Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 674 : Ngưng đông tuyết hải, sinh tử cự luân (4)
Dịch giả: luongsonbac1102
Khí trời giá rét, mưa tuyết rơi đầy trong sơn cốc, bởi vì hơn hai ngàn người mới đến, bầu không khí càng trở nên sôi động.
Hai ngàn người của Lữ Lương Sơn được bố trí ở một phía sơn cốc, nơi đó trước kia có thôn xóm, giờ hoang tàn đổ nát. Chỗ ở chưa dựng lên, nhưng các thành viên Võ Thụy doanh mang rất nhiều củi tới, đốt lên những hàng lửa trại, bắt đầu nấu cơm, làm đồ ăn. Người của Lữ Lương Sơn liền dựng lều xung quanh lửa trại. Mọi người đi tới đi lui trong sơn cốc, một số thành viên Trúc Ký đã từng đến Lữ Lương Sơn, tới thăm bọn họ, kể về sự hy sinh của những bằng hữu mới đây, lòng đầy căm phẫn.
Không bao lâu, đám Tần Thiệu Khiêm cũng tới thăm bọn họ. Trong thoáng chốc, xung quanh đều yên tĩnh lại, mọi người tập hợp trên bãi đất trống. Tần Thiệu Khiêm nói vài lời hoan nghênh và cảm tạ, sau đó Ninh Nghị đứng trước mặt mọi người một lúc lâu, đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, phất phất tay:
- Chiến trường hung hiểm, không ngờ các ngươi tới đây, nhưng rất cảm tạ các ngươi. Thôi được, tiếp tục làm việc đi, khi nào rảnh rỗi, ta lại sang nói chuyện phiếm với các ngươi.
Hắn nói ngắn gọn, đương nhiên mọi người cũng không nói nhiều, chỉ là có người nhìn thấy thân thể suy yếu của hắn, ánh mắt lộ vẻ sự quan tâm thân thiết.
Uy tín của Ninh Nghị ở Lữ Lương Sơn khá cao, lấy Hồng Đề, tiếp nhận người của Lương Bỉnh Phu, sau đó sắp xếp, quy hoạch mọi việc trong núi rõ ràng đầu ra đấy. Trong quân đội Lữ Lương Sơn, đa phần là đã từng trải qua những ngày khốn khổ, quá nửa từng gặp Ninh Nghị, ngay cả những người chưa từng gặp do gia nhập sau vào Thanh Mộc trại, cũng nghe kể đi kể lại nhiều lần về vị thư sinh từ bên ngoài tới này. Với thân phận như vậy, từ Lương Bỉnh Phu tới Ninh Nghị, đã trở thành một câu chuyện truyền kỳ ở Thanh Mộc Trại.
Lúc Lương Bỉnh Phu còn sống, hầu như chỉ miễn cưỡng duy trì sinh hoạt của toàn trại mà thôi, lúc ấy có lẽ không ai nghĩ ông ta lợi hại gì. Nhưng sau khi Lương Bỉnh Phu qua đời, cuộc sống trên núi lại trở nên khá giả hơn, nhớ lại ngày xưa ông ta dốc hết tâm huyết, hết lòng lo lắng cho cả sơn trại, nên mới có người rơi lệ vì ông ta.
Sự cảm động của mọi người dành cho ông ta, một phần là do Ninh Nghị tác động. Sau khi Lương Bỉnh Phu qua đời, trong lúc làm lễ truy điệu ông ta, Ninh Nghị bèn kể lại chuyện cũ của Lương Bỉnh Phu và sư phụ của Lục Hồng Đề, năm xưa Lương Bỉnh Phu vào núi gặp phỉ, được sự phụ Hồng Đề cứu. Bởi vì một câu hứa hẹn, Lương Bỉnh Phu sống nốt nửa đời còn lại ở Lữ Lương Sơn, cho đến lúc chết vẫn không hề kết hôn, không con không cái. Khi nghe Ninh Nghệ thuật lại câu chuyện đầy tình cảm nói trên và những lời lẽ của Lương Bỉnh Phu lúc sắp chết, hơn một nửa người của Lữ Lương Sơn đều bật khóc.
