Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 668 : Thiết kỵ tung hoành, giáo dài bay múa (3)

Dịch giả: luongsonbac1102 Từng cỗ xe ngựa len lỏi trong đám người, tiếng hò hét vẫn như sóng ầm biển lớn xung quanh chiến trường. Bốn phương tám hướng đều là binh lính vừa chạy vừa la hét ầm ĩ. Nhóm phía trước quân trận của Võ Thụy Doanh vốn là Sương Binh, Nghĩa Quân từ bốn phương tám hướng chạy tới. Tuy rằng hành động theo Võ Thụy Doanh và thượng quan, nhưng trên cơ bản là loạn thất bát táo rất khó điều khiển. Có người nhiệt huyết, có người khiếp đảm. Lúc kỵ binh của Nữ Chân xông tới từ bên cạnh, thậm chí kỵ binh của Nữ Chân còn chưa sử dụng uy lực lớn nhất của liên hoàn mã, thì một mặt tiền tuyến đã sụp đổ rồi. Lúc này chủ quan tất nhiên là dẫn theo thân binh của mình chạy trốn để bảo toàn mạng sống. Do xung quanh là địa hình bằng phẳng không có chỗ cao, cho nên chạy về bất kỳ hướng nào cũng chịu áp lực cực lớn. Từ xa xa nhìn, thỉnh thoảng còn có mũi tên lướt qua trời đêm. Kỵ binh của Nữ Chân mặc sức chém giết. Phần lớn đều không biết số lượng và khoảng cách của đám kỵ binh. Cho nên kẻ nào thiếu may mắn sẽ trông thấy thanh đao của kỵ binh bổ xuống. Xung quanh đều là người ngã ngựa đổ, máu tươi vung vãi. Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, tướng Nữ Chân Tô Khắc Nạp suất lĩnh một đội nghìn kỵ binh tấn công ở bên sườn. Đội kỵ binh này giống như thái rau bổ dưa tạo thành một đường máu, về sau mới gặp phải một sự chống cự ngoan cường. Thường thì đội kỵ binh Nữ Chân có nhiệm vụ tấn công ở phía trước là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Nữ Chân. Tướng lĩnh chỉ huy Tô Khắc Nạp càng là tướng lĩnh đứng đầu. Thân tín, huynh đệ của y là các tướng sĩ lợi hại nhất trong quân, cũng có nhiệm vụ bảo vệ y. Nghe theo hiệu lệnh của y xông về phía trước chém giết. Người Nữ Chân quật khởi mấy năm, đã tiêu diệt toàn bộ nước Liêu, nhóm người này cũng là một trong những chủ lực. Không ít người đã trải qua tất cả các trận chiến, trở thành binh vương rồi. Bọn họ hung hãn không sợ chết, cũng biết cách làm sao giết kẻ địch nhanh nhất mà tốn ít sức nhất. Người dẫn đầu đội quân tiên phong tên là Na Đô, chính là huynh đệ thân tín nhất của Tô Khắc Nạp, cũng là lão binh từng theo A Cốt Đả chiến đấu. Thân hình của y cao lớn như tòa tháp, cầm một thanh trường đao dài hơn người. Lúc chém giết, y không ngừng điên cuồng hét lên, giống như một ma thần dẫn đầu đội ngũ xông về phía trước. Trên thanh đao của y đã nhuốm đầy máu tươi, thịt nát. Dù không ngừng chém giết, nhưng đội kỵ binh không hề giảm tốc độ. Cũng không phải là không có người dám ngăn cản. Chỉ có điều phòng ngự còn chưa hình thành, đã bị đội kỵ binh nghiền ép chém giết rồi. Sau khi chém chết vài binh linh chạy tán loạn, một luồng sát ý đột nhiên đánh tới. Xuất hiện ở trước mặt ma thần khát máu kia, là một đội thương trận. Y kêu a một tiếng, thanh đao đập xuống. Đoạn đường chém giết này, không phải là y chưa từng gặp đội thương trận nào. Nhưng trừ khi thật sự là thương trận giống như rừng, nếu không y lấy sống đao đập trường thương, điều khiển chiến mã lao tới, còn y thì vung thanh đao khổng lồ chém xuống, ít có người có thể chống đỡ được công kích như vậy. Nhưng