Houston, Texas Khi Connor gõ gõ cây bút chì trên bàn và cố tập trung đọc một trong những bản báo cáo theo dõi thường lệ của Guerra thì chuông điện thoại từ máy tính của anh reo lên. Leo Không ai khác lại sử dụng Skype để liên lạc với anh. Conner chộp lấy con chuột. Đúng thật, tên của Leo nhấp nháy phía dưới màn hình. Connor chấp nhận cuộc gọi và bật Webcam lên. Vài giây sau khuôn mặt rám nắng của Leo hiện lên trên màn hình. Miệng anh ấy mím lại, hàm bạnh ra và đôi mắt đen đầy nghiêm khắc. Có chuyện xảy ra rồi đây. Connor mỉm cười, cho dù đột nhiên anh cảm thấy bực bội không thể tả, “Em có thể giúp gì cho anh đây, anh trai?” Leo đi ngay vào vấn đề, “Công ty mà anh thuê tìm Becky sau khi anh sa thải em đã tìm ra nơi ở của cô ấy." Sau khi anh sa thải em. Connor nghiến răng lại. Anh ghét bị nhắc nhớ tới việc làm anh trai mình thất vọng cách đây mười tám tháng. “Anh đã tìm thấy Anna rồi à?”. Sự kinh ngạc, bất ngờ cùng với cảm xúc rộn ràng đầy hoang dại khiến giọng anh khàn đi, “Thật tốt cho anh”. Ký ức về cái cách Anna bỏ anh đi cũng không làm cho anh tự biện hộ nổi với bản thân là hãy quên hết đi. Giống như một kẻ ngu xuẩn, dâm ô, mê muội, anh nhảy ra khỏi giường khi nhận ra rằng cô không nép mình sau lưng anh. Thấy căn phòng không người, anh sợ đã có điều gì đó tệ hại xảy ra - anh sợ cô bị thương hay bị bắt cóc. Anh như rơi vào địa ngục cho đến khi anh vấp phải những tấm hình cưới bị xé vụn và mảnh giấy khó hiểu ấy. Chúng cứa vào tim anh đau nhói. Em tin anh... nhưng anh lừa dối em... những gì giữa hai chúng ta bây giờ đã hết rồi. Chấm hết. Chết tiệt! Vâng, hết thật rồi! Cô đã lấy đi máy tính của anh, cả cặp đựng hồ sơ, ví tiền và quần áo. Anh đã chứa những dữ liệu nhạy cảm trong chiếc máy tính đó và việc cô huỷ chúng đi đã khiến cho các khách hàng quan trọng của anh phải đóng tiền bảo lãnh. Anh đã khiến Leo thất vọng. Leo đã điên tiết lên và thoạt đầu anh ta từ chối chuyển tiền sang cho anh để rời khỏi Vegas. Anh cũng đã phụ lòng Abby. Khi anh trao cho chị ấy các bức ảnh cưới bị xé rách, chị ấy đã ứa nước mắt và ngắm nhìn hàng giò các bức ảnh của em mình, “Nó vẫn còn sống”. Những bức ảnh này và DNA mà anh lấy được từ trong căn phòng đã chứng minh điều đó. Leo đã sa thải anh và bảo người quản gia lực lưỡng của trang trại Golden Spur trả tiền cho anh. Hai anh em không nói chuyện với nhau trong nhiều tháng. Terence, cha của Abby, cũng đã bay từ Nam Mỹ đến và mắng nhiếc anh. Cuối cùng thì Abby đã can thiệp vào, buộc Leo và Terence phải tha thứ cho anh. Nhưng Connor thì không thể tha thứ cho mình. Anh đã làm cho nhiều người thất vọng, những người quan trọng đối với anh và là những người mà anh thương yêu nhất. Cắt ngang dòng ký ức, Connor tập trung vào khuôn mặt của anh trai mình trên màn hình máy vi tính. “Anh nghĩ là em muốn biết vợ mình đang ở đâu”, Leo nói. “À, em không muốn biết đâu và em ngạc nhiên tại sao anh lại kể cho em biết tin này vì em đã xử lý tình thế rất tồi”. “Đúng