân rồi, bọn họ đã biết em là quỷ.” Nguyên Haruhi cúi đầu mất mát nói.
Trình Lập Phong còn tưởng là chuyện gì, cười nói: “Không sao, Trần Thải Tinh không phải là người sẽ trách móc em vì những chuyện thế này, em và Đản Đản ra ngoài trước đi.”
Hắc Đản dùng móng nhỏ vỗ chân anh giai, nhảy nhót nghe lời chạy đi, nghiến mấy cái răng sữa nghĩ xem sau này làm sao từ từ tra tấn cái tên dám chê nó xấu, dám nói xấu ba! Trò chơi thì đương nhiên là phải từ từ chơi mới vui, giết liền thì chẳng có gì vui cả.
Không hả giận được!
Hắc Đản nghĩ thầm.
Chuyện xảy ra ở nơi này, một người một rồng đang chơi dã chiến trong rừng không hay biết gì.
Sâu trong rừng cây truyền đến vài tiếng ẩn nhẫn.
“… Có muốn anh dùng thú thể không?”
Trần Thải Tinh nghĩ đến con rồng to đùng kia, không khỏi mắng một tiếng nhưng chỉ phát ra tiếng rên nhỏ vụn, chịu một đợt thúc sâu vào mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỗ đó của anh bao lớn anh còn không tự biết hả? Muốn giết em rồi tìm ba kế cho con trai chứ gì?”
Nguyên Cửu Vạn: …
Vì thế hắn sáp tới, nói: “Thú thể của anh có thể thu nhỏ, còn có thể nửa người nửa thú, muốn thử không bảo bối? Khủng long đấy ~”
Mẹ! Anh thấy em biến thái vậy hả?!
Trần Thải Tinh đương nhiên muốn từ chối, nhưng mà còn chưa kịp nói ra đã bị Nguyên Cửu Vạn gặm yết hầu, đau nhưng ngứa nhiều hơn, vì vậy biến thành tiếng rầm rì. Nguyên Cửu Vạn thừa cơ nói: “Bảo bối, em đồng ý rồi đấy nhé!”
…
Nhé cái đầu anh!!!
Chơi xong, Trần Thải Tinh đỡ eo, muốn bằm người nào đó ra chục khúc.
“Hồi nãy rõ ràng em rất sướng, cắn anh không buông.” Nguyên tiên sinh rất vô tội.
Sắc mặt Trần Thải Tinh xanh mét: “Câm miệng.”
Kịch bản vẫn có kết quả.
“Bảo bối, em làm thế khiến quan hệ của chúng ta rất không thuần khiết đấy.”
“Ai nói? Em thấy từ trước đến giờ đều thuần khiết, đơn thuần biết bao nhiêu, anh thấy chơi dã chiến không thích à?”
Nguyên Cửu Vạn: Thích chứ!
Lợi dụng thì lợi dụng thôi.
Mà Tinh lại rất thông minh, mỗi lần đều thử bên cạnh điểm mấu chốt, thông tin dụ ra được đều trong phạm vi được cho phép. Nguyên Cửu Vạn vuốt lương tâm của mình, kéo giới hạn xuống thấp chút.
Lúc họ về, con trai đang ăn thịt, thịt còn dính máu tươi, hẳn là một con nai con, không biết từ đâu tới, rõ ràng là trường hợp máu chảy đầm đìa, nhưng Hắc Đản lại ăn một cách vô cùng ưu nhã, bởi vì chỉ ăn một phần, tự nó ngồi trên đệm, hai móng vuốt cầm thịt, dùng hàm răng sữa sắc bén thong thả, ung dung gặm, Nguyên Haruhi ngồi bên cạnh bưng một cái chậu kim loại, bên trong là máu tươi, thỉnh thoảng đút con trai một ngụm.
Trần Thải Tinh: …
“Nó ăn cái này không sao chứ?”
Nguyên Cửu Vạn rất tự nhiên nói: “Bây giờ nó là một con khủng long non, không ăn thịt tươi mới là có vấn đề.”
“Vậy còn anh?” Trần Thải Tinh không tin Nguyên Cửu Vạn sẽ ‘đối xử bình đẳng’ với bản thân.
Quả nhiên Nguyên Cửu Vạn vui vẻ đắc ý nói: “Anh đã thành niên, muốn ăn gì thì ăn đấy, không cần câu nệ.”
