Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 520 : Mùa đông ấm áp, nhà nhỏ (Hạ) (1)
Cũng không xóa bỏ quá nhiều quy củ, cũng không xóa bỏ quá nhiều lễ tiết. ! Đối với cửa hàng và viện tử nằm ở trên con phố dài, không khí thay đổi là thời gian cuối thu, sau khi nam chủ nhân bắt đầu trở về.
Dọc đường theo lên phía Bắc, lúc đầu những tôi tớ cũ vốn thuộc về Tô gia, có lẽ cũng chưa từng nghĩ sau khi lên phía bắc gia đình này sẽ trở nên thoải mái như vậy.
Tô gia ở Giang Ninh là một đại gia đình, tuy rằng không tính là gia tộc có đủ nội uẩn, nhưng phương pháp trị gia đều có đạo lý riêng. Tô Đàn Nhi dẫn người nhà lên phía Bắc, sau khi ở định cư ở đây vẫn duy trì được không khí như vậy, đặc biệt khi tình hình nam chủ nhân vắng mặt, nàng là một nữ tử hai mươi tuổi ra mặt quản lý gia đình thì nhất định phải có uy nghiêm này. Chỉ có điều sau khi Ninh Nghị trở về, hoàn toàn không nhận thức được sự thay đổi.
Những biến hóa này cũng không phải là cố ý, chỉ là trong ngôn ngữ hành động đã biểu hiện ra bầu không khí như vậy. Trong nhà Ninh Nghị từ trước đến nay luôn vui vẻ, hiền lành, có đôi khi thậm chí còn có chút làm loạn. Mùa thu đi qua, mùa đông lại đến, Tô Đàn Nhi cũng liền dở khóc dở cười bước đi theo phu quân, thích ứng với sự thay đổi này, có khi, sự tùy ý như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của chủ nhân của nàng, cũng có khi, nàng sẽ cảm giác mình bị gây sức ép giống như lúc vẫn là thiếu nữ, có thể không kiêng nể gì mà cười đùa. Nhưng trên thực tế, khi nàng vẫn là thiếu nữ, kỳ thật cũng không có cảm giác mình quá ngây thơ như vậy.
Từ lần đầu tiên xác định rõ tự mình muốn kinh doanh, nàng vẫn duy trì tâm tính của mình luôn "Thành thục". Ở trên đời này, làm nữ tử phải có dáng vẻ như thế nào, làm là chủ nhân phải có uy nghiêm như thế nào, về sau làm vợ làm mẹ, phải có cử chỉ như thế nào, đối với nàng mà nói cho tới bây giờ đều vô cùng rõ ràng, quả thật nàng cũng làm rất tốt.
Từ lúc cùng Ninh Nghị thành thân, đặc biệt là khi lấy nhau rồi thông cảm lẫn nhau, sau khi hiểu rõ nhau, thì ngày tháng vui vẻ rất nhiều. Đương nhiên từ khi bắt đầu xuôi nam xuống Hàng Châu, cho tới nay cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành, sau đó lại gặp phải Phương Lạp tạo phản, ở riêng, xóa bỏ thù hận của gia đình, nàng không ngờ hiện giờ mình đã làm mẹ rồi lại sẽ trở nên càng thêm ấu trĩ. Có đôi khi bị phu quân này trêu cợt một chút, cũng sẽ không khách khí mà chạy đuổi giết hắn, trước đó không lâu còn phải hoá trang thành nam tử, để hắn kéo đi tham dự hội thi thơ vô cùng náo nhiệt, sau lại đi rước đèn, khi đoán đố đèn cũng làm cho nàng biết rằng hoá ra phu quân cũng không phải là vạn năng.