thế đấy, nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Anh đã tha thứ cho em, vì thế em cũng hãy tự tha thứ cho bản thân mình đi. Becky đã trả hết lại cho em rồi mà - cô ấy bỏ lại em trong phòng khách sạn không mảnh vải che thân, không thèm lấy đi mà vứt lại chiếc máy vi tính, ví tiền và quần áo của em trong kho chứa rác phía sau khách sạn rồi mà”. Một người phục vụ khách sạn nhìn thấy cô bước vào kho chứa rác và vứt chiếc túi của anh vào trong đống rác. Gã này đã chộp lấy chiếc máy vi tính chứa đầy thông tin nhạy cảm của Connor. Kẻ mạt hạng này cũng đánh cắp giấy chứng minh nhân dân của Connor và dùng nó để mua chiếc Lexus. Khi tên đê tiện này chuyển đến sống ở một khách năm sao ở New York thì những nhân viên của Connor tóm được hắn. Đúng, cô ấy đã trả hết lại cho anh. Nhân viên của anh vẫn còn cười nhạo sau lưng anh về việc này. “Cô ấy ở New Orleans”, Leo nói. “Em không quan tâm!” Một cảm giác đau nhói làm buốt thái dương anh, các ngón tay anh siết chặt trên con chuột. Anh cần phải kết thúc nhiệm vụ này thôi. “Một cái cây đô ập xuống ở ngay nơi cô ấy đang làm việc. Cô ấy là người chăm sóc tại nhà cho một bà cụ tên Gabrielle Cyr. Bà cụ đã qua đời vì thế Becky sẽ dọn đi nếu chúng ta không nhanh chóng chộp ngay cô ấy lại. Câu chuyện về cái cây và bà cụ, người thuộc hàng nổi tiếng, đã được đưa lên phần tin tức trong nước và nhờ đó mà người của anh mới tìm được cô ấy. Vì thế, nếu em muốn vợ em trở về thì anh nghĩ anh sẽ cho phép em đi đón cô ấy và mang cô ấy về với chúng ta. Chỉ lần này nữa thôi nhé, đừng có xử lý tình thế kém như thế nữa nhé”. “Em hả? Đón cô ấy về hả? Không phải là việc của em. Anh đã sa thải em rồi mà, anh không nhớ à? Em cảm thấy thật khó chịu khi lần trước em đã làm rối tung mọi việc của anh. Thật tệ hại là em đã từng quấn lấy cô ấy. Nếu gặp cô ấy, có thể em sẽ bóp chết cô ấy đấy”. “Anh không nghĩ thế”. Leo nheo mắt. Anh ta đưa tay vuốt cằm một cách trầm ngâm, “Còn chuyện này nữa”. “Anh muốn nói gì thì nói nhanh xem nào”. Leo thình lình hạ giọng khiến các mạch máu của Connor đập dữ dội. Anh nhớ lại khuôn mặt xám ngắt của Linda trong bệnh viện và cảm giác bơ vơ khi anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo, không còn sinh khí của cô và rồi sau đó, anh nhìn chằm chằm vào những dây ông gắn vào người cô. Dường như có một bàn tay lạnh giá chộp lấy cổ họng anh và siết chặt. “Anna hả? Cô ấy bị thương à? Tốt hơn là cô ấy không sao! Nói em nghe đi, thật chết tiệt!” “Cô ấy đã có con. Một bé gái. Đứa bé được chín tháng rồi. Nó có cái lúm đồng tiền và mái tóc vàng hoe của em đấy. Em hãy tự tính toán đi”. Sau đó Leo chuyển hình của đứa bé xinh xắn ấy qua mạng. *** * Con của cô? Đã biến mat rồi? Anna nhìn chằm chằm vào chiếc nôi trống rỗng của Taylor. Cô đặt xuống bên cạnh chiếc nôi chồng báo cuối cùng mà cô phải khuân đến hiên sau. Con cô đã biến mất rồi! Taylor có thể đi đâu được chứ? Một đứa trẻ chín tháng tuổi thì làm sao có thể tự mình đứng lên