Hắc Đản không nghe thấy, nếu không thì phải gào một trận.
Việc bẫy con trai thì cha ruột vẫn thành thạo hơn nhiều.
Trần Thải Tinh chán chả buồn nói. Không còn cách nào khác, phần lớn thời gian con trai đều đi theo Nguyên Cửu Vạn, nếu Nguyên Cửu Vạn đã chăm con, chuyện lớn còn không xảy ra thì chuyện nhỏ cậu không cần phải lắm miệng, dù sao thì nhìn Đản Đản hình như ăn rất vui vẻ.
Những người khác đều đang nghỉ ngơi, khó lắm hôm nay mới có thời gian nghỉ dài như thế, còn có thể ăn cơm nóng.
Nhưng Trần Thải Tinh chú ý đến Giang Tinh ngồi trong góc xa, mặt mũi bầm dập, vừa thấy là biết mới bị đánh, còn là chuyên đánh lên mặt, cậu quay sang hỏi lão Trình, “Có chuyện gì thế?”
“Tôi đánh.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh nhíu mày, không ngờ cũng có một ngày lão Trình ra tay đánh người.
Loại chuyện người chơi vào trò chơi ngáng chân nhau hoặc đánh nhau thế này, trước nay Trình Lập Phong đều khinh thường làm, lão Trình thoạt nhìn không dễ thân cận, rất lạnh nhạt nhưng thật ra rất chính trực, có nguyên tắc, có giới hạn.
“Nói mấy lời không dễ nghe, còn ức hiếp Đản Đản và Haruhi.” Trình Lập Phong giải thích, “Xả giận chút, nhưng mà tôi thấy có vẻ Đản Đản còn muốn đánh tiếp.”
Nguyên Cửu Vạn bên cạnh bá đạo nói: “Không sao, cho Hắc Đản đập.” Ra vẻ có hắn bao che.
Trần Thải Tinh cũng không nói gì, hai người đều dung túng mấy ‘trò đùa dai’ của con trai, nếu là người khác thì Trình Lập Phong có thể sẽ nói hai, ba câu, nhưng Giang Tinh thì hắn lại không muốn nói giúp dù chỉ là nửa câu, Đản Đản đi đánh người có lẽ hắn còn khen thêm.
Người thân của Hắc Đản đều là một đám cưng chiều không giới hạn như thế đấy!
Ăn xong cơm trưa lại tiếp tục xuất phát.
Hắc Đản nhảy nhót đi một hồi thì thấy mệt, muốn ba ôm, nhưng nó nặng muốn chết, hơn nữa eo Trần Thải Tinh đang không tốt, Đại Dạ tiên sinh lập tức vứt con rồng nhỏ xanh mướt nhà mình cho Nguyên Haruhi ôm, mà hắn lại biến thành một con khủng long cao 3 mét, nói: “Bảo bối, anh cõng em.”
Có khủng long cõng mà không ngồi là ngu, mà Trần Thải Tinh còn chưa từng cưỡi khủng long.
Vì thế người phía sau bắn ánh mắt ghen ghét và hâm mộ về phía người đang ngồi trên lưng khủng long, còn nhàn nhã móc hạt dưa cắn. Hắc Đản bên cạnh hâm mộ muốn ngồi chơi với ba, nhưng nó lại nghĩ đến việc nó còn có chuyện để làm, đành phải nhịn lại, cái đuôi lại vung vẩy, lát nữa nó còn phải xả giận!
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Trần Thải Tinh nghe được tiếng kêu cứu quen thuộc, cậu theo bản năng nhìn qua, Haruhi và Hắc Đản quả nhiên biến mất rồi, cũng không nóng nảy, uống nước, nói: “Nghỉ ngơi chút đi.” Đúng lúc xem diễn.
Nguyên tiên sinh rất có tinh thần phục vụ, quay người lại để người ngồi trên lưng mình không cần phải xoay lại. Trần Thải Tinh ngồi trên cao nhìn thấy những chuyện xảy ra ở phía xa, cái tên Giang Tinh kia không biết sao lại bị kéo cả nửa người vào trong đầm lầy, hai tay còn bị dây leo quấn, mà bên cạnh là địa bàn quen thuộc của đám hoa ăn thịt người.
