Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 685 : Siêu việt đao phong (4)
Dịch giả: luongsonbac1102
Hạ Thôn.
Khi gió tuyết giảm bớt một chút, mọi người trong thung lũng nhận được tin từ tiền phương truyền đến, rồi sau đó là bóng người liên miên từ gió tuyết đi đến.
Hơn một ngàn người được bộ binh dưới trướng Nhạc Phi cứu ra từ doanh trại đồi Mưu Đà, lần lượt tiến vào trong thung lũng. Bởi vì trước đó đã có báo tin nên trong thung lũng đã sớm nhóm lửa trại, nấu cháo nóng, cũng mang cho những người vừa mới bôn ba đến đây thảm lông và chỗ ở đã được chuẩn bị sẵn. Do thung lũng cũng không phải là rộng lớn, sau khi xuyên qua chướng ngại vật tạo thành bởi cự mã và chiến hào, xuất hiện ngay trước mắt những người vừa mới trải qua vô số khổ nhục và ức hiếp là từng loạt, từng loạt bóng dáng binh sĩ. Khi biết bọn họ trở về, tất cả mọi người đều đi ra trong gió tuyết, hơn một vạn bóng người cứ thế mở ra trước mắt bọn họ...
Tiếp đó, những bóng người này đều giơ đao thương trong tay lên, phát ra tiếng hoan hô và gầm thét, chấn động cả bầu trời.
Có một số người được cứu liền bật khóc ngay tại chỗ.
Sau khi tan tác vào rạng sáng 25 tháng 9, Ninh Nghị thu nạp những bại binh đó, đã phải cố hết sức suy nghĩ để phấn chấn sĩ khí. Trong khoảng thời gian 2 tháng này, đám người đi theo lúc đầu tiên đã có tác dụng làm gương vô cùng tốt, từ đó về sau được dùng làm tuyên truyền mở rộng ra, hình thành không khí tương đối cuồng nhiệt, nhất trí trong trong doanh trại, cũng tiến hành rất nhiều huấn luyện. Nhưng dù vậy, đóng băng dày ba thước đâu phải chỉ do một ngày lạnh, ngay cả đã trải qua công tác tư tưởng nhất định, Ninh Nghị cũng căn bản là không dám kéo hơn mười ngàn người này ra ngoài đánh trận trực tiếp.
Tuy nhiên, trong nội dung tuyên truyền lúc trước trong thung lũng, vốn nói lên nỗi cực khổ của những người bị gặp cảnh nước mất nhà tan, nói tới thảm kịch Biện Lương, nói tới lịch sử Ngũ Hồ loạn Hoa, nói tới "lưỡng cước dương - Dê hai chân". Thực sự sau khi nghe được những chuyện này, chắc chắn sẽ có suy nghĩ buồn rầu và tuyệt vọng. Nhưng nếu muốn từ đó kích phát ra tấm lòng khẳng khái và bị tráng thì rốt cục cũng chỉ là lời nói lý luận suông. Nhưng khi tin tức truyền ra: đám người Ninh Nghị dẫn quân thắng tới đồi Mưu Đà, thiêu hủy lương thảo, thậm chí cứu ra hơn một ngàn người, tâm thần mọi người mới thực sự trở nên phấn chấn.
Nếu như tất cả các cách nói lúc trước đều chỉ là làm nền dự phòng thì chỉ khi tin tức này thực sự truyền đến, tất cả mọi sự cố gắng mới chính thức đan thành một vòng tròn. Hai ngày này, Văn Nhân Bất Nhị vẫn ra sức tuyên truyền mấy nội dung: Người Nữ Chân đều không phải là không thể chiến thắng. Chúng ta thậm chí còn cứu ra đồng bào của mình, những người đó đã phải chịu đựng vô vàn tra tấn khổ cực, vận vấn, vv... Đợi cho đến khi bóng dáng những người đó rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người, hết thảy tuyên truyền đều trở thành sự thực.
Những tiếng hoan hô vang lên trong thung lũng lúc này mới chính thứ xem như những tiếng gầm thét hoan hô thành tâm thành ý nhất của mọi người. Tuy nhiên tiếp đó bọn họ cũng phát hiện ra rằng kỵ binh cũng không đi theo cùng.
Văn Nhân Bất Nhị hỏi đám người Nhạc Phi nguyên nhân tại sao. Trong thung lũng, không khí nhiệt liệt hoan nghênh những người đáng thương đó vẫn còn đang tiếp tục, còn lý do kỵ binh không cùng đi về theo cũng được truyền ra.
Trên đường trở về Hạ Thôn, bởi vì tốc độ của bộ binh và đám người vừa được cứu này không nhanh nên kỵ binh phải luôn luôn bảo vệ bên cạnh. Mà bởi vì hơn một vạn quân của Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân rất có khả năng sẽ đón đầu chặn đường bọn họ cho nên ở trên đường về cách Hạ Thôn không xa, đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đã thống lĩnh kỵ binh, đi ngăn chặn hai nhánh quân của Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân.
