Editor: Tiêu Tiêu Những người chơi khác vẫn còn ngủ vô cùng ngon lành. Trần Thải Tinh cảm thấy khu rừng này có gì đó gì quái lạ, vừa nãy lúc ở ngoài có người chết, bất cứ lúc nào cũng có thể có thú hoang qua lại, đến tối, theo lý mà nói thì mọi người phải duy trì cảnh giác, cũng không cần nói người khác, ngay cả cậu vừa vào lều, chui vào túi ngủ liền ngủ say, may mà Haruhi gác đêm đánh thức cậu. “Đừng ngủ.” Trình Lập Phong vừa đẩy vừa gọi người đàn ông gác đêm. Những chuyện tiện tay như vậy lão Trình sẽ làm, Trần Thải Tinh không nói gì, lấy cung từ trong ba lô đeo trên lưng ra. Người chơi nam gác đêm mê mê tỉnh tỉnh, mơ màng nói: “Làm sao vậy?” “Có thứ tới, không muốn chết thì đánh thức mấy người khác.” Trình Lập Phong nói xong cũng không để ý nữa. Người chơi nam trong nháy mắt liền tỉnh táo, tại sao gã lại ngủ? Không phải gã đã uống một bình hồng ngưu rồi sao? Vật này đối với gã là hữu dụng nhất, nhưng tình hình bây giờ không cho phép gã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì gã nghe được tiếng vang kỳ quái. “Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại, có chuyện rồi!” Người chơi nam gác đêm hét lớn. Trong đêm khuya, ánh lửa chiếu lên lều bạt, mấy người chơi luống cuống tay chân từ trong lều đi ra. Còn chưa hỏi được gì thì đã cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Mọi người liếc nhìn nhau, nắm chặt vũ khí lùi về phía sau, Trần Thải Tinh đã dùng khinh công bay lên cây từ sớm, lão Trình đã ẩn thân tốt. Trong đêm đen, thị lực của người chơi bị ảnh hưởng, ba người Trần Thải Tinh thì không, Trần Thải Tinh là do di chứng của ma cà rồng, trước đây lão Trình là bộ đội đặc chủng nên đã được huấn luyện qua, còn mua thêm năng lực trước khi vào trò chơi, cụ thể thì Trần Thải Tinh không rõ lắm, nhưng tự vệ thì tuyệt đối không có vấn đề, càng khỏi cần nói Haruhi, bản thân nhóc là quỷ. Haruhi bay ở bên người chủ nhân của mình. Những người chơi còn lại đứng dưới đất rất đồng lòng mà muốn rút lui nhưng không còn kịp nữa rồi, đống xương trắng kia rất nhanh, trong đó còn có người quen biết, là người chơi nam hôm qua bị hoa ăn thịt, không có đầu, chỉ có một thân xương trắng, tốc độ rất nhanh, trong đống xương trắng kia còn có xương của hổ, voi, … rất nhiều loại khác. “Hẳn là sẽ không có ý thức.” Trần Thải Tinh thấp giọng nói, đồng thời kéo dây cung, tên bắn về phía bộ xương của con hổ gần nhất, trúng giữa đầu, vì lực đạo rất mạnh nên đầu con hổ trực tiếp bị rơi xuống, lăn lộc cộc trên đất, nhưng rất nhanh đã bay trở về trên khung xương của nó, con hổ phát ra tiếng rống giận rung trời, vươn móng vuốt chỉ còn có khung xương tới bắt người chơi. Mặt đất như muốn nứt ra. Trần Thải Tinh ở phía trên bắn cung vốn không có tác dụng, mũi tên tách đám xương trắng ra nhưng rất nhanh đã hợp lại, tiếp tục phấn đấu. Cậu nghĩ rằng thứ này không có ý thức thì đáng ra nên dễ đối phó nhưng đám xương trắng kia có rất nhiều bộ khung xương của động vật ăn thịt cỡ lớn, sức lực rất lớn, không sợ chết cũng không biết mệt, chỉ muốn giết chết người chơi. Haruhi cũng đã thử