và đi ra ngoài. Với hai người phụ nữ làm việc trong nhà, cô và Josette, Anna đã nghĩ là Taylor sẽ được an toàn. Vùng lân cận đây khá là yên tĩnh và an ninh cho nên cô đã không khóa cửa. Anna hít thật sâu vào. Cô liếc nhìn đồng hồ và cố nhớ lại lần sau cùng cô kiểm tra Taylor là vào khi nào sau khi cô đặt mình xuống chợp mắt một lát. Chắc chắn là cô đã không mang báo ra hiên sau lâu hơn vài phút. Cô đã không nghe thấy tiếng xe hơi hay tiếng chuông cửa reo. Khi nghe thấy tiếng bước chân phía trên, cô nhớ lại đó chắc là Josette lên lầu lau dọn. Có lẽ Josette đã bế bé. Không chắc lắm, nhưng có lẽ thế. Anna nhào ra khỏi phòng và chạy vội lên cầu thang. Chiếc cầu thang này bây giờ trông gọn gàng hơn vì báo và tạp chí đã được dọn sạch. Nhưng bây giờ cô không quan tấm đến việc này. Gabrielle Cyr lưu giữ mọi thứ và bà đã trải qua chín mươi năm mài giũa kỹ năng của mình. Sau đám tang của bà ngày hôm qua, gia đình bà đã ra lệnh cho Josette và cô dọn dẹp ngôi nhà cổ trên đồn điền này để rao bán. Josette đang quỳ thân hình phục phịch của mình trên sàn nhà tắm, xếp những chai dầu gội và những gói xà phòng vào trong các thùng các tông. Có đến hai mươi lăm chai dầu gội trong phòng tắm này. Những chiếc túi đựng rác khổng lồ đã chứa đầy ắp rác. “Chị có thấy Taylor ở đâu không?”, Anna bật khóc. Josette quay lại, khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu của chị trông đờ đẫn đi khi chị khom lưng xuống, đưa tay xoa xoa các khớp xương đang bị đau nhức vì chứng thấp khớp. “Taylor hả?”. Thấy Anna mếu máo, chị chau mày, “La Petite đang ngủ trong chiếc giường nhỏ của nó, non, chère?” “Ôi, trời ơi. Non. Non”. Đôi mắt nâu to tròn của Josette tối sầm lại, “Đừng lo em à, non. Chị sẽ giúp em tìm đứa bé, được chứ? Chúng ta đi tìm nó đi”. “Vâng, chị tìm trên lầu nhé, em sẽ kiếm dưới nhà và ngoài sân”, Anna nói. “Và sang nhà kế bên nữa nhé. Có thể ông Denis đã bế nó đấy”. Ông cụ thích đu đưa cô bé trên hiên. Denis hơi bị ngớ ngẩn do tuổi già. Ông không đau lòng gì về đám tang của người bạn lâu năm nhất của mình nhưng không hẳn vì thế mà ông lại bế Taylor đi khi chưa xin phép. Ông chưa bao giờ làm thế cả. Thật mỉa mai. Anna đã nhận công việc chăm sóc cho Gabrielle, một bà cụ thuộc dòng dõi Creole đáng kính, vì cô không phải rời xa con khi làm việc. Và bây giờ lại như thế này đây! Trước khi Anna tìm khắp nhà và ngoài sân mà vẫn không tìm thấy Taylor, tim Anna thật sự đã bắt đầu đập loạn xạ. Chạy xô trở lại phòng em bé, nhìn thấy chiếc nôi trống rỗng của Taylor cô cảm thấy rụng rời và mụ mẫm. Cô e rằng mình sẽ ngất mất thôi. Nhưng cô không thể ngất được. Cô còn phải đi tìm Taylor. Taylor có thể đi đâu được cơ chứ? Dwight à? Anna không tưởng tượng nổi là Dwight lại thích thú với con mình. Anh ta chỉ muốn cô, chỉ mình cô thôi mà. Và chuyện đó cũng đã qua lâu rồi. Vậy thì chỉ còn Connor thôi vì anh là người có quyền thật sự với Taylor. Connor là thám tử tư. Cô thường đọc trang web của anh và biết