Càng giãy giụa thì càng lún sâu, Giang Tinh cũng biết điều này cho nên không nhúc nhích. Nhưng dây đằng đang giữ cổ tay hắn lại di chuyển về phía sâu hơn, nếu các người chơi không ra tay giúp thì Giang Tinh chỉ còn con đường chết. Trần Thải Tinh đương nhiên sẽ không ra tay cứu, không đạp xuống thêm đã là tốt tính rồi, mà được cái là đám người Hà Chính Lâm cũng không có ý định cứu người, cuối cùng, người chơi nữ đi cùng Giang Tinh dùng đao chém đứt dây đằng trước, dùng một cây côn kéo Giang Tinh lên.
Đầm lầy toả ra một mùi hư thối tanh hôi, bên trong có không ít thi thể động vật, Giang Tinh bị ngâm trong đó một hồi thì cái mũi cũng mất cảm giác luôn rồi.
“Đi thôi.” Trần Thải Tinh nói.
Giang Tinh rất khôn khéo, ban ngày cất áo choàng vào ba lô, người chơi nữ vì áo choàng chỉ có thể chịu đựng.
Mọi người đi phía trước, không cho Giang Tinh thời gian tẩy rửa, vì vậy Giang Tinh phải tiếp tục đi với một thân đầy mùi hôi thối, ngoài miệng hùng hổ nhưng lại không dám lớn tiếng, bởi vì hắn phát hiện có người muốn mạng của hắn, ánh mắt mang đầy sát ý dừng trên người con quỷ kia, vốn dĩ hắn vẫn không nỡ dùng cái đạo cụ kia, bây giờ chỉ đành phải dùng vào con tiểu quỷ này thôi.
Bởi vì cả người Giang Tinh bốc mùi hôi, Hắc Đản không có hứng thú đến gần hắn, vì vậy làm nũng đòi ba ôm.
Trần Thải Tinh đương nhiên là hôn con trai một cái, Hắc Đản ngồi trong lòng ngực ba, vô cùng vui vẻ bò lên đầu lão cha nhà mình. Nguyên Cửu Vạn chỉ cần tưởng tượng đến cái màu của thằng con trai thì lập tức có cảm giác mình sắp thành cha kế cmnr.
Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Màn đêm lại buông xuống, lần này đám người chơi rất may mắn, doanh địa rất gần nguồn nước, bọn họ tìm được mấy con lợn rừng nghỉ ngơi uống nước, vội vàng nhào lên giết chết, áo choàng màu cam hồng hút no máu biến thành màu đỏ tím, có vẻ là ngày mai nữa thôi sẽ thành màu đỏ.
Cũng có người chơi nghĩ đến chuyện này, cầm áo choàng hưng phấn nói: “Chỉ cần chúng ta không đi nhầm đường thì ngày mai có thể nhuộm áo choàng thành màu đỏ.”
Đúng vậy.
“Lần này đơn giản vậy hả?” Có người chơi vẫn còn chút đầu óc, đưa ra vấn đề.
“Không chừng lúc lấy Quả Sinh Mệnh sẽ rất nguy hiểm, mà cũng không hẳn là đơn giản, nếu không có anh Trình dẫn đường, chỉ bằng sức của chúng ta thì khó mà tìm thấy.”
“Cũng đúng, nói vậy thì cũng tính là tiến độ bình thường.”
Giang Tinh im lặng một cách ngoài ý muốn, cũng không tranh cãi gì mà chỉ đơn giản là rửa mặt sơ một cái, không biết hắn nghĩ cái gì, thỉnh thoảng nhìn về phía lều trại của Trần Thải Tinh.
Trình Lập Phong chú ý đến điều này, chính xác mà nói thì hắn thấy Giang Tinh đang nhìn Haruhi, nói: “Cẩn thận chút.”
“Em biết rồi, Trình đại ca.” Nguyên Haruhi cũng cảm giác được, lúc làm người còn có thể dễ dàng phân biệt được ai có ác ý với mình, bây giờ thì càng cảm nhận được sâu sắc hơn.
Hắc Đản bên cạnh kêu ‘ngao ngao’, anh đừng sợ, Đản Đản chơi hắn!
Cuộc hỗn chiến ban đêm đến đúng hẹn, lợi dụng lúc hỗn loạn, một con rối người giấy nho nhỏ đến gần Nguyên Haruhi, người giấy vặn vẹo đáp lên vai Nguyên Haruhi, bộ phận như hai cánh tay của người giấy muốn lấy tóc của Nguyên Haruhi, bị Trình Lập Phong nhìn thấy vội vàng gỡ nó xuống.
