Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 409 : Thiên cổ nhất nhân Lý Thái Bạch
Mặt cỏ xanh tươi, gió sông khẽ thổi làm lay động rèm cửa. Cách đó không xa một thân ảnh từ chỗ hội thơ đi ra đã đến gần viện môn, bên cạnh còn có một số người đuổi theo la hét:
- Ngươi đừng có đi, nói cho rõ sự tình cái đã.
- Ninh Lập Hằng, ngươi tưởng bỏ đi như vậy là xong sao?
- Đừng có làm ra vẻ huyền bí nữa.
Nhưng sau đó cảm thấy động tĩnh phía sau không đúng, một số người dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Tiết Công Viễn vẻ tức giận, cầm lấy tập bản thảo thơ đuổi theo ra, đây cũng là nguồn cơn để những người khác chuẩn bị giữ Ninh Nghị ở lại. Trưởng bối đã lên tiếng mà ngươi còn dám chạy, những người khác lấy cớ đó để giữ người lại. Chỉ là từ sau đó, phản ứng của Tiết Công Viễn khiến cho mọi người nghi hoặc. Trên tờ giấy kia viết cái gì, mà khiến mọi người trở nên như vậy, không có bao nhiêu người có thể đoán được.
Nếu Ninh Nghị kia thật sự có tài học, trên tờ giấy hẳn là viết một bài thơ rất hay, nhưng lúc này, viết một bài thơ xong rồi bỏ đi như vậy, chẳng qua là lừa mình dối người, sau này truyền ra ngoài sẽ nói người này quá tự cao tự đại, tưởng rằng một bài thơ là có thể trấn áp toàn trường sao? Ở đây mấy vị lão nhân đều là những người từng trải đấy có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc của Tiết Công Viễn, trong lòng một số ít người có kiến thức đã đoán, chẳng lẽ trên tờ giấy viết bí mật gì sao? Rõ ràng là Tiết Công Viễn vừa nhìn thấy đã phải im miệng
Cơ Vãn Tình bên này nhíu mày, đầu tiên cảm thấy tên Ninh Lập Hằng kia khả năng đã nắm được nhược điểm gì đó của Tiết Công Viễn, viết bằng tiếng lóng ra, khiến cho Tiết Công Viễn không dám truy cứu nữa. Trong sự nghi hoặc đó, cũng không khỏi lắc đầu, che được miệng của Tiết Công Viễn, nhưng đâu thể che được miệng của bao nhiêu người như vậy, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho Tiết Công Viễn thân bại danh liệt mà thôi. Những chuyện Văn đàn túc lão hay Chí sĩ quan viên vất vả lắm mới có được chút thanh danh, nhưng cuối cùng lại bị mất hết, trong thành Biện Lương này chỗ nào cũng có, nàng đã gặp quá nhiều rồi.
Chỉ là tên Ninh Lập Hằng kia cũng thật thông minh, biết cục diện không thèm trở lại, ném thứ này lại rồi bỏ đi. Nếu thật sự có thể cuốn Tiết Công Viễn vào thì từ nay về sau cho dù có nhiều người nghi ngờ, thì cũng không đến mức bị thân bại danh liệt.
Trong lòng Cơ Vãn Tình đã nghĩ đến khả năng này. Quay đầu nhìn đối thủ Lý Sư Sư một cái. Đối phương ngồi bên kia, một tay đặt lên môi, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì. Nhưng bất luận thế nào, người cũng là bằng hữu của nàng ta, do nàng ta dẫn đến. Lần này tuy không đến nỗi thân bại danh liệt, nhưng đã dính dáng đến nàng.
Lần đụng chạm trước tết Đoan ngọ này, nàng đã phải chịu thiệt lớn, có lẽ cũng đã nghĩ đến đây, bản thân mình nếu là nàng ta thì cũng chỉ có thể ngồi yên làm bộ bình tĩnh mà thôi.
Ánh nắng chiếu xuống, cuối cùng là một buổi giữa trưa ngày hè. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động lớn náo loạn và nghi ngờ kinh ngạc, ai nấy đều có những tâm tư và suy đoán của riêng mình. Nhiều người trong lúc nhất thời chỉ dự đoán đây là thơ gì, thấp giọng nói nhỏ: "Mộc lan chi duệ sa đường chu, Ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu là câu như thế nào" "Tinh thế, nhưng cũng bình thường?" Chỉ nghe được hai câu nghị luận như vậy. Đám người Nghiêm Lệnh Trung đã vây qua:
- Tiết Công.
- Công Viễn, sao vậy?
- Ta đến xem, ta đến xem thằng nhãi này đã viết những gì. Công Viễn, ông bỏ tay xuống
Phan Hồng Đạt thẳng thắn lấy tập bản thảo thơ từ tay Tiết Công Viễn. Tiết Công Viễn mới phản ứng lại, bỏ tờ giấy xuống, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mọi người xung quanh, thần tình vẫn phức tạp như vậy, chẳng nói câu nào. Phan Hồng Đạt mang theo cơn tức bắt đầu xem thơ, đọc được hai câu đầu, không ngờ thần sắc cũng dần biến đổi, đám người Nghiêm Lệnh Trung, Mặc Công cũng nhìn qua.
