Ô long kỳ duyên
Chương 24
CHƯƠNG 24
Khoảng chừng mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, là số ngày nghỉ của Lâm Tiểu Thiên, tạm biệt người nhà, một tay cầm tay nải, một tay ôm lấy Tiểu Hắc, hướng Phục Long Bảo xuất phát.
Trên đường quay về Phục Long Bảo, y và Lôi Hạo Nhiên không nhìn thấy hai nhân ảnh một trắng một đen đã xuất hiện. Trong đó, hắc y nhân huých tay người bạn mình nói “Lão Bạch, ngươi xem con mèo kia”
“Mèo ?” tầm mắt của bạch y nhân chuyển hướng nhìn sang “Chỉ là một hắc bạch miêu, có gì đẹp ?”
“Không phải, ta gọi ngươi là để xem linh hồn của con mèo kia, linh hồn kia căn bản không phải là của một loài động vật” hắc y nhân nhịn không được mà nhìn hắn xem thường nói “Linh hồn của người kia là xanh biếc, còn của động vật là màu lam, mà linh hồn của con mèo kia có màu trắng xen lẫn ánh hào quang của màu vàng. Trước khi trở thành Câu Hồn sứ giả cũng đã học qua rồi, linh hồn mà màu trắng xen lẫn ánh hào quang của màu vàng chỉ có tiên nhân trên trời hạ phàm trải qua nhiều kiếp mới có thể có được linh hồn này”
“Đúng rồi” hắn nói rõ như thế, bạch y nhân mới nhớ ra “Tại sao một linh hồn như vậy lại xuất hiện trong thân thể của một con mèo ?”
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắc y nhân nhìn như dùng sức, kỳ thật lực đạo rất nhẹ gõ lên đầu bạch y nhân “Thật không biết ngươi ăn phải cái gì, có như thế mà cũng không biết. Cũng bởi vì không biết tại sao, cho nên chúng ta nhất định phải đi theo, để hiểu rõ sự tình”
Cứ như vậy, Lâm Tiểu Thiên ôm Lôi Hạo Nhiên đi, không phát hiện phía sau là lưỡng đạo nhân ảnh.
Ngay khi trời gần sáng, Lôi Hạo Nhiên đang ngủ trong lòng Lâm Tiểu Thiên đột nhiên nghe tiếng kêu, hắn chậm rãi mở to đôi mắt, thấy hai nhân ảnh, một trắng một đen đứng trước mặt mình “Các ngươi là ai ?” Lời này vừa nói ra, Lôi Hạo Nhiên kinh sợ, vì mỗi lần mình nói chuyện đều phát ra tiếng ‘meo meo’, sao lại … Hắn vộ vàng cúi đầu nhìn thì thấy một đôi chân thon dài, mình không còn … trong bộ dáng của một con mèo nữa !
“Ta đã trở lại thành người !” hắn kinh hỉ nói “Ta thật sự đã trở lại thành người”
“Theo lý mà nói, ngươi bây giờ không phải là người, chỉ là một linh hồn mà thôi” bạch y nhân phá đi sự vui mừng của hắn.
“Cuối cùng là có chuyện gì” vui sướng bị phá tan, Lôi Hạo Nhiên khôi phục bản chất lạnh lùng của mình.
Hắc y nhân vẻ mặt thật có lỗi nói “Thật xin lỗi, Lôi bảo chủ, bởi vì sơ sẩy của chúng ta, một chút không cẩn thận để linh hồn người chạy lệch thân thể, để người mấy tháng liên tục phải làm mèo. Chúng ta hôm nay bắt gặp liền đem mọi chuyện điều tra rõ ràng, cho nên chúng tôi tới đây giúp người trở về thân thể của mình.”
“Các ngươi làm sao bồi thường cho ta đây ? Các ngươi có biết vì sơ sẩy này, Phục Long Bảo sẽ có nhiều nội loạn ? ta mỗi ngày đều phải canh giờ để tính toán” Lôi Hạo Nhiên nói (Thủy: mọi người đừng trách Thủy viết như thế, dù sao Lôi đại bảo chủ là một thương nhân, đương nhiên lợi ích là trên hết)
“Lôi bảo chủ, người đừng nóng giận, dù sao sơ sẩy lần này cũng giúp người tìm được nhân duyên của kiếp này” hắc y nhân vừa nói vừa nhìn sang người đang ngủ – Lâm Tiểu Thiên.
Giờ khắc này Lôi Hạo Nhiên mới phát hiện mình đang đứng bên ngoài phòng của Lâm Tiểu Thiên.
“Việc bồi thường, chúng ta sau này nhất định sẽ làm, hiện tại chúng ta sẽ đem hồn của người về chỗ cũ” hắc y nhân nói.
