Uông Vân Phong làm Ngự Sử nhiều năm, bản thân hắn trải qua không nhiều sóng to gió lớn, nhưng cũng thấy qua không ít. Chỉ là lúc này đây, gió cuốn sóng lớn đánh thẳng vào trên mặt, làm khuôn mặt cực kì lạnh lùng của hắn càng thêm rét lạnh, trong vòng ba thước không người nào dám tiến lại gần. Hạ Lệnh Mị mơ hồ cảm thấy việc này có tính toán từ trước, nếu là vài năm trước, nói không chừng nàng liền vội vàng đi đến hậu viện của những nhà đại quan để tìm hiểu một chút tin tức, thuận tiện đi cửa sau. Nhưng hôm nay nàng mới trở về từ thành Bắc Định không lâu, mặc dù là nữ nhi Hạ gia, nhưng cũng là thê tử của Uông Vân Phong, lời nói và việc làm đều đại biểu cho Ngự Sử phu nhân, nàng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, sợ không cẩn thận liền đem phiền toái đến cho Uông Vân Phong. Hiện tại mỗi ngày hạ triều Uông Vân Phong đều đến thư phòng xử lý công văn, đối với sự lo lắng của Hạ Lệnh Mị cũng sẽ an ủi động viên. “Việc trong triều thay đổi trong nháy mắt, tấu chương vạch tội giờ mới bắt đầu, chúng ta không thể tự làm loạn thế trận.” Hạ Lệnh Mị nghĩ tới nghĩ lui: “Nếu không, thiếp về nhà mẹ đẻ hỏi phụ thân một chút?” Vốn tưởng rằng Uông Vân Phong cũng sẽ đồng ý, hắn lại lắc đầu, lại sợ Hạ Lệnh Mị tự mình chạy tới xin Hạ gia giúp đỡ, cân nhắc rồi lại nói: “Lão thái quân Hạ gia sinh được ba nhi tử và hai nhi nữ, trong đó dòng chính thê ngang vai vế với nàng có mười một người, con thiếp thất hiện có hai mươi người. Không nói cái khác, chỉ cần mười một người các nàng có quan hệ thông gia với mười một nhà, còn thông gia của các thúc bá thì có năm nhà, tổng cộng mười sáu nhà. Bây giờ mười sáu gia đình này còn kết thông gia với nhà khác nữa, mỗi một nhà mỗi một hộ từ từ liên kết thành mạng lưới quyền lợi rộng lớn. Bên trong các thế gia vừa hỗ trợ vừa lợi dụng lẫn nhau, ngay cả hoàng thượng cũng không dám động đến, chỉ có thể từ từ nghĩ kế sách. Bảy năm nay, hàng năm có ít nhất một thế gia trong thành Bắc Định đi đến đường cùng có gia tộc bị giết toàn tộc, có gia tộc thì bị tịch thu tài sản chỉ giết kẻ phạm tội, cũng có nhà sa sút dời đi, phần nhiều là bị bãi bỏ chức quan.” “Hoàng thượng dùng kế sách nước ấm nấu ếch để từ từ thu hồi quyền lực, nàng cho là các thế gia khác sẽ thờ ơ? Những gia tộc bị tịch thu tài sản chỉ giết kẻ phạm tội kia không có quan hệ thông gia với Hạ gia sao? Mỗi một quan viên bị cáo trạng, người nhà của bọn họ không cầu cứu các gia tộc khác chắc? Nhưng kết cục lại như thế nào?” Cả người Hạ Lệnh Mị đột nhiên phát run. Nàng là nữ nhi thế gia, tự nhiên cũng sẽ hiểu đạo lý của thế gia, thậm chí khi nàng trở về nhà vào ngày lễ mừng năm mới, cũng có những bằng hữu chơi với nhau từ khi còn bé dùng đủ trăm phương nghìn kế tìm nàng, kín đáo cầu xin nàng, nhờ nàng nể tình xin Uông Vân Phong giúp đỡ, cho phu quân các nàng một con đường sống. Uông Vân Phong là Ngự Sử, hắn là cây đao trong tay của hoàng đế. Những năm gần đây, Uông Vân Phong muốn chống đỡ Uông gia đi lên con đường huy hoàng, nhất định phải để hoàng đế tùy ý sử dụng. Hiện giờ những thế gia bị tịch thu tài sản chỉ giết kẻ phạm tội ấy, có nhà nào không phải do hoàng đế bày mưu đặt kế, còn tay của Uông Vân Phong thì dính không biết bao nhiêu là máu? “Nếu mỗi gia đình thông gia đều cầu xin Hạ gia giúp đỡ, thì Hạ gia cứu được bao nhiêu? Chẳng lẽ những thế gia đó đều là vô tội, không có ỷ thế hiếp người, tham ăn hối lộ, mua bán chức quan, giết người bừa bãi chăng? Một thế gia có rất nhiều con cháu, chẳng lẽ ai cũng ngay thẳng, khiêm tốn nho nhã? Bọn quản gia, hộ vệ còn có binh lính riêng trong tay của các thế gia, đều không có chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hà hiếp dân chúng sao? Nếu không có tại sao bọn chúng lại bị vi phu bắt được nhược điểm, gán cho mấy trăm tội trạng khiến cả nhà bị giết? Gia tộc như vậy, Hạ gia giúp như thế nào, bằng lòng giúp sao?”  