Lúc này gió tuyết kéo dài, xuyên thấu qua đỉnh núi Hạ Thôn, không nhìn thấy được manh mối của chiến tranh. Nhưng lấy hai ngàn kỵ binh ngăn cản hơn một vạn đại quân, có lẽ có khả năng lui bước, nhưng nếu thực sự đánh nhau, tổn thất chắc chắn là không nhỏ. Sau khi biết được tin tứ này, lập tức có người đến đây xin đi đánh trận. Trong số những người này có cả tướng lĩnh ban đầu của quân đội triều Vũ như Lưu Huy Tổ, Cừu Cự, cũng có những tướng lĩnh mới được Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đề bạt lên sau khi chỉnh hợp quân đội. Những tướng lĩnh này rõ ràng là được mọi người đề cử ra, có danh vọng rất cao. Bọn họ đi đến đây, các tướng sĩ còn lại cũng đều hùng dũng hướng về phía trước, huyết khí dâng lên, ánh đao lấp lóa.
- Chúng ta trốn tránh ở phía sau, không thể để các huynh đệ đổ máu ở phía trước chúng...
- Các huynh đệ, nghẹn lâu như vậy, luyện lâu như vậy, đã đến lúc bất chấp cái mạng này rồi! Xem xem kẻ nào là ẻo lả...
- Đánh bạc cái mạng này đi, có tiến không lùi!
Lúc này trong thung lũng giống như đang nổ nồi, mọi người hô hào hưởng ứng lẫn nhau, chiến ý dào dạt. Văn Nhân Bất Nhị quan tâm tình hình chiến sự tiền phương, cũng hơi muốn phái người tiếp ứng, nhưng lập tức vẫn áp chế cảm xúc của mọi người.
- Ở trước đại chiến, quân lệnh như núi, đâu phải trò đùa của trẻ con! Nếu Tần tướng quân đã phải người trở về, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ. Tần tướng quân chắc chắn đã có kế hoạch của mình. Các ngươi cứ xốc lại tinh thần là được. Oán Quân đang ở ngay bên ngoài, còn sợ không được đánh nhau sao?! Lúc gặp địch thì tối kỵ nôn nóng! Mặc dù Oán Quân không bằng chủ lực của Nữ Chân nhưng cũng là cường binh trong thiên hạ. Tất cả đều mài sắc lưỡi đao cho ta, im lặng chờ đợi...
Trong thung lũng đã trải qua thời gian hai tháng chính hợp, phụ trách trung tâm ngoại trừ Tần Thiệu Khiêm thì chính là hệ thống của Trúc Ký và Tướng phủ dưới trướng Ninh Nghị. Văn Nhân Bất Nhị vừa hạ lệnh, tuy rằng các tướng có chút không cam lòng nhưng vẫn không dám làm trái, chỉ đành áp chế cảm xúc lại, mệnh lệnh cho các tướng sĩ dưới trướng chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu, im lặng chờ đợi.
Gió tuyết miên man, mọi người tiếp nhận mệnh lệnh, nhiệt huyết sôi trào nhưng nhất thời vẫn khó có thể áp chế. Binh sĩ phụ trách nội bộ bố trí ổn thỏa những tù binh vừa tiếp đón trở về, binh lính bên ngoài thì mài đao soàn soạt, sẵn sàng chờ đợi Thường Thắng Quân đến bất cứ lúc nào. Không khí trong toàn bộ thung lũng trở nên tràn ngập sát khí. Đám tù binh vừa mới được cứu ra sau khi được tiếp nhận và bố trí xong liền thấy binh lính xung quanh cầm đao giáp, hùng dũng tiến mạnh về phía trước như những đạo thủy triều, liền biết rằng đại chiến sắp đến rồi.
Mà trên mảnh đất này, hơn một vạn người ở đây đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đội ngũ như vậy, hắn là có thể đánh bại Thường Thắng Quân nhỉ... Không ít người đều nghĩ như vậy trong lòng.
Không lâu sau, ở một bên chân núi, liền thấy bóng ngựa băng qua gió tuyết, dọc theo con đường núi phủ đầy tuyết trắng, cuồn cuộn đi đến. Một, hai, rồi tới trăm, ngàn thớt ngựa... Đúng là đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị dẫn dắt đội ngũ tinh kỵ binh, tụ thành dòng lũ, ào ào phi trở về...
Bóng dáng của Phúc Lộc đi trên đường núi vội vàng, giống như một tia điện quang dung nhập vào trong gió tuyết. Y đi theo phía sau sườn của đội kỵ binh kia từ rất xa. Còn hai gã quan quân kia, mặc dù cũng có chút võ nghệ nhưng đã sớm bị y bỏ rơi lại phía sau.
