Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 660 : Quân tiên phong chiếm đất, tình thế khó xoay chuyển

Dịch giả: luongsonbac1102 Khi mặt trời ngả bóng về phía Tây, trên đầu thành Thái Nguyên, nhìn thấy quân tiên phong tràn lan trong tầm mắt rút lui lại phía sau. Gần xa đều là khói lửa đen sầm sì đến tận bầu trời. Những ngọn lửa được đốt trên dưới đầu thành vẫn đang cháy, mọi người đấy các thi thể xuống dưới thành, lại lấy những thứ thủ thành như Lang Nha phách treo trên đầu tường, đắp các bao cát trên tường chắn mái. Giữa vùng đất phía dưới, máu tươi màu đỏ sậm và thi thể đan xen với nhau thành một bức tranh thê thảm. Hầu hết các thi thể là những dân thường Vũ triều bị xua đi công thành. Người chết và người chưa chết lẫn lộn vào nhau, đau đớn tiếp tục rên rỉ nhưng hầu hết tiếng rên rỉ đã trở nên yếu ớt. Vô số xác chết và những người chưa chết nằm trên đất, xa hơn nữa là những người dân thường tuy chưa chết nhưng đã gần tuyệt vọng và quân Nữ Chân đang mang theo sát ý và dã tâm. Tần Thiệu Hòa đứng trên đầu tường, nhìn đại doanh quân Kim bên kia. Lúc đại chiến thì anh ta là người chỉ huy nên đương nhiên cũng ở trên tường thành tham gia chiến đấu, tận tay chém chết hai tên quân Kim, lúc này trên người loang đầy vết máu, một góc quan phục cũng đã bị cháy đen lại. Ác chiến liên tục một ngày một đêm chưa nghỉ, khi nhìn thấy vô số tình cảnh thế thảm trên dưới tường thành thì cảm xúc của con người đã sớm không còn là thương xót nữa. Sự tê dại và run rẩy của cơ thể đều đang cộng hưởng với cả trời đất, tiếng "u u u" tràn ngập trong không khí xung quanh, mỗi một tấc thiên địa, sự giác ngộ về cái chết và nỗi sợ hãi tiềm ẩn sau đó, sự kích động khát máu và sự hoảng sợ sau khi bị thương, tất cả đều hòa lẫn vào nhau. Cùng với những thứ này còn có tình cảm lớn hơn bao trùm nó, mở rộng ra trước mắt. Đương nhiên có lẽ chỉ có trong lòng một nho tướng như Tần Thiệu Hòa mới xuất hiện tâm trạng này, sự đối đầu và sinh tử, đau đớn và khao khát của hơn mười vạn người, quá khứ của vô số người kéo dài đến tận đây, rất nhiều thứ đều đột nhiên dừng lại trong làn sóng dữ này. - Cũng không phải khó thủ quá! Nhìn chỗ có khả năng là nơi Hoàn Nhan Tông Hàn ở, Tần Thiệu Hòa lẫm bấm một câu với giọng nói khàn khàn những câu nói của anh ta không nhận được sự đồng tình của mấy tướng lĩnh đứng sau. Bởi vì trước đó chiến tích của người Nữ Chân quá huy hoàng, khi quân tiên phong của địch tràn tới Thái Nguyên, những người thủ thành đều không biết liệu có thể giữ được thành trì trong đợt tấn công đầu tiên hay không, cũng bởi vì sự lo lắng và tự giác trong lòng, Tần Thiệu Hòa với tư cách là một trong những người lãnh đạo mới có thể đích thân xông lên tường thành chém giết ngay từ đầu. Lúc này tuy người Nữ Chân cuối cùng cũng đã lui quân sau một ngày một đêm nhưng trong lòng mọi người cũng không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm. Chính