ảo cảnh nhưng cũng vô dụng. Bởi vì đám xương trắng kia không có ý thức. Người chơi dưới đất vô cùng chật vật chạy trốn, nếu cứ tiếp tục như thế, thì chắc chắn đến lúc sức cùng lực kiệt sẽ bị vồ chết, đạp chết. “Lên, lên cây, nhanh lên cây.” Hà Chính Lâm thở hổn hển, tránh được một phát nói, nắm móc sắt ném lên cây, mượn lực rồi đu lên, nếu chậm hơn 1 giây thôi thì chân sẽ bị cào mà phế đi. Những người khác học theo răm rắp, tiềm lực vào thời điểm sống chết chính là vô hạn. Trần Thải Tinh chú ý tới cái tên Giang Tinh kia trèo lên cây rất nhanh, giống như là đã từng luyện qua, chỉ là không bằng khinh công của cậu, hẳn là luyện qua võ công cơ bản, cái tên Giang Tinh này chưa bị đánh chết thì vẫn có chút tác dụng. Cây thấp nhất cũng phải cao 20-30m, đa số mấy người chơi treo người ở giữa thân cây hoặc thấp hơn chút, không có cách nào leo lên ngọn cây. Người vừa trèo lên thì đám xương trắng dưới đất phát ra tiếng rống giận dữ, không thể vồ tới mục tiêu nên bắt đầu dùng thân hình chỉ có xương cốt của mình mà đâm vào cây. Cây lớn tráng kiện rắn chắc nhưng những thứ đồ quỷ này có sức lực rất lớn lại không biết đau, có một người chơi nữ leo cây bị đụng đến mấy lần, cây khẽ rung chuyển, lỡ tuột tay một chút, bị tuột xuống một đoạn. Cái bộ xương không đầu kia đưa tay chỉ huy đám xương trắng. Trần Thải Tinh: … Đầu cũng đã mất rồi, rốt cuộc là lấy cái gì để suy nghĩ! Khung xương của con voi lớn không đâm vào cây nữa, tìm được người rồi, xương trắng chỉ vị trí, đứng ở chỗ cũ, các bộ xương trắng khác bắt đầu chồng chất lên nhau. Làm xiếc hả? “Nhảy qua đi.” Hà Chính Lâm tuột xuống gần với người chơi nữ hô, “Cô nhảy qua đây, nhanh lên.” Anh ta lấy xích sắt quấn lấy eo mình cùng thân cây, một đầu còn lại thì quanh về phía người chơi nữ. Người chơi nữ bị dọa, sợ muốn chết, hai cây cách nhau ít nhất cũng phải 2m, nhưng cô không leo lên nổi, vẫn luôn bị tuột xuống. Đám đồ quỷ kia sắp bắt được cô, xích sắt lay động trước mắt, người chơi nữ cũng biết nếu như không hành động thì thứ chờ đợi cô là cái gì, một giây sau, xích sắt đu đến trước mặt cô, nắm lấy, dùng sức đu lên. Gào!!!!! Con hổ đứng trên người con voi bắt hụt, phát ra tiếng rống giận dữ. Người chơi nữ cầm lấy xích sắt hét lên, thân hình đung đưa qua lại, mấy lần chạm đến thân cây, bộ xương trắng của con hổ nhảy lên nhưng không bắt được cô, cuối cùng, người chơi nữ được Hà Chính Lâm đỡ được, một tay kéo xích sắt leo lên trên, vì quán tính mà khiến người chơi nữ va vào thân cây khá mạnh, cuối cùng thì cũng nắm chặt lấy xích sắt, phối hợp leo lên trên. Đám xương trắng dưới đất vẫn chưa hề từ bỏ, lại bắt đầu đâm vào cây, họa vô đơn chí*, vùng trời vốn yên lặng, một đám quạ nhìn người chơi trên cây, lộ ra ánh mắt tham lam, những con quạ đó to gấp ba lần quạ ở hiện thực, cái mỏ vừa nhìn đã thấy sắc bén, nếu như bị mổ một cái thôi thì cũng đủ để một khối thịt tróc ra. (*) họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: nghĩa là taihoạ khôngđến một mình, phúc lộc không lại hai lượt. Sự thực cũng đích xác là như vậy. Có một người