Ở Rể Phật Môn
Chương 4
Giang Hồ khách điếm vốn là hắc điếm, mà trong hắc điếm nếu có xảy ra một số chuyện làm người ta không thể tin nổi thì cũng chỉ là bình thường, việc này đối với người trong giang hồ chẳng có gì lạ. Cho nên, ban đêm, khi đám độc vật bắt đầu bò vào Giang Hồ khách điếm, từ tiểu nhị cho đến khách trọ cũng chẳng quá mức kinh ngạc. Chỉ trừ lúc bị mấy con độc vật quấy nhiễu, có người phát ra một hai tiếng rống giận thì tất cả vẫn như thường.
Ba đêm tiếp theo độc vật vẫn bò đến, Ngô Nại đề một câu ngoài cửa lớn: Nếu khách trọ ra tay giúp bắt giữ độc vật, miễn phí tiền phòng, vật phẩm bị tổn hại trong điếm giảm một nửa tiền bồi thường. Vì thế, Giang Hồ khách điếm ban đêm cứ gọi là náo nhiệt tưng bừng. Sau đó hậu viện khách điếm lại khôi phục vẻ yên bình như xưa.
Tiếng lách cách của bàn tính vang lên trong phòng, Ngô Nại chăm chú nhìn những con số liên tục thay đổi, bờ môi khẽ nhếch, ánh mắt ngày càng sáng. Ngồi dựa vào đầu giường, đem tất cả thu vào mắt, Tư Mã Vân Thiên không khỏi âm thầm lắc đầu. Xuất thân từ thiên hạ đệ nhất môn phái trên giang hồ mà cả người nàng toàn hơi tiền, thật sự khồn biết nên khóc hay nên cười nữa, không khỏi không cảm thán.
“Nhìn sắc mặt của ngươi chắc mấy ngày này thu hoạch rất khá.”
Ngô Nại đầu không ngẩng lên nói: “Bình thường, thật hi vọng lệnh sư huynh vẫn tiếp tục bám riết không tha như thế này.”
“Đừng mơ nữa.” Tư Mã Vân Thiên không chút khách khí đánh tan vọng tưởng của nàng.
Nàng gật đầu: “Đúng rồi, tối nay đúng là không có độc vật xuất hiện.” Nói xong, nàng dừng việc gạt bàn tính, nhìn về phía cửa sổ có chút đăm chiêu.
“Biết ngươi sưu tập ngũ độc trùng rồi bán lại cho hiệu thuốc bắc, chẳng lẽ hắn còn không lập tức thay đổi kế hoạch.”
“Đáng tiếc thật!”
Tư Mã Vân Thiên bật cười: “E là chỉ có mình ngươi mới nghĩ ra biện pháp như vậy, làm hắn trộm gà không được còn mất nắm thóc.”
Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Độc dược, là độc, cũng là dược thôi, kịch độc gì đó có đôi khi cũng là linh dược cứu mạng, các ngươi đắm mình trong đó vốn phải biết đạo lý này.”
Tư Mã Vân Thiên không tranh cãi cùng nàng.
Ngô Nại quay đầu hướng hắn cười: “Không nói nữa, ta dẫn mạch quá huyệt giúp ngươi.”
“Được.”
Tư Mã Vân Thiên không biết nàng đã dùng thủ pháp gì, sau khi nàng dẫn mạch quá huyệt, kinh mạch hắn lúc trước bị thương tốt lên rất nhiều.
“Vì sao lần trước không chịu giúp ta chữa thương?”
Nàng cười gượng ấn ngón tay dẫn khí, khẩu khí có chút không đứng đắn: “Bởi vì ngươi là mỹ nam tử, ta nghĩ tranh thủ chút thời gian thân cận với ngươi nhiều hơn thôi.”
Tư Mã Vân Thiên nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải vì đám xà trùng này?”
“Đương nhiên không phải.”
Hắn nhìn trán nàng toát ra vài giọt mồ hôi, trong lòng mơ hồ hiểu được một chút: “A Nại”
“Ừ”
Hắn gọi nhưng lại không nói tiếp. Mà nàng chuyên tâm vận khí cũng không để ý đến.
