Nuốt Hết

Chương 5

Có một đoạn thời gian tôi vẫn luôn cho rằng, có phải bởi vì tôi không ngoan, đã làm sai chuyện, cho nên đại ca mới trừng phạt tôi, vậy nếu về sau tôi nghe lời, hẳn là không cần lại gặp phi người tra tấn. Đương nhiên, đáp án là phủ định. Chỉ là khi đó tôi thật ngốc, bị người ấn ở trên giường lột ra hoa huy*t mắt đều sắp bị thọc lạn, còn ở trên người mình tìm vấn đề. Ngày đó đại ca lăn qua lộn lại đem tôi thao rất nhiều lần đều chịu không nổi nữa, phía dưới sau lại chảy không ra nước, liền phía trước đều không cứng nổi, còn không muốn rút ra, ghét bỏ chỗ kia quá chặt không trải qua chơi, sau đó tắc một đêm không rút ra, lúc sau tôi ở trên giường nằm hai ngày, nữ huyệt có vết thương, hai chân xụi lơ, không thể đi lại, sợ hãi người khác nhìn ra dấu vết. Vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một chút là được, nhưng sau khi về nhà vẫn bị phát sốt nhẹ, tôi không dám nói cho người khác, chỉ nghĩ chịu đựng liền qua, ban đêm nửa mộng nửa tỉnh cảm giác có người đùa nghịch thân thể của tôi, hài hước ghét bỏ sắc mặt tôi quá kém, đôi tay lạnh lẽo tham nhập vào trong quần áo giúp tôi lau mồ hôi, lẩm bẩm lầm bầm oán trách thật kiều quý, không trải qua thao, về sau nên đem hoa huyệt thọc khai mới được. Tôi mệt cực, mí mắt nặng nề không mở ra được, cho là một giấc mộng, xoay người lại tiếp tục ngủ. Sáng sớm hôm sau cả người thoải mái rất nhiều, hạ thể lạnh lạnh, không giống phía trước nứt đau, như là được bôi thuốc mỡ. Về trường học hết thảy như thường, lão sư theo thường lệ hỏi thân thể tôi có tốt hơn chưa, mới biết được thì ra mấy ngày nay đại ca đã xin nghỉ giùm tôi. "Từ Lập Kiều, cậu không sao chứ?" Chu Tông dùng thư ngăn trở mặt nhỏ giọng hỏi. "Không sao, bệnh nhỏ mà thôi, dưỡng mấy ngày là được." Tôi lắc đầu, không muốn nói nhiều. Ánh mắt cậu ta lập loè, "Cái kia...... Chưa mang đến phiền toái cho cậu đi?" "?"Tôi nghi hoặc nhìn phía Chu Tông, ngay sau đó sắc mặt nghiêm lại, "Có phải cậu động vào máy tính của tớ?" "Tớ liền biết là bởi vì chuyện này," thần sắc cậu ta xấu hổ, bày biểu tình hối hận, "Ngày đó tớ dùng máy tính cậu xem phim sắc tình, ai biết bị đại ca cậu thấy, này không phải vì máy tính tớ trúng virot sao, ai, hắn không cáo trạng với cha mẹ cậu đi, tháng tư cậu mặc áo cao cổ làm gì, có phải bị đánh không? Anh em thực xin lỗi ngươi!!" Trước mắt tôi biến thành màu đen, quá mức kích động, bỗng nhiên đứng dậy, nếu đại ca biết, vì cái gì còn muốn, còn muốn...... "Từ Lập Kiều, có vấn đề gì sao?" Trên bục giảng lão sư hỏi. "Em...... Em đau đầu." Có lẽ là biểu hiện của tôi quá khó chịu, lão sư châm chước cho tôi đi đến phòng y tế nghỉ ngơi. Chu Tông đưa tôi đi đến phòng y tế, trên đường vài lần muốn giải thích, đều bị tôi chặn lại. "Trở về đi, tớ muốn một mình lẳng lặng." Kéo thảm lông che lại mặt, hạ lệnh trục khách. Cậu ta nào biết đâu rằng hiện tại tâm tôi loạn như ma, tự cho là đem tôi hại thảm, liên tục xin lỗi, xoay người đóng cửa lại đi ra ngoài. Không bao lâu trở về nhà, tôi rầu rĩ không muốn để ý