Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 666 : Thiết kỵ tung hoành, giáo dài bay múa (1)

Dịch giả: luongsonbac1102 Cuộc đại chiến bắt đầu một cách đột ngột. Đêm hai mươi bốn tháng chín, niên hiệu Cảnh Hàn thứ mười ba, cuộc chiến bùng nổ. Đối với Ninh Nghị, đó là một trận hỗn loạn rất lớn và không thể nắm rõ. Đương nhiên, đó cũng là do hắn vẫn chưa thâm nhập vào tầng lớp cao cấp nhất của quân đội Võ triều, cho dù có tin tình báo của Mật Trinh Ti và tin tức của Tần Thiệu Khiêm, thì đối với toàn bộ cuộc chiến, những tin tức mà Ninh Nghị biết, vẫn còn rất sơ lược. Hắn chỉ biết là đêm nay, ba vạn quân của Diêu gia do Diêu Bình Trọng chỉ huy, xung phong tập kích, tiếp đó hơn hai mươi vạn quân ở phụ cận thành Biện Lương sẽ bao vây quân Kim, tiến hành một chiến dịch lớn. Một đội quân hơn hai mươi vạn người, là cả một hệ sinh thái to lớn mà bề bộn. Thân ở trong đó, Ninh Nghị cũng chỉ có thể nhận biết nhiều sự việc qua những con số. Khi màn đêm buông xuống, mấy vạn binh sĩ Võ Thụy doanh bắt đầu nhổ trại, tiến lên như một dòng sông mênh mông cuồn cuộn trên đồng hoang, đầu không thấy được đuôi. Hơn hai mươi chiếc xe ngựa do Ninh Nghị phụ trách, đi ở phía sau đội ngũ, trên xe chất đầy một trăm khẩu du mộc pháo (1) để sử dụng trong thế bị bao vây. Tuy nhiên, việc chuyển những loại pháo này đến đâu, dùng để bắn ai, vẫn cần phải chờ xem chiến sự phát triển thế nào. Mà trên thực tế, hơn trăm khẩu du mộc pháo to lớn như thế, được dùng trong một chiến dịch có hơn mười vạn người, thì tác dụng của chúng cũng hết sức bé nhỏ. Điều Ninh Nghị coi trọng, chính là uy lực thật sự mà những khẩu đại pháo này có thể phát huy trong thực chiến. Muốn phát triển loại vũ khí nào, cũng đều phải trải qua quá trình thử nghiệm và điều chỉnh, du mộc pháo do hắn chế tạo ra đã được hai năm, chỉ dùng được hai lần, nhưng đều là trong những trận đánh nhỏ, muốn thật sự hoàn thiện, vẫn cần phải thử nghiệm và điều chỉnh thêm. Xung quanh Biện Lương, những hương trấn mà các đội quân Võ Thụy, Võ Uy đóng quân, đều cách Mưu Đà đương khoảng hai, ba mươi dặm đường, khi màn đêm vừa buông xuống, đại quân liền bắt đầu nhổ trại tiến tới. Do vùng phụ cận Biện Lương phần nhiều là đồng bằng, cũng là địa phương "nhà", cho nên tốc độ hành quân cũng không chậm. Nếu tất cả đều thuận lợi, thì từ nửa đêm đến hừng đông, quân triều đình sẽ có thể hoàn toàn quét sạch toàn bộ Mưu Đà Cương, cho dù Tây quân của Diêu Bình Trọng thất lợi, toàn bộ quân đội vẫn có thể tiến lên. Mặc dù Đông lộ quân của Nữ Chân đã tiến thẳng một mạch tới Biện Lương, nhưng vào lúc này, mọi người vẫn tự tin và ảo tưởng đối với chiến dịch này. Một mặt, đương nhiên là bởi vì không thể không tự tin, mặt khác, là vì nghĩ rằng, dù có kém đến đâu, tướng sĩ Võ triều cũng sẽ không tệ đến mức hoàn toàn không thể chiến đấu. Dù cho đánh úp thất bại, đội quân hơn hai mươi vạn người theo sát bên chân giặc mà đánh, cũng không phải không thể có phần thắng. Cho dù quân địch đánh tới dưới thành Biện Lương, thì tướng sĩ Võ triều cũng quyết đánh đến cùng, ắt sẽ chiến thắng. Song, nếu như có một góc