Ở Cùng Ma Vương
Chương 2
Sẽ thành hạng người gì, là tùy vào ý chí của ngươi, mà không phải do tài năng quyết định.
“Nhân danh ma thần Byrne, nghe ta sai khiến, đất đá, đất băng đá nứt ra, tan rã!”
Rào rào!
Bụi, đất từ trong khe đá đổ ập xuống toàn thân Cora.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Cora từ trong tro bụi đứng lên, hoang mang nhìn lên nóc nhà, không rõ là tác dụng thần chú của chính mình, hay là bởi vì tiếng gầm rú ngày càng lớn phía trên.
“Ma thần Barbatos vĩ đại, xin người giao cho thần linh lực gọi dã thú, ma thú tứ phương, để ta sai khiến!”
…
Cora nằm sấp trên cánh cửa, dựng thẳng lỗ tai đợi một lúc lâu, cửa vẫn không động tĩnh.
Ngón tay bị cắn vẽ ra một bức đồ họa cực kì phức tạp trên cửa, đồng thời miệng niệm chú thật nhanh, Cora mãnh liệt rống to, “Mở ra!”
…
Cửa vẫn không có động tĩnh.
“… Mở cửa!” Bay lên một đá, a… Cora kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy tại chỗ, tuy rằng miệng vết thương rất nhanh khép lại, nhưng là đau a!
Cánh cửa vẫn như cũ, không chút động đậy.
Cora ngồi trong hầm, ngẩng đầu nhìn mái nhà bằng đá thô màu tối đầy bụi, nghe tiếng ầm ĩ vang lên lách cách không ngừng phía trên, từng tiếng từng tiếng. Cậu thử qua tất cả những biện pháp có thể nghĩ đến: chú ngữ, triệu hồn, máu… Trực tiếp hơn: dùng chân đá, dùng tay đẩy, dùng mông chui ra… Ngoại trừ những vết bầm tím trên cơ thể, biến hóa gì cũng không có.
Tòa thành này, không, đúng hơn là cái đảo nhỏ này, đã bao nhiêu năm rồi, cậu ở đây một mình, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua loại sự tình này.
Cora lùi vào trong góc tường, lần đầu tiên cảm thấy có chút sợ hãi, cậu nâng cánh tay lên, thật nhỏ và mềm, lỗ hổng lớn bị chiếc đinh trên cánh cửa đâm qua sớm đã biến mất, lại sờ sờ khóe miệng của mình, thấy hai hàm trên dưới đều có răng nanh.
Vấn đề luôn đặt nặng trong lòng bấy lâu nay, cùng với hiện thực không thể tránh khỏi nghi ngờ này, lại một lần nữa nổi lên.
Trong đầu đầy chán ghét, thanh âm đầy âm trầm đó trở lại, bên tai cậu, không ngừng nói…
[Mày là một con quỷ hút máu. ]
Không, tôi không phải. Tôi là một tiểu yêu ma, không phải là một con quỷ hút máu vô dụng… Cora ở trong lòng lớn tiếng phản bác, đồng thời không thể không nghi ngờ.
[ Cora, nhìn mặt của mày xem, mày giống yêu ma chỗ nào? ]
Đúng là thế, nhưng mà tôi… Tôi là được sinh ra ở Ma Vực.
[ A, đúng vậy, nhưng Ma Vực cũng thường bị pha trộn với các giống loài khác, Ma Vương đại nhân luôn đau đầu về việc này. Cứ mười năm liền phái người tra… Mày là bị điều tra ra. ]
Tôi không phải…
[ Không có cánh, không có sừng, không có pháp lực, không niệm được thần chú, bị Ma Vương đại nhân hạ lệnh trục xuất đến đây. ]
Tiểu yêu ma còn nhỏ cũng không phải… Cora phí công vì mình giải vây, nhưng là vì lý do này ngay cả bản thân cậu cũng không giải thích được.
[ Sờ vào răng nanh của ngươi đi, nhìn xem miệng vết thương của ngươi dễ dàng khép lại như thế, đã bao nhiêu năm, ngươi vẫn không lớn lên, lại ghét tỏi, còn sợ ánh mặt trời… ]
“Dừng lại đi!” Cora ôm đầu hét to. “Tôi không phải quỷ hút máu!”
Cậu không phải quỷ hút máu, trên sách nói, quỷ hút máu là một loại quái vật âm u, lạnh như băng, thích nằm ở trong quan tài. Cậu không phải, cậu thích ngủ ở giường lớn, thích hoa cỏ cùng trái cây, cậu không cắn cổ người khác. Đúng vậy, cậu cho tới bây giờ cũng chưa…
[ Đó là bởi vì ngươi cho tới bây giờ vẫn không bắt được sinh vật sống nào, đúng là ngu không có thuốc nào cứu được. ]
“Câm… Câm miệng!” Cora bị cái thanh âm trong đầu kia làm cho tức giận đến có chút nói lắp, đồng thời sự tức giận cũng nhanh chóng bị che lấp bởi sự sợ hãi. Lau nước mắt trong giận dữ, như vô số lần trong quá khứ, dùng thái độ của người chiến thắng, Cora dùng mười phần sức lực lớn tiếng tuyên bố, “Tôi không phải ngu ngốc, tôi không hút máu người, mới không phải quỷ hút máu, tôi là tiểu yêu ma, Ma Vương đại nhân một ngày nào đó sẽ phái sứ giả tới đón tôi!”
Kẻ đáng ghét luôn cãi lại trong đầu cậu rốt cục cũng câm miệng, lại chìm vào một góc tối, Cora thở ra một hơi, chờ xem, một ngày nào đó, Ma Vương đại nhân sẽ đưa cậu trở lại Ma Vực!
…
Cora đã không cần đợi sứ giả của Ma Vương đại nhân đến, ngược lại sau đó không lâu, đến khi một ngày kia xảy tới.
Ngày này tới thật bất chợt, ngay khi Cora cơ hồ đã thích ứng sự âm u trong hầm cùng tiếng nổ ầm ầm trên đầu mỗi ngày, đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh, khiến cậu rất lâu sau cũng chưa ý thức được những kẻ đột nhập đã rời đi.
Thử đẩy cửa hầm, thực dễ dàng.
Ở lối ra trên mặt đất rõ ràng có một vết hằn khá sâu, giống như đã từng có cái gì đè lên đó.
Bên ngoài ánh mặt trời thực mãnh liệt, Cora cẩn thận dùng áo choàng đen che khuất chính mình. Đây rõ ràng là một hành lang nhỏ được sửa chữa cẩn thận, không kiên nhẫn mà tiến vào, cậu đã sống thật lâu rồi, lại rất lâu không được ở trong nhà.
Đơn giản là, quả thực… Nhận không ra.
Toàn bộ căn phòng sáng bừng lên, mang một sắc thái bạc và nâu hòa vào nhau, giá cắm nến bằng bạc, mặt bàn màu nâu; sàn nhà nâu tối, tấm thảm nhung dài màu xám bạc; đồ trang sức bạc, tấm đệm màu nâu nhạt; trên đỉnh đầu còn có một cái đèn chùm bằng bạc thật lớn và sáng… A ~~~ bức họa kia là bạc nguyên chất sao?
Cora nhìn chằm chằm những đồ vật bằng bạc lóe sáng, hoàn toàn quên đi khoảng thời gian chật vật cùng thất bại, cũng hoàn toàn xem nhẹ lý do gây ra những thay đổi trước mắt này, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào những thứ bằng bạc trên người, phát ra si mê cùng mộng ảo, miệng tiết ra một chút ướt át lâu nay không xuất hiện…
Thiệt nhiều, thiệt nhiều đồ dùng bằng bạc xinh đẹp a!
Thần dân Ma Vực đối với bạc luôn luôn khác thường cùng cố chấp, cậu cũng không ngoại lệ, rất thích những thứ tinh xảo, sáng bóng, trong bóng đêm vẫn có thể phát ra dạ quang, xinh đẹp còn hơn ánh trăng, tựa hồ chỉ cần vừa ý liếc mắt một cái, trong lòng liền có được cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Cora ở trong một kho tàng lớn như vậy, lập tức hóa thân một con sóc muốn trú đông, nhìn những đồ vật lóe sáng, chảy nước miếng như một người mất hồn, nhất thời càn quét hết căn phòng.
Giá cắm nến, khung ảnh, đĩa treo, ly tách…
A, trọn bộ dụng cụ ăn bằng bạc!
Trời! Những tác phẩm điêu khắc bằng bạc tinh khiết!
Còn có, đây là lưng ghế dựa với hoa văn bằng bạc…
Hai tay hiển nhiên không đủ lớn, Cora cứ đi đến đâu nhặt đến đó, cuối cùng cả áo choàng cũng không đủ dùng, lưng vác một bao thật lớn, Cora vất vả bò lên lầu ba, đi vào cửa phòng ngủ của cậu.
Đây đều là cậu vất vả cực nhọc “thu thập” được, phải đem giấu ở một nơi thật an toàn: dưới giường, một nơi bí mật cậu luôn dùng để giấu đồ, không thể nghi ngờ rằng đây là một lựa chọn sáng suốt, cậu giống như Cerberus(*) đầy trách nhiệm.
(*Trong thần thoại Hy Lạp. Cerberus hay Kerberos là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục. Cerberus giữ cổng cho Hades và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra.)
Ôm trong tay đầy những vật dụng bằng bạc, Cora đi vào phòng ngủ…
Rầm!
Cora buông nhẹ lực tay, đồ dùng bằng bạc rơi đầy xuống đất, nhưng cậu không hề để tâm.
“A, giường của tôi!” Thét lên đầy chói tai cùng hưng phấn, Cora phi lên trên giường, tứ chi duỗi thẳng, hận không thể ôm toàn bộ giường vào trong ngực.
Bốn trụ giường hoàn toàn mới, bốn chân cột bằng bạc hình xoắn ốc có màn che, còn có đầu giường chạm trổ hoa văn bằng bạc, xung quanh giường bạc cũng được chạm khắc, còn có, tay nắm tủ bên cạnh, còn có chỗ mắc màn, đèn treo trần nhà…
Cora cảm thấy, nơi này quả thực là thánh điện của Ma Vương!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
14 chương
24 chương
4 chương
12 chương
83 chương
189 chương
122 chương