Rốt cuộc là vui vẻ, hay cảm thấy không tốt, nàng cũng không nói rõ ràng. Đối mặt với người ngoài, kinh doanh hàng vải, xây dựng xưởng mới … nàng vẫn là cố gắng duy trì uy nghiêm của nữ chủ nhân, trong mắt thủ hạ trong nhà, có lẽ mình so với nam chủ nhân kia còn đáng sợ hơn, nhưng luôn có chút hình tượng, có đôi khi sẽ bị bức đến mức không thể duy trì được, nàng cũng đành phải chậm rãi thích ứng, thể nghiệm một chút cảm giác mà nàng chưa từng thể nghiệm …
- Oa … không cần đừng cắn mẹ, á … , tiểu Hi, mẫu thân đang rửa mặt, con lại bôi nước dãi nữa, mẫu thân vẫn rửa cho con, …
Trong phòng ngủ vô cùng náo nhiệt, Tô Đàn Nhi đang rửa mặt, Ninh Hi giương tay muốn dựa vào mẫu thân. Sau đó Tiểu Thiền ôm bé mới phát hiện đứa bé này muốn dùng nước miếng bôi lên mặt của nàng, liền vội vàng cười dùng khăn mặt dọa nó chạy. Ninh Nghị mở phòng thông gió, sau đó đóng cửa cửa sổ, cười tiếp nhận đứa nhỏ.
- Đây là muốn hôn nàng đấy, chứ không phải là bôi nước dãi đâu. Tiểu Hi nhà chúng ta cho nàng một nụ hôn, không ngờ nàng không nhận, nào, hôn người cha vĩ đại của con một cái … Ách, không cho? Có cá tính, thử xem dì tiểu Thiền của con đi.
Sáng sớm sau khi rửa mặt, Tiểu Thiền và Quyên nhi bưng chậu nước đi ra ngoài, lại đi vào phòng bếp đốc thúc đồ ăn sáng. Đàn Nhi tiếp nhận đứa nhỏ, ngồi ở giường bên này cho đứa nhỏ ăn sáng, những ngày qua, trong nhà mặc dù có mời nhũ mẫu, nhưng hầu hết đều là Đàn Nhi tự mình cho con ăn, Ninh Nghị ngồi ở bên giường cùng nàng thảo luận về tình hình cái răng mới nhú thứ hai của con.
- Đợi đến khi mọc ba cái răng, nó sẽ thật sự muốn cắn ta rồi …
Vừa mới rửa mặt, lúc này gương mặt Tô Đàn Nhi trắng trong thuần khiết, tóc hơi có chút loạn, bởi vì không muốn bị cắn, trong giọng nói hơi có chút phiền muộn, nhưng cũng hơi có chút đỏ mặt. Khi tiểu Hi mới mọc chiếc răng thứ nhất, nàng liền vụng trộm nói với Ninh Nghị về điều này, đứa bé sẽ không thương tiếc cắn cho mẫu thân đau đớn, lúc ấy, hai người đang nằm ở trong chăn, Ninh Nghị còn cùng nàng thử nghiệm một chút, để cho nàng nếm được cảm giác bị cắn. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, ngay cả Ninh Nghị đối với nàng làm bất cứ điều gì nàng đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, nhưng nhớ tới vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng chỉ khi ở một mình, hai người sẽ nói một vài chuyện này. Không lâu sau ăn mặc hoàn chỉnh đi ra ngoài, Đàn Nhi liền trở lại là chủ mẫu Ninh gia đoan trang lễ nghĩa và nữ thương nhân khôn khéo. Mà trên thực tế, lúc này đã làm mẹ, cũng có nhiều tự giác, trên vai đã gánh vác rất nhiều chuyện, nói thật tuổi của nàng không khác gì cô gái trẻ vừa bước vào đại học không lâu ở thời hiện đại. Mà nàng lúc này, đối với việc một mình gánh vác một nửa gia đình, cũng đã trở thành đương nhiên xứng đáng rồi, trái lại, nàng thỉnh thoảng bị Ninh Nghị phát hiện ra sự vui vẻ của mình giống như thiếu nữ bình thường, có lẽ đây mới là thu hoạch mà nàng giành được … Loại cảm giác này, có đôi khi sẽ khiến Ninh Nghị cảm thấy ấm áp.
