Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 249 : Dã tâm

- Người đó là Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đấy. Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng vốn đang chói chang trên bầu trời bỗng lột xác thành màu quất, trên nóc nhà, nam tử trẻ tuổi cười nói. Tầm nhìn hướng về phía đầu đường bên kia, gần như một nửa số người bên đó đều đưa mắt nhìn sang nóc nhà bên này, bao gồm cả người cầm cung tiễn, sau đó...bầu không khí như có chút cứng ngắc. Thanh niên kia quay đầu lại: - Muốn giết ngươi không chỉ là bọn hắn, Trương Đạo Nguyên cùng Lệ Thiên Hữu là một, ngoài ra còn có Từ Bách, Nguyên Hưng...còn có Trác Vạn Lý gì đó nữa, ta biết không nhiều, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, bên này là địa bàn của Bá Đao...Hài, ngươi nhìn đi, kia là Lệ Thiên Hữu, hắn hình như là muốn đi rồi... Lúc này trên đường phố tràn ngập không khí quỷ dị, rải rác có tốp năm tốp ba, ánh mặt trời bắt đầu trở nên ấm áp rồi, quả du trên cây trĩu xuống màu vàng giống như màu đất, sáng bóng ngon lành. Người cầm cung ở cuối đường kia chợt nhìn về bên này, trên đường phố lúc này mang tới cảm giác giương cung bạt kiếm. Hai nam tử ngồi trên nóc nhà, mà ở bên kia đường phố kia ở giữa các khu lầu cũ so le nhau, có người đẩy cánh cửa sổ ra, có người nhìn nhìn về phía dưới đường phố, cũng có người nhìn về phía nóc nhà bên này. Sau đó người thanh niên kia vung tay về phía sau, bên trong song sửa sổ của tiểu lầu hai tầng bên kia đường, một nam tử trung niên lặng yên lui ra sau hai bước, biến mất trong tầm nhìn mà Ninh Nghị có thể nhìn thấy được. Thanh niên kia thấy một màn này, khẽ cười cười, thời gian trôi qua một lúc lâu, mới dường như chợt nhớ ra gì đó, thình lình mở miệng: - Nhưng...vì sao ngươi không lo lắng? Ninh Nghị cũng nhìn nam tử trẻ tuổi này, nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ: - Ta lo lắng chứ, nhưng..nếu ta có thể sống đến bây giờ, tình huống như vậy chỉ sợ vẫn không chết được, đại khái là như vậy. - Vậy cũng khó nói... Nam tử trẻ tuổi ngồi ở đàng kia nhìn tình huống phía dưới, thì thào rất khẽ, lát sau, lại nói tiếp: - Ta rất ghét người thông minh... Điều này xem như hơn mười ngày nay đây là lần đầu tiên Ninh Nghị thật sự tiếp xúc với người của Phương Lạp. Lúc trước trong lòng hắn từng phỏng đoán, nhưng lại không thể tưởng tượng được tình huống trước mắt này. Thanh niên trước mắt trên người mang theo khí tức bừa bãi, không giống với nhiều người ở thời đại này, bình thường mà gặp loại người như này nếu không phải là người điên thì cũng là người có bản lĩnh kinh người. Giống như Tần Thiệu Khiêm con trai thứ của Tần Tự Nguyên, ngàn dặm đuổi theo kẻ địch dưới tình huống địch mạnh ta yếu để lấy thủ cấp kẻ thù. Chỉ là Tần Thiệu Khiêm là loại người bừa bãi tương đối chính thống, Tần gia là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, bản thân gã chính là quý công tử hai đời giàu sang phú quý, còn nam tử trẻ tuổi trước mắt thì ngay lần đầu đã mang tới cho Ninh Nghị cảm giác cực đoan, khiến hắn hết sức cảm thán, có chút ấn tượng giống như là loại thanh niên cuồng loạn. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ chợt đến, khó nói khách quan được. Lúc này Ninh Nghị cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, theo tiếng lẩm bẩm nói chuyện của thanh niên trẻ tuổi, bóng người chằng chịt ở bên kia đường phố, không khí không ngừng biến ảo, trên nóc nhà mấy viện tử gần đó, cũng dần dần xuất hiện từng bóng người, trong ánh nắng lan tràn tạo thành một tình thế giằng co rất lớn. Người trẻ tuổi không có chú ý những thứ này, gã đang ngồi đằng kia, cúi đầu nhìn rêu xanh trên ngói đá của nóc nhà, lại quay sang nhìn Ninh Nghị, ánh mắt giằng co một lúc lâu, cuối cùng mới nhíu mày, trở nên ngưng trọng. - Ta nghe nói, lúc lui lại Hồ Châu, ngươi bị biến thành con mồi, cố ý ở lại dụ địch đến, cho nên mới bị bắt. Triều đình đối xử bất công với ngươi, ngay cả đám người kia cũng luôn luôn như thế, chẳng có gì lạ cả, nay bên này chúng ta có việc thật sự đáng để làm, ngươi có nguyện ở lại để làm việc không? - Có lựa chọn sao? Ninh Nghị hỏi ngược lại, người trẻ tuổi kia lại nở nụ cười: - Nếu có thì sao? Ninh Nghị nghĩ nghĩ: - Ta không muốn. - Vì sao? - Các ngươi không có tiền đồ. Ninh Nghị nói những lời này hết sức rõ ràng xong, sau đó thì thở dài, đứng thẳng người trên nóc nhà, thanh niên kia ngước nhìn hắn, sau đó cũng đứng lên theo hắn, đang định nói chuyện, thì từ trong cửa sổ đối diện bên kia phố nơi Lê Thiên Hữu đứng đó đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang. Một khí tức kinh người đột nhiên tràn ngập tới, trong nháy mắt đó, thanh niên đứng trước Ninh Nghị trực tiếp vung tay trái ra, người đứng cách Ninh Nghị hơn một thước, một mảnh ngói bị vẩy ra rất mạnh, giống như mũi tên xé gió bắn ra không trung, bay về phía cửa sổ bên kia đường kia. Chấn song kia hóa thành vụn gỗ nhảy múa trên không trung. Ninh Nghị ở trên nóc nhà biến đổi vị trí, dừng lại, trên tay bắt được một mũi tên, vẫn đang hơi hơi rung động, thanh niên kia lúc này là đang đối mặt với Ninh Nghị, mới vừa rồi tay trái vươn ra, trên tay trái đúng là vững vàng bắt được hai mũi tên, cũng không biết gã cầm như thế nào, mà ở trong nháy mắt vừa rồi đó, Ninh Nghị rõ ràng thấy ống tay áo của gã giống như là trường tiên lay động, đem một mũi tên chấn động bay lên cao, lúc này đã qua đỉnh đầu hắn, bắt đầu xoay tròn rơi xuống. Mấy mũi tên kia bắn phá cửa sổ bay đến giống như là chốt mở vang lên, lúc này Ninh Nghị tập trung tinh thần, thính lực nhãn lực đều tăng cao, vụn gỗ này, mũi tên kia còn chưa rơi xuống đất, trong tai hắn liền nghe được trong không khí có tiếng đao kiếm rút ra, có nhanh có chậm, kéo dài kéo dài liên tiếp. Cửa sổ bên kia bị phá, vài song cửa lay động vài cái, vụn gỗ rơi xuống mặt đất, tên tạp bay lên mái ngói, sau đó nghe tiếng “binh”, “bang” của thứ gì đó bị vỡ, hiển nhiên là bởi vì người đến khẩn trương rút đao, có người giao tay, có tiếng quát “dừng tay” truyền đến, vang lên ở trong ngõ tắt, phòng ốc, mơ hồ. Khí tức sau đó gần như đọng lại, rất nhiều người bên này phỏng chừng đều đang đợi thái độ của thanh niên kia, nhưng người bên kia chỉ sợ cũng