Ô bạch

Chương 30

30   Lý Thâm về đến nhà.    Vu Ly đang hầm canh gà, nghe thấy tiếng mở cửa, cô liếc nhìn đồng hồ: “Thâm Tử, hôm nay về sớm thế sao?’’ Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Lý Thâm: “Một tháng tiếp theo là thời kỳ quan trọng, sau này con sẽ ở nhà ôn bài.’’   Vu Ly nói: “Tháng sau con thi xong rồi, chúng ta sẽ ra nước ngoài du lịch coi như chúc mừng gia đình mình được giải phóng.’’    Lý Húc Bân hỏi: “Không tự học buổi tối luôn à?’’   Lý Thâm: “Vâng.’’   “Bố vừa nhìn thấy Trần Ô Hạ cũng đã trở lại.’’ Lý Húc Bân nhìn con trai.    Đến cả lông mày Lý Thâm không hề nhúc nhích gì.    Vu Ly đang định đi vào phòng bếp thì đột nhiên nhìn thấy tay của Lý Thâm: “Tay của con sao vậy?’’   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nơi khớp xương mu bàn tay của Lý Thâm bị xây xước, cậu nắm chặt tay rồi lại buông lỏng ra: “Trên đường đi bị va vào gạch nên chạy ít máu thôi.’’   Vu Ly kéo con trai lại, nhìn kỹ một vòng: “Bị thương chỗ nào nữa không?’’   Lý Thâm: “Không có, chỉ trên tay thôi. Mẹ, con đi tắm trước đây.’’   Vu Ly không phát hiện ra vết máu khác nên nói: “Đi đi, tắm rửa xong ra ăn canh gà. Họ hàng của đồng nghiệp mẹ nhận thầu một trang trại, đây là gà thả vườn thứ thiệt luôn.’’   Lý Thâm đi vào phòng tắm cởi bỏ quần áo. Trên bàn tay là máu của cậu, còn trên góc áo là của Tiêu Hưng Phi. Tắm rửa, ăn canh gà xong, cậu quay về phòng đóng cửa lại.   Đêm nay Lý Húc Bân không nói nhiều lắm, hai hàng lông mày nhíu chặt.    Là đôi vợ chồng già, ông xã chỉ mới nhăn mặt một cái là Vu Ly đã biết ông có chuyện, mở miệng hỏi: “Sao anh lại nhăn mặt nhăn mày thế này?’’   Lý Húc Bân làm dịu biểu cảm trên mặt, nói: “Anh có một dự cảm bất an.’’   “Có chuyện gì vậy?’’   “Em phát hiện không, dạo gần đây con trai mình có gì đó hơi bất thường?’’   “Không thấy.’’ Vu Ly lắc đầu: “Chẳng phải vẫn như trước sao? Học theo anh bày ra vẻ mặt đen thui. Sau này con chắc chắn cũng giống anh, hơn bốn mươi tuổi rồi mà da mặt vẫn còn căng bóng.’’   Lý Húc Bân: “Mặt hồ quá tĩnh lặng.’’   Vu Ly: “Năm con trai lên cấp ba, anh cũng thường xuyên nói những lời này, kết quả thì sao? Thành tích của con vượt trội. Con đã trưởng thành rồi, nó cũng có tâm sự riêng của mình.’’   “Tâm sự gì?’’   “Thiếu niên đến độ tuổi này sẽ có một số chuyện không thể nói với người lớn.’’ Vu Ly nói: “Anh cũng từng trải qua thời niên thiếu, chẳng lẽ không biết sao?’’   Lý Húc Bân: “Điều anh tự hào nhất khi còn thời niên thiếu chính là khả năng tự kiềm chế.’’   Vu Ly: “Con trai là trò giỏi hơn thầy. Con càng kiên định chắc chắn với kế hoạch cuộc sống hơn cả anh năm xưa nữa. Muốn học đại học gì, chuyên ngành gì, cứ để con tự mình quyết định là được rồi. Lý Minh Lan thường nói…’’   Lý Húc Bân: “Nó lại có luận điệu vớ vẩn gì nữa?’’   Vu Ly: “Em ấy nói, nuôi dưỡng một đứa con không bao giờ khiến mình phải nhọc lòng như vậy sẽ đánh mất đi rất nhiều niềm vui của bậc làm cha làm mẹ.’’   