- … Thật ra lại nói tiếp, vài cái xưởng ngoài thành sắp hoàn công rồi, nếu như có thể lấy được hợp đồng làm ăn đầu tiên với Lã gia, giai đoạn cửa ải cuối năm này đều có thể làm được. Tuy nhiên hiện tại tuyết đã bắt đầu rơi, lúc trước tuyển công nhân mới, ta tính toán đi từng nhà thăm hỏi một chút. Tướng công nói xem, chúng ta đưa chút vải bông tốt đến cửa, hay là đưa chút than củi …
Vỗ nhẹ đứa bé trước ngực, sau khi nói qua vài chuyện, nàng lại bắt đầu lối suy nghĩ của nữ cường nhân. Ninh Nghị cũng không tán thành để nàng ra ngoài khi tuyết rơi, chỉ nói để quản sự đi là được rồi, Tô Đàn Nhi thì cho là tự mình đi đến Biện Lương, quản sự ở trong đám người làm công vẫn chưa có được danh tiếng, chủ nhân đến mới thấy được sự coi trọng. Hai người bàn luận một phen, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo tương đối lớn, chính là thanh niên trẻ đi luyện võ từ sáng sớm đã trở về, cũng sắp đến giờ ăn sáng rồi.
Sau khi từ Giang Ninh tới, trong nhà ngoại trừ một ít việc phải thu chi, quản gia, hộ viện, đầu bếp, tạp dịch, còn có Văn Định, Văn Phương thân thích, hơn nữa người hầu mới, giữa bốn viện tử tổng cộng chừng năm mươi người, có chút náo nhiệt. Vì để tránh cho trong nhà lại xuất hiện chuyện một đám thanh niên khi không hài lòng thì rút đao ra giải quyết, Nghị yêu cầu những huynh đệ trong nhà dốc sức rèn luyện, mời Lư Tuấn Nghĩa ra tay, trong mây thang nay tận lực dạy bọn họ một chút, mà toàn bộ thời gian, đốc thúc bọn họ rèn luyện, lại là Yến Thanh.
Sau khi trở về từ Sơn Đông, một bộ phận tướng lĩnh Lương Sơn xác định có thể sử dụng, như đám người Tần Minh, Quan Thắng, sau khi được Tần Tự Nguyên hỗ trợ rửa sạch lúc quy nhập một vài người cũng có quan hệ không tệ với Hữu tướng phủ.
Yến Thanh thật là có bản lĩnh, Ninh Nghị đề nghị y gia nhập Mật Trinh Ti, nhưng loại chuyện này đối với Yến Thanh mà nói cũng không trọng yếu, y phải đợi sau khi Lư Viên rửa sạch thì mới suy nghĩ! Mà Ninh Nghị tuy rằng hứa hẹn sẽ rửa sạch thân phận cho Lư Tuấn Nghĩa, nhưng kỳ thật những chuyện sau khá phiền toái, lúc trước Lương Trung Thư tham dự hãm hại Lư Tuấn Nghĩa chính là con rể của Thái Kinh. Vì để tẩy trắng, bên kia Tần Tự Nguyên và Thái Kinh từng có vài lần can thiệp, song phương xem như đều thối lui một bước, để tẩy trắng thân phận cho Lư Tuấn Nghĩa rất đơn giản, đến tiếp sau đoạt lại gia sản linh tinh thì rất phiền toái. Về phương diện khác, Lư Tuấn Nghĩa thích hợp trận quân, Yến Thanh thì thích hợp làm tình báo, Tần Tự Nguyên trong khoảng thời gian này tựa hồ cũng rất có thiện cảm đối với Lư Tuấn Nghĩa, nghĩ phải chờ tới thời cơ có vị trí thích hợp sẽ sắp xếp cho y, trong lúc nhất thời liền tạm gác lại.