Đều là người trong văn đàn lâu như vậy, Cơ Vãn Tình nghĩ rằng bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý ít nhiều. Ở trường hợp này, nếu muốn làm cho người khác thân bại danh liệt thì hoàn toàn có thể làm được. Bọn họ cũng nghĩ rồi, nếu như bản thảo này thật có điều gì kỳ quái, bên này xem trước, có thể trước tiên lựa cách ứng đối, xem có thể che dấu được không. Nhưng hết người này đến người khác xem bản thảo, ai nấy thần sắc cũng tỏ ra kinh ngạc như vậy, nhìn nhau:
- Thơ này… loại thơ này
Vẻ mặt của bọn họ bất định, Vu Thiếu Nguyên, Phương Văn Dươngđều hiếu kỳ vây lại.
Lúc trước Ninh Nghị đặt bản thảo của hắn và của Vu Thiếu Nguyên xuống, lúc này Vu Thiếu Nguyên cười cười, chắp tay nói:
- Chư vị sư trưởng, có thể đọc thơ của Ninh công tử lên để mọi người cùng đánh giá một phen hay không.
Gã liệu định trong chuyện này có điều kỳ quái, trước tiên muốn đem sự tình mở ra, bản thân mình hôm nay viết bài " Niệm nô kiều" tinh túy như vậy, chẳng lẽ còn bi người ta áp xuống hay sao Nhưng, khi gã nói xong, đám người Phan Hồng Đạt đều ngước mắt nhìn gã, có người dìu Tiết Công Viễn ngồi xuống. Nghiêm Lệnh Trung nhìn cục diện này, rồi lại nhìn Vu Thiếu Nguyên, cuối cùng thở dài một tiếng, đưa bản thảo cho gã:
- Cũng được, Thiếu Nguyên ngươi đọc cho mọi người cùng nghe đi, đọc đi
Nghiêm Lệnh Trung vẻ mặt cảm thán, Vu Thiếu Nguyên hơi cảm thấy nghi hoặc, nhưng tay vẫn nhận lấy bản thảo, trực tiếp mở ra, nhìn nhìn mọi người chung quanh.
Đã có người nói:
- Thiếu Nguyên, mau đọc đi.
Đám người Phương Văn Dương đến bên cạnh bắt đầu xem, Vu Thiếu Nguyên cúi đầu xuống, trực tiếp đọc lên:
- Mộc lan chi duệ sa đường chu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu.
Mĩ tửu tôn trung trí thiên hộc, tải kỹ tùy ba Hơ, nhâm khứ lưu.
Thi từ của bài thơ đều chú ý vần điệu, Vu Thiếu Nguyên trực tiếp đọc lên cũng có vần điệu rõ ràng, tốc độ vừa phải, đủ thời gian để người khác bình luận ghi nhớ, mấy câu đầu chỉ là mấy câu tinh tế đặc sắc, nhưng khi đọc đến "tải kỹ tùy ba" Vu Thiếu Nguyên còn cười nhẹ. Xung quanh có người cười nói:
- Cũng bình thường thôi mà.
Nhưng người nói như vậy không nhiều, bởi vì câu thơ kia, kỳ thực rất tuyệt, gần như không thể soi mói được gì, chỉ là chưa đến mức khiến người ta sửng sốt mà thôi.
Vu Thiếu Nguyên đọc tiếp câu sau, đó là "Tiên nhân hữu đãi thừa hoàng hạc, hải khách vô tâm tùy bạch âu", đến lúc này, vẻ mặt của gã cũng đã hơi thay đổi.
Thế nhưng, xung quanh đều là người đang nghe, trên mặt hắn nhất thời cũng không cách nào biểu hiện ra điều gì, thậm chí vần điệu ngắt nghỉ trong miệng cũng không thể ngừng lại. Hơi dừng một chút, nhìn người bên cạnh, dựa vào giấy mà ngâm:
"Khuất bình từ phú, huyền nhật nguyệt, sở vương thai tạ không sơn khâu Hưng hàm lạc bút diêu ngũ nhạc, thi thành tiếu ngạo! Lăng Thương Châu"
Đến lúc này, khí phách khiếp người của bài thơ đã bộc lộ rõ ràng, ngữ khí của Vu Thiếu Nguyên cũng thuận theo nhịp điệu. Đọc tới "Hưng hàm lạc bút diêu ngũ nhạc, thi thành tiếu ngạo Lăng Thương Châu" cả ngữ điệu đều bị kéo lên, đây cũng là vì văn nhân lúc này từ nhỏ đã chăm chỉ học thi từ, khá chú ý, lúc khí phách của thi từ ập đến, đọc theo khí phách đó bản thân cũng không nhịn được, nhưng trong lòng gã dù sao cũng nghĩ không thể như vậy, ngữ khí sau khi cất cao lại cố ý hạ xuống, thành ra có chút quái dị.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
201 chương
113 chương
61 chương
501 chương
47 chương
133 chương