nhìn quan sát được toàn bộ cuộc chiến, sẽ có thể thấy được, trong khi hai mươi vạn quân Võ triều đang trên đường đến mục tiêu, thì vùng phụ cận Mưu Đà Cương, lượt giết chóc thứ nhất đã bắt đầu rồi. Dưới màn đêm tăm tối, hơn vạn kỵ binh Nữ Chân xoay quanh gần ba vạn quân của Diêu Bình Trọng, liên tục triển khai những đợt xung phong liều chết, đánh cho đội quân Diêu gia tan tác. Những kỵ binh Nữ Chân lao vào giữa đám đông, làm những vòi máu tươi bắn lên tung tóe, điên cuồng xé rách toàn bộ đội hình của quân Diêu gia. Cùng lúc đó, bốn vạn kỵ binh còn lại của quân Nữ Chân chia làm chín lộ, lao nhanh về phía đông bắc, đông nam, trong khi ở phía này, hai mươi vạn quân Võ triều vẫn còn mơ màng không hay biết gì. Ở tuyến đầu, biết đã thất bại, ban đầu Diêu Bình Trọng chọn biện pháp chạy trốn, nhưng hướng mà ông ta nhắm tới, không phải là thành Biện Lương, mà là phía tây Biện Lương, và từ đó ông ta không còn xuất hiện trên sân khấu lịch sử lần nào nữa. Theo dã sử, sau khi thua trận, ông ta chạy suốt đêm hơn bảy trăm dặm, cuối cùng lên núi Hoa Sơn làm đạo sĩ, nghe nói đến năm ngoài tám mươi mới xuống núi, mặt mũi hồng hào, phong thái hoạt bát, nhưng chính sử không ghi chép chuyện này. Ba vạn quân Diều gia bị đánh tan tác, lại bị bộ binh kéo tới sau đó của Nữ Chân tàn sát, mà hơn vạn kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân vừa đánh bại ông ta, dưới sự chỉ huy của tướng Thuật Liệt Tốc, liền chuyển hướng, tiến về phía đông, đuổi theo tăng viện. Những điềm xấu đã xuất hiện, bắt đầu cho một cuộc phong ba dữ dội.. - Ta cảm thấy có gì đó không ổn... Cùng mấy vạn người đang tiến về phía trước, Chúc Bưu cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, thấp giọng nói. Ánh sáng thưa thớt từ những ngọn đuốc, từng đám từng đám chạy dài về phía xa xa, cảnh tượng đoàn quân mấy vạn người hành quân trong bầu khí này, có vẻ bí hiểm mà yên tĩnh, thỉnh thoảng những tiếng thì thầm khẽ khe vang lên, càng làm nổi bật sự yên tĩnh đó. - Đừng nói gở. Ninh Nghị ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu lên: - Cho dù có vấn đề, ngươi có thể làm gì được nào? Trong bóng tối, cách đội hình hành quân tiền phương của Võ Thụy doanh vài dặm về phía trước, kỵ binh thám báo đang thám thính. Trên không trung, chim ăn đêm bay vút qua. Một kỵ sĩ ghìm cương, nghiêng tai nghe ngóng, một kỵ sĩ khác đang định nằm xuống đất, áp tai lắng nghe, thì đột nhiên, có tiếng động kéo tới. - Cẩn thận! Một tiếng quát kìm nén và gấp gáp vang lên. Mặc dù ở trong thời điểm nguy cấp, những thám báo này cũng không kêu lớn tiếng. Theo sau tiếng quát khẽ, chiến mã đã đột ngột kéo tới, những kỵ binh Nữ Chân băng băng lao tới, vung đao lên. - Gi...ế...