chơi bị mổ trúng vai, quần áo lập tức thấm máu, ăn đau buông tay ra, tụt xuống vài mét. Con hổ kia vọt tới, Trần Thải Tinh ở trên không bắn cho một mũi tên, tách bộ xương ra, cho người chơi kia thời gian thở dốc. “Áo choàng! Áo choàng!” Hà Chính Lâm đột nhiên hét. Người chơi nữ bị thương kia vẫn luôn bị quạ quấn lấy, đầy người vết thương, không kịp suy nghĩ tại sao Hà Chính Lâm không khoác áo choàng lên trước, cô lấy từ ba lô đeo trên lưng ra, con quạ mổ áo choàng hai lần, có vẻ sợ hãi cùng chán ghét, luẩn quẩn không động, cách một đoạn, dùng cặp mắt như viên đậu đen láy kia nhìn chằm chằm đầu của cô. “Đầu!” Lần này Hà Chính Lâm cũng lấy áo choàng ra, đội khăn trùm đầu lên. Đám quạ bay vòng vòng, bay xung quanh không tản đi, tựa như muốn tùy thời hành động. Cả buổi tối, dưới tàng cây là xương trắng, trên tàng cây là quạ, không có thứ nào dễ chọc cả. Mấy người chơi dằn vặt cả đêm, kể cả là Trần Thải Tinh cũng không làm được gì, cậu có thể bắn quạ, xương trắng thì hết cách rồi, dây thừng hoa, dao, dây đỏ đối với những thứ này là vô dụng. Còn áo choàng, Trần Thải Tinh vô dụng, lão Trình cũng thế. Cho nên hai người cực khổ hơn chút. Khi tia nắng đầu tiên soi sáng toàn bộ rừng rậm, đám xương trắng tụ tập dưới tàng cây đột nhiên tán loạn tiêu tán, biến mất không còn tăm hơi. Đám quạ cũng tản đi. Ban ngày là thời gian cho người chơi thở dốc. Mọi người từ trên cây xuống dưới đất, ai cũng lộ vẻ uể oải, trên người ít nhiều cũng có máu, đều là do bị quạ mổ. Trần Thải Tinh chú ý tới vết máu trên tay lão Trình, đã đọng lại, nói: “Đã phun thuốc chưa? Đừng để nhiễm trùng, Haruhi, nhóc giúp lão Trình băng bó đi. Tôi đi sửa lều, đun chút nước nóng.” Phân công việc làm khá là nhanh. Trình Lập Phong vốn muốn nói không cần, nhưng nhìn thiếu niên cầm băng gạc nhìn anh chăm chú, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Làm phiền em, Haruhi.” “Không sao.” Nguyên Haruhi cúi đầu, nghiêm túc xử lý vết thương. Trình Lập phong vừa nhìn liền biết Haruhi hay làm, không khỏi nghĩ tới thân thể của Haruhi từng chịu bạo lực gia đình bởi cha dượng của nhóc. Chờ tới khi nhóc xử lý xong vết thương cho mình, Trình Lập Phong giống như đối xử với em trai mà xoa nhẹ đầu của Haruhi, nói: “Cảm ơn, Haruhi.” Nguyên Haruhi cứng đờ cả người, Trình Lập Phong cảm giác được, thu tay về, nói xin lỗi. “Không phải lỗi của anh, chỉ là tôi không thích người khác chạm vào tôi.” Trình Lập Phong nghĩ đến việc Haruhi từng chịu bạo lực gia đình, đoán chắc là di chứng, cũng không để ý, mà ngược lại, cảm thấy Haruhi thật không dễ dàng, tuổi còn nhỏ như vậy. “Sau này anh sẽ chú ý, không động vào em.” Nguyên Haruhi cúi đầu, ừm một tiếng. Trần Thải Tinh thu lều bạt cùng túi ngủ vào balo, các vật dụng bị đám xương trắng kia dẫm lên đá lung ta lung tung, nhưng không bị hỏng. Chất lượng của đạo cụ trong game vẫn có thể nói là tốt, dù sao hơn 20 vạn một cái. Cậu dùng bếp cồn đun một nồi nước nóng, để làm cháo ăn liền cho cậu cùng lão Trình, ba người chuẩn bị chút đồ ăn sáng. Những người chơi khác cũng ai vội việc của người đó, ăn