Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 604 : Bồi hồi đứng trước Lữ Lương sơn
Dịch giả: luongsonbac1102
Sau khi rời khỏi phủ Chân Định, thế núi dần dần trở nên gập ghềnh hơn, đất đai cũng cằn cỗi hơn. Ngọn núi tuy vẫn xanh tươi nhưng không mấy rậm rạp, phần lớn là những cây tùng. Có đôi khi xa xa trông tới, những ngọn núi dường như chỉ phủ một lớp đất trống. Đối với một người vốn đã quen ngắm nhìn cây cối um tùm vùng Giang Nam như Lâu Thư Uyển, khung cảnh này khiến nàng thấy có chút hoang vắng, tiêu điều - Đương nhiên, từ sau khi gia nhập Điền Hổ, trong lòng nàng luôn thấy bất an, hoang mang, rối rắm, hay xuất hiện ảo giác bị người khác bán đứng, khó mà thoát ra được.
- Còn bao lâu nữa thì đến huyện Ký?
- Ước chừng khoảng nửa ngày nữa.
Ngay khi Lâu Thư Uyển vừa quay đầu lại hỏi, người đàn ông tướng mạo khôi ngô đang cưỡi ngựa đi bên cạnh liền xích lại gần, kính cẩn trả lời. Người đàn ông kia họ Khưu, tên là Cổ Ngôn, là cao thủ dưới trướng Điền Hổ. Sau khi Lâu Thư Uyển thể hiện bản lĩnh kinh doanh và quản lý tài sản, được Điền Hổ tín nhiệm, y liền phân Khâu Cổ Ngôn đến bảo vệ và trợ giúp nàng. Trong mấy tháng này, Khưu Cổ Ngôn tính cách trầm ổn an tĩnh, lại chưa từng trái lệnh Lâu Thư Uyển, hai bên tương xử cũng coi như là hòa hợp.
- Nếu không quá xa, chúng ta trước tiên cứ đến huyện Ký, an bài nơi ở và chỗ ăn đã. Tam Thái tử và Vu tướng quân không biết bao giờ mới đến, chúng ta xem ra cũng có mấy ngày nhàn nhã rồi.
- Vâng!
Lâu Thư Uyển vừa ra lệnh, Khưu Cổ Ngôn liền lập tức phái người đi ngay. Quay đầu nhìn lại, dưới chân núi là một đoàn hơn trăm người, áp tải những xe hàng hóa đi thẳng về phía trước. Đây đều là tinh binh dưới trướng Điền Hổ, Lâu Thư Uyên là người dẫn dầu, khoác một tấm áo choàng màu vàng xám ngồi trên lưng ngựa. Tuy nàng là nữ tử, dựng thân trong quân đội của Điện Hồ cũng không dễ dàng, nhưng bây giờ nàng nắm trong tay quyền lực về tài chính, muốn ngồi thảnh thơi trong xe ngựa cũng không ai nói gì được. Nhưng từ khi địa vị của nàng dần được củng cố trong quân đội của Điền Hổ, nàng đã dần bỏ thói quen ngồi xe ngựa, mỗi khi đi đâu đều cưỡi ngựa, đồng thời luôn luôn cất một con dao găm vào chỗ dễ lấy nhất bên eo.
Nàng không có võ nghệ, mà cho dù có rèn luyện thì cũng không thể sánh được với nam tử. Mang dao bên mình không nhất thiết là đã thương người khác, nhưng đến đường cùng thì nàng có thể tự sát - đến khi ấy, có dám động thủ hay không thì cũng chưa biết. Hơn nữa con dao ấy còn gợi lại những ước nguyện ban đầu, mỗi lần chạm vào nó lại khiến nàng cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên đó chẳng qua là giả thuyết thôi. Thật ra nàng ở trong quân không bị ức hiếp là do ảnh hưởng rất lớn của Tấn vương Điền Hổ.