không nghĩ đánh nhau như vậy, cũng đang đợi mệnh lệnh. Người trẻ tuổi chỉ nhíu nhíu mày nhìn Ninh Nghị, qua hồi lâu, cuối cùng mở miệng: - Sư phụ của ta nói, có một số người, vì cầu được sự coi trọng của người khác, rất thích nói chuyện giật gân, trước tiên là nói đến những chuyện mà người khác không muốn nghe, khiến người khác trong lòng khó chịu, sau đó lại nói năng sắc bén, đưa ra những đạo lý có vẻ rất tốt nhưng thật ra không hề có lý, chỉ lừa gạt người khác. Tung hoành gia thời cổ đại rất thích loại phương pháp này, nhưng ngoại trừ những người có can đảm bản lĩnh là làm được, còn lại thì không. Nay triều đình vô đạo, thiên hạ cùng đứng lên chiến đấu, ngươi nói chúng ta không có tiền đồ, vì sao, nếu ngươi chỉ thuận miệng nói bừa, ta sẽ giết ngươi... - À... Người này phản ứng mạnh mẽ như vậy, Ninh Nghị cũng hơi ngẩn người. Trên thực tế, muốn biểu hiện mình có giá trị lợi dụng, phương pháp cùng lý do thoái thác có rất nhiều, Ninh Nghị đương nhiên cũng đã làm ra đủ mọi giả thiết, chỉ có điều ngoài dự liệu của hắn chính đối phương sẽ vì lời nói của mình lại phản ứng kịch liệt như thế, cùng với điều này không giống với tuyệt đại đa số cách nghĩ của quân khởi nghĩa Phương Lạp. Hắn đoán về thân phận của đối phương, nhưng dù sao sự hiểu biết của hắn đối với quân đội Phương Lạp không đầy đủ, không thể nào phân biệt được đối phương rốt cuộc là loại người nào, sau một lát mới nói: - Các ngươi không có dã tâm. “Không suy nghĩ làm một người mở ra một thời thế thái bình, khó có thể mở được một thời thế thái bình vĩnh cửu.” Thời gian đã gần vào đêm, Trần Phàm ở trong phòng hỗn độn nhìn hàng chữ nhỏ trên quyển sách, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, khó có thể đập vào mắt, gã xem trong chốc lát, liếm liếm ngòi bút trong tay, tăng thêm một câu “Không có dã tâm”, sai đó ném qua một bên, nằm xuống giường. Lúc chiều, cuối cùng không đánh nữa, mà gã cuxng không động thủ với kẻ tên là Ninh Lập Hằng. Nói tóm lại không phải là chuyện lớn gì, thư sinh tên là Ninh Lập Hằng kia nói tóm lại tựa hồ cũng có chút bản lĩnh, trước đó gã chỉ biết đối phương chắc chắn là có bản lĩnh, chỉ là không ngờ được lần gặp này, hắn ta thật sự có bản lĩnh, cảm giác không tệ, không hẳn là kẻ khiến người ta căm ghét, nhưng vẫn cứ phải đề phòng hắn. Đương nhiên, mặc dù gã biết đối phương nhất định sẽ nói câu ngôn luận gì đó thú vị, nhưng thật ngoài dự đoán sẽ là một câu này. Trước kia gã từng nghe sư phụ nói, cách nhìn của thư sinh, khó mà luận đúng sai, trên đời không chân lý, mà phải xem ngươi đang ở dưới tình huống thế nào, giải thích như thế nào. Nếu như những lời đối phương nói về những thứ khác, gã sẽ để cho đối phương giải thích một hồi, dù sao hắn cũng không đến mức khiến người ta căm ghét, mình cũng nghe một chút về cách nói của hắn, nhưng không thể tưởng tượng lại là một câu “không có dã tâm”, làm cho gã đang nhớ câu nói trước đây của sư phụ. “Không suy nghĩ làm một người mở ra một thời thế thái bình, khó có thể mở được một thời thế thái bình vĩnh cửu.” Nghe câu này thật là nhàm chán, đại khái là sau khi sư phụ nói