Mỗi lần sau khi dẫn mạch quá huyệt, sắc mặt nàng đều mệt mỏi, chứng tỏ việc này thực sự hao tổn nội tức và tinh khí của nàng. Lúc trước nàng lưỡng lự không muốn dùng liệu pháp này, hắn cũng có thể lí giải.
Khi trị liệu chấm dứt, Ngô Nại còn chưa kịp động, Tư Mã Vân Thiên đã nâng tay lên lấy tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên mặt nàng. Ngô Nại giật thót người.
“Ta là đệ tử Thiếu Lâm.” Đây là câu trả lời của nàng.
Tư Mã Vân Thiên cụp mắt xuống không nói, sau một lát khóe miệng khẽ cong hướng về phía nàng, dựa người ngồi đầu giường nói ra quyết định của mình: “Ta theo ngươi về Thiếu Lâm Tự dưỡng thương.”
Ngô Nại kinh hỉ nhìn hắn, mắt như hỏi.
Hắn gật đầu khẳng định: “Thật sự.”
|||
Trong phòng có mùi đàn hương tự nhiên, bốn vách tường trống trơn, không có bàn, chỉ có một cái bồ đoàn đặt đối diện cửa chính. Nơi này là thiện phòng của Ngô Nại ở Thiếu Lâm Tự, nhưng lại làm Tư Mã Vân Thiên không tự chủ được mà cau mày.
Cùng với việc ngày qua ngày hắn ở Thiếu Lâm dưỡng thương, hắn cũng dần dần ít thấy Ngô Nại, cho dù nàng có đến đây nhưng mỗi lần đều vội vã đi. Tư Mã Vân Thiên chau mày lại, hắn không thích tình hình hiện tại chút nào. Nàng dường như đang tạo khoảng cách giữa hai người, cố ý giảm dần số lần về chùa.
“Sư tổ”
“Tiểu Quảng Thành, đến đây, cho sư tổ sờ ngươi một chút.” Thanh âm trêu chọc của Ngô Nại luôn có vẻ trái ngược với không khí trang nghiêm mục túc của Thiếu Lâm.
“Quảng Thành cáo lui.”
Nghe đến đó, Tư Mã Vân Thiên có thể tưởng tượng cái tên tiểu tăng kia nhất định đang chạy trối chết, khóe môi hắn không khỏi hơi hơi cười.
Cửa phòng bị đẩy ra. Ngô Nại như cơn gió mát đi vào phòng.
Nhìn Tư Mã Vân Thiên ngồi trên giường, nàng mỉm cười: “Giáo chủ hôm nay khí sắc thật không tệ, hẳn đã gần đến lúc khỏi hoàn toàn rồi.”
Tư Mã Vân Thiên khẽ nhấc tấm áo, đứng dậy rồi cũng mỉm cười nói: “Là nhờ A Nại chiếu cố tốt.”
Ngô Nại cầm trong tay bộ quần áo đặt xuống giường, xoay người, “Biết giáo chủ không quen ăn mặc đơn giản, ta nhờ người xuống núi mua quần áo giúp giáo chủ, mong ngài không chê.”
Hắn liếc liếc mắt một cái nhìn cẩm y màu xanh ngọc, thản nhiên nói: “Đây chính là A Nại đưa trà tiễn khách.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Nàng cười mà không nói. Có một số việc mọi người tự hiểu nhau là tốt rồi, ngôn ngữ ngược lại là dư thừa.
“Ta hôm nay sẽ cùng A Nại xuống núi.” Hắn xoay người cầm lấy quần áo.
Ngô Nại mỉm cười lắc đầu: “Giáo chủ xin tự nhiên, mấy ngày gần đây ta muốn ở trong tự thanh tu.”
“Thanh tu sao?” Hắn trong lòng hiểu rõ, “Vậy ta sẽ xuống núi trước.”
“Tạm biệt giáo chủ.” Nàng nhìn theo hắn rời đi.
Tư Mã Vân Thiên ngay lúc bước nửa chân ra cửa phòng đột nhiên quay đầu: “A Nại”
Ngô Nại đang chìm trong suy nghĩ, nghe một tiếng gọi vô cùng thân thiết mà lại chứa sủng nịnh làm mặt nàng bất giác có chút nóng lên.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng mỉm cười: “Còn nhớ rõ lời ta nói không?”
“Cái gì?”
“Nếu ngươi là nữ nhân, ta sẽ lấy ngươi.”