một chút đồ ăn đơn giản, vừa chửi bới vừa làm việc. Giang Tinh không bị thương nặng, đều là vết thương ngoài da, bị quạ mổ, gã không có áo choàng, hiện đang ở một bên sát trùng cho vết thương, đau đến nhe nanh trợn mắt, chửi mấy con quạ, nhưng đôi mắt lại chuyển liên hồi, Trần Thải Tinh không cần nghĩ liền biết cái tên này muốn giết một người chơi có áo choàng. Dù sao cũng chỉ phạt có 100 đồng vàng, so với quạ cùng xương trắng đòi mạng vào buổi tối thì có lời hơn nhiều. Mọi người nhanh chóng thu dọn xong, Giang Tinh bị thương nặng cùng với người chơi nữ có áo choàng liền hỏi có thể ngủ một lát rồi mới đi hay không. “Đêm trăng tròn lấy quả sinh mệnh, nếu không tất cả đều sẽ chết.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nhắc lại thông tin NPC cung cấp. Giang Tinh không dám trái lời Trần Thải Tinh, gã sợ mất ‘cậu em’. Những người khác lại càng như vậy, mạng quan trọng hơn hay nghỉ ngơi quan trọng hơn? Cũng là chơi game, đi tới được ngày hôm nay rồi thì không ai sẽ vì đau đớn mà nghỉ ngơi để rồi làm lỡ mục đích chính của chuyến đi. Mọi người một lần nữa khởi hành. Trải qua sự việc tối qua, ngoại trừ hai người Trần Thải Tinh và lão Trình thì bảy người chơi khác đều tự tìm đến tổ đội. Giang Tinh không có áo choàng cùng người chơi nữ đi ở cuối cùng, nhỏ giọng nói chuyện, một người chơi nam khác không có áo choàng có đồng đội, là loại tiến vào tổ đội, tuy cũng chịu thương ngoài da nhưng không nghiêm trọng. Hà Chính Lâm cùng người chơi nữ tối qua được quấn vào thân cây, còn có một người chơi nam, ba người này đi cùng với nhau. Nam và nữ người chơi mở miệng là gọi anh Hà, đặc biệt là người chơi nữ, rất cảm kích Hà Chính Lâm. Rất bình thường, tối hôm qua xác thực Hà Chính Lâm giúp người chơi nữ một ơn lớn, người chơi nam thì thấy Hà Chính Lâm làm người không tệ, vào thời điểm nguy hiểm ra tay cứu giúp, cùng tổ đội rồi thì sau này nếu anh ta xảy ra chuyện thì Hà Chính Lâm cũng sẽ hỗ trợ. Về phần tại sao không tìm Trần Thải Tinh để tổ đội thì có thể là do bên má trái chị Nguyên ghi rõ ràng ba chữ ‘không dễ chọc’, bên má phải thì ghi ‘chọc tôi thì chết’. “Văn Quân, em vẫn ổn chứ? Có muốn uống ngụm nước không?” Hà Chính Lâm chú ý thấy cô gái kia vẫn luôn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, một mảng mồ hôi lạnh trên trán. Triệu Văn Quân suy yếu nói: “Em đau bụng, hôm qua đụng vào cây.” “Em có thuốc không? Có muốn nghỉ một lát không?” Hà Chính Lâm lộ ra biểu tình lo lắng nói: “Như vậy không được, giờ anh đi đến phía trước nói với Chị Nguyên một tiếng.” Người chơi nam ở bên cạnh kỳ thực ngại Triệu Văn Quân mảnh mai cản trở, nhưng lại không lộ ra biểu tình lạnh lùng, ai biết sau này anh ta có bị thương hay không. “Được, cảm ơn anh Hà.” Hà Chính Lâm bước nhanh về phía trước, lớn giọng nói: “Chị Nguyên, Văn Quân bị thương, có thể nghỉ ngơi một chút để bôi thuốc không?” Trần Thải Tinh quay đầu lại, liếc nhìn, cô bé kia đã đau đến khom người, sắc mặt trắng bệch, vì thế gật đầu nói: “Vậy nghỉ ngơi một chút, trước đó cô bé không bôi thuốc sao?” Sáng sớm có thời gian chỉnh lý lại mọi thứ. Triệu Văn Quân đau đến mức không đứng lên nổi, ngồi xổm suy yếu nói: “Đã bôi nhưng càng ngày càng đau…” Không để ý các người chơi nam ở đây, Triệu Văn Quân vạch áo T-shirt của mình lên, trên bụng sưng đỏ một mảng, như là bị tụ máu. Trần Thải Tinh không hiểu sao nghĩ đến NPC từng nói qua ‘Không nên bị thương nặng, sẽ chết người.’ “Hình như là nội tạng bị vỡ.” Trình Lập Phong nhíu mày nói. Triệu Văn Quân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mồ hôi lớn như hạt châu lăn từ trán xuống, căng thẳng nói: “Sẽ không, lúc sáng sớm phun thuốc không phải như thế này.” “Cô nhanh lấy áo choàng ra, không chừng sẽ cứu cô.” Giang Tinh nhanh chóng nhân cơ hội nói. Nếu như ở trạng thái tỉnh táo, Triệu Văn Quân sẽ không tin cái lời giải thích này nhưng bây giờ cô đau không chịu nổi, lấy ngựa chết làm ngựa sống mà lấy áo choàng từ ba lô ra, tay run run khoác lên người mình, thế nhưng càng ngày càng đau, không có tác dụng… ‘Ọe’ Triệu Văn Quân nôn ra một ngụm máu lớn, phun trên áo choàng, tay nắm chặt áo choàng, kêu đau đớn, sau đó ‘phịch’ một tiếng, cả người Triệu Văn Quân nứt ra, bắt đầu từ phía bụng, một chiếc áo choàng bị máu tươi nhiễm toàn bộ. Quá nhanh, tất cả mọi người đều không ngờ tới, người mới vừa nói chuyện đột nhiên bị xé rách. Ngay khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, Giang Tinh lập tức ra tay, nắm lấy một góc áo choàng, quăng xuống, vứt khối thịt bên trong xuống, ghét bỏ nói: “Chết rồi mà còn chướng mắt như vậy, chỉ là áo choàng biến thành màu đỏ, của tôi.” Nhanh chóng nhét vào ba lô của mình. Trên bãi cỏ chỉ còn một thi thể bị chia năm xẻ bảy, máu tươi bị áo choàng hút sạch, đầu của Triệu Văn Quân trợn to mắt, không biết tại sao mình lại chết. Kỳ thực áo choàng không phải màu đỏ, chỉ là đậm hơn màu hồng nhạt một chút, không khác màu vỏ quýt cho lắm. Mọi người phản ứng lại, liếc Giang Tinh, nhưng không ai mở miệng chất vấn, ngược lại là cách thi thể của Triệu Văn Quân vài bước. Hà Chính Lâm hỏi: “Chết như thế nào? Coi như là va vào cây, vì vỡ nội tạng mà chết thì cũng sẽ không nứt ra, cái chết này…” Rất kì quái. Không quan tâm việc Giang Tinh lấy áo choàng, bởi vì đối phương cũng đã cầm, để vào balo game, dù giờ làm thịt Giang Tinh thì đồ vật trong balo cũng sẽ không rơi ra. Nếu như đồ vật trong balo mà rơi ra được thì sẽ có số lượng lớn người chơi sẽ vì đồ vật trong balo mà giết người chơi khác. Triệu Văn Quân đã chết, không có giá trị lợi dụng, không đáng vì người chết mà đòi công đạo, vô duyên vô cớ có thêm kẻ địch. Hà Chính Lâm hỏi về cái chết này, việc này liên quan đến chính bản thân người chơi, nguyên nhân tử vong rốt cuộc là cái gì? Lần sau tránh né là được. Giang Tinh chiếm được áo choàng, đắc ý nói: “Cô theo tôi, đêm nay dùng một áo choàng.” Gã nhìn ra chính bản thân chuốc thù rất nhiều, đương nhiên muốn kéo người trợ giúp mới được. Người chơi nữ trên mặt cười cười, nói anh thật tốt, … nhưng trên thực tế suy nghĩ cái gì thì chỉ có tự cô biết. Ban ngày không có nguy hiểm gì, gặp phải động vật thì cũng là mấy người chơi vui vẻ, màu áo choàng của bọn họ còn rất nhạt. Bỏ hai con nai xuống, bốn người chơi cùng nhau đi tới, hiện tại trong đội có một nam và một nữ không có áo choàng. Giang Tinh cầm áo choàng của Triệu Văn Quân, đặt trên người con nai nửa ngày cũng không thấy màu sắc đậm hơn dù chỉ một chút.  