Connor căng thẳng khi thấy Terence và Abby vây lấy Anna. Ít nhất thì lần này Anna vẫn còn chịu ở trong phòng cùng mọi người. Nhưng anh không thích khi nhìn thấy sự bồn chồn trên gương mặt hơi gầy gò nhưng rất thanh tú của cô lúc này đang hướng ra cửa tìm lối thoát. Đừng thúc ép. Hãy cho cô ấy ít không gian riêng. Connor hi vọng tối nay sẽ diễn ra suôn sẻ. Thật đáng lo ngại. Anh chỉ mong ước mỗi một điều thôi - từ giờ đến cuối đời được thức dậy mỗi sáng khi đang ôm cơ thể ấm áp mềm mại của Anna trong lòng mình, còn con gái anh nằm ngủ ở phòng dưới sảnh. Nhưng những ngày qua cho dù có cố gắng thuyết phục Anna đến mức nào đi nữa thì anh vẫn không thấy yên tâm về cô. Nếu đêm nay cô chịu làm quen với mọi người trong gia đình mình thì có lẽ cô sẽ bắt đầu nghĩ đến tương lai cũng nên. Anh đang thầm mong tối nay mọi việc suôn sẻ thì thấy Terence và Abby vây lấy Anna, lúc này đang đứng chôn chân tại chỗ, hai tay ôm chặt lấy Taylor. Lúc này Ceasar chập chững đi vào phòng khách tò mò sờ ngắm các đồ vật gần đó. Còn Leo thì đang đuổi theo cậu bé rồi đứng trông chừng con. “Chị thích chiếc áo của em”, Abby hào hứng nói với Anna. “Ừ, trông con tuyệt lắm”, Terence góp lời, mắt không rời khỏi Anna. “Chúng ta không thể tin được khi biết tin Connor đã tìm ra em và Taylor”, Abby nói, “Cô bé xinh quá!” Taylor nhắm mắt và e ngại dụi đầu vào ngực mẹ khi Abby đưa tay vuốt ve viền áo đầm của cô bé. “Thỉnh thoảng khi gặp người lạ đúng lúc nó đang mệt thì nó như vậy đấy”. Anna nói, mắt liếc nhìn Connor, “Nó nghĩ nếu nhắm mắt lại rồi mở ra thì mọi người sẽ biến mất”. “Chúng ta không phải là người lạ đâu, bé yêu”, Abby nói, “Mình đã gặp nhau tuần trước rồi mà. Bác là bác Abby của con đây”. “Mọi người uống chút gì nhé?”, Connor mời, anh hi vọng uống nước vào sẽ giúp tất cả bớt căng thẳng hơn. Không thấy ai trả lời, anh liền kéo khuỷu tay Anna dẫn cô ra phòng khách, mọi người đành phải đi theo. Không thấy Leo và Ceasar đâu cả. Sai lầm lớn. Căn phòng lớn với những chiếc ghế bành rộng bọc da và chiếc sừng nai treo trên tường có thể phù hợp với những cuộc họp mặt đông đúc, nhưng thật tệ cho một nhóm người ít ỏi thế này. Phòng hơi tối cùng không gian rộng lớn càng làm Anana và Terence dễ dàng thu mình lại với mọi người hơn. “Các quý cô, dùng nước gì nào?”, Connor vui vẻ hỏi. “Nước lọc”, Anna lẩm bẩm nói mà không nhìn anh. “Chị cũng vậy”, Abby nói. “Có đá”, Anna nói giọng hơi lạc đi. “Ừ, nhiều đá”, Abby cố tỏ giọng vui vẻ. Cứ như nhóm người bất động này ai cũng cần đá vậy. Giúp tôi chứ, mọi người! Connor thầm nói. Anna cầm lấy nước uống và thu mình ngồi xuống mép ghế. Nhân đó Abby cũng ngồi xuống mép bên kia. Cô đặt ly nước xuống và cho Taylor ngồi chơi trên sàn. Thấy Anna có vẻ không thoải mái, Abby bặm môi nghĩ nghĩ ngợi rồi cô cố mỉm cười nhìn cháu gái mình, “Nó đáng yêu quá”, Abby nói, “Được mấy cái răng rồi?” “Một”. Anna nhìn tránh đi hướng khác, “Chắc cũng sắp có hai cái rồi”. Abby không biết nói gì thêm nữa nên hai chị em cứ ngồi đó, dè dặt suy nghĩ mông lung về nhau. Phải mất rất nhiều nỗ lực cùng tình yêu thương và thời gian để hàn gắn mối quan hệ này. Mặt trời hẳn vừa ló dạng sau đám mây bởi lẽ đột nhiên có một tia nắng lọt vào cửa sổ rồi chiếu thẳng vào giải thưởng Steuben Longhorn thu nhỏ của Connor, làm nó sáng lên. Mắt Ceasar sáng rực, cậu bé hét lên. Bản sao tóc đen của Leo chập chững chạy