Ô bạch

Chương 25

25   Người đàn ông đi đến: “Nghỉ đông rồi à?’’   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tiêu Dịch Viện điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười: “Vẫn chưa.’’   Người đàn ông kéo một cái ghế đến, hất cằm về phía Trần Ô Hạ, hỏi: “Ai vậy?’’   Tiêu Dịch Viện nhẹ giọng nói: “Bạn học của em.’’   Người đàn ông đưa tay phải ra: “Anh là Tiêu Hưng Phi, là anh trai của Dịch Viện, em gái, mong được chỉ giáo nhiều hơn.’’   Người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, đôi mắt đen nhỏ, đầu cạo hình tam giác, chừa lại một cái đuôi nhỏ và nhuộm màu trắng vàng. Trên người mặc một chiếc áo khoác hoa hoè, bên trong là một chiếc áo sơ mi hoa lỏng lẻo, chỉ gài cúc một nửa, một sợi dây xích đen dày được vòng quanh cổ nhỏ hai vòng, trên đó đeo một mặt dây chuyền, làn da ngăm đen làm nổi bật ánh sáng vàng loé lên không đúng lúc.    Trong sinh hoạt đời thường của Trần Ô Hạ chưa bao giờ tiếp xúc với một người như thế, giống như một tên lưu manh thứ thiệt trong phim Hồng Kông thời xưa. Cô khẽ gật đầu một cái.    Tiêu Hưng Phi tự chuốc lấy nhục nhã, rút tay về. Gã ta đạp vào bàn đạp vào ghế, bắt chéo chân trái phải thành hình thoi: “Cô em đây tên là gì vậy?’’   Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Tiêu Dịch Viện đột nhiên hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?’’   “Hôm nay là sinh nhật của anh, em không nhớ sao?’’ Tiêu Hưng Phi chỉ tay vào quầy bánh ngọt: “Anh đến mua bánh ngọt để tổ chức tiệc.’’   “Xem em này, ôn thi đến rối tinh rối mù rồi.’’ Trên mặt Tiêu Dịch Viện lại lộ ra nụ cười giả tạo: “Anh, sinh nhật vui vẻ.’’   “Hôm nay thực sự là một ngày tốt.’’ Đôi mắt nhỏ của Tiêu Hưng Phi lướt qua khuôn mặt Trần Ô Hạ: “Bạn cùng bàn của em gái anh lại tươi ngon mọng nước thế này mà trước đó anh lại bỏ lỡ.’’ Miệng gã tròn xoe, phát ra tiếng cười hố hố.    Trần Ô Hạ cúi đầu, hận không thể để tóc mái dài hơn một chút.   Nhân viên cửa hàng đưa lên một chiếc bánh sinh nhật.    Tiêu Hưng Phi đẩy hai chiếc bánh ngọt trên bàn qua, hỏi: “Hai người các em ai học giỏi hơn?’’   Tiêu Dịch Viện qua loa lấy lệ nói: “Cũng không kém nhau là mấy.’’   “Em gái, ăn bánh đi, chúc mừng anh già hơn một tuổi.’’ Tiêu Hưng Phi đưa nĩa cho Trần Ô Hạ: “Gặp được em đây đúng là trùng hợp.’’   Trần Ô Hạ cầm lấy nĩa của mình: “Em có nĩa rồi.’’ Bây giờ nhìn lại, chiếc bánh ngọt dâu tây cũng không ngon miệng như trên tấm poster.    “À phải rồi, em gái tên là gì? Em vẫn chưa nói.’’ Tiêu Hưng Phi liếm liếm cái nĩa.    Trần Ô Hạ vẫn không nói.    Tiêu Dịch Viện mở miệng: “Anh, cậu ấy là Ô Hạ.’’   “Ồ, em gái Ô Hạ nhớ chăm sóc em gái anh thật tốt nhé.’’ Tiêu Hưng Phi ghé đến gần Trần Ô Hạ, đôi mắt nhỏ híp  giống như một cây thương.    Trần Ô Hạ nổi cả da gà. Đây là nơi công cộng, cô nghĩ gã ta chắc chắn sẽ không có gan làm bậy. Cô bày ra sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn.   Tiêu Dịch Viện kéo áo khoác Tiêu Hưng Phi lại: “Anh, đã lâu lắm rồi anh không về nhà, hôm nay sinh nhật có về không?’’   “Anh bận lắm, bận kiếm tiền học phí cho em.’’ Tiêu Hưng Phi hất tay Tiêu Dịch Viện ra, nhìn Trần Ô Hạ: “Em gái Ô Hạ, em có hứng thú với công việc làm người mẫu mạng không? Anh có cách này, hãy thay đổi kiểu tóc mái này của em đi, chắc chắn sẽ đẹp lắm, ra mắt chỉ sau một đêm.’’   Trần Ô Hạ: “Không, cảm ơn.’’ Chất béo trong chiếc bánh ngọt này khiến người ta buồn nôn.    Tiêu Hưng Phi cắn cắn cái nĩa, cầm dao cắt bánh ngọt: “À phải rồi, em gái Ô Hạ, em hát cho anh nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật đi.’’   “Anh, bạn cùng bàn của em là người hướng nội, cậu ấy sợ người lạ, anh đừng nói nhiều như thế.’’ Trên mặt Tiêu Dịch Viện vẫn nở nụ cười nhưng dưới bàn lại nắm chặt tay Trần Ô Hạ.    Tiêu Dịch Viện đang sợ? Trần Ô Hạ nắm ngược lại tay cô.    Hai cô gái nắm chặt tay nhau, không biết ai đã mồ hôi nhễ nhại.    “Em gái Ô Hạ, thêm Wechat đi.’’ Tiếng cười hố hố vẫn quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.    Trần Ô Hạ rụt rè nói: “Phụ huynh thu điện thoại rồi.’’   Tiêu Hưng Phi: “Thứ bảy chủ nhật cũng có thể nói chuyện với nhau mấy câu chứ? Anh cũng theo dõi sít sao việc học tập của Dịch Viện.’’    Tiêu Dịch Viện lắc đầu: “Anh, Ô Hạ rất ngoan, cha mẹ cậu ấy không cho chơi điện thoại nên cậu ấy cũng không dùng.’’   Tiêu Hưng Phi đang định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên. Gã ta nhìn tên người gọi đến trên màn hình, bắt máy. Nói chuyện chưa được ba câu nhưng không thiếu mấy lời lẽ thô tục.    Các cô gái bàn bên nhìn sang, vội vàng tính tiền rời đi.    Khuôn mặt trên dưới của Tiêu Dịch Viện giống như một bức tranh được ghép sai hình, khoé miệng cong cong nhưng đôi mắt lại rũ xuống.    Trần Ô Hạ nhìn đồng hồ, nói: “Tớ phải về rồi.’’   Tiêu Dịch Viện: “Tớ cũng muốn về nhà.’’   “XXX con mẹ nó, thiếu ông đây là chẳng làm nên trò trống gì mà.’’ Tiêu Hưng Phi cúp điện thoại: “Em gái Ô Hạ, em đi đâu vậy?’’   “Cảm ơn bánh ngọt của anh.’’ Trần Ô Hạ rụt rè: “Em phải về rồi, nhà em không cho em về muộn quá.’’   Tiêu Hưng Phi nhếch miệng cười: “Lên cấp ba rồi mà còn bị giới nghiêm à?’’    Tiêu Dịch Viện đứng lên nói: “Anh, em cũng về đây, em còn phải làm bài tập nữa.’’   “Muốn anh trai đưa em về nhà không?’’ Đáng lẽ là phải hỏi Tiêu Dịch Viện nhưng Tiêu Hưng Phi lại nhìn chằm chằm vào Trần Ô Hạ.    “Không cần đâu.’’ Tiêu Dịch Viện mỉm cười: “Anh, anh làm việc của mình đi.’’   Hai cô gái nắm tay nhau chạy trối chết.    Đi khá xa, Tiêu Dịch Viện thở ra một hơi, vỗ ngực nói: “Làm tớ sợ muốn chết.’’   Trần Ô Hạ nhìn cô ấy.    Tiêu Dịch Viện cười khổ: “Xin lỗi vì đã để cậu gặp một người anh trai đáng xấu hổ như thế của tớ.’’   “Mối quan hệ anh em cũng không phải là điều mà cậu có thể lựa chọn.’’ Trước kia Trần Ô Hạ không hiểu tại sao khi nhìn thấy Trần Lập Châu đứng trước cửa trường học, Tiêu Dịch Viện sẽ nói: “Trần Ô Hạ, tớ thật hâm mộ cậu.’’   Hoá ra Tiêu Dịch Viện thật lòng hâm mộ.   ----   Trần Lập Châu trì hoãn ở lại trường đến tận sát Tết mới chịu về. Mã Lâm hỏi anh ấy có chuyện gì anh ấy cũng không nói.    Anh gọi điện thoại cho Trần Ô Hạ: “Anh về rồi nè.’’   “Anh.’’ Trần Ô Hạ cười: “Lúc nãy bác gái còn oán trách anh không gọi điện thoại cho bác đấy.’’    