Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 312 : Ồn ào náo nhiệt
Thành Hàng Châu, tin tức Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi sắp trở về, từ mưòi ngày trước đã bắt đầu lần lượt truyền đến Tô gia.
Từ năm trước vợ chồng Ninh Nghị bắt đầu xuôi nam, tình hình Tô gia, ngay từ đầu tự nhiên vẫn là vững vàng. Nhờ uy thế còn lại của chuyện Hoàng
Thương đánh bại Ô gia, Tô Đàn Nhi xuôi nam khai thác, tuy rằng Tô Bá
Dung bị liệt hai chân, nhưng thân mình ánh mắt, năng lực, mối quan hệ vẫn còn, vốn ước nguyện ban đầu của Tô Đàn Nhi xuôi nam chính là không muốn làm cho ảnh hưởng của phụ thân bị áp chế, sau khi rời khỏi, thực lực của đại phòng Tô gia ở mọi phương diện vẫn đều phát triển như dự tính. Ô gia lúc này dĩ nhiên thế yếu, nếu so sánh, Tô gia liền nghiễm nhiên trở thành nhà duy nhất chuyên ngành dệt may ở Giang Ninh.
Tuy là ngay lúc đó Hội trưởng của ngành dệt may vẫn là Ô gia, nhưng xu thế Tô gia trở thành Hội trưởng tiếp theo tại Hàng Châu trong lúc ấy cơ hồ đã định ra. Nhưng mà, biến chuyển lớn nhất tự nhiên còn là đến từ trận biến loạn vào hồi tháng bảy kia, Phương Lạp đánh hạ Hàng Châu,
Thiên Nam chấn động. Lưu vực Trường Giang, Tần Hoài các đường buôn bán đều bị ảnh hưởng, mà ở Giang Ninh trong nội bộ của ngành dệt may, thì lan truyền lời đồn là Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị bị kẹt lại trong loạn quân, nội bộ Tô gia thậm chí cả người ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm vào như Ô gia, Tiết gia lập tức bắt đầu chuẩn bị hành động.
Ô gia mới rớt hạng từ vị trí dẫn đầu ngành dệt may ở Giang Ninh nhưng vẫn có hùng tâm tráng chí như cũ, Tiết gia thì đối với việc Tô gia bỗng nhiên nổi lên hết sức tức giận, dưới tình hình như thế, hai nhà cũng đã liên hợp lại, mà trong nội bộ, những người ở nhị phòng tam phòng giống như là thấy được cơ hội, nếu Tô Đàn Nhi cùng với cái người giỏi tính toán Ninh Lập Hằng xảy ra chuyện ở phía nam, hiện nay Tô gia ở đỉnh cao như vậy, để cho người khác chiếm được lợi, không có lý do gì mà mình lại không chiếm nha.
Từ khi Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi xuôi nam, Tô Văn Định, Tô Văn Phương sau khi trở lại Hồ Châu liền chạy về Giang Ninh. Lúc ấy phía nam đã là một trận hỗn loạn, mỗi ngày đều có tin tức truyền về, tin tức Tô Văn Định cùng Tô Văn Phương mang trở về là Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi cũng đã chẳng biết đi đâu rồi, tuy rằng lúc ấy thất lạc hai vợ chồng cũng có binh lính bảo vệ. Nhưng vẫn như cũ sống chết chưa biết, mà trên thực tế, sống chết chưa biết cũng là cái tin tức tệ nhất.
Bọn người Tô Bá Dung chỉ có thể chờ đợi thêm tin tức, bởi vì dựa theo lời của Tô Văn Định, Tô Văn Phương, trên đường đào vong Ninh Nghị đối với mọi người coi như là có ân cứu mạng. Mà nửa tháng sau Tô Đàn Nhi gởi về một tờ thư. Người cần hành động đều đã bắt đầu hành động.
Ô gia, Tiết gia đều đã bắt đầu cùng vài thương hộ cao thấp hiệp đàm, ý định ban đầu của nhị phòng tam phòng Tô gia là có ý chờ một chút, nhưng người chính là như vậy, ngay lúc một người bắt đầu kế hoạch phân chia đại phòng thì những người còn lại cũng ra tay sau đó. Dù sao lúc này Tô
Bá Dung đối với toàn bộ cục diện cũng không thể ổn định hoàn toàn được, bọn họ người một nhà đấu đá với nhau, lấy danh nghĩa là đề phòng Tiết gia, Ô gia bắt đầu bố trí chưởng quầy một vài cửa hàng vốn là của đại phòng, thanh tra các khoản linh tinh, thậm chí có người nói bóng nói gió hỏi phía Tô Bá Dung có muốn nhận nuôi một đứa bé để làm con thừa tự hay không, bị Tô Bá Dung trực tiếp dùng chén trà ném vỡ đầu.