vì sự ảnh hưởng tâm trạng như vậy nên khi Tần Thiệu Hòa nói ra mấy lời cổ vũ sĩ khí thì mấy danh tường phía sau lại không hề bày tỏ ủng hộ ngay lập tức. Đương nhiên điều này cũng cho thấy dưới sự chỉ huy của Tần Thiệu Hòa, các tướng lĩnh không hề ăn bơ làm biếng phía sau, ngay lần chiến đấu đầu tiên đã cảm nhận một cách sâu sắc áp lực mà người Nữ Chân đem lại. Sau khi nhìn thoáng qua, thời cơ bày tỏ ủng hộ cũng đã qua thì một người trong số đó mới chỉ về phía trước, thấp giọng nói: - Tri phủ đại nhân, người Kim lần đầu công thành chưa được, chưa thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn cũng là do chúng đến một cách vội vàng, vũ khí công thành vẫn chưa được chuẩn bị chu đáo. Bây giờ bọn chúng lui binh tuyệt đối không phải lùi hẳn mà muốn bỏ ra chút thời gian chuẩn bị vũ khí, sau đó sẽ tiếp tục công thành, chắc chắn sẽ còn ác liệt hơn nữa. Chúng ta không thể lơ là được. - Hàn tướng quân nói phải! Tần Thiệu Hòa gật gật đầu: - Đến hiện giờ chúng ta cũng đã biết người Nữ Chân hung hãn đến mức nào. Nhìn những người dưới thành, hiện giờ chỉ còn cách cố thủ nhưng may là trước đó chưa giao thủ, trong lòng mọi người đều đang phỏng đoán thực lực của người Nữ Chân, bây giờ sau khi đánh thì có thể biết được người Nữ Chân tuy lợi hại nhưng cũng không phải là quỷ thần ba đầu sáu tay, chúng cũng có hạn thôi. Chư vị, từ bây giờ trở đi hơn mười vạn nhân mạng của Thái Nguyên đều nằm trong tay chúng ta rồi. Phải cố gắng thôi! Anh ta chắp tay lại, các tướng lĩnh cũng chắp tay thật chặt. Tần Thiệu Hòa cười nói: - Nhưng mà cũng tốt, nghe nói Hoàn Nhan A Cốt Đả chỉ mất ba canh giờ đã hạ được kinh thành, chúng ta đã thủ thành rất giỏi rồi. Anh ta nói rồi bước sang bên cạnh, cầm bộ cung tiến lên, bước lên tường thành, nhìn tiếng rên rỉ bên dưới, ngắm chuẩn rồi bắn một mũi tên. Một người dân thường Vũ triều đã gãy tay chân nhưng vẫn chưa chết trong đám xác chết bên dưới bị bắn trúng ngực, cuối cùng cũng tắt thở. Tần Thiệu Hòa cầm cung, đứng đó ngẩn ra nhìn xác chết phía dưới một lúc lâu rồi mới lùi lại sau một bước, khoát khoát tay: - Truyền lệnh của ta, lệnh đội thần cung và đội quân pháp chọn những người dân thường bị trọng thương phía dưới, bọn họ đã quá đau đớn rồi, tiễn bọn họ một đoạn đường đi! Anh ta bước xuống tường thành, gần đó, một nam tử tên Thành Chu Hải bước về phía anh ta. Tuy y áo mũ chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ nhưng bất kể từ tro bụi trên bào phục hay sắc mặt đều có thể nhận ra sự mệt mỏi mấy ngày liền của đối phương. Đến trước mặt Tần Thiệu Hòa, Thành Chu Hải chắp tay lạy: - Tần đại nhân, nếu chiến sự đã kết thúc thì cũng nên để cho ta tổ chức các đinh tráng lần lượt lên thành để xem. Tần Thiệu Hòa gật gật đầu: - Phái lên đi, cũng để bọn họ nhìn xem rốt cuộc những người bên ngoài thành bị thế nào. Nói cho bọn họ biết, nếu như thành bị phá thì bọn họ cũng sẽ bị như vậy