rằng anh rất giỏi nghề. Ý nghĩ con người xảo trá đó xuất hiện nơi này để tìm con cô khiến tim cô đập thình thịch. Anna bước đến bên chiếc điện thoại để gọi 911 nhưng ngay trước khi cô nhấc ống nghe len, cô sực nhớ ra rằng gia đình này đã ngắt đường dây. Thế là cô đành phải đi lấy điện thoại riêng của mình trong xe hơi nơi mà cô đã bỏ nó lại sau khi từ nghĩa trang về. Chộp lấy chùm chìa khoá xe, Anna chạy xô ra khỏi nhà và lao xuống các bậc cấp. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng sáu và trời mát mẻ một cách kỳ lạ. Hơi ẩm trong không khí len vào từ hiên sau như những giọt mật ngọt. Cơn gió thoảng nhẹ làm đung đưa những chiếc lá trên ngọn cây và khiến bãi cỏ xanh mướt xa xa dập dờn như dải lụa. Băng qua sợi dây màu vàng cấm vào khu vực bức tường sụp đổ và các mảnh vụn rải rác, cô chạy nhanh về phía nhà để xe. Giàn giáo han gỉ bao quanh một trong những bức tường đổ tan tành của Belle Terre. Anna đã nghĩ rằng đây là một công việc tuyệt vời cho đến cách đây một tuần khi cơn bão ập đến - một cái cây đổ sập xuống mái nhà, bắn văng những mảnh vỡ xuyên qua các cửa sổ lớn của Belle Terre. Sau đó thì bà Gabrielle chết. Và bây giờ Taylor lại mất tích. Đột nhiên Anna ước rằng phải chi cô đừng nhận việc này. Tin tức trên tivi có liên quan gì đến việc Taylor biến mất không đây? Quá sức chịu đựng với tình trạng bị kích động bởi những đoàn người đến phỏng vấn, ba ngày sau bà Gabrielle qua đời. Nhà xe tối tăm nhưng Anna cứ để mặc không thèm bật đèn bên trong chiếc Honda của cô lên. Chắc chắn là chiếc điện thoại của cô nằm trên ghế hành khách nhưng khi cô nhặt nó lên và bấm phím thì cô nhận thấy là nó đã hết pin. Chộp lấy bộ sạc điện thoại trên sàn, cô cắm một đầu vào điện thoại và đầu kia vào cái bật lửa. Sau đó, cô tra chìa khóa bộ phận đánh lửa và giẫm mạnh ga. Thay vì khởi động, chiếc Honda rú lên một cách khác thường. Cô nhắm mắt lại, cố bình tĩnh và cầu nguvện trước khi lắc lắc nhẹ chiếc chìa khóa và nhân ngón chân cái trên bàn đạp ga một lần nữa. Lại tiếng rú khác thường ấy! Cô giận dữ đập mạnh lên tay lái. “Một lần nữa đi! Lần thứ ba chắc sẽ được thôi”. Trong khi đưa tay về phía chiếc chìa khóa, ánh nhìn của cô qua kính chiếu hậu bắt gặp một người đàn ông cao to với đôi vai rộng và đang đội chiếc Stetson. Dang rộng hai chân trong chiếc quần jean, anh đứng xoay lưng lại chùm ánh sáng mặt trời gay gắt đang chiếu vào qua cửa nhà xe để mở. Ánh sáng mặt trời đỏ rực chiếu vào lọn tóc xoăn vàng rủ buông xuống chiếc cổ áo trắng tinh hồ bột của anh. Connor. Anh mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng và cũng mang đôi giày ống da cá mập màu đen ấy. Tay phải của anh đang cầm một vật gì bằng kim loại trông thật đáng sợ. Taylor đâu? Tim cô đập loạn xạ, cô nhảy ngay ra khỏi ghế tài xế. Khuôn mặt anh đanh lại, đôi mắt anh lạnh lùng như băng. Anh giống như đang trong tư thế sẵn sàng đánh nhau. Trong giây phút khủng khiếp nhận ra nhau ấy, Anna bỗng thấy bối rối. Cô yêu