Mới vừa rồi trên ngọn núi tuyết kia, hai ngàn kỵ binh sừng sững đối diện với hơn một vạn đại quân, không khí tràn ngập sát khí, hết sức căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn không đi đến quyết đấu,
Vì mục đích yểm hộ bộ binh, hơn hai ngàn người chặn đường Thường Thắng Quân lại. Bọn họ lựa chọn hiện thân ở trên núi tuyết, dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng đã tạo nên uy áp rất lớn đối với Thường Thắng Quân. Khi âm thanh của vỏ đao va chạm và tiếng vỗ vào yên ngựa lần lượt truyền đến, mỗi một lần đều như tích tụ sức mạnh xung phong. Đại quân Thường Thắng Quân ở bên dưới, cho dù cờ quạt phấp phới, quân lực đông đảo, nhưng vẫn không dám liều lĩnh làm bừa. Vị trí của Thường Thắng Quân đúng là góc độ thích hợp nhất để kỵ binh xung trận. Nếu một khi hơn hai ngàn người liều mạng xung phong tới, hậu quả ắt hẳn khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong đám tướng quân Thường Thắng Quân, thực lực của Quách Dược Sư là mạnh nhất, nhưng trong đám quân bản bộ của Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân cũng đều có bốn ngàn kỵ binh. Chỉ có điều là kỵ binh nhẹ, đã mất đi tiên cơ lách sườn vòng đánh, nếu muốn ngược sườn dốc phủ đầy tuyết để xông lên đánh, đương nhiên là rất không có khả năng. Đối phương đây chính là đang dùng phương pháp một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt, để làm tiêu hao khí thế của Thường Thắng Quân. Ở rất nhiều thời điểm, bị nắm được quyền khống chế còn làm người ta khó chịu hơn là bị xung phong tấn công. Phúc Lộc ẩn nấp trong tuyết, nhìn hai bên đối diện, gió tuyết và không khí tràn ngập sát khí đã ép cho cả trời đất cũng phải mờ tối.
Đây chính là đối địch của cường quân chân chính. Mã đội mỗi một nhịp phách đều chỉnh tề tăm tắp như thể một người, nhưng lại bởi vì tập trung sức mạnh của hơn hai ngàn người nên mỗi phách nhập lại trầm trọng như thể đập vào tận tim người ta. Mỗi phách đập truyền đến, đối phương đều như thể muốn la lên liều chết xung phong đến, tiêu hao tâm lực của đối thủ. Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn chỉ xếp thành hàng như vậy trong gió tuyết. Phúc Lộc đi theo Chu Đồng trên giang hồ đã lâu, biết rằng có rất nhiều sơn tặc, mã phỉ, khi vây quanh con mồi, cũng đều dùng phương thức phách nhịp đánh để ép người bị vây phải đầu hàng, nhưng tuyệt đối không thể làm đều nhịp đến như vậy được.
Đợi cho bên Thường Thắng Quân có chút không kìm chế được, kỵ binh trên núi tuyết gần như đồng thời ghìm ngựa, quay người, chỉnh tề bước đi, biến mất dưới chân núi khỏi tầm mắt của đại quân.
Chỉ một đoạn thời gian đối diện sừng sững này đã khiến hai gã tướng lĩnh bên cạnh Phúc Lộc nhìn mà khô khốc cả miệng lưỡi, toàn thân nóng bỏng. Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì Phúc Lộc đã nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà kỵ mã đội vừa biến mất.
Băng qua ngọn núi phía trước, không bao lâu, Phúc Lộc thấy thung lũng nằm giữa những ngọn núi tuyết kia. Đám kỵ binh khi nãy giờ đang từ bên sườn lách qua, tiến vào trong. Ở hai bên sườn, tường gỗ cao tới hơn một trường kéo dài liên miên dọc theo chân núi. Tuy rằng phòng ngự như vậy còn kém rất nhiều so với các thành, trấn nhỏ, nhưng nhìn ánh lửa kéo dài và đao thương như rừng trong thung lũng, rất hiển nhiên, bọn họ dẫn Thường Thắng Quân tới đây là muốn tử thủ như vậy.
Sau khi binh bại, ở Hạ Thôn này lấy danh nghĩa con trai thứ của Hữu tướng là Tần Thiệu Khiêm, thu nạp cũng chỉ được hơn vạn người. Lúc trước, ở đây và mấy nhánh thế lực xung quanh cũng từng có chút liên hệ, cũng có khái niệm về nhau, nhưng vẫn chưa từng đến đây thăm dò xem. Nhưng lúc này vừa nhìn đã thấy, khí thế mà bên này biểu lộ ra đã gần như là hoàn toàn khác hẳn so với bộ dạng trong doanh trại của Võ Thắng Quân.