“Không phải cố ý chạm vào em, là vì cái này.” Trình Lập Phong giơ người giấy lên giải thích.
Nguyên Haruhi cũng không để ý đến việc bị Trình đại ca đụng chạm, ánh mắt nhìn chằm chằm người giấy trên tay hắn, nở một nụ cười, “Không sao, đưa cho em đi.”
Trình Lập Phong thấy Nguyên Haruhi có thể tự xử lý cho nên cũng không hỏi nữa, giao cho đối phương.
Người giấy vặn vẹo uốn éo, nhưng lại không thể tránh thoát.
Nguyên Haruhi sờ đầu người giấy, thổi một hơi, đưa một mảnh lá cây nhỏ vào tay người giấy, “Đi đi.”
“Làm tốt lắm.” Giang Tinh nhìn thấy tóc trong tay người giấy, cười đắc ý, hắn muốn tên tiểu quỷ kia trở thành con rối của hắn, tra tấn đối phương muốn chết cũng không được. Đạo cụ này rất đắc, còn chỉ dùng được một lần, trong tình huống bình thường, Giang Tinh đều không nỡ dùng.
Hôm nay áo choàng thành màu đỏ tím, lúc tránh né hay đối phó mấy bộ xương khô oán khí rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mọi người thành thạo hơn nên Giang Tinh mới có thể rảnh rỗi làm mấy chuyện thế này.
Miệng lẩm bẩm: “Phát Phát, từ nay về sau ta là chủ nhân của ngươi.”
Người giấy chậm rãi bị đốt cháy.
Nhưng hắn lại không chú ý đến tro bụi bị đốt cháy có một chút chui vào mũi hắn.
Mặt trời dần lên.
Trải qua một đêm nhẹ nhàng, các người chơi rõ ràng có lòng tin hơn, hôm nay không cần người khác thúc giục cũng tự giác dọn dẹp chuẩn bị tiếp tục xuất phát, đương nhiên nhất định là phải nhuộm áo choàng. Giang Tinh nhìn chằm chằm Nguyên Haruhi, thì thầm bên miệng: Phát Phát, đâm chết con đàn bà họ Nguyên kia.
Nguyên Haruhi cách hắn thật xa, quay đầu lại nhìn Giang Tinh.
Giang Tinh tưởng rằng mình đã thành công, cười lạnh một tiếng, hắn còn sợ ai nữa? Hôm nay phải khiến cho con đàn bà kia chết trong tay người một nhà.
Đi cả một buổi dáng, lúc nghỉ trưa gặp một con gấu đen, một con gấu vô cùng lớn.
Các người chơi giằng co với con gấu, ai cũng không nhúc nhích trước. Hà Chính Lâm thì thầm: “Chúng ta leo lên cây đi, không phải nói leo lên cây sẽ không sao hả?”
“Gấu biết leo cây.” Trần Thải Tinh nói.
“Khoan hẵn nhúc nhích, xem tình hình đã.” Có người chơi cũng hiểu biết chút ít, nếu con gấu kia tấn công thì họ mới ra tay, nhưng mà tốt nhất là không có chuyện gì, một con gấu lớn như thế, dù có đánh thắng thì bọn họ cũng sẽ phải lãng phí không ít đạo cụ.
Đạo cụ tích cóp trong trò chơi phần lớn đều là dùng một lần.
Kết quả có một người nhảy ra, phất tay nói: “Con gấu ngu xuẩn kia, ngon thì nhào lên đánh nhau với ông này!” Sau đó hắn lao đến con gấu ngựa hơn trăm mét, chính xác là nhào đến đưa đồ ăn cho nó.
Trần Thải Tinh đều có thể thấy được con gấu ngựa kia ngu người một lúc.
Đừng nói là gấu ngựa, người chơi khác cũng ngu người, đó là tên Giang Tinh vẫn luôn trốn ở phía sau hả?
Các người chơi nhìn nhau, người chơi nữ không có áo choàng nói: “Có nên cứu không?”
“Muốn cứu thì cô đi mà cứu, không phải còn chưa chết hả? Chờ.” Hà Chính Lâm nói với người chơi xung quanh.
