Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 390 : Tâm loạn (2)
- Nói thật là hay, nữ tử thanh lâu có gì mà hay, chính vì cái gọi là "Nhất khúc can tràng đoạn, thiên nhai hà xử mịch tri âm" (Gan ruột tựa như tan vỡ, Chân trời cứ ngỡ không còn tri âm...), tiểu đệ mới vừa rồi đang ở cùng hai nữ tử, nhưng khi nghe được lời của huynh đài, thật sự không kìm nén được, nhất định phải qua để gặp huynh đài một lần mới được. Huynh đài nói thật sự là khiến kẻ khác vỗ tay tán dương, đương nhiên là chơi nữ tử đàng hoàng là thích nhất, đúng không....
Khà khà, xin lỗi, đã quên tự giới thiệu, tại hạ Hô Diên Lôi Phong, vừa từ Thanh Châu tới...Nơi đó nhỏ bé, huynh đài không biết cũng không sao. Nhưng tiểu đệ đi khắp tứ phương, đã gặp nhiều người đều là thô tục vô cùng, giống như là hai vị huynh đệ đang cầm đao trừng trừng nhìn ta đây này, để làm gì chứ, ngươi thấy ta có làm gì đâu, nói ngươi sai ngươi còn không thừa nhận! Hắn ta tên là gì? Lục Khiêm đúng không? Khuyên người ta đi thanh lâu ư, thanh lâu là gì chứ, có cái gì mà chơi hay chứ, cho chút tiền là có thể chơi đùa được rồi, mẹ nó ta viết được hai bài thơ thì các nàng đã mềm nhũn như nhau rồi, trăm y ngàn thuận mới có ý tứ, đương nhiên phải khóc phải thét chói tai mới sảng khoái đúng không...
Nhưng thành thật mà nói kinh thành các ngươi cũng không tệ lắm. Không giống như nơi thôn dã nhỏ bé của chúng ta, nữ nhân không có khí chất lại chủ động, cái gì thanh lâu không thanh lâu! Huynh đài, ta nói với ngươi, lão tử đi thanh lâu chọn kỹ nữ, bảo cô ta thể hiện vài kỹ thuật dâm loạn, cô ta ngồi bên cạnh ngay cả mặt cũng chẳng đỏ chút nào! Ta nói cô nương à, con mẹ nó ta bảo cô ta làm vậy là để cho ngươi phải xấu hổ đỏ mặt, mẹ nó là ta đùa giỡn với ngươi đó, chứ không phải là ta muốn ngươi làm thật! Ta nói với người khác thanh lâu không có ý nghĩa bọn họ không tin...Không được không được, ngàn dặm xa xôi đã gặp được huynh đài có tầm nhìn xa hiểu rộng, không được, chúng ta giết gà đốt giấy vàng, ta với ngươi kết nghĩa làm huynh đệ, sau này đàn bà của ngươi là của ta mà đàn bà của ta là của ngươi...
Đối phương quá nhiệt tình mà tốc độ nói cực nhanh, Cao nha nội lúc đầu khá sửng sốt, sau đó giãy ra:
- Con mẹ nó ngươi là ai! Cút ngay! Cút ngay cút ngay! Con mẹ nó ai làm huynh đệ với ngươi! Cha ta là Cao Cầu đấy!
Gã giãy khỏi sự kiềm chế của đối phương, còn ra sức đá đối phương một cú, một cú đá này đá vào khoảng không, đối phương đã thối lui, nhưng cũng coi như là gã đá trúng rồi. Chỉ nghe thư sinh nói:
- Huynh đài, ngươi không nên như vậy. Đàn bà của ngươi chạy rồi kìa...
Cô gái lúc trước bị đùa giỡn thừa dịp vài tên gia đinh đang chú ý tới bên này đã xông ra ngoài bỏ chạy. Vài tên gia đinh thật ra cũng đang chú ý tới tình huống của tên thư sinh kia, Cao nha nội quay đầu lại:
- Kéo ả lại cho ta! Ai thích ai muốn...các ngươi nhìn gì vậy, bên này cơ mà! Con mẹ nó bệnh tâm thần à, đang chết, đi tìm người cho ta, vật nhỏ ơi....
Gã mắng thư sinh vài câu, dẫn theo gia đinh chạy về phía giao lộ bên kia. Lục Khiêm cầm chuôi đao rút lui vài bước, tựa như muốn ghi nhớ thư sinh kia, sau đó chạy theo Cao nha nội.
Mọi người chạy ra khỏi giao lộ, đâu còn thấy rõ hình bóng mỹ nữ nữa, Cao nha nội quát to bắt mọi người đi tìm. Lúc quay đầu lại, bóng dáng của thư sinh kia đã chạy tới đầu đường, sau đó thì mất hẳn.
Bởi vì gặp phải chút biến cố của Cao nha nội, mọi người trở lại khách sạn bình dân đều lo lắng cho Ninh Nghị, Tần Thiệu Du thì hối hận đã không ở lại để xem có xảy ra chuyện gì không. Cũng may không lâu sau, Ninh Nghị bình an trở về, cũng kể qua loa về chuyện Cao Mộc Ân. Vân Trúc, Cẩm Nhi hỏi một chút thì biết cô gái kia cũng đã thoát rồi. Tuy rằng Ninh Nghị nói không phải là công của mình, chỉ là dùng chút thủ đoạn gây chú ý mà thôi, nhưng Tần Thiệu Du lại nghĩ Ninh Nghị này không hổ là người được bá phụ coi trọng, thật là vô cùng bí hiểm.
Tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng sau đó Ninh Nghị cũng hỏi Tần Thiệu Du về tình hình của đối phương. Thật ra ở kinh thành, tuy rằng ỷ thế hiếp người, nhưng cũng giống như Bao Đạo Ất, Cao nha nội đại thể cũng có chút kiêng kỵ. Gã ở bên ngoài ác danh rõ ràng, nhưng nếu nhìn thân phận thật sự, cũng không ai dám đụng vào. Ở kinh thành người ngoài có thể gặp Cao Nha nội, Cao Nha nội cũng có thể không có việc gì thì không đụng vào mấy cáo mệnh phu nhân. Nói quyền thế, Cao Cầu được ân sủng, là người tâm phúc của Hoàng đế, lực ảnh hưởng với Hoàng đế còn hơn cả Tần Tự Nguyên. Nhưng nếu Cao Nha nội đắc tội với mấy cáo mệnh phu nhân, tình cảm quan viên kinh thành dâng trào, Cao Cầu cũng khó mà bảo vệ được cho gã.
Bởi vậy tuy rằng gã khinh nam chiếm nữ, nhưng gã cũng không dám làm bậy, ngày hôm nay mọi người cho dù không đi, chỉ cần có một người của Tần phủ ở đó, đối phương cũng không dám càn quấy. Lúc trước bởi vì vụ án của Giáo đầu cấm quân Lâm Xung, kinh thành đã náo loạn sôi sùng sục, Cao Thái úy cũng phải nhún nhường một chút, còn phái thủ hạ tâm phúc là Lục Khiêm đi theo. Đương nhiên, cũng có nhiều người nói là, làm loại việc này thì "thủ đoạn phải nổi bật hơn". Nhãn lực của Cao nha nội có lẽ là chưa đủ, Lục Ngu Hầu kia cũng rất lợi hại, cũng bởi vì điều đó, mới có thể khuyên can đối phương đi thanh lâu, không nên trêu hoa ghẹo bướm ở trên đường.
Việc này vốn cũng có thể suy ra, nhưng Vân Trúc, Cẩm Nhi đã gặp chuyện thì phải hỏi cho rõ ràng, xong xuôi mới yên tâm.
Ninh Nghị và Tần Thiệu Du nói chuyện với nhau một lúc, đến muộn, Vân Trúc và Cẩm Nhi quay về phòng cũng trò chuyện đến rất khuya. Bình tĩnh mà xem xét, các nàng là nữ tử, thấy những chuyên như này, đều muốn ra mặt cho cô gái kia. Nhưng dù sao cũng không thể làm tăng thêm phiền phức cho Ninh Nghị. Ai ngờ Ninh Nghị tuy rằng không nói, khi các nàng đi rồi thì mình lại đi giải vây. Trên thực tế, chuyện như vậy giống như là đã cứu được tính mạng của cô gái kia.
- Nhưng....Ninh Nghị hôm nay....rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...
Khi đêm đã sâu, hai người đều đã tắm rửa xong, Vân Trúc ngồi bên cạnh thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, Cẩm Nhi ghé vào giường buồn chán lăn qua lăn lại, vận động vài động tác đơn giản. Lúc này nàng đã thay bằng y phục mỏng nhẹ rộng thùng thình, nằm sấp trên giường, hai tay cầm lấy hai chân kéo lên gần như tạo thành một hình tròn....nàng trước đây giỏi vũ đạo, thỉnh thoảng làm động tác kéo căng cơ thể cũng không hề khó khăn.
Nhớ tới việc này, nàng hỏi. Vân Trúc ngồi bên kia đang gấp hai bộ y phục, hơi ngẩn ra:
- Hả?
- Có lẽ....muội cuối cùng nghĩ hắn dụng tâm kín đáo...không biết vì sao...
Nàng ngửa đầu, mũi chân trắng nõn hầu như điểm vào trán, đang tự hỏi, nói xong cũng có chút do dự, sau đó một tay đẩy một chút, hầu như thân thể biến thành vòng tròn lăn ra ngoài.
Vân Trúc cúi đầu:
- Huynh ấy muốn....muốn tác hợp muội với Tô Văn Dục...
Thân thể dù sao cũng không phải là hình tròn, sau khi kéo căng một chút lại sau một khắc lại thả bật trở lại. Mũi chân rời khỏi đỉnh đầu, hai chân lay lay trong không trung, sau đó nện xuống giường, mở thẳng ra như mỹ nữ xà. Thấy nàng nằm sấp đằng kia vẫn không nói gì, Vân Trúc có chút lo lắng:
- Cẩm Nhi?
Bên kia không trả lời, Vân Trúc nói:
- Thật ra, nếu muội...
- Hắn dựa vào gì...
Vân Trúc còn chưa nói xong, Cẩm Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên thốt một câu, vẻ mặt đầy phẫn uất, nói xong, nàng cúi đầu xuống, không nói gì nữa. Một lát sau, thân thể lại lăn qua lăn lại, có đôi khi nắm chặt tay lại, đại khái là có chút tức giận, cuối cùng thì lăn vào góc giường, nằm im trong góc, hờn dỗi. Cứ như vậy mãi cho đến khi Vân Trúc lên giường, thò tay kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, nàng mới lẩm bẩm:
- Vân Trúc tỷ, có phải là tỷ lo lắng muội thích...hắn đúng không?
- Muội thích không?
- Muội đương nhiên ....không thích Tô Văn Dục...
Vân Trúc cười cười, tay khẽ vỗ về sau lưng nàng, Cẩm Nhi ôm nàng, áp đầu vào lòng nàng.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
201 chương
113 chương
61 chương
501 chương
47 chương
133 chương