Ở đáy lòng Hạ Lệnh Mị chỉ cảm thấy khuôn mặt nam tử trước mắt phóng đại vô hạn, những trêu chọc trước đây, vui đùa ầm ĩ, phỏng đoán, tính kế ấy đều xuất hiện từng chút một trong đầu. Hắn là chân thành.... Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của nàng, rồi từ từ biến thành chuỗi, chảy xuống dọc theo khuôn mặt, rơi xuống khắc sâu ở trong lòng. Không biết một cổ khí tức xuất hiện từ nơi nào, trường tiên ở giữa không trung nhanh chóng bay lên rồi đột nhiên run lên, lướt qua đỉnh đầu Trang Sinh, “ bốp”, đánh vào mắt của Cửu Phương Hi. Đối phương bị đau, còn Trang Sinh mạnh mẽ nắm chặt tay, đột nhiên một ngụm máu từ trong miệng phun ra, khóe miệng của Trang Sinh từ từ chảy ra một dòng máu tươi. Hạ Lệnh Mị vừa sợ vừa đau, chân sau cùng dùng lực, tay phải dùng lực hất lên, năm ngón tay có hai ngón tay trực tiếp trượt vào đôi mắt của Cửu Phương Hi, dùng hết toàn lực vừa móc vừa xé, kéo hai tròng mắt ra máu chảy đầm đìa. Cửu Phương Hi kêu to thảm thiết, nhờ vào một sức lực cuối cùng, lòng bàn tay đánh vào lưng của Trang Sinh, và đồng thời đánh bay Hạ Lệnh Mị ra ngoài. Phía sau hắn, Uông Vân Phong lắc lư đứng lên chỉ kịp dùng đoạn kiếm hung hăng đâm vào xương sống của hắn , rồi sau đó cũng bị Cửu Phương Hi một cước đạp xa. Mọi người chỉ nghe được một loạt tiếng kêu rên thống khổ từ gần đến xa, Cửu Phương Hi không bao giờ ham chiến nữa, mấy lần đứng lên ngã xuống đã đi xa. Uông Vân Phong thở hổn hển chửi thề vài câu, nỗ lực bò đến chỗ Hạ Lệnh Mị, Trang Sinh cũng không ngừng run rẩy đè nặng trên người của nàng, máu tươi của hai người không ngừng chảy ra. Uông Vân Phong đau lòng đến mức trái tim sắp vỡ ra rồi, sâu trong yết hầu thầm thì nhưng một chữ cũng không nói được thành lời. Có lẽ là trong nháy mắt ngắn ngủn, có lẽ là cả đời dài dằng dẵng, người nam nhân trong ngực Hạ Lệnh Mị cuối cùng ngưng giãy dụa, đột ngột nhắm nghiền hai mắt. Không nói không thở. Hạ Lệnh Mị nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy trong lồng ngực giống như chứa đựng thêm cái gì đó, lại giống như mất đi cái gì đó, tự dưng làm nàng chua xót, không ngừng rơi lệ. Đêm tối như mực, ở trên đường chân trời xa xôi, một tia ánh sáng mặt trời như có như không. Giang hồ với mệnh quan triều đấu một trận lớn nhấc lên một hồi sóng gió lớn, Cửu Phương Hi dùng Vu thuật mê hoặc mọi người trong giang hồ, vây hãm tam phẩm Ngự Sử đại thần của triều đình, làm nhiều người chết, ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa triều đình với giang hồ, tội không thể tha. Không chỉ triều đình phát ra Lệnh Truy Nã, Võ Lâm Minh Chủ cũng bị các môn phái giang hồ mời trở về một lần nữa, thay giang hồ ra lệnh, muốn đem Cửu Phương Hi bầm thây vạn đoạn. Hàn Nhất Phàm an bài mọi người bị trọng thương ở biệt trang, cách Nhàn Vân trang không xa, vị trí bí ẩn, lại là tài sản riêng của Hàn gia, khắp nơi trong biệt trang mà ngay cả bác gái quét rác cũng có võ công. Bên trong ngoại trừ thủ vệ riêng của Hàn gia, còn có ám vệ mới được bổ sung của Uông gia cùng ảnh vệ của Hạ gia, cuối cùng, ngay cả Triệu vương cũng phái tới chừng trăm tên tư binh đến hỗ trợ. Vì thế, trong triều cũng có Ngự sử dâng tấu xin ghi lại chuyện của Uông Vân Phong, Hoàng đế liền dùng trầm mặc biểu lộ thái độ. Những thứ này ba vị chủ tử Uông gia không ai thèm để ý, Uông Vân Phong cùng Hạ Lệnh Mị đều bị thương không nhẹ, ngay cả mấy người cận vệ của họ cũng đều nằm ở trên giường, trong mấy ngày liền đều có đại phu ra vào bắt mạch nấu thuốc. Hạ Phân bị Hàn Nhất Phàm dắt tay, chịu hết nổi quay đầu lại quan sát bia mộ mỗi lúc càng xa ở phía sau, nhẹ giọng nói thầm: "Hắn không phải người tốt, vậy sao sống không lâu?" Hàn Nhất Phàm ôm lấy bả vai đứa bé này: "Trang thiếu hiệp liều mình cứu cha mẹ ngươi, sao lại không phải người tốt?" Hạ Phân nói: "Chính hắn nói. Hắn nói hắn là người xấu, có thể là tai họa ngàn năm. Ta là tiểu bại hoại, có thể là tai họa một vạn năm." Hàn Nhất Phàm xoa đỉnh đầu hắn: "Đối với Uông gia, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, hắn là ân nhân cứu mạng của các ngươi." Hạ Phân tự nói, nó họ Hạ, không họ phải Uông. Cảm giác được cánh tay ôm mình như sắt cứng bình thường, há to miệng, không lên tiếng. Hàn Nhất Phàm rất giống Hạ tướng quân, làm cho người ta bất tri bất giác không dám phản bác lời của hắn. Khi đến ở thôn trang, Hàn Nhất Phàm lại lặng yên một lần nữa. Hạ Phân tự mình quen cửa quen đường đi tìm Bạch Nghiên cùng Hắc Tử. Trong phòng Bạch Nghiên Quyển Thư vẫn ở đây như cũ, đang nước mắt nước mũi tùm lum khóc lóc kể lể: "Ngươi cái tên oan gia kia sao còn chưa khoẻ, ngươi muốn chết sớm nhưng ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nằm ở trên giường cả đời, để cho ta hầu hạ ngươi nửa đời sau sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự tàn phế, ta liền ruồng bỏ ngươi ngoài ra tìm một người thân thể cường tráng kết thân..." "Câm... Miệng " "Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ bệnh nặng, giả vờ yếu ớt, đáng thương, ta sẽ khăng khăng một mực đi theo ngươi. Nói cho ngươi biết, bản đại gia muốn loại người nào có loại người đó, muốn tài có tài