Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 471 : Nhân tâm như hối nguyệt quang đàn thành (1)

Cho dù dùng đầu gối để suy nghĩ cũng đều có thể nghĩ được, tên Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng này một đường trả thù sẽ không dừng tay lại lúc này. Tiếp theo tất nhiên hắn sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng trong tay, thừa dịp Lương Sơn trống rỗng để cường công. Cứ như thế tiếp tục! Sự tình lạnh lẽo bày ra trước mặt. Đồng thời, trước mặt đám người Lương Sơn còn có hiện trạng vô cùng sứt đầu mẻ trán. Lúc này chỉnh hợp lại được hơn mười một ngàn người nhưng quân tâm cũng không chắc hoàn toàn có thể sử dụng được. Muốn làm cho bọn họ trở lại trạng thái lúc trước không phải một sớm một chiều có thể làm được. Mà phiền toái nhất chính là khả năng còn có một bộ phận tương đối đã bị kích động trong số đó. Nhưng chấn chỉnh lại ngay tại chỗ cũng không có khả năng. Loại chuyện này chỉ có thể làm khi thừa dịp đánh thắng trận. Nếu càng chiến bại thì uy nghiêm của cấp trên càng giảm xuống, cấp dưới lại càng kết bè kết nhóm. Trên Lương Sơn vốn lấy nghĩa khí làm lực hướng tâm, nếu lúc này vẫn còn muốn chỉnh đốn lại thì chờ đợi các đại đầu lĩnh cấp trên chính là bất ngờ binh biến và tạo phản từ các hảo hán đến từ khắp các nơi. Đang có việc nghiêm trọng hơn nên đành phải tạm thời mở một mắt nhắm một mắt đối với chuyện phiền toái như vậy. Trong hai ngày mùng chín và mùng mười, đám người Tống Giang cố gắng bố trí đội quân vốn tấn công Vạn Gia Lĩnh vận chuyển các loại vật tư từ Vạn Gia Lĩnh trở về Lương Sơn, tiếp sau đó mới là hơn mười ngàn người bên này. Đến ngày mùng mười cũng chỉ mang được một, hai ngàn người trở về núi. Bắt đầu từ rạng sáng ngày mười một thì trời đổ mưa to, sự tình đành phải tạm thời trì hoãn lại. Đám người Ngô Dụng chú ý tới quân tâm nhưng trên thực tế quân tâm vẫn rất tốt … Hoặc là nói, có thể là rất tốt! Thắng Vạn Gia Lĩnh nhưng rốt cục đồi Độc Long bại như thế nào? Những quân tốt, đầu lĩnh, người nhà không tham gia trận chiến đều rất tò mò. Trong số bọn họ cũng có những người có tin tức rất linh thông, đại khái đều biết rằng mấy ngày đầu tấn công đồi Độc Long là tương đối thuận lợi. Nhưng từ sau đó lại chuyển biến đột ngột thì chỉ có những đầu lĩnh và quân tốt tham gia trận chiến mới có thể biết được. Nhưng khi về tới Lương Sơn thì quân tốt gần như đều không hẹn mà cùng lựa chọn im miệng không nói gì về chuyện đã xảy ra. Nhưng việc làm như vậy kỳ thật là do trong lòng không yên và sợ hãi. Giáp mặt với thử thách sống chết, những người trong cuộc đều bắt đầu lựa chọn suy nghĩ một cách lý trí vì toàn bộ đại cục. Ý nghĩ này rốt cục xuất hiện trên người đám người Lương Sơn. Theo một ý nghĩa nào đó thì quả thật cũng có thể làm người ta hơi vui mừng. Trong cơn bão táp, trong một căn phòng ở rìa Tụ Nghĩa Sảnh, khi nói tới chuyện này, Chu Vũ cũng hơi chút bình tĩnh. - … Ít nhất nếu thực sự phải đánh nhau thì vẫn có thể sử dụng được quân tâm. Người nhà của mọi người đều ở trên Lương Sơn, tuyệt đại bộ phận mọi người đều không hy vọng