Thành tâm cũng được, Thao túng cũng được, có một số người vì mang sẵn định kiến về phẩm hạnh, cho rằng người già lúc sắp chết, có lẽ không muốn chuyện riêng tư của mình bị người khác biết. Ninh Nghị không thể xác định chuyện này, tuy nhiên từ sau khi hắn kể lại chuyện đó, từ sư phụ của Hồng Đề, Lương Bỉnh Phu, rồi tới Lục Hồng Đề, Ninh Nghị, ba đời thủ lĩnh đã thật sự trở thành linh hồn của Thanh Mộc trại. Trong khi ở những trại khác trên Lữ Lương Sơn, việc trại chủ mới tới, giết trại chủ cũ để lên thay, chỗ nào cũng có, chứ không có loại chuyện khiến người ta cảm thấy đáng nhớ như thế này.
Từ đó về sau, khi mọi người nhớ đến Lương Bỉnh Phu, đối với nhiều việc, đương nhiên bởi vì cảm kích mà có phần khuếch đại. Nhưng mặc kệ hình tượng mọi người đắp nặn cho Lương Bỉnh Phu có chân thực hay không, Ninh Nghị tin rằng, ở trên trời ông lão kia có linh thiêng thì cũng sẽ vui mừng vì tình trạng hiện nay của trại. Trước kia ông ta chăm nom cho trại, tất cả đều là vì sư phụ của Hồng Đề, hôm nay hai người đoàn tụ ở trên trời, có lẽ đã rất hạnh phúc, đề nghị sẽ không quan tâm người trần đánh giá thế nào về mình.
- Chuyện lần này, nói thật là có phần không muốn các ngươi tới đây. Quân Nữ Chân rất lợi hại, khụ... Tình hình ở đây các ngươi cũng đã thấy, ngày hai 25 tháng 9, hai mươi vạn người bị đánh bại, sau đó lại lần lượt đánh ba trận nữa, số lượng đã lên tới ba mươi vạn người. Lữ Lương Sơn chắp vá như vậy, rất vất vả mới được như hôm nay, ta không muốn các ngươi bị thất bại ở chỗ này.
- Dù là đồng hay thiếc, đều nhờ lửa luyện ra, hôm nay ta tới, thấy tinh thần những người này có vẻ không đến nỗi tệ, không giống binh lính chiến bại.
- Cũng tốn rất nhiều công sức, mới có thể làm nhân tâm biến chuyển, rất nhiều người đã chết, gần đây thu nhặt, tập hợp được hơn vạn người, có thể miễn cưỡng đánh một trận. Nhưng trong tay Tông Vọng là mấy vạn quân, đó là đội quân hùng mạnh có thể quét sạch thiên hạ, cho dù là hai chọi một, chúng ta cũng không nắm chắc phần thắng, thực sự là không có gì để lạc quan cả!
- Chính là vì như thế, chúng ta mới càng càng phải tới. Lúc xuất phát, ta có hỏi bọn họ, các huynh đệ trên núi đều sẵn lòng đánh một trận vì ngươi. Trước kia ngươi đã từng nói, chúng ta luyện binh, đó là vì quân Nữ Chân. Sự lợi hại của Liêu binh, chúng ta đã thấy, nhưng chưa thấy sự lợi hại của quân Nữ Chân, chỉ có điều ngươi lại bị thương...
Ngón tay ở trên bàn, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay.
- Ke...é...et!
Có tiếng mở cửa. Ngón tay rút về.
Quyên Nhi sửa soạn chăn đệm ở bên ngoài, rồi lại chạy đi.
- Lúc khởi hành, chiến mã Thanh Mộc cũng không nhiều như vậy, hôm nay lúc tới nơi, ta cũng giật mình. Số kỵ binh có thể sử dụng được của Võ Thụy doanh, cũng chỉ nhiều hơn một chút...
