Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 282 : Nhìn thấy con gián cũng không sợ nữa rồi

Ads Gần đây những người xung quanh đều đang đoán, tại Tứ Quý trai, là ai giúp ngươi giết chết Thang Khấu? Trần Phàm nghĩ đến một chủ đề, liền nghiêng đầu cười nói. - Hai ngày trước ta nói, vì sao không phải đích thân ngươi ra tay, cho kẻ địch thấy mình yếu, trốn trong bóng tối rút đao ra là có thể chém người. Lúc ấy là vui đùa, nhưng sáng nay ta chợt nhớ ra… có phải là thật hay không? Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó gật đầu cười, vỗ vỗ bả vai của đối phương: - Ha ha, cảm động quá, mỗi lần ta nói như vậy đều không có ai tin… - ...Sau này nghĩ tới ta còn cảm thấy không thể nào. - Cút! Trần Phàm cười ha ha, sau một lát, mới nói: - Bây giờ xảy ra chuyện này, đám trẻ con kia làm sao bây giờ? - Có thể thế nào? Nhân lực có lúc còn cạn, hoặc là thất bại hoàn toàn, hoặc là phải học được, làm việc phải làm có chừng mực. Trần Phàm nhìn hắn hồi lâu: - Bọn họ nói ngươi nhìn xa trông rộng, Vương Dần và sư phụ ta suýt chút nữa chịu thiệt trong tay ngươi, ngươi một chút ý tưởng cũng không có? - Có một hôm Lưu Tây Qua nói ngươi… Cô ấy nói Trần Phàm không ngốc, chỉ là thông minh đến nỗi không lộ ra mà thôi. Ninh Nghị thu những thứ đồ trên bàn lại. - Thông minh đến nỗi không để lộ mới là người thông minh. Ngươi có thể làm gì? Ý tưởng thì có, nhưng một cái cũng không thể nói cho ngươi. - Nữ nhân hà khắc cả đời cũng không ai lấy… Trần Phàm khẽ than thở một câu, trên thực tế, y rất có chủ kiến, phân minh rõ ràng. Vừa rồi hỏi như vậy, cũng chẳng qua là hỏi mà thôi. Buổi chiều hôm đó Trần Phàm cùng Ninh Nghị luyện tập một chút cách dùng vôi sống làm ám khí. Chuyện của Cổ Đồng Quan, tạm thời đành gác lại phía sau. Trần Phàm định dùng sức chịu đựng vô cùng lớn để khắc chế bản thân, Ninh Nghị bây giờ chuẩn bị chiến đấu với Lệ Thiên Hữu, hắn cần áp lực bên ngoài, nhưng cho dù như vậy, cũng không thể khắp nơi đều châm khói lửa. Quan niệm dạy cho bọn trẻ vừa mới hình thành, điều duy nhất có thể suy nghĩ đến, e là lúc gặp phải khó khăn sẽ dẫn dắt như thế nào. Bất luận là Trần Phàm hay là hắn, đều nghĩ như vậy. Nhưng thế sự vẫn luôn khó lường. Bởi ngay hôm sau, kẻ báo thù đã tới. Trời râm, gió thu hiu hiu, sau khi từ trong viện tử chủ trại Doanh Bá Đao nhìn thấy Lưu Tây Qua ra ngoài, có người đến tìm. Đi từ phía thư viện ra tổng cộng có ba người, do Ninh Nghị hôm nay còn chưa lên lớp, nên Phong Vĩnh Lợi dẫn mọi người đến. Ba người này đều có thân hình to lớn, xem ra đều là những người luyện võ, người cầm đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén và cao ngạo, có một khí chất từ trên cao nhìn xuống, giống như lòng dạ hiểm độc lại thường lão luyện trong phá án, hai người đi theo đều là những quân nhân trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, ánh mắt có chút lạnh lùng. - Ngự Sử Đài, ngươi là Ninh Lập Hằng? Cầm quan bài ra, người cầm đầu tự giới thiệu, sau khi nhìn Ninh Nghị vài lần, bổ sung một câu: - Đầu hàng sao? Phương Lạp thành lập Vĩnh Lạc Triều, là dựa theo chế độ Võ Triều, tác dụng của Ngự Sử Đài là theo dõi quan viên nội bộ. Nhưng trong thời gian trước đây một chút, cái gọi là Ngự Sử Đài cũng chẳng qua chỉ là nha môn hư danh chỉ có