Trước kia, Phúc Lộc cũng không phải là không biết rõ ràng lắm về bộ dạng của quân đội triều Vũ. Hoàn toàn ngược lại, cả đời Chu Đồng đều muốn lĩnh quân tác chiến cống hiến cho nước nhà, cho nên bọn họ cực kỳ hiểu rõ quân đội triều Vũ là như thế nào. Cũng bởi vì như vậy, Trần Ngạn Thù lung lạc y hỗ trợ phấn chấn sĩ khí, y cũng cố gắng dù tác dụng không lớn. Trần Ngạn Thù vẫn luôn e dè, ba vạn đại quân đóng ở đây cũng không thể chiến, y cũng đều có thể hiểu được, cho dù muốn chỉ trích cũng không thể nói được. Ngược lại, nếu quân đội không phải như vậy, đó mới là sự tình ngoài ý liệu của y.
Nhưng mà nhánh quân trước mắt này đã biểu lộ ra chiến ý, sát khí khi đối đầu với Thường Thắng Quân lúc trước, đều đảo điên hết thảy ý tưởng này.
Ở Võ Thắng Quân hơn một tháng, y cũng đã mơ hồ biết được rằng vị Ninh Nghị Ninh Lập Hằng đó đã cùng đi với Tần Thiệu Khiểm tới Hạ Thôn bên này. Chỉ có điều kinh thành nguy cơ sắp mất, quốc nạn ập xuống, y còn chưa kịp đến tìm Ninh Nghị để phó thác sự tình của Chu Đồng. Đến lúc này, y mới không kìm nỗi nhớ đến thời gian tiếp xúc với vị "Tâm Ma" này. Phúc Lộc muốn phó thác tin tức về Chu Đồng cho Ninh Nghị, là bởi vì Ninh Nghị lòng lang dạ sói đối với đám nhân sĩ lục lâm, nhưng lúc này, tin tức về việc Ninh Nghị tiêu diệt hết mấy vạn giặc phỉ Lương Sơn, giúp nạn thiên tai, giao phong với đám cường hào trong thiên hạ, mới tái hiện lại trong lòng y. Vị nam tử thoạt nhìn tưởng như vừa là đại ma đầu lục lâm, vừa là thương gia giàu có, tên là Ninh Nghị này, không biết đã làm những gì ở đây cùng với vị Tần tướng quân, mới có thể biến toàn bộ doanh trại trước mặt trở thành bộ dạng như thế này?!
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?!...
Phúc Lộc nhìn về phía xa xa. Ở cuối tầm mắt, trong gió tuyết, là đê Hoàng Hà. Khác với các thế lực bại binh ở lân cận Biện Lương, bọn họ chỉ có một doanh địa tại nơi này. Bọn họ như thế là đang chờ đợi Thường Thắng Quân, chờ đợi người Nữ Chân đến đây, thậm chí còn không hề chuẩn bị đường lui của mình. Hơn mười ngàn người, một khi doanh trại bị phá, ngay cả phương hướng để tan tác, bọn họ cũng không có mà lựa chọn.
Đập nồi dìm thuyền, quân đau thương tất chiến thắng...
Khi trong lòng hiện lên ý nghĩ này, trong thung lũng bên kia, tiếng hô giết đã vang lên như nấm...
Nhìn hướng gió tuyết, đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm cưỡi ngựa chạy lên một đài cao đã được đắp sẵn.
Lúc này, câu chuyện về việc chỉ riêng khí thế của hai ngàn kỵ binh đã khiến hơn vạn quân của Thường Thắng Quân không dám tiến lên cũng đã được lan truyền trong doanh trại. Cho dù chiến lực có mạnh mẽ thế nào thì phòng ngự vẫn thuận lợi hơn so với tiến công. Nếu ở bên ngoài thung lũng, chỉ cần có thể không đánh nhau, đám người Ninh Nghị tuyệt đối sẽ không lỗ mãng khai chiến.
- Chư vị huynh đệ! Chúng ta đã trở lại! Giọng nói truyền ra nương theo gió tuyết.
Ở trên đài cao kia chính là người thanh niên kiên nhẫn nhất, hung ác nhất, cũng là người ẩn nhẫn nhất, giỏi mưu tính nhất ở doanh trại này. Không có hắn, mọi người sẽ tuyệt đối không thể có được chiến quả như hiện tại. Bởi vậy, theo thanh âm vang lên, liền có người phất tay hò hét hưởng ứng, nhưng ngay lập tức, trong thung lũng liền an tĩnh trở lại. Lời nói của thư sinh có tên Ninh Nghị kia có vẻ trầm tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng:
- Chúng ta mang về thân nhân của các ngươi, cũng mang về kẻ thù của các ngươi. Tiếp theo, không có bất cứ cơ hội nào để chỉnh sửa cả.
