Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 478 : Hồng y nghiêng thành, vượt thuyền chiếu cố (2)
Nói đến sự dao động trong mấy ngày cuối cùng của Lương Sơn, sáu vạn người với chiến lực như vậy mà bị sụp đổ, cảnh tượng tất cả mọi người đều phải bất lực, ngay cả Lỗ Trí Thâm cũng chỉ có thể uống một chén rượu, không nói được gì. Nhưng ngược lại Kim Nhãn Bưu Thi Ân lại nâng bát rượu lên nói:
- Y không thể bỏ qua cho chúng ta, chúng ta chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho y sao? Từ nay về sau Lâm đại ca cứ đi thật xa là được, y thật sự có thể truy đuổi từng người một sao?
Lâm Xung cười khổ lắc đầu, chạm bát với y, uống một hơi cạn sạch:
- Ta … Ta không phải nghĩ kế. Y chắc hẳn là kẻ không coi ai ra gì. Nhìn tình hình cuối cùng ở trên núi, con người trong mắt y sợ rằng cũng chỉ tầm thường như heo chó mà thôi. Y thao túng nhân tâm nhưng lại không thèm để ý tới nhân tính, khiến huynh đệ tương tàn. Cho dù là dùng kế báo thù thì làm sao lại đến mức độ như thế chứ …
Lâm Xung dừng lại một chút, nói tiếp:
- Ta biết chuyện của Tống đại ca lần này, mặc dù họ chưa từng gọi ta. Mà mặc dù có gọi ta tới thì ta cũng không chắc sẽ đi cùng. Nhưng chuyện gì cũng có nguồn cơn của nó … Từ sau khi ta lên núi, các huynh đệ vẫn đối xử với ta không tệ. Lâm mỗ vô đức vô năng, cũng không muốn phụ tình cảm huynh đệ. Lần này … Ta muốn giết kẻ đó. Nếu thành công thì sẽ trở lại kinh thành để báo thù.
Y nói vậy rồi mỉm cười. Đám người Thi Ân hơi ngẩn người, còn Lỗ Trí Thâm lại hiểu ý y, uống một bát rượu, nói:
- Ta đi cùng với ngươi.
Rất nhiều người trên Lương Sơn biết món nợ máu của Lâm Xung. Sở dĩ y tụ nghĩa ở Lương Sơn cũng là hy vọng một ngày kia có thể tiến vào kinh thành. Nhưng Lương Sơn đã sụp đổ, y cũng chỉ có thể lựa chọn trả thù một mình mà thôi. Nhưng trên thực tế, đơn thương độc mã, đừng nói muốn ám sát Cao Cầu, cho dù muốn ám sát tên Ninh Lập Hằng đang ở gần đây, sợ rằng cũng đều rất khó khăn.
Tuy nhiên nói tới đây, Lỗ Trí Thâm cũng mỉm cười, hạ thấp giọng:
- Kỳ thật phiền toái của tên kia chưa hết đâu. Đám người Tống đầu lĩnh cũng đang làm việc này.
- A?
- Lâm huynh đệ không biết à? Mấy ngày trước, Tống đầu lĩnh đã cho người truyền lời đi khắp nơi, kể lại việc ở Lương Sơn cho mọi người biết … Kẻ này dùng kế độc ác, tổn thương đến thiên hòa. Y đến đây trả thù, vốn giết người thì cũng bình thường thôi, nhưng y lại dùng nhân tâm (lòng người) để dẫn dụ, khiến mấy vạn người tự giết lẫn nhau, trở mặt thành thù. Loại chuyện này đương nhiên có người không thể nhìn được. Lúc trước, chúng ta tụ nghĩa Lương Sơn, có một số đại hào kiệt lục lâm có lẽ không nghĩ đến, nhưng sau sự việc này, có lẽ bọn họ sẽ ra tay giết kẻ đó để trừ mối hại. Sau trận chiến này, bất kể như thế nào, phiền toái của kẻ đó vẫn còn ở phía sau.
Mấy người ăn uống rất nhanh, nói chuyện một hồi rồi bảo tiểu nhị đóng gói rượu, thịt, lương khô. Trong lúc này, nữ tử váy đỏ ở bên kia cũng đã ăn xong hết mấy bát cơm gạo lứt và cả đĩa dưa muối. Nhưng hai nam tử giang hồ bên ngoài lại không vội vã tính tiền, có lẽ là hơi chút kiệng kị chín người Lương Sơn. Nếu bọn họ đi trước, đối phương đuổi theo từ phía sau thì sẽ rất phiền toái. Đám người Lương Sơn thì không hề kiêng kị như vậy, cứ thế tính tiền rồi đi, khi đi ra còn lạnh lùng nhìn kỹ hai nam tử đó mấy lần, ý tứ là "Nhớ kỹ các ngươi rồi!" Rời khỏi quán ăn, lại tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường ven sông nhỏ.