Ninh Nghị đối với việc này có chút áy náy, lúc nhàn rỗi thường tới hỏi thăm Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh vài lần. Kỳ thật dựa trong suy nghĩ của hai người Lư - Yến, tâm tư đối với Ninh Nghị phỏng chừng là có kính trọng nhưng không gần gũi, bởi vì người này dụng kế quá độc. Nhưng sau khi lui tới vài lần, có lẽ cảm thấy kết giao bằng hữu cũng không sao, không lâu sau đó, Ninh Nghị nhờ Lư Tuấn Nghĩa dạy võ nghệ cho đám người Văn Định, Văn Phương, đối phương cũng liền đáp ứng.
Như thế, thời gian gần đây, mỗi khi trời còn chưa sáng, một đám người trẻ tuổi Tô gia liền ra cửa rèn luyện một phen, chủ yếu cũng là vì rèn luyện khí lực.
Không lâu sau đó, trong sảnh dùng bữa của Tô gia liền náo nhiệt, phòng bên này không nhỏ, lấy than tổ ong lò sưởi ấm. Khi Ninh Nghị và Đàn Nhi tới, thân tộc trong sảnh, đám người hầu quản sự đã tới hết rồi, đám người Văn Định, Văn Phương cũng đã rửa mặt đổi quần áo, Tô Yến Bình cầm trứng gà thoa ở trên mặt, đại khái là trong lúc giao thủ bị ai đánh trúng, nên lúc này vẫn là vừa thoa vừa cười đùa cùng mọi người. Chỉ có vợ chồng Ninh Nghị lúc đi vào, mọi người kiềm chế một chút, chào hỏi hai người.
- Nhị tỷ.
- Nhị tỷ phu, buổi sáng tốt lành.
- Nhị tỷ phu, Ninh Hi đâu …
Đối với người ngoài mà nói, có lẽ cũng không rõ ràng chi tiết về gia đình này lắm, sẽ cảm thấy nữ chủ nhân so với nam chủ nhân có khí thế uy nghiêm hơn, có đôi khi thậm chí sẽ cảm thấy sống chung không tốt. Nhưng ở trong mắt những người Văn Định, Văn Phương thì Ninh Nghị với lực lượng đơn độc bức lui phỉ nhân Lương Sơn, sau đó trong bá tháng đẹp yên Lương Sơn Bạc mới thật sự là nòng cốt chân chính trong nhà.
Từ nay về sau bất kể biểu hiện của hắn hiền hòa như thế nào, có lẽ có người cảm thấy hắn thân cận, nhưng không ai cảm thấy hắn lương thiện có thể bắt nạt, mà chỉ cần hắn ở đây, ít nhất trong gia đình nhỏ này đều vẫn duy trì khí thế bức nhân một đường đi lên phía trước.
- Đừng Ninh Hi Ninh Hi, Tô Văn Định ngươi là tên khốn kiếp, ngày hôm qua chính là ngươi chạy tới trên nó, làm nó khóc, hại ta phải dỗ nửa ngày.
Ninh Nghị cười mắng, Hạnh nhi đẩy xe nhỏ bằng gỗ chở đứa nhỏ đến, đám người Văn Định cười một loạt, chạy tới đùa giỡn. Tô Đàn Nhi mấp máy miệng, dở khóc dở cười, bình thường đùa như vậy liền không có kết quả gì hay, đứa nhỏ ngay từ đầu cười hi hi ha ha, không lâu sau đó sẽ không chịu nổi mà khóc lên. Mà bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, Hạnh nhi đã quay lại phía chiếc xe trẻ con đi trốn rồi, mà vài quản sự hơi lớn tuổi của Tô gia đang ngồi trong phòng thu chi, lúc này còn đang híp mắt cười nhìn toàn bộ tình hình phát triển.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
73 chương
40 chương