Người chơi nữ vẫn luôn nhớ thương đến áo choàng của Giang Tinh, cô ta thấy đối phương đã thu áo choàng vào cho nên vẫn luôn không xuống tay, chỉ có thể châm ngòi ly gián để cho đám người chị Nguyên ra tay. Con tiểu quỷ của đối phương đúng là ra tay, nhưng mà Giang Tinh lại quá cẩn thận, không có gì cũng bỏ áo choàng vào ba lô trò chơi, bây giờ cứ như thằng ngu, một mình đi đánh với con gấu kia, nếu hắn chết thì áo choàng cũng biến mất luôn, uổng công cô ta đi lấy lòng hắn.
Nhưng kết quả Giang Tinh lại đánh không phân cao thấp với con gấu ngựa kia, dùng hết đạo cụ, nếu không phải ở ngay trước mắt thì mọi người đều không phát hiện Giang Tinh còn giấu nhiều thứ như thế.
Trong lòng người chơi nữ bỗng thấy sợ hãi, trước đó xém chút nữa cô ta mất kiên nhẫn định giết Giang Tinh, may là không ra tay, nếu không thì bằng thủ đoạn của hắn, người chết nhất định là cô ta. Nhưng mà nghĩ lại thì lần này Giang Tinh bị con gấu ngựa kia bào mòn, tiếp theo hẳn là rất dễ xuống tay.
Giang Tinh đào rỗng túi, phô diễn tất cả thực lực ra ngoài, gấu ngựa ‘ầm’ một cái ngã xuống đất.
Lần này đám người chơi cũng không khách khí nữa, vây lại nhuộm áo choàng. Giang Tinh như là đột nhiên tỉnh táo lại, gân xanh hằn trên trán, ánh mắt hắn đảo quanh đám người rồi dừng lại trên tiểu quỷ ở phía xa, hắn biết mình bị tên tiểu quỷ này chơi một trận.
Nguyên Haruhi nở nụ cười.
Chuyện này còn chưa kết thúc.
Mỗi chiếc áo choàng lần lượt biến thành màu đỏ, đỏ tươi như máu, ánh mặt trời xuyên qua tàn cây chiếu lên áo choàng, ngăn nắp xinh đẹp, giống như có sinh mệnh vậy, Trần Thải Tinh nhìn đám áo choàng rồi lại nhìn sang nụ cười nhẹ nhàng vui sướng trên mặt các người chơi.
“Thành công rồi, có mũ đỏ rồi.”
“Không cần phải sợ ban đêm nữa, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.”
Trần Thải Tinh lại cảm thấy đám áo choàng được nuôi sống kia càng đáng sợ hơn. Cậu và lão Trình đã hai ngày rồi không nhuộm áo choàng, áo choàng của hai người vẫn là màu cam, cũng không có hứng thú tiếp tục nhuộm nữa.
Có mũ đỏ, đám người chơi vui vẻ vô cùng, nóng lòng muốn thử khoác lên người, vốn họ còn sợ bị người khác cướp đi cho nên ban ngày đều bỏ vào ba lô trò chơi, nhưng lúc này đây, các người chơi đều rất tự nhiên khoác áo choàng lên, sau đó cũng không muốn tháo xuống.
Rất kì lạ.
“Quá đẹp, sau khi khoác lên lại cảm thấy thật ấm áp, đầy sức lực.”
“Đúng vậy, mau đi tiếp thôi, mau đi tìm Quả Sinh Mệnh nào.”
Ngay cả Giang Tinh cũng không định tìm Nguyên Haruhi tính sổ, khoác áo choàng rồi chìm vào vui sướng, nụ cười có mấy phần đơn thuần, đáng yêu, sau đó nhìn sang các người chơi khác, rõ ràng đều là người trưởng thành, nhưng bây giờ khoác áo choàng màu đỏ, đội mũ lên, trên mặt đều là vẻ tươi cười hồn nhiên như trẻ thơ.
Cái này làm cho Trần Thải Tinh nghĩ đến Cô bé quàng khăn đỏ.
Cô bé quàng khăn đỏ là một cô bé ngây thơ, đáng yêu, không rành chuyện đời.
Đám người chơi chỉ thiếu cầm theo một cái rổ mà thôi.
Bây giờ mấy người vui vẻ đi ở phía trước, đừng nói là Trần Thải Tinh, ngay cả người chơi nữ trước giờ đều không có áo choàng cũng có thể nhìn ra được có chuyện gì đó không ổn, hỏi: “Bọn họ sao thế?”
“Cô nói xem?” Trần Thải Tinh hỏi lại.