Nữ nhi Hạ gia, một làm hoàng hậu, một là Triệu vương phi, những nữ nhi khác đều có quan hệ danh môn, nếu như bọn họ gặp chuyện phải đi cầu cứu Hạ gia, bọn họ rốt cuộc là mang đến cho Hạ gia vinh hoa phú quý hay là mang đến tai họa? Nàng cho rằng hoàng hậu vẫn có thể được làm chủ hậu cung cho đến nay, thật sự là bởi vì hoàng thượng hoàn toàn thiên vị sao? Là bởi vì hoàng hậu chưa bao giờ liên quan đến việc triều chính, cũng bởi vì Hạ gia đối với việc hoàng đế thu hồi quyền lực vẫn luôn bo bo giữ mình kính cẩn nghe theo. Thời điểm hoàng đế thật sự muốn động vào một nhà nào, thì Hạ gia chỉ khoanh tay đứng nhìn, sẽ không vì người nhà mà đối kháng với hoàng đế. So sánh với các thế gia khác, Hạ gia mới thật sự là đao kiếm dính máu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Hạ Lệnh Mị cứng ngắc khẽ đảo mắt: “Chàng nói là, lần này, hoàng thượng chuẩn bị khai đao Uông gia?” “Là những thế gia khác không muốn tiếp tục im lặng, bọn họ muốn chống đối cùng hoàng thượng ngươi chết ta sống. Đứng mũi chịu sào, đương nhiên chính là ta.” “Vậy chàng……” “Ta chờ quyết định của hoàng thượng.” Hoàng đế hạ tấu chương, hắn chuẩn bị đưa Uông Vân Phong cho đông đảo thế gia ăn thịt, tạm thời giữ được bình an cho hoàng quyền cùng các thế gia, còn là …… Uông Vân Phong nắm tay Hạ Lệnh Mị, ngón tay cái vẫn chậm rãi ma sát lòng bàn tay của nàng, an ủi nàng: “Đừng lo lắng, ta là phu quân của nàng, đương nhiên sẽ bảo vệ cho nàng an toàn.” An toàn, mà không phải vinh hoa phú quý? Hạ Lệnh Mị nhạy bén bắt được chỗ sơ hở bên trong lời nói của Uông Vân Phong. Nàng không khó tưởng tượng đến, nếu như không phải là nàng đi Cổ gia, nếu như không phải là gặp được Trang Sinh, có phải hắn vẫn cố chấp đưa chính bản thân hắn vào biển lửa, hưởng thụ sống chết một cách khuây khỏa hay không? Có phải trước đây rất lâu, Uông Vân Phong đã quyết định sống cô đơn đến hết đời này kiếp này hay không? Cho nên mới tình nguyện làm cây đao trên tay hoàng đế, không chút do dự lần lượt đâm vào trung tâm của các thế gia, mà không quản sống chết của chính mình. Người đàn ông này nghĩ gì mà lại có thể tự đẩy bản thân về phía đường chết như thế chứ? Nàng không muốn hỏi, chỉ níu thật chặt ống tay áo của hắn, mở mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt phía ngoài cửa sổ. Đã tháng mười rồi, vì sao mặt trời vẫn còn chói chang như thế. Qua hai ngày, Hạ Lệnh Mị thừa dịp Uông Vân Phong vào triều, cũng vào cung. Đúng lúc, các phi tần trong cung vừa thỉnh an hoàng hậu xong đang đi ra ngoài cửa, ngoài điện oanh oanh yến yến rất náo nhiệt. Hạ Lệnh Mị là phu nhân của quan tam phẩm, thấy quý phi và các phi tần khác bước ra ngoài cửa, cô chỉ đành cung kính đứng sang một bên nhường đường, hành lễ bái kiến. Tin tức truyền đi rất nhanh trong hậu cung, gia tộc sau lưng các phi tần này phần lớn đều nắm giữ chút quyền lực, nên cũng đã nghe ngóng được chuyện Uông Vân Phong gặp xui xẻo, ngày thường hay thấy Hạ Lệnh Mị phách lối mà nay thì bộ dáng cung kính, sắc mặt nghiêm trang liền không nhịn được nở mày nở mặt. Thậm chí, nhìn Hạ Lệnh Mị hành lễ cũng không gọi đứng lên, tự nhiên đứng tại chỗ cùng phi tần khác nói chuyện, họ không đi, cũng không cho người đứng lên, nên Hạ Lệnh Mị chỉ có thể không đi khom người không ngẩng đầu lên.  