Ngô Nại mạnh mẽ trấn định: “Ta cũng đã nói, hoan nghênh giáo chủ đến diệt khẩu.”
Hai người trong phòng ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, giây lát, đồng thời thu hồi tầm mắt. Hắn xoay người cười lớn rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Ngô Nại đột nhiên có chút mất mát, vẻ mặt cũng ảm đạm dần. Nên đi cũng phải đi, cái gọi là duyên phận có khi cũng chỉ là gặp thoáng qua.
Đi đến trước cửa đưa tay đóng cửa phòng lại, nàng trở lại bồ đoàn ngồi xuống. Xưa nay lòng vốn không hề dao động hôm nay đã có chút hỗn loạn, đột nhiên cổ họng thấy ngọt, một búng máu phun ra. Nhìn trên đất máu đỏ loang lổ lẫn cả màu đen, nàng nhíu mày cười khổ.
Mấy ngày nay Diệp Phượng Dương thường xuyên đánh tới cửa làm nàng không muốn cũng phát điên, cuối cùng không thể nhịn được nữa đánh cho hắn trọng thương, nhưng nàng cũng không tốt, trúng phải kịch độc trên người hắn. Bất quá lúc này làm cho Tư Mã Vân Thiên xuống núi đúng là thời cơ thích hợp nhất. Diệp Phượng Dương thương thế tạm thời không thể khỏi ngay, coi như nàng thay Tư Mã Vân Thiên tranh thủ một chút thời gian.
Thu lại tâm tình, nạp khí điều tức, dần dần mồ hôi trên trán hòa lẫn máu chậm rãi chảy xuống từ mặt nàng, trông thật đáng sợ. Đến lúc nàng thu công đứng dậy, tấm áo xám trên người đã bị mồ hôi làm ướt sũng, sắc xám có loang vết đỏ sậm trông rất chật vật. Nàng không thể không thay bộ áo khác, sau đó ra cửa tìm sư huynh.
Lúc Ngô Nại vào cửa, Viên Tuệ đại sư đang lần tràng hạt trên tay, tụng kinh niệm phật.
“Sư huynh”
Viên Tuệ đại sư mở mắt nhìn nàng một cái: “Vô Tưởng” (pháp danh của Ngô Nại)
Ngô Nại đến bên người hắn khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười: “Sư huynh à, ta rốt cuộc đã tiễn Tư Mã Vân Thiên đi.”
Viên Tuệ đại sư từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn nàng đầy ý vị sâu xa, sau đó lại tiếp tục gạt chuỗi hạt trong tay, làm ra vẻ lão tăng nhập định.
“Sư huynh, ngươi thực không thú vị, mỗi lần đều không quan tâm ta.” Nàng không nhịn được lẩm bẩm.
“Vô Tưởng”
“Có ta” Tinh thần nàng rung lên.
“Ngươi ở dưới chân núi mở tiệm bao lâu rồi?”
“Gần ba năm”
“Cũng đã đến lúc nên ra ngoài một phen.”
“Vì sao phải đi:” Nàng muốn ở lại bảo vệ Thiếu Lâm, bảo vệ sư huynh.
“Xem chuyện bát nháo cũng đủ lâu rồi, đi ra ngoài làm chút việc có ích cho võ lâm cũng tốt.”
“Không” Nàng cự tuyệt thẳng thừng. Bảo vệ các sư huynh mới là tốt nhất.
“Vô Tưởng, đi đi, đi xem thế giới bên ngoài, tâm tình của ngươi không thích hợp với cửa phật.”
Ngô Nại hừ một tiếng, bướng bỉnh nói: “Ta lại càng muốn xuất gia, các ngươi lúc trước trói chặt ta ném ra phía sau núi như vậy, ta không cam lòng.” Cho dù là sợ nàng không đủ kinh nghiệm giang hồ, muốn tôi luyện cho nàng cũng không thể lấy nhiều bắt nạt ít, lấy lớn hiếp nhỏ.
Viên Tuệ đại sư khóe miệng hiền từ, thanh âm mang theo nụ cười: “Vài năm nay không phải ngươi đã trả đũa lên đệ tử của các viện rồi đấy thôi? Còn không đủ à?”