Lương Sơn sẽ sụp đổ. Trong phòng có nhiều đầu lĩnh đang ngồi. Khi cửa bị mở ra, mưa gió liền ầm ầm lọt vào, thổi cho cây đuốc phải lung lay một lúc. Sau chiếc bàn sách, Ngô Dụng chống tay lên trán, nói: - Dù sao bên phía đồi Độc Long cũng tiêu hao khá nhiều người. Cho dù bọn chúng muốn đến cũng không có được mấy người đến đây. Nếu … Nếu tên Ninh Lập Hằng kia thực sự được gian tướng (Hữu thừa tướng Tần Tự Nguyên) ủng hộ, Võ Thụy Doanh sẽ xuất binh. Nhưng theo ý ta thì bọn chúng cũng không kiên định đâu. Chỉ cần chúng ta ngay trận đầu tiên đã đón đầu đánh Võ Thụy Doanh thì với địa thế của Lương Sơn, đúng là vẫn còn thủ được. - Hiện giờ còn không biết tên đó sẽ ra chiêu như thế nào, nhưng nếu chỉ một trận chiến đã thắng thì chúng ta liền có thể thừa thắng bắt đầu chấn chỉnh lại quân tâm, từ nay về sau sẽ lại thuận buồm xuôi gió. Tóm lại, hết thảy đều phải hướng tới điểm này mà làm. - Mấy ngàn người vốn ở dưới trướng Hô Diên đầu lĩnh và năm ngàn người đóng giữ Lương Sơn của chúng ta vẫn còn đó, lại thêm mười ngàn người, có cả địa lợi, muốn bảo vệ thì vẫn không có vấn đề gì quá lớn. - Có thể làm chút chuyện vì những huynh đệ đã chết, phấn chấn một chút sĩ khí … Từ sau khi trở về từ Vạn Gia Lĩnh, mọi người cũng đã chiêng trống rùm beng làm việc. Vì chuẩn bị đề phòng khả năng bị tấn công trước, phòng ngự xung quanh đảo như thế nào, dùng vị đầu lĩnh nào thì tốt, khống chế dư luận trên đảo như thế nào, tính các phương án tiến công của đối phương, v. v … Đến lúc này, ít nhất giữa Ngô Dụng và Chu Vũ đã không còn vấn đề ai bài xích ai nữa. Tịch Quân Dục cũng đã được xếp vào giữa mọi người, nhưng khoảng thời gian này y lựa chọn khiêm tốn và im lặng. Y cũng từng khóc lóc kể lể với Tống Giang rằng y đã đưa mầm tai họa tới, làm cho rất nhiều huynh đệ phải chết. Nhưng lúc này Tống Giang sao có thể truy cứu trách nhiệm y được, cho nên đành phải vỗ ngực nói mọi người làm huynh đệ thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Tịch Quân Dục cảm động đến rơi nước mắt, mọi người cũng thi nhau nói Công Minh ca ca trượng nghĩa. Bọn họ cũng hiểu được, cho dù có đuổi Tịch Quân Dục đi thì đối phương cũng không chắc sẽ bỏ qua cho Lương Sơn. Ít nhất thì những huynh đệ ngày đó tấn công Tô gia sợ rằng đều nằm trong danh sách báo thù của đối phương. Nếu thật sự có thể đuổi hết các huynh đệ đó đi thì không chỉ là vấn đề thể diện nữa, mà Lương Sơn vốn lấy nghĩa khí làm trọng sẽ ngay lập tức sụp đổ. Mà trên thực tế, đối với vấn đề làm thế nào dựa vào địa lợi để phòng ngự quan binh hoặc kẻ thù, trên Lương Sơn đã sớm có vô số đối sách. Lúc này cho dù có nghĩ thêm một trăm lần nữa cũng sẽ không thể nghĩ thêm được cái gì mới mẻ. Nhưng thế cục hiện tại không rõ ràng, làm nhiều việc thêm một chút thì trong lòng mọi người cũng thêm một chút kiên định mà thôi. Đối với mọi người vốn đóng giữ Lương Sơn thì đây chỉ là một chút sơ sảy nho nhỏ không ngờ mà thôi. Sau khi tất cả các đầu lĩnh được phân giao nhiệm vụ, tất cả đều chiêng trống rùm beng làm việc. Đây cũng là biện pháp tốt nhất để phấn chấn sĩ khí. Mà