Lời nói làm tổn thương người, Hạ Lệnh Mị chỉ cảm thấy như có lưỡi đao từ từ cắt lên da mặt, làm nàng đau đớn. Ở hậu cung còn như vậy, mỗi ngày Uông Vân Phong vào triều, rốt cuộc phải đối mặt với bao nhiêu cười nhạo cùng châm chọc? Nhưng hắn lại không than khổ một chút nào, hắn tỏ ra bình tĩnh giống như hắn là mình đồng da sắt, trừ mẹ con Hạ Lệnh Mị, cũng không còn người nào có thể tổn thương hắn nữa. Hạ Lệnh Mị vốn rất kiêu ngạo, nếu là ngày thường sẽ không có ai dám không đếm xỉa đến nàng. Nhưng bây giờ, thân phận của nàng là phu nhân của Uông Ngự Sử, thê quý nhờ phu, tại hậu cung ăn thịt người này dù có bị nhiều người giễu cợt chèn ép hơn nữa thì nàng cũng phải nhẫn nhịn. Đến khi cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương thông báo cho Hạ Lệnh Mị yến kiết, rất nhiều người trong nhóm Tần phi mới làm ra vẻ như chợt thức tỉnh nhìn về phía Hạ Lệnh Mị, cố tình giả bộ không liên quan.  Hạ Lệnh Mị đứng thẳng lên, quét mắt về phía các phi tử mở miệng nói bừa ban nãy, khóe miệng chứa nụ cười khinh thường tới cực điểm, cười quá sâu ngược lại càng thêm lạnh lùng, khiến cho các nàng giật mình nhận ra nữ nhân này còn có một thân phận khác: Hạ Lệnh Mị là chị của hoàng hậu.  Đắc tội với Hạ Lệnh Mị, cũng không ai biết được vị hoàng hậu thâm trầm như núi băng này có thể ra mặt thay tỷ muội mình hay không. Chỉ trong nháy mắt, đã có vài phi tử mặt tái nhợt, hoảng loạn trốn tránh.  “Bổn cung nghĩ ngươi cũng nên đến rồi.” Hoàng hậu nhìn thấy nàng, câu nói đầu tiên đã chứa đầy ý nghĩa sâu xa. Hạ Lệnh Mị ngẩn ra, cười khổ nói: “Chẳng lẽ Phân nhi thật sự ở trong cung?” Hoàng hậu ban thưởng ngồi, cho nô tỳ dâng trà rồi mới cười nói: “Phu thê các ngươi không phải đã sớm lật cả đáy thành Bắc Định lên trời rồi hả, nếu không có ở bên ngoài, đương nhiên chỉ có thể ở trong cung rồi.” Nàng mím môi uống một ngụm trà, giương nửa mắt liếc Hạ Lệnh Mị: “Chẳng lẽ ngươi tìm đến bổn cung là vì việc khác ư?”  Hạ Lệnh Mị tự nhiên khó nói nàng đến vì Uông Vân Phong. So sánh với chức quan của Uông Vân Phong, thì Hạ Lệnh Mị càng lo lắng cho an nguy của Hạ Phân hơn. Nếu hoàng hậu nói ở trong cung, thì nàng cũng nên hỏi thăm cẩn thận. “Thật ra thì cũng là trùng hợp. Thái tử mấy ngày nay siêng năng luyện võ, trong cung mỗi ngày đều muốn tìm võ sư chỉ dạy, lâu ngày lại cảm thấy có một chút mờ ám. Hắn thân là thái tử, hoàng thượng đối với việc dạy văn võ cho hắn rất nghiêm khắc. Với thân phận đó, ai dám dễ dàng đắc tội với hắn? Văn chương còn dễ nói, năm phần hay khen thành tám phần. Thứ hắn học là đạo lý làm vua, ngâm thơ làm thơ lại càng trôi chảy, hắn có nhiều khí phách hơn so với đệ tử ở thư viện, không nhất định phải đứng nhất, nhưng thứ tự trước mười luôn là tên hắn. Coi như không có, Lão sư thư viện thế nào cũng sẽ cho hắn đứng trước thứ tám. Hắn học võ nghệ là để làm tướng, nắm giữ đại cục thống lĩnh ba quân, học bài binh bố trận lại dễ dàng, nhưng võ công lại tiến bộ rất chậm chạp. Trong cung tỷ võ, không ai thật sự dám mạnh tay, ở thư viện hắn là học trò nhưng cũng là thái tử, người bình thường thắng hắn cùng lắm là một ván, lại bại hai ván. Vốn là như thế nên hoàng thượng cũng miễn cưỡng hài