- Trên núi còn để lại mấy trăm con ngựa đấy! Theo chỉ bảo trước kia của Lập Hằng người, chúng ta vẫn luôn nghĩ cách mua ngựa. Người Kim cấm mua bán ngựa chiến, Võ triều không mua được, nhưng đối với việc mua bán giữa hai bên, chúng ta lại có chút ít quan hệ, về sau liên hệ được với một đường dây của người Kim, họ rất thích thư họa và các món đồ quý giá của Võ triều, chúng ta mất nhiều công sức mới khai thông được quan hệ. Nhưng kế tiếp cũng thú vị, thủ hạ do một đại nhân vật của Kim quốc phái tới, lén lút liên lạc với chúng ta, nói rằng mặc dù chủ nhân của hắn thích mấy thứ đó, nhưng bất quá chỉ học đòi văn vẻ, không biết phân biệt vật thật, giả, chỉ cần thông đồng với các cấp dưới, là có thể vàng thau lẫn lộn, trao đổi hàng nhái...Thật ra cũng không dễ tìm được thư họa, đồ quý giá thượng hạng, chúng ta bèn dùng tiền thông đồng với các cấp dưới của người Kim, sau đó...những chiến mã liền ùn ùn kéo tới. Bọn người Kim đó tưởng là chúng ta muốn làm phản Vũ triều...Chỉ đáng tiếc là số hàng đầu tiên là chính phẩm...
- Chính phẩm không sao, việc buôn bán phải giữ chữ tín, chỉ cần có ngựa, hắn muốn đồ tốt, muốn bao nhiêu ta cho hắn bấy nhiêu. Hiện giờ không phải là lúc quý trọng tranh thư họa, đồ cổ. Dùng hàng giả có thể để lại tai họa ngầm, nếu đối phương có quan hệ với tầng lớp cao của người Kim, khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ phân biệt được thật giả. Có được quan hệ như vậy không dễ dàng, nếu để mất đi là rất đáng tiếc. À, người đó tên là gì?
- Vẫn đang điều tra. Sau lưng y, hình như là một quan lớn tên là Ma Tín, phía sau còn có người khác không, cũng khó xác định. Vậy kế tiếp có cần phải giao hàng chính phẩm cho bọn họ? Chỉ sợ đã giao đồ tốt, sau này không thể lấy lại được nữa.
- Trước mắt cứ như vậy đi, sau đó nếu muốn lâu dài, ta sẽ lại tìm biện pháp. Trong tình thế trước mắt, các tác phẩm nghệ thuật như tranh thư họa, đồ cổ quý giá cũng không tính là gì. Biện Lương mà bị phá, tất cả đồ dùng gia đình đều phải bị đập nát, ta thà đổi cả thành Biện Lương để lấy mười vạn quân tinh nhuệ của Nữ Chân.
- Ừ.
- Tuy nhiên, thường ngày huấn luyện như thế nào? Xuống ngựa trông rất đẹp, nhưng sức chiến đấu thế nào?
- Dựa theo lời Lập Hằng nói lúc ở trên núi, việc huấn luyện không đến nỗi tệ, cố gắng xung trận chỉnh tề, trên lưng ngựa bắn tên. Mặt đất Lữ Lương không bằng phẳng, muốn giữ đội hình, còn khó hơn trên đất bằng. Khi tới bên này, ngược lại càng dễ dàng hơn. Ồ, chúng ta còn thường xuyên nã pháo bên cạnh những chiến mã này...
- Cô gia, tới lúc uống thuốc rồi.
- À, được. Ôi, đắng quá!
- Hì hì, chào Lục cô nương.
- À...Quyên Nhi cô nương, xin chào.
...
- A, ta ghét uống loại thuốc này, đắng quá... Ồ, cũng huấn luyện cả việc nã pháo?
- Hẳn là không thành vấn đề, lần này chúng ta còn mang Du mộc pháo tới, trong đó có mấy khẩu từng bắn thử nghiệm đạn bằng sắt. Sắt từ lò luyện bên đó có tốt, có xấu...Còn có cả địa lôi.
- Cót két, cót két...
Hai người ở trong phòng hàn huyên hồi lâu, Quyên Nhi lay lay của mấy cái, cuối cùng Ninh Nghị cười, lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Đừng lay nữa, có việc cứ nói.
