Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 493 : Ác mộng cuối cùng cũng hết, lạnh lẽo thở dài! (3)

Một đám bị kéo đi ra phía trước. Võ Tòng ra sức giãy dụa, đá văng một tên quây tốt. Một tiếng nổ vang lên, máu tươi nở rộ trên ngực Võ Tòng. Gần như là đồng thời với Ninh Nghị nổ súng, một tên quân tốt bên cạnh đang bổ Võ Tòng một đao lập tức bị hoảng sợ. Ninh Nghị buông hỏa thương, nhìn thi thể Võ Tòng ngã xuống đất, sau đó cười gật đầu với tên quân tốt đó: - Làm tốt lắm! Ninh Nghị vỗ vai Tống Giang, nói: - Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta thích ngươi. Không cần hỏi lại nữa, đi thôi. Đoàn người đi ra ngoài, Tống Giang nghiêng ngả lảo đảo, biểu hiện có chút phát run, sau đó cắn chặt răng, hít một hơi: - Còn có hai ngàn người, bọn họ đều là những huynh đệ lợi hại nhất Lương Sơn ta … - Ừ? Ninh Nghị đi bên cạnh nhìn y với vẻ hiền lành. - Ngươi không thể ép như vậy. Người bị ép đến đường chết là sẽ liều mạng. Ta … Ta có thể đầu hàng, có thể chịu chiêu an. Các ngươi không cần giết chết nhiều người như vậy. Ngươi … Buông tha những huynh đệ đó của ta, không cần đuổi tận giết tuyệt. Tống Giang ta … Ngươi sau này muốn giết thì giết … - Hiên ngang lẫm liệt, đủ huynh đệ. Ninh Nghị mỉm cười gật đầu cẩn thận nghe, bọn họ xuyên qua hàng ngũ quân tốt, từ rất xa đã có thể nhìn thấy một đài gỗ nho nhỏ. Ninh Nghị không trả lời y, ngẫm nghĩ một chút, cười nói: - Kỳ thật ta có thể hiểu ngươi, ta hiểu việc làm này của ngươi. - Á … Tống Giang ngẩn người, nhưng Ninh Nghị đã vỗ vỗ vai y, thúc giục y đi mau, giọng nói cũng không cao, giống như hai người bạn tốt đang song hành nói chuyện. - Không một ai vừa sinh ra đã nghĩ đến việc làm thổ phỉ. Đôi khi cũng là do mệnh mà thôi, chúng ta đều không ngăn được. Đúng là mãnh hổ nằm núi hoang, ẩn nhẫn che nanh vuốt. Ngươi xem, ta rất thích cách nói của ngươi. Dù hiền lương nhưng số mạng hẩm hiu, chỉ có thể lên núi làm phỉ. Có rất nhiều trường hợp như vậy, ví dụ như … Lâm Xung. Y bị Cao Cầu hãm hại, nương tử bị loại cặn bã như Cao Nha Nội làm nhục, đã chết. Y bị xăm chữ lên mặt, sung quân, lại còn bị thủ trưởng hãm hại, bị tiểu nhân mưu sát, cuối cùng chỉ có thể lên núi. Những gì mà một người nam nhân có thể bị làm nhục thì y đều đã bị. Vừa nói vừa đi, Ninh Nghị lắc đầu, ảnh mắt thổn thức: - Y không thể trả thù. Một giáo đầu thì có thể làm gì chứ? Trên mặt bị xăm chữ, cho dù có vào được kinh thành để ám sát thì cũng không giết được Cao Cầu. Lui một bước mà nói, cho dù y may mắn có thể giết được Cao Cầu, y cũng nhất định không thể đi thoát được. Có những kẻ nói mát, chỉ trích y vì sao không dám liều mạng nhưng ta lại không cảm thấy như vậy. Liều mạng ư, nói thì dễ lắm … Lấy tiêu chuẩn này để yêu cầu người khác căn bản là không đạo đức. Cho nên ta cực kỳ thông cảm cho y. Ngươi nói có đúng không … Xem đi, huynh đệ bằng hữu của ngươi đó … Lúc này đoàn người đã chạy tới gần đài gỗ, đã có thể nhìn thấy bóng dáng đám người Lương Sơn bị bao vây ở xa xa hơn trong thung lũng. Bên kia cũng đang nhìn về bên này, sau đó hơi xôn xao lên. Các đầu lĩnh, sĩ tốt Lương Sơn đều lòng đầy căm phẫn. Tống Giang bị