“Không đủ”
“Không cần phải băn khoăn chuyện che mưa chắn gió cho Thiếu Lâm.” Viên Tuệ đại sư lộ vẻ kiên quyết trong lời nói.
Ngô Nại ở bên cạnh nghiêng đầu đánh giá sư huynh, cuối cùng khẳng định tình hình không thể cứu vãn. Sư huynh đã hạ quyết tâm khiến nàng phải “dấn thân” vào giang hồ.
Có chút không cam lòng mím môi, nàng cung kính cúi đầu: “Sư huynh, vậy ta xuống núi đây.”
“Đi đường nhớ cẩn thận, mọi sự đều phải để ý.”
“Vâng”
Ra khỏi sơn môn, Ngô Nại quay đầu, hai tiểu tăng đón khách chắp tay hành lễ, cùng kêu lên: “Sư thúc tổ”. Ngô Nại cau cái mũi, sư huynh thật sự vô cùng quá đáng. Nàng đã đáp ứng ra đi, còn cần người đưa nàng ra, sợ nàng sẽ quay đầu đổi ý.
Nàng hướng xuống núi cước bộ nhẹ nhàng mà đi, nhìn phong cảnh ven đường xung quanh, hứng thú mười phần.
Nhưng khi nàng nhìn đến Giang Hồ khách điếm, chỗ cái bàn dưới cửa sổ có một thân ảnh màu xanh ngọc đang ngồi, đột nhiên trong lòng có chút bất an.
Tư Mã Vân Thiên nâng cái chén trong tay, hướng về phía nàng mỉm cười: “A Nại, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên, cùng uống một chén đi.”
“Giáo chủ cũng biết ta chỉ uống nước trắng.”
“Tất nhiên”. Hắn thản nhiên uống cạn chén nước sau đó giúp nàng rót đầy, đưa qua.
Khóe miệng khẽ nhếch, nàng cầm một cái chén khác trên bàn, rót nước.
“A, sao phải xa lạ như thế?” Hắn không cho là đúng cười nói.
Ngô Nại còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên một cái bàn bay vèo ra từ trong khách điếm, sau đó là cái ghế dựa,… Mi mắt nàng động nhẹ, vuốt ve cái chén trong tay, nở một nụ cười không có ý tốt. Tư Mã Vân Thiên cũng cười. Biểu tình như vậy của nàng thật sự đáng yêu, khiến cho người ta muốn động tay động chân một phen.
Một thân ảnh bay ra từ trong khách điếm, trước mắt Tư Mã Vân Thiên bóng xám chợt lóe lên đã không thấy bóng nàng đâu.
Ngô Nại đón được người bị đánh bay từ trong khách điếm ra giữa không trung, tập trung nhìn vào, không khỏi mặt mày hớn hở: “Hì, công tử, ta cứu ngươi, ngươi lấy thân báo đáp, thế nào?”
Cái chén trong tay Tư Mã Vân Thiên nháy mắt vỡ vụn, bỗng nhiên xoay người đi tới.
“Vô sỉ”
Người trong ngực Ngô Nại vừa đánh đến một chưởng, nàng lập tức vung tay lên, nam tử đã vững vàng đứng một bên. Đó là một nam tử cao ráo mặt như ngọc, áo xanh phấp phới, ống tay áo bay nhẹ, dưới ánh chiều tà càng tuấn tú.
Ngô Nại nhìn hắn cười nói: “Không mua bán cũng còn nhân nghĩa, làm gì mà đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế?”
“Phi, ai muốn ngươi cứu.”
Tư Mã Vân Thiên cười khinh miệt, đi tới bên Ngô Nại nói: “Cứu hắn mầ không cho hắn biết chân tướng sao?”
Ngô Nại đưa mắt nhìn xuống tay áo phải của mình, cười hì hì, ném xuống một thanh đao nhọn hoắt, rõ ràng là ám khí.
Sắc mặt nam tử kia đột nhiên biến đổi, kinh nghi bất định nhìn về phía vẻ mặt lạnh nhạt của Ngô Nại, chần chừ một lát mới không cam lòng nói: “Đa tạ”.
Ngô Nại lơ đễnh phất vạt áo, tùy tay vươn ra cầm cái bàn vừa mới bay ra, như không có việc gì đi thẳng vào khách điếm, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tiểu Đinh, tổn thất lần này tính gấp bốn.”