- Ưm...phòng của Lục cô nương, ta đã sửa soạn xong, đang nghĩ...không biết khi nào dẫn Lục cô nương qua...
Quyên Nhi đoan trang chính khí đứng đó, một mực duy trì hình tượng của một nha hoàn làm tròn bổn phận, khóe miệng Ninh Nghị hơi nhếch lên như muốn cười, Hồng Đề liếc hắn một cái, cúi đầu đứng lên.
- Vừa sang bên này, ta còn phải đi xem tình hình bọn Hàn Kính hạ trại như thế nào. Bây giờ nhờ Quyên Nhi cô nương dẫn ta đi xem phòng ở đâu trước đã.
- Được.
Quyên Nhi gật đầu cười.
Căn lều dành cho Hồng Đề ở không xa bên cạnh, Quyên Nhi dẫn nàng đi không bao lâu đã quay trở lại. Ninh Nghị đang ngồi trước đèn xem các tin tức báo cáo tình hình nơi trú quân ngày hôm nay. Mới vừa rồi tiếp đãi Hồng Đề, trên bàn còn chút đồ ăn vặt, Quyên Nhi lặng lẽ tới thu dọn, sau đó lại lặng lẽ dọn giường chiếu, rồi mới ra căn phòng nhỏ bên ngoài ngồi, chờ Ninh Nghị sai bảo. Tuy nhiên, đợi đến lúc Ninh Nghị dụi mắt dưới ánh đèn, nàng không nhịn được, dè dặt bước vào.
- Cô gia.
- Hả?
- Cô gia, ngài tức giận phải không?
- Chuyện của Hồng Đề ấy à? Khi nào ta lại giận vì mấy chuyện này chứ!
- Vậy...Cô gia và Lục cô nương...
- À, ý ngươi là...có loại quan hệ kia không chứ gì?
- Hơ...Ta muốn nói... đúng là quan hệ đó...Ưm, mà...
Quyên Nhi đắn đo một lát, có chút khó nói. Ninh Nghị mỉm cười:
- So với cái gọi là hồng nhan tri kỷ, thì đã tiến thêm một bước. Ừ, là có. Quan hệ giữa ta và Hồng Đề, hẳn là như quan hệ giữa ta và Vẫn Trúc cô nương, lúc ta đến Lữ Lương Sơn, có xảy ra chương này. Chuyện này là ta có lỗi với Đàn Nhi, Vân Trúc. Tuy nhiên, chuyện cho tới lúc này, cũng không có cách nào nói dối.
Sắc mặt Quyên Nhi biến đổi, đứng đó xoắn xoắn ngón tay, hầu như xoắn chúng chuyển thành màu xanh:
- Ta...Ta cũng không nói là... Chuyện đó... Chuyện đó...
- Không sao.
Ninh Nghị đứng dậy, nhẹ nhàng kéo tay Quyên Nhi, để nàng ngồi xuống bên bàn:
- Ngươi ngồi đi, không cần phải như vậy. Với tư cách người nhà, hoặc là vì Đàn Nhi mà tức giận, người đều không có gì sai. Bất luận nói như thế nào, về mặt này, ta có cái tật xấu hoa tâm, chuyện này xét cho cùng, dù là đối với tiểu thư của ngươi, đối với Vân Trúc, cả đối với Hồng Đề, ta đều có lỗi.
- Nam nhân...tam thê tứ thiếp, thật ra thì...
Giọng của Quyên Nhi nhỏ như tiếng mũi kêu, nói một cách khó khăn.
- Không, đừng nói như vậy. Trước kia ta cũng viện cớ bào chữa cho mình như vậy, nào là vì thương xót, nào là vì không bỏ được, vì nhẹ dạ, vân vân, nhưng trên thực tế đó vẫn là hoa tâm. Về mặt này, tiểu thư của ngươi rất dung túng cho ta, Vân Trúc cũng vậy, nhưng đó không phải là nguyên nhân, mà xét cho cùng, đều do ta gây ra.