Tin tức Tô Đàn Nhi truyền về là mang theo đứa nhỏ lại hoàn toàn tin cậy vào Ninh Nghị. Đối với tình hình có thể xảy ra ở trong nhà cũng không hề nói gì. Những người này đã bắt đầu, đâm lao phải theo lao, trong lòng bọn họ cho là may mắn, nếu thoát hiểm rồi, vì sao không trở lại. Phía nam loạn như vậy, sớm hay muộn cũng phải xảy ra vấn đề, huống chi Ninh
Lập Hằng hơn phân nửa là đã chết.
Cũng có người hoài nghi phong thư ấy của Tô Đàn Nhi căn bản chính là do
Tô Bá Dung giả tạo —— đây là do Tiết gia cùng Ô gia bịa đặt ở bên ngoài, bọn họ không để tâm tới chuyện Tô Đàn Nhi trở lại sẽ như thế nào, chỉ cần lúc này đoạt được địa bàn. Thủ đoạn trên thương trường, Tô Đàn Nhi có trở lại thì thế nào. Cách nói này trái lại thuyết phục rất nhiều người của nhị phòng tam phòng. Mà sau lần đó Tô Bá Dung gởi thư đi bảo
Tô Đàn Nhi nhanh chóng quay về Giang Ninh, phong thư này giống như đá chìm đáy biển càng thêm chứng thực phỏng đoán của mọi người.
Từ đó về sau trong vòng mấy tháng, thật sự là một loạt quá trình nhị phòng tam phòng kể cả Ô gia, Tiết gia cùng chèn ép đại phòng Tô gia.
Đương nhiên, ở chuyện này nhị phòng tam phòng lẽ ra đưa ra lập trường căn bản là đối ngoại, bọn người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương cho rằng đại ca đã sắp không chống đỡ được tình hình hiện giờ của đại phòng, đương nhiên không thể để cho Tiết gia, Ô gia được lợi, phải làm cho các loại đường thân biểu thích tiếp nhận, mọi người nhất trí đối ngoại. Nói thì như thế, nhưng cũng phải tùy việc. Vẫn là hao tổn một trận thật lớn.
Dù sao Tô Bá Dung cũng bị liệt rồi, trong vài tháng sau đó lão chỉ có thể dựa theo mối quan hệ trước kia cùng với hy vọng con gái của mình chắc là còn sống mà chống đỡ đại phòng, trong trận Hoàng Thương đánh bại Ô gia kia, đại phòng được lợi khá nhiều, nguồn vốn khổng lồ như thế cũng đủ cho lão từ từ chi dùng. Đối với chuyện này lão thái công Tô Dũ luôn quan tâm, nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhìn, quyền uy của ông ta chỉ có thể dùng tới khi Tô gia gặp phải tai hoạ ngập đầu, nếu như Tô Đàn Nhi thật sự đã chết rồi, định mức ở đại phòng lớn như vậy, cũng chỉ có thể chia đều đến nhị phòng tam phòng thôi.
Từ đó về sau ngành dệt may Giang Ninh hỗn loạn một mảnh, so với sự kiện
Hoàng Thương Tô gia đánh bại Ô gia càng thêm hỗn loạn vô cùng. Có thương gia thận trọng không muốn bỏ mối quan hệ với Tô gia, cũng có nhiều kẻ đầu cơ giả tại trận chiến kinh doanh này lựa chọn lập trường mới. Tiết gia, Ô gia cũng bắt đầu một lần nữa thu lợi. Tình hình như vậy, mãi đến khi mười ngày trước kia, thành Hàng Châu truyền tới tin tức, Tô Đàn Nhi gởi thư về, hơn nữa phong thư này còn là tín hàm, thậm chí là từ quan phủ chuyển giao.
Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đều rất tốt, bình an trở về, Tô Đàn Nhi đã mang thai chín tháng, có lẽ sẽ sinh dọc đường rồi mới về nhà.