Xem ra lượng máu áo choàng hút mỗi ngày là có giới hạn. “Chị Nguyên, mấy người không cần sao?” Hà Chính Lâm thu lại áo choàng của balo, có vẻ quan tâm nói: “Máu nai trên đất vẫn chưa khô.” “Không cần, bọn tôi tự mình làm.” Buổi trưa cũng là vừa đi vừa ăn, nhuộm máu choàng thành màu cam, sáu người chơi thoải mái hơn nhiều, có kinh nghiệm tối hôm qua, mấy người chơi biết áo choàng có thể bảo vệ bọn họ. Hơn ba giờ chiều, vẫn là đi tìm nguồn nước rồi dựng trại nghỉ ngơi. Để Haruhi ở lại trông trại, Trần Thải Tinh cùng lão Trình đi về phía bờ sông. “Triệu Văn Quân vì cơ thể bị nứt mà chết.” Trình Lập Phong gật đầu, nhắc lại thông tin mà NPC nói, “Bị thương nặng sẽ chết người, hóa ra là ý này, nhưng mà tại sao lại vậy chứ?” “Trong phiên bản đầu tiên của ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, Khăn Đỏ mang theo giỏ, ở trong có những thứ cần đưa cho bà ngoại, trong đó có bình thủy tinh nhỏ.” Trần Thải Tinh đơn giản nói lại nội dung của truyện, “Triệu Văn Quân bị nứt mà chết có giống cái bình bị vỡ không?” Là rất giống, phút chốc chia năm xẻ bảy, nổ tung. Trình Lập Phong nói: “Cậu nói chúng ta là những cái bình?” “Có bình, có áo choàng đỏ.” Áo choàng đỏ, không phải nhuộm từ màu trắng. Trần Thải Tinh cũng không nghĩ ra manh mối, trước mắt chỉ có thể cho ra được cái kết luận này, “Tôi luôn cảm thấy độ khó của thế giới này sẽ không như vậy, tự nhiên lại cho một cái bảo vệ lớn như vậy, choàng lên áo choàng đỏ có thể khắc chế mấy thứ trong rừng rậm…” “Cuối cùng, Khăn Đỏ bị sói ăn.” Trần Thải Tinh than nhẹ nói. Trình Lập Phong nói: “Cẩn thận một chút mới tốt, vẫn nên không dùng áo choàng.” Lại nói: “Còn thợ săn, thợ săn là đường sống.” Ai là thợ săn đây? Không nghĩ ra. Hai người vẫn là đi nhuộm áo choàng, chuẩn bị cũng không thừa. Lúc nhuộm áo choàng, Trần Thải Tinh chú ý tới có ánh mắt từ phía xa nhìn họ, không cần nhìn đã biết là mấy người chơi tinh như quỷ kia, coi như không phát hiện, trở về theo đường cũ, Trình Lập Phong chú ý tới, thấp giọng nói: “Hà Chính Lâm.” Người này cũng không phải hiền lành như vẻ ngoài. Nhưng mà trong đội cũng chẳng có ai như vậy. Nguyên Haruhi ngồi trước lều chơi game, một bộ thiếu niên nghiện game, nhưng chỉvcần Trần Thải Tinh tới gần liền ngoan ngoãn cất máy chơi game đi, đứng lên nói: “Chủ nhân, có cần làm cơm không?” “Ha, lại còn chủ nhân, làm màu làm mè.” Giang Tinh nhỏ giọng cười nhạo. Ánh mắt Nguyên Haruhi lạnh băng nhìn sang. Giang Tinh một bộ biểu tình muốn ăn đòn, nhưng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia tới gần thì bĩu môi rời đi. Mỗi người làm bữa tối, ăn xong rồi thì ngồi đợi trời tối. Giang Tinh nói: “Còn dựng lều làm cái gì, buổi tối còn phải lên cây, thà cứ trực tiếp lên cây ngủ thôi.” Ngoại trừ người chơi nữ không có áo choàng đồng ý đáp hai câu, những người khác mặc kệ Giang Tinh. Giang Tinh không được đáp lại rất nhàm chán. Buổi tối, rút thăm người gác đêm. Ngày hôm nay, Giang Tinh rút trúng. Thực ra vẫn có thể ngủ gà ngủ gật vài tiếng, không phải thức nguyên cả một buổi tối, như vậy cơ thể sẽ không chịu được lâu, game cho người chơi cơ hội để thở dốc. Lại nói người chơi đã tìm được cây để buộc dây xích lên, chỉ cần người gác đêm gọi, liền có thể nhanh chóng lên cây. “Khổ cho nhóc, đồ ăn vặt có đủ không?” Trần Thải Tinh lấy ra đồ ăn vặt Haruhi thích. Nguyên Haruhi không có balo game, chỉ có một cái cặp sách nhỏ. Nguyên Haruhi gật đầu nói: “Đủ ạ. Chủ nhân, ngài đi nghỉ ngơi đi, em không mệt.” Màn đêm buông xuống, dường như không khác nào tối qua, trong tiếng lách tách của củi lửa, mấy người chơi nằm vào túi ngủ liền nhanh chóng ngủ say. “Này, nhóc con, còn gọi chủ nhân gì đó, cô ta có phải gì đó của mày không? Lông mọc đủ chưa?” Giang Tinh miệng tiện, liền hèn mọn hỏi Nguyên Haruhi. Nguyên Haruhi cầm máy chơi game, ngẩng đầu liếc Giang Tinh, cái liếc mắt này lạnh như băng, con ngươi của nhóc ấy dường như biến thành màu đỏ nhưng lại chỉ như là thoáng qua. Giang Tinh bị nhìn một cái mà lạnh hết cả người, run rẩy, nhìn lại thì đứa nhóc kia đang ngồi chơi game, cái gì màu đỏ? Có lẽ là hoa mắt rồi, nhưng mà vẫn cần phải cẩn thận, Giang Tinh lấy áo choàng ra, mặc lên người mình. Tiếng gió, tiếng của mấy đồ vật kia đúng giờ tới, thậm chí còn sớm hơn hôm qua. “Chủ nhân, tới rồi.” “Anh Trình.” Nguyên Haruhi đánh thức hai người, nói: “Đêm nay còn có thứ khác.” “Triệu Văn Quân? Nai? Hà mã?” Những thứ này là động vật do mấy người chơi cùng cậu và lão Trình giết. Nguyên Haruhi nói: “Còn có mấy con quạ có oán khí rất nặng.” Trần Thải Tinh nghĩ đến mấy con quạ bị giết tối hôm qua, có cảm giác báo ứng tuần hoàn, game ép người chơi không thể không mặc áo choàng. Càng thấy áo choàng có vấn đề. Nếu như có tin tức của ‘thợ săn’ thì tốt rồi, cũng không đến nỗi khó như vậy. Còn Hắc Đản cùng Nguyên Cửu Vạn sao vẫn chưa xuất hiện? Thực ra Trần Thải Tinh đã loại việc hai người sẽ có thân phận là ‘thợ săn’, nhưng nếu như muốn an toàn… chống đỡ xong đêm nay đã. Đám oán linh xương trắng đúng hạn mà tới, Giang Tinh đang ngủ, ai cũng không muốn gọi. Giang Tinh bị quạ mổ vào đầu, đầu bị chảy máu, trong nháy mắt tỉnh lại, nhanh chóng đội mũ của áo choàng lên, cả người được bọc kín trong áo choàng, nhưng quạ không có dừng lại, vẫn tiếp tục mổ, vì có áo choàng chắn thì sẽ không chảy máu nhưng vẫn sẽ đau. Mấy thứ này đêm nay mạnh hơn. Mặc dù áo choàng bảo vệ mạng cho người chơi nhưng cũng sẽ không để người chơi dễ chịu. Còn có một đống xương trắng cỡ lớn va chạm, dẫm đạp, mấy người chơi nhanh chóng leo lên cây. Trần Thải Tinh cùng Trình Lập Phong không dùng áo choàng, hai người leo rất cao, gần như là lên tới ngọn cây, quạ bay lên, Trần Thải Tinh dùng cung bắn, Trình Lập Phong cận chiến, cộng thêm Nguyên Haruhi ở bên cạnh trông coi, không có vấn đề gì phát sinh. Cứ thế bận rộn một đêm. Mặt trăng không còn