mang lên trên đài gỗ, ánh lửa chiếu rọi có thể khiến mọi người bên kia khe núi thấy được rõ ràng hơn. Tịch Quân Dục đứng ở bên cạnh y. Những người còn lại thì đứng xếp hàng ở dưới đài. Ngay từ đầu sĩ tốt muốn cho bọn họ quỳ xuống nhưng có người quỳ, có người giãy dụa. Ninh Nghị liền phất phất tay xuống dưới: - Không cần quá phiền toái, thích quỳ thì quỳ, thích đứng thì đứng, không sao cả. Gió thổi qua những cây đuốc, ánh sáng lay động, thanh âm gào thét. Binh lính của hai bên đứng đối diện nhau cách khoảng trăm thước. Ở bên kia khe núi là bóng dáng của nhiều người, Ngô Dụng, Lý Quỳ, Trương Thanh, Hoa Vinh, Tôn Nhị Nương, Tống Vạn … Lý Quỳ quát to một tiếng, gần như định xông tới nhưng dù sao vẫn không quá kích động. Ninh Nghị nhìn nhìn hai bên, xây dựng những khuôn mặt mà có thể thấy khá rõ ở mỗi bên rồi mới trở về. Kỳ thật Tống Giang vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng đi tới bên cạnh Tống Giang. - Kỳ thật ta cũng hiểu ngươi, ví dụ như nói … Thay trời hành đạo vân vân. Tạo phản đương nhiên là phải có khẩu hiệu! Dựa vào cái gì mà không thể có chứ? Là ta thì ta cũng có, nhất định phải hô rất vang dội! Còn nữa, ngươi nhìn bên cạnh kìa, Tịch Quân Dục … Sự tình rất đơn giản, tiểu đệ gây chuyện ở bên ngoài, hoặc là nó cũng không phải là thứ gì tốt đẹp thì đương nhiên lão đại phải đứng ra gánh. Muốn lên núi, đương nhiên là phải giết người, phóng hỏa, làm chuyện xấu. Nếu nó vô cùng tốt thì quan phủ đã không buộc nó phải lên núi. Có đôi khi, việc mà tiểu đệ đã làm thì chỉ cần mang lễ vật đền bù, nói lời xin lỗi là có thể được. Giang hồ mà, đánh đánh giết giết khó tránh khỏi ngộ thương … Bóng đêm trầm mặc, chỉ có tiếng gió. Người của hai bên nhìn Ninh Nghị nói chuyện với Tống Giang trên đài gỗ như hai người bạn tốt, thậm chí ngẫu nhiên chỉ chỉ Tịch Quân Dục nhưng không nói một câu gì với gã, hoặc là bên phía kia cũng không biết đang phát sinh chuyện gì. Thậm chí ngay cả Tống Giang lúc này đều cảm thấy có chút quỷ dị. Y vẫn hy vọng Ninh Nghị nói chuyện chiêu an hoặc đầu hàng với y, nhưng Ninh Nghị cứ nói liên miên cằn nhằn, khiến cảm xúc quỷ dị và lạnh lẽo càng tích lũy thêm trong lòng. - Còn có Tần Minh nè, Từ Ninh nè. Bọn họ lợi hại như vậy, có thể sử dụng đương nhiên là tốt hơn là giết chứ. Nếu là ta, hơn phân nửa cũng muốn bức bọn họ tạo phản, cùng đường phải lên núi. Lương Sơn thanh thế càng lớn thì ta cũng nhiều thêm một phần lợi thế giữ mạng, đúng không nào? Tương lai lớn mạnh rồi, nói chuyện chiêu an với quan phủ để làm một viên quan. Thật sự, nếu là ta thì cũng chỉ có thể làm như vậy. Ngươi xem, ta hiểu ngươi, ta thực sự rất hiểu ngươi. Ninh Nghị mỉm cười nhìn y, lặp lại những lời này. Khi Tống Giang gật đầu theo bản năng thì Ninh Nghị hình như nhớ tới điều gì, nói: - … Trở lại chuyện xin lỗi. Tuy rằng chuyện này do tiểu đệ của ngươi khởi đầu, nhưng Tô gia đã chết hơn một trăm người, có những đứa nhỏ chỉ cao tới chừng này, ta đã thấy … Chúng nó bị chém thành hai đoạn. Việc này cũng không phải lỗi của chúng nó. Ta xác định không phải là lỗi của chúng nó. Nếu các ngươi đã làm chuyện gì sai, nói lời xin lỗi là có thể được