tên chứ không có thành viên Trong mấy ngày này Lệ Thiên Nhuận trở về xử lí phái chiêu hàng lúc trước, mới dùng cái tên Ngự Sử Đài. Mấy ngày hôm nay, các quan viên cấp trung và cấp thấp mỗi khi nhắc tới Ngự Sử Đài thì đều sợ hãi, bởi vì một khi những người này tìm đến, các việc tiếp theo chín mươi phần trăm là bắt giam, hạ ngục, tra tấn, hành hình, mặc dù có một cái tên xem ra chính thức, nhưng quá trình thẩm vấn trên thực tế căn bản vẫn là tự do hành hình, không có chỗ để nói lí lẽ. Bây giờ ba người này tìm đến, nghĩ chắc là do từ “bút tích” của Lệ Thiên Hữu mà ra rồi. Ninh Nghị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng với chuyện này, nhưng mà hắn vốn tưởng đối phương đột nhiên động thủ ở bên ngoài Doanh Bá Đao, lần này lại có chút dấu hiệu ngoại giao trước, quân sự sau, khiến người ta thật khó mà hiểu. Nhưng một lát sau, hắn phát hiện sự việc có chút không giống với tưởng tượng. - ...Ngươi vốn dĩ là chỉ là một kẻ đầu hàng, Vĩnh Lạc Triều ta cảm thấy ngươi cũng có chút tri thức, đồng ý để ngươi dạy học ở Văn Liệt thư viện, có trọng trách nghĩ đến ơn của đất nước. Nhưng ngươi không dạy cẩn thận ở Văn Liệt thư viện, ngược lại lại dùng tà thuyết mê hoặc lòng người, tuyên dương loại người bán nước như Tiền Hi Văn là người có đạo đức, khiến cho các học trò trong thư viện kết bè kết cánh, thành lập đoàn phái, gây ảnh hưởng xấu, ngươi biết tội chưa? Tìm ngay bên cạnh một gian phòng, người cầm đầu nói chuyện này, giọng nghiêm khắc. Hai người kia lấy vẻ mặt động tác đe dọa để ám hiệu, lúc này nghiễm nhiên đã là bộ dạng thẩm vấn. Nhưng Ninh Nghị là hạng người thế nào, thấu hiểu lòng người, có nhiều lúc chỉ nhìn qua là biết, bọn họ lúc này, ở nơi này, làm ra bộ dạng thế này, rõ ràng chỉ là đe dọa không, chứ không định bắt người. Bây giờ cảnh cáo như vậy có thể dọa cho những người thật sự chưa từng trải qua thế sự phải quy thuận, Lệ Thiên Hữu chắc là cũng biết điểm ấ đánh như vậy là có chủ ý gì. Trong lòng hắn nghi hoặc, nhưng ngoài mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi, nói một hồi. Đối phương hình như cảm thấy hắn không hề có chút thái độ kiêu ngạo, trong đó một người trẻ tuổi định động thủ, nhưng cuối cùng bị người trung niên kia quát dừng lại. Đối phương đại khái cũng kiêng kị nơi này là địa bàn của Doanh Bá Đao, không muốn làm lớn chuyện, chỉ là cảnh cáo thêm xung quanh chuyện hắn dạy cho đệ tử kết bè kết phái, có vẻ như là muốn hắn chủ động giải tán đoàn đội của đám đệ tử. - ...Chuyện này, cấp trên đã có người biết, ảnh hưởng cực kì xấu. Đại nhân cấp trên rộng lượng, chỉ nói nhìn qua, chứ không so đo với ngươi. Loại người đầu hàng giống như ngươi, chẳng khác gì heo chó, ta vốn định đánh ngươi một trận, hoặc là phế chân tay của ngươi, cũng không có ai dị nghị gì. Nhưng dù gì ngươi cũng là thầy giáo của học đường, ta nể ngươi vài phần. Nếu một thời gian sau quay lại, nhất định là phải bắt ngươi, tự giải quyết cho tốt. Người đó nói xong những thứ này, liền cùng hai người còn lại hùng hùng hổ hổ đi. Ninh Nghị vốn dĩ định tạo một bầu không khí mình bị ép đến cùng đường ở Doanh Bá Đao, không quan tâm đến thái độ lên mặt nạt người của đối phương, chỉ là trong lòng nghi ngờ, đi theo sau một đoạn, mơ hồ nghe thấy bên đó vọng lại đối thoại, hình