Trần Lập Châu: “Nói đi nói lại vẫn là mẹ anh trách anh về nhà muộn, mấy câu kia anh học thuộc lòng rồi. Anh vừa xuống máy bay, lát nữa gặp nhau.’’   Trần Lập Châu thích đồ ăn vặt, mỗi lần anh ấy về, Trần Ô Hạ sẽ đi siêu thị mua đồ ăn vặt mà anh ấy thích ăn nhất để chào đón anh ấy.    Lần này cũng không ngoại lệ.    Trần Ô Hạ đã thanh toán, bậc thang trước cửa siêu thị nằm ở vị trí đón gió, cơn gió thổi mạnh hất tung tóc mái của cô, đuôi tóc xẹt quá mí mắt mỏng. Cô vuốt vuốt lại phần tóc mái đã hơi dài, trong lòng thầm nghĩ hai ngày nữa mình sẽ cắt tóc.    Vừa bước xuống bậc thang, một bóng người mặc áo khoác hoa đập vào mắt cô. Những chiếc lá to màu đen xen lẫn với nụ hoa màu hồng phấn, hoa nở trong bùn, giống hệt chiếc áo Tiêu Hưng Phi mặc ngày hôm đó.    Nhớ đến đôi mắt nhỏ đen nhánh giống như hố đen kia, bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Trần Ô Hạ siết chặt áo khoác.    Đi được một đoạn, tiếng người “hố hố” vang lên, một người chặn trước mặt cô.    Sự trùng hợp này khiến người khác ớn lạnh. Mái tóc phía trước của Tiêu Hưng Phi đã được nhuộm màu vàng trắng, bím tóc nhỏ dơ bẩn được buộc sau gáy. Lúc nãy cô không nhận ra dáng người của gã ta.    “Em gái, thật trùng hợp.’’ Trên mặt Tiêu Hưng Phi hiện lên vẻ trắng bệch vì say rượu, lúc nói chuyện, một mùi hôi thối thoang thoảng phát ra từ miệng gã.    Gió lạnh xuyên vào mắt, Trần Ô Hạ trừng mắt nhìn, lập tức xoay người bỏ chạy, lưu manh đã đủ đáng sợ huống chi là một tên lưu manh say rượu.    Cơn gió lạnh vù vù thổi qua, Tiêu Hưng Phi vẫn chưa tỉnh rượu, ngược lại lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, tính tình càng thêm cuồng bạo. Gã ta nhanh chân đuổi theo.    Sắp đến Tết, thành phố dường như đã được sơ tán dân cư. Trên phố chỉ có tốp năm tốp ba người qua đường.    Trần Ô Hạ chạy về siêu thị đồ ăn vặt, trốn bên kệ hàng.    Tiêu Hưng Phi chắc chắn sẽ không dám làm loạn ở chỗ này. Một lát sau, cô không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cả, đang định thò đầu ra xem xét thì đột nhiên…   Một bàn tay trái vươn ra từ bên tai cô, trong lòng Trần Ô Hạ hoảng hốt, ánh mắt lập tức nhìn sang.    Đôi bàn tay thon dài trước mắt này cô đã từng nhìn thấy trong giấc mơ của mình. Trong mơ, cậu nắm lấy tay cô, hơi ấm nơi lòng bàn tay và sự lạnh lùng trên gương mặt vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu.    Cô ngạc nhiên quay đầu lại: “Lý Thâm!’’    Bím tóc đuôi ngựa lướt qua đầu ngón tay anh, anh sờ sờ gan bàn tay. Trần Lập Châu nói những cảm xúc trên khuôn mặt Lý Thâm rất đơn giản, nhưng thực ra em gái của anh cũng thế, lúc mỉm cười hay khóc mếu máo đều nhàn nhạt, sắc mặt căng cứng chẳng kém Lý Thâm là mấy.    Lý Thâm đút tay vào túi áo khoác: “Sao lại đứng chặn đường ở đây?’’   Trần Ô Hạ hỏi: “Lúc cậu đi vào có thấy một người đàn ông mặc áo khoác hoa đứng chặn ngoài cửa không?’’    “Ai?’’ Lý Thâm rời khỏi kệ hàng, nhìn ra bên ngoài.’’   “Có không?’’   “Không để ý lắm.’’ Nghe thấy có gì đó không đúng lắm, Lý Thâm hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?’’   