Chương 25
Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ mà chiếu vào, Lôi Hạo Nhiên đã nằm trên giường suốt mấy tháng, ngón tay nhẹ nhàng cử động, chậm rãi mở đôi mắt lâu nay nhắm chặt, đôi mắt sáng ngời như sao cuối cùng một lần nữa lại sáng lên !
“Nước … Tiểu Thiên …”
Chăm sóc hắn cả đêm, Vân Văn Sinh ngồi bên giường bị tiếng kêu yếu ớt này làm cho tỉnh “Hạo Nhiên !” hắn kinh hỉ cầm lấy tay Hạo Nhiên bắt mạch “Thật tốt quá ! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại”
“Văn Sinh … là ngươi .. ta khát …”
Nghe vậy, Vân Văn Sinh lập tức chạy đến bàn rót bát nước, hắn nâng Lôi Hạo Nhiên ngồi dậy, nửa người dựa vào mình, cẩn thận cho Lôi Hạo Nhiên uống nước.
Lôi Hạo Nhiên uống xong, đem chén nước đẩy ra, cảm kích nói “Văn Sinh, mấy tháng qua đã vất vả cho ngươi, cám ơn ngươi” Vân Văn Sinh vì mình mà làm hết thảy, Lôi Hạo Nhiên đều để trong lòng.
“Chúng ta đều là huynh đệ, nói cám ơn làm gì, ngươi cũng quá khinh thường ta” Vân Văn Sinh nửa nói đùa “Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi thông báo với mọi người”
Tin tức Lôi Hạo Nhiên tỉnh lại rất nhanh truyền đi khắp Phục Long Bảo, Lôi lão phu nhân bất chấp sự cự tuyệt của Lôi Hạo Nhiên, tự tay mình cho hắn ăn cháo loãng. Phải nói rằng, đây là chuyện khiến Lôi Hạo Nhiên hết sức xấu hổ, từ khi hắn hiểu biết tới nay cũng không cần người khác cho ăn, hiện tại đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn bị mẫu thân cho ăn cháo.
Đối với Lôi Hạo Nhiên mà nói, sau khi tỉnh lại thì thời gian qua thật mau, giống như bây giờ, mới chớp mắt đã đến giữa trưa. Hắn vì đã ngủ mấy tháng nay, thân thể không vận động, bây giờ còn phải đợi thời gian phục hồi. Mà nhờ sự giúp đỡ của hạ nhân, hắn cũng về tới Cảnh Dạ lâu của mình.
“Văn Sinh, nếu hành động của ta vẫn chưa thể tự nhiên được, vậy ngươi tìm cho ta một hạ nhân đi” Lôi Hạo Nhiên nói “Ở chuồng ngựa, có một hạ nhân tên là Lâm Tiểu Thiên, trước kia ta đã từng quan sát y, y làm việc rất cẩn thận, kêu y tới đây đi !”
“Được rồi, bây giờ ta sẽ tìm y đến”
“Được rồi, Tiểu Thiên, ngươi đừng đau buồn nữa, con mèo kia cũng không thể sống lại, ngươi hãy nghĩ thông suốt một chút” A Lương an ủi.
Lâm Tiểu Thiên cúi đầu “Không phải, là do ta sơ sẩy mà thành thế này, nó cùng ngủ với ta, lúc nó chết ta cũng không có cảm giác”
“Ai…” sau khi A Lương an ủi y, thì nhìn thấy Vân Văn Sinh đi tới “Vân đại phu, vẫn khỏe chứ ?” tất cả mọi ngưởi đều biết, Vân Văn Sinh là đại phu của Phục Long Bảo, là người thân cận của Lôi Hạo Nhiên, có thể xem là nhị bảo chủ của Phục Long Bảo, ngoại trừ Lôi Hạo Nhiên và Lôi lão phu nhân, mọi chuyện cũng chỉ có thể do hắn làm chủ.
Vân Văn Sinh đi đến hai người trước mặt hỏi “Trong các ngươi ai là Lâm Tiểu Thiên ?”
“Vân đại phu, ta là Lâm Tiểu Thiên, xin hỏi có chuyện gì sao ?” Lâm Tiểu Thiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn Vân Văn Sinh.
Theo ánh mắt đó có thể thấy y vì khóc nhiều quá, bất quá Vân Văn Sinh không phải là loại người thích dò xét bí mật của người khác “Là như vầy, ta tin ngươi cũng biết bảo chủ vừa mới tỉnh lại, bảo chủ thấy thái độ của ngươi không tồi, làm việc lại cẩn thận, tính toán để cho ngươi sang đó làm hạ nhân. Việc của ngươi hiện tại, ta đã giao cho người khác làm, ngươi mau cùng ta đến nơi của bảo chủ !”