lần này, chỉ vang lên một tiếng choang lớn, ánh lửa tung tóe, y thấy bàn tay của mình tê rần, sau đó cảm giác luồng sát khí đánh úp tới. Phía trước, một người đầu trọc nhảy lên không trung, cầm một cây côn đồng bổ xuống. Người kia bay được cao như vậy một phần là do lực phản chấn khi tiếp xúc với thanh đao của Na Đô. Các tướng sĩ Nữ Chân xung quanh y cũng vung đao xông tới. Tiếng kêu giết rung trời. Cây côn đồng đập vào đầu một người trên chiến mã, đầu người nổ tung, thịt bay tung tóe. Chiến mã tung bốn vó lên trời, rồi đổ ầm xuống đất. Cùng lúc đó, xung quanh cũng nở rộ máu tươi. Vài con chiến mã như là lao vào đá ngầm cứng rắn, mang theo máu tươi đổ về phía trước. Na Đô nhảy bật dậy, kêu to: - Cẩn thận! Đao vung mạnh một cái, xung quanh đã có tên bay vù vù tới. Vài chiến sĩ Nữ Chân té ngựa, nhưng người phía sau vẫn vung đao xông tới. Nước lũ đánh vào đá ngầm, tạo ra những tiếng nổ ầm ĩ. Một bên là binh lính có kinh nghiệm sa trường. Bên kia là những người võ lâm thường xuyên vung đao liếm huyết, phần lớn được coi là cao thủ. Sau khi trải qua huấn luyện cùng với tiểu trận do Chu Đồng thiết kế, ngang nhiên chặn được đội tiên phong của người Nữ Chân. Bay trên không trung không chỉ mũi tên, còn có cả lưới đánh cá có móc câu. Đủ loại binh khí chém giết, chiến mã va chạm vào nhau, mang theo máu tươi vung vẩy, vó ngựa đá lung tung. Ở tiền tuyến, nam tử to lớn kia điên cuồng vung đao thép ép mấy người lùi về phía sau. Nam tử đầu trọc kia cũng đấu với y vài hiệp, nhưng sự dũng mãnh và liều mạng không bằng được đối phương, bị bức lùi về phía sau vài bước. Cách đó chừng một trượng, Tô Khắc Nạp thúc ngựa lao ra khỏi đội. Y biết mình gặp được đội tinh nhuệ của người Hán, nhưng y không hề lùi bước. Ngược lại, trong mắt y hiện lên vẻ cuồng nhiệt. Ở gần y nhất, là một thiếu niên tên là Vũ Văn Phi Độ. Người thiếu niên này lao ra khỏi đội tiếp chiến, được bàn chân của sư phụ cậu đẩy một cái, cậu mượn sức bay lên trên không trung, hai tay cầm đao, lao thẳng về người Nữ Chân thoạt nhìn giống như tướng lĩnh kia. - Phập Một mũi tên bắn trúng vào vai Tô Khắc Nạp. Y chỉ cảm thấy hơi đau, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thiếu niên người Hán đang bay tới kia. Vũ Văn Phi Độ dùng hai tay nắm lấy đại đao Lang Nha đã giương tới sau lưng, đột nhiên bổ xuống đỉnh đầu của Tô Khắc Nạp. Keng một tiếng, Tô Khắc Nạp vung đao chặn lại. Con chiến mã của y hí dài một tiếng, chạy sang một bên. Vũ Văn Phi Độ bị phản chấn, bắn về đụng vào một kỵ sĩ Nữ Chân, trong nháy mắt, hai người giằng co nhau trên ngựa. Khi chiến mã giao qua, Vũ Văn Phi Độ dùng cán đao đập trung vào đầu chạy của đối phương. Cậu lại vung ưng trảo định khống chế yết hầu của đối phương. Người Nữ Chân tránh được, xoay ngược đao thép lại. Vũ Văn Phi Độ vung tay đoạt được đạo. Hai người lại giằng co trên ngựa mấy cái, mới bị Vũ Văn Phi Độ rút con dao nhỏ trên người, cắt đứt cổ họng của đối phương. Một kỵ sĩ Nữ Chân gần đó vung đao chém, bị cậu dùng con dao nhỏ ngăn cản. Cậu muốn vung dây cương cho chiến mã chạy đi, nhưng chiến mã chỉ chịu nhận chủ, nên dây dưa không đi. Lại có một thanh đao chém tới. Thiếu niên cúi người né tránh, vung tay ra đằng sau, con dao nhỏ cắm vào cổ chiến