như là người trẻ hỏi người trung nhiên tại sao không đánh hắn một trận. - Loại người đọc sách này, luôn có vài phần kiêu ngạo, cho dù trong lòng sợ hãi, vẻ ngoài cũng thích chống đỡ… - Hừ, đầu hàng thì cũng đầu hàng rồi, còn kiêu ngạo cái gì… - Ngươi có biết là hắn đầu hàng thế nào không? Trong lòng hắn nhất định là có kiêng kị, sau này biết sợ là được… Ta dạy các ngươi nhìn người, vẻ mặt vừa rồi của hắn, kì quái nhưng không có phần sợ hãi, rõ ràng có là người nâng đỡ phía sau. Chúng ta thì không sợ cái này, nhưng làm hắn xây xước da, hai bên tìm người, ngày hôm nay cứ thế đi, tối nay ta còn có việc, không nghĩ nhiều… Mấy ngày nữa quay lại hỏi, nếu hắn vẫn chưa tự giải quyết, vậy thì không tha cho hắn… Ninh Nghị nghe xong những điều này, quay người lại, liền thấy ẩác Tiểu Phong đang từ chỗ viện tử mà vừa nãy hắn bị cảnh cáo đi ra, thở hồng hộc tìm hắn. - Ninh, Ninh tiên sinh… bọn họ… bọn họ không làm khó dễ thầy chứ? - Có chuyện gì xảy ra? - Bao Thiên Sư… bên phía Bao Thiên Sư động thủ rồi… Trưa nay đã bắt toàn bộ người nhà cha mẹ của Trần Đằng rồi, nói bọn họ thông đồng triều đình. Nhưng toàn bộ việc động thủ đều có liên quan đến Bao Thiên Sư, trò nghe nói người của Ngự Sử Đài đến tìm ngươi, trò lo bọn họ sẽ làm khó thầy… - Ta không sao. Ninh Nghị nhíu mày. - Tin tức sao truyền đi nhanh vậy? Xưa nay quan hệ giữa các trò và ta cũng không gọi là tốt, bọn họ chỉ là đến cảnh cáo ta, chứ thật ra không có chuyện gì. Nhưng Trần Đằng bây giờ sao rồi? Còn các trò có chịu ảnh hưởng không? Trước kia hắn nghe nói Bao Thiên Ất không kiêng kị đồ sống và đồ nguội, tiền nhiều huynh đệ cũng nhiều, không ngờ đối phương lại thần thông quảng đại đến mức độ này, chỉ dùng thời gian nửa ngày là có thể tìm ra mục tiêu. Trác Tiêu Phong rõ ràng cũng là bị dọa sợ, nhưng vẫn cứ lắc đầu. - Trần Đằng không sao, chỗ Trần Phàm đại ca sắp xếp, bọn họ nhất thời chắc sẽ không tìm thấy, buổi trưa nay trò về hỏi phụ thân, phụ thân nói chúng ta nhất thời sẽ không bị liên lụy. Bao Thiên Sư cũng sẽ không tức giận như vậy, cùng lắm cũng chỉ đem Trần Gia ra làm mục tiêu giết gà dọa khỉ… Nói xong lại có chút do dự. - Ninh tiên sinh, thầy nói… thầy nói đúng không? - Ừ, muốn động một mảng vậy thì thật sự quá đáng rồi, các trò đừng tiếp tục điều tra chuyện này, chắc là không có trở ngại… À, lộ tin tức chắc cũng là bọn trẻ trong nội bộ chúng ta, chắc trong nhà các ngươi ít nhiều cũng có liên hệ với Bao Đạo Ất. Trác Tiểu Phong gật đầu: - Cha trò cũng nói như vậy… Ninh tiên sinh không sao là được, trò về trước, cùng bọn họ… thương lượng cùng bọn họ một chút chuyện sau này. Thiếu niên nói xong, quay trở về thư viện. Ninh Nghị nhíu mày nghĩ lại chuyện này một lượt, Bao Đạo Ất cũng thật sự là tâm địa giảo họa, một khi bị chọc giận, giết cả nhà, thậm chí đến thầy giáo ở học đường của đối phương cũng bị cảnh cáo. Nhưng phụ thân của Trác Tiểu Phong không mấy điềm tĩnh. Dù gì gia đình của bọn trẻ trong học đường cũng là quan viên cấp trung của Triều Vĩnh Lạc, biết Bao Đạo Ất chắc là sẽ không làm lớn chuyện này, còn có thể để cho bọn trẻ quay lại học đường, trấn an tình thế. Đang nghĩ như thế thì Lưu Thiên Nam đã tới, hỏi chuyện vừa rồi hắn bị gây khó dễ. Sau khi đại khái hiểu được tình thế mới phất phất tay: - Quan hệ của Ngự Sử Đài, không động được đến ngươi. Nếu như còn đến gây phiền phức, đừng nói nhiều với bọn họ, gọi bừa mấy người, đánh một trận đuổi đi là được. Người lành bị ức hiếp… Được rồi, ta còn có chút chuyện, đi trước. Ninh Nghị nói úp úp mở mở, Lưu Thiên Nam còn tưởng rằng người của Lệ Thiên Nhuận đến khiêu khích, trong lúc nhất thời hận vừa rồi không chặn đối phương lại. Nói thật, là tổng quản của Doanh Bá Đao, thường ngày phong cách của Lưu Thiên Nam cơ bản là đi con đường thận trọng. Nhưng Doanh Bá Đao sở dĩ động thủ với Tề gia, mục đích là để trước khi Lệ Thiên Nhuận quay lại chứng tỏ thực lực của mình, thậm chí Lưu Tây Qua thân là trang chủ đều có thể vì thế mà bị thương. Nếu lúc này còn có thể bị người ta tìm đến khiêu khích, với phong cách cứng rắn của Doanh Bá Đao, vậy thì thật sự là muốn rút đao quay về, cho dù đối phương là Lệ Thiên Nhuận cũng vậy, nếu không làm sao có thể đứng vững ở trên triều Vĩnh Lạc. Lúc này đã là buổi chiều, sau khi Lưu Thiên Nam rời đi, Ninh Nghị trở lại tiểu viện. Đợi cho đến gần chạng vạng, lúc Dương Chí Võ và Trần Tiết Đà đến gõ cửa, việc mà trong lòng Ninh Nghị đoán được lại càng thêm xấu đi, quả nhiên, chuyện mà hai đứa nhỏ nói tới là hành động bên “Chính Khí hội”. - ...Vừa nãy nhìn thấy bọn người Trác Tiểu Phong đều tụ tập với nhau, đi về hướng cửa đông, nghe nói là xảy ra chuyện lớn, Ninh tiên sinh, bọn họ làm lớn chuyện rồi, thầy có thể đi theo chúng trò xem xem… Dương Chí Võ và Trần Tế Đà không hề biết Ninh Nghị và Trác Tiểu Phong có liên hệ, nhưng bọn họ e là cũng đã dự cảm đến tình thế nghiêm trọng, biết cho dù là đoàn thanh niên Vĩnh Lạc này gia nhập vào, e là cũng không thể làm gì. Bởi vậy mới đến tìm Ninh Nghị xin ý kiến. Ninh Nghị gật gật đầu: - Là chuyện của người nhà Trần Đằng sao? - Không phải… Hình như nghe nói là chính Trần Đằng… - Hả? - Còn nghe nói Trần Phàm đại ca cũng đi rồi… Bởi vì tiếp xúc những ngày qua, Trần Phàm với phong cách đường hoàng rất được bọn trẻ yêu thích, nhưng thật sự phải xử lí chuyện, mọi người e là vẫn tin tưởng khả năng xoay sở của Ninh Nghị hơn. Ra khỏi cổng viện, bên này đã có bảy tám nòng cốt trong “Thanh Niên Đoàn” đang đợi, mọi người cùng đi về phía cổng phía đông, trên đường lại có người đến báo tin. Vốn dĩ Trần Đằng bị thương rất nặng, sau khi Trần Phàm cứu được người, sắp xếp một phu nhân quen biết ở đó chữa thương, vẫn chưa nói cho bất cứ ai vị trí đó. Nhưng buổi chiều người của Bao Đạo Ất đến tìm vị phu nhân kia. Cụ thể xảy ra chuyện gì, không ai biết, nhưng kết quả là… phu nhân và người thanh niên tên Trần Đằng bây giờ đã chết rồi. Trên đường đi vào chợ ở gần cổng phía đông, một đoạn đường trong đó, bay giờ đã tràn ngập không khí tiêu điều, y quán mở cửa, bên trong chất mấy xác chết, đều đang đắp vải trắng. Theo sự lí giải của Ninh Nghị, lúc người của Bao Đạo Ất đến tìm Trần Đằng, e là đã không dùng một đao mà trực tiếp kết thúc tất cả, chắc là đã mắng, đánh, khiến cho người thanh niên vốn bị trọng thương chết dần dần. Hơn mười người thiếu niên lúc đó đứng ở đầu đường, ai nấy đều hoe hoe mắt, có người nghiến răng mà nói. Một đội Hắc linh vệ đứng chặn người đi đường ở hai bên, An Tích Phúc và Trần Phàm đứng ở cửa cổng của y quán, nhưng lúc này, hai người xem ra đã