Ô bạch

Chương 32

Trần Ô Hạ cúp điện thoại, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó. Cô lấy giấy ra vẽ một mặt trăng và một con đường, trên đường có Đinh Tình và người đàn ông kia.    Có bao nhiêu đèn trên con đường đó nhỉ? Ba cái hay năm cái? Khoảng cách giữa đèn đường với hiện trường vụ án là bao xa? Ánh sáng trên đường rốt cuộc như thế nào?   Trần Ô Hạ phát hiện mình đã quên mất rồi. Ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu cô chính là bóng dáng mình đuổi theo kia.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Sau khi suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy người kia có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được.    Cô đặt bút xuống, quay lại nằm trên giường.    Không biết Lý Thâm thế nào rồi nhỉ?   Cô biết ánh mắt nhìn người của mình rất kém. Tiêu Dịch Viện của lúc trước thường xuyên nói những lời có gai, người khác không thể nghe lọt vào tai nhưng cung phản xạ của cô lại rất dài, chờ đến khi hiểu được ý tứ trong đó thì chuyện đã qua rồi, cô không thể so đo.    Cô không thể tin vào phán đoán của bản thân mình, trái tim giống như một sợi dây cung bị kéo căng, sợ rằng cảnh sát sẽ đột nhiên nói với cô rằng Lý Thâm chính là người đàn ông vào đêm hôm đó. Bây giờ anh họ đã lên tiếng, cô như được sống lại trong tích tắc, một ngày căng thẳng nặng nề cũng được thả lỏng.    Lý Thâm quả nhiên là bị hãm hại.    Nếu là hãm hại, vậy ánh mắt lúc đó…   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đúng lúc này, Trần Ô Hạ như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy.    ----   Sang ngày hôm sau, trên đường đi học, Trần Ô Hạ đi ngang qua con đường kia một lần nữa, cô nhớ rõ vị trí của đèn đường và khoảng cách giữa chúng với hiện trường vụ án, sau đó mới vội vàng chạy về phía trước học.    Bởi vì các bài đăng trên mạng, đám học sinh trong trường đang sục sôi bùng nổ. Buổi học sáng ngày hôm qua, có một số người người hề hay biết chuyện gì đã xảy ra nên vùi đầu vào làm bài tập. Hôm nay hầu như người nào mở miệng cũng đều nhắc đến cái tên Lý Thâm.   Trần Ô Hạ lấy giấy bút ra, dựa vào trí nhớ của mình vẽ lại.    Tiêu Dịch Viện nhìn dáng vẻ nghiêm túc vẽ vời của cô, nói: “Ô Hạ, tớ phát hiện, kể từ khi chuyện này xảy ra cậu đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều.’’   Trần Ô Hạ không ngẩng đầu lên: “Trưởng thành?’’   Tiêu Dịch Viện: “Cảm thấy cậu không giống như trước kia, thường xuyên bày ra vẻ mặt vô cảm. Trước kia cho dù cậu không cười đi chăng nữa thì cũng không đến mức nghiêm túc thế này.’’   Trần Ô Hạ vừa vẽ vừa nói: “Tớ nghĩ khi nói đến một vụ án nào đó thì những điều càng khách quan càng có lợi trong việc phá án. Hơn nữa lúc này tớ không thể cười nổi. Thực ra đêm hôm đó ở trong cục cảnh sát, cậu cũng rất tỉnh táo, có lẽ chúng ta đều đã trưởng thành rồi.’’   Tiêu Dịch Viện nâng má, nói: “Dáng vẻ này của rất có phần giống với khí chất của Lý Thâm.’’   Trần Ô Hạ dừng bút một chút, nói: “Kể từ khi cha mẹ mất, tớ không dám khóc trước mặt bác trai, sợ sẽ khơi dậy nỗi buồn của họ nên cứ thế đơ mặt mà sống.’’   