Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 183 : Lặng lẽ
Chuyện có liên quan đến Lý Sư Sư, cuối cùng thì đã quyết định là trước
Thanh Minh hai ngày sẽ tổ chức hội Đạp thanh ở ngoại ô Giang Ninh. Lần tụ hội này trên danh nghĩa đương nhiên không phải là do Lý Sư Sư mời khách, mà là một vị tên là Trần Lạc Nguyên ở Giang Ninh khởi xướng, mời một nhóm tài tử giai nhân ra ngoài thành Giang Ninh dạo chơi. Nghe nói
Trần Lạc Nguyên này cùng đại tài tử Chu Bang Ngạn là bạn tốt, cho nên thông qua mối quan hệ này mà quen biết Lý Sư Sư.
Nói thì như thế còn trên thực tế trong đó còn có nguyên nhân gì nữa cũng khó mà nói được.
Nhưng bất luận thế nào làm cho Đệ nhất danh kỹ Kinh Thành Lý Sư Sư xuất hiện ở Giang Ninh, thì lần hội Đạp Thanh này sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý của Giang Ninh. Tần Thiệu Hòa đã có tác động với bên kia, sau hai ngày nói với Ninh Nghị, tin tức được công bố, liên tiếp có mấy tấm thiệp mời gửi tới, nhưng hắn nhận được lại là thiệp mời đầu tiên của bên Bộc Dương Dật đưa tới.
Ninh Nghị dự định sẽ đi tham gia lần tụ hội này, nguyên nhân chủ yếu không phải là do có người mời hắn, mà là vì chịu ảnh hưởng của Vân Trúc. Hắn vốn không có hứng thú lắm với âm nhạc thời đại này, Lý Sư Sư kia nếu có thể lưu danh truyền kỳ, vậy thì chắc chắn có tài năng xuất chúng, hắn không ngại có thể đến để xem. Thời đại này để được nghe người hát hay nổi tiếng cũng chi có thể gặp dịp mới được nghe, có những lúc cũng thật nhàm chán.
Lời mời như này thông thường gia quyến hoặc bằng hữu cũng có thể tham gia, Ninh Nghị muốn Tô
Đàn Nhi cùng đi, nhưng trong thời gian này Tô Đàn Nhi đang sắp xếp chuẩn bị mùa hè sẽ đi Hàng Châu, thật ra vẫn có thời gian rảnh nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối. Hai người từng nói chuyện trên hành lang lầu hai về vấn đề này hơn một lần.
Lần tụ hội này đều là những văn nhân tài tử chưa từng kết hôn, tướng công định mang một thiếu phụ luống tuổi đi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Nàng tự nhận mình là thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi sao? Không ngại à?
Không ngại Tướng công, nghĩ mà xem, nếu chàng mang thiếp đi hội Đạp Thanh,
Khởi Lan cô nương, Lạc Miểu Miểu cô nương, Lý Sư Sư cô nương trước mọi người yêu cầu chàng làm thi từ, chàng có sáng tác thi từ cho các cô ấy được không?
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu rồi ôm lấy vai nàng cười rộ lên:
Hãy nghĩ đơn giản thôi, thê tử à, chúng ta đi nghe ca vũ, nếu
Bộc Dương Dật thực sự muốn ta viết thơ cho y, lén lút giao cho y là được, còn sống hay chết còn lại là do y.
Xì, thiếp không thích.
Tô Đàn Nhi lắc đầu cười:
Ca vũ thì có gì thú vị, tướng công không biết chứ, gần đây thiếp hay trò chuyện với con gái, phu nhân của chưởng quỹ, thích nghe họ đàm luận về thi từ gì đó của tướng công. Lúc trước nghe các cô ấy nói chuyện về tài tử
Lý Tần, Tào Quan, cảm giác thật là lợi hại. Bây giờ, thiếp thân lại thích tán gẫu với người khác về những thứ này, thiếp trò chuyện về những người như Tào Quan này, sau đó tam cô lục bà sẽ nói, tướng công nhà ngươi cũng không kém gì bọn họ, thậm chí còn có người nói, bọn họ thì tính gì. Thiếp sẽ làm bộ như thật khiếm tốn nói: Tướng công không thích những chuyện này lắm, chi là ngẫu hứng thì viết mấy câu này thôi. Nhưng trong lòng lại thấy vui vui.