ế...t! Trong tiếng quát hung hãn và sắc nhọn, những thanh đao lấp loáng, chạm nhau tóe lửa trong bóng tối. Gã thám báo dưới đất rút soạt đao ra, vọt tới, một tên kỵ binh Nữ Chân vung đao phóng ngựa lướt qua chỗ gã vừa đứng. Thám báo của Võ Thụy doanh có hai người, thám báo của Nữ Chân có ba người. - Giết! - Chạy đi! Tiếng quát khẽ vang lên trong bóng tối, chiến mã phóng nhanh trong phạm vi hẹp, thành vòng tròn. Gã thám báo đang ngồi trên lưng ngựa giục ngựa chạy như bay, một tên kỵ binh Nữ Chân liền từ phía bên lao tới, gã thám báo Võ Thụy doanh đứng dưới đất nhảy tới chặn lại, thanh cương đao trên tay tên kỵ binh Nữ Chân chém xuống người gã, lập tức gã chụp lấy người tên lính Nữ Chân kéo mạnh, cả hai cùng ngã lăn xuống đất. - Chạy đi! Gã thám báo bị thương quát khẽ, vừa xoay người đứng dậy, liền xông về phía con chiến mã đang lao tới của tên kỵ binh Nữ Chân, tên kỵ binh vừa bị gã lôi xuống ngựa, xoay người đứng lên, lại chém gã một đao, con ngựa theo đà đụng phải gã thám báo bị thương, gã văng ra, lăn trên mặt đất mấy vòng rồi lập tức lảo đảo đứng lên, nhưng lại bị một đao chém ngã trên mặt đất. Gã thám báo thúc ngựa chạy vội, bóng người vừa ngã xuống nhanh chóng bị bao phủ trong bóng tối phía sau lưng gã. Ba người đuổi một người, không lâu sau, gặp phải những thám báo khác trên đồng hoang, tiếp đó diễn ra một cuộc chém giết với quy mô nhỏ... Trong quân trận mấy vạn người, thật ra cũng không khó để nhận ra không khí có sự biến đổi, dù là tình trạng rối loạn hay hoảng sợ, chỉ cần xảy ra, không bao lâu sau chúng sẽ lan đi như những đợt sóng, nhưng cũng không nhiều người biết cụ thể chuyện gì xảy ra. Sự biến đổi của bầu không khí, thật ra cũng có thực, có giả, nhất là vào ban đêm, nếu có kẻ gây rối, không nghiêm túc chấp hành kỷ luật trong quân đội, lập tức có thể làm tạc doanh (1) vì phản ứng dây chuyền. Trong thời gian chiến tranh, đội quân pháp vô cùng nhạy cảm đối với chuyện này, cũng vì lý do như vậy. Mặc dù tất cả mọi người cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, tất cả mọi người vẫn tiến về phía trước, lặng lẽ chờ đợi trong căng thẳng. - Xảy ra chuyện gì? Ninh Nghị leo lên xe, nhìn về phía xa xa, ngoài rìa quân trận, thấp thoáng bóng kỵ binh truyền lệnh vội vàng phi nhanh. - Chúc Bưu, đi hỏi xem. - Dạ. Chúc Bưu ghìm cương, giục ngựa đi qua một bên. Y đi không lâu, hiệu lệnh đánh nhau đã vang lên, có tiếng quát to:. - Bày trận! Hàng đầu đội ngũ nhanh chóng tập trung lại. - Quân Nữ Chân tới! Có người kêu lên, nhưng cho dù không ai thông báo, đến lúc này, đại khái mọi người cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, quân trận nhanh chóng chỉnh đốn lại. Tiếng truyền lệnh vang vang, bước chân rầm rập của mấy vạn người như thủy triều lan ra trong bóng đêm. Không lâu sau, có người phi nhanh tới. - Ninh công tử. Đó là một gã thần binh bên người Tần Thiệu Khiêm. Ninh Nghị và gã cũng biết nhau. Ninh Nghị chắp tay: - Thế nào rồi? - Quần Nữ Chân tới, tới quá nhanh. Tần tướng quân cho Ninh công tử tùy thời hành sự, nếu thấy không ổn, mau mang mấy thứ này quay về, đừng để tất cả đều bị tổn hại ở đây.. - Cái gì tới quá nhanh, nhanh thế nào? Ninh Nghị nhanh chóng quay sang thuộc hạ: - Vùng phụ cận có chỗ nào có thể làm chỗ ngắm bắn không, mau đi tìm.... Hắn còn chưa nói xong, từ đồi núi phía xa, những bóng đen mang theo ánh lửa, lao nhanh tới. Đó là kỵ binh Nữ Chân, trong bóng đêm, không biết mấy trăm nghìn kỵ binh đang lao tới, mang theo những đốm lửa, rồi