Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 598 : Vui buồn lẫn lộn, lục lâm truyền thuyết
Dịch giả: luongsonbac1102
"A Qua!
Thấy nét chữ như thấy người.
Nửa năm trôi qua, ta không biết nàng đã tĩnh tâm lại được chưa. Ta vẫn luôn suy nghĩ không biết lúc nào nên viết thư cho nàng, ta vốn cho rằng, nếu có thể gặp trực tiếp được thì tốt hơn, nhưng ta ở đây biết được một số chuyện, khiến ta không còn thời gian im lặng chờ đợi nữa, đành viết lá thư này cho nàng.
Còn về ân oán giữa hai chúng ta nếu dùng vài ba từ đơn giản để nói, thì có chút vô trách nhiệm. Nàng có lí do để oán hận ta, ta cũng thường nghĩ chuyện lúc đầu có phải còn có cách giải quyết tốt đẹp hơn, nhưng hồi tưởng cũng không giải quyết được gì nữa rồi. Nếu có cơ hội, ta cảm thấy ta đã nợ nàng, sau này nàng có thể đòi lại.
Nhưng ta nghĩ, chuyện riêng tư chúng ta vẫn phải gác sang một bên. Nàng cùng với người của nàng ở phương nam đã tiềm phục gần hai năm rồi, rễ nên cắm cũng đã cắm rồi. Thời gian gần đây ta biết được một số tình hình liên quan đến phương nam, tiếp theo nếu phía nàng muốn hành động gì, trong chuyện này ta có chút ý kiến, nàng có thể tham khảo..."
Cuối xuân đầu hạ, mưa rừng tưới ướt mọi thứ giữa những ngọn núi non trùng điệp, bên trong lầu trúc, thiếu nữ mở cánh cửa sổ, lặng nhìn cánh rừng xanh tươi trong mưa phía xa xa. Miêu Cương, động Lam Hoàn, cho dù là đối với những người sống ở trong trại, cũng đã lâu không được nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ đó.
Từ năm ngoái sau khi đích thân đi cứu viện Phật soái trở về, với tư cách là thủ lĩnh của Bá Đao, hiện tại thiếu nữ - chủ của Lam Hoàn động lại đang ở trong giai đoạn bế quan dài dặc. Đối với hầu hết người trong Bá Đao mà nói, đó là do trang chủ đã lĩnh ngộ được nhiều điều trong khi đại chiến với đám người Lâm Ác Thiện, cần phải nâng cao khả năng võ nghệ của mình. Chỉ có một số ít người có thể biết được, việc bế quan của thiếu nữ là vì sau đại chiến, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rơi vào trạng thái hoang mang. Thế nên trong khoảng thời gian nửa năm dài dặc này, nàng ở yên trong căn phòng này, dùng chút tâm tư còn lại khống chế những chuyện cần phải nắm chắc trong trại, nhưng hầu hết mọi biến chuyển, nàng đều buông xuôi bỏ mặc, để mọi sự thuận theo tự nhiên.
Khung cửa sổ khép kín lâu như vậy hôm nay bỗng được mở ra, đối với đại bộ phận người trong trại mà nói, vốn chẳng thể hiểu rõ được ý nghĩa ẩn chứa bên trong. Nếu là người vốn quen biết với nhau, hẳn sẽ có thể nhận ra những thay đổi trên thân thể thiếu nữ: Cuộc sống ẩn tu nửa năm khiến nàng có chút gầy hơn, nét trẻ con trên gương mặt cũng theo năm tháng mà dần biến mất, vẫn đẹp như xưa nhưng giờ đây khó có thể dùng hai từ thiếu nữ để gọi nữa rồi. Có những nét cảm xúc phức tạp đã bị chôn vùi sâu nơi đáy mắt, dường như đã dần biến thành những thứ cứng rắn như kim cương, không hề giống một chút gì với bản tính vốn bướng bỉnh của nàng, chỉ có người thật quen mới có thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai con người đó.
- Từ Hoa.
Đứng bên cửa sổ hồi lâu nàng mới quay ra phía cửa ngoài gọi.
Tiếng nha hoàn ở cửa ngoài trả lời:
- Trang chủ.
- Gọi Trần Phàm... Trần đại gia đến đây một chuyến.