xong, gã chưa từng để trong lòng, sở dĩ gã vẫn còn nhớ những câu nói này, thật ra cũng là bởi vì thời gian nửa tháng nay, sau khi quân đội của Thánh Công đánh hạ Hàng Châu, sư phụ gã lĩnh binh xuất chinh, còn gã thì gánh vác việc duy trì trật tự ở Hàng Châu, gã không phải là kẻ ngu ngốc, biết việc đó chỉ là làm cho đại khái, bởi vậy tuy rằng miệng lưỡi khó chịu, nhưng trên thực cũng không làm khó dễ. Hơn nửa tháng nay, ngay cả ở trong mắt người ngoài thì gã vẫn là một kẻ thô bạo, cậy vào thân phận là đệ tử của Phật Suất cùng với bản lĩnh võ nghệ cao cường mà hoành hành khắp nơi, đánh đánh giết giết ở Hàng Châu không hề có quy củ, nhưng trên thực tế, nếu không làm việc mạnh bạo như vậy, gã căn bản cũng không có biện pháp dẫn dắt thế cục chân chính, muốn giảng đạo lý với các đầu lĩnh trong quân quen đánh cướp này, cách nói kỷ luật, người ta căn bản sẽ không để ý tới ngươi, cho dù là nể mặt ngươi, mấy trừng phạt nhỏ không đến nơi đến chốn, căn bản cũng không có khả năng làm cho người ta thật sự sợ hãi. Lúc này rất khó có đạo lý pháp luật và kỷ luật chân chính, gã ở trong quân mấy năm, căn bản cũng không để ý tới những thứ này, đốt giết đánh cướp lừa gạt, không quan hệ, không ngầm phá đại cục là được, còn ai thật sự ảnh hưởng đến đại cục gì đó, gã cũng lười đi nói, trực tiếp tìm tới cửa đánh chết là được. Giống như Trần Đại Mộc mấy ngày trước, người này là thủ hạ của Bao Đại Ất, ép bức thu phí bảo hộ thì thôi thi, kết quả việc thu này lại ảnh hưởng đến vận tải đường thuỷ nghiêm trọng, trong vòng vài ngày, gã đã đi gặp ba người có liên hệ trọng đại đánh chết hoặc đánh cho tàn phế rồi, tiếp theo, không còn kẻ nào dám làm những loại chuyện như này nữa. Nhưng càng chỉnh lý những chuyện loạn thất bát tao này, gã cũng càng thấu hiểu ý nghĩa những lời nói của sư phụ, nói vì mở ra thời thế thái bình vĩnh viễn, có lẽ là quá mức cao cả rồi, nói không có dã tâm mới là chuẩn xác hơn. Nếu để một người bình thường đến xem, những người này giương cờ khởi sự, giết quan tạo phản, nay thậm chí còn đánh hạ Hàng Châu, đây là một chuyện cực kỳ có dã tâm, nhưng mà tới hiện tại, dã tâm này không đủ. Nam nhi sao không mang kiếm Ngô Câu, lấy lại năm mươi châu quan sơn. Từ vị trí hiện nay của Trần Phàm để nhìn nhận, thật sự có dã tâm, người muốn phong hầu ngàn dặm có rất nhiều, nhưng nếu như tỉ mỉ mà nói, những người đó chỉ xuất phát từ một quần thể như sư phụ, Bao Đạo Ất, Tổ Sĩ Viễn, Lữ Sư Nang mới là có chí hướng thật sự muốn bình định thiên hạ, nhưng chỉ cần thoáng đi xuống, thì những người đó đã không còn dã tâm như vậy nữa, thậm chí trong đám người Trương Đạo Nguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, sau khi đánh hạ Hàng Châu thì một bộ phận có dã tâm đó cũng ngừng lại, về mặt này, trong sĩ tốt lưu dân, bọn họ căn bản cũng không hiểu rõ dã tâm là thứ gì. Bất cứ thời điểm nào bọn họ muốn đoạt lương thực đoạt phụ nữ, nhưng khi đến Hàng Châu, nhưng người này dường như chợt phát hiện, bọn họ muốn tất cả, trước mắt đều đã có, bọn họ không cần phải đi xa hơn để cướp đoạt nữa, bên mình chỗ nào cũng có rồi. Quân