tới hắn, "Không phải bảo anh đi sao!" "Học được phát giận?" Bén nhọn trào phúng, là đại ca. Tôi che đầu không muốn giao lưu, lại bị hắn túm lại, "Ta thấy ngươi hai ngày này quá thanh nhàn!" "Anh đều thấy, vì cái gì còn muốn oan uổng em!" Sắc mặt tôi tái nhợt, không thể tin tưởng trừng mắt hắn. Hắn không sao cả vẫy vẫy tay, "Chu Tông đều nói cho ngươi?" Trên mặt hơi đau, là hắn đang ninh mặt tôi. "Ta tưởng thao ngươi, cái này lý do vừa lòng sao?" Liền che dấu nói cũng chưa nói, tôi cứng ngay tại chỗ, lạnh lẽo tới xương cốt. "Xấu xa!" Tôi nắm chặt nắm tay, trong lòng oán hận sắp nhẫn nại không được! Đại ca nheo lại mắt, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, "Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?" "Không muốn! Em không muốn! Không được đụng vào em! Em là em trai anh!" Hắn không kiên nhẫn duỗi tay ấn tôi, "Em trai? Nhưng ta không có em trai phóng đãng như vậy! Nam nhân mà có âm huyệt? Bị người sờ sờ âm đế liền triều phun? Cao trào bao nhiêu lần muốn ta giúp ngươi đếm số sao? Còn dám nói ta cưỡng bách ngươi? Ngươi đã là người của ta, chỉ cần ta muốn tùy thời đều có thể, còn dám nói cái không liền đem lột sạch ngươi đến cửa trường học, làm tất cả mọi người nhìn xem ngươi là cái quái vật!" Lời nói hắn lạnh băng thấm người. "Không phải như vậy, không phải! Dựa vào cái gì đều phải nghe anh, tôi không phải con chó, buông tôi ra!" Nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, bị lời nói ác ý của hắn thương tổn, tôi phẫn nộ lên, giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, lại bị bắt lấy tóc, bức bách tôi đối mặt.( thụ tức giận nên đổi xưng hô) "Chỉ bằng ngươi bị ta ngủ qua! Bằng ta là nam nhân của ngươi! Ngươi nghe lời, nếu đã là người của ta liền an phận một chút, lần sau lại làm ta thấy ngươi trang mảnh mai câu dẫn nam nhân khác, đừng trách ta không khách khí!" "Đủ rồi! Đừng quá quá phận!" Áp không được sinh lý bản năng, sau một loạt đả kích đầu "Thình thịch" đau, từng trận ghê tởm làm tôi nôn khan. "......" Thấy tôi không phải giả vờ, hắn thư hoãn mày, đi bên ngoài tìm bác sĩ. "Tan học tới đón ngươi!" Ném xuống câu nói, tan rã trong không vui. Chờ hắn rời đi, tôi đánh lên tinh thần trộm từ cửa sau đi ra ngoài, về đến nhà tức khắc súc vào góc. Lời nói của hắn vừa đả thương người lại khắc cốt minh tâm, khiến tôi biết rõ ý tưởng điên cuồng của hắn. Tôi rõ ràng đại ca làm người nói được thì làm được, liền nơi chốn trốn tránh hắn, mỗi ngày một đường sinh hoạt, đi học, tan học, về nhà, liều mạng đọc sách, canh giữ ở trong căn phòng nhỏ của tôi, gia gia không ở, liền bữa tối đều bưng vào phòng để ăn, tận khả năng giảm bớt cùng hắn tiếp xúc. Rất ít lần tương ngộ hắn thần thái tự nhiên, cử chỉ thân mật, tầm mắt nhìn tôi khôi phục như ngày thường hờ hững, khẩn trương thần kinh được đến an ủi, lường trước hắn không dám ở nhà làm ra hành vi đại nghịch bất đạo, cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều, liên tục mất ngủ cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp. ..........