anh. Và anh đã gian dối, dối trá và lừa lọc. Tệ hại hơn cả là anh đã tìm đến đây để cướp lấy Taylor của cô. “Taylor đâu rồi?” “Đây là cuộn bugi của em này, em yêu”, anh nói bằng một giọng điệu vô cảm, “Nếu anh không đưa trả nó thì anh e rằng em sẽ bị kẹt dính ở đây. Đi theo anh nào. Chúng ta có một vài việc phải bàn bạc”. “Về việc gì?” “Về con của chúng ta, được chứ?” Cái cười nhếch mép lạnh lùng của anh khiến cô rùng mình. Anh đã biết. Anh trông thật khắc nghiệt và tự phụ một cách đáng ghét. Cơn giận ập đến khiến cô quên mất sợ hãi. Thình lình cô cảm thấy muốn lao vào anh, muốn đá ngay vào ống chân anh hay ít nhất là giẫm mạnh lên ngón chân anh... Cô muốn đập phá một thứ gì đó. “Nó đang chơi với bạn... trong nhà ấy”. “Josette à?” Anh gật đầu. “Cô ấy bế nó”. “Anh chỉ bế nó đi ngắm cây cối, côn trùng và nô đùa với con chó đốm nhỏ thôi. Đã đến lúc anh và con làm quen với nhau rồi, em không nghĩ thế à?” “Anh không có quyền đến đây”, cô thì thầm, nhìn qua vai anh về phía cửa nhà xe. “Không có quyền đến thăm con anh à? Anh vẫn còn là chồng em, em nhớ chứ? Và là cha của Taylor đấy”. Những lời nói gằn từng chữ và ánh nhìn chằm chằm của anh khuấy động trong cô những kỷ niệm không muốn nhớ và làm dâng lên cảm giác ham muốn khiến cô thấy máu trong người như nóng lên mặc dù cô quyết định là phải ghét bỏ anh. “Tôi đã viết lại cho anh trong tờ giấy ấy là mọi việc đã chấm hết rồi cơ mà”, cô cáu kỉnh. “Có lẽ là đối với em thôi, em yêu”, anh nói, đôi chân dài của anh di chuyển nhanh qua những vùng bóng tối kỳ lạ trong nhà xe, “Còn Taylor thì sao? Và điều gì sẽ xảy ra nếu anh không đồng ý? Anh là một nửa của phương trình này mà”. “Đây không phải là bài toán. Em không muốn làm vợ anh nữa”. “Em giỏi lắm”. “Anh cũng có thể không muốn kết hôn với em”. “Anh không muốn à?”, anh hau háu nhìn từ khuôn mặt lướt xuống cả cơ thể cô, “Em là người phụ nữ đẹp. Có lẽ anh không bao giò quên được mười bốn ngày hạnh phúc ấy và những đêm sung sướng đó”. Những đêm đó. Từ cuối cùng ấy khiến cô nổi giận, “Anh đã lừa dối em. Mọi việc anh làm, mọi điều anh nói đều giả dối”. “Không phải mọi việc đâu em yêu. Ngoài ra, anh còn phải đưa em về Houston”. “Tại sao vậy? về Houston làm gì?” “Anh sẽ nói cho em nghe khi chúng ta về đến đó”. “Anh làm như thể bây giờ em muốn đi bất cứ nơi đâu với anh lắm vậy”. “Em phải đi thôi và cả Taylor nữa. Chúng ta là một gia đình mà”. Ôi, trời! Điều này còn khủng khiếp hơn các cơn ác mộng của cô. Đột nhiên cô muốn được ôm lấy con trong tay. Tranh luận với anh cũng không đi đến đâu. Dù hôm nay trời mát mẻ nhưng trong nhà xe không khí thật ngột ngạt. “Em muốn gặp Taylor. Em muốn chắc chắn rằng con em không sao”. “Làm như thế là anh muốn hại con anh vậy. Nó không sao cả”. Anh khẽ nói một cách giận dữ. “Tốt nhất là nó không sao”. “Nếu không thì em làm gì nào? Lại đánh cắp quần áo và tiền bạc của anh chứ gì? “Những điều em làm là đáng dành cho anh đấy! Anh đã làm việc cho Dwight mà!” “Trời đất