- Bên ngoài núi, mười một ngàn lính của Oán Quân đang chạy tới. Ta không muốn đánh giá bọn chúng lợi hại tới mức nào, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, bọn chúng sẽ càng ngày càng tới đông hơn! Dưới trướng Quách Dược Sư có hai vạn năm ngàn người, ở đồi Mưu Đà có một vạn người, ngoài thành Biện Lương có năm vạn bảy ngàn người. Ta không biết có bao nhiêu người sẽ đến tấn công chúng ta ở đây. Cơ hội thắng lợi chỉ có một. Chống đỡ....
Hắn nói:
- Chống đỡ!
- Chống đỡ qua mùa đông này, khi mùa xuân đến, thắng lợi sẽ đến. Các ngươi không cần nghĩ đến đường lui, không cần nghĩ đến tình hình sau khi thất bại. Hai tháng trước đây, các ngươi đã từng thất bại một cách nhục nhã. Chuyện như vậy sẽ không lặp lại nữa. Mùa đông này, mỗi tấc đất dưới chân các ngươi sẽ đều bị nhiễm đầy máu đỏ, hoặc là của các ngươi, hoặc là của kẻ thù, của Oán Quân, của người Nữ Chân. Ta không cần nói cho các ngươi biết là sẽ gian khổ tới mức nào, bởi vì đây chính là sự tình gian nan nhất trên thế giới mà các ngươi có thể nghĩ đến. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, khi nơi này máu chảy thành sông, ta và các ngươi vẫn ở cùng một chỗ, tất cả các tướng quân ở đây,... Và cả đám quân tướng lung tung lộn xộn ở đây, vẫn ở cùng một chỗ với các ngươi, huynh đệ của các ngươi, vẫn ở cùng một chỗ với các ngươi. Một triệu người Biện Lương ở cùng một chỗ với các ngươi. Mệnh số của thiên hạ này ở cùng một chỗ với các ngươi. Bại thì ngọc nát đá tan. Thắng thì các ngươi đã làm được chuyện khó khăn nhất trên thế giới này.
Khi hắn nói đến "đám quân tướng lung tung lộn xộn ở đây", liền vẫy tay phất phất về đám tướng lĩnh trung tầng ở bên cạnh, nhưng không người nào bật cười cả.
- Cho nên, kể cả thắng lợi, kể cả hết thảy những sự tình lung tung lộn xộn, đều là những chuyện chúng ta nghĩ đến. Các ngươi rất may mắn, tiếp theo chỉ có một việc để các ngươi nghĩ. Đó chính là, tiếp theo, ở bên ngoài tới, mặc kệ có bao nhiêu người, Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân, Quách Dược Sư, Hoàn Nhan Tông Vọng, Oán Quân, người Nữ Chân, mặc kệ là một ngàn người, mười ngàn người, cho dù là một trăm ngàn người. Các ngươi đều chôn hết thảy bọn chúng ở đây, dùng tay của các ngươi, chân, binh khí, răng của các ngươi, cho đến khi ở đây rốt cục không thể còn chỗ để chân người nữa. Cho đến khi người đi ở trong máu, xương cốt và nội tạng ngập đến cổ chân của ngươi...
Trên đài gỗ kia, thanh âm cao vút của Ninh Nghị đã nương theo gió tuyết cuốn ra ngoài. Trong nháy mắt này, hắn ngưng lại một chút, sau đó thản nhiên và đơn giản hoàn thành bài diễn văn.
Hắn nói:
- Sát!
Xung quanh trầm mặc một chút, sau đó có người bên cạnh nói:
- Sát!
Tiếp đó thanh âm của mọi người cũng vang lên theo:
- Sát!
Lại là một lát trầm mặc, thanh âm của gần hai vạn người ầm lên như sấm:
- Sát..
Cuồn cuộn khắp cả mây trời, khiến cả mặt đất cũng phải chấn động.
Dưới mặt bằng Hoàng Hà có mạch nước ngầm mãnh liệt. Không lâu sau, ngoài thung lũng xuất hiện bóng dáng của đại quân Thường Thắng Quân.
Trương Lệnh Huy và Lưu Thuận Nhân đứng trên sườn dốc tuyết nhìn tình hình mảnh doanh trại bên kia.
Trên nơi đóng quân đó, quả thật có một đoạn đường trống trải, nhưng tới phía trước là hàng đóng tuyết đọng, cự mã, chiến hào, vv... Hợp thành một mảnh đất khó có thể khởi xướng xung pong. Mảnh đất này vẫn kéo dài mãi đến tận bên trong doanh trại.
Nhưng tường của doanh trại của không cao. Trong lúc gấp gáp, có thể xây dựng được phòng tuyến bảo vệ cao hơn một trượng để bởi vì xung quanh đã là không dễ dàng. Ngay cả có một số chỗ có cọc gỗ nhọn, có gắn rừng thương, thì tác dụng ngăn cản của nó chỉ sợ vẫn không bằng tường thành của một tòa thành nhỏ.