- Cô gia coi tiểu thư, Thiền Nhi, Vân Trúc, Cẩm Nhị cô nương, không như người bên ngoài. Nam nhân khác tam thê tứ thiếp, đều coi nữ nhân là đồ chơi...
- Ừ, cho nên ta cũng có thể tự an ủi mình một chút vì điều đó.
Ninh Nghị mỉm cười, rồi ngừng lại một chút:
- Bất kể thế nào, toàn bộ chuyện này, là như thế. Nhưng...tối hôm nay, thực sự là Lục cô nương phải đi quan sát tình hình hạ trại, hơn nữa, thủ hạ của nàng hơn hai ngàn người, ở đây hơn vạn người đều nhìn vào nàng ấy, nàng sẽ không thể ở cùng một chỗ với ta một cách lộ liễu, bởi vậy người bố trí một gian phòng cho Lục cô nương, là cần thiết.
Hắn thở dài:
- Bất kể như thế nào, đây có thể là tình trạng mà sau này nhà chúng ta phải đối mặt, người biết là được rồi. Ta cũng đã cố gắng hết sức kiềm chế sự phóng túng của mình, cho dù người nghĩ cô gia của mình là người tốt hay người xấu, ừm, thì cứ nghĩ là người xấu đi, trong bụng oán thầm vài câu, ngoài miệng mắng vài câu, ta có thể chịu được. Trước mắt còn có rất nhiều việc, ta xin ngươi cứ tiếp tục làm, đừng bỏ mặc là được rồi.
Ninh Nghị vừa cười vừa nói những lời này, khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Quyên Nhi đỏ lên:
- Ta...ta không nghĩ cô gia là người xấu đâu! Ta...ta chỉ là một nha hoàn, hơn nữa...Cô gia là người tốt.
- Ừ, người tốt pha xấu...
- Vậy...Ta nghe nói, Lục cô nương là giang hồ nữ hiệp, võ lâm cao thủ, rất biết chữa thương này nọ. Ta...có nên gọi nàng ấy đến, còn ta...ta đi chỗ khác ở...
Quyên Nhi nhìn Ninh Nghị chờ đợi.
Ninh Nghị nhíu mày suy nghĩ một lát:
- Hơ...ta cảm thấy...thương thế trên người ta có thể thật sự cần Hồng Đề hỗ trợ, ngươi...tìm cho mình một phòng khác cũng được.
- Dạ.
Mặt Quyên Nhi lộ vẻ mất mát, gật gật đầu, ra ngoài dọn phòng, mang chăn đệm đi...
Sau khi nàng đi rồi, Ninh Nghị nhìn cửa phòng kia, thở dài, rồi bĩu môi;
- Bây giờ đã biết ta là người xấu rồi đó...
*****
Hai ngàn người của Thanh Mộc trại ban đêm mới tới, muốn đóng quân, ngoại trừ vấn đề lều bạt, nơi nhốt chiến mã, còn có rất nhiều vấn đề về quy củ về hạ trại, canh gác này nọ cần giải quyết. Tuy Hồng Đề tới tìm Ninh Nghị, nhưng trên thực tế, đương nhiên không thể công khai bàn việc tư, sau khi rời khỏi lều của Ninh Nghị, liền đi kiểm tra tình hình hạ trại, lại phối hợp với người phụ trách sơn cốc về các vấn đề tuần tra, điều phối.
Cũng may là lúc này trong sơn cốc, người phụ trách công việc hàng ngày phần đông là người của Trúc Ký, cũng có người từng đến Lữ Lương Sơn, việc phối hợp giữa hai bên, cũng không có gì phiền phức. Hồng Đề ở đó tuần tra một lúc, rồi giao sự vụ cụ thể cho Hàn Kính. Trên thực tế, ở sơn trại, Hồng Đề cũng không gần gũi với mọi người, nếu không, e rằng sẽ có rất nhiều người hỏi thăm về thương thế của Ninh Nghị.
Giải quyết xong mọi việc, lúc nàng quay về, trời đã gần khuya. Một bóng người cô độc, vừa chà xát hai tay vừa đứng ở cửa gian phòng của nàng, Hồng Đề nhìn lại, thì ra là Quyền Nhi.
