Ô bạch
Chương 8
Ngày khai giảng hôm đó, những hạt mưa từng chuỗi không ngừng rơi xuống.
Trần Lập Châu mở ô ra, nói: “Quý nhân ra ngoài gây mưa gió. Nhà chúng ta phong thuỷ tốt, Ô Hạ, em chuyển vào đây ở, thành tích học tập chắc chắn có thể tăng nhanh bất ngờ.’’
Những lời này cũng khá có lý, cả hai vị học bá đều ở trong toà nhà này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở tầng dưới trường cấp ba có một bức tường ghi danh bảng vàng. Lý Thâm vinh dự có mặt trong danh sách đó, Trần Lập Châu cũng góp tên trong đó.
Đấy chính là kiểu học sinh mà Trần Ô Hạ quyết tâm trở thành.
Lúc nhỏ anh họ cực kỳ nghịch ngợm, ông bà nội nói: “Ô Hạ là một đứa nhỏ ngoan.’’
Khi trưởng thành, anh họ nhận giấy khen đến nhùn tay, còn cô tội nghiệp xếp từ dưới lên, ông bà nội vẫn nói: “Ô Hạ là một đứa nhỏ ngoan.’’
Ngay cả anh họ cũng tán thành nói: “Em gái của anh là một đứa nhỏ ngoan.’’
Năm lớp mười, cô bạn học A nói: “Ảnh được chụp bởi chiếc máy ảnh lỗi thời kia cũng không thể dìm được, người thật bên ngoài đẹp trai đến nhường nào.’’
Trần Ô Hạ đoán những lời này đang nói đến Lý Thâm. Cậu ta dùng ảnh chụp chứng minh thư để dán lên bức tường vinh danh kia, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh lam xám, đẹp trai đến mức không thể diễn tả thành lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bạn học B nói: “Tớ đã từng gặp cậu ấy ở trường cấp hai rồi, rất đẹp trai. Cậu ấy chỉ kết bạn với những người học giỏi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.’’
Cô bạn học A: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tớ hiểu mà.’’
Trần Ô Hạ nghĩ, anh họ cô và Lý Thâm lại không được chia cùng một nhóm.
Trần Lập Châu và Lý Thâm không học cùng một khối nên chưa bao giờ cạnh tranh thứ hạng trên bảng ghi danh với nhau.
Trần Ô Hạ bình đạm vượt qua năm học đầu tiên của cấp ba.
Cô vùi đầu vào trong đống bài vở, tựa như một con đà điểu bên trong cồn cát, dẫu biết rõ có cố gắng cũng không thể tiến bộ bao nhiêu nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy ngay tại chỗ.
Trần Lập Châu phụ đạo cho cô, không phải cô nghe không hiểu mà là mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lúc vào phòng thi vẫn không thể làm bài được.
Lớp 11, Trần Ô Hạ quen biết một cô bạn vô cùng hoạt bát.
Cô gái ấy tên là Tiêu Dịch Viện, lúc mỉm cười, trên gò má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
Hai người trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Tiêu Dịch Viện nói: “Lớp mười chúng ta không học cùng lớp, nhưng tớ đã gặp cậu rất nhiều lần. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã muốn chạy đến làm quen rồi.’’
Trần Ô Hạ ngạc nhiên, không biết mình có chỗ nào hơn người.
Trần Dịch Viện nói: “ Tớ thích dáng vẻ yên tĩnh của cậu.’’
Yên tĩnh, một phần cũng là do áp lực học tập quá lớn, mặc khác, Trần Ô Hạ cảm thấy, đây là một dấu hiện của sự trưởng thành.
Sau khi làm quen với nhau, hai cô gái với hai tính cách hoàn toàn khác biệt tan học cùng nhau đi vệ sinh, tan học cùng nắm tay nhau đi bộ đến ngã ba đường.
Giống như lúc còn học cấp hai, trong các mối quan hệ, phần lớn Trần Ô Hạ đều là người bị động.
Tiêu Dịch Viện lôi kéo Trần Ô Hạ kể về cuộc sống của mình: “Ba mẹ tớ làm ăn ở bên ngoài, chỉ có một người anh trai quản lý tớ. Nhưng anh ấy có công việc riêng của mình, rất bận, không có thời gian tham gia họp phụ huynh. Tớ rất hâm mộ cậu, có anh trai học trong trường luôn.’’
Trần Ô Hạ không kể nhiều về chuyện của anh trai, Tiêu Dịch Viện cũng thế.
Buổi trưa ngày hôm đó, mấy học sinh nam trong lớp đi dạo trong khuôn viên trường.