mờ nhạt như bị mây che lấp nữa mà trở nên sáng tỏ. “Thời gian cũng không đúng, mau tăng nhanh tốc độ.” Trần Thải Tinh cất cung tên đi, hoạt động cổ tay một chút, ngày hôm nay cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, nếu như cường độ tăng thêm một lần nữa thì sớm muộn gì cũng phải dùng áo choàng. Nhảy xuống đất, mấy người chơi khác cởi áo choàng ra, các vết bầm tím trên người vô cùng rõ ràng, nghiêm trọng nhất đương nhiên là hai người không có áo choàng, chân tay hai người bầm tím rất ghê người, máu chảy không ít. Nếu như cường độ giống như tối hôm qua thì cùng nhau dùng chung một tấm áo choàng cũng được nhưng lực tấn công hôm nay mạnh gấp đôi, người có áo choàng đương nhiên là ưu tiên bảo vệ bản thân mình. “Có áo choàng còn trèo cao như vậy, không nghe thấy bọn tôi ở dưới cầu cứu à.” Người chơi nữ bị thương nặng, rất khó chịu, tràn ngập oán giận. Trần Thải Tinh nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Quá cao, không nghe được. Với cả tại sao phải cứu cô? Cô nhìn mặt tôi có vẻ thánh mẫu lắm sao?” Người chơi nữ: … Không những không giống thánh mẫu, mà còn một bộ nếu ả nói nhảm nữa thì sẽ làm thịt luôn. Nói thế nào đi chăng nữa, buổi tối không có ai chết, đều còn sống. Xử lý vết thương xong, ăn sáng, xuất phát lần thứ hai. Khu rừng này dường như đi mãi cũng không thấy điểm cuối, mấy người chơi vừa mệt vừa đau, vết thương trên người đều đang kháng nghị, đồng thời cả một đường cũng không tìm được một con vật nào để giết lấy máu nhuộm áo choàng. Vì vậy, người trong đội ngũ bực tức càng ngày càng nhiều, ngay khi Trần Thải Tinh không nhịn được mà muốn ra tay thì bọn họ ra khỏi rừng. Bìa rừng được bao phủ bởi một vòng ánh sáng vàng óng, đã đến chiều. “Có phải chúng ta tới rồi không?” “Mới hai ngày, nhanh như vậy?” “Không phải, phải nói là ở trong nơi sâu nhất của rừng rậm, bây giờ mới là rừng rậm.” “Tại sao không phải? E rằng nơi sâu nhất trong rừng rậm chính là rời khỏi rừng rậm.” Cùng nhau phí lời nhưng bước chân tăng nhanh, cái rừng rậm quỷ quái này thật sự là không chịu nổi. Ở bên ngoài rừng là bình nguyên, cỏ xanh trải dài không thấy cuối. Trình Lập Phong lấy bản đồ ra nhìn, vứt cho đám người chơi cho rằng đến rồi một đòn cảnh tình: “Phải đi qua vùng bình nguyên này, rồi đi tiếp, đến đó mới là trung tâm của rừng rậm.” “Còn chưa tới! Vậy phải mất bao lâu!” Giang Tinh bất mãn oán giận. Trình Lập Phong không để ý tới gã. Hà Chính Lâm nói: “Ngày hôm nay vẫn chưa nhuộm được áo choàng, mau chóng tìm con mồi mới được, một lát nữa là trời tối rồi. Mấy người đừng quên mấy con quạ ngày hôm qua…” Nhắc đến quạ, mấy người chơi vừa nghĩ liền thấy cả người đau nhức. “Mấy người xem! Có voi lớn, có phải là voi lớn không? Thật lớn, nhất định đủ để nhuộm áo choàng.” Có người chỉ về phía sườn núi phía xa. Xa như vậy mà hình thể của thứ kia còn rất lớn, tới gần rồi thì chắc chắn càng lớn hơn. Trần Thải Tinh dựa vào thị lực, thấy rõ. Một con rồng toàn thân đen thui, trên đầu hình như có một điểm nhỏ màu xanh biếc. Đám người kia thật sự không sợ chết, muốn giết rồng????