lòng, nhưng gần đây thái tử yêu cầu đối với võ nghệ càng ngày càng cao, tư thế luyện võ mơ hồ càng điên cuồng. Hoàng thượng thấy hắn như vậy, đã nói một câu “cao thủ ở dân gian”, vì vậy đề cử cho hắn một vị sư phụ ở dân gian, trước kia nghe nói là Đường Vương đi du ngoạn nhất quyết kết giao sinh tử. Mấy ngày thái tử đi cũng thu được ích lợi không nhỏ, mỗi ngày sau khi học xong đều tìm người nọ tập võ, cho nên hai ngày trước mới gặp được Phân nhi đang bỏ nhà đi.” “Vậy Phân nhi hiện tại…” “Ban ngày hắn đi đến võ quán tập võ, buổi tối hắn tỷ võ cùng thái tử sau đó mới đi theo thái tử vào cung ở tạm.” Hạ Lệnh Mị thở phào nhẹ nhõm. Những nơi thái tử điện hạ muốn đến hiển nhiên được đề phòng nghiêm ngặt, cũng không trách ám vệ của Uông gia tìm không thấy. Nàng vốn định thỉnh cầu trực tiếp đi đón Phân nhi ở chỗ võ quán, nhưng nghĩ tới nhi tử cùng Uông Vân Phong không hòa thuận lại có chút sầu lo. Mà hoàng hậu nói một phen như vậy tự nhiên cũng làm cho nàng an tâm không ít.  Quả nhiên, không bao lâu hoàng hậu nhân tiện hỏi đến võ nghệ của Phân nhi. Hạ Lệnh Mị cảm thấy những thứ này cũng không có gì để phải giấu diếm, dù sao hoàng hậu cũng họ Hạ, hỏi thăm đến nhi tử dĩ nhiên là do tôn trọng người mẫu thân này. Giữa hai người một hỏi một đáp, hoàng hậu cũng hiểu được một ít tính tình của Hạ Phân, không khỏi cười lạnh nói: “Phu thê các ngươi quả nhiên cưng chiều Phân nhi quá rồi.” Hạ Lệnh Mị hơi nhíu mày, cũng hơi bất mãn: “Bản phu nhân cưng chiều Phân nhi, cũng không khác gì hoàng hậu cưng chiều thái tử!” “Đó là hai chuyện khác nhau.” Hoàng hậu nói: “Ít nhất, thái tử là người có đủ tư cách ngồi vào vị trí thái tử, mà không phải là một đứa trẻ ngu ngốc không hiểu chuyện đời hay là không có ý thức trách nhiệm. Đối với thái tử, hoàng thượng dạy hắn đạo làm vua, mà Bổn cung dạy hắn đối nhân xử thế, thậm chí là đạo lý vì dân. Mà Thái Phó của thái tử dạy hắn Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Trung – Hiếu – Kính – Nhường – Liêm – Sỉ *, thiếu một thứ cũng không được. Vì bồi dưỡng hắn trở thành một thái tử có tư cách, hoàng thượng đã chính tay phá hủy sự ngây thơ chất phác của hắn, mà Bổn cung cũng tình nguyện đẩy hắn xuống vách đá, để cho hắn biết cuộc sống rất tàn khốc. Đưa hắn vào thư viện Bạch Lộ, là để cho hắn hiểu được “Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân”**.” *Nhân – Nghĩa – Lễ  – Trí – Tín, Trung – Hiếu – Kính – Nhường – Liêm – Sỉ = Lòng yêu thương con người – Trách nhiệm – Cách ứng xử - Trí thông minh – Uy tín, Trung với vua – Hiếu với cha mẹ - Kính trên – Nhường dưới – Công bằng – Trong sạch **Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài có người tài hơn Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Hạ Lệnh Mị, cặp con ngươi trong trẻo lạnh lùng tỏa ra ánh sáng cơ trí: “Phân nhi của ngươi, đã cho thái tử một bài học rất tốt. Bổn cung nên khen ngợi Uông đại nhân có một nhi tử nổi bật xuất chúng, nhưng đồng thời, hoàng thượng cùng Bổn cung cảm thấy vô cùng thất vọng về Phân nhi. Bởi vì phu thê các ngươi cưng chiều vô điều kiện, đã phá hủy một hạt giống quý.  Hạ Phân, sẽ là người không biết sợ vua không biết kính cha, không tôn trọng người bề trên, một người kiêu ngạo không biết ơn người khác.” Hạ Lệnh Mị bỗng nhiên đứng lên, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hoàng hậu, trực tiếp gọi ra tục danh của nàng ta: “Hạ Lệnh Thù, ngươi không có quyền phán xét con trai của ta!”