- Vì sao bọn họ lựa chọn đúng giữ ở đây?
- .... Nguyên nhân là vì phía sau là Hoàng Hà à?
Rất nhanh, Lưu Thuận Nhân liền nghĩ đến chuyện này.
Khi Tông Vọng tiến đến tấn công Biện Lương đã giao cho Oán Quân một nhiệm vụ, đó là phải tìm ra thế lực muốn phá vỡ để Hoàng Hà. Quách Dược Sư lựa chọn Tây Quân là bởi vì đánh bại Tây Quân sẽ chiếm được công lao lớn nhất. Nhưng hiện tại quân đội triều Vũ đang áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, lân cận Biện Lương đều có không ít thành trì bị vứt bỏ. Sau khi quân đội tan tác, muốn chọn bất cứ một thành trì kiên cố nào để đóng giữ đều rất dễ dàng, nhưng đội quân trước mặt này lại cố tình lựa chọn một thung lũng không có đường lui. Vậy thì đáp án đã quá rõ ràng!
Lúc trước, người Nữ Chân cố tình thu thập tin tức tình báo xung quanh Biện Lương, nhưng một thời gian về sau, xác định được rằng quân đội triều Vũ bị đánh tan tác liền mất hết quân tâm, người Nữ Chân cũng không quá mức để ý tới bọn họ nữa. Tuy nhiên lúc này để ý mới phát hiện ra rằng địa phương trước mặt này quả nhiên rất phù hợp với miêu tả phá vỡ đê Hoàng Hà.
Về phương diện khác, lúc trước ở bên sông Triều Bạch, vốn Quách Dược Sư muốn quyết một trận cao thấp với đại quân của Tông Vọng, nhưng Trương Lệnh Huy và Lưu Thuận Nhân lại phản bội khiến y không thể không đầu hàng Tông Vọng. Lúc này cho dù Quách Dược Sư đã chấp nhận số mệnh, nhưng nếu nói không còn hiềm khích với hai huynh đệ này nữa thì tuyệt đối là không thể. Dù cùng làm việc dưới tay người Nữ Chân nhưng vẫn giữ thái độ đề phòng lẫn nhau. Nếu lúc này có thể trừ khử mối lo trong lòng Tông Vọng đang hiện ra trước mắt kia, đó chắc chắn sẽ là một công lớn.
- Nhưng nghe nói ở đây đóng gần hai vạn quân đội. Như vừa rồi chứng kiến, chiến lực rất không tầm thường. Binh lực của chúng ta chỉ hơn một vạn người, nếu bọn chúng liều chết chống cự, sợ rằng sẽ tổn thương nguyên khí...
Sau khi thảo luận, Trương Lệnh Huy ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Hai ngàn kỵ binh vừa mới ngăn cản đường đi của bọn họ đã thể hiện khí thế kinh người, nhất là khả năng phối hợp đồng loạt phát động thì quân đội bình thường không thể nào làm được. Phải biết rằng trên chiến trận, khí huyết dâng cao, cho dù là quân đội bình thường đã trải qua huấn luyện, khi chiến tranh cũng khó tránh được có người bởi vì cảm xúc dâng trào mà không hòa cùng tiết tấu với đồng đội ở bên cạnh được. Đám người Trương Lệnh Huy cũng đã chém giết nửa đời người trên chiến trường, lúc trước mặt dù hơi chút kinh hãi nhưng cũng là đang chờ đợi khi khí thế của đối phương hơi loạn thì bọn họ sẽ phát lệnh tiến công.
Nhưng mãi đến tận cuối cùng, đối phương vẫn không hề lộ ra sơ hở. Lúc ấy, đám người Trương Lệnh Huy đã không kìm nỗi muốn áp dụng hành động thì đối phương lại đột nhiên rút đi khiến trong lần giao phong đó, chẳng khác nào là đối phương đã thắng. Trong vòng nửa ngày tiếp theo, nếu quân đội dưới tay phải chiến đấu với đối phương thì sợ rằng đã có ám ảnh trong tâm lý. Cũng chính vì vậy mà bọn họ mới không nhanh chóng ngậm đuôi đuổi theo mà chỉ không nhanh không chậm bám theo phía sau.
Nếu tất cả quân đội của đối phương đều có tố chất như vậy thì chiến đấu trực diện đều có thể ăn sạch cả quân mình, huống chi bọn họ còn chiếm địa lợi phòng thủ.
- Tuy nhiên... Lúc trước quân đội triều Vũ đã đại bại tán loạn. Nếu lúc trước chúng có chiến lực như thế này thì tuyệt đối không thể nào bại đến thế được. Nếu là người và ta, cho dù sau này trong tay thu thập được chút tinh binh, muốn đánh lén đồi Mưu Đà, trong tình huống không đủ binh lực, có dám lưu lực để lại một đám quân ở đây không?