“Vâng, lão bản.” Tiểu Đinh vui vẻ lên tiếng trả lời.
Sau đó không nhìn đến đám người đang cào cấu nhau, Ngô Nại hướng đến hậu viện mà đi.
“A Nại, chờ ta”
Tư Mã Vân Thiên lên tiếng làm cho khách nhân trong điếm không hẹn mà cùng trợn mắt. Hiện tại là tình hình gì thế này? Thiếu Lâm với Viêm Giáo không phải chính tà bất lưỡng lập sao? Vì sao người xuất thân từ Thiếu Lâm, có bối phận cao như Ngô Nại cùng với Viêm Giáo giáo chủ biểu hiện như là rất… thân mật?!
Vì thế, cả đám đang đánh nhau đều dừng hết lại xem đến khi bóng người khuất tầm mắt. Sau cùng, mọi người đem ánh mắt hoang mang rơi xuống góc phòng lớn trên người điếm tiểu nhị Giáp, Bính, Đinh, nhưng mặt bọn họ đều không chút thay đổi, cự tuyệt mọi lời phỏng vấn.
Ngô Nại dừng chân trước cửa phòng mình, đồng thời nhướng mày thỉnh giáo: “Tư Mã giáo chủ theo đến đây có việc gì?”
Hắn cười nói: “A Nại nói xem?”
“Muốn diệt khẩu thì động thủ, nói chuyện phiếm thì mời đi cho.”
Mặt Tư Mã Vân Thiên lộ vẻ khó xử: “Nếu vừa không diệt khẩu lại không nói chuyện phiếm thì làm sao bây giờ?”
“Tự ngươi nghĩ đi” Ngô Nại xoay người đẩy cửa vào, thanh âm tiếp tục truyền đến: “ta sẽ không phụng bồi”.
Tư Mã Vân Thiên cũng không vào cùng, chỉ dựa vào cánh cửa nhìn nàng thu thập hành lý, sóng mắt lưu chuyển, trêu ghẹo nói: “Sợ bị ta diệt khẩu đến mức phải về tự lánh nạn sao?”
“Sai, là sư huynh ta nói ở đây quá nhỏ, chỉ có vào giang hồ xông pha một chuyến mới có thể kiếm được nhiều mỹ nam tử. Cho nên, ta quyết định nghe theo đề nghị của sư huynh, đi lịch lãm giang hồ, tóm lấy tất cả mỹ nam tử.”
Tư Mã Vân Thiên cười ha ha: “Không biết nếu Viên Tuệ phương trượng nghe được ngươi nói như vậy sẽ phản ứng thế nào?”
Ngô Nại không thèm để ý nói: “Có hứng thú, có thể tự mình đến Thiếu Lâm xem.”
Nàng cầm tay nải nặng nề trong tay áng chừng, vừa lòng gật đầu.
Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng: A Nại, chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”
“Nói nghe một chút”
“Ta sẽ không diệt khẩu ngươi, ngươi giúp ta một việc.”
Nàng nở nụ cười, có vẻ đùa cợt nói: “Vì chuyện mất đi vị giác, khứu giác sao?”
“Phải”
“Như vậy làm sao ta biết đến bao giờ ngươi mới có thể tìm được giải dược?” Nàng nhướng mày hưng phấn, rất có vài phần ẩn chứa ý tứ xem kịch vui.
“Ta không thể xác định thời gian”
Nàng nói thực rõ ràng: “Vẫn là ta chờ ngươi đến diệt khẩu thì dễ dàng hơn, có lẽ căn bản là ngươi không có cơ hội.”
“A Nại, ngươi thật nhẫn tâm như vậy sao?”
“Vô độc bất trượng phu”
Tư Mã Vân Thiên cúi đầu cười khẽ: “Ta lại cảm thấy ngươi thích hợp với một câu khác”
“Là gì?”
Trong lòng hắn trả lời nàng, là tối độc phụ nhân tâm.