thôi, chỉ có điều người Nữ Chân tuy đã lui quân nhưng cũng khó nói có phải là giả vờ lui hay không. Lúc nào phái người lên đường phái quá nhiều, đề phòng cẩn thận mật thám của người Nữ Chân trà trộn vào. Ngoài ra, nếu người Nữ Chân công thành lần nữa thì lập tức phải rút lui... Nói dài dòng một lượt, sau đó cảm thấy hình như nói lắm quá, Tần Thiệu Hòa ổn định lại nét mặt rồi cười khổ, vỗ vỗ bả vai Thành Chu Hải. Làm việc trong Tướng phủ lâu như vậy, nếu nói mưu sự cẩn thận tỉ mỉ thì Thành Chu Hải còn hơn anh ta nhiều. Thành Chu Hải khẽ mỉm cười, cũng chỉ đáp lại: - Vâng! Sau đó nhìn trợ thủ bên cạnh mình, người trợ thủ kia liền gật đầu đi mất. Thành Chu Hải nhìn tường thành, vỗ bả vai Tần Thiệu Hòa nhìn về phía trước. Các ngôi nhà xung quanh bên ngoài gần với tường thành đang bị dỡ bỏ, quân nhân và dân phu đang bận rộn chạy đi chạy lại, xa hơn nữa là các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau của thành Thái Nguyên. Chiến tranh đã nổ ra, cuộc sống của mười vạn con người vẫn phải tiếp tục trong không khí căng thẳng. Trên vùng đất ngoài thành, gió thu tháng tám gào thét thổi qua một vùng đầy máu tanh và mùi khói lửa. Xác chết, người bị thương và đại quần xao động được tập kết kéo dài một đường, cái chờ đợi bọn họ cũng là vận mệnh chưa biết trước được. Đây là sự bắt đầu của cuộc chiến ở Thái Nguyên. Không lâu sau đó, Tần Thiệu Khiêm suất lĩnh Võ Thụy Doanh đến Thọ Trương đánh địch, nghênh đón bọn họ chính là quân do Hoàn Nhan Tông Vọng và Quách Dược Sư suất lĩnh. Hai bên quần thảo, chém giết nhau một ngày ở gần Thọ Trương bị bỏ vườn không nhà trống đã thành đất khô cằn nhưng Tần Thiệu Khiêm chưa lệnh Võ Thụy Doanh đánh giáp lá cà với địch. Anh ta chia Võ Thụy Doanh thành năm đội gần một vạn người, dựa vào ưu thế địa hình vây quanh khu vực gần Thọ Trương và Quách Dược Sư, bất cứ lúc nào cũng bày ra tư thế nghi binh, mà phần lớn kị binh và các phân đội thỉnh thoảng lại gây những cuộc chiến quy mô nhỏ xung quanh. Đối với kiểu đánh hư hư thực thực này thì Quách Dược Sư chọn cách tiến lên tương đối thận trọng nhằm xác định tình hình. Trong tình hình đánh nghi binh và tấn công trong phạm vi nhỏ như vậy, một phần quân tinh nhuệ nhất do Tần Thiệu Khiêm suất lĩnh hóa hư thành thật, lao thẳng đến quân do Trương Lệnh Huy suất lĩnh, song phương đánh một trận quyết liệt ở gần khu rừng nhỏ phía bắc Thọ Trương. Anh ta định thôn tính luôn Trương Lệnh Huy có thực lực yếu thế trong lần tấn công đầu tiên nhưng chỉ chiếm được phần nào thượng phong. Mà Quách Dược Sư đã triển khai chém giết một vạn người phụ trách việc kéo chân, một đội vạn người nửa canh giờ sau đã bị đánh tan. Đội ngũ bị đánh tan chạy trốn bốn phương tám hướng, sau đó được rất nhiều quân liên lạc đã sớm được Tần Thiệu Khiêm bố trí xung quanh tập hợp lại, sau đó, cả chiến trường Thọ Trương như biến thành một đám vụn cát khổng lồ, xung quanh dường như