”Vâng” Lâm Tiểu Thiên cảm thấy rất kì quái, bảo chủ sao đột nhiên lại điều ta đến bên cạnh hắn ?
Chương 26
“Bảo chủ, ta đã đưa Lâm Tiểu Thiên đến”
“Ừ” Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng gật đầu “Lâm Tiểu Thiên, ngươi ở lại đây, Văn Sinh, các ngươi đều ra ngoài đi”
Đợi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên ngồi trên giường, không có hành động gì cũng không nói tiếng nào. Lâm Tiểu Thiên lén lút ngẩng đầu nhìn Lôi Hạo Nhiên, tuy rằng bảo chủ đã hôn mê nhiều tháng, nhưng vẻ tuấn mỹ vẫn như xưa, cũng vẫn lạnh lùng như thế, hắn đang tính bảo ta làm gì chứ ? Thế là, y nhẹ giọng gọi “Bảo chủ ?”
Lâm Tiểu Thiên khẽ gọi một tiếng cắt ngang suy nghĩ của Lôi Hạo Nhiên, kỳ thật hắn luôn nghĩ làm sao để Lâm Tiểu Thiên có thể tiếp nhận tình cảm của mình, tuy rằng hiện tại nam phong thịnh khởi, rất nhiều kẻ có tiền đều dưỡng luyến đồng, nhưng không phải hắn muốn là được, hắn muốn Lâm Tiểu Thiên phải cam tâm tình nguyện ở bên hắn, đường đường chính chính trở thành bạn đời của mình. Nếu để cho Tiểu Thiên biết mình luyến đồng thì không chỉ … vũ nhục y mà còn vũ nhục tình cảm của hai người …
“Tiểu Thiên” bỏ đi vẻ lạnh lùng trước kia của mình, Lôi Hạo Nhiên thân thiết nhìn Lâm Tiểu Thiên nói “Đừng đứng đó nữa, đến đây ngồi bên cạnh ta”
“Dạ, bảo chủ” Lâm Tiểu Thiên cung kính đáp rồi ngồi xuống bên cạnh Lôi Hạo Nhiên, bảo chủ thật thân thiết, không giống như vẻ lạnh lùng lúc nãy, quả thực như hai người khác nhau.
“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên …” Lôi Hạo Nhiên liên tiếp gọi vài tiếng, đánh thức Lâm Tiểu Thiên đang phân tâm.
“A, bảo chủ”
Lôi Hạo Nhiên nhíu mi nói “Ngươi thất thần !” hắn rất bất mãn khi Lâm Tiểu Thiên ngồi cùng hắn mà lại phân tâm, chẳng lẽ mị lực của mình mất rồi sao ?
“Bảo chủ, thật xin lỗi ! Tôi phân tâm”
“Ngươi suy nghĩ cái gì ?”
Lâm Tiểu Thiên lắc đầu “Không có gì, tôi chỉ nghĩ vừa rồi bảo chủ đối với những người khác rất lạnh lùng, nhưng sao giờ lại trở nên thân thiết mà thôi”
Nếu người khác nói những lời này với Lôi Hạo Nhiên, Lôi Hạo Nhiên đã sớm cầm kiếm kề vào cổ hắn rồi, nhưng đây lại do Lâm Tiểu Thiên nói ra nên kết quả không giống nhau. Lôi Hạo Nhiên không nói trực tiếp với Lâm Tiểu Thiên, lại gián tiếp nói “Đó là bởi vì ngươi. Ta tin Vân Văn Sinh đã nói với ngươi, ngươi được điều đến đây để chăm sóc cho ta”
“Vâng. Vân đại phu đã nói cho tôi biết, sau này tôi sẽ chăm sóc bảo chủ từ những sinh hoạt thường ngày.”
“Ta rất thích khi ngươi chăm sóc ta”
Nghe Lôi Hạo Nhiên nói như thế, Lâm Tiểu Thiên cảm thấy những lời này của hắn nghe có vẻ không tự nhiên, giống như là mình đã từng chăm sóc hắn vậy.