Trần Ô Hạ và Tiêu Dịch Viện ăn cơm trưa xong cũng đi tản bộ, vừa khéo ở ngay sau họ.
Một học sinh nam nói: “Cô bạn Trần Ô Hạ ngồi trước tớ ngày nào cũng bày ra vẻ mặt giống như đưa đám.’’
Một nam sinh khác nói: “Cậu ấy là em gái của Trần Lập Châu học lớp 12/6 à? Anh trai cậu ấy thật trâu bò, năm nào cũng đứng thứ nhất trong danh sách bảng vàng, còn cậu ấy là cái này sao?” cậu ta đưa ngón tay cái xuống đất.
Mấy người kia bật cười ha hả.
Lại một nam sinh khác ngả ngớn nói: “Ít ra Trần Ô Hạ cũng rất xinh đẹp mà.’’
Tiêu Dịch Viện xông tay, cho cậu ta một cú đánh lên đầu từ sau lưng.
“Tiêu Dịch Viện? Cậu làm gì vậy!’’ Người kia quay đầu lại, thấy Trần Ô Hạ, cậu ta xấu hổ xoa xoa đầu chạy mấy bước.
Tiêu Dịch Viện chống nạnh nói: “Bản thân mình cũng chẳng tốt đẹp gì mà còn đi nói xấu người khác? Về nhà tự soi lại mình đi, nếu trong nhà không có gương thì tè dầm mà đối chiếu!’’
Các nam sinh ngậm miệng.
Trần Ô Hạ về nhà ngắm nhìn bản thân mình trong gương, đưa tay kéo kéo khoé miệng, mỉm cười.
Đi ra khỏi phòng rồi mỉm cười với Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu lại nói: “Ô Hạ, sao mỗi năm qua đi em càng thêm hiền dịu nhu thuận thế này.’’
“Hiền dịu không tốt sao?’’
“Không phải không tốt, nhưng không có sự liều lĩnh thẳng thắn của độ tuổi này.’’
Trần Ô Hạ cười: “Anh, em đã lớn rồi.’’ Dấu hiệu của sự trưởng thành bên trong cũng bao gồm cả việc lộ ra vẻ mặt tươi cười với thế giới bên ngoài.
----
Lớp 10 và 11, Trần Ô Hạ và Lý Thâm đều không học cùng lớp.
Hai người trên lầu dưới lầu thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào nhau một cái. Gặp phụ huynh hai bên mới lên tiếng chào hỏi. Ở trường, hai người giả vờ như không quen biết lẫn nhau.
Trần Ô Hạ thường thấy tên của Lý Thâm xuất hiện trên bức tường danh dự.
Các học sinh đứng đầu, sau mỗi kỳ thi đều phải để lại lời nhắn trên đó.
Thông điệp của Lý Thâm luôn là: “Ồ.’’
Vị học bá ở bên cạnh chính là: “Meo!’’
Cái sau thường xuyên xếp sau cái trước, thỉnh thoảng còn bị một vài học bá khác xen vào. Người có khả năng học lệch giữa các môn học ở mức độ nghiêm trọng này thường nói: “Trời đã sinh ta còn sinh môn toán.’’
Trần Ô Hạ thử tính toán vị trí của mình trong bảng xếp hạng của khối, khoảng cách giữa cô và Lý Thâm là mấy trăm bậc.
Còn có một người thường xuyên nhắc đến Lý Thâm.
Tiêu Dịch Viện nhìn thấy Lý Thâm đi qua từ đằng ra, phấn khích nói: “Lý Thâm, Lý Thâm! Bạn học cấp hai của tớ.”
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ không biết nói gì, chỉ trả lời một chữ.
Tiêu Dịch Viện: “Ngoại hình đẹp trai, thành tích khủng, trời sinh đã là bạch mã hoàng tử của người ta.’’
“Đúng vậy.’’ Vì là hoàng tử nên không phải là thứ mà người phàn trần có thể với tới.
Vào buổi tối cuối cùng trước khi kết thúc học kỳ hai lớp 11, Trần Ô Hạ về nhà sau lớp tự học buổi tối. Trên đường bỗng nhiên nổi gió mạnh, sau đó là một cơn mưa lớn trút xuống. Cơn gió lạnh thổi những hạt mưa vào trong ô khiến người qua đi bước đi trong khó khăn.
Trần Ô Hạ ghé vào vệ đường tránh mưa. Ống quần đều ướt sũng, đôi giày trắng cũng ngâm nước, tất dính chặt vào lòng bàn chân, trơn trượt, vừa ướt vừa lạnh.