Sau khi tin tức này truyền đến, hỗn loạn bên ngoài mới dần dần hạ xuống, Ô gia cùng Tiết gia hiểu được đã không có cơ hội nhiều lắm, nhưng nửa năm gần đây, bọn họ cũng đã thu lợi rất lớn, rất nhiều tiểu thương cao thấp ở trong mấy tháng này đứng về phía bọn họ, sẽ không thể lại quay về với Tô gia. Chỉ có ở bên trong Tô gia, là cảnh tượng đờ đẫn một mảnh, ý nghĩa hai người bình an trở về, không chỉ là đơn giản trở về mà thôi, trên đường đào vong bọn họ cứu rất nhiều quan to hiển quý, ai mà biết cái vòi có vươn tới đây hay không, hơn nữa cho dù sẽ không lập tức vươn tới, với quan hệ của đại phòng Tô gia, giao thiệp cũng không biết bành trướng đến mức độ nào, trong một nhà, nếu như nói bọn họ sau này muốn tính sổ, sau này có muốn trốn cũng trốn không khỏi.
Trong lúc này chỉ có những người một lòng một dạ với đại phòng mới thấy mình như đã thấy được ánh bình minh, như bọn người Tô Văn Định, Tô Văn
Phương, mấy ngày nay lại bắt đầu nói với mọi người:
- Có biết hay không ban đầu ở trên đường đào vong vì sao những người kia lại xưng huynh gọi đệ với nhị tỷ phu, các ngươi nghĩ xem, tình hình lúc ấy thật là nguy hiểm...
Có người đắc ý thì cũng có người sẽ rối rắm. Mấy ngày nay, bên nhị phòng tam phòng cùng với một vài thân tộc thân cận của Tô gia vô cùng náo loạn. Có người đã bắt đầu lo lắng tính toán cho sau này, thấp thỏm bàn tính với nhau là có nên trả lại cửa hàng, vật tư trong khoảng thời gian gần đây đã thâu tóm của đại phòng hay không. Cũng có người vẫn ngang bướng như cũ, giống như Tô Vân Phương, ở trong sân vỗ bàn gào lên:
- Sẽ không trả, dưới tình hình như vậy, ta thay bọn họ quan tâm là chuyện đương nhiên. Xem bọn hắn có thể làm gì ta...
Tuy rằng áp lực đã tới, nhưng thời gian hòa hoãn vẫn có một lúc, dù sao ngay từ đầu tin tức truyền đến là Tô Đàn Nhi có thể sinh con ở bên ngoài rồi mới trở về, nhưng mà ngay buổi chiều đầu tháng ba, có người báo tin: nhị tiểu thư và nhị cô gia đã rời thuyền ở bến tàu, đã về đến. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi lần này khởi hành từ Trấn Giang bỗng dưng nảy ý định, không báo trước cho ai, lúc rời thuyền mới sắp xếp cho người nhanh chóng về phủ báo tin, tin tức vẫn chưa hoàn toàn truyền khắp, xe ngựa đã dừng lại ở cửa.
Ánh nắng chiều vẫn còn chưa tắt hẳn, Ninh Nghị cùng thê tử đã bước vào của lớn của Tô phủ, người hầu, quản sự đón chào, đi ngang qua đám con em Tô gia đến chào hỏi. Trong mắt của mọi người, đối với đôi vợ chồng trẻ rời nhà một năm, xem ra trên người đều có một loại khí chất khác hoàn toàn với trước kia.
Dưới tình hình nguy hiểm như vậy, cứu rất nhiều người, cũng kết bạn với rất nhiều người, trong những người này phú thương có, quan viên có, đại nho có. Tuy rằng những quan hệ này cụ thể là cái khái niệm gì đó mọi người vẫn không thể rõ ràng, nhưng đã làm cho mọi người bắt đầu mơ tưởng. Hơn nữa, vấn đề này vốn chỉ có thể nói là Ninh cô gia Thập bộ nhất toán (tính toán trong mười bước), trong trận chiến ác liệt ở Hàng
Châu như vậy, thậm chí đối mặt cả với Phương Thất Phật, Vương Dần, Đại
Sát tinh đại ma đầu Thạch Bảo như thế —— sau khi Tô Văn Định cùng Tô Văn Phương trở về thuật lại, nói nhiều nhất là trận chiến ở Thái Bình Hạng lúc trước.
Mà nay bọn họ đã trở lại, tất cả đều có cảm giác rất thực.
Vị cô gia thoạt nhìn hào hoa phong nhã trẻ tuổi kia, vậy mà hắn lại giết quá nhiều ngưòi nha. Làm cho quân đội của triều đình chuyển bại thành thắng.