đều là đối thủ, chém giết ác liệt hơn nhưng chưa phải là chủ lực. Đội quân một vạn người thiện chiến do Tần Thiệu Khiêm mai phục ở xung quanh, đồng thời dùng lực lượng lớn nhất duy trì việc hoạt động trên chiến trường, chờ thời cơ đánh cho đám người Quách Dược Sư một đòn mạnh, nhưng Quách Dược Sư lại bắt đầu thu binh, đánh về phía huyện thành Thọ Trương có vạn người đóng quân. Kiểu hỗn chiến này kéo dài một ngày, xảy ra mười trận chém giết quy mô nhỏ, hai trận quy mô lớn nhưng cũng khiến đám người Quách Dược Sư không thể tập trung công thành. Một ngày sau, chủ lực của Hoàn Nhan Tông Vọng đến, một vạn người gặp nhau ở Thọ Trương, sau khi chiến đấu với Võ Thụy Doanh thì trùng trùng điệp điệp đè nát chướng ngại Thọ Trương. Hai đội Võ Uy, Võ Thắng vốn chia làm ba đường tấn công quân của Hoàn Nhan Tông Vọng trú đóng ở Tế Nam, Đại Danh, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, mà Võ Thụy Doanh chủ động xuất kích chặn quân Nữ Chân trong trận này ngoài việc thể hiện một cách rời rạc và kĩ xảo chỉnh quân tuyệt vời của Tần Thiệu Khiêm ra thì cũng không đáng nhắc đến. Đánh xong trận này thì Hoàn Nhan Tông Vọng tiến vào Trung Nguyên. **************** Rất nhiều thương binh, bại binh và dân thường gần Thọ Trương đều lùi từ tiền phương về, tiếng hỗn loạn tràn ngập không trung. Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nhị đứng ở ven đường, nhìn cảnh thất bại này. - Tuy sớm biết Tần tướng quân sẽ bại nhưng nếu thế này thì sẽ không có thời gian mất. Văn Nhân Bất Nhị hít một hơi, thấp giọng than một câu. Một lát sau họ gặp một tướng lĩnh bị thương đang rút lui: - Tần tướng quân đâu? Tần tướng quân của các ngươi đâu? Tướng lĩnh kia nhìn Văn Nhân Bất Nhị và Ninh Nghị một cái rồi lắc đầu: - Tôi không biết! Không biết! Chỉ có lệnh chúng tôi rút về Đông Bình! Các người hỏi người khác đi! Tướng lĩnh kia lẫn vào đám đông xa dần. Văn Nhân Bất Nhị nhìn Ninh Nghị sắc mặt nghiêm túc và bình tĩnh một cái. Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, nhìn dòng người nói: - Ngươi nói xem đây có phải là đi vòng một cách ung dung không? - Cái gì? - Nhìn những người này, dân thường cũng rút ra chứng tỏ đi cũng không gấp gáp, chẳng phải sao? - Vậy sao? Văn Nhân Bất Nhị chần chừ một lát rồi nói: - Nhưng người Nữ Chân cũng đến quá nhanh, kế hoạch vườn không nhà trống chắc chắn không kịp được. - Không kịp cũng phải làm! Ninh Nghi nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra: - Dù sao đây là chơi cờ, không thể trông chờ người khác đi theo đường bước của ngươi được. Hắn nói xong câu đó thì bước vào đám người, kéo một võ tướng bại trận. Đối phương giơ tay định rút đao nhưng bị Ninh Nghị đè cổ tay xuống: - Vị tướng quân này, Tần tướng quân đâu rồi? Tần tướng quân của các người đang ở đâu? Đối phương hoảng hồn bình tĩnh lại, sau khi đánh giá Ninh Nghị một lượt thì vung mạnh tay: - Lão tử làm sao mà biết được! Bầu