“Tiểu Thiên, sao mắt ngươi lại đỏ như vậy ? Xem ra cái chết của con mèo đó, gây tổn thương rất lớn với ngươi” Sớm biết rằng cái chết của Tiểu Hắc không nhiều không ít cũng sẽ đả kích đến Tiểu Thiên, nhìn đôi mắt của y bây giờ, Lôi Hạo Nhiên càng nghĩ càng đau lòng …
“Bảo chủ có điều không biết, Tiểu Hắc là một con mèo rất có linh tính, đặc biệt lại rất hợp ý tôi ..” vừa nhắc đến Tiểu Hắc, Lâm Tiểu Thiên dường như có rất nhiều điều để nói, đem toàn bộ tính cách của Tiểu Hắc, bộ dáng, đặc thù đều nói Lôi Hạo Nhiên “Ách .. bảo chủ, thật xin lỗi, tôi lãng phí nhiều thời gian như thế để nói cho người việc này” Cuối cùng phát hiện mình đã nói quá nhiều.
“Không có gì, ngươi nhiều lời cũng không sao, ta thích nghe và nói chuyện với ngươi !”
Lâm Tiểu Thiên nhìn Lôi Hạo Nhiên, trên mặt hắn hoàn toàn không có chút bực mình, ngược lại còn thân mật với mình, không phải loại chủ nhân nhìn hạ nhân với ánh mắt khinh thường, mà là một loại ánh mắt ngay cả Lâm Tiểu Thiên cũng không rõ, giống như là ánh mắt tình nhân, sao có thể như vậy ?
Chương 27
Bị ánh mắt đó nhìn cũng không biết phải làm sao, Lâm Tiểu Thiên đành phải kiếm một đề tài khác để tránh đi ánh mắt của Lôi Hạo Nhiên “Bảo chủ, người có khát không ? Tôi rót nước cho ngườiuống” nói xong, y liền đứng lên đến bàn rót nước.
Nhưng, Lôi Hạo Nhiên lại giữ chặt tay y “Không cần, Tiểu Thiên, ngươi đi thu xếp hành lý, sau này ngươi sẽ ở phòng bên cạnh để dễ chăm sóc ta” Tốt nhất là ở bên cạnh ta. Những lời này Lôi Hạo Nhiên không thể nói ra, hắn sợ làm quá nhanh sẽ làm cho Lâm Tiểu Thiên có ác cảm.
“Dạ vâng. Nhưng mà, bảo chủ, Tiểu Thiên có một thỉnh cầu”
“Nói đi” Kỳ thật chỉ cần Tiểu Thiên muốn làm bất cứ việc gì, Lôi Hạo Nhiên đều sẽ đáp ứng, ngoại trừ một chuyện là bỏ hắn đi.
“Là như vầy, bình thường tôi đều làm việc ở chuồng ngựa, Ngự Phong lại mới sinh, lúc trước là do tôi tiếp sinh, hiện tại Tiểu Mã chỉ mới được hơn một tháng, nếu như có thời gian rảnh, tôi có thể đi thăm nó, được không ?”
Nghe như vậy, Lôi Hạo Nhiên trong lòng xuất hiện ý tưởng có thể lấy lòng Tiểu Thiên “Không thành vấn đề, ngươi thích thì cứ đi”
“Cám ơn bảo chủ” Lâm Tiểu Thiên cao hứng nói, y không thể tưởng tượng được, bảo chủ bây giờ với trước kia là cùng một người, xem ra mọi người không hiểu hết về bảo chủ nên mới cho người là một người lạnh lùng (Thủy: bởi vì ngươi là Tiểu Thiên)
Nhìn Lâm Tiểu Thiên vui sướng mà lộ ra hai má lúm đồng tiền, tâm tư Lôi Hạo Nhiên buông thả, hắn thực sự sợ hãi chữ ‘tử’ xảy ra với mình đối với Lâm Tiểu Thiên lại trở thành đả kích, dù sao mọi người đều biết y rất cưng chiều Tiểu Hắc.
Hai người vẫn nói chuyện phiếm, không biết là thời gian đã qua cơm chiều, đám nha hoàn nghiêm chỉnh dọn thức ăn lên để Lôi Hạo Nhiên thưởng thức, bởi vì hắn vừa tỉnh lại không lâu, dạ dày vẫn rất khó khăn khi tiêu hóa thực vật, cho nên phòng bếp đã vì hắn mà làm riêng những món dễ tiêu hóa.
“Có Tiểu Thiên trong này hầu hạ ta là được, các ngươi ra ngoài cả đi, lấy thêm một bộ bát đũa vào đây, nhớ cho kĩ, sau này đều phải là hai bộ”
“Dạ, bảo chủ”
Sau khi nha hoàn đem bộ bát đũa lên, Lôi Hạo Nhiên chỉ tới vị trí kia nói “Tiểu Thiên, ngươi ngồi xuống ăn cùng với ta”
“Cài gì .. ?! Tôi .. tôi với bảo chủ cùng nhau ăn ?” Lâm Tiểu Thiên hai mắt trừng lớn hoảng sợ, dùng ngón trỏ chỉ vào mình mà nói. Sao bảo chủ có thể cùng với hạ nhân ăn cơm chứ ? Chưa từng nghe bảo chủ ăn cùng với hạ nhân bao giờ.