- Vâng!
Ngọc Tử Yên hiểu, cửu ngũ chí tôn vị, hắn nhất định phải được.
Nàng biết hắn cơ quan tính toán tường tận, lại không biết chính mình sớm đã thân vùi lấp nhà tù.
Đối với h...
Nha hoàn khoác chiếc áo tơi, chạy ra ngoài dưới trời mưa. Trong phòng, người con gái mang tên Lưu Tây Qua đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, khẽ thở dài.
Trong tay cầm bức thư đã đọc rất nhiều lần rồi, phút đầu chần chừ với chờ mong mà nàng không dám thừa nhận qua đi, là nỗi chua xót và sự phẫn nộ không gì diễn tả được, vậy mà đến cuối cùng, những tình cảm đó lại trở thành thứ khiến người ta không thể phản bác được, càng trở nên rối rắm hơn.
Trong khoảng thời gian bế quan gần một năm dài dặc, thứ nàng không có cách nào đối mặt ngoài đám Đỗ Sát, Trần Phàm cùng tham gia cứu viện ra, chính là tiếp theo bản thân mình không biết nên lựa chọn thế nào. Nàng đương nhiên đã từng nghĩ đến chuyện Ninh Nghị sẽ trực tiếp gặp mặt giải thích tất cả với mình, hoặc hắn có thể sẽ có một vài cách, nhưng điều nàng không hề nghĩ tới đó là cuối cùng lại là một phong thư như vậy.
Cái tên nam nhân đó, hời hợt bỏ qua tất cả, đem vấn đề giữa hai người quy kết cho cảm xúc cá nhân, sau đó là mấy câu dặn dò vớ vẩn, chẳng liên quan gì cả. Điều đó khiến nàng cảm thấy tức giận và phẫn nộ. Nàng ít nhiều cũng hi vọng bức thư được gửi đến, đối phương ít nhất cũng sẽ biện giải, hoặc là xin lỗi, thậm chí là có thể có những lời giải thích dư thừa cho lựa chọn ngày trước, sau khi đọc xong sẽ có thể giúp nàng giải quyết được vấn đề, nhưng rốt cuộc lại chẳng có gì cả - ngay cả khi tỉnh táo nhận thức, nàng cũng hiểu được đó là điều không thể.
"Nàng có lý do để oán hận ta" - hắn không có ý muốn giải thích, những lời nhắn nhủ cuối cùng cũng chỉ có một câu đó, dường như là đang nói: Nàng cứ tiếp tục oán hận nữa đi. Nhưng sau vỏn vẹn mấy câu như vậy hắn bắt đầu tường thuật đại cục. Có vẻ như đoán chắc được bên này sẽ không thể bỏ qua ý kiến của hắn.
Thật sự là... quá ngạo mạn...
Nhưng sau khi cơn tức đi qua, điều khiến nàng thực sự phẫn nộ vẫn là thứ cảm xúc mà nàng không có cách nào hòa trộn lại được kia. Trong một mức độ tỉnh táo nào đó, nữ tử xưa nay vốn rất kiên cường thậm chí có thể nói là mạnh mẽ đến mức không cần bất cứ sự chống đỡ nào kia, trong nửa năm đã trôi qua đó, quả thực đã âm thầm chờ đợi một sự giải thích hoặc là một lời an ủi từ một người nào đó. Thế mà, nếu nói trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng chỉ luôn nghỉ ngơi hoặc say ngủ, thì xem bức thư này, có vẻ như có người đang ra sức khua chiêng gõ trống bên tai, nhắc nhở cô nên tỉnh dậy. Kẻ đó chỉ đánh thức thôi, và từ chối an ủi.
Ngay cả khi hiểu được những lời an ủi tùy tiện trong hoàn cảnh như vậy chỉ làm tất cả trở nên bóng bẩy và phù phiếm, nhưng chung quy trong lòng nàng vẫn không thể tránh được cảm xúc muốn thức dậy. Mở thư ra xem, thư viết lưu loát dài mấy trang liền, không giống thư của chồng, mà lại giống như cuộc nói chuyện bình thường, kì quặc không có cách điệu gì cả. Còn thứ thực sự muốn thấy là, thực ra cũng chỉ có mấy câu đầu mà thôi. Tiếp sau là cả một đống những thứ liên quan đến tình hình lục lâm, quan thương, hắc đạo phương nam, chẳng qua cũng chỉ là xem xem thứ nào có thể dùng, cái nào không dùng được - nàng cũng đã đọc qua mấy lượt rồi.