Cô bước đến trước cửa hàng tiện lời, xuyên qua lớp kính thuỷ tinh nhìn thấy Lý Thâm đang ở trong đó.
Cậu ta đang ngồi trong khu vực ăn uống với một tách cà phê nóng đặt trên bàn. Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, khuôn mặt, cả người đều sạch sẽ, có lẽ cậu ta đã vào đây khi cơn mưa còn chưa quá nặng hạt.
Cô nhìn xung quanh, không thấy những người bạn quen biết mới gõ gõ cửa kính một cái.
Lý Thâm ngẩng đầu lên.
Chính Trần Ô Hạ cũng không biết tại sao lần này mình lại gõ cửa. Gõ cũng đã gõ rồi, cô mỉm cười. Nước mưa lạnh lẽo chảy dài theo tóc mái nhỏ giọt xuống, cô rùng mình một cái.
Lý Thâm gõ lại trên tấm kính, ra hiệu cho cô đi vào.
Bốn chiếc ghế trong khu vực ăn uống đã kín chỗ.
Cô đi đến bên cạnh cậu ta, hệ thống lò sưởi làm cô ngừng run rẩy nhưng đôi chân ướt sũng lại càng lạnh hơn.
Lý Thâm nhường chỗ cho cô.
“Cậu ngồi đi.’’ Trần Ô Hạ khoát tay nói: “Tớ đứng đây là được rồi.’’
Cậu đứng dậy.
Một người ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kia, rồi lại nhìn chằm chằm vào Trần Ô Hạ và Lý Thâm.
Trần Ô Hạ ngồi xuống.
Lý Thâm vứt chiếc cốc trống rỗng mà mình đã uống xong vào thùng rác, đi đến quầy thu ngân: “Cho em một bát canh.’’
Nhân viên cửa hàng: “Vâng.’’
Đúng lúc này, Trần Ô Hạ hắt xì hơi một cái.
Lý Thâm nói thêm: “Phiền anh nhanh lên một chút ạ.’’
Nhân viên cửa hàng: “Được.’’
Cậu ta nhận lấy bát canh, quay lại đặt lên bàn.
Trần Ô Hạ như muốn đông lạnh trong nước mưa, thèm thuồng hơi nóng không ngừng bốc lên cao này lắm rồi. Cô đứng lên: “Cậu ngồi ăn đi.’’
Lý Thâm nói: “Cho cậu đấy.’’
“Tớ?’’ Cô mở cặp sách ra, hỏi: “Hết bao nhiêu tiền vậy? Sáng nay tớ đã mua bữa sáng, có lẽ không đủ tiền.’’
Lý Thâm thấy cô móc ra một chiếc ví đựng tiền xông xù màu vàng cam, đôi mắt con sư tử tròn xoe, cậu hỏi: “Cậu không có thanh toán trực tuyến sao?’’
Trần Ô Hạ nói: “Từ thứ hai đến thứ sáu bác gái không cho tớ dùng smart phone. Mang theo bên người cũng phiền phức, lên trường còn phải nộp lại điện thoại, tớ sợ làm mất.’’ Cô lấy một chiếc điện thoại cũ ra: “Đây là điện thoại mà bác trai tớ đã dùng mấy năm trước.’’
Cô vừa dứt lời, điện thoại đã reo.
Trần Ô Hạ nhận điện thoại: “Bác?’’
“Con không sao… Con đang trú mưa trong 7-ELEVEN. Lát nữa sẽ về.’’
“Không cần, bác đừng đến đón con, con đang ở cách nhà không xa mà.’’
“Ngoài trời mưa to gió lớn, bác đừng ra khỏi nhà, cũng đừng bảo anh đến.’’ Trần Ô Hạ liếc nhìn Lý Thâm một cái: “Lý Thâm cũng đang ở đây, con và cậu ấy sẽ về cùng nhau, bác cứ yên tâm đi.’’
“Vâng, đợi mưa tạnh con sẽ về. Tạm biệt bác.’’
Lý Thâm đẩy bát canh đến trước mặt cô: “Nhanh đi kẻo nguội.’’
Trần Ô Hạ xoa xoa hai tay, bưng bát lên, bàn tay bóng bỏng, nhưng ấm áp. Người ta thường nói bàn tay liền với trái tim, cô cảm thấy dường như đáy lòng cũng ấm theo: “Cảm ơn cậu.’’
Cô chậm rãi múc ăn, từ từ ăn hết thìa này đến thìa khác. Cô đang suy nghĩ về chuyện gì đó, nhưng những chuyện này lại không đúng lúc chút nào. Lúc nhìn thấy đáy bát thì cũng là lúc ấm bụng. Cô bưng bát lên, cảm thấy chiếc bát trống rỗng vẫn còn hơi ấm, lại nói: “Cảm ơn cậu.’’