Thi Ân tỏ vẻ nguyện cùng hai người Lỗ, Lâm đi ám sát Ninh Lập Hằng kia. Hai người Phàn Thụy, Hạng Sung thì có chút chần chừ. Đúng lúc đang nói chuyện thì trên con sông ở phía sau, có một bóng người chống bè trúc đuổi theo. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là nữ tử váy đỏ cùng ăn ở quán cơm khi nãy.
Đám người Lỗ Trí Thâm đi cũng không quá nhanh, cũng không quá để ý tới nàng kia, nghĩ rằng không lâu nữa nàng sẽ vượt lên phía trước. Nhưng đi được một hồi, bè trúc lại chậm tốc độ, cứ thế luôn luôn ở phía sau mấy người. Mấy người này đều lão luyện giang hồ, tự biết không ổn liền nháy mắt với nhau, đi về phía đầm cỏ ven sông, sau đó chờ tại chỗ.
Bè trúc dần dần đi tới, đến trước mặt mọi người thì chậm rãi dừng lại. Nữ tử trên bè lúc này đã đội nón tre, nhìn về phía mọi người. Thi Ân hỏi:
- Vị cô nương này, không biết vì sao lại theo dõi chúng ta?
Nàng kia hơi nghiêng đầu, cũng không chần chừ, chỉ chắp tay nói:
- Ta có chút vấn đề muốn hỏi các vị một chút.
- À?
Nữ tử này thong dong, tự nhiên, xem ra cũng không có địch ý quá lớn, ấn tượng của mọi người đối với nàng cũng khá tốt. Thi Ân nói:
- Có vấn đề gì, cô nương xin cứ hỏi.
- Mấy vị là hảo hán trên Lương Sơn à?
- Chúng ta đúng là người Lương Sơn, chỉ có điều dưới tình huống thế này, cô nương là tới tìm người thân hay là tới tìm thù?
- Vậy phải hỏi đã mới biết được.
Lúc trước nàng nói chuyện thản nhiên khiến mọi người còn có chút thiện cảm, nhưng vừa nói ra mấy lời này thì mấy người đều phải nhíu mày. Phàn Thụy trầm giọng hỏi:
- Ồ, ngươi còn muốn hỏi cái gì?
- Ta muốn hỏi một chút, các ngươi thật sự muốn đi tìm Huyết Thủ Nhân Đồ trả thù à?
Nữ tử nhìn bọn họ rất chăm chú:
- Ta nghe nói, người Lương Sơn các ngươi đi tới Tô gia, giết hơn trăm người trong nhà y, cho nên mới bị giết đến đây. Các ngươi là đuối lý trước, hiện tại lại muốn đi tìm y trả thù, đó là vì sao?
- … Người quen biết Huyết Thủ Nhân Đồ kia à?
- Có quen biết hay không đều không quan hệ. Ta vừa mới được nghe vị đại ca họ Lâm này nói "Việc Tô gia ở Giang Ninh, ta từng tự mình đi tới nhà y, chuyện như vậy, y lại giết tới đây, đến nỗi như bây giờ, ta cũng không còn lời nào để nói". Nghe vậy thì cảm giác các ngươi có thể cũng là người hiểu lý lẽ, nhưng sau đó hắn lại nói cái gì người trong giang hồ quang minh lỗi lạc. Vì sao các ngươi giết cả nhà người khác thì là quang minh lỗi lạc, người ta giết đến thì là thủ đoạn ác độc? Ta không hiểu rõ lắm, bởi vậy cũng muốn hỏi rõ ràng một chút.
Những câu hỏi này của nữ tử rất nghiêm khắc và thật sự, mấy người Lương Sơn đều nhìn nhau, có người cười lạnh, nói:
- Còn tưởng là ai đến đây, hóa ra là một bà điên.
- Chúng ta không giết nữ nhân. Nếu ngươi thực sự quen biết Ninh Lập Hằng kia thì mau cút đi.