...
Nha hoàn tên Từ Hoa chạy xuống trại, tìm được Trần Phàm dạy võ ở học đường bên cạnh sơn trại, không lâu sau, gã đi lên Trúc lầu cao nhất của Lam Hoàn động, gặp Tây Qua.
Mưa như trút bên ngoài, khiến căn phòng không được sáng sủa, càng tăng có chút yên tĩnh. Hắn đứng ngoài cửa thăm dò Tây Qua giây lát, sau đó mới bước vào:
- Cô còn không xuất quan, trại e sẽ sụp đổ mất.
Tây Qua nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hơn nửa năm nay, Trần Phàm ở trong trại dạy trẻ con học võ, cũng cố gắng để chòm râu. Tinh khí trên người hắn đã thu giấu lại, nếu nói ngày trước còn có thể nhận thấy khí phách "nắm đấm thép" trên người thì nay hắn càng giống với một con dao cùn hơn. Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, đối với cao thủ mà nói, có thể thấy được hắn đã tìm được con đường bước lên một bậc cao hơn. Còn về phía Trần Phàm, hắn cũng có thể thấy rõ sự sắc bén trên người Tây Qua đang dần phát triển, nữ tử trước mắt hắn hiển nhiên tốc độ phát triển cũng không chịu thua kém.
- Thư của Ninh Nghị.
- Cho ta xem làm gì.
Nét nghi hoặc lướt qua trong ánh mắt Trần Phàm, cầm lá thư ngồi xuống, xem một hồi, nhún vai nói:
- Không tệ, tin tức của mấy người phía nam này hắn đều nắm rõ. Cứ làm theo những gì hắn nói là được. Mấy chuyện này sao cô không tìm Nam thúc bọn họ mà thương lượng, tìm ta làm gì... Ừm, hắn có lô hàng đưa cho chúng ta, cô muốn ta đi nhận?
- Ta muốn biết. Hắn đã xảy ra chuyện gì.
- Gần đây sao?
Trần Phàm nhíu mày:
- Không nghe nói gì cả. Hắn xưa nay đúng là tiếng ác đồn xa, làm mọi chuyện càng lúc càng lớn, nhưng nếu nói xảy ra chuyện gì... Ừm, không có.
- Ngươi xem mấy dòng đầu hắn viết... này.
- ... Đây là mấy lời gửi cho cô, có gì đâu?
Tây Qua nhìn hắn, sau đó đưa tay giật lá thư lại:
- Câu này, hắn biết được một số chuyện, khiến hắn không còn thời gian yên ổn nữa, thế nên viết thư cho ta... thứ khiến hắn cảnh giác có thể sẽ tìm chúng ta để ra tay, người nghĩ là chuyện gì?
Tây Qua nói như vậy, Trần Phàm cuối cùng cũng hiểu ra, nhíu chặt mày:
- Cô nói vậy, quả thật có vấn đề rồi... Tình hình phía bắc ta vẫn luôn nắm bắt, nửa cuối năm trước, hắn đắc tội với không ít người. Đây là đám hạ thủ hắn giữ lại sau khi phá Lương Sơn, bây giờ diễn biến ngày càng nghiêm trọng, có không ít người vào kinh thích sát hắn, nhưng cơ bản là không thành công. Nếu nói đến phương diện này, năm ngoái hắn đã đắc tội với Lâm Ác Thiện. Thời gian gần đây Đại Quang Minh giáo phát triển nhanh chóng, Lâm Ác Thiện dùng võ nghệ đi khiêu chiến khắp đại giang nam bắc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e lão ta sẽ đi khiêu chiến với cả Chu Đồng, nếu nói là chuyện rắc rối này, hi vọng chúng ta có thể ra tay... với tính cách của hắn, cũng không giống lắm...
- Hắn đắc tội ai vậy?
- Đều là đám... à...