- Quyên Nhi cô nương.
Hồng Đề hơi bất ngờ:
- Đã muộn thế này rồi, sao cô nương còn ở đây chờ ta?
- Lục cô nương.
Quyên Nhi vái chào Hồng Đề:
- Ta...ta tới đây xin lỗi...
- Hả? Vì sao?
- Ta...à, giữa cô nương và cô gia...
Quyên Nhi ấp a ấp úng, Hồng Đề mỉm cười, bước tới cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, rồi tới mở cửa:
- Vào phòng rồi nói sau, trong phòng ấm áp hơn.
Trên thực tế, trước đây hai người từng gặp nhau ở Hàng Châu. Khi Ninh Nghị lưu lạc đến Hàng Châu, Đàn Nhi vòng trở lại tìm hắn, dọc đường có Hồng Đề lấy thân phận nữ hiệp cùng đi, Quyên Nhi cũng ở đó, tuy nhiên lúc đó Hồng Đề hóa trang thành một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dù hai người có nói chuyện với nhau, nhưng lúc này gặp Hồng Đề với khuôn mặt thật, tuy Quyên Nhi biết nàng là vị nữ hiệp kia, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác xa lạ.
Mà tính cách thật của Hồng Đề hơi ôn hòa, khi lần đầu tiên gặp gỡ Ninh Nghị, nhìn bề ngoài như cứng rắn, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn là tính cách của một cô gái nông thôn, bởi vậy sau đó mới bị Ninh Nghị lừa gạt mấy lần. Chỉ là nàng làm trại chủ nhiều năm, đặc biệt là với sự hỗ trợ của Ninh Nghị, Thanh Mộc trại không ngừng mở rộng, bản thân nàng có bản lĩnh của một tông sư, luôn có khí độ của một bậc tông sư. Lúc này Hồng Đề cầm tay Quyền Nhi, Quyên Nhi cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của đôi tay kia, ngay cả thân thể cũng trở nên ấm áp, trong lòng cảm thấy thân thiết, liền bắt đầu nói đến chuyện mà nàng thấy là quan trọng nhất:
- Lục cô nương, võ công của cô nương cao cường, hắn là có cách chữa thương cho cô gia. Cô gia bị thương đã hơn một tháng rồi, ngày đêm làm việc vất vả, vết thương cũng hồi phục rất chậm. Ta sợ về sau cô gia lưu lại gốc bệnh. Khi ta cho cô gia uống thuốc, Lục cô nương cũng đã nghe mùi thuốc, cô nương là đại cao thủ, xem các vị thuốc có thật sự đúng chưa...
Bị Hồng Đề kéo vào phòng, Quyên Nhi vừa đi vừa nói luôn miệng. Hồng Đề cho Quyên Nhi ngồi xuống trong gian phòng tối om, đi tới phất tay đánh lửa, thắp ngọn đèn lên, rồi quay lại ngồi trước mặt Quyên Nhi, kéo tay nàng:
- Thương thế của Lập Hằng đương nhiên ta đã xem qua, thuốc đã bốc đúng vị rồi. Tuy nhiên bây giờ ta lại thật sự lo lắng cho cô nương, đêm khuya mà còn đứng dưới tuyết lâu như vậy. Cô nương cũng đã làm lụng vất vả một thời gian dài, nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ sinh bệnh đấy!
- Ưm...ta...ta không sao, mấy người bọn cô gia mới thực sự yếu. Trước đây bọn họ bị trọng thương, rồi lại đi đốt lương thảo mà quân Nữ Chân cướp đoạt, lại bị thương lần nữa. Đã vậy còn không nghỉ ngơi, khi vừa gượng dậy được là bắt đầu làm việc, lúc đó mọi người lớp chết lớp bị thương, vì cứu người, cô gia tuyệt nhiên không ngơi nghỉ...
Quyên Nhi vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ mình rất ổn. Tính nàng hơi lạnh lùng, lúc nói chuyện, mặt không lộ vẻ quá đau buồn, nhưng khi nói xong, mắt hơi đỏ lên. Hồng Đề nghe xong, gật đầu.