Ngô Nại cũng không gặng hỏi hắn, chỉ mang theo một tay nải đi qua người hắn, xuyên qua chính lâu, nghênh ngang rời khỏi Giang Hồ khách điếm. Cả đám tiểu nhị trong điếm không ai hỏi nàng đi đâu, tựa như người rời đi với bọn họ căn bản không hề biết nhau. Mà một câu dặn dò Ngô Nại cũng không để lại, phảng phất chỉ là nàng ra ngoài tản bộ, lập tức sẽ quay lại như mọi lần.
|||
Giữa ngày hè, ánh mặt trời chói chang, lại có người không ngồi trong xe ngựa tránh nắng, ngược lại nằm phơi trên nóc phơi nắng. Tuy nhiên, nếu người nọ là Ngô Nại đại chưởng quỹ của Giang Hồ khách điếm, như vậy sẽ không nhiều người kinh ngạc, bởi vì nàng vốn là một người không thể hiểu bằng lẽ thường.
Xe ngựa yên ổn chạy trên con đường nhỏ, người nằm trên nóc xe phủ một cái nón liên tục bị xóc nảy như thế lại có chút buồn ngủ. Có thanh âm màn trúc va chạm lọt vào tai, ánh mắt dưới chiếc nón khẽ híp lại, ngay sau đó phu xe thu roi dừng ngựa.
Một thanh âm tựa như gió lướt trên núi, suối qua khe đá chui vào trong tai Ngô Nại.
“A Nại, chúng ta thật là có duyên!”
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế, có chút bất đắc dĩ. Có duyên sao? Chỉ sợ không hẳn như vậy. Khóe miệng dẫn theo một tia cười khổ, thanh âm trước sau như một, nhẹ như nước: “Duyên đến duyên đi, có chăng là mộng Nam Kha.”
“Vậy A Nại vẫn còn trong mộng sao?”
“Thế nào?”
Gió nổi lên, một mùi thơm ngát tự nhiên quen thuộc như trong trí nhớ lượn lờ. Bàn tay nhấc chiếc nón trên mặt hắn ra, dung nhan khiến cho vạn vật phải hổ thẹn hiện ra trong mắt nàng. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc ấy trời đất như tan ra, phảng phất đều trở thành hư không.
Hắn nghiêng người cúi xuống phía nàng, mỉm cười khiến người thất hồn lạc phách: “A Nại, nhìn ngươi nằm thoải mái như vậy, hại ta cũng muốn nằm xuống thử xem.”
“Không ngại thì thử một lần.” Nàng nhún vai, không sao cả.
“Được”. Tư Mã Vân Thiên đường hoàng nằm xuống cạnh nàng.
Ngô Nại chỉ có thể lui sang bên một chút để đảm bảo hắn sẽ không đè lên người mình.
“A Nại tựa hồ vĩnh viễn đều sống thoải mái như vậy.”
“Giáo chủ tựa hồ sống cũng thựa tùy hứng.”
Tư Mã Vân Thiên chuyển tư thế nằm nghiêng, lấy tay đỡ đầu nhìn nàng cười: “Ngươi không biết là chúng ta thực xứng đôi sao?”
“Không biết”. Nàng nhẹ nhàng phủ định.
“Ta tùy hứng, ngươi thoải mái.”
“Ta danh môn, ngươi tà giáo.”
“Chính tà cũng có thể biến thành tơ lụa, biến thành tình lữ dắt tay nhau cùng dạo giang hồ.”
Mắt Ngô Nại lóe lên một cái rồi mất ngay, đùa cợt nhướng mày: “Hai nam nhân dắt tay nhau sao?”
Tư Mã Vân Thiên cao giọng cười dài, đột nhiên xoay người một cái đè lên thân thể nàng. Ngô Nại không đoán được hắn sẽ làm như thế, phản ứng bị chậm, nhất thời rơi vào tình thế xấu hổ.
“Ngươi…”
Tư Mã Vân Thiên đưa tay mơn trớn khuôn mặt nàng, thanh âm tràn ngập dụ hoặc lẫn triền miên vô tận: “Kỳ thực, ta thật sự không ngại.”
Ngô Nại tay phải nhoáng lên, đặt trên huyệt mệnh môn (chính giữa ngang thắt lưng) của hắn, mỉm cười mà chống đỡ: “Nếu giáo chủ nói như vậy, ta cũng không để ý.”
Bờ môi Tư Mã Vân Thiên khẽ cười, nắm lấy eo nàng, nháy mắt vị trí hai người đã đảo ngược.