trời tràn ngập hơi thở chẳng lành, xa gần đều trở nên hỗn loạn, mà thế đánh thẳng tiến của người Nữ Chân có nghĩa là cả kế hoạch vườn không nhà trống vừa bắt đầu thì tiến độ đã sắp tụt lại rồi. Mùng 7 tháng 8 năm Cảnh Hàn thứ mười ba, do Hoàng đế Chu Triết chuyên quyền độc đoán, triều đình đã đưa ra mệnh lệnh năm lộ vườn không nhà trống là Hà Đông Đông, Hà Đông Tây, Kinh Đông Đông, Kinh Đông Tây và Hà Bắc nhưng cả triều đình và dư luận xã hội thực ra vẫn còn rất mơ hồ. Người Nữ Chân đến quá nhanh, toàn xã hội vẫn chưa bị nỗi sợ hãi của chiến tranh bao phủ. Cùng lúc khi đám người Ninh Nghị và tướng phủ thi hành kế vườn không nhà trống thì tấu chương hạch tội trên dưới triều đình bay đến ngự án của Chu Triết như tuyết rơi. Trong lúc chiến loạn mà sử dụng kế vườn không nhà trống như vậy quả là một cách quá quyết tuyệt. Lợi ích có liên quan đến hơn một ngàn vạn người di chuyển và đồ đạc bị hủy là một con số trên trời, càng đừng nói đến hiện giờ đang vụ thu hoạch, dù sao phần lớn mọi người căn bản giữ hai thái độ khác nhau. Thứ nhất là nghiêng về lợi ích, nếu để vườn không nhà trống, nếu di chuyển nhân khẩu và thiêu hủy ruộng vườn thì người chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là các đại địa chủ, thân chủ phía bắc mà thứ có thể ủng hộ lập trường này của bọn họ lại là thái độ tương đối lý tính, đó chính là vườn không nhà trong căn bản chẳng được tích sự gì, nó chỉ khiến nhiều dân thường chết trên tay chúng ta mà thôi. Lập luận này rất vững vàng. Về mặt trực quan nhất, tất cả quân mà người Nữ Chân xuôi nam không quá hai mươi vạn, dọc đường bọn chúng tấn công có thể càn quét được bao nhiêu nơi? Giết được bao nhiêu người? Rất nhiều nơi còn không bị thảm họa chiến tranh lan đến nơi, những người này vẫn có thể sống sót trong chiến tranh. Cho dù có đề vườn không nhà trống thật, khi hai mươi vạn người muốn lương thực, bọn chúng đánh xuống một nơi là có thể thỏa mãn yêu cầu của mình một cách thoải mái. Đất đai của hàng ngàn vạn người sinh tồn, ngươi thiêu hủy đến mức nào mới có thể khiến tất cả lương thực biến mất? - Cho dù triều đình không chặn được người Nữ Chân thì cũng nên để lại một con đường sống cho dân chúng! Trong lý luận của đám nho sinh thì phản ứng ngược của kế sách này vô cùng khó lường nhưng thứ thực sự ủng hộ kế sách này có thể thực hiện lại là thái độ của Hoàng đế Chu Triết. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì người tên Chu Triết này chính là một đại danh từ quyết đoán, chỉ có sự ủng hộ của ông ta mới có thể khiến chuyện này thực hiện được giữa đống vũ khí ngòi bút nhiều như sao sa thế này. Mà với tư cách là bậc trên của triều đình, bất kể là Thái Kinh, Đồng Quán hay là đám người Lý Cương, Tần Tự Nguyện đều đã mơ hồ thấy được tính nghiêm trọng của tình hình lần này. Khi bên dưới đang tranh cãi gay gắt thì thái độ của phái thực quyền này vẫn vô cùng thống nhất, họ chỉ im lặng