Lý Húc Bân không tán thành: “Chẳng lẽ nó muốn Thâm Tử cũng trở nên hoang đường giống nó sao?’’   Vu Ly: “Cho nên, câu nói này đúng một nửa sai một nửa.’’   -- Đinh Tình từ sáng sớm đã ngồi trong cửa hàng ăn sáng nhìn ra đám học sinh đang vội vội vàng vàng.    Diện mạo Lý Thâm quá nổi bật, cô vừa quay đầu liếc mắt một cái đã nhận ra cậu. Cô chạy đến: “Hi!’’   Có một người cũng thích nói “hi’’. Lý Thâm liếc mắt nhìn Đinh Tình một cái.    Những đường nét trên khuôn mặt Đinh Tình tinh xảo, sở hữu vẻ đẹp tiêu chuẩn giống như những hotgirl trên mạng, cô đeo một cặp kính áp tròng thẩm mỹ màu xanh trong đôi mắt to tròn.    Tuấn nam mỹ nữ, không ít học sinh ở cổng trước đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.    Lý Thâm tiếp tục bước đi.    Đinh Tình: “Ruột nhồi ở chỗ các anh cực kỳ ngon, sáng tay em đã đến đây xếp hàng, nghĩ rằng nếu có thể gặp lại anh, em sẽ chạy đến nói cảm ơn, không ngờ thực sự đã gặp được.’’   Lý Thâm không nói lời nào.    Đinh Đình: “Thực ra nguyên nhân quan trọng nhất là anh quá đẹp trai.’’   Lý Thâm lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi nữa.’’   Đinh Tình: “Anh đã cứu em, em…’’   “Không phải tôi cứu cô.’’   “Là sao?’’   “Chỉ là trùng hợp lúc đó tôi muốn đánh nhau thôi.’’ Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hưng Phi, Lý Thâm đã cực kỳ chán ghét. Người xấu không quan trọng, xấu xa đến mức đáng khinh mới là kẻ ghê tởm.   Hơn nữa, kiểu tóc của Trần Ô Hạ cũng không thể gọi là đầu dưa hấu. Cô sở hữu mái tóc đen nhánh và buộc đuôi ngựa phía sau.    Đinh Tình sửng sốt, sau đó bật cười: “Nhưng, kết quả là anh đã cứu em, em thừa nhận kết quả này.’’   Lý Thâm dừng bước. Cậu cũng chỉ công nhận kết quả, nhưng có một người thì không và còn thường xuyên trở về trong bất lực.    Đinh Tình hỏi: “Anh tên là gì vậy?’’   Cậu không trả lời.    Đinh Tình nói một mình: “Em là học sinh lớp mười, cấp hai học ở đây, cấp ba chuyển trường.’’ Cô ta lấy danh thiếp của mình ra: “Em tên là Đinh Tình, đây là danh thiếp phòng làm việc của em, nhưng em đã không làm ở đây nữa rồi.’’    Khoảng cách giữa Trần Ô Hạ và Lý Thâm chừng ba mươi mét. Cô nhìn Đinh Tình đi theo Lý Thâm.    Suốt ba năm qua, Trần Ô Hạ đã đi theo Lý Thâm vô số lần, khiến cô có ảo giác rằng vị trí sau lưng cậu chỉ dành riêng cho mình.    Hoá ra không phải.    Trần Ô Hạ nhìn cây bông trên đường đi.    Cũng tốt, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cô và Lý Thâm cũng sẽ đường ai nấy đi.    Kết cục này chỉ đến sớm hơn.    Hơn nữa cũng khiến cô khó có thể chấp nhận một chút.    Chỉ một chút… Mà thôi.    --   Lý Thâm không tham gia vào lớp tự học buổi tối nữa.    Trần Ô Hạ bỏ học mấy ngày đầu tiên, sau đó nếu gặp được một câu hỏi khó nào đó thì sẽ hỏi bạn cùng lớp trong phòng, cô lại bắt đầu tham gia vào lớp tự học buổi tối.    Vào ngày xảy ra chuyện hôm đó, Trần Ô Hạ bị cảm. Cô và Tiêu Dịch Viện cùng nhau làm bài tập.    Lớp tự học buổi tối kết thúc, hai người đi ra khỏi khuôn viên trường.    