đến bàn nước nơi có chú bò bằng thủy tinh sáng bóng trên đó. Có phải đứa trẻ nào cũng biết chạy trước khi biết đi như thế này không? Hay chỉ có cháu mình là đứa nhóc duy nhất nhanh nhảu cứ như chân có gắn bánh xe vậy? Liệu Taylor có giống Ceasar không? Connor rất muốn cả hai đứa làm bạn và chơi đùa cùng nhau. “Không được, nhóc con! Đó không phải là đồ chơi đâu!”, Abby cười với Anna trước khi ngăn con lại, cô nhanh chóng chộp lấy chú bò nhỏ chỉ vài giây trước khi mấy ngón tay mũm mĩm của Ceasar kịp chạm vào. “Không được!”, cô lặp lại giọng nghiêm khắc hơn rồi đưa con bò cho Anna. Caesar xị mặt xuống. Cậu bé hay nằm ra mỗi khi cáu. Rồi Ceasar ứ lên một tiếng, nằm lăn ra sàn. Connor cố nén cười, “Nó bướng bỉnh giống cha hay giống ai vậy không biết?” “Hoặc giống chú”, Leo đáp trả. Caesar lại ứ lên thêm lần nữa. “Không được, con! Con không được kêu lên với mẹ như thế!”, Abby la con. Caesar trề môi dưới ra, Taylor nhìn thấy, cười khanh khách vỗ tay thích thú, cu cậu thấy có người chú ý đến mình nên cũng bớt cáu lại. Thấy người cổ vũ mình rất hăng hái nên Caesar trở nên vui vẻ rồi đứng lên chạy về phía Taylor. Bắt chước lời mẹ, cu cậu nói lớn, “Không!” Taylor lúc này phấn chấn hẳn lên dù mẹ của bé thì vẫn chưa làm được điều đó. Cô bé cười và liên tục vỗ tay. “Cẩn thận con, em còn nhỏ”, Leo nói rồi nắm tay kéo Ceasar lại. “Tawor”, Ceasar ngọng nghịu gọi rồi giật tay khỏi tay ba và bắt đầu vỗ tay cùng Taylor. Ceasar hào hứng vỗ tay theo điệu bài Bánh có nhân. Taylor khoái chí cười nắc nẻ rồi cũng bắt chước vỗ tay như vậy. Miệng cười ngoác đến mang tai. Ceasar chạy tới chỗ từng người, rồi cu cậu làm mọi người cũng hào hứng hát cùng mình. Cảm ơn Chúa vì những đứa trẻ này! Chẳng thế làm ngơ mấy chú hề tí hon này được. “Hai người cũng sắp phải sửa lại khu nhà để bọn trẻ an toàn chạy nhảy rồi đây”. Abby nói. Connor gật đầu, “Phải rồi”. Anna nhíu mày và tránh cái nhìn của Connor. “Này, em có thấy cái hàng rào anh mới làm dọc theo đồng cỏ phía Bắc không?”, Leo hỏi. Điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa làm Connor hơi lo. Dù đã lờ đi không nghe máy nhưng anh biết mình nên trả lời ngay khi có thể. “Anh đang hỏi là em thấy cái hàng rào mới thế nào?” Leo lặp lại. “Xin lỗi... à... cảm ơn. Em nợ anh bao nhiêu?” Connor hỏi. “Hàng xóm bên cạnh trả một nửa, nên phần em là một phần tư. Để anh gửi mail cho. “Tốt”, Connor đáp. Tại sao Anna chẳng thể nói gì hết? Tại sao cô ấy cứ thu mình ngồi sát mép ghế như vậy? Ôi chao, cô ấy không bỏ chạy đi đã là tốt lắm rồi. Anna vẫn ngồi đó tay mân mê những nếp gấp trên váy mình cho đến khi ngước lên bắt gặp Connor đang nhìn mình. Cô lại nhìn xuống và đan hai tay để vào lòng. Connor đứng lên, “Mọi người uống thêm nước rồi ăn tối nhé?” Mấy viên đá kêu leng keng trong cốc, Terence và Leo đưa ly lên. Connor nhấp cạn ly. Tuyệt thật. Phụ nữ trong phòng này chẳng động đến cốc còn cánh đàn ông thì đã nốc cạn mấy ly Scốt rồi. Connor mở điện thoại thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Guerra nên anh liền gọi lại. Khi anh gác máy. Leo cũng đã lắng nghe cuộc trò chuyện liền hỏi anh về trường hợp Drake bị bắt cóc, “Vậy theo em thì hiện giờ ông ta đang ở đâu?” “Chúng ta không có nhiều đầu mối”. “Gia đình ông ấy chắc đang lo lắng phát điên lên được... như chúng ta ngày xưa ấy”, Terence nói, “ Ba luôn nhớ cảm giác tồi tệ đã nuốt chửng lấy