- Bọn họ như vậy, cũng là không có cách nào, lúc một người đang bị trọng thương, khí không thể đoạn, chút hơi sức còn lại sau thời điểm khó khăn nhất, sẽ giúp người ta tinh tiến. Tập võ cũng giống như vậy, Lập Hằng sử dụng Phá Lục Đạo bừa bãi, gây hại cho cơ thể, ta đã cảnh cáo hắn nhiều lần nhưng không ăn thua, hễ cần dùng là hắn dùng, sau đó ta chỉ có thể giúp hắn điều trị. Việc này, dù Quyên Nhi cô nương không nói với ta, ta cũng sẽ tận lực mà làm.
Quyên Nhi gật đầu, nói mình đã dọn đồ đạc khối lều của Ninh Nghị, đến ở lều bên cạnh. Khuôn mặt Hồng Đề đỏ lên:
- Thật ra, cô nương cũng không cần phải dọn đi, ban đêm...ta cũng không tiện luôn bên đó. Hiện giờ sức khỏe hắn như thế, buổi tối không ai có thể chăm sóc tốt, buổi tối...ta sẽ "Thôi cung quá huyết" (1) cho hắn, phải mất một chút thời gian, giúp hắn thấy khỏe hơn, nhưng làm xong thì...Ừm...Ta lập tức gọi cô nương về, mặc dù như thế cũng hơi phiền phức.
- Không phiền phức gì đâu ạ.
Quyên Nhi vội lắc đầu:
- Ta có thể chờ Lục cô nương gọi ta trở về, ban đêm cô gia cần người chăm sóc, dù sao có ta vẫn tiện hơn, ta...ta vốn là nha hoàn của Tô gia.
Nói tới đây, nàng mỉm cười một cách khả ái, khuôn mặt trắng trong thuần khiết nhưng hơi lạnh lùng, lập tức ửng hồng.
Không lâu sau đó, Hồng Đề liền đến phòng Ninh Nghị, dùng phương pháp Thôi cung quá huyết điều trị cho hắn. Thấy Hồng Đề tới, Ninh Nghị thật sự hơi bất ngờ, hắn cứ tưởng ít nhiều gì Quyên Nhi sẽ cản trở việc này. Hắn đã từng tiếp nhận thủ pháp Thôi cung quá huyết của Hồng Đề, lúc ở Lã Lương Sơn, để giúp thân thể Ninh Nghị khỏe hơn, nàng thường xuyên làm cho hắn. Loại thủ pháp này cũng giống những phương pháp dùng sức người xoa bóp để thúc đẩy sự tuần hoàn của khí huyết khác, nhưng đương nhiên cũng có nhiều khác biệt, dùng ngoại lực tác động tới sự vận hành của khí huyết, đối với Ninh Nghị là rất đau đớn, nhất là trong tình trạng còn bị thương như hiện tại, trong tình huống huyết mạch có tính lắng đọng chứ không trôi chảy, Hồng Đề lần lượt dùng nội lực thúc đẩy vào huyệt vị, cẩng gây ra đau đớn hơn.
Tuy nhiên từ lâu hai người thực chất đã là phu thê, trong thời gian ở Lữ Lương Sơn, đã trải qua chuyện thân mật nhất, động tác của Hồng Đề đương nhiên càng thêm nhẹ nhàng, mà Ninh Nghị cũng không cần làm ra vẻ giữ quy củ gì, lúc này hai người có làm chuyện gì mà người ngoài không tiện nhắc tới, thì cũng là bình thường.
Vì thế, đến tối hôm đó, khi Hồng Đề tới gõ cửa gọi Quyên Nhi trở về, mặt nàng vẫn còn đỏ bừng và hơi nóng, cũng may đã là ban đêm, Quyên Nhi cũng không nhận ra. Tuy nhiên khi trở lại căn phòng nhỏ bên ngoài phòng Ninh Nghị, trong lòng Quyên Nhi cũng không tránh khỏi suy đoán, rốt cuộc hai người làm chuyện gì trong phòng, bởi vậy nàng cuộn mình trong chăn, lăn qua lộn lại, hơi khó ngủ.