Tiêu Dịch Viện ngoài miệng lải nhải mắng: “Thật phiền, bảo tớ đi lấy đồ còn phải đi vòng qua một con đường xấu như thế này.’’ Cô đang mắng Tiêu Hưng Phi. Gã ta hẹn cô chờ ở bên kia con đường đang xây dựng.    Tiêu Dịch Viện nói: “Ô Hạ, để tớ tự đi, cậu về trước đi, đừng gặp anh trai tớ, nếu không anh ấy bày ra vẻ mặt khó chịu.’’   Trần Ô Hạ thực sự không muốn nhìn thấy Tiêu Hưng Phi chút nào, cô nhìn con đường phía trước: “Tối thế này, tại sao lại hẹn ở ngã tư đó?’’   Tiêu Dịch Viện mở miệng mắng anh trai không thương tiếc, nói: “Anh ta bị bệnh đấy, tớ đi trước đây, ngủ ngon, ngày mai gặp lại.’’   Trần Ô Hạ: “Hay là cứ để tớ đi cùng cậu đến chỗ anh trai cậu đi, đường đó khó đi lại còn tối nữa.’’   “Thôi quên đi, sẽ không có ai nấp ở đó để cướp bóc đâu.’’ Bóng lưng Tiêu Dịch Viện như bị bóng tối nuốt chửng.   Một vài ngọn đèn đường không sáng lắm, Trần Ô Hạ không yên tâm nói: “Để tớ đi cùng cậu.’’   Tiêu Dịch Viện xua xua tay, không hề quay đầu nhìn lại, chỉ nói: “Không sao đâu, tớ đi theo con đường đó về nhà thì càng gần hơn nữa.’’ Sau khi đi đến đó, cô nghe thấy một tiếng kêu cứu ngắn ngủi, “Cứu!’’. Cô không phải là người thích giúp đỡ mọi người, phản ứng đầu tiên chính là giả vờ như không nghe thấy, phản ứng thứ hai là đừng để Trần Ô Hạ nghe thấy.    Nhưng Trần Ô Hạ đã nghe thấy rồi, cô chạy đến: “Trong đó có chuyện gì vậy?’’   Tiêu Dịch Viện ngăn cản lại, khuyên bảo: “Đừng đi!’’    Trần Ô Hạ: “Chúng ta báo cảnh sát đi.’’   Tiêu Dịch Viện lắc đầu: “Bớt xen vào chuyện của người khác đi, ai biết có bị trả thù hay không? Nhân tiện, tớ muốn nhắc nhở cậu một chút, gặp những trường hợp rắc rối như thế này phải học cách tự bảo vệ mình. Chúng ta chỉ là học sinh, có rất nhiều chuyện ngay cả người lớn cũng không dám quan tâm. Ô Hạ, xã hội này không hề đơn giản và tử tế giống như cậu tưởng tượng đâu.’’   Giọng nói bên trong lại vang lên: “Lý Thâm… Đừng…’’   Tiêu Dịch Viện ngừng nói, liếc mắt nhìn Trần Ô Hạ. Sắc mặt hai người đều thay đổi, không hẹn mà cùng đi về phía trước.    Ánh trăng chiếu rọi vào vũng nước. Trăng sáng chiếu mương máng.    Vẫn chưa đi đến gần, trong đầu Trần Ô Hạ đã tưởng tượng ra cảnh tượng đang xảy ra ở đây, có lẽ là Lý Thâm bị đánh bị thương khi gặp chuyện bất bình. Không sao đâu, cô sẽ cứu cậu, mỹ nhân đều chờ được anh hùng đến cứu, huống chi Lý Thâm là một đại mỹ nhân.    Trần Ô Hạ nhặt một nhánh cây bên đường, sau đó ra hiệu im lặng với Tiêu Dịch Viện.    Tiêu Dịch Viện gật đầu, nhón chân bước đi.    Nhưng không thể nào ngờ được rằng những gì bọn họ nhìn thấy lại là hình ảnh một người đàn ông đang nằm trên người một cô gái.    Dựa vào động tác đá chân giãy giụa của cô gái, Trần Ô Hạ có thể chắc chắn cô ấy không hề tự nguyện. Cô cầm nhánh cây, dứt khoát lao về phía người đàn ông.    Người đàn ông nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.    Cô gái nằm trên mặt đất khóc không thành tiếng: “Lý Thâm… Cầu xin…’’   Tiêu Dịch Viện hoảng hốt, hỏi: “Lý Thâm?’’   