Cô nhắp miệng ngạo nghễ vỗ tay, có vẻ dương dương tự đắc, nhưng nói thế nào cũng không chịu đi cùng. Ninh Nghị cũng biết tụ hội thi từ là lệ cũ thôi, mà đây thực ra cũng là để cho đám tài tử văn nhân dương danh mà thôi, mà đa số những người đến để dương danh này cũng đều có liên quan đến công danh khoa cử. Nếu có gia quyến đi cùng, có mấy người phong lưu sẽ không câu nệ mà viết ra được những bài thơ hay chứ.
Tuy biết Ninh Nghị không như bọn họ nhưng Tô Đàn Nhi cũng hiểu được, mình đi dù thế nào cũng chỉ làm mất hứng.
Thật ra trong mùa xuân này hai người đã từng đi ngoại thành dạo chơi hai lần, Ninh Nghị xức hương liệu, mang đồ ăn đi nướng biểu diễn tay nghề. Tô Đàn Nhi lúc đó còn phát giận nói đàn ông phải tránh xa nhà bếp, đây là việc của nữ nhi, cô giương nanh múa vuốt cướp đồ trên tay Ninh Nghị, hai người giằng co một hồi, Tô Đàn Nhi còn bị hắn đẩy ngã xuống bãi cỏ làm cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, dù là dã ngoại nhưng hành động ban ngày như này đối với nàng thật sự là hơi quá phận, kết quả là hắn buộc cô phải nói không dám nữa mới buông tha cho cô, cũng may hai người họ chọn chỗ yên vắng không người, không bị ai nhìn thấy.
Sau đó thì đám người Thiền Nhi mặt đỏ rực cũng mang đồ ăn được chuẩn bị tới, Tô Đàn Nhi đầu tiên là thở phì phì không chịu ăn đồ của Ninh Nghị làm, sau đó ăn lấy ăn để, tuy tay nghề tàm tạm nhưng cô lại thấy do tướng công làm nên có một tư vị khác biệt. Trong lòng cô, đạp thanh như vậy mới là đạp thanh, thì cô sẽ nhất định đi cùng, mà hội thi hội thiếc gì đó, tướng công có thể làm náo động, những người còn lại lục đục diễn trò với nhau, cô nhìn thấy nhiều rồi, nên trong lòng thấy nhạt nhẽo không muốn tham gia.
Thấy thê tử mình không chịu đi, Ninh Nghị suy nghĩ định sẽ đưa thiệp mời cho Vân Trúc và Cẩm Nhi, bình thường nghe Vân Trúc hát, hắn cảm thấy cô hát còn hay hơn Lý Sư Sư kia.
Vì hôm trước có mưa, sáng hôm sau hắn mới gặp Vân Trúc tại tiểu lâu được, nói đến việc này, cô hơi nghiêng đầu, có chút do dự.
Lập Hằng... .muốn muội cùng đi huynh sao?
Thực ra cô do dự là vì vấn đề thân phận, hội Đạp Thanh trước
Thanh Minh, Lý Sư Sư, Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu đều sẽ tham gia, thì nhiều thiếu nữ thanh lâu cũng sẽ đến. Nếu quả thực cô đi cùng Ninh Nghị, đại khái sẽ có người nhận ra cô là Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lầu, đặc biệt là cẩm Nhi lại càng bị người ta nhận ra. Nếu như cô còn ở Kim Phong lầu, tham dự buổi tụ hội như này thì đương nhiên có thể làm cho hắn càng dương danh hơn. Lúc này nếu Lập Hằng bảo cô xuất đầu lộ diện, cô có lẽ sẽ nhẫn nhịn chịu đựng được, nhưng trong lòng cô sẽ đau.