tới giữa trưa hôm nay, cơn mưa đã hơi chút biến đổi, không còn sấm chớp nữa. Một con thuyền đi tới Lương Sơn lại mang đến tin tức của vùng Vạn Gia Lĩnh. - Những huynh đệ bị lạc rời khỏi đơn vị trên đường lúc trước, đến sáng nay đã tụ tập lại được mấy trăm người. Chỉ có điều trong số đó có một số người là do Huyết Thủ Nhân Đồ kia thả ra … Hô Diên đầu lĩnh đồng loạt thu xếp bọn họ và khiến tiểu nhân trở về hỏi nên làm gì. Hô Diên đầu lĩnh còn khiến tiểu nhân mang vài người đến để đầu lĩnh và quân sư hỏi … Ở phòng nghị sự nghe được tin tức này, Ngô Dụng tay run rẩy, môi giật giật, nhìn Chu Vũ, tuy rằng hồi hộp nhưng kỳ thật trong lòng cũng đã có tính toán, liền cười cười hỏi: - Lại, lại thả về à? Hơi hỏi một chút liền biết, trong số mấy trăm người tụ tập lại ở Vạn Gia Lĩnh bên kia, rốt cục có bao nhiêu người là bị thả về, Hô Diên Chước cũng không thể kiểm kê nhưng y đã làm đúng: Đối với những kẻ được thả về thì lúc này chỉ có thể tạm thời cách ly. Mà hiện giờ điều khiến đám người Ngô Dụng lo lắng chính là những gì mà đối phương đã nói và làm với đám tù binh đã khiến bọn họ không thể phớt lờ được nữa. Bọn họ vội vàng cho người mang mấy tên tù binh được thả tới, tỉ mỉ hỏi lại tất cả mọi việc. Bên ngoài phòng nghị sự vẫn mịt mờ mưa gió, trận thẩm vấn này diễn ra liên tục mấy canh giờ. Đến buổi chiều, có quân tốt tới báo cáo, nói là có người đi thuyền trở về đảo bất chấp mưa gió, bị quân tốt thủy trại ngăn lại. Đối phương cũng nói có chuyện muốn bẩm báo các đầu lĩnh. Khi người đó được dẫn tới, việc tra hỏi ở phòng nghị sự vẫn đang được tiếp tục, tinh thần của mọi người đều bắt đầu có chút tê dại. Khi người này được tra hỏi thì biết được rằng y cũng là tù binh được thả ra. Theo y nói thì y cho rằng tình thế nghiêm trọng nên mang thuyền nhỏ trước tiên trở về bẩm báo toàn bộ sự tình. Mọi người đã hỏi đi hỏi lại mấy lần đối với mấy tên tù binh được mang đến đây, bao gồm tất cả quy trình thẩm vấn hơn một ngàn tù binh, cũng bao gồm những lời Ninh Nghị nói. Mới đầu mấy tên quân tốt đó còn ấp a ấp úng, mãi đến khi đám người Ngô Dụng nổi cáu, bọn họ mới rốt cục kể lại đầy đủ từ đầu đến cuối những lời đó. Đám người Ngô Dụng cũng có thể hiểu được trọng lượng của những lời Ninh Nghị nói đó. - Ta giết đến đây, các ngươi tiếp được nổi sao? Gần như có thể nói, theo những lời này, hình tượng khủng bố của đối phương gần như biến thành thực thể, mặt đối mặt xuất hiện trước mặt mỗi người. Bởi vì bọn họ gần như đều có thể nhìn thấy sự chân thật và hậu quả của sự việc trong giọng nói này. Trong hơn một ngàn người đó có hơn năm trăm người là đã bị đối phương bắt hai lần. Hơn nữa cùng với chiến tích chỉ trong thời gian ba ngày, đối phương đã biến Lương Sơn từ trạng thái đỉnh cao phải rơi xuống vực sâu, lúc này đây sẽ có bao nhiêu người cảm nhận được sự uy hiếp của đối phương? Không ai có thể đoán được! Lúc này Ngô Dụng mới lại nghĩ tới một việc, vội vàng nói giọng khàn khàn: - Cho thủy trại đề phòng, tra, tra … Ngay lập tức tra một chút xem còn có bao nhiêu người đã thừa dịp mưa to quay trở về đảo …