lập tức, những đốm lửa kéo dài và mở rộng ra mãi: đó là những mũi tên lửa bọc vải tẩm dầu hỏa do những kỵ binh đốt lên, trong lúc đang phi nhanh. Mấy trăm người ở hàng đầu của Võ Thụy doanh cùng hét lớn: - Kết trận! Trong nháy mắt, tiếng hộ đồng loạt vang động khắp bầu trời đêm, hàng ngàn hàng vạn bộ binh chen chúc trên đồng hoang, giơ thuẫn lên, trường thương tua tủa như rừng, cung thủ kéo căng cánh cung, ngay sau đó, đội hình lại sắp xếp thành trận thứ hai, đồng loạt hộ: - Kết trận! Tiếp đó là trận thứ ba. Với lối huấn luyện của Võ Thụy doanh, nếu nói về tố chất tổng thể của binh sĩ thì binh sĩ Vũ triều cũng không dùng được, nhưng dưới trướng của Tần Thiệu Khiêm, thì dù sao cũng gom được mấy nghìn tinh binh có thể sử dụng. Hơn nữa, hơn một nghìn người được Ninh Nghị huấn luyện ở Độc Long Cương, sức chiến đấu của họ không hẳn là lật trời nghiêng nước, nhưng Tần Thiệu Khiêm chia bọn họ thành ba bộ phận, dùng những tiếng thét đồng loạt khi tác chiến để nâng cao tinh thần chiến đấu của binh sĩ, đều không phải là vô dụng. Suy cho cùng, rốt cuộc tiếng hét của mấy nghìn người và tiếng hét của mấy vạn người khác nhau như thế nào, nếu không cảm nhận thực tế, người bình thường cũng rất khó biết được. Mấy nghìn người cùng hét lớn cũng đủ khơi lên sự "đồng lòng" cho mấy vạn người rồi. Tên bay như châu chấu, xẹt qua bầu trời đêm. Sau khi kỵ binh Nữ Chân bắn tên lửa ra, đối mặt với mưa tên bay tới, cũng không hề giảm tốc độ, mà hàng đầu đội ngũ của Võ Thụy doanh, bộ binh đứng tấn, kết thành một khối to lớn, không một kẽ hở. phía bên sườn quân trận, hai nghìn kỵ binh Võ Thụy doanh đang phi nhanh điều động. Lấy tỉ lệ chiến thắng thường ngày giữa quân đội Vũ triều và kỵ binh Nữ Chân là bảy, tám mươi phần trăm mà nói, đối mặt với lối phòng ngự như chiếc thùng sắt như thế kia, ở lượt bắn tên thứ nhất, lẽ ra đoàn chiến mã của quân Nữ Chân lập tức phải chuyển hướng về phía bên sườn, để giữ khoảng cách. Nhưng đêm nay, tình hình cũng không phát triển theo chiều hướng đó. Đứng trên nóc xe ngựa, Ninh Nghị cũng không hoàn toàn trông chờ vào chuyện đó, đối với chiến tranh, dù hắn có hiểu biết, nhưng suy cho cùng cũng không thông thạo, có lẽ Tần Thiệu Khiêm đã ý thức được điều đó, cho nên mới bảo thân vệ tới truyền lệnh cho hắn. Quân trận mấy vạn người tiến về phía trước, kéo dài như bất tận, phía xa hơn, kỵ binh Nữ Chân đang lao qua cái gọi là "Một tầm tên bắn". Những kỵ binh này mặc áo da, đội mũ lông, vừa phi nhanh, vừa ném những dây thừng có móc cho nhau, rồi móc những sợi dây này vào yên ngựa, mà thiểu số kỵ binh bị trúng tên, đã bị bỏ lại ở phía sau. Khoảng cách giữa hai bên đã gần như vậy, hai bên cũng không còn cơ hội để bắn cung. Tất cả mọi người rút đao ra, quát to, mắt sung huyết đỏ ngầu, đội hình mấy nghìn kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân rất chặt chẽ, cứ vài kỵ binh hoặc hơn mười kỵ binh hợp thành một đội, nương nhau mà tiến, nhằm thẳng về hàng đầu đội ngũ của Võ Thụy doanh. Giờ phút này, không ai có thể lui về phía sau nữa. Trong phương pháp tác chiến của quân Nữ Chân, chủ yếu là