Người chơi nữ nghĩ đến gì đó, biến sắc, Trần Thải Tinh nghĩ thầm, có bản đồ quả nhiên là có manh mối của thế giới này, ầu, cậu thì không giống, cậu có hack.
Lão Trình và Quách Dục ở thế giới trước xém chút lật xe, cuối cùng nhận được điểm B ra ngoài, cho nên Quách Dục mới muốn kéo dài.
Đội ngũ này, mấy thứ khác thì không có nhưng tâm nhãn thì đầy, hơn nữa lòng dạ đủ đen, có thể tụ lại phá phó bản, xem ra trò chơi cũng không thích lắm.
Mọi người tiếp tục đi đến, bốn vị mũ đỏ trước mặt tích cực vô cùng.
Người chơi nữ đi ở một bên còn muốn thử, nói với Giang Tinh: “Khoác áo choàng lớn như thế cũng không tiện, anh không nóng à? Cởi ra đi, dễ đi đường cũng mát mẻ hơn.”
Nhưng Giang Tinh cười nói: “Áo choàng đỏ của tôi có đẹp không?”
Nụ cười trên mặt chân thành tha thiết, giống như một đứa trẻ mới nhận được một món quà mình thích rồi mang đi khoe với người khác vậy.
Người chơi nữ trầm mặc không nói gì, thậm chí còn đi cách xa đội ngũ áo choàng đỏ kia.
Cô ta nghĩ đến việc mình không ké được áo choàng, đêm nay cô ta phải làm sao đây? Đám người chị Nguyên thì không sao, bốn người kia có áo choàng che chở, đám oán linh đó không tổn thương được bọn họ, nhưng còn cô ta thì sao? Chỉ còn một con đường chết thôi sao?
“Chị Nguyên, chị Nguyên, tôi cầu xin cô, giúp tôi đi, nể mặt chúng ta đều là phụ nữ với nhau…”
Sau đó Trần Thải Tinh vén váy.
Người chơi nữ nhìn chằm chằm chỗ nhô lên dưới váy của chị Nguyên, sau đó vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, “Cô, cô.”
“Không sai, rất lớn, tôi biết.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói, sau đó thấy gương mặt tuyệt vọng của người chơi nữ, cậu vẫn móc cái áo choàng màu cam của mình ra, “Có thể sống sót hay không thì tuỳ vào chính cô.”
Còn những chuyện khác cậu không giúp được.
Người chơi nữ mang ơn đội nghĩa cầm áo choàng, trên mặt vẫn còn hoảng hốt, “Cảm ơn chị, anh Nguyên …”
Màn đêm buông xuống, nguy hiểm đến đúng hẹn.
Đám xương khô oán khí giống như là không nhìn thấy đám mũ đỏ, tất cả đều nhằm về phía người chơi nữ, người chơi nữ khoác áo choàng màu cam chống đỡ một cách chật vật, chỉ có thể liên tục sử dụng đạo cụ, đây là đám đạo cụ cô ta đoạt, lừa gạt từ người chơi khác, tích cóp rất lâu, bây giờ đều không còn nữa …
Nhóm mũ đỏ ngủ ngon lành, sáng hôm sau duỗi eo, chào buổi sáng lẫn nhau, ngoan ngoãn quá mức.
Toàn thân người chơi nữ kia đều là thương tích, nhưng vẫn giữ lại được một cái mạng.
Ngày thứ năm.
Cuối cùng cũng đi đến chỗ sâu nhất trong rừng rậm, bọn họ tìm được Quả Sinh Mệnh.
Đó là một mảng đầm lầy màu đen, đại thụ thấp lè tè, cành lá tươi tốt cắm rễ ở chính giữa đầm lầy, trên nhánh cây treo đầy mấy cái đầu màu đen, lớn bằng nắm tay người đàn ông trưởng thành, nhưng nhìn kỹ lại cũng không phải là đầu, chỉ là một loại trái cây giống như đầu lâu.
Trần Thải Tinh cảm thấy ghê tởm nhưng bốn người mũ đỏ kia lại lộ ra vẻ vui sướng, ca ngợi.
“Là Quả Sinh Mệnh, quá xinh đẹp.”
“A, thật muốn nếm thử mùi vị.”
“Không được, phải hái Quả Sinh Mệnh về cho phù thủy.”
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
13 chương
40 chương
23 chương
61 chương
4 chương