ơi, anh làm cái quỷ gì đâu nào!” Sải bước ngang qua anh, cô bắt đầu chạy nhanh về phía ngôi nhà và ngay lập tức anh đuổi theo sau cô. “Này”, anh gọi lớn. Cô biết anh sẽ đuổi kịp cô. Khi cô vấp vào một gốc cây, có lẽ cô đã té nhào vào trong đống gạch trên bãi cỏ dày chắn ngang giữa cô và Belle Terre nếu anh không chộp được cánh tay trái cô. Vừa lảo đảo xoay người lại, cô thấy mình bị siết chặt bởi các bắp thịt săn chắc trong vòng ngực anh. “Thật may mắn cho anh là cái cây già cỗi ấy đã đổ ập xuống và chủ của em thì lại quá nổi tiếng”, anh nói, “Anh đã từ bỏ ý định đi tìm em sau khi ở Vegas về, nhưng tay thám tử mà anh trai anh thuê đã tìm thấy em và thật cảm ơn chương trình tin tức trên ti vi”. “Nhưng thật không may cho tôi”. Cô đẩy ngực anh ra nhưng như thể cô đang đẩy một bức tường đá, “Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh”. “Em biết đấy, những người thuê anh tìm em không phải là những kẻ xấu”. “Cái gì? Anh làm việc cho Dwight mà, đúng không?” Cô không tìm cách thoát ra khỏi vòng tay anh nữa. Anh nổi giận khi cô buộc tội anh trước đó làm việc cho Dwight. “Không”. “Nhưng anh có làm! Anh phải có làm!” Anh lắc đầu, “Không, anh không có. Anh đang nói sự thật đấy”. “Lần đầu tiên phải không?” Mặt anh đanh lại, nhưng anh không tự bào chữa cho mình, vẫn thế, không biết tại sao, cô không biết lý do tại sao nhưng cô vẫn tin anh làm việc cho Dwight. Không thể nào không nghi ngờ anh được, “Này, anh đã nói dối mọi thứ”. “Và em chưa bao giờ nói dối sao, Sue? Sue là bí danh mới của em phải không?” “Anh là thám tử mà. Anh nói đi”. “Anh vừa mới nói đấy thôi”. “Vậy, nếu anh không làm việc cho Dwight thì anh làm việc cho ai nào? Em cũng sẽ không tin mọi thứ mà anh nói đâu”. “Đúng thế. Vì vậy cho nên tại sao anh phải nói chứ?” Cô lại đẩy ngực anh ra, “Anh nói đi nào!” “Không, phải chờ thôi. Em sẽ không được phép la ầm lên nữa đâu, anh hứa đấy”. Thật là ý nghĩ điên khùng. Thậm chí còn điên khùng hơn khi cô bắt đầu cảm thấy rạo rực trong vòng tay ôm chặt của anh. Ngay cả khi tranh luận với anh, cô cũng phải cố gắng tự đè nén mình. Tuy nhiên... Trong khi cô bị khóa chặt trong tay anh dưới bóng mát của cây mộc lan, làn khí mát mơn man trên da thịt cô tương phản với hơi nóng tỏa ra từ thân thể anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh và ngay lập tức cô nhớ lại cảm giác lần đầu tiên bị anh ôm lấy tại phi trường. Rồi ký ức về những đêm ngọt ngào bên cạnh lò sưởi, những giây phút anh ấn mạnh vào cô khi nằm bên dưói anh chợt ập về. Môi nụ hôn, mỗi sự âu yếm vuôt ve đều là một phần trong sự dối trá mà anh thêu dệt nên. Nhưng mà... Anh quá ngọt ngào... làn môi anh và hai bàn tay anh quá dịu dàng. Cô nhớ lại giây phút mà anh dam mê tuyệt đỉnh, giây phút mà anh đi vào trong cô và dường như anh tan biến hoàn toàn. Một người đàn ông có thể dối trá về tất cả những điều đó không? Anh có thể làm thế không? Anh đưa tay nhặt chiếc lá rơi trên tóc cô và cô run lên. Thật điên rồ, cô