Mái tóc dài buộc đơn giản của Ngô Nại đổ xuống qua vai áo trải trên vạt áo trắng như tuyết của hắn, như một đóa hoa sen trầm mặc chậm rãi nở rộ, diễm lệ xinh đẹp. Khăn xám cuôn tóc, trắng đen hỗn loạn.
Không biết xe tiếp tục đi từ khi nào, trên nóc xe hai thân ảnh vì xóc nảy mà va chạm. Hắn đưa tay tháo mảnh khăn xám buộc trên tóc nàng, nhìn mái tóc đen của nàng như thác nước nghiêng xuống trên người mình, cười khẽ, phát ra thanh âm chan chứa tình ý nói nhỏ nhẹ: “A Nại, mái tóc đen này của ngươi hãy giữ lại vì ta.”
Ngô Nại không thể khống chế trái tim đang đập rất nhanh, trong đầu có chút mờ mịt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàm tử ma mị dưới thân. Tư Mã Vân Thiên kéo nàng lại gần, hoàn toàn không để ý việc bị nàng đè trên mệnh môn đại huyệt, hôn lên môi nàng.
Nháy mắt khi bờ môi chạm nhau, đầu óc Ngô Nại trở nên trống rỗng. Đến khi bờ môi ôn nhu mà nóng bỏng kia không an phận mà lại tham lam đưa đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng nàng tán sát bừa bãi, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh. Ngón tay chế trụ mệnh môn đẩy nội kình xuyê vào, Tư Mã Vân Thiên phát ra một tiếng kêu rên, bất đắc dĩ rời môi nàng ra, do chưa thỏa mãn nên khẽ đưa lưỡi liếm cánh môi, cười đến xuân phong vô hạn, thanh âm thậm chí như đứt đoạn.
“A Nại, hương vị của ngươi thực mê người.”
“Ngươi…” Nàng không ý thức được trên tay càng dùng sức.
Tư Mã Vân Thiên lại cười đến vân đạm phong khinh, phảng phất như không chút cảm giác đau đớn đang chạy đến tận xương trong cơ thể. Hăn nói: “A Nại, thẹn quá thành giận sẽ không tốt đâu.”
Một trận gió thổi qua, thổi mái tóc đen của Ngô Nại bay lên.
Nàng nhìn miệng hắn đang chậm rãi tràn ra tơ máu mà mặt vẫn mang ý cười, thậm chí còn bình thản ung dung đưa tay bắt lấy một sợi tóc của nàng đang bay trong gió. Đột nhiên, nàng vô lực đứng lên. Nam nhân này không chỉ là yêu nghiệt, hơn nữa còn là yêu tà nhập thế. Vì thế, nàng buông lỏng tay đang kiềm chế mệnh môn của hắn, khẽ cúi đầu, không thể nghe thấy tiếng thở dài.
Tư Mã Vân Thiên ngay trong một chớp ôm lấy nàng bằng hai tay, thoáng lên một cái, lại đặt nàng dưới thân. Cúi đầu nhìn bàn tay nàng đặt tại ngực hắn, không khỏi bật cười: “A Nại, ta phát hiện chính mình thật sự càng ngày càng thích ngươi.”
Nàng cũng cười: “Phải không? Ta đây thật sự thụ sủng nhược kinh.”
Hắn quấn một lọn tóc dài của nàng quanh ngón tay, một tay tháo sợi gấm buộc tóc của mình ra, nắm một túm tóc nhỏ kết lên ngón tay của nàng, khẽ đọc: “Kết tóc cùng quân, cùng quân giai lão.” (quân: chỉ người con trai hoặc chồng)
Trong lòng Ngô Nại chấn động, ánh mắt lóe lóe, cười nhạo một tiếng: “Giáo chủ thật sự là càng ngày càng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với ta, đây chẳng phải là muốn nữ tử thiên hạ đau thấu tim sao?”
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, thì thầm nói: “Người khác thương tâm có quan hệ gì với ta đâu, ta chỉ muốn tâm của A Nại.”
Ngô Nại rốt cục không thể nhịn được nữa, lòng bàn tay phóng ra nội kình, cả người Tư Mã Vân Thiên bay ra ngoài. Nàng đứng lên trên nóc xe, nhìn hắn rơi xuống từ không trung, phun một ngụm máu trên mặt đất. Ánh mắt nàng khẽ biến, hơi nhếch môi.