Lưu Thuận Nhân phân tích một hồi:
- Bởi vậy ta kết luận, trong thung lũng này, quân lính thiện chiến chẳng qua chỉ hơn bốn ngàn mà thôi, còn lại đều là bại binh tạo thành. Chỉ sợ bọn chúng ngay cả ra ngoài thung lũng cũng không dám. Nếu không tại sao lại có thể mạo hiểm lấy bốn ngàn đi tấn công mười ngàn chứ?
Lúc này quân đội Nữ Chân là đội quân hùng mạnh nhất thiên hạ, lấy hơn mười ngàn người canh giữ đồi Mưu Đà, cho dù là người có lợi hại tới mức nào, tự đại tới mức nào, chỉ cần trên tay vẫn còn dư lực, sợ rằng cũng không đến mức dùng bốn ngàn người đi đánh lén. Với tính toán như vậy liền có thể suy luận được rõ ràng tình hình quân đội bên trong thung lũng.
Lấy một vạn sáu ngàn quân yếu kém hoàn lẫn với bốn ngàn tinh binh, đương nhiên có thể sẽ được bốn ngàn tinh binh nâng đỡ lên. Nhưng nếu những người khác thật sự quá yếu thì rốt cục hai vạn quân lẫn lộn này hay là chỉ bốn ngàn quân tinh nhuệ thuần túy, đâu mạnh đâu yếu thật sự là rất khó nói. Trương Lệnh Huy và Lưu Thuận Nhân đều hiểu rất rõ tình hình của quân đội triều Vũ nên tối nay cho đại quân hạ trại tại đây, trong lòng tính toán khả năng thắng bại. Rạng sáng ngày hôm sau, quân đội sẽ khởi xướng tiến công đối với thung lũng Hạ Thôn.
Gió tuyết vẫn còn đang tiếp tục, bầu trời đêm vẫn đen kịt một mảnh. Quân canh giữ Hạ Thôn đã phát hiện dị động của Oán Quân. Có người há miệng thở ra một làn sương trắng, có người lấy tuyết đọng lau mặt, vệ sinh hàm răng trắng. Có binh lính kéo cung, có người nâng tấm chắn. Lại có người vung vẩy cánh tay, quát lên một tiếng "A" ngắn ngủi trong bóng đêm.
Chỉ sau hai tháng, cuộc chiến tranh người chết ta sống lại vô tới một lần nữa như thủy triều.
Cũng không còn khả năng lui nữa...
Ninh Nghị đi lại trong đám người:
- Truyền lệnh chuẩn bị sẵn sàng nã pháo!
- Không thể!
Đám người Tần Thiệu Khiêm, Nhạc Phi lập tức đưa ra phản bác. Tần Thiệu Khiêm nhìn tiểu tướng bên cạnh, trong ánh mắt có chút khen ngợi. Nhạc Phi chắp tay, lui lại phía sau.
- Vì sao?
- Đầu tiên phải gặp máu đã.
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Hai bên đều gặp máu.
- Chỉ có gặp máu, mới có thể lập tức hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.
Ninh Nghị gật gật đầu, hắn đúng là vẫn còn chưa đủ hiểu biết đối với chiến tranh.
Đợt cung tiễn thứ nhất bay lên trong bóng đêm, xuyên qua không trung hai bên, hạ xuống. Có mũi tên rơi trên mặt đất, có mũi tên bắn vào lá chắn... Có người đã ngã xuống.
Trong bóng tối lờ mờ, mùi máu tanh dày đặc tràn ra. Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, toàn bộ thung lũng chỉ có lơ thơ chút ánh lửa, mọi người đều ngưng tụ lại thành một thể. Trong bóng tối mờ này, tiếng kêu thảm thiết càng trở nên kích động con người hơn. Những người phụ trách cứu chữa tiến lên, kéo những người bị thương xuống dưới. Ninh Nghị nghe thấy có người hô:
- Không có việc gì! Không có việc gì! Đừng động vào ta! Ta chỉ là bị thương một chút ở trên đùi, vẫn còn có thể giết người!
Trên cánh đồng tuyết ngoài doanh trại, tiếng bước chân sàn sạt đang càng lúc càng trở nên quyết liệt. Mặc dù không đứng nhìn từ trên cao nhưng Ninh Nghị vẫn có thể biết rằng đám quân lính Oán Quân đang nâng lá chắn xung phong đến đây. Tiếng hò hét đầu tiên là truyền đến từ xa xa, dần dần giống như thủy triều mãnh liệt về tới, biến thành tiếng gào thét kịch liệt!