Người gián tiếp giết đám người tạo phản kia mấy ngàn người, thậm chí là tự mình đối mặt với bọn phản tặc hung tàn nhất cũng đều không rơi vào thế hạ phong chút nào. Điều này rốt cuộc phải hiểu như thế nào đây.
Bởi vì tin tức mới truyền ra, người tới nghênh đón cũng không nhiều. Ở trong nhà, Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị dù sao cũng không phải là bậc cha chú gì. Về nhà chính là về nhà, đám người Hạnh nhi, Quyên nhi kêu gọi người hầu đem một vài đồ vật đơn giản chuyển vào tiểu viện, rồi đi theo sau sửa sang lại. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thì trước hết đi đến chỗ của Tô
Dũ, khi bọn họ đến bên kia viện. Sau khi đã bái kiến lão thái công, Tô
Bá Dung cũng đã cho người giúp ông ta đẩy xe lăn tới.
Nói những chuyện cần thiết, những vấn đề cần phải xử lý không ít, nhưng
Tô Đàn Nhi đã mang thai chín tháng rồi, nghỉ ngơi là trọng yếu. Phương pháp giải quyết của Ninh Nghị chính là nói vắn tắt, đem tình hình của chuyến hành trình đi Hàng Châu lần này nói sơ lược một chút, sau cùng có chút quan hệ gì đó, kết bạn được một số người nào, thuận tiện đem mấy quan hệ với quan trường, thương trường Giang Ninh có thể thăm viếng trình bày với Tô Dũ và Tô Bá Dung.
- Sau này chuyện mua bán vải vóc của Tô gia muốn men theo Trường Giang mở rộng đến Tần Hoài là không thành vấn đề . Về phần trong nhà có lẽ đã xảy ra một số việc, gia gia cùng nhạc phụ xử lý một chút đi, Đàn Nhi gần đây sẽ không nhúng tay vào những thứ này, tập trung dưỡng thai.
Việc này nói xong, cùng Đàn Nhi trở lại viện, tất cả mọi người đang thu xếp đồ đạc, lúc này đã có một số người đi đến, phần lớn là thân tộc trong nhà, như bọn người Tô Văn Định, Tô Văn Phương, cũng có một số người vốn là thân cận với nhị phòng tam phòng, đến để tỏ vẻ xin lỗi. Mà mọi người ở nhị phòng tam phòng tự nhiên cũng đang ngó chừng động tĩnh bên này, muốn nhìn một chút Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi chuẩn bị đối phó với bọn họ như thế nào. Trong tiểu viện cũng có người bắt đầu nói tình hình của Tô gia mấy tháng qua cho Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, là muốn giựt giây trả thù, bất quá đối với vấn đề này, Ninh Nghị cũng chỉ là một câu
"Phong vật trường nghi phóng nhãn lượng, bất yếu đối giá ta tiểu sự cân cân kế giác liễu" đã là quá khứ, sau đó tiễn chân họ không làm cho bọn họ quấy rầy Tô Đàn Nhi nhiều.
Bọn người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương nghe những lời ấy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tô Vân Phương nói:
- Cũng là biết đại cục, đều là người một nhà, hắn càng lợi hại thì sẽ thế nào, chẳng lẽ sẽ ra tay với người một nhà, nói thực ra, tuy rằng bọn họ từ trong loạn quân đã trở lại, nhưng gia sự không thể so như ở bên ngoài, cũng chưa chắc bọn họ có thể làm gì với chúng ta.
Y nói như thế, sau đó liền có người đi tới báo tin, phủ của Thành Quốc
Công chúa có người đưa thiệp mời đến mời vợ chồng Ninh Nghị đi qua dự tiệc, vẻ mặt của Tô Vân Phương méo mó, người báo tin nói:
- Nhưng mà bị nhị cô gia từ chối, nói là vừa mới về nhà trước phải thu xếp tốt, buổi tối sẽ đi qua bái hội...
Tô Vân Phương ngồi vào ghế trên, nuốt mấy ngụm nước miếng, khóe miệng hơi hơi run rẩy vài cái.
Thực là vừa mới về nhà, Ninh Nghị đương nhiên không có khả năng lập tức phải đi bên Khang lão, mọi người quá quen thân, từ chối một chút cũng không sao. Ra lệnh cho một đám người hầu quét tước thu dọn viện đã gần một năm chưa ở một hồi. Sau khi ăn cơm chiều xong, Ninh Nghị chuẩn bị đến phủ của Khang Hiền chào hỏi, lúc rời viện thì gặp Tô Trọng Kham nhìn qua có vẻ cũng vừa mới ăn cơm chiều xong.