“Còn cái gì nữa, chúng ta trước kia vẫn thường ăn cùng mà” Lôi Hạo Nhiên hoàn toàn quên mình bây giờ không còn là Tiểu Hắc.
Trước kia cũng thường xuyên ăn cùng ? “Bảo chủ, chúng ta ăn cơm cùng nhau vào lúc nào ?”
“Đừng hỏi, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ lạnh” Lôi Hạo Nhiên không ngừng gắp thức ăn vào bát Lâm Tiểu Thiên.
“Bảo chủ, được rồi, được rồi !” Kỳ quái, bảo chủ sao biết ta thường ăn cái gì, gắp cho ta toàn đồ ta thích, chẳng lẽ chúng ta đã từng cùng ăn chung mà ta quên sao ? Thế là, Lâm Tiểu Thiên ăn cơm với tràn ngập nỗi nghi vấn.
Chương 28
Sự thật chứng minh việc Lôi Hạo Nhiên chọn Lâm Tiểu Thiên đến chăm sóc cho hắn là hoàn toàn chính xác. Do thường xuyên chăm sóc động vật nên Lâm Tiểu Thiên là một người có tính kiên nhẫn và cẩn thận. Sau khi được y tới chăm sóc, chỉ cần vài ngày, Lôi Hạo Nhiên rất nhanh hồi phục khí lực.
Sau khi dùng bữa sáng, Vân Văn Sinh cùng một đám người tới phòng Lôi Hạo Nhiên, để kiểm tra sức khỏe nhân tiện hỏi cách xử trí chuyện Tống Tình và Lôi Hạo Minh như thế nào.
Lôi Hạo Nhiên nhíu đôi mi, nghiêm túc suy xét. Lâm Tiểu Thiên đứng một bên quan sát, trời ạ, bộ dạng tuấn mỹ của bảo chủ thật không phải là bình thường mà, nếu ta có một nửa như hắn thì tốt rồi, thật là làm cho người khác hâm mộ. Đáng tiếc, Lâm Tiểu Thiên không hề biết trong lòng nam nhân tuấn mỹ đó đã bị y mê hoặc đến mù quáng.
“Dù sao, ta và Hạo Minh cũng là huynh đệ, hắn đã không niệm thân tình, thì ta đây cũng không nể. Hiện tại, ta cũng không có việc gì, thôi thì cho hắn cùng Tình nhi ra sống tại quan ngoại, ta nhớ ngoại quan Phục Long Bảo có một đồng cỏ, hàng năm lợi nhuận cũng không ít, nếu dụng tâm kinh doanh, sau này cuộc sống có thể giàu có. Trang Nam, ngươi đem khế đất cùng toàn bộ quyền kinh doanh giao cho Hạo Minh. Xế chiều hôm nay, đưa Hạo Minh và Tình nhi đến đó bắt đầu cuộc sống mới” Tuy rằng Lôi Hạo Nhiên bình thường thái độ lạnh lùng nhưng hắn rất trọng thân tình, chỉ là bên ngoài hắn không để lộ ra mà thôi.
“Dạ vâng, bảo chủ, Trang Nam sẽ đi làm ngay”
“Ừ” Lôi Hạo Nhiên gật đầu, bọn họ làm việc hắn luôn yên tâm “Các ngươi đều về đi” đợi bọn họ đi rồi, Lôi Hạo Nhiên xoay người sang nhìn Lâm Tiểu Thiên “Tiểu Thiên, ngươi đi cùng ta đến chuồng ngựa, ta có tin vui cho ngươi, thuận tiện đến xem Ngự Phong thế nào”
“Dạ” tin vui ? Bào chủ sao tự nhiên lại muốn cho ta tin vui ?
Rất nhanh, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên đến nơi trước kia Lâm Tiểu Thiên đã từng làm, hiện tại người đang thay thế Lâm Tiểu Thiên làm việc và chăm sóc chuồng ngựa là Đinh Cửu.
“Chào bảo chủ !”
Lôi Hạo Nhiên sờ Ngự Phong nói “Đinh Cửu, dắt ngựa con của Ngự Phong tới đây”
“Dạ vâng, bảo chủ”
Nhìn Đinh Cửu dắt Tiểu Mã tới, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên không khỏi đồng thời cùng tán thưởng, thật không hổ danh là huyết thống của bảo mã, màu lông đều đặn, cốt cách tinh kì, quả là ngựa tốt !