nhìn chằm chằm qua vai anh về phía chiếc cối xay gió và những bụi cây ráy thơm xum xuê, “Đừng”, cô bắt đầu bằng một giọng tắc nghẹn. “Hãy cẩn thận”, chất giọng trầm sâu lắng của anh giờ khàn đi, có lẽ anh cũng xúc động khi ôm lấy cô trong tay. Không. Cô không tin điều đó. Anh sẽ tiếp tục bịa đặt ra sự dối trá mới nếu cô cho phép anh. “Mấy viên gạch này bấp bênh lắm”, anh nói, “Chúng có thể rơi xuống và làm em té đấy”. Khi những viên gạch mà cô đang đứng trên đó bị lăn đi, cô vội bám lấy anh dù cho cô biết anh là mối đe dọa lớn nhất đối với cô. “Dù gì đi nữa anh không bao giờ muốn làm tổn thương em”, anh nói và cau có như thể anh không muốn thừa nhận điều đó. Một lần nữa, cô cảm nhận được nhịp đập tim anh, hơi ấm của anh và cảm giác hồi hộp, đòi hỏi đang dâng tràn trong cô. Anh ta đang dối trá và cô lại đang rơi vào sự dối trá đó một lần nữa đây. “Hãy để tôi đi!”, cô giận dữ nói. “Chưa được”. Nắm chặt tay cô, anh đưa cô bước lên các bậc cấp đến bên chiếc ghế dài bằng gỗ tếch trên hành lang đổ nát phía trước Belle Terre. “Anh là người đàn ông thật khốn khổ kể từ khi em rời bỏ anh”. Sự thật hay giả dối? Cô ghét mình sao lại không biết khi cô nhìn kỹ những quầng thâm dưới mí mắt anh và sự mệt mỏi quanh khóe miệng anh. Anh nhìn thẳng và mắt cô, “Em có bao giờ nghĩ về anh - thậm chí dù chỉ một lần kể từ khi em bỏ đi không?” “Tôi đã cố không nghĩ”. “Vì thế nên em đã không tự hỏi mình là anh sẽ có thể làm gì để vượt qua phải không?” Vâng. Mỗi ngày đơn độc. Mỗi đêm cô đơn. Những đêm ấy là những đêm khủng khiếp nhất. Lúc nào em cũng tự hỏi sao anh lại có thể vừa làm việc cho Dwight lại vừa làm tình với em một cách quá đam mê như thế. Em cứ tự hỏi anh đang chơi trò gì đây. “Cứ mỗi khi nghĩ về chuyện này, tôi lại tự nhủ với bản thân rằng anh đã nói dối tôi về mọi thứ, rằng Dwight đã thuê anh làm cho hắn”. “Được rồi”. Anh hít một hơi thật sâu, “Như anh đã nói, anh chưa bao giờ làm việc cho hắn”. “Nhưng anh đang làm việc cho người nào đó”. “Anh đã trả lại tiền cho họ. Nhưng ngay khi anh biết rằng chúng ta có con, anh biết anh không còn sự lựa chọn nào khác mà phải chạy ngay đến đây. Anh muốn nhìn thấy con của anh”. Cô nhắm mắt lại, ấn các ngón tay vào sống mũi mình, “Không”. “Em không thể ngăn cản anh”. “Tôi không thể sống với anh, anh đã lừa dối. Và tôi phải sống với một kẻ dối trá sao. Anh phải hiểu điều này chứ. Chúng ta ly dị đi. Ai đi đường nấy”. “Không đơn giản thế đâu. Còn dính dáng tới những người khác nữa”. “Những người đã thuê anh à?” Anh gật đầu, “Và sau đó còn có một vấn đề nhỏ của riêng hai chúng ta nữa. Bây giờ anh biết anh đã có Taylor. Vì thế anh đánh cược mọi thứ”. “Anh không thể bắt buộc tôi về với anh”. “Ồ, anh có thể đấy, em yêu”. Có lẽ anh sẽ còn nói thêm nữa, nhưng nghe tiếng Taylor khóc ré lên trong nhà, khuôn mặt nghiêm khắc của anh tôi sầm lại vì lo lắng cho con, “Nó không sao chứ?” Anna không trả lời. Cô vượt qua anh, chạy nhanh vào trong nhà để xem con ra sao.