Sắc mặt Trần Ô Hạ trắng bệch, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình.    Trong bóng tối, dáng vẻ người đàn ông hơi mơ hồ. Đôi mắt kia rất giống Lý Thâm nhưng cũng có vẻ không giống lắm. Bây giờ cậu không phải xa cách mà là chứa đựng một chút gì đó mỉa mai, giống như… Một Lý Thâm mà cô lần đầu tiên nhìn thấy.    Người đàn ông kéo chiếc quần đã cởi xuống một nửa lên, chạy về phía bên kia.   “Đừng chạy!’’ Trần Ô Hạ lập tức đuổi theo. Một chân cô giẫm vào vũng nước, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Nước bẩn bắn lên đôi giày màu trắng nhỏ của cô, cô tiếp tục đuổi theo.    Người đàn ông mặc một chiếc áo màu trắng rộng thùng thình, quần áo tung bay trong gió, bóng lưng mảnh khảnh thon dài trong bóng đêm thoạt nhìn cực kỳ giống Lý Thâm.    Sau khi ra khỏi con đường này, bên kia vô cùng đông đúc. Trần Ô Hạ đi đến đèn giao thông, ngó nghiêng xung quanh nhưng không nhìn thấy người đàn ông đó nữa. Đừng trước ngã tư mình đi qua đi lại hàng ngày, cô giống như bị lạc đường, xung quanh cực kỳ xa lạ, trong tâm trí cô chỉ còn ánh mắt của Lý Thâm.    Cảm xúc trong đôi mắt sắc lạnh kia thay đổi theo đúng tâm trạng của chính cậu, cậu lạnh lùng, cao ngạo, ít khi có những khoảnh khắc giễu cợt như thế này.    Nhưng, ít không có nghĩa là không có.   Trần Ô Hạ dựa vào cột đèn đường ngẩn người một lúc lâu.    Tốp ba tốp năm người qua đường nhìn cô.    Cô lấy lại tinh thần, vịn cột đèn đứng thẳng người dậy. Đầu tiên là cô chậm rãi bước đi, sau đó nhanh chóng chạy về con đường lầy lội phía bên kia.    Tiêu Dịch Viện và cô gái kia vẫn còn ở đó.    Cô gái ngồi xổm dưới gốc cây khóc.    Tiêu Dịch Viện khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn thấy Trần Ô Hạ, cô mới phản ứng lại, hỏi: “Đuổi được không?’’   Trần Ô Hạ lắc đầu. Cô đi đến trước mặt cô gái, hỏi: “Em biết người kia không?’’   Cô gái ngẩng mặt lên.   Lúc này Trần Ô Hạ mới nhìn thấy rõ đây là cô học sinh xinh đẹp đi sau lưng Lý Thâm hôm đó.    Đinh Tình lau nước mắt, nói: “Anh ấy tên Lý Thâm, là học sinh của trường cấp ba gần đây, còn những chuyện khác em không biết.’’   Tiêu Dịch Viện khoanh tay, vẻ mặt hờ hững hỏi: “Tại sao em lại ở chỗ này với cậu ấy?’’   Đinh Tình: “Anh ấy hẹn em đến đây.’’   Tiêu Dịch Viện: “Tại sao lại hẹn ở một nơi hoang vắng như thế này?’’   Đinh Tình: “Đây là nơi em và anh ấy gặp nhau lần đầu tiên. Em thích anh ấy và đang theo đuổi anh ấy… Lý Thâm quá đẹp trai, em đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy hẹn em ở chỗ này, em còn tưởng anh ấy sẽ mang đến cho em cảm giác hẹn hò, không ngờ…’’   Tiêu Dịch Viện đang định hỏi gì đó thì trên con đường yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng ma quỷ gào thét thê lương. Đó là nhạc chuông điện thoại đặc biệt mà Tiêu Dịch Viện đặt riêng cho Tiêu Hưng Phi.   Tiêu Dịch Viện nặng nề thở ra một hơi rồi mới nhận điện thoại: “Anh? Em… Sắp đến rồi. Anh chờ em một chút.’’ Cô cúp điện thoại, nói: “Ô Hạ, chúng ta đi thôi.’’   