Mấy ngày sau đó, tình huống đó lặp đi lặp lại liên tục như vậy...
Kỵ binh của Thanh Mộc trại đến vào ngày 8 tháng 11, từ hôm nay Trúc Ký tiếp tục thực hiện vườn không nhà trống, họ bất chấp mưa tuyết, tới từng nơi rừng hoang núi thẳm, cố gắng đưa mọi người tới khu ngoại ô rộng lớn ngoài thành Biện Lương. Việc huấn luyện hằng ngày trong sơn cốc vẫn tiếp tục, sau khi người của Thanh Mộc trại tới, đôi bên lại có cơ hội giao lưu, so tài.
Trong hoàn cảnh tuyết rơi liên tục, tuy rằng phía Vũ triều vẫn nắm giữ bến đò Hoàng Hà, nhưng do việc điều động lương thực dần dần trở ngại, nhu cầu nhiên liệu sưởi ấm gia tăng, hệ thống cung ứng rối loạn, thậm chí ngưng trệ... đội quân đóng trong sơn cốc của thôn Hạ, cũng gặp không ít vấn đề phức tạp. Tuy nhiên, cho dù khí trời lạnh giá khiến sinh hoạt thêm gian nan, nhưng vẫn là phiền phức nhỏ có thể khắc phục được.
Vấn đề phiền phức lớn nhất, là người Nữ Chân ở Mưu Đà Cương vẫn chuẩn bị công thành, điều những người phương Bắc dũng mãnh này làm Ninh Nghị kinh ngạc nhất là: Dưới khí trời âm hơn mười độ, bọn họ không cần lò sưởi mà vẫn sống sót.
Tuy lúc này đã có giường đất (2), nhưng ở phương bắc, chỉ có người giàu mới có thể hưởng thụ. Trước khi phát động cuộc chiến, điều kiện sinh hoạt rất gian khổ, dưới gió lạnh hai, ba mươi độ, dựa vào lều và lửa trại để giữ ấm, mà săn thú để sinh tồn... đối với người hiện đại mà nói, tuyệt đối là khó chịu nổi.
Tuy nói rằng hai miền Nam, Bắc hoàn toàn khác biệt, mùa đông phương Nam lạnh nhất cũng không thấp đến mức đó, làm cho người ta chịu không nổi. Nhưng đối với phần lớn người Nữ Chân, công thành vào những ngày tuyết lớn, không phải là điều không thể.
Hầu như trong lòng mọi người đều hiểu, sớm muộn gì quân Nữ Chân cũng sẽ tổ chức tấn công thành Biện Lương với quy mô rất lớn, đến lúc đó, thành Biện Lương sẽ thật sự đối mặt với một thử thách rất lớn về việc phòng thủ.
Thời gian trôi nhanh, bọn Ninh Nghị ở trong sơn cốc luyện binh, quân Nữ Chân Mưu Đà Cương chế tạo và cải tiến các khí giới công thành. Tới ngày 16 tháng 11, đại tuyết tạm ngừng, tuyết trắng xóa bao trùm xung quanh thành Biện Lương, thám báo của quân Nữ Chân càn quét tuần tra ở vùng xung quanh, bỗng chặn được một bức thư.
Sau khi thư này được nhanh chóng chuyển tới đại doanh Mưu Đà Cương, lên tới cao tầng của quân Nữ Chân, rồi lập tức được đưa tới trước mặt Đông lộ quân Đại nguyên soái Hoàn Nhan Tông Vọng...
(1) Thôi cũng quá huyết: Một phương pháp xoa bóp huyệt đạo, giúp thông khí huyết. Trong Lộc đỉnh ký, sư Trùng Quang cũng từng dạy cho Vi Tiểu Bảo cách sử dụng thủ pháp này.
(2) Giường đất: một loại giường xây bằng gạch chịu lửa, rỗng ở phía dưới, có chỗ để đưa than củi vào, bên cạnh có chỗ đặt bếp lò để đun nước, nằm rất ấm.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
150 chương
120 chương
23 chương
62 chương
6 chương
11 chương