Sau hai đợt cùng tiện, tiếng hò hét đã lên đến tường doanh trại. Đối với cuộc chiến đấu quên mình như thế này thì tường doanh làm bằng gỗ chỉ cao hơn một trượng này thực sự không có tác dụng quá lớn. Ngay trong nháy mắt đánh giáp lá cà này, tiếng hò hét trong tường đột nhiên vang lên "Sát.....!"Xét rách bóng đêm. Nham thạch khổng lồ va chạm với thủy triều! Cây thang đáp lên tường doanh, móc câu bay lên. Đám binh lính phương bắc bên ngoài Nhạn Môn Quan nâng cao lá chắn, hò hét, mãnh liệt đánh tới. Trong tường doanh, đám binh lính mấy ngày qua vừa mới trải qua rất nhiều huấn luyện đơn điệu cũng biểu hiện ra thái độ hung hãn tương tự, vung đao, đối xạ cao thấp. Trong nháy mắt tiếp xúc, sóng máu ầm ầm tràn ra...
Mùa đông năm Cảnh Hàn thứ mười ba, ngày mùng một tháng mười hai. Rạng sáng, ở trên thành Biện Lương đang lung lay sắp đổ, chiến sự của một ngày mới còn chưa bắt đầu. Nhưng ở thung lũng Hạ Thôn cách đó gần ba mươi dặm, một chiến trận khác có tính chất quyết định đã lặng lẽ triển khai với mồi lửa là sự tiến công của Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân. Lúc này còn không có bao nhiêu người ý thức được tầm quan trọng của chiến trường chỗ này. Đa phần ánh mắt mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cuộc chiến tấn công và bảo vệ thành Biện Lương. Mặc dù có người ngẫu nhiên dõi ánh mắt tới đây thì cũng chỉ cho rằng nơi Hạ Thôn này rốt cục cũng khiến cho Oán Quần chú ý, nên mới triển khai công kích để trả thù.
Đối với việc nơi này chiến đấu hăng hái, anh dũng và ngu xuẩn, có người cười nhạo, có người tiếc hận, cũng có người kính trọng. Bất kể là có tâm tình như thế nào thì các đội ngũ còn lại ở lân cận Biện Lương cũng khó có thể đi giải vây cho kinh thành trong tình hình như thế này. Đây chính là một sự thật không thể tranh cãi. Đối với việc trận chiến đấu ở Hạ Thôn này có thể đưa đến tác dụng gì, ít nhất là ngay từ đầu, không có ai có chờ mong gì. Nhất là khi Quách Dược Sư tập trung ánh mắt tới bên này, tập trung toàn bộ hơn ba vạn sáu ngàn quân của Oán Quân vào chiến trường này, đối với chiến sự ở đây, mọi người cũng chỉ mong đợi xem bọn họ có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày thì tan vỡ hoặc đầu hàng!
Bất kể như thế nào, ngày đầu tiên của tháng mười hai, trong Binh bộ tại Kinh thành, Tần Tự Nguyên cũng thu được tin tức cuối cùng từ Hạ Thôn truyền đến: Quân đội của ta đã đúng như dự định, tiến vào cuộc chiến ác liệt. Bắt đầu từ giờ, Kinh thành, Hạ Thôn đều là một thể. Sinh thì cùng sinh, tử thì cùng tử. Mong các ngài ở Kinh thành bảo trọng, sau khi qua trận chiến này, mong được gặp lại.
Tin tức này vừa đơn giản lại vừa kỳ quái. Nó như cách nói chuyện của Ninh Nghị, lại như cách nói chuyện của Tần Thiệu Khiêm, như cách nói của cấp dưới với cấp trên, như của đồng nghiệp gửi cho nhau, lại như của đứa con gửi cho người cha.
Khi Tần Tư Nguyên đi ra đại sảnh Binh bộ thì nhận được tin này. Ông xem xong tin liền đút nó vào ống tay áo, đứng lại dưới mái hiên. Tùy tùng chỉ thấy ông lão chống quải trường đứng đó. Phía trước ông là đường cái hỗn loạn. Binh lính, tuấn mã qua lại đã làm cho con đường cực kỳ lầy lội. Gió tuyết đầy trời. Ông lão đối mặt với hết thảy, đôi bàn tay bởi vì ra sức nắm chặt mà nổi đầy gần xanh. Đôi môi mím chặt, ánh mắt kiên định, uy nghiêm, trong đó có chút hỗn loạn, còn có cả sự hung bạo.
Mấy ngày qua, vẻ mặt của ông đại đa số thời điểm đều là như vậy. Ông giống như là đang tác chiến với hết thảy khó khăn. Với ánh mắt này, ngay cả người Nữ Chân, cả đất trời, và cả thân thể của ông, không ai, không cái gì có thể đánh ngã ông được.
Mà dường như, trước khi đánh ngã ông, cũng không ai có thể đánh ngã tòa thành trì này được.
Người Nữ Chân vẫn đang tiếp tục công thành.
Sau lúc này, có rất nhiều rất nhiều người không thể gặp lại được....
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
50 chương
90 chương
152 chương