Nghe những lời Đinh Tình nói, quan sát sắc mặt của cô ấy, Trần Ô Hạ không biết mình đang suy nghĩ chuyện gì, trong đầu chỉ tràn ngập ánh mắt lúc nãy.    Rất giống Lý Thâm.    Đinh Tình đứng lên, kéo góc áo Trần Ô Hạ.    Tiêu Dịch Viện đưa tay ra đánh một cái: “Cô làm gì vậy?’’   Đinh Tình bị đánh đau, buông tay ra: “Chuyện là… Các chị có thể giữ bí mật chuyện tối nay được không? Em thích Lý Thâm, em không muốn gây rắc rối cho anh ấy, hơn nữa chuyện cũng không thành công, em muốn cứ để nó qua đi.’’    Trần Ô Hạ nghĩ, có lẽ nụ hôn đầu của mình cũng nên quên đi. Dục vọng và tình yêu của một người đàn ông thực sự là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt sao?   Tiêu Dịch Viện mặc kệ Đinh Tình: “Biết rồi, báo cảnh sát hay không là chuyện của cô.’’    Hai người im lặng đi được mấy bước Tiêu Dịch Viện mới mở miệng hỏi: “Ô Hạ, cậu thấy rõ là ai không?’’   Trần Ô Hạ nhỏ giọng nói: “Qúa tối… Cậu thấy rõ không?’’   Tiêu Dịch Viện: “Rất giống cậu ấy.’’   Trần Ô Hạ ngẩng đầu lên.    “Lý Thâm là ân nhân cứu mạng của tớ, tớ không thể có được cậu ấy, nhưng cũng không muốn huỷ hoại cậu ấy. Chuyện tối nay, tớ sẽ vờ như không biết.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Chẳng ai hoàn hảo cả. Hầu hết mọi người đều định nghĩa rõ ràng người tốt và kể xấu, nhưng chúng chỉ là một thứ mơ hồ trong mắt tớ. Nói ai là người tốt, vậy thì sao chứ? Bọn họ chưa từng ra tay giúp đỡ tớ một lần nào cả. Mặc dù việc làm lúc nãy của Lý Thâm đã lật đổ hình tượng thanh cao của cậu ấy, nhưng tớ lại cảm thấy như thế mới giống một con người bình thường. Làm người, ắt phải có dục vọng và bản năng.’’    “Con người có dục vọng và bản năng nhưng con người cũng có những ràng buộc về mặt đạo đức.’’ Trần Ô Hạ nói: “Tớ muốn yên lặng suy nghĩ một chút.’’   …..    Cuối cùng cũng không có khoảng thời gian yên lặng nào, bởi vì xe cảnh sát đột nhiên đến.    Tiêu Dịch Viện và Trần Ô Hạ giật nảy mình. Đinh Tình cũng vậy. Nhìn thấy cảnh sát, hai chân cô ta lập tức mềm nhũn, vội vàng nhớ đến kế hoạch B mà mình đã vạch ra.    Đèn xe cảnh sát sáng lên, con đường mờ tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.    Hai vị cảnh sát bước xuống xe. Cảnh sát A hỏi: “Lúc nãy chúng tôi nhận được tin báo, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?’’   Tiêu Dịch Viện kéo kéo Trần Ô Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Ai báo cảnh sát vậy?’’   Trần Ô Hạ lắc đầu.    Cảnh sát B nhìn ba cô gái, nói: “Chúng tôi nhận được tin báo, có người nghe thấy tiếng kêu cứu.’’   Một người qua đường nghe thấy tiếng kêu cứu ở ngã tư, anh ta không dám vào nên đã chọn cách bảo cảnh sát.    Chuyện này nằm ngoài kế hoạch của Đinh Tình.    Cảnh sát B bước lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’   Đinh Tình không muốn báo cảnh sát, cô ta cắn chặt răng, không nói gì.    Suy cho cùng, Đinh Tình vẫn là một cô bé nhỏ tuổi, trên mặt tràn đầy cảm xúc, Cảnh sát A là một người nhạy bén nên đã nhìn ra được điều gì đó, nói: “Chúng ta trở về cục cảnh sát từ từ nói.’’   