Trần Phàm đang định nói, nhưng sau nhận thức ra, cười:
- Không phải cô định đi giúp giải quyết đám dư nghiệt đó chứ, thôi đi. Có thể cô không rõ lắm, ta nói cho cô biết, nửa cuối năm trước, khi hắn còn đang bận chuyện cứu tế...
Tiếng mưa rơi sa sả, vang vọng trong vùng trời đất này. Trong căn lầu ở vùng trời nam này, hai người nói một số chuyện của năm Cảnh Hàn thứ mười một, tốn không ít thời gian. Không lâu sau, đám người Bá Đao tổng quản Lưu Thiên Nam cũng đi về phía lầu trúc, bắt đầu nói với Tây Qua càng nhiều chuyện phiền toái hơn.
Mấy ngày sau đó, Tây Qua chính thức ra mặt, bắt đầu xử lí mọi chuyện xảy ra trong trại trong thời gian nàng bế quan. Ngoài ra, Trần Phàm và Kỷ Thiến Nhi - vợ hắn cáo biệt đám Tây Qua, Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát đi lên phương bắc, một mặt tiếp nhận hàng hóa do Trúc Ký chuyển tới, mặt khác, từng bước hỏi thăm các thế lực của Đại Quang Minh giáo đặt ở phương nam, triển khai trả thù đám Lâm Ác Thiện, Tư Không Nam.
Phía bắc.
Đêm hè, ánh trăng mờ nhạt, trên con đường từ bắc xuống nam, hai con tuấn mã phi như bay qua!
Tuy mùa hạ đã đến, nhưng vùng này nạn đói vẫn chưa lui, ngay cả đường lớn, người đi lại ban đêm cũng không nhiều. Con đường dài, quanh co, khi vòng qua một khu chợ họp, ngay cả khi có một nhà trọ vẫn còn ánh đèn heo hắt, hai vị lữ khách cũng không có ý định dừng lại. Qua ánh sáng mờ nhạt, có thể thấy trên lưng con ngựa dẫn đầu là một ông lão tóc mai đã bạc, người theo sau cũng đã đến bốn năm mươi tuổi, hoàn toàn không còn trẻ trung gì nữa.
Người đang bôn hành trên con đường này chính là đại tông sư Chu Đồng mà lâu nay giáo chủ của Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô vẫn đang tìm kiếm để giao thủ, nhưng tìm đã lâu mà vẫn không tìm được, người theo sau hiển nhiên là người hầu người bạn cũng là đệ tử Phúc Lộc. Do Chu Đồng tuổi tác đã cao, ngay cả một vị tu thân đến mức cao tuyệt, trạng thái đủ để duy trì tố chất thể chất không thua kém thanh niên, nhưng đi vội như vậy dù sao cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, khi tia sáng mỏng manh từ dịch quán chiếu qua, Phúc Lộc nghiêng đầu nhìn nhìn, sau đó thúc ngựa đuổi theo.
- Chủ nhân, đêm đã khuya, ngựa cũng chạy gần ngày trời rồi, phía trước nếu có chỗ phải cho nó nghỉ ngơi một chút.
- Còn bao lâu nữa mới tới Đào Đình?
- Mấy trăm dặm đường, ít nhất là hai ngày.
- Quá lâu, đại hội đó sẽ bắt đầu trong hai ngày này, không thể tiếp tục trì hoãn. Chúng ta đến nhà trọ phía trước thay ngựa.
- Dù sao cũng không vội, cho dù là hội mở rồi, chúng ta chỉ cần chặn bọn họ lại trên đường lên kinh, cũng có thể ngăn cản tình thế. Chủ nhân, tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe...
Những câu nói của Phúc Lộc đổi lại điệu cười của Chu Đồng. Lão cười ha ha xong lại nghiêm mặt nói:
- Dù sao cũng là trung lương gặp nạn, ta không đến kịp thì thôi, nếu đến kịp, sao có thể sợ chút trắc trở này chứ... Bọn họ hơn hai trăm người, lại là những kẻ thích tranh đấu tàn nhẫn, nếu bọn họ đã quyết định, không bán cái mặt mo này của ta còn làm thế nào? Hai bên đều là cứu người, không sao đâu.