Chẳng qua những suy nghĩ này chi hơi xẹt qua trong đầu, cô biết Ninh Nghị sẽ không để mình làm chuyện này, quả nhiên như vậy hắn nói:
Đương nhiên không thể mặc trang phục nữ để đi rồi, giả làm nam thì được rồi.
Tay nghề nướng nướng của ta rất được, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng ăn đồ nướng, xem họ đối tác ngâm thơ, xem Lý Sư Sư bọn họ hát ca nhảy múa.
Thực ra bị ảnh hưởng nhất là muội, muốn nhìn xem rốt cuộc là Lý Sư Sư có bao nhiêu lợi hại, nếu như rối tinh rối mù mà dám xưng là đệ nhất kinh thành thì ta sẽ viết một bài thơ mắng cô ta, ha ha
Vân Trúc ngồi ở đó, suýt bật cười, Ninh Nghị nói cô bị ảnh hưởng, trong lòng ngọt ngào, lại có chút cao hứng:
Chưa từng nghe, tất nhiên là đúng như vậy rồi. Nhưng nếu cô ấy có thể được xưng là đệ nhất kinh thành thì như hẳn cũng là người tài nghệ xuất chúng, mà muội cũng không sợ cô ấy.
Tính cách cô đơn giản, không ham danh lợi, do dự một lúc lâu sau mới nói câu cũng không sợ cô ấy rất khẽ, nhưng cũng đã bộc lộ sự kiêu ngạo và tự tin nho nhỏ.
Ninh Nghị cười lắc đầu:
Không hẳn là sẽ đấu cùng cô ta đâu ừm, quyết định rồi?
Lập Hằng đã nói vậy, thì đi.
Cô suy nghĩ một chút:
Thực ra muội cũng không muốn xem Lý cô nương biểu diễn.
- A
Hai người bàn bạc chuyện này xong, lúc đang ngồi trên bậc thang nói chuyện thì cửa phòng đằng sau mở ra. Bình thường vào lúc này người xuất hiện đằng sau cũng chi có một, không cần quay đầu lại nhìn là biết, Nguyên cẩm Nhi hôm này là mặc nam trang, ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, thoáng nhìn qua bên này, sắc mặt không thiện cảm chút nào.
Tuy trước kia sắc mặt cô bình thường cũng không hề thiện cảm nhưng hôm nay cảm giác không giống, Ninh Nghị ngẩn người ra, nói qua Vân Trúc:
Sắc mặt của cô hôm nay không được tốt lắm.
Cẩm Nhi hất cằm với hắn một cái, sau đó nhìn vào người bên cạnh:
- Vân Trúc tỷ, tỷ đi vào một chút được không? Em có lời muốn nói với hắn!
Hả
Vân Trúc ngẩn người ra, cũng không nghĩ ra cái gì, sắc mặt đỏ lên có chút nghi ngờ nhìn sang cẩm Nhi. cẩm Nhi nói nhỏ:
Vân Trúc tỷ yên tâm đi, sẽ không nói với hắn chuyện lúc sáng đâu, chi là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn thôi.
Vân Trúc suy nghĩ, nhìn vẻ mặt nàng kiên quyết, rốt cuộc vẫn phải đứng lên, cười nói:
Hai người đứng đánh nhau đấy nhé!
Sẽ không đánh đâu!
Ninh Nghị cười phá lên:
Cùng lắm là ẩu đả đơn phương.
- Hừ!
Cẩm Nhi khinh thường cười lạnh. Đợi cho Vân Trúc đi vào đóng cửa lại, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn cười nói:
Được rồi, hôm nay lại làm sao vậy? Ta lại làm chuyện gì tai hại rồi sao?
Cẩm Nhi vòng qua Ninh Nghị ngồi vào đúng chỗ của Vân Trúc, liếc mắt nhìn hắn sau đó quay đầu về phía trước:
Ta có lời muốn nói với ngươi.
Cô nghiêm trang, Ninh Nghị cũng thôi cười gật đầu: ừ, đang nghe đây.