mã, cắt một cái. Máu tươi dày đặc phun ra, chiến mã đổ ầm ầm xuống bên cạnh. Thiếu niên đứng dậy, mới phát hiện một chân của mình bị chiến mã đè lên. Phía trước gót sắt của kỵ binh Nữ Chân đè nát chướng ngại vật xông tới. Đồng thời, đội thương trận bên cạnh cũng xông lên. Trong nháy mắt, bụi bay mù mịt xen lẫn máu tươi. Lúc Vũ Văn Phi Độ được người ta kéo ra khỏi xác con ngựa, cậu mới phát hiện, không những đùi bị thương, còn có xương sườn bị trúng một vết đao từ khi nào, đang chảy máu. Cùng với máu tươi từ con ngựa vừa giết, nửa người y đã thấm đầy máu. Xung quanh đều là giết chóc, chiến tuyến đã triển khai sang hai bên. Nếu như hai ba trăm người này từ Trúc Ký này là lực lượng tinh nhuệ nhất mà Ninh Nghị có thể lấy ra được, thì tất nhiên bọn họ sẽ ở phía trước ngăn cản quân tiên phong của Nữ Chân. Nhưng mà công kích như vậy, tại phía trước đơn giản là lực lượng xung kích của vài người, mười mấy người, mấy chục người cũng đã hữu hiệu làm cho quân đội bạn tiền phương giảm bớt tốc độ, ngăn cản được chúng tiếp tục tiến tới. Nhưng dù vậy, chiến mã cao lớn xông tới, đối với người thường mà nói, giống như một bức tường di động, đủ để tạo thành lực sát thương và uy hiếp cực lớn. Mà khi quân tiên phong bị ngăn cản, kỵ binh Nữ Chân ở phía sau sẽ chia ra tấn công hai cánh. Nước lũ giờ biến thành thủy triều gào thét rồi. Vũ Văn Phi Độ thấy Chúc Bưu và Tề Tân Dũng đã kết hợp tiêu diệt được tên Nữ Chân cao to cầm thanh đao khổng lồ rồi. Vũ Văn Phi Độ còn thấy một vị sư phụ của mình ngã trong vũng máu. Cậu thấy Nhạc Bằng Cử dẫn thương trận xông tới. Cậu thấy đông gia Ninh Nghị sau khi giết hai người đã xoay người lùi về đằng sau. Cậu thấy gần như trên thân mỗi người đều chảy máu. Cậu thấy kỵ binh Nữ Chân vẫn đang không ngừng vọt tới. Đằng sau đội ngũ, đội xe đã trở nên hỗn loạn. Ngựa kéo hai cỗ xe có lẽ bị kinh hãi, một chiếc nhằm vào cánh của một kỵ binh Nữ Chân, một chiếc xông vào giữa. Một người điều khiển xe ngựa kéo dây cương muốn cho bọn chúng dừng lại, nhưng vô ích. Tướng lĩnh Nữ Chân cuồng hồ vài câu, cảnh chém giết ở tiền tuyến càng thêm kịch liệt. Trận hình cũng trở nên hỗn loạn. Hai cỗ xe ngựa tiến vào trận hình của kỵ binh Nữ Chân. Cách đằng sau không xa, có người đột nhiên kéo một sợi dây thừng ngắn với cỗ xe ngựa. Tô Khắc Nạp lập tức trông thấy có vết đao trên mông của ngựa. Sau đó, ánh sáng và ngọn lửa phủ kín đôi mắt. Vang lên một tiếng ầm ầm, có ánh lửa bùng lên từ chiến trường. Vụ nổ đã khiến cho mấy người bị thương vong. Đội kỵ binh Nữ Chân xung quanh đều kinh ngạc, vội vàng tránh đi. Mà Tô Khắc Nạp thì đã ngã khỏi ngựa, trong tai vang lên tiếng ong ong, ánh mắt đầy kinh hãi. Y lăn dưới đất vài cái rồi đứng lên, còn chưa ổn định thân hình, thì có một bóng người Hán xuất hiện trong tầm mắt, đang vung đao chém vào cổ của y. Giờ khắc này, bất kể là chiến đấu ngoan cường, hoặc là yếu đuối chịu chết, đều không ngừng xuất hiện ở chiến trường hỗn loạn này. Mấy trăm người của Trúc Ký thể hiện ra chiến lực cực kỳ ngoan cường, nhưng tuyệt đối không phải đơn độc phân tán chiến đấu. Lúc tiếng nổ và ánh lửa bùng lên, đã thu hút sự chú ý của người Nữ Chân. Một đội kỵ binh khác thoát khỏi đội ngũ giết tới bên này. Đoàn xe chém giết