cãi nhau. An Tích Phúc rút đao chỉ vào Trần Phàm, Trần Phàm cười lạnh chỉ chỉ vào lồng ngực của mình. Quen biết nhau đã được một thời gian, mặc dù qua lại với An Tích Phúc không nhiều bằng với Trần Phàm, nhưng Ninh Nghị biết đại khái, con người An Tích Phúc này không phải luyện võ từ nhỏ, thân thủ cũng xấp xỉ mình. Nếu quả thật động thủ, dưới cánh tay của Trần Phàm e là không đi qua được mấy chiêu. Lúc bọn người Ninh Nghị đi tới, An Tích Phúc nhìn liếc sang, lúc này đại khái Trần Phàm đã hơi hơi tỉnh táo lại, y nhìn người thanh niên tròng mắt đã hoe đỏ, lại nhìn Ninh Nghị, cuối cùng giang tay, xoay người lui xuống… Sinh mệnh và khí phách, rốt cuộc cái gì quan trọng hơn, đây là một mệnh đề nan giải. Ninh Nghị trước nay không phải làm một người cực đoan, cực đoan không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, hắn quen cảm thấy người ta cần có lí tướng và kiên trì, nhưng không đến nỗi vì kiên trì mà mất đi sinh mạng, mà cho dù có như thế, vẫn phải có lí tưởng và kiên trì, loại người không có những thứ này, thì chẳng khác gì côn trùng. Người chín chắn có thể sống ti tiện vì lí tưởng của gã, người không chín chắn có thể chết dũng cảm vì lí tưởng của gã. Có một câu nói thế này. Ninh Nghị là người thuộc trường phái cụ thể. Nếu đưa ra mục tiêu gì, sẽ đi hoàn thành không từ thủ đoạn, cho dù có thất bại cũng không có gì đáng kể. Đương nhiên, nếu như lí tưởng của người này là một đời cũng không xoay chuyển, hoặc là không gì Tiền Hi Văn lấy tinh thần nho gia cứng nhắc để cho người ta xem. Vậy thì đừng nói. Nhân sinh là một cuộc đấu tranh. Luồn cúi, thất bại đều không là gì, chỉ cần có một hơi thở, là có thể đi về phía trước. Đương nhiên mấy thứ này không thể nói với bọn trẻ. Bọn chúng cũng chẳng thể hiểu được. Nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của bọn trẻ, Ninh Nghị biết được, bọn chúng dù sao cũng còn trẻ, không thể lí giải tình hình sau sắc như người lớn. Hơn nữa trong thời gian còn trẻ, tay của cha ông bọn chúng cũng đã nhuộm máu tươi, nắm tay cứng, có khí phách, thì cái gì cũng có. Quỳ xuống là bọn hèn. Bao Đạo Ất cuối cùng đã làm quá đáng rồi, lúc Trác Tiểu Phong bởi vì chuyện của Trần Phàm muốn đặt mình ngoài cuộc, bọn trẻ này thật ra đã chọn đường lui, nhưng cái tát đánh tới mặt, bọn họ chỉ sợ là không thể lui được. Đương nhiên, phía Bao Đạo Ất, e là cũng chưa làm gì bọn trẻ, hoặc với y mà nói, đối với đứa trẻ, đương nhiên là từng bước từng bước bạt tai đến nghe lời mới được. Có thể sẽ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện, đối với Ninh Nghị cũng có cái tốt, nhưng đối với chuyện ở trước mắt, Ninh Nghị không định nhúng tay dẫn đường, vừa không có ý định khiến bọn chúng tỉnh táo, vừa không định đi kích động gì đó. Hắn biết, đạo quan mà Bao Đạo Ất bây giờ ở tên là Bạch Lộc Quan. Bên đó thủ vệ thâm nghiêm khí thế nguy nga, lúc ban đêm, lại mơ thấy cảnh lũ thanh niên cầm thương đao đến Đạo Quan. Ngày hôm sau, Dương Chí Võ cùng đám thanh niên trong “Thanh Niên Đoàn” đến tìm hắn. - Bên “Chính Khí hội” chuẩn bị động thủ, chúng trò… định giúp bọn họ. Thiếu niên nói như vậy. - Định làm thế nào, nếu như đuổi đến Bạch Lộc Quan giết Bao Đạo Ất, ta là thầy giáo sẽ khen ngợi các trò. - Á… Chúng ta tính toán một chút, có một cơ hội, chiều nay có thể hành động… bên Cổ Đồng Quan sau khi xảy ra chuyện, Bao Đạo Ất chắc là cảm thấy chỗ đõ không thể dùng nữa, y phải chuyển những cô gái đi, chúng trò nghe thấy chiều nay đoàn xe đã đi qua đường Bình Xương… Ninh Nghị vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, gật gật đầu: - Tiếp đi! - Bên đó là phố xá sầm uất, chúng trò định nghĩ cách chặn đường lại, chỉ cần đập nát một chiếc xe trong đó, đểngười ta nhìn thấy nữ nhân trong xe ngựa, chúng ta sẽ làm loạn lên. Nhiều nữ nhân như vậy, bày ra thiên hạ, bọn họ sao giải thích nổi. Thù dù sao đã kết rồi, chúng ta không làm gì được Bao Đạo Ất, nhưng làm náo loạn chuyện, những nữ nhân đó coi như được cứu. Tiên sinh trước đây đã nói làm chuyện phải có trình tự, không thể khinh xuất, chúng trò nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ chỉ có cách này có thể làm nên chuyện. Ninh Nghị nhìn cậu một lát, sau đó cười phá lên, đi đến phía trước cửa sổ gật gật đầu. Hồi lâu sau, mở miệng nói: - Hai người các trò cộng lại, bốn mươi năm mươi người tất phải có, gia đình đều có quan hệ, thật ra hoạt động tốt, không cần sợ Bao Đạo Ất trả thù.Chuyện này trước kia ta không muốn nói, bởi vì các trò vẫn chưa làm được, bây giờ ta nói cho các trò, sau khi chuyện này xảy ra, cho dù là người lớn trong nhà các trò đánh cũng được mắng cũng được, bọn trẻ các trò không được rút lui, cắn chết khối đoàn kết. Các trò không lui, người lớn trong gia đình bất luận là lui thế nào cũng không được, chỉ cần bất cứ giá nào làm cho bọn họ đoàn kết, Bao Đạo Ất sẽ không có cách nào động thủ với bất kì ai. Các trò đã không khinh xuất, việc này qua đi, ta giúp các trò. - Đa tạ tiên sinh! Nghe được lời này, Dương Chí Võ cao hứng cúi người thi lễ với hắn. Bọn họ tiếp xúc với Ninh Nghị lâu như vậy, đối với việc đi lại với thầy giáo dương nhiên phải hiểu, ngày trước những chuyện này chỉ là tai miệng truyền nhau, bọn họ đa số đều cho rằng thầy giáo rất lợi hại. Nhưng từ đầu đến cuối, việc của đoàn thanh niên là bọn họ tự mình làm, Ninh Nghị không hề tham gia, bây giờ trong chuyện này, thái độ của Ninh Nghị lại hết sức mờ ám, đến tận lúc này mới rõ ràng, nhất thời khiến người ta cảm thấy đúng là người đáng tin cậy, lát sau lại vui mừng hỏi: - Vậy… tiên sinh, thầy cảm thấy chuyện này chúng trò có thể thành công không? - Nếu như thông tin chính xác…. Ninh Nghị cười gật gật đầu. - Chắc là có thể thành công. Hắn là nói như vậy, đợi cho Dương Chí Võ rời đi, Ninh Nghị đứng ở trước cửa sổ nhíu mày, thành công cũng được thất bại cũng được, chuyện này không thể dễ dàng. Vốn dĩ hắn nghĩ chỉ là dựa vào áp lực bên Lệ Thiên Hữu để thổi phồng lên, nhưng sau chuyện này nếu như thật sự nhúng tay vào chuyện của Bao Đạo Ất, cục diện chỉ sợ sẽ càng ngày càng phức tạp, càng khó khống chế rồi. Như thế đến buổi chiều, “Vĩnh Lạc Thanh Niên Đoàn” tổng cộng đã có gần ba mươi người, một phần là học sinh trong lớp, có mấy người là thanh niên hai mươi mấy tuổi, có anh họ của Trần Tử Đà, cũng có những người là ngày trước “Thanh Niên Đoàn” làm việc tốt mà quen được, không hề để tâm đến thế lực của Bao Đạo Ất. Về chuyện này, Dương Chí Võ vốn dĩ bàn bạc với bọn Trác Tiểu Phong cùng nhau làm, nhưng phía Trác Tiểu Phong tỏ thái độ từ chối, bên đó dù sao cũng