Tiêu Dịch Viện thở dài: “Bản án của Lý Thâm không biết sẽ phát triển thành ra như thế nào đây.’’   “Tớ hỏi cậu một chuyện.’’ Trần Ô Hạ đã vẽ xong, là một bản nháp thô.   “Cái gì đây?’’ Tiêu Dịch Viện không thể hiểu được bản vẽ này.    Trần Ô Hạ hỏi: “Đêm hôm ấy cậu dựa vào cái gì để phán đoán người đó là Lý Thâm?’’   “Ánh mắt. Ánh mắt của cậu ấy rất dễ nhận ra.’’ Tiêu Dịch Viện muốn bảo vệ Lý Thâm, nhưng bản chất trời sinh của cô là một người ích kỷ, vờ như không thấy chuyện gì xảy ra ở hiện trường vụ án đã là nhân từ lớn nhất của cô, cô cũng không đủ can đảm để né tránh sự thẩm vấn của cảnh sát, Đinh Tình nói người kia là Lý Thâm, Tiêu Dịch Viện cũng thừa nhận.     “Tớ cũng nhìn thấy ánh mắt của anh ta.’’ Trần Ô Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng ở đây có một vấn đề.’’   “Vấn đề gì?’’   Trần Ô Hạ chỉ vào bản vẽ: “Chỗ này, đường đã được trải nhựa vào lắp cột đèn. Mặc dù rất tối nhưng chúng ta vẫn nhìn thấy chướng ngại vật trên đường. Hơn nữa trăng cũng sáng, tớ còn nhớ ánh trăng chiếu vào vũng nước, lúc đó tớ đã nghĩ đến bài thơ “Trăng sáng chiếu mương máng’’. Chúng ta đều nhìn thấy rõ mặt của nhau nhưng tại sao lại không thấy nửa dưới khuôn mặt cả người kia?’’   “Nghe cậu nói thế này tớ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Đúng là không đủ ánh sáng nhưng đến cả Đinh Tình cũng có thể thấy đường nét mơ hồ.’’ Tiêu Dịch Viện cầm bút lên tuỳ tiện vẽ một đôi mắt trên giấy: “Bây giờ nhìn lại tớ có cảm giác người đó dường như đã cố ý dùng một thứ gì đó để làm mờ nửa dưới khuôn mặt mình.’’   “Tớ hoàn toàn không thể nhớ rõ mũi và miệng của anh ta trông như thế nào?’’ Trần Ô Hạ khoanh tròn dáng người của Đinh Tình trên giấy, nói: “Chúng ta nghĩ đó là Lý Thâm, ngoại trừ ánh mắt ra thì còn một lý do rất quan trọng nữa. Đinh Tình đã gọi tên Lý Thâm.’’   Tiêu Dịch Viện lập tức hiểu rõ: “Cho nên cậu nghi ngờ người này không phải là Lý Thâm?’’   “Tớ cảm thấy cậu ấy sẽ không làm những chuyện xấu xa đó.’’ Nói xong, Trần Ô Hạ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên câu nói này không hề khách quan chút nào. Hôm qua tớ láng máng vẽ lại một chút thì đột nhiên nghĩ đến điều này. Không biết lúc nào cảnh sát mới tìm chúng ta để làm chứng một lần nữa? Cái này cũng có thể dùng làm bằng chứng đúng không?’’   “Nếu như người này là ai khác thì Lý Thâm chỉ cần cung cấp bằng chứng vắng mặt là có thể sửa sạch hiềm nghi được rồi.’’   “Đúng thế.’’ Trần Ô Hạ nghĩ, có lẽ vụ án này sẽ đưa ra kết luận nhanh thôi. Có lẽ  sẽ kịp trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra.    Tiết học đầu tiên kết thúc.    Tiêu Dịch Viện đến WC, nghe được một số thông tin nên vội vàng trở về nói: “Chuyện của Lý Thâm bị tung lên Weibo luôn rồi.’’   Trần Ô Hạ sửng sốt: “Chẳng phải chỉ đăng lên diễn đàn trường thôi sao?’’   “Bị chuyển đến Weibo.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Tớ cảm thấy có người đứng sau chuyện này. Weibo chính thức của trường học chúng ta bị mắng chửi thậm tệ, bọn họ nói hiệu trưởng và giáo viên đang bao che cho một tên tội phạm.’’   Trái tim bình tĩnh của Trần Ô Hạ lại bắt đầu hoảng loạn, hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?’’   “Lúc nãy tớ nghe nói có mấy ngàn lượt chia sẻ rồi.’’ Tiêu Dịch Viện mím môi nói: “Tớ rất hối hận về ngày hôm đó. Lúc nhận được cuộc gọi của anh trai tớ nói rằng anh ta sẽ chờ ở phía bên kia đường, tớ đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng học phí đại học của tớ còn phải nhờ vào anh ta đến đã đồng ý. Nghĩ lại, quyết định đó thực sự quá kinh tởm.’’   Trần Ô Hạ vô cùng lo lắng chuyện trên mạng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Nguỵ Tĩnh Hưởng.’’   Nguỵ Tĩnh Hưởng lười biếng liếc cô: “Ừ?’’   Trần Ô Hạ nhẹ giọng nói: “Cậu có thể cho tớ mượn điện thoại một chút được không?’’   “Cậu muốn làm gì?’’ Mặc dù nói như thế nhưng tay của Nguỵ Tĩnh Hưởng đã thò vào trong cặp sách.    “Tớ muốn xem Weibo.’’    “Cậu đang lo lắng sao?’’ Rõ ràng Nguỵ Tĩnh Hưởng đã biết chuyện trên Weibo.    Trần Ô Hạ gật gật đầu: “Ừ.’’   Nguỵ Tĩnh Hưởng lập tức bỏ điện thoại vào trong túi rồi bước ra ngoài.   Trần Ô Hạ đi theo.    Hai người đi đến cầu thang lên sân thượng. Nguỵ Tĩnh Hưởng mở khoá, đăng nhập vào Weibo, sau đó đưa cho Trần Ô Hạ: “Điện thoại của tớ đã nộp lên cho giáo viên rồi, cậu giúp tớ giấu cái này nhé.’’   Trần Ô Hạ mở Weibo và bình luận ra, ánh mắt hoảng hốt nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện quá lớn.    Nguỵ Tĩnh Hưởng nhíu mày: “Chẳng trách người khác nói cậu đi theo Lý Thâm học thêm càng lúc càng quái gở, e là cậu còn bị lây nhiễm chứng bệnh suy nhược cơ mặt của cậu ta.’’   Trần Ô Hạ hỏi: “Ai tung lên Weibo vậy?’’ Tình hình phát triển giống như Trần Lập Châu đã đoán.    “Tớ không biết. Có lẽ là ghen tị với Lý Thâm lâu lắm rồi, lần này bắt được cơ hội nên bỏ đá xuống giếng thôi.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng giơ nửa chân lên ngồi trên tay vịn: “Lý Thâm độc lai độc vãng, tính cách lại quái gở nên không được người khác yêu thích. Hơn nữa tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến việc sa đọa của một thiên chi kiêu tử, không phải ai cũng rộng rãi phóng khoáng như Nguỵ tỷ tớ đâu.’’   “Chẳng phải cảnh sát đang điều tra sao? Tại sao cảnh sát lại mặc kệ mấy chuyện trên Weibo này?’’   “Có mâu thuẫn rồi mới có ratings chứ, tớ xem nào.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng đến gần nói: “À, trang báo XX này nổi tiếng là cơ quan bánh bao tẩm máu người*, chuyên môn hút tuỷ sống của người bị hại. Nghe lời khuyên của tớ đi, cậu đừng tham gia vào chuyện này. Dư luận là một con thú khát máu, nghe thấy mùi máu tươi sẽ lập tức đuổi đến và đào mười tám đời tổ tiên của cậu lên. Để dập tắt phong ba này chỉ có thể dựa vào kết quả điều tra vụ án của cảnh sát mà thôi. Còn lại nói nhiều sai nhiều, cậu chưa từng trải qua việc đời, không thể gánh vác được đâu.’’   (*Bánh bao tẩm máu người: Được cho là có thể chữa khỏi bệnh lao. Đây là một phương thuốc không có cơ sở khoa học, thậm chí lạc hậu, viển vông.)   “Tớ có thể gánh vác được. Tớ không lên mạng, bọn họ mắng như thế nào đi chăng nữa tớ cũng không đọc được.’’ Không đọc được có nghĩa là không tồn tại, đây là lý luận mang tính đà điểu của Trần Ô Hạ. “Tớ chuẩn bị một chút, sau đó sẽ đăng bài làm sáng tỏ cho Lý Thâm.’’   “Cậu định làm sáng tỏ bằng cách nào? Nếu như chỉ là mấy lời nói suông như cậu ấy không phải là người như vậy hay đại loại là thế thì miễn đi. Vô ích thôi.’’   “Tớ chỉ nói cảnh sát đang điều tra vụ án này. Không bày tỏ quan điểm, chỉ đưa ra sự thật. Kiểu này thì được đúng không?’’   “Cậu đừng nói hai người là bạn cùng lớp, cũng đừng để lộ cậu là Trần Ô Hạ. Giữa cậu và Lý Thâm cũng có tin đồn không hay, thân phận quá mẫn cảm.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng bỗng nhiên bật cười: “Tớ nghĩ rằng cậu sẽ rốt ruột đến mức giống như kiếm bò trên chảo nóng, kết quả mặt hồ lại quá tĩnh lặng. Cậu thích Lý Thâm sao?’’   Trần Ô Hạ không trả lời, lịch sự nói: “Cảm ơn điện thoại của cậu.’’   Nguỵ Tĩnh Hưởng chớp chớp mắt: “Rõ ràng cậu thích cậu ấy.’’   Trần Ô Hạ chỉ nói rõ sự thật: “Chúng tớ chỉ là bạn bè.’’   “Vịt chết còn mạnh miệng.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng ôm lấy vai Trần Ô Hạ, cười nói: “Bị quái thú cắn thì đừng đến tìm tớ nhé.’’   ----   Bão tố đã đến, người nhà họ Lý lại giống như nằm ngoài cơn bão. Ba ngày, Lý Thâm không đến trường, đèn của nhà họ Lý cũng không bật sáng.    Chủ tiệm tạp hoá thỉnh thoảng nhìn thấy Trần Ô Hạ, hỏi: “Ô Hạ, Thâm Tử đi đâu vậy?’’   Trần Ô Hạ lắc đầu.    Chủ tiệm tạp hoá thắc mắc hỏi: “Tại sao cảnh sát lại tìm đến đây chứ…’’   Cảnh sát đến, Trần Ô Hạ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cô đang ngóng trông cảnh sát sẽ sớm tìm ra được sự thật.    Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua như cứa vào trái tim cô. Những con số đỏ tươi trên đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học giống như một cơn ác mộng bám riết lấy cô không tha.    Khi Trần Ô Hạ đến trường, có không ít người đang tụ tập trước cổng trường. Một phóng viên chặn các học sinh lại để thực hiện phỏng vấn. Một số học sinh né tránh, một số thì cười toe toét trước ống kính, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện của học bá, đến cả tin đồn giữa học bá với đàn anh khóa trên cũng ra vẻ như thể cậu ta được tận mắt chứng kiến vậy.    Một người đi đến cản Trần Ô Hạ lại: “Người bạn này.’’   Trần Ô Hạ lãng tránh.    Phóng viên hỏi: “Chào em, em có biết về vụ quấy rối tình dục trẻ em vị thành niên của một vị học bá ở trường mình không?’’   Trần Ô Hạ không trả lời, vội vàng đi vào cổng trường.    Mấy ngày nay lớp học buổi sáng giống như một cái chợ bán thức ăn, tất cả đều không ngừng bàn tán về Lý Thâm. Trong số các bạn nam trong lớp thì chỉ có Quảng Lực trò chuyện nhiều với Lý Thâm nên toàn bộ những lời chỉ trỏ vào Lý Thâm cũng rơi lên người Quảng Lực.    Nguỵ Tĩnh Hưởng nghe thấy, xông lên đá một cước.    