vờn quanh bên sườn để tấn công, bảo toàn lực lượng, tìm kiếm sơ hở của đối phương, gọi là Quải Tử Mã, trên bàn cờ tướng, con mã chung quy được thiết lập luôn đi lắt léo. Mà khi bọn chúng thật sự hạ quyết tâm đánh vào chính diện, chiến mã sẽ liên kết với nhau, triển khai hoàn toàn xung lực của nhóm kỵ binh, đó là liên hoàn mã. Trong tình thế này, cho dù trong đội ngũ có người rất sợ chết, thậm chí là ngựa sợ chết, cũng không có cách nào lui về phía sau. Trong trận, Tần Thiệu Khiêm mở to mắt, phất mạnh tay: - Giết! Ở hàng đầu, tất cả các binh sĩ bị dồn ở phòng tuyến đều xuống thế trung bình tấn, cầm đao thuẫn, nhìn đội ngũ kỵ binh Nữ Chân đang nhanh chóng tràn tới, phát ra tiếng thét điên cuồng.. - Giết! - Giết! - Giết! Ba loạt tiếng hô điên cuồng lần lượt vang lên phía trước, ở giữa và phía sau của quân trận, loạt sau vang dội hơn loạt trước. Khoảng cách giữa hai đoàn quân liên tục thu hẹp, rồi không còn nữa. Trong tiếng rền vang, từng đội kỵ mã Nữ Chân lao vào hàng ngũ bộ binh, hết đội này tới đội khác, liên tục tấn công quân Vũ triều. Hơn nghìn ánh đao bay lượn trên tuyến đầu, máu tươi bắn tung tóe, người ngựa xương tan thịt nát, kỵ binh trên lưng ngựa vươn người vung đao lao thẳng vào giữa đám đông dày đặc. Chỉ trong thoáng chốc giao phong này, cuộc chiến đã được đẩy lên tới mức độ thảm liệt nhất. Tần Thiệu Khiêm chỉ huy binh sĩ nhanh chóng xông lên, đội kỵ mã cũng lao thẳng tới, y cũng muốn giữ lại một phần sinh lực cho đoàn quân, nhưng vào lúc này, tất cả sự bảo lưu đều không có ý nghĩa, tất cả chỉ còn là tử thủ mà thôi. Làm tướng lĩnh cao cấp của Vũ triều, ít nhất y hiểu rõ một việc, tỷ lệ thắng trận của quân đội Vũ triều trước quân Nữ Chân từ trước đến giờ đều vô nghĩa. Chỉ khi quân Nữ Chân triển khai liên hoàn mã tấn công như thế này, mới là lúc thật sự tiếp nhận thử thách và kiểm tra, đó chính là: Khi quân Nữ Chân bất kể hậu quả triển khai tác chiến chính diện, mấy ai có thể chống đỡ được đội quân hung tàn từng tiêu diệt toàn bộ Liêu Quốc! Quân Nữ Chân chỉ có chưa tới một vạn người, nhưng là một vạn người hầu như vô địch. Kỵ binh, bộ binh, tất cả lao vào nhau chém giết, phương pháp đồng loạt thét lên ba tiếng do Tần Thiệu Khiêm bố trí, đã có tác dụng không nhỏ đối với tinh thần chiến đấu của binh sĩ, Võ Thụy doanh như được bọc thêm một lớp vỏ ngoài cứng rắn, ngăn chặn quân Nữ Chân. Ít ra...cũng ngăn chặn chúng được một thời gian. Không lâu sau đó, phòng tuyến của Võ Thụy quân hoàn toàn tan vỡ. Cùng đêm đó, ở một hướng khác bên ngoài thành Biện Lương, mấy đội quân khác cũng chịu chung số phận. (1) Du mộc pháo: một loại súng giống súng thần công, thô sơ thời kỳ đầu, dùng thuốc nổ đen, là một loại thuốc nổ yếu làm chất nổ. (2) Tạc doanh, còn gọi là "doanh khiếu", một từ ngữ đặc thù trong quân sự, chỉ tình trạng mất lý trí có tính dây chuyền của binh lính khi ở trong tình thế qua căng thẳng. Trong cuộc chiến Thái Nguyên thời Bắc Tống, bởi vì nghe tin Hoàn Nhan Tông Hàn (còn được gọi là Niêm Hãn) kéo quân đến, khiến đại quân hai mươi vạn đại quân người của quân Tống "doanh khiếu" mà tan vỡ.