Chào hỏi, hai người cùng đi một đoạn đường, Tô Trọng Kham đại khái hỏi thăm những chuyện hắn ở Hàng Châu, tỏ vẻ quan tâm một hồi, sau đó lại mơ hồ để lộ ra ý nghĩ người một nhà phải đoàn kết vân vân. Điều này giống như thăm dò ý tứ, đương nhiên Ninh Nghị chỉ mỉm cười cho có lệ một hồi.
Nhị phòng tam phòng Tô gia thì thế nào, quả thật là hắn không muốn quan tâm, đều là một đám tiểu gia tử, thật là làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Đương nhiên, hắn không quan tâm cũng là trên cơ sở mối quan hệ với người khác. Những người Tô Trọng Kham cùng với Tô Vân Phương cho rằng sự việc có thể sẽ cứ như thế trôi qua, vậy thật là đã sai mười phần.
Tô gia lúc này đã có cơ hội bay lên một bước nữa, tiếp tục phát triển, chính là môn quy của lâu gia lúc trước, lúc này kiêng kị nhất chính là người một nhà không đoàn kết, tương lai nếu lại xuất hiện chuyện như vậy, Tô gia nhất định phải nhất trí đối ngoại, như thế một gia tộc mới có phát triển lớn nhất. Việc này, Ninh Nghị biết Tô lão thái công hiểu được, muốn Tô Đàn Nhi cùng với rất nhiều mối quan hệ trên tay mình có thể chân chánh đắc ý vận chuyển lại, trước mắt tất cả tài nguyên, đều phải nghiêng về phía đại phòng.
Mấy tháng trước kia, Tô Dũ không nói lời nào, là vì đại phòng còn có thể ổn định cục diện, Tô Đàn Nhi cũng là chưa biết sống hay chết. Nhưng những chuyện xảy ra trong nhà, tất nhiên lão nhân gia vẫn biết rất rõ, mình cùng Tô Đàn Nhi đã trở lại, kế tiếp tất nhiên là đại thanh tẩy giết gà dọa khỉ một hồi, ngăn chặn triệt để những chuyện tương tự sẽ xảy ra sau này. Trận thanh toán này so với sự kiện Hoàng Thương chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn, nhị phòng tam phòng nhất định sẽ bị lão nhân mạnh mẽ gọt giũa một chút, đánh người nhà một trận, không đả thương gân động xương, sau này mới có thể chân chánh đứng lên.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là quan sát của Ninh Nghị đối với lão nhân, nếu như là hắn, nhất định hắn sẽ làm như vậy. Đám người Tô Trọng
Kham nếu cho là đối với bên mình chỉ cần bề ngoài biểu hiện trạng thái là được, như vậy quả thật là quá ngây thở rồi, đối với cái gia đình này tương lai thế nào, Tô Dũ mới chính là người quan tâm nhiều nhất. Đương nhiên, nếu lão nhân gia không làm những việc ấy, hắn cũng không sao cả, về sau nếu lục đục với nhau, địa vị của hắn cùng với Tô Đàn Nhi cũng sẽ không thay đổi, nhưng nhị phương tam phòng nhất định phải chịu thiệt thòi nhiều hơn nữa mà thôi.
Cứ thế vừa đi vừa nghĩ, hắn rời khỏi Tô gia, không có kêu người hầu, một mình đánh xe ngựa chạy nhanh đến đầu đường Giang Ninh. Một năm trước,
Giang Ninh phồn hoa vẫn như ngày nào, khi đi ngang qua một chỗ ngã tư thì hắn hơi ngừng một chút, nhìn về phía bên kia giao lộ có một tiểu lâu hoa mỹ tao nhã lúc trước hắn chưa từng thấy qua đang buôn bán, làm ăn có vẻ không tệ. Hấp dẫn hắn chính là tấm biển: Trúc ký —— Ức Lam Cư.
Thời gian một năm, thoạt nhìn Trúc Ký phát triển không tệ, hắn cười cười. Nhưng mà nhớ lại Ức Lam Cư đã xảy ra chuyện gì, thời gian dài như vậy không thấy, Nguyên Cẩm Nhi thương yêu ai rồi sao, thích cái gã nào tên là X Lam hay là XX Lam gì gì đó sao?
Được rồi, sau khi thăm viếng Khang Hiền... thì sẽ đến hỏi cô ta một chút...
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
81 chương
183 chương
6 chương
5 chương
9 chương
61 chương