Dưới tình huống cấp bách, Đinh Tình nói: “Chú cảnh sát. Lúc nãy  có người quấy rối cháu.’’   Cảnh sát A: “Người đó ở đâu?’’   “Chạy rồi.’’ Đinh Tình chỉ sang bên cạnh: “Các chị ấy cũng nhìn thấy.’’   Cảnh sát A hỏi: “Thật sao?’’   Tiêu Dịch Viện và Trần Ô Hạ siết chặt tay.    Cảnh sát A: “Trả lời.’’   “Vâng…’’ Trần Ô Hạ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không thể làm trái lương tâm mình.    Cảnh sát A: “Theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát một chuyến.’’   Trần Ô Hạ quay đầu nhìn hiện trường xảy ra vụ án lúc nãy, có phải cô đã sai rồi không?    ----   Sau khi bước vào cổng sở cảnh sát, trái tim Đinh Tình như muốn nhảy ra ngoài, cô ta chỉ có một con đường đi đến bóng tối.    Đinh Tình: “Cháu cho anh ấy một tấm danh thiếp, anh ấy gọi điện thoại hẹn cháu ở đó.’’   Cảnh sát A: “Tại sao lại hẹn ở đó?’’   Đinh Tình: “Bởi vì chúng nhau tình cờ gặp nhau lần đầu ở đó…’’   Cảnh sát A: “Quen biết nhau như thế nào?’’   “Tình cờ gặp nhau.’’ Đinh Tình sợ cảnh sát sẽ điều tra chuyện lần trước nên nói: “Chỗ đó yên tĩnh, mỗi lúc tâm trạng rối bời cháu sẽ đi con đường đó.’’    Cảnh sát A bật cười: “Cháu mới mười sáu tuổi, có phải quá lãng mạn rồi không?’’   Đinh Tình rụt rè cười một tiếng.    Cảnh sát A: “Nghi phạm tên là gì?’’    Đinh Tình: "Lý Thâm."   Cảnh sát B: “Tất cả các cháu đều quen biết nghi phạm?’’   Trần Ô Hạ không nói gì.    Tiêu Dịch Viện lại mở miệng: “Lý Thâm là bạn cùng lớp của chúng cháu.’’   Cảnh sát B hỏi Trần Ô Hạ: “Còn cháu thì sao?’’   Trần Ô Hạ nhẹ nhàng nói: “Bạn cùng lớp.’’    Cảnh sát B: “Cả ba người đều nhìn thấy cậu ta sao?’’   Đinh Tình khẽ gật đầu.   Tiêu Dịch Viên do dự hai giây, khẽ gật đầu.    Trần Ô Hạ chần chờ nói: “Lúc ấy tối quá, cháu không nhìn rõ toàn bộ mặt…’’   Cảnh sát B: “Vậy nhìn thấy nửa mặt?’’   Trần Ô Hạ: “Thấy mắt.’’   Cảnh sát B: “Có nhận ra cậu ta không?’’   Trần Ô Hạ: ". . ."   Cảnh sát B: “Trả lời!’’   Trần Ô Hạ: “Chỗ đó quá tối… Có lẽ nhìn nhầm.’’   Cảnh sát B: “Cả ba đều nhìn nhầm sao?’’   Trần Ô Hạ cúi đầu xuống.    “Quấy rối trẻ vị thành niên, tội thêm một bậc.’’ Cảnh sát B nói: “Lát nữa các cháu ký tên vào sổ ghi chép.’’    Trần Ô Hạ hỏi: “Chú cảnh sát, các chú sẽ điều tra rõ chuyện này đúng không?’’   Cảnh sát B cười: “Đương nhiên rồi, cháu gái yên tâm. Chú cảnh sát sẽ không để người tốt bị oan, càng không bỏ qua cho người xấu.’’   Trần Ô Hạ: “Chú cảnh sát, vụ án này sẽ điều tra trong bao lâu ạ?’’   Cảnh sát B: “Các chú sẽ điều tra càng sớm càng tốt.’’   Tiêu Dịch Viện bổ sung thêm: “Bình thường, phán quyết một vụ án hình sự, nhanh thì nửa năm, chậm thì hai ba năm gì đó.’’   Sắc mặt Trần Ô Hạ trắng bệch suốt cả đêm, lúc này càng trở nên trong suốt: “Vậy thì… Không thể kịp kỳ thi đại học sao?’’   Cảnh sát B lại cười: “Cháu gái, cháu cứ yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học đi, chuyện phá án cứ để các chú lo.’’