quan sát chuyện này, dù sao đối với Lý Cương và Tần Tự Nguyên thì đây cũng là chuyện khó biện giải. Dưới sự triển khai hoạt động của các quan viên cấp thấp ở phía bắc Hoàng Hà, giai đoạn đầu của kế vườn không nhà trống giành được thành quả rất lớn nhưng trọng tâm thực sự của đám người Ninh Nghị từ lúc bắt đầu đã đặt ở phía nam Hoàng Hà. Bọn họ dẫn phần lớn nạn dân xuôi nam, thổi phồng không khí chiến tranh, tuyên truyền về tính tất yếu của vườn không nhà trống. Không khí hoảng loạn nhanh chóng tích tụ lại nhưng giống như những gì Văn Nhân Bất Nhị nói, người Nữ Chân đến quả thực quá nhanh. Cuộc chiến bút mực trên triều đình ở kinh thành, đại chiến buộc tội vẫn đang diễn ra một cách hỗn loạn. Nhóm thư sinh văn sĩ trong tửu lâu, thanh lâu nói đến sự ác liệt của chiến tranh và sự anh dũng oanh liệt ở tiền phương. Ngày 20 tháng 8, quân của Hoàn Nhan Tông Vọng bắt đầu vượt qua Hoàng Hà, Chu Triết kêu to trên điện Kim Loan: - Tại sao phụ cận kinh thành vẫn chưa bắt đầu di dời? Một ngày trước, quân phụ cận kinh thành đã vận chuyển phần lớn lương thực những nơi xung quanh vào trong thành rồi bắt đầu xua đuổi người dân một cách trắng trợn, vơ vét lương thực, cuộc dân loạn lớn mà hỗn loạn bắt đầu bùng nổ. Một tên huyện lệnh khi yêu cầu dân chúng tản đi đã bị dân chúng dùng đá ném chết trong cơn tức giận, sau đó binh lính bắt đầu xảy ra mâu thuẫn với dân chúng. Trong tình hình ác liệt này, cuộc tranh luận về vườn không nhà trống trong kinh thành đột nhiên ngừng lại, không khí hoảng sợ bắt đầu bao phủ khắp nơi trong kinh thành, rất nhiều người tràn vào kinh thành, lại có rất nhiều người tràn về phía nam. Ngày 23 tháng 8, phòng tuyến Hoàng Hà sụp đổ, đông lộ quân của người Nữ Chân vượt qua Hoàng Hà. Kế hoạch trước đó của đám người Ninh Nghị đã tạo trình tự và sự thuận lợi nhất định cho việc mở đường vận chuyển lương thực xung quanh và việc di dời của người dân nhưng hầu hết mọi người vẫn bị cuốn vào cuộc chiến hóa. Hơn 200 năm, lần đầu tiên chiến tranh cháy lan đến bờ nam Hoàng Hà, đối với sự bùng nổ cuộc chiến tranh, chẳng ai ngờ được rằng nó lại kéo nhanh như vậy, dường như vừa bắt đầu đã đến lúc kết thúc tất cả. Ngày 28 tháng 9, chỉ hơn một tháng từ khi người Nữ Chân khai chiến, Hoàn Nhan Tông Vọng tiến được hàng ngàn dặm, bắt đầu bao vây kinh thành, sau đó phát động tấn công. Lực lượng phòng ngự cả kinh thành Vũ triều đã rút hết vào trong thành. Cùng lúc với việc bắt đầu bảo vệ kinh thành thì mệnh lệnh của Chu Triết đã được ban ra. Các cần vương quân ở những nơi có hơn 30 vạn người bắt đầu tụ họp về kinh thành, trong đó cũng bao gồm cả hai nhánh quân Võ Uy, Võ Danh vẫn án binh bất động ở Thọ Trương. Một cuộc chiến lớn hơn và khốc liệt hơn sắp xảy ra ở ngoài kinh thành.+ Cùng lúc Ninh Nghị theo quân đội đi về phía Nam thì thành Thái Nguyên đã đang bị Hoàn Nhan Tông Vọng tấn công điên cuồng, chống đỡ được gần nửa tháng...