dời đi, theo sau đó từng cô từng cỗ xe ngựa trên chiến trường giống như kíp nổ không thể khống chế được đã nổ tung, tạo thành một con đường lửa, mang theo đó là thương vong và máu tươi không ngừng đẩy cao của kỵ binh Nữ Chân đang bị thành viên của Trúc Ký nhìn chằm chằm. Kinh thành. Đối với rất nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm không ngủ. Phàn Lâu. Sư Sư quỳ trong phòng, dâng hương yên lặng cầu nguyện. Thông qua một số con đường, nàng đã mơ hồ biết được hôm nay triều đình phát động công kích với người Nữ Chân. Nàng đang mong đợi tới lúc bình minh, liệu có tin chiến thắng truyền tới kinh thành không. Nhưng rất nhiều vị đại nhân vật bị tin tức truyền tới làm cho kinh sợ. Cho dù bạn đêm đã cấm đi lại, nhưng đám quan viên vẫn chạy tới chạy lui suốt đêm, để xác nhận với nhau tin tức mà bọn họ nhận được có đáng tin hay không. Cho dù nhiều người cảm thấy tin tức đó có chút vớ vẩn. Nhưng quả thực nó đã trở thành sự thật. Đêm khuya, ở một canh giờ nào đấy, hoàng cung mở cửa, đầu tiên đi ra là đoàn xe của Hoàng Hậu. Lúc Lý Cương chạy tới phòng khách của tướng phủ, thì bị vấp ngã một cái. Ông ta đã già rồi, cú vấp ngã này không nhẹ, rách cả da trên trán, máu tươi lập tức chảy ra. Nhưng cũng may mà thân thể của ông ta không tồi. Một lúc sau, chỉ tùy tiện lấy một tấm vải trắng băng bó lại, rồi lại vội vàng chạy đi. Tần Tự Nguyên cũng từ nơi này đi ra. Sau khi lên xe ngựa thì đi về một hướng khác. Đường Khác đang ở trong thư phòng của mình đọc sách. Người có thành tựu, mỗi khi gặp việc lớn gì, thường rất bình tĩnh. Huống chi cục diện lúc này, lo lắng cũng không có ích gì, thà đọc sách còn hơn. Nhưng ở thời khắc này, quả thực ông ta không đọc được chữ nào vào đầu. Tôi tớ thông báo Tần Tự Nguyên tới chơi, khiến ông ta có chút hoảng sợ, nhưng vẫn phân phó cho khách vào. Tần Tự Nguyên gần như là chạy vào. Đường Khác và Tần Tự Nguyên là bạn bè đã lâu. Tuy rằng một người chủ chiến một người chủ hòa, thường xuyên cãi vã, nhưng vẫn tính là bạn bè. Mắt thấy Tần Tự Nguyên vội vàng như vậy, trong lòng ông ta vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm không yên. Chỉ có điều ông ta vẫn biểu hiện lạnh lùng, chắp tay, đi thẳng vào vấn đề: - Mỗ biết Tây quấn đã thảm bại, quân đội còn lại chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng dù vậy, ngươi có việc, chạy tới chỗ Đường mỗ làm gì? Tần Tự Nguyên cũng không hề khách sáo, có chút dồn dập nói: - Tới đây không phải vì chiến sự... Ông ta kể rõ đầu đuôi, Đường Khác sửng sốt nhìn ông ta một cái, trừng mắt nhìn, sau đó đôi mắt đỏ rực, trán nổi gân xanh, người lảo đảo phải chống vào bàn. Qua một lát, ông ta mới nói: - Sao, sao có thể thế được? Sau khi đội xe của Hoàng Hậu rời khỏi hoàng cung không lâu, đội xe của Hoàng Đế Chu Triết cũng đi theo. Hai đội nhân mã một trước một sau, chạy trốn từ thành nam. Bởi vì trước khi Hoàng Đế chạy trốn có để lộ chút thông tin, cho các quan viên trong thành có thời gian để phản ứng. Đám người Thái Kinh, Đồng Quán, Lý Cương cũng đã đi theo. Chỉ có điều Lý Cương chỉ đi một xe, còn đám người Thái Kinh và Đồng Quán thì dẫn theo cả gia quyến và tài sản. Rất nhiều người đi lên xe ngựa mới bắt đầu mặc quần áo, rồi vội vàng đuổi theo...