Tiếp nhận cương ngựa từ tay Đinh Cửu, Lôi Hạo Nhiên vẫn nhìn Tiểu Mã không chớp mắt mà đưa tới trước mặt Lâm Tiểu Thiên “Tiểu Thiên, đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi. Lần trước nghe người ta nói con mèo của ngươi đã chết, Tiểu Mã này là do ngươi tự tay tiếp sinh, giao cho ngươi làm sủng vật đi”
Đinh Cửu và Lâm Tiểu Thiên đều kinh ngạc mà nhìn Lôi Hạo Nhiên, bảo chủ điên rồi sao ? Tiểu Mã này tuy rằng không phải là vật gì vô giá, nhưng cũng là nghìn vàng khó cầu, hắn sao lại muốn tặng cho mình (Lâm Tiểu Thiên) ?
“Bảo .. bảo chủ, Tiểu Mã này tôi không thể nhận” Lâm Tiểu Thiên cự tuyệt nói “Tuy rằng tôi không đọc qua văn thư gì cả, nhưng tôi cũng hiểu được là vô công không thể nhận lộc”
Lôi Hạo Nhiên biết được Lâm Tiểu Thiên sẽ không dễ dàng mà nhận lễ vật này, thế là cương quyết đem cương ngựa nhét vào tay y “Tiểu Thiên, ngươi hãy nhận lấy đi, mấy ngày nay ngươi đã tận tâm chăm sóc ta, hơn nữa sau này ta thường xuyên ra ngoài tuần tra nghiệp vụ với xã giao, chẳng lẽ ta đi kỵ mã còn ngươi chạy bộ ? Ngươi chạy bằng với Ngự Phong sao ? Hay ngươi muốn ta cùng đi bộ ?”
Bị Lôi Hạo Nhiên nói như vậy thì không biết nên trả lời thế nào, Lâm Tiểu Thiên không biết phải làm sao mà nói “Bảo chủ, Tiểu Thiên có thể dùng con ngựa khác, Tiểu Mã này rất quý, Tiểu Thiên không thể nhận”
Lâm Tiểu Thiên vẫn không nhận lễ vật này, Lôi Hạo Nhiên đành phải ra tuyệt chiêu “Ngươi phải nhận lấy, Tiểu Mã ngươi không cần thì cho ai đây ? Đừng nói nhiều nữa !” Kỳ thật, Lôi Hạo Nhiên ngàn vạn lần không muốn dùng ngữ khí này nói với Lâm Tiểu Thiên, vì không nói như thế y cũng sẽ không nhận lấy lễ vật này.
Ở một bên nhìn, Đinh Cửu nhìn không được liền trộm kéo tay áo của Lâm Tiểu Thiên nói “Tiểu Thiên, bảo chủ đã tặng thì nhận lấy đi”
“Tiểu Thiên cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ bảo chủ” Kỳ thật y thật sự rất là thích Tiểu Mã.
“Vậy sửa tên cho nó đi” Lôi Hạo Nhiên đề nghị.
Lâm Tiểu Thiên nghĩ ngợi một chút “Nó là con của Ngự Phong, vậy gọi nó là Tiểu Phong đi”
“…..”
“Bảo chủ cảm thấy nghe không được sao ?” Lâm Tiểu Thiên dùng đôi mắt to tròn đen láy của mình nhìn Lôi Hạo Nhiên mà trưng cầu.
“Không, chỉ cần ngươi thích là được” Kỳ thật Lôi Hạo Nhiên hẳn đã sớm nghĩ đến, Lâm Tiểu Thiên trước kia đặt cho mình tên Tiểu Hắc cũng dựa theo những đốm đen trên người mình, cũng là một sáng ý hay mà. Nhìn thấy hình ảnh Lâm Tiểu Thiên vui mừng ôm lấy cổ của Tiểu Phong, Lôi Hạo Nhiên không khỏi có chút cảm giác, bên trong vô tình lại lỗi đi một nhịp.
Chương 29
Như lời Lôi Hạo Nhiên nói, sau ngày đó, mỗi lần hắn đi ra ngoài xã giao hay tuần tra nghiệp vụ, cho dù không đem theo Trang Nam hoặc đám Trần Ninh nhưng hắn cũng sẽ mang Lâm Tiểu Thiên theo. Cho nên người trong Phục Long Bảo từ trên xuống dưới, chỉ cần có chuyện liên quan đến Lâm Tiểu Thiên thì mọi người đều nói bảo chủ muốn đề bạt Lâm Tiểu Thiên.