Biết tính Chu Đồng khi đã quyết định thì khó thay đổi, Phúc Lộc im lặng, không lâu sau hai người lại đến một quán trọ khác, bỏ ra một lượng tiền lớn mua hai con ngựa với tiểu nhị quán trọ, thấy tuổi tác của hai người, khiến đối phương sợ hết hồn. Nhưng chỉ là tạm nghỉ một lát, Chu Đồng và Phúc Lộc lại lên ngựa tiếp tục xuôi nam.
Chu Đồng sở dĩ vội vàng như vậy là do lão đã có được tin tức. Do một tên đệ tử kí danh của lão cầm đầu, ở vùng huyện Đào Đình của phương nam đang tổ chức một đại hội anh hùng lục lâm, những người tham dự lần này cả già lẫn trẻ có đến hai trăm người, cũng không thiếu những túc lão giang hồ nổi danh, mà đại hội anh hùng này được tổ chức nhằm vào vị trung lương triều đình mà Chu Đồng biết.
Sau khi xác định thông tin này, Chu Đồng mang theo Phúc Lộc nhanh chóng xuôi nam. Lão trước vì chuyện cứu tế, phạm vi hoạt động đã đến vùng phụ cận Nhạn Môn Quan, đường xuống phía nam xa xôi, nhưng trong lòng lão biết người trong giang hồ là những kẻ lỗ mãng, một khi họ đã quyết định kết bè ra tay, nhiệt huyết dâng cao rồi thì lão cũng chưa chắc đã khuyên bảo được, bởi vậy chỉ có thể đi liền trong đêm, giành giật từng giây.
Hai người xuất phát từ sáng, đi liền một đêm, ngày thứ hai lại đổi ngựa ở một khu chợ khác, liên tục hai ngày một đêm, phi thẳng không nghỉ. Tới đêm hôm đó khó khăn lắm mới đến được huyện Đào Đình, cuối cùng cũng chưa quá hạn. Người trong lục lâm bình thường không địa vị nhưng lại thích tụ tập náo nhiệt, nhìn từ xa, trong huyện thành đèn đuốc sáng trưng, âm thanh huyên náo truyền đến, cũng không biết là đang hát kịch hay làm gì. Đi tiếp về phía trước, liền nghe thấy một âm thanh vang lên trong trời đêm, giống như tiếng pháo trúc lớn, khiến người ta kinh hãi, ngựa được một phen hỗn loạn.
Chu Đồng lần này vội vã tới, mục đích là để điều đình sự hiểu lầm giữa hai bên. Thứ nhất để nói rõ với mọi người vị trung lương của triều đình kia là một người tốt, để mọi người không đi kiếm chuyện với hắn, thành tay chân cho kẻ gian; mặt khác, cũng chính vì con người đó cũng không đơn giản, ngay cả hơn hai trăm người tập trung cũng chưa chắc đã làm gì được hắn, mạo hiểm lên kinh, ngược lại lại làm bị thương chính mình. Chỉ là lão đã đến trước khi đại hội kết thúc, lại bất ngờ phát hiện đại hội anh hùng lần này bỗng nhiên xảy ra biến cố.
Ánh lửa bập bùng, một toán người từ phía trước chém giết xông ra, ba gã giang hồ khắp người toàn máu, ra sức chống lại đám tay sai triều đình đang đuổi theo sau, nhưng cuối cùng, một tên trong số đó bị lưới đánh cá vây lại, hai tên còn lại xả thân đi cứu, bị đánh ngã lăn ra đất, mấy người cầm gậy, đánh tới tấp vào đầu vào mặt họ, máu tươi loang ra, chỉ đến khi đánh vỡ đầu, hấp hối mới dùng lưới túm gã lại lôi đi như lôi chó hoang.
Chu Đồng và Phúc Lộc vội lao về hướng huyện thành...
Vũ triều những năm cuối, bọn gian nịnh chuyên quyền, có cơ quan tình báo Mật Trinh ti, trong đó ương ngạnh hung tàn nhất là Ninh Lập Hằng, lòng lang dạ sói, hống hách ngang ngược, trung nghĩa trong giang hồ nườm nượp đứng lên, diễn từng màn lục lâm bi kịch...
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
201 chương
113 chương
61 chương
501 chương
47 chương
133 chương