đội này một trận chiến đánh chiếm Hàng Châu chiếm được nhiều lợi ich, rất nhiều người không muốn tiếp tục đi đánh Gia Hưng nữa, thượng tầng đầu lãnh, đầu mục cố nhiên sẽ không nói rõ, nhưng bên trong tầng lớp thấp hơn lại thể hiện cảm xúc rất rõ ràng, thậm chí những người đó tại Hàng Châu còn không chỉ chiếm được lợi ích, chỉ cần có quan hệ, rất nhiều người trong bọn ho cũng không muốn đi đánh Gia Hưng, bởi vì chỉ cần có quan hệ, một mảnh Hàng Châu này đã có thể có được nhiều thứ rồi. Nhưng Trần Phàm lại biết, vật tư Hàng Châu không thể thỏa mãn nhiều người như vậy, bọn họ chỉ thấy có và lấy đi dễ dàng mà thôi. Trong thời gian rất ngắn, nguy hiểm đốt cướp giết đánh cướp biến thành nội đấu tương đối an toàn, làm những người này có hơn một cách an toàn lấy được lương thực tiền tài, bọn họ liền không muốn đi đánh Gia Hưng nữa. Nếu như là trước kia, nghĩa quân có thể san bằng Hàng Châu, mỗi người mang theo vật tư được phân chia lại tiếp tục đi tàn sát tứ phương, số vật tư này đủ để tạo nên càng nhiều lưu dân, ngồi ẵm càng nhiều quân đội, nhưng Trần Phàm cũng biết, Thánh Công muốn xưng đế, hơn nữa hình thức khởi nghĩa này đã lan tràn rất rộng, tiếp theo nên yên ổn rồi. Vấn đề lớn nhất cũng chính là dã tâm của những người này không đủ. Mà trong vài ngày này Trần Phàm cũng phát hiện, cũng có dã tâm, có lẽ là thư sinh chỉ đọc tứ thư ngũ kinh tay không trói gà không chặt này, bởi vì một khi Thánh Công dự định chiêu hiền nạp sĩ, tiến hành văn sĩ đến đầu nhập bất luận là có tài hay không có tài, mà thật ra hơn phân nửa đều là không hề có tài học, bọn họ hầu như đều muốn phong hầu bái tướng, khi vô số binh sĩ vội vàng chia cắt Hàng Châu, ngược lại đám người này, một hai người đều nghĩ nếu Thánh Công quân có thể cướp đoạt thiên hạ, bọn họ chính là khai quốc công thần. Không có dã tâm, hao tổn tâm trí nha.... Gã nghĩ những điều này, khẽ thở dài. Đương nhiên, về phần Ninh Lập Hằng kia nói ra những câu này, ngược lại cũng không đến mức quá nặng, có chút tầm nhìn, chứng tỏ ánh mắt nhìn người của Lưu Tây Qua không lầm. Nhưng người có thể nhìn ra việc này, chưa hẳn chỉ có một hai người, bản thân gã cũng sẽ không vì lời nói của đối phương mới cảm thấy kinh ngạc, chỉ ít nhiều khiến gã cảm thấy có chút cảm khái mà thôi. Về phần phương pháp giải quyết, trong quân nhiều người như vậy cũng không có cách nào, bản thân gã cũng không có cách nào, nay sư phụ cũng không có cách nào, thư sinh kia dù là sẽ nói, đương nhiên cũng là khó có thể giải quyết. Chỉ là văn sĩ thích nói lung tung, nếu mình đi hỏi hắn, hắn sẽ không thiếu được sẽ ba hoa một hồi, đương nhiên, nếu có ngày khác, ngược lại gã cũng không ngại nghe hắn ba hoa một chút, tuy rằng hơn phân nửa không thể dựa vào được gì, nhưng không chừng có thể có được chút chỉ dẫn nhất định... Gã nghĩ như vậy, bên ngoài có người báo cáo nói rằng Đại công tử của Lâu gia là Lâu Thư Vọng đến thăm hỏi, người này đã kiên nhẫn tới vài lần, Trần Phàm nghĩ thấy phiền, theo lệ thường phất phất tay: - Nói ta không rảnh, bảo hắn về đi. Sau đó đứng lên chuẩn bị ra ngoài gọi người mang cơm tới....