Có thể được Lôi Hạo Nhiên coi trọng như vậy, Lâm Tiểu Thiên rất vui, đây là một cơ hội hiếm có. Nhưng cũng có một việc làm cho y luôn nghi hoặc, đó chính là y luôn cảm thấy phía sau cổ mình nóng rực như có nhiều tầm mắt đang chú ý đến mình, khi xoay người muốn nhìn xem ai nhìn mình nhưng lại không thấy. Chỉ khi nhìn thấy Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng làm việc vẻ mặt mới trở nên nghiêm túc.
Hôm nay, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên bị mời đến Thúy Ảnh lâu dùng cơm, Lôi Hạo Nhiên không cẩn thận để Lâm Tiểu Thiên bị một gã thương nhân chuốt rượu say mê man. Bất đắc dĩ, Lôi Hạo Nhiên đành phải tìm một mã xa đưa hai người trở về Phục Long Bảo.
Về tới nơi, Lôi Hạo Nhiên cự tuyệt sự giúp đỡ của người khác, tự mình ôm lấy Lâm Tiểu Thiên đưa y về phòng của mình, nhẹ nhàng đặt y lên giường, vốn định đưa Lâm Tiểu Thiên về phòng rồi trở ra nhưng lại bị bộ dáng say khước kia mê hoặc, hai gò má đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng không khỏi làm cho hắn nhớ đến khi còn là một con mèo đã từng nếm qua hương vị.
Bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, Lôi Hạo Nhiên không kiềm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi của Lâm Tiểu Thiên, trong lòng thở dài nói: Cuối cùng cũng có thể nếm lại hương vị trên đôi môi đỏ mọng. Cảm thụ đôi môi mềm mại của Lâm Tiểu Thiên nhưng lại sợ Lâm Tiểu Thiên tỉnh dậy nên Lôi Hạo Nhiên không có thêm hành động gì, đành phải lưu luyến rời đi nguồn suối ngọt ngào này.
Sau khi Lôi Hạo Nhiên rời đi và cửa phòng đóng chặt lại, vốn dĩ Lâm Tiểu Thiên đã ngủ nhưng lại mở mắt ra, một tay vuốt ve đôi môi đã bị hôn. Mình chỉ say chứ không có say như chết. Giây phút Lôi Hạo Nhiên ôm y đến bên giường thì y đã tỉnh lại, nụ hôn trong nháy mắt kia, y thật sự thấy nó ngoài ý muốn, nhưng y hoàn toàn không có phản cảm, ngược lại nụ hôn mà Lôi Hạo Nhiên trao cho y lại mang đến một cảm giác khoái hoạt.
Ngày hôm sau, Lôi Hạo Nhiên nhìn Lâm Tiểu Thiên quay lưng lại với mình mà thu xếp giá sách, phát hiện hôm nay y thật khác thường, bất luận y làm việc gì, hay cùng dùng cơm, y cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình, chẳng lẽ .. hôm qua y không ngủ ?
Thế là, Lôi Hạo Nhiên nhanh chân đến phía sau của Lâm Tiểu Thiên, hai tay đặt lên vai y, Lôi Hạo Nhiên cảm giác được khi đụng vào Lâm Tiểu Thiên, toàn thân y nhất thời cứng đờ.
“Tiểu Thiên, hôm qua ngươi không ngủ” Lôi Hạo Nhiên khom người, ghé sát vào lỗ tai của y nói, lời này của hắn không phải là câu nghi vấn mà là một câu khẳng định, người Lâm Tiểu Thiên cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ, hắn có thể kết luận mình đã đoán đúng.
“Bảo chủ, tôi …”
“Tiểu Thiên, ngươi đừng nói gì” Lôi Hạo Nhiên cắt ngang lời của y, hai tay từ bờ vai di chuyển xuống thắt lưng, gắt gao ôm lấy, làm cho người đối diện tựa vào trong ngực, hắn hỏi “Tiểu Thiên, ngươi chán ghét ta ôm ngươi sao ?”
Lâm Tiểu Thiên thành thực lắc đầu, y chẳng những không ghét, ngược lại có thích một chút, bất quá y cũng không dám nói với Lôi Hạo Nhiên như vậy.
“Vậy tại sao ?” Hắn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang hiện lên những vầng mây đỏ của Lâm Tiểu Thiên.
Lâm Tiểu Thiên lại lắc đầu, nhưng mà, lần này, y lại càng đỏ mặt hơn.
Chương 30
Lôi Hạo Nhiên xoay người Lâm Tiểu Thiên lại, một tay nâng cằm y lên “Tiểu Thiên, ta thật sự rất thích ngươi” Y còn chưa kịp phản ứng gì thì môi hắn và đầu lưỡi đã thâm nhập vào miệng của Tiểu Thiên, khiêu khích mở hàm răng trắng noãn, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì trêu đùa y.