Trần Ô Hạ: “Có một người đàn ông mặc áo khoác… Lén lút.’’ Cô không có vật nặng có thể ném nên không dám chọc vào. Cô chỉ thích hợp với việc đánh nhau từ xa thôi.    “Gã ta bắt chuyện với cậu rồi?’’ Lý Thâm nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy ở cửa.    “Anh ta… Đi theo tớ.’’ Trần Ô Hạ vuốt ve bím tóc đuôi ngựa.    “Ừ.’’ Lý Thâm cầm lấy bây gói hạt cà phê, đi đến quầy thu ngân.    Trần Ô Hạ đứng tại chỗ, nhìn ra ngoài cửa.    “Đi thôi.’’ Lý Thâm vén rèm lên, quay đầu lại nói: “Cậu muốn đứng đây chờ tên mặc áo khoác hoa à?’’   Đi với Lý Thâm, cô rất yên tâm. Hai người đi ra khỏi siêu thị đồ ăn nhanh.    Tiêu Hưng Phi đang đứng dưới gốc cây gọi điện thoại, gã ta chống nạnh, kiễng chân, đứng cũng không đứng yên. Những người đi đường đều lách qua người gã.    Thấy Trần Ô Hạ có người đi cùng, gã cũng không tiếp tục bám đuôi nữa mà tiếp tục cãi nhau với người trong điện thoại khiến nước bọt văng tung toé.    Lý Thâm một tay xách túi, tay kia vẫn đút vào túi áo khoác.   Trên tay Trần Ô Hạ cũng cầm một chiếc túi có cùng logo, giữ một khoảng cách nhất định với cậu. Cậu rất cao, mỗi lần đến gần đều có một luồng khí từ trên áp xuống.    Tên mặt đất vẽ thành hai bóng người chồng lên nhau, giống như đang ôm lấy nhau.    Cô đang nghĩ đến bóng dáng của hai người thì Lý Thâm bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Anh ta là ai?’’   “Hả?’’ Trần Ô Hạ lắc đầu: “Không biết.’’ Cô không muốn quen biết mấy tên đầu đường xó chợ như vậy.    Lý Thâm lặng lẽ nhìn cô mấy giây, người không biết nói dối, trên mặt sẽ đầy sự chột dạ.    Cô né tránh ánh mắt của cậu, hỏi một câu vô nghĩa: “Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt sao?’’    Đã lâu lắm rồi cậu không chủ động nói chuyện với cô, mấy chủ đề trong các buổi học thêm đều liên quan đến việc học tập. Cô nghĩ rằng cả hai người sẽ lui vào ranh giới của  việc dạy kèm.    “Trước đây tâm trạng tớ cũng không tệ mà.’’ Cậu đang chờ cô, chờ cô lên đại học.   Trần Ô Hạ bước đi chậm rãi, mãi đến khi sánh vai với cậu, nói: “Hôm nay cậu nói chuyện khá nhiều.’’ Cô không giỏi ăn nói, phải nói chuyện với cậu trên suốt quãng đường về nhà lần này cũng khiến cô phát sầu. Ngoại trừ học tập ra thì còn có chuyện gì nữa đây?    Cô không nghĩ ra chủ đề nên cũng không nói gì nữa cả.    Hai người chờ đèn đỏ ở ngã tư đường.    Năm mới làm vơi đi một lượng lớn người dân ngoại tỉnh, trên đường xe ít người ít, cực kỳ trống trải.    Trần Ô Hạ đứng bên trai Lý Thâm. Tay trái anh đút vào túi áo.    Cô dùng tay phải.    Hai chiếc túi to nằm ở giữa che giấu đi sự bối rối của cô, nhưng lại nhìn thấy vẻ bối rối không giống người thường mà chỉ Lý Thâm mới có.    ----   Tiêu Hưng Phi bước lên xe của bạn mình, ngả người vào thành ghế, ngước đôi mắt nhỏ lên nhìn Trần Ô Hạ ở ngã tư. Gã bật một lon bia, chỉ về phía trước: “Cô học sinh với mái tóc quả dưa hấu kia che giấu một khuôn mặt ăn ảnh.’’   Người bạn của gã mặc một bộ áo ghi lê hoa màu xanh: “Uống say hoa mắt à?’’   Tiêu Hưng Phi: “Chạy qua nhìn thì biết. Là bạn cấp ba của Tiêu Dịch Viện, tao quên mất tên rồi.’’   