Lúc này, Trần Ô Hạ lại hắt xì một cái, cô lấy khăn giấy ra lau mũi, sau đó xoa xoa phần đuôi tóc ẩm ướt của mình. Cô lắc lắc đôi giày ướt đẫm, ngón chân bên trong khẽ di chuyển rồi đứng dậy, kéo chặt áo khoác trên người. “Cậu ngồi đi.’’
Lý Thâm không trả lời, rời đi.
Trần Ô Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy cậu ta đang mua một cốc sữa bò trong khu đồ uống nóng.
Lúc cậu ta quay lại, cô nhanh chóng nhường ghế.
Cậu lại đặt sữa bò nóng trước mặt cô, “Cho cậu.’’
Trần Ô Hạ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, nhưng tớ không uống được nữa.’’
Lý Thâm nói: “Cho cậu làm ấm tay.’’
Từ đầu đến cuối cậu ta không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, giống hệt như người thiếu niên lạnh lùng trong buổi tối hôm đó.
Trần Ô Hạ hai tay nâng cốc, cúi đầu, vô tình nhìn thấy khoá kéo áo khoác của cậu. Kim loại tạo ra cảm giác vô cùng mãnh liệt, lạnh như băng, nhưng cũng nóng hầm hập. Nhìn thấy chữ tiếng Anh trên dó, cô bỗng nhiên nhớ ra ngày mai còn có bài kiểm tra tiếng Anh, đêm nay cô phải học thuộc từ vựng.
Trần Ô Hạ lấy vở ghi từ vựng ra.
Lý Thâm hỏi: “Thành tích của cậu thế nào?’’
“Bình thường.’’ Cô không nói cho cậu ta biết, thật ra là rất tệ.
“Nghe anh Châu nói cậu học rất chăm chỉ.’’
“Ừ.’’ Đây là sự thật. Cô cắn cắn cốc, hớp một ngụm sữa.
Lý Thâm lại hỏi: “Ở trên lớp xếp thứ mấy?’’
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, không muốn trả lời.
Cậu ta liếc nhìn cô một cái, sự chú ý lại đặt trên điện thoại di động.
“Trung bình đi.’’ Cô cho một phạm vi lớn.
“Ồ.’’ Lý Thâm bình thản nói: “Có nghĩa là chăm chỉ cũng không có tác dụng gì.’’
Trần Ô Hạ: “…..”
Lý Thâm hỏi: "Tại sao còn học thuộc từ vựng? Cậu cũng không nhớ được nhiều mà.’’
Trần Ô Hạ: “Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.’’
Cậu ta im lặng.
Cô bắt đầu lẩm bẩm học thuộc từ vựng.
Tiếng mưa gió bên ngoài từ ầm ầm chuyển sang tí tách. Có người nhìn đồng hồ rồi bung dù rời đi. Trong cửa hàng càng lúc càng ít người, cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Trần Ô Hạ lại nhận điện thoại: “Anh, em sắp về rồi.’’
“Em biết, Lý Thâm sẽ đưa em đến dưới lầu.’’ Được cốc sữa bò nóng làm ấm lòng, âm cuối của cô cũng không giống bình thường, nói thêm hai chữ: “Chắc chắn.’’
Cô cúp điện thoại, gấp quyển vở từ vựng lại: “Lý Thâm, về không?’’
Lý Thâm: “Ừ.’’
Bên ngoài mưa lất phất.
Đôi giày dưới chân Trần Ô Hạ như muốn bị phế bỏ, giẫm ở đâu cũng giống như bị rỉ nước, nhưng trời không lạnh giống như lúc nãy. Cô hỏi: “Lý Thâm, lúc nãy cậu chơi gì vậy?’’
“Cờ vây.’’
“Nghe có vẻ phức tạp.’’
“Không, quy tắc vô cùng đơn giản.’’ Nhưng cậu ta lại không giải thích rõ đơn giản như thế nào.
Đến dưới lầu.
Trần Ô Hạ bỗng nhiên nói: “Lý Thâm, cảm ơn cậu đã đưa tớ về.’’ Cô nghĩ, cậu ta sẽ im lặng, hoặc là “ừ” một tiếng.
Nhưng ai ngờ, Lý Thâm nói: “Trần Ô Hạ, tôi đưa cậu lên lầu.’’
Cô ngẩn người.
Đây có phải là một câu cười lạnh hay không?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
104 chương
32 chương
13 chương
660 chương
28 chương
76 chương