là anh em một nhà, ruột thịt, giữa trưa đã đi mai phục trước. Bên này sau khi tập trung đi về phía dường Bình Xương. Trước khi đi, Ninh Nghị đưa cho mỗi người hai túi vôi sống, nhân tiện chia cho mỗi đứa nhỏ một thùng gỗ nhỏ. - Vôi dùng để phòng thân. Để một thùng nước ở bên cạnh… Thứ này nếu không phải tình huống khẩn cấp, ta không khuyến khích dùng, kết thù rất sâu, nhưng thể lực các trò không được. Nếu như có xung đột, tạt vôi, nếu không được, liền hắt nước… Dặn dò như vậy một hồi, Ninh Nghị hóa trang một chút, cả đoàn người đi về phía Bình Xương, đến vị trí vừa mới chia tay, một đám trẻ của “Thanh Niên hội” đi đến lầu trà chỗ rẽ đường đi. Đám trẻ của “Chính Khí hội” sớm đã ngồi ở lầu trà đối diện. Nhìn thấy đối phương đi đến, ít nhiều cũng có chút cảm động, nhưng cũng không chào hỏi. Ninh Nghị đi đến bên đường hơi xa một chút, đẩy một chiếc xe nhỏ chở đầy hạt cải, vừa nhìn động tĩnh xung quanh. Đại khái đến lúc thăm dò được, có một người thanh niên theo dõi phía trước cưỡi ngựa về, tỏ vẻ tin tức không lầm. Ninh Nghị nhìn xa xa ra ngã tư, trong lúc bất tri bất giác, Trần Phàm ngồi xuống bên cạnh, lúc đội ngũ xe ngựa xuất hiện, y nghiêng nghiêng đầu, cười cười với Ninh Nghị. - Bọn họ báo cáo tin tức sai rồi! - Ừ? Ninh Nghị hơi hơi ngẩn người. - Những nữ nhân kia không phải vận chuyển từ đây, tối qua, sau khi những đứa trẻ nhận được tin, ta đi kiểm tra, Bao Đạo Ất chặn trước bọn chúng… Nhưng có lẽ cũng là bọn chúng giữ bí mật không tốt, nên bị người khác lợi dụng ngược lại. Ninh Nghị nhìn y một cái: - Sao bây giờ mới nói? - Tối qua ta mới nghĩ, đi cảnh cáo bọn họ, chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với tương lai của bọn họ. Nếu như nguyên nhân chịu thiệt chỉ là có người đang bảo vệ bọn chúng, e là bọn chúng sẽ quen. Nhưng nếu như chuyện thất bại rồi, bọn chúng sẽ bị bắt, lại đuối lý, trong nhà lại bị chèn ép, sau này sợ là chẳng làm được chuyện gì nữa. Ta nghĩ một đêm, chỉ còn lại một chuyện có thể làm. Ninh Nghị nhắm mắt lại. - ………… Hắn nói giọng nhè nhẹ, Trần Phàm cũng nghe không hiểu ý của hắn, lúc này trong nụ cười lộ ra vài phần vui vẻ. - Ta trước kia cũng giống như bọn họ, không sợ trời không sợ đất, rất nhiều người ta quen đều như vậy, bọn họ không sợ trời không sợ đất, nhưng sau này, dần dần bị thế đạo này dạy cho biết sợ. Thật ra sợ cũng không sao, nhưng sau này bọn họ chuyện gì cũng không dám làm nữa. Sau khi bọn họ không dám làm, còn đưa ra đủ loại lí do để thuyết phục bản thân, sau đó lại đi nói người khác, giống như việc bọn họ không dám làm là vinh quang gì đó không bằng, mắng những người dám làm là đồ ngu. Thật ra ta cũng dần dần sợ rồi, không biết chuyện gì nên làm, thường cảm thấy trong thế giới này, chuyện gì cũng đều không làm được, bởi vì mọi người đều sợ. Y dừng một lát: - Bọn trẻ mà ngươi dạy, trong lòng có rất nhiều ý tưởng, thất bại cũng không sao, có thể khiến bọn chúng học được cách làm việc, nhưng ta không thể để cho bọn chúng vừa mới bắt đầu đã cảm thấy sợ. ta phải khiến cho bọn chúng nhìn thấy có những người lớn không biết sợ, có những chuyện chỉ cần sau khi bọn chúng lớn lên còn nhớ, thì sẽ không khó như những người khác nói. Xe ngựa dần tiến đến gần, Trần Phàm đứng lên, sau đó nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ nói: - Ngươi đẩy cái xe làm gì, nếu như không làm gì thì cho ta mượn? Ninh Nghị liếc y một cái: - Đây là dầu hạt cải, vôi mà ta chuẩn bị cho học trò. Có người sau khi bị rắc, có thể đến đây rửa mắt. Một lát sau bổ sung. - Không làm ảnh hưởng đến hòa khí… - Vậy còn mạng sao? Trần Phàm sửng sốt một câu. - Ngươi thật nham hiểm! Nói xong lời này, Trần Phàm vừa quay đầu, cảnh đường phố mùa thu hiu quạnh âm u, đường phố náo nhiệt trước đây cũng không còn quá nhiều người. Y thở dốc một hơi, cảm giác xương cốt đều vang lên nhẹ nhàng trên không trung. Bên kia góc đường, một đám thiếu niên “Chính Khí hội” đã bắt đầu vô ý đứng lên. Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng người bên kia đường quát lớn, liền xông ra ngoài. Xe ngựa đi đến có tổng cộng bảy xe, mỗi cỗ xe đều có hai ngựa kéo, tốc độ không chậm. Bóng dáng kia giống như một mũi tên gảy chiếc đàn căng dây trong bầu không khí âm u của mùa thu, trong nháy mắt, bóng hình đó tụ lực một quyền, “ầm” một tiếng nặng nề trên đầu tuấn mã. Huyết quang lóe lên, tiếng ngựa hí dài, cùng với một quyền này, con tuấn mã gần như toàn bộ thân hình đều rời khỏi mặt đát, đập vào con ngựa bên cạnh, tuấn mã lôi xe, toàn bộ thân xe đột nhiên bắt đầu nghiêng, bánh xe rời khỏi mặt đất, “ầm ầm” lật ngược trên mặt đất. Tiếng nổ ầm vang, xe ngựa ngã xuống trên mặt đất, còn quán tính thật mạnh sau đó đẩy về phía trước, nước bẩn, rác thải trên đường trong khoảnh khắc bị đẩy lên, phía trước xe ngựa, bóng dáng hai tay của người đó đã đẩy chiếc xe đã dựng ngược lên, tất cả mọi người đều bị xe đẩy trượt ngược về phía sau, nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại. Phía sau một chiếc xe ngựa trong lúc vội vàng chuyển hướng, gần như đụng vào một cây đại thụ ven đường. Chỉ thấy bóng dáng kia đẩy xe, bắt đầu dùng lực. Lúc này một càng xe ngựa đã bị chặt đứt, tuấn mã ngã lăn ra đất cũng đã thoát khỏi dây cương, thùng xe nghiêng ngả bắt đầu bị người nọ đẩy trượt về hướng sườn đằng sau, thế càng lúc càng nhanh. Theo tiếng ầm ầm nổ vang, có người hét lớn: - Ân oán giang hồ, không ai muốn chết thì cút ngay... Vài quán nhỏ bán hàng rong bên đường vội vã bỏ chạy. Xe ngựa lật đổ một quán nhỏ, quán nhỏ vốn là bán đồ ăn vặt chiên dầu, một chảo dầu bị đổ trên mặt đất, củi lửa bay loạn xạ, xe ngựa từ bên trên nhào xuống, đâm vào bên trên tường bên kia đường, dừng lại, một lúc sau, ngọn lửa bùng bùng bốc lên. Thùng xe ngựa lại lớn, lúc này bảy tám người kêu thảm thiết từ trong xe leo ra, đều là những nhân sĩ võ lâm mai phục. Bóng dáng kia bắt lấy càng xe, dùng sức đá một cước vào thùng xe, lấy một cây to làm vũ khí, đập vào đầu người chui ra đầu tiên. Xa xa trên chiếc xe ngựa thứ năm, có người xôn xao vén rèm, bóng dáng kia từ bên kia đứng dậy: - Trần Phàm! Ngươi làm gì! Đó là Bao Đạo Ất. Trên chiếc xe ngựa thứ ba, xa phu vung roi, vung về phía Trần Phàm. Trần Phàm không hề động đậy, giơ tay bắt thật mạnh, roi dài vụn thành nhiều mảnh, đem theo cả bóng người lăn xuống. Nhưng trên một chiếc xe ngựa, một gã nhân sĩ giang hồ thần sắc và binh khí quái dị đã đi ra, bảy chiếc xe ngựa chặn thật chặt con đường dài, một âm thanh kinh loạn, Trần Phàm cầm càng xe đi về phía trước. - Bao Đạo Ất, hôm nay ngươi chết chắc rồi!