Thi Ân chắp tay cười nói:
- Cô nương, ngươi nói vậy rõ ràng là tới gây sự. Việc này nói rõ ràng thì sao? Không nói rõ ràng thì sao? Mọi người đang ở trong giang hồ, ngươi hỏi vậy quả là ngớ ngẩn!
- Ta cũng biết là ngớ ngẩn. Vốn là không nên nói, cứ giết các ngươi là được rồi. Nhưng là vì nghe các ngươi nói câu nói đó cho nên cảm thấy có lẽ nên hỏi lại một chút. Nếu các ngươi thật sự là người hiểu lý lẽ, hôm nay quay người bỏ đi, không hề mang thù, thì ta liền tha cho các ngươi. Nếu không muốn nói hoặc nói không rõ ràng, đương nhiên ta sẽ giết các ngươi …
- Hôm nay gặp phải bà điên rồi!
Mấy người Lương Sơn này đều có danh tiếng trong giới lục lâm phương bắc, loại cao thủ hàng đầu như Lỗ Trí Thâm, Lâm Xung, đi đến đâu mà người khác không phải coi trọng chứ. Thấy nữ tử này ăn nói nghiêm trang nhưng lời lẽ lại như điên khùng, Lỗ Trí Thâm nhìn thoáng qua rồi quay người bỏ đi. Lâm Xung lại chắp tay rồi định cùng những người khác bỏ đi. Lúc sau, đám người Thi Ân có lẽ còn có chút động tâm đối với nữ tử này, cười nói:
- Cô nương đừng vội nói những lời đáng cười đó. Chờ được thấy xác chết rồi hãy đến lăn lộn trong lục lâm nhé. Cũng may chúng ta tâm tình tốt, nếu hôm nay ngươi gặp phải người khác thì có lẽ không hay ho gì đâu!
Mọi người quay người đi, nàng kia lắc đầu, cũng đã rời bè trúc để lên bờ. Đi được vài bước, hai gã tiểu đầu mục đi cuối cùng dừng lại, trong đó một người rút đao, nhíu mày nói:
- Ngươi nữ tử này thực không biết phải trái. Mau đi đi, nếu không …
Dù sao nữ tử này hình thức cũng khá ổn, có lẽ là vì vậy nên y mới quay lại nhìn nàng. Nhưng vừa chỉ đao ra phía trước thì nữ tử đã đi tới. Mũi đao vẫn chỉ vào ngực nữ tử nhưng nàng vẫn bước thẳng tới không hề ngừng lại.
Rồi đột nhiên hàn khí dâng lên, sát khí hung bạo như che trời phủ đất từ phía sau ập tới. Đám người Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm đều lập tức dựng tóc gáy, bọn họ đều quay đầu lại ngay. Trong ánh nắng chiều, đám chuồn chuồn trên bụi cây, bầy cá trong nước đều giật mình kinh hãi, mau chóng tản đi. Bên bờ nước, nữ tử một bước tiến vào trong phạm vi của thanh đao, theo một bước tiến này, song chưởng biến thành đao, chém thẳng từ trên cao xuống.
Bịch …
Giống như tiếng hai nắm đấm nện vào trống da trâu, tiểu đầu lĩnh kia chỉ giơ đao ra phía trước, căn bản là không hề có bất cứ phản ứng nào. Trong mắt của đám người Lỗ Trí Thâm thì trong chớp mắt mà thân thể của tên đầu mục đó bay lên không trung, toàn bộ thân thể y đều trướng lên. Tuy rằng bọn họ xuống núi nhưng trên người vẫn mặc áo giáp. Tên tiểu đầu mục này mặc một chiếc bì giáp (áo giáp da). Dưới đôi chưởng đao của nữ tử kia, vô số tiếng động phát ra chính là tiếng dây thừng của áo giáp bị đứt, tiếng mảnh gỗ bị vỡ vụn.
Thân thể của tiểu đầu mục bay ra mấy thước nằm trên bãi sông, ngã lăn dưới mặt đất. Máu tươi từ trong miệng, trong quần áo phun ra. Sợ rằng toàn bộ lồng ngực y đã bị đánh nát.
- Những người đã từng bị giết dưới tay ta sợ rằng còn nhiều hơn tất cả số người các ngươi ở đây.
Nữ tử váy đỏ chỉ ngừng lại một bước rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước:
- Cho nên hiện tại ta sẽ giết các ngươi. Đừng có coi thường nữa.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
201 chương
113 chương
61 chương
501 chương
47 chương
133 chương