“A Nại, ngươi thật sự muốn ta chết sao?” Hắn đưa tay ôm ngực, máu chảy xuống theo khóe miệng, trên mặt vẫn vẻ cười mê người.
Ngô Nại nhảy xuống, hạ xuống trước người hắn, nắm một bàn tay hắn lên, đưa tay áp vào lòng bàn tay hắn.
Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng cười: “A Nại đau lòng sao?” Cảm giác dưới tay nàng nội lực cuồn cuộn vọt tới, như một dòng nước ấm thâm nhập thân thể, lan ra toàn thân.
Ngô Nại thu chưởng, lấy ra một viên dược nhỏ từ trong lòng, đưa tới bên môi hắn: “Nuốt vào”
Tư Mã Vân Thiên không chút nghi ngờ há mồm nuốt vào, sau đó mới hỏi: “Là cái gì?”
“Độc dược”
Hắn cười khẽ, hướng mắt nhìn xe ngựa phía trước vẫn đang chạy đi: “A Nại, xe ngựa ngươi thuê đã đi xa.”
Ngô Nại nhìn lại về phía sau: “Nhuyễn kiệu của ngươi ở phía sau.” Sau đó, điểm nhẹ mũi chân như một làn khói thẳng hướng xe ngựa mà đi.
Tư Mã Vân Thiên không chút do dự đuổi theo chân nàng. Chân Ngô Nại vừa chạm lên nóc xe, hắn cũng nhảy lên phía sau lưng.
“Giáo chủ thật đúng là dây dưa không dứt nha.”
“A Nại đả thương ta, tự nhiên nên phụ trách an toàn của ta.”
Mi mắt Ngô Nại khẽ động: “Cho nên vừa rồi là ngươi cố ý.” Hoàn toàn không vận công chống đỡ mới để cho nàng làm hắn bị thương đến lục phủ ngũ tạng.
Hắn cười mà không đáp. Ngô Nại ngồi xuống trên nóc xe. Tư Mã Vân Thiên cũng ngồi xuống bên người nàng, sóng vai cùng nàng nhìn về phương xa.
“Thiếu Lâm tiểu hoàn đan ngàn vàng khó mua, A Nại hào phóng đem tặng, chi bằng ta lấy thân báo đáp?”
“Vừa rồi hẳn là ta nên thêm một chưởng trực tiếp dứt ngươi ra.”
Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng nhíu mi muốn buộc mái tóc dài lại, liền đưa qua một cây trâm. Ngô Nại liếc mắt nhìn hắn, sau vẫn đưa tay nhận, dùng cây trâm cố định tóc dài trên đỉnh đầu, bên cạnh thả xuống mấy món tóc, thêm vài phần tuấn tú khác thường.
Tư Mã Vân Thiên vừa lòng nói: “So với cái khăn màu xám kia xinh đẹp hơn”
Tóc đen bồng bềnh như mây, bạch trâm như ngọc, hợp với nhau lại càng tăng thêm sức hút.
“Sư huynh kia của ngươi còn truy đuổi phía sau sao?” Ngoảnh mặt làm ngơ, nàng không chút để ý nhắc tới.
“Hình như bị người nào đó đánh cho bị thương không nhẹ, bây giờ vẫn chưa xuất hiện.” Hắn nhìn nàng nói, ý vị sâu xa.
“Vậy sao? Vậy chẳng phải ngươi nên cảm tạ vị đại hiệp kia.”
“Đúng rồi, cho nên ta quyết định lấy thân báo đáp.”
“Khụ…” Ngô Nại bị sặc một cái: “Giáo chủ thật sự là biết ân báo đáp.”
Ngô Nại vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Giáo chủ chuẩn bị một thân đem hẹn với mấy người?”
Tư Mã Vân Thiên mặt không đổi sắc đáp: “Ta muốn hẹn với người kia nhất.”
“Không biết là ai may mắn đón phải bất hạnh như vậy?”
“A Nại không biết sao?”
“Ta hẳn là không biết?”
“Nếu A Nại nói không biết, ta nghĩ sẽ không có ai biết.”
“…”
Mặt trời dần dần ngả về tây, kéo thân ảnh hai người trên nóc xe ngày càng dài, giao hòa thành một người.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
27 chương
30 chương
11 chương
76 chương
9 chương