sao? Những đứa bé như vậy … Ngươi nói đi?! Ta rất hy vọng ngươi có thể nói lời xin lỗi với chúng nó, nói một tiếng xin lỗi là được … Tống Giang nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng nhìn Tống Giang, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng cố chấp, cười cười, lại có chút thương cảm. Tống Giang lí nhí nói: - Xin lỗi! Y nói những lời này như là tiếng rít từ hàm răng nói ra. Sau khi nói xong, có lẽ cảm thấy mình nói quá nhỏ, muốn nói to lại một lần nữa nhưng Ninh Nghị đã gật gật đầu, giơ tay gí vào đỉnh đầu và gáy y: - Có thể, có thể. Hiện tại bọn họ đã ở trên trời, nói to nói bé gì có lẽ đều có thể nghe được. Thế là được rồi … Lúc này Tống Giang đã qua tuổi bốn mươi, tuy rằng ở trên Lương Sơn cũng không coi như người cao to nhất nhưng cũng được coi như một người đàn ông giống như tháp sắt, chỉ có điều Ninh Nghị lại sờ đầu y giống như sờ đầu một đứa bé. Lúc này sau đầu y vẫn còn dính máu tươi nhưng Ninh Nghị lại không thèm để ý, nói xong liền giơ tay lên vẫy vẫy, đi sang một bên với vẻ hơi hưng phấn. - Ta đã nói rồi, ta hiểu các ngươi, giống như là … Lâm Xung. Giống như là kẻ vừa bị ta giết chết kia, là Võ Tòng nhỉ? Y là Võ Tòng nhỉ? Tay không đánh chết hổ. Nếu ta bình thường nghe nói có người lợi hại như vậy, ta cũng phải nói y là hảo hán. Các ngươi uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to, khoái chí đến mức nào chứ, đúng không? Nghe vậy ai cũng muốn hướng tới, nếu là ở chỗ thuyết thư thì nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Bên kia Trí Đa Tinh Ngô Dụng, nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ. Huynh đệ Lý Quỳ của ngươi, muốn giết ai thì giết, nhỉ! …- Không nói Lý Quỳ, nói Lỗ Trí Thâm đi. Mọi người đều nói gã có đại trí tuệ, ngươi xem, có đại trí tuệ, có năng lực vẫn tự nhiên, phóng khoáng, khoái ý. Tất cả mọi người đều rất hướng tới. Dân chúng đều thích hảo hán như vậy, bởi vì bọn họ cũng hy vọng chính mình có thể sống tự do tự tại như vậy … - Ngươi muốn làm gì … ? Ninh Nghị đang lải nhải nói chuyện, Tống Giang rốt cục cắt lời hắn. Bởi vì Ninh Nghị vừa nói vừa lựa chọn trong rương, lấy ra một thanh đao thép sắc bén, chói lọi, thoạt nhìn giống như để giết lợn. Tống Giang hỏi những lời này, Ninh Nghị mới dừng lại, vẫy vẫy thanh đao, nhìn thanh đao thép một chút. - Ồ, này … Đao này, đương nhiên là đao. Ta vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À … Tự do tự tại, sống được tự do tự tại. Nói ra thì tất cả mọi người đều rất hướng tới. Nhưng, nhưng ngươi giết tới nhà của chúng ta thì làm sao bây giờ? … Ninh Nghị cầm đao vung vẩy quanh người, lắc đầu đi qua đi lại, nhìn Tống Giang, sau đó hắn dừng lại một chút, cúi đầu xem thanh đao trên tay, dùng tay vuốt mũi nhọn của đao: - Các ngươi … Giết tới nhà của chúng ta rồi. Không tốt đẹp như thuyết thư vẫn kể, các ngươi giết đến, giết sạch cả nhà người ta. Lúc này ta phải làm sao đây? Ninh Nghị đứng đó nói tiếp: - Chẳng lẽ nói các ngươi có nỗi khổ, ta có thể hiểu cho các ngươi sao? Võ Tòng ư, ta cũng muốn lợi hại đánh chết hổ như vậy đấy. Lâm Xung ư, ta cũng lòng đầy căm phẫn thay cho y, thật sự lòng đầy căm phẫn.