Gã mặc áo ghi lê hoa màu xanh xoay tay lái: “Người anh em, đừng nôn trên xe tao.’’   "Đi." Tiêu Hưng Phi rót bia.    Chiếc xe dừng ở ngã tư. Tiêu Hưng Phi vẫy vẫy tay về phía Trần Ô Hạ: “Em gái.’’   Vẫn còn chưa tỉnh rượu nên Tiêu Hưng Phi hoàn toàn không nhìn thấy cậu học sinh mặc áo khoác đen bên cạnh. Gã giơ điện thoại di động về phía Trần Ô Hạ, nhấn nút chụp.    Trước ống kính lại là một người thiếu niên với khuôn mặt xuất chúng.    Lý Thâm đứng chắn trước mặt Trần Ô Hạ.   Tiêu Hưng Phi nhổ nước bọt xuống đất: “Con mẹ nó chứ, tiểu tử thối, mày đừng có mà ngáng đường.’’   Lý Thâm khẽ hất cằm lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông trong xe.    “Nhìn cái gì? Tao móc mắt ra giờ.’’ Tiêu Hưng Phi nói với người đàn ông mặc áo ghi lê hoa màu xanh: “Không chụp được, tự mày nhìn kỹ đi.’’   Gã mặc áo ghi lê hoa màu xanh nghiêng người nhìn Trần Ô Hạ: “Xinh đẹp thật!’’   Gã ta không chú ý đến Lý Thâm, khi nhìn lướt qua điện thoại của Tiêu Hưng Phi thì lẩm bẩm một câu: “Người này… Hình như đã gặp ở đâu đó rồi?’’   Đèn xanh dành cho người đi bộ bật sang, Trần Ô Hạ sợ Tiêu Hưng Phi mất lý trí, vì thế kéo lấy góc áo của Lý Thâm: “Đi thôi, anh ta là ma men, không thể nói lý đâu.’’   Lý Thâm nhìn thoáng qua biển số xe.    Tiêu Hưng Phi nhìn đèn đỏ trước mặt mình, nói: “Ép cậu ta!’’   Gã đàn ông mặc ghi lê màu xanh nghe rõ ý của gã, lại dẫm phanh mạnh hơn nữa, thuyết phục: “Gặp mỹ nữ mày chỉ biết thấy sắc nảy lòng tham mà chẳng phân biệt hoàn cảnh gì cả.’’   “Chơi cậu ta!’’ Tiêu Hưng Phi bỗng nhiên đập mạnh vào đùi phải của bạn mình.    Gã đàn ông mặc ghi lê màu xanh bị đau, co chân lên, thả phanh xe ra, nhưng anh ta nhanh chóng giẫm xuống, quát lớn: “Mẹ mày! Mày muốn giết người à? Mày muốn hại chết tao à?’’   Bởi vì động tác của hai người, chiếc xe lung lay.    Trần Ô Hạ vội vã băng qua đường.    Lý Thâm nhanh chóng kéo cô lại.    Cũng may Lý Thâm kéo cô lại, cộng thêm gã đàn ông mặc ghi lê màu xanh phanh xe kịp thời nên Trần Ô Hạ không bị đụng vào, nhưng cô bị giật mình, hoảng hốt lùi lại phá sau hai bước.    Đèn giao thông đã đổi, gã đàn ông mặc ghi lê màu xanh sợ Tiêu Hưng Phi tiếp tục say xỉn nên vội vàng chạy xe đi.    Tiếng mắng chửi của Tiêu Hưng Phi phát ra từ cửa sổ xe.    Trần Ô Hạ sửng sốt mấy giấy, thở mạnh một hơi: “Gã ta điên rồi.’’    Khuôn mặt sợ hãi của cô càng thêm tái nhợt dưới mái tóc đen nhánh, Lý Thâm siết chặt tay hơn nữa: “Không sao đâu.’’   Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt bọn họ.    Theo phản xạ có điều kiện, Trần Ô Hạ lui ra sau lưng Lý Thâm.    Cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt đẹp trai của Trần Lập Châu. Sau khi lên đại học, làn da anh ấy hơi rám nắng, làm phai nhạt đi hơi thở ngây ngô của thiếu niên và tăng thêm vẻ nam tính. Anh ấy trực tiếp nhìn chằm chằm vào người thiếu niên và thiếu nữ bằng ánh mắt quỷ dị.    Trần Ô Hạ kêu lên: “Anh!’’   “Ừ.’’ Ánh mắt Trần Lập Châu nhìn xuống dưới.    Lý Thâm lập tức buông lỏng cánh tay đang túm lấy Trần Ô Hạ, bỏ vào trong túi áo khoác.    Lúc này Trần Ô Hạ mới phát hiện ra mình và Lý Thâm, bốn bỏ lên năm… Coi như đang nắm tay nhau.