Cho dù ngươi cười cũng vô ích.
Tâm lý học đã chứng minh, lúc bạn nói ra những lời này thì người khác cười nửa phần cũng có ích.
Ta thích Trúc Vân tỷ.
- Hả?
Ninh Nghị ngẩn cả người ra, trước kia cẩm Nhi cứ luôn mồm gọi cái gì mà Trúc Vân tỷ, nhưng lần này cảm giác không giống, cẩm Nhi không nghe thấy câu trả lời của hắn, một lát sau quay sang nhìn, lặp lại một lần nữa: truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Ta thích Vân Trúc tỷ.
Thích không giống trước kia hả?
Nói chuyện với người thông minh thật đơn giản
Cẩm Nhi bực bội lẩm bẩm một câu, nhưng biểu hiện nghi hoặc của đối phương như vậy cũng là bình thường:
Chính là ta thích thôi.
Chuyện này ta không có thành kiến gì, nhưng mà Ta thừa nhận nghe cô nói ra cảm giác của ta rất phức tạp.
Ninh Nghị cười, nhưng không phải là nụ cười đùa cợt.
Hôm qua ta phát hiện ra, vì những lời của Vân Trúc tỷ nói với ta, sau đó nói về người, sau đó ta thấy mình đã thích tỷ ấy rồi.
Cô chống cằm nhìn ra con đường phía trước có chút buồn bã, thoạt nhìn cứ như là nỗi buồn của một thiếu niên vậy, sau đó quay sang nói:
Ta biết ngươi sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng chuyện này trước kia cũng có nơi có đấy, ai bảo đàn ông các người chẳng có ai tốt cả!
Ta không thấy lạ
Ninh Nghị bĩu môi, kiếp trước ở vị trí cao ta cũng từng thấy nhiều người cổ quái rồi, đồng tính nữ có gì lạ. Đương nhiên ngàn năm sau họ kiên định là chấp nhận được nhưng trước mắt thì thật khó tiếp nhận. Mà xem ra cẩm
Nhi cũng có chút cảm giác hoài nghi với bản, có lẽ cô cũng không dám khẳng định nên mới nói kiêu ngạo như vậy:
Ngươi biết không? Ngươi không xứng đáng với Vân Trúc tỷ Cô không nhìn hắn mà cứ thế nói:
Tuy tính cách ngươi cũng không tệ nhưng ngay cả đem Vân Trúc tỷ về nhà mà ngươi cũng không có cách nào, ngươi cũng biết, Vân Trúc tỷ cũng biết, mà ngươi lại cố tinh không hề giấu giếm, không che đậy lỗi lầm, nhưng mọi trách nhiệm đều để Vân Trúc tỷ gánh chịu, ngươi là tên đê tiện nhất...Ngươi biết không?
Sáng sớm hôm qua chúng ta đã nói về ngươi.
- ừ.
Ninh Nghị gật đầu, không biện giải, hắn vốn định nói cho dù là cô thích người ta nhưng cũng không có kết quả gì với Vân Trúc đâu, nhưng thấy tâm tình cẩm Nhi không ổn định, vì thế buông tha cho cô.
Ta hỏi Vân Trúc tỷ, hai người sau này sẽ định thế nào, tỷ ấy nói một câu
Cô chi về con đường phía trước, lúc này sắc trời đã sáng hẳn, rặng liễu dài bên bờ sông sương trắng giăng mờ mịt, làm cho con đường cũng biến mất:
- Vân Trúc tỷ nói
Đợi đến lúc sáu mươi tuổi thành bà lão rồi, ta cũng có thể dậy sớm, lúc đó trời còn chưa sáng, huynh ấy từ bên kia tản bộ đi tới, còn ta thì ở chỗ này đợi huynh
ấy
Ninh Nghị hoàn toàn im lặng, cẩm Nhi nhìn hắn:
Tỷ ấy nói như vậy đấy, ngươi nghe rõ chứ?
Truyện khác cùng thể loại
273 chương
262 chương
53 chương
15 chương