mình như thế nào, cảm thấy bất lực và tự trách mình. Bất cứ khi nào mình ở đâu cũng không thể quên được cảm giác đó”. Anna đánh rơi ly nước xuống sàn, chiếc ly vỡ tan, “Xin lỗi Connor”. Anna lúng túng nói nhỏ. “Không sao”, anh vừa nói vừa chạy đến bên cô, “Em có sao không?” “Kỉ niệm”, cô thì thầm, “Kỉ niệm cứ ùa về mỗi khi em nhìn thấy Abby ngày hôm nay”. “Leo, trông chừng Ceasar để em nhặt mấy mảnh vỡ”, Abby nói. “Mọi người muốn biết chuyện gì xảy ra với tôi...” Tất cả đều khựng lại khi nghe Anna run rẩy nói. “Thật ra tôi không biết chắc điều gì vì tôi không nhớ rõ lắm. Một chiếc xe tải màu trắng... rất sợ hãi... muốn trốn chạy đi. Cảm thấy mình lạc lõng, không ai nhớ đến... như là chẳng ai quan tâm đến mình nữa”. “Trời ơi!”, Terence kêu lên. “Chuyện đã qua rồi. Giờ em đã an toàn bên cả nhà rồi”, Abby nói. Terence đặt ly nước xuống bàn và bước đến bên Anna. “Con quan trọng, Becky. Rất quan trọng. Cha nghĩ mình cũng đã từng trốn chạy tất cả”, Terence nói, “Giờ đây có lẽ nhờ con còn sống mà cha có thể không như thế nữa”. Connor tránh sang một bên để hai cha con lại với nhau. Từ từ, Terence vòng tay ôm lấy Anna. Cô không ôm lại cha mình nhưng như vậy cũng đủ rồi. Terence ngại ngần và lóng ngóng đưa tay vuốt tóc con gái. “Cha có mùi giống ngày xưa”, Anna lạc giọng lúng búng nói, “Ít nhất cũng có cái gì đó giống”. “Mùi thuốc lá”, ông nói, “Ba xin lỗi, thói quen khó bỏ nhất trên đời mà”. “Con nhớ ra cha vì mùi thuốc lá này mà, đừng bỏ”. “Cha sẽ không mách bác sĩ của cha là con xui như vậy . “Ba à!”, Abby phản đối, nhưng giọng nhẹ nhàng đùa, “Cha đã hứa với con và bác sĩ là sẽ bỏ hút thuốc mà”. Cuối cùng Anna đã có thể nở nụ cười thật sự... “Có hai đứa con gái mà mỗi đứa nói mỗi khác. Các con có nhớ là lúc nhỏ hai đứa rất hay cãi nhau không?” Anna lại mỉm cười như thế cô đang nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên gia đình. Lúc đó rắc rối chỉ mỗi một việc là làm sao tranh phần với Abby để được ba mẹ cưng hơn. “Nếu con được điểm thua Abby là con sẽ bịa chuyện Abby làm gì sai để mách ba”. “Hồi đó Abby cũng làm thế với con mà”. Abby bật cười. Đột nhiên Anna thấy mệt khi phải cố hòa mình trong câu chuyện của gia đình. “Xin thứ lỗi”, cô nói rồi lại đi xuống sảnh. Connor đuổi theo để xem cô thế nào, lên đến phòng ngủ, anh hỏi, “Thế nào rồi em?” “Thật khó khăn... khi cùng lúc nhớ ra người thân của mình lại đồng thời lại cứ như vừa mới biết họ”. “Em đã cư xử rất tốt mà”. “Thật không? Hay anh chỉ nói thế vì anh muốn điều đó xảy ra?” Anh nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn vào mắt mình, “Anh chỉ đang muốn nói với em rằng em có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với gia đình mình, với anh ở nơi này. Họ đều yêu thương em và Taylọr. Anh cũng luôn quan tâm đến em”. “Thật sao? Anh có bao giờ thấy mình bị lừa dối như em không? Anh có không?” Những lời nói đó làm anh sững người lại vì thất vọng, anh liền quay bước đi xuống dưới cùng mọi người. Cô ân hận vì mình đã ăn nói như thế với anh nhưng đã trót nói rồi thì có rút lại được đâu. Tối hôm ấy, suốt buổi còn lại Connor vẫn cư xử lịch sự với Anna trước mặt mọi người nhưng anh tránh không nhìn Anna. Khi cô cảm nhận được anh đang hoàn toàn giữ khoảng cách với mình thì cô ước giá mà mình đã không xử sự như thế. Cô ghét phải làm anh buồn lòng, nhưng giờ cô phải làm gì để cứu vãn tình thế đây?