Câu trả lời của Quảng Lực rập theo khuôn khổ: “Trước khi chân tướng sự thật được sáng tỏ, tuyệt đối không được đánh giá người khác.’’   Đương nhiên cũng có người đến hỏi Trần Ô Hạ.    Cô lắc đầu, im lặng.    Thậm chí còn có người tỏ vẻ hiểu chuyện xì xào bàn tán rằng Trần Ô Hạ đi theo Lý Thâm học thêm lâu như thế, có phải hai người đã làm chuyện kia rồi hay không?    Nguỵ Tĩnh Hưởng lại nghe được, vẫn xông đến đá một cước.    Xông lên đá nhiều, dần dần trong lớp chẳng có ai dám nói xấu Trần Ô Hạ và Quảng Lực nữa.    Nguỵ Tĩnh Hưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với hai người bọn họ: “Người hiền bị bắt lạt luôn là chân lý không thể thay đổi, đã đến lúc hai người phải mạnh mẽ rồi.’’   Quảng Lực gầy yếu nhìn cô, nói: “Chẳng phải tớ đã có cậu bảo vệ rồi sao?’’   Nguỵ Tĩnh Hưởng lắc đầu: “Bùn nhão không thể trát tường.’’   Chiều ngày hôm đó, sắc mặt Nguỵ Tĩnh Hưởng thay đổi rõ rệt. Cô vẫn luôn lén lút giấu điện thoại di động để chơi nên  hiểu rõ chuyện dư luận của Lý Thâm hơn Trần Ô Hạ. Đồng thời cô cùng là người đầu tiên xem được camera theo dõi.    Camera này được một chủ cửa hàng quần áo lắp đặt ngay trước cửa hàng nhà mình. Về chuyện tại sao chủ cửa hàng quần áo biết được  người bên trong camera là Lý Thâm thì người tung tin không nói.   Nói tóm lại, trong camera ngày hôm đó, Lý Thâm có đi ngang qua cửa hàng này, điều chết người là Đinh Tình cũng tình cờ đi theo phía sau.    Nguỵ Tĩnh Hưởng hét lên ngay tại chỗ: “Cọng rơm cuối cùng nhấn chìm Lý Thâm đã xuất hiện.’’   Cô kéo Quảng Lực và bảo Trần Ô Hạ đi lên cầu thang trên sân thượng.    Nguỵ Tĩnh Hưởng hỏi: “Tớ tuyên bố trước, trước khi xem được camera giám sát này tớ cảm thấy Trần Ô Hạ và Tiêu Dịch Viện đã nhìn nhầm người. Nhưng sau khi xem toàn bộ video, tớ cảm thấy tớ đã nhìn nhầm người.’’   Quảng Lực nói: “Chờ đến khi cảnh sát xác minh video giám sát rồi mới biết được đây là ai?’’   Ngụy Tĩnh Hưởng ngồi trên bậc thang, không quan tâm quần mình bẩn hay không bẩn, nói: “Người này tớ vừa nhìn đã biết là Lý Thâm. Trần Ô Hạ, cậu cảm thấy thế nào?’’   Trần Ô Hạ hỏi: “Trên mạng nói gì?’’   Ngụy Tĩnh Hưởng: “Có thể nói gì được nữa? Một miếng cắn chết, khăng khăng cho rằng đó là Lý Thâm.’’   Trần Ô Hạ: “Tớ đồng ý với ý kiến của lớp trưởng, chờ kết quả của cảnh sát.’’   Ngụy Tĩnh Hưởng trừng mắt: “Cậu đúng là, nói một câu thể hiện ý kiến của mình khó đến thế sao?’’   Trần Ô Hạ: “Tớ sợ tớ nói sai rồi lại ảnh hưởng đến người khác.’’   Nguỵ Tĩnh Hưởng: “Ở đây không có người khác.’’   “Tớ cảm thấy đúng là Lý Thâm. Nhưng…’’ Trần Ô Hạ cẩn thận nói: “Người tớ đuổi theo đêm đó không mang đến cho tớ cảm giác chắc chắn như thế.’’   Quảng Lực: “Mặc kệ là thật hay giả, vụ án này đã có manh mối mới.’’   “Được rồi, trước khi chân tướng sự thật rõ ràng, chúng ta tạm thời thành lập một…’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng đứng dậy, phủi phủi mông: “Liên minh tẩy trắng Lý Thâm. Trần Ô Hạ, cậu đánh đối kháng giỏi hơn tớ, cậu tiên phong đi.’’