Lâm Tiểu Thiên bị động vươn đầu lưỡi đáp lại hắn, hai tay gắt gao ôm lấy hắn. Được Tiểu Thiên nhiệt tình đáp trả, đối với Lôi Hạo Nhiên mà nói là một động lực rất lớn.
Không biết qua bao lâu, khi hai người sắp không còn thở được, mới chậm rãi tách môi ra.
Lâm Tiểu Thiên mở to mắt, bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà đôi mắt to tròn của y ẩn nước nhìn Lôi Hạo Nhiên, nhìn vào mắt đối phương, họ có thể thấy được tình ý cùng sự chân thành của nhau.
“Bảo .. bảo chủ, tôi thật sự không rõ” Lâm Tiểu Thiên phức tạp nói.
“Không rõ cái gì ?”
“Không rõ vì sao người lại thích tôi. Luận thông minh tôi kém xa Vân đại phu, luận võ công tôi nửa điểm cũng không bằng, luận diện mạo tôi thật sự rất bình thường, luận văn không được, luận võ cũng không xong, nhiều lắm là chỉ có thể trị liệu cho động vật, người … người tại sao lại thích tôi ?”
“Tiểu Thiên, ngươi rất xem thường mình, ngươi có điểm tốt của ngươi, không cần phải so sánh với người khác, vì sao ta lại thích ngươi, sao này ta sẽ nói cho ngươi biết” Lôi Hạo Nhiên cầm tay của Lâm Tiểu Thiên và đặt lên đó một nụ hôn.
“Bảo chủ, đêm qua, sau khi người hôn tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều, sau khi nghĩ thông suốt, tôi mới phát hiện tôi cũng rất thích người” Lâm Tiểu Thiên nhìn Lôi Hạo Nhiên, thật tình nói “Cho nên, người đừng có gạt tôi, nếu người không thích tôi thật lòng thì nên cho tôi biết sớm, nếu người sau này mới nói cho tôi biết, tôi sẽ đau lắm đấy”
“Đồ ngốc” Lôi Hạo Nhiên nhìn như dùng sức nhưng thật ra đánh rất nhẹ vào mông Lâm Tiểu Thiên “Ngươi cho rằng ta đùa giỡn tình cảm của ngươi sao ? Tuy rằng hiện tại rất nhiều người luyến đồng, nhưng ta cũng không xem ngươi là người luyến đồng cùng ta. Hơn nữa, tính tình của ta ngươi còn không rõ sao ? Ta thật lòng muốn cùng ngươi cả kiếp này làm thê tử, bầu bạn cùng ta, ngươi nghĩ tại sao ta lại đề bạt ngươi, ta huấn luyện ngươi thành người có thể ở bên cạnh ta, ngươi hiểu không ?”
Lâm Tiểu Thiên gật gật đầu.
“Vậy ngươi còn hoài nghi tình cảm của ta không ?”
Lâm Tiểu Thiên hài lòng nhìn Lâm Tiểu Thiên lắc đầu “Ta chỉ nói xuông không bằng chứng, sau này ta sẽ hành động nhiều hơn cho ngươi thấy, ta muốn cho ngươi biết, ngươi chính là người duy nhất mà ta chọn trong cuộc đời này” Lôi Hạo Nhiên bá đạo mà tuyên bố.
Nghe được tuyên ngôn bá đạo này của hắn, Lâm Tiểu Thiên không nhịn được cười mà nói “Bảo chủ …”
“Tiểu Thiên, chúng ta thân mật như vậy, ngươi còn gọi ta là bảo chủ ? Lúc chỉ có hai chúng ta, ngươi gọi tên ta có được không ?”
“Hạo …. Hạo …. Nhiên”
“Tốt, gọi vài lần sẽ quen”
“Hạo Nhiên, ta nói điều này ngươi đừng có giận” đợi Lôi Hạo Nhiên cho phép, Lâm Tiểu Thiên mới nói “Có đôi khi ta thấy ngươi rất giống con mèo của ta trước kia, ha ha …” nói đến đó, y không nhịn được mà cười thành tiếng.
Kỳ lạ là Lôi Hạo Nhiên không tức giận, chỉ say mê nhìn Lâm Tiểu Thiên vui vẻ cười “Tiểu Thiên, ngươi biết không ? Có đôi khi ta tự hỏi khi ngươi cười, lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt ngươi có là thật hay không, bằng không sao ta mỗi lần nhìn thấy nó đều bị mê hoặc ?”
Nghe xong lời của hắn, Lâm Tiểu Thiên càng cười vui vẻ hơn, vì đã tìm được người mà mình thật sự yêu ! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
453 chương
78 chương
14 chương
24 chương