Khi mới lọt vào phạm vi thế lực của quân đội Điền Hổ, nàng và Lâu Thư Hằng đều đã đến đường cùng. Lâu Thư Hằng tuy thân là nam nhân nhưng tấm thân đã chẳng còn gì, nàng đành cắn răng giành lấy cơ hội xuất hiện trước mặt Điền Hổ, tự đề xuất ý kiến của mình - Điền Hổ vốn là thợ săn, sau đó vào rừng làm cướp, chiếm được một địa bàn khá lớn, sức mạnh thì có nhưng hiểu biết vẫn rất hạn hẹp. Thổ phỉ sau khi chiếm đất, do việc thống trị thay đổi nên nhân tài khan hiếm, Lâu Thư Uyển nhờ đó mà được coi trọng, cũng giống như Lâu gia ở Hàng Châu được Phương Lạp coi trọng vậy.
Một tiệm sách chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya.
Hoan nghênh ngài quang lâm.
Nàng không chỉ tài giỏi, dung nhan mỹ lệ mà vốn là con nhà khuê các, cho dù là giáo dục hay hiểu biết đều hơn người. Điền Hổ vốn muốn đưa nàng vào hậu cung, như vậy là có thể yên tâm. Nhưng Lâu Thư Uyển nhiều lần cự tuyệt với thái độ rất kiên định. Điền Hổ không muốn lớn chuyện, cũng không muốn mất đi một người giúp sức nên cũng không cưỡng ép - Kỳ thật Điền Hổ cũng không biết, trong lòng Lâu Thư Uyển biết không tránh được nên đã đành nửa đồng ý. Sau khi nàng trải qua những chuyện ấy, đối với nam nhân đã sinh ra một loại cảm giác chán ghét, cảm thấy bọn họ đều không tốt đẹp gì. Nhưng dù sao những cảm giác chán ghét này vẫn chưa đến mức dùng cả sinh mạng để bảo vệ trinh tiết. Dù sao cái gọi là trinh tiết, cho dù là về thân thể hay tâm lý, nàng đều đã đánh mất rồi.
Điền Hỗ không quá cưỡng ép nàng, nhờ đó mà nàng trong quân đội cũng thoải mái hơn rất nhiều, có đôi khi lại bày ra dáng vẻ "Tình nhân của Điền Hổ" khiến không ít đàn ông có tình ý với nàng đều đành bỏ cuộc. Bởi vậy mà hơn một năm qua cuộc sống trong quân đội của nàng rất thuận lợi. Ngoài nhị ca u u mê mê suốt ngày vùi mình trong lầu xanh, điều nàng quan tâm chính là làm việc và báo cáo cho Hổ vương các sự vụ của mình thôi.
Sau khi độc lập khỏi nam nhân, nàng chợt phát hiện ra cảm giác một nữ nhân làm việc thật tuyệt. Tuy rằng vẫn hay có những kẻ nhìn nàng bằng ánh mắt chòng chọc như muốn lột sạch đồ của nàng. Nhưng nàng chẳng thèm bận tâm, lột sạch ra rồi sao, hết đâm vào rồi lại rút ra, sau đó hai mắt trắng dã khác gì người chết, chẳng khác nào loài cầm thú bị nửa thân dưới chi phối, giống mấy kẻ đồi bại làm chuyện xấu trên thân thể nàng đều phải nhận lấy cái chết... Đợi cho chúng hoàn toàn giải phóng, nàng đã dùng dao găm lấy mạng chúng. Những kẻ hai mắt trắng dã đến mạng cũng chẳng giữ nổi ấy, chỉ là những con heo ngu ngốc thôi. Bản thân mình mất đi cái gì... nàng ngẫm nghĩ rồi nhịn không được bật cười, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chỉ đôi khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nàng lại chợt nhớ đến một bóng hình giống như bị bóng đè vậy - bóng hình ấy chính là Ninh Lập Hằng, trước kia nàng quả thật có chút mê luyến hắn, nhưng cũng không mấy sâu đậm. Nhưng những chuyện sau đó lại khắc sâu vào thần trí của nàng, cha và anh mất mạng, cả nhà tan nát, một quãng thời gian dài lang thang vất vưởng đến bi thảm chính là vì bóng dáng ấy. Khi nàng nhớ đến hắn, cảm giác đầu tiên gợi lên chính là muốn báo thù.
Nàng biết hắn đã tiêu diệt Lương Sơn, nhưng lại không biết hắn hiện tại đang làm gì, nên có muốn báo thù cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Với thân phận làm việc dưới trướng Điền Hổ, chắc chắn sẽ có một ngày nàng phải đối mặt hắn, nhưng ngay cả trong suy nghĩ, nàng cũng không hình dung nổi cảnh tượng ấy. Chỉ đơn giản là có một số việc rất khó nói với người khác quá rõ ràng, nàng nhớ lại tất cả những đau khổ mình trải qua, nhớ lại lúc bị những đám đàn ông kia dày vò là đủ để giết hắn, nghĩ đến khi bản thân thành công, ở trước mặt hắn có thể giễu võ dương oai, nghĩ đến nếu thất bại sẽ bị hắn dùng đủ trò lăng nhục - mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, phán đoán của nàng lại chính xác hơn đến kì lạ. Khi tỉnh lại, đa phần trời đã rạng sáng, mồ hôi thấm ra chăn đệm ướt đẫm, dục vọng mãnh liệt, hạ thân mềm mại giống như vũng bùn, rồi đành nghiêng người nằm thao thức đến bình minh.
Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ giết hắn, hoặc là hắn sẽ giết nàng. Đây là kết cục đã định trước của hai người rồi.
Đương nhiên, hiện giờ nàng phải đến Lữ Lương sơn, không phải là lúc để suy nghĩ hỗn tạp như vậy.
Ngay từ đầu, Điền Hổ đã bố trí quân đội ở Lữ Lương sơn. Mảnh đất này không bằng Trung Nguyên, cũng chẳng sánh được với Hà Bắc. Nơi đây nằm ở vùng biên cương hẻo lánh, thường xuyên bị đám thổ phỉ dùng máu tươi nhuộm đỏ, phần lớn là những thế lực nhỏ lẻ, những quy tắc lục lâm cũng không thể áp dụng được ở đây. Tuy rằng luật lệ không phải là thứ khiến con người sống chết tuân thủ, nhưng trên mảnh đất này, những kẻ sống sót được đa phần đều là lũ liều mạng, dù có tuân thủ quy củ hay không, bọn họ có thể chết bất cứ lúc nào, giá trị của quy củ, chẳng có mấy.
Nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này rất phức tạp, nhưng trực tiếp nhất vẫn là do Đả Thảo cốc ở hai bên khu vực này. Người Liêu coi người trong khu vực này không bằng chó lợn, kẻ luyện võ coi người đây là lũ dã nhân và đám điêu dân không thể thống trị. Ở đây thỉnh thoảng cũng có một số thế lực lớn quật khởi, nhưng những thế lực này phần lớn đều là do thù hận, không liên kết với nhau, rồi rất nhanh bị đánh tan. Bởi vì thế lực dù lớn đến đâu cũng không thể sánh nổi quân đội hai bên. Sau khi thế lực của Điền Hổ vươn tới đây, cũng từng suy yếu không ít, phải lôi kéo thêm một lượng lớn đồng minh, nhưng nếu so với một sơn trại thì lớn hơn rất nhiều. Đối với mảnh đất phân chia vụn vặt như Lữ Lương, điều quan trọng là phải dùng sức mạnh như thế nào, có muốn phát triển cũng chưa có mấy thành tựu.
Đương nhiên, việc Điền Hổ mở rộng thế lực về phía tây bắc Lữ Lương cũng chỉ là chuyện thêu hoa trên gấm, dù chưa có mấy tiến triển cũng không ảnh hưởng gì lắm. Nhưng trong một năm gần đây, tình hình núi Lữ Lương đã phát sinh nhiều biến hóa, khiến Điền Hổ không thể không bổ sung lực lượng vào đây.
Một trại tử tên là Thanh Mộc trại, trong hai năm qua ở Lữ Lương đã không ngừng phát triển lớn mạnh, thậm chí còn nghĩ cách mở đường buôn lậu xuyên hai nước, đạt được lợi ích lớn đến mức khiến người ngoài thèm nhỏ dãi. Khi Thanh Mộc trại mới bắt đầu phát triển, thủ hạ của Điền Hổ là Tào Hồng cũng từng rất chú ý nơi này, y có ý đồ phân liệt Thanh Mộc trại rồi nhân cơ hội cướp lấy, sau đó bản thân không ngờ lại bị nữ trại chủ xinh đẹp võ nghệ cao cường kia giết chết.
Chuyện này vốn cũng đủ để khiến hai bên kết ân oán, nhưng lúc ấy Điền Hổ cho rằng vì chuyện này mà tiến vào Lữ Lương đánh giết báo thù thì rất phiền toái. Y dù sao cũng là tên lưu manh, mọi người đều lăn lộn sống, đều phải biết tự nhận thức, làm sai thì phải tự mình gánh chịu. Tướng lĩnh của mình quá kích động, việc không thành mà người đã bị giết rồi, đành phải nuốt cục hận này xuống. Nhưng mà thời gian qua đã khá lâu, Lữ Lương sơn vẫn cứ tiếp tục bành trướng ra ngoài, đã từ một mẩu bánh ngon biến thành cả cái bánh lớn, y không nhịn nổi mà lập tức sinh lòng muốn cướp đoạt.
Nghe nói nữ trại chủ võ công cao cường của Thanh Mộc trại kia đã hơn hai mươi tuổi còn chưa thành thân, liền muốn liên hôn - đám hỏi lần này hoàn toàn khác với những đám hỏi trước kia, bên phía Điền Hỗ đưa ra chính là Tam Thái tử Điền Thực. Nhà Điền Hổ có ba huynh đệ, Điền Hổ, Điền Báo, Điện Bưu. Điền Thực là con trai của Điền Bưu, võ nghệ rất khá, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, phong độ lịch lãm. Một khi làm đám hỏi, hai bên sẽ trở thành người một nhà, hơn nữa bên Điền Hổ còn rất nhiệt tình, chỉ cần phía Thanh Mộc trại đồng ý, Điền Thực sẽ đến ở rể, không bắt đối phương phải gả về đây.
Ngoài việc này ra, mọi người còn nghiên cứu cách Thanh Mộc Trại làm giàu. Nghe nói, mỗi khi một thế lực ở Lữ Lương sơn hình thành đều mang mối thù sâu đậm, tính bài ngoại đến cực đoan, không hề lấy lòng bất cứ ai. Nhưng sau khi Thanh Mộc trại phát triển lại hoàn toàn khác hẳn, các vùng lân cận thuộc Vũ triều thường xuyên được đối phương chia sẻ lợi lộc, lợi ích nhận được không hề ít, đối với những kẻ lòng tham không đáy, Thanh Mộc trại đều phối hợp nhiều mặt, phân hóa đả kích, thậm chí hiểu rất rõ về nhiều tướng lĩnh trong quân đội, nhờ vậy mà từng bước đứng vững.
Một trại chủ như vậy, tuy là nữ nhân nhưng rất biết cách nắm lấy lợi ích. Chỉ đưa ra một nam nhân không thì không thể khiến đối phương thỏa mãn, vậy nên ngoài Điền Thực, Lâu Thư Uyển cũng đi theo làm thuyết khách, hai bên đều là những nữ nhân giỏi giang, như vậy sẽ rất dễ nói chuyện.
Hiện giờ thế cục thiên hạ rối ren bất định, triều đình phải nhanh chóng đàn áp các thế lực thổ phỉ miền bắc, khả năng duy trì ổn định triều đình của Vũ triều đã đến cực hạn. Lấy thực lực của Hổ vương, một khi liên kết với Thanh Mộc trại, có được sức mạnh từ nam chí bắc, ắt làm nên một phen sự nghiệp.
Lời lẽ cần nói ra sao, Lâu Thư Uyển cũng đã chuẩn bị tốt, mấy ngày nay cũng không ngừng hoàn thiện, đương nhiên tất cả đều là vì gặp vị trại chủ Lục Hồng Đề kia.
Tối hôm đó, nàng và đoàn người áp tải sính lễ dừng chân ở trước huyện Ký, đợi Tam Thái tử Điền Thực và đại tướng quân Vu Ngọc Lân dưới trướng Điền Hổ đến - tuy đây là quyết định của các thủ lĩnh trong quân đội của Điền Hổ, nhưng Điền Thực bản tính cao ngạo, không mấy bằng lòng chuyện ở rể. Y đồng ý đến đây chẳng qua để thăm dò điều tra tình hình bên phía Lục Hồng Đề, còn về Vu Ngọc Lân là do Điền Hổ đặc biệt phái đến để đảm nhận trọng trách hòa thân.
Vị trí lúc này đã rất gần Lữ Lương, huyện Ký là một huyện lớn, mặc dù trong mắt một người đã từng ở Giang Nam như Lâu Thư Uyển thì huyện Ký quá hoang vắng, nhưng dân số ở đây cũng không ít. Đây là một điểm dừng chân khi đi lên phương Bắc. Đi qua nơi này, mọi người phải chọn một trong hai con đường, bình thường là đi theo hướng Nhạn Môn quan, nếu không thì đi theo con đường buôn lậu Lữ Lương để ra ngoài. Trước khi Lữ Lương phát triển được con đường buôn lậu hưng thịnh như ngày nay, huyện Ký cũng chỉ bé bằng một nửa bây giờ. Nói cách khác thì nó chỉ phồn vinh trong khoảng hai năm trở lại đây, đột nhiên bành trướng ra thôi.
Bởi vì vậy mà khung cảnh trong huyện Ký còn rất hoang sơ, người đi đường theo rất nhiều phe phái, lúc nào cũng vác theo thanh đao lớn, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện. Đến cả những thương nhân qua lại trên người cũng tràn ngập sát khí và mùi máu tanh. Nhờ buôn lậu mà con đường buôn bán cũng phát triển phồn vinh, nhưng an toàn thì cũng không được nâng cao là mấy. Một số người mạo muội đến đây mà không có chỉ dẫn, quá nửa không thể đi qua được. Nơi phồn thịnh nhất thường là lầu xanh và đao phố, những thế lực rất lớn tụ hợp lại với nhau, chỉ có đám quân Hán hoành hành khắp nơi mới dám nghênh ngang qua lại, nhưng cũng không dám đụng chạm đến các thế lực địa phương. Thế lực của quan phủ là nhỏ yếu nhất - bởi vì chẳng mấy ai dám đến đây nhậm chức. Mấy năm trước thậm chí còn có bộ khoái bị giết rồi treo lên cột cờ. Mỗi một thế lực ở đây đều có những điểm riêng, đó là lên giọng, huênh hoang và điên cuồng, sau đó từng đám từng đám bắt đầu điên cuồng cướp bóc, ăn no uống say rồi lại kéo bầy kéo đàn rời đi...
Ngày thứ năm Lâu Thư Uyển lưu lại huyện Ký, Điền Thực và Vu Ngọc Lân mới xuất hiện, mang theo hơn hai trăm tên lính tiến đến. Trong thời gian này, Lâu Thư Uyển đã nghe ngóng rất nhiều về vị nữ trại chủ Thanh Mộc trại kia, nghe nói nàng võ nghệ cao cường, đã đạt đến cảnh giới tông sư, hiện nay quyền lực trong trại đang tập trung trong tay nàng, muốn châm ngòi ngọn lửa ly gián trong lúc này là không thể. Nghe nói nàng cũng rất xinh đẹp, bởi vậy có rất nhiều người muốn cầu thân với Thanh Mộc trại, thậm chí còn có tin tức đối phương có ý tỷ võ chiêu thân - những lời đồn đại này nhiều vô số, đều không biết là thật hay giả.
Trong quân của Điền Hổ cũng có người đã gặp Lục Hồng Đề, nhưng lần này Lâu Thư Uyển lại không tìm được người này. Điền Thực quan điểm bất nhất, đi tìm mấy người quen biết hỏi thăm liền biết được Lục Hồng Đề võ nghệ cao cường lại xinh đẹp mới nảy sinh hứng thú. Y năm nay hai mươi lăm tuổi, võ nghệ không tệ, dung mạo anh tuấn, những nữ nhân bình thường y đã chán rồi. Trong khu vực Điền Hồ chiếm giữ, những cô nương khuê các suốt ngày chỉ biết khóc sướt mướt, y cũng đã chơi đùa không ít, lúc này lại quay ra muốn chinh phục Lục Hồng Đề - thế giới này dù sao cũng làm nam nhân làm chủ, cho dù phải mang tiếng ở rể, nhưng một khi lên giường, lấy lại thế mạnh trước nữ nhân không phải là được rồi sao...
Ban đêm, hai nhóm người hội hợp, gặp mặt lẫn nhau. Vu Ngọc Lân là đại tướng được Điền Hổ nể trọng, cũng là kẻ oai hùng. Y hơn ba mươi tuổi, võ nghệ cao cường, tính cách trầm ổn. Nếu đối phương không hài lòng với Điền Thực, y cũng có ý đồ ra tay. Lâu Thư Uyển cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, ngày hôm sau khi hội hợp liền lập tức khởi hành, hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp xuất phát đến Lữ Lương sơn.
Từ một hướng khác, ngay khi đám người Lâu Thư Uyển rời khỏi, Ninh Nghị cũng dẫn một đoàn trăm người đến gần huyện Ký.
- Đến mảnh đất phía trước kia thì có làm quan cũng vô dụng thôi.
Trong lúc hoàng hôn khi đoàn xe hạ trại, Chúc Bưu chỉ về phía chân núi phía bắc, quay đầu nói với đám người Ninh Nghị:
- Lữ Lương còn hỗn loạn hơn cả đồi Độc Long bên phía chúng ta, không là quân lính thì cũng là sơn tặc. Dân chúng cũng có, nhưng nếu không có thế lực thì cũng không thể ở nổi đâu. Khi đi qua đây phải hết sức cẩn thận, không được để tách đoàn, rất dễ bị hạ độc thủ đấy.
- ... Tuy rằng nói ra không hay lắm nhưng so với việc làm bạn với đám văn nhân thì giao lưu với người luyện võ tốt hơn rất nhiều.
Ninh Nghị đứng trên tảng đá, nhìn về phía trước:
- Đám người văn nhân nói chuyện thì lập lờ nước đôi, lấy tiền rồi còn đùa giỡn, lừa dối người, quay đầu cái là coi như không quen biết. Người luyện võ tốt hơn nhiều, họ tuy tham nhưng đã nhận tiền thì sẽ làm việc, có lưu manh đến mấy ta vẫn thích.
Hắn nói xong rồi thở dài:
- Nhưng nơi đây quả thật là hoang vắng... Sơn Tây nơi này...
- Nhà của Lục tiền bối ở đây, ta thấy chuyện này... cũng không dễ dàng gì.
Chúc Bưu cảm thán như vậy, có mấy người phụ trách huấn luyện các tiểu đội xung quanh cũng lộ ra thần thái như vậy. Lần này trong số những người luyện võ đi theo Ninh Nghị có đến hơn nữa là người Lương Sơn khi trước, cũng đã trải qua huấn luyện ở đồi Độc Long. Khi Lục Hồng Đề còn trong doanh trại đã từng giao thủ với họ. Bây giờ bọn họ đã hối cải, tâm tính thay đổi, hơn nữa Lục Hồng Đề lại đạt đến cảnh giới tông sư, đối với nàng, đương nhiên là họ rất kính trọng và ngưỡng mộ, dù bị nàng giáo huấn nhưng ngược lại lại cảm thấy vinh dự, nửa như một chủ nhân, nửa như một sự phụ. Đối với sự đồng tình của mọi người, Ninh Nghị chỉ bĩu môi, cười nhạt.
- Có gì mà không dễ dàng, đồn đại chẳng qua là đồn đại mà thôi, đến ngay cả chuyện tỷ võ chiêu thân cũng đem ra nói được, đợi ta đến rồi phải nhắc nhở nàng mới được.
Mặt trời chiều ngã về tây, tuy là nói như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Hồng Đề, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác ấm áp như ánh mặt trời chiếu rọi vậy. Nếu như mình thật sự chạy đến quở trách nàng, nàng có phải sẽ giống như cô vợ bé ngồi bên cạnh giường nghe mình nói không. Nghĩ đến đây, một người trầm ổn như hắn cũng không tránh khỏi mong đợi. Mà như lời hắn nói, quân đội sau khi thu tiền liền sẽ làm việc - chỉ cần không phải đánh nhau với người Liêu - cơ bản vẫn rất tận tâm. Hiện giờ nước Liêu đã diệt vong, tiếp theo Lữ Lương sơn có được cơ hội hiếm có, là mấy năm để nghỉ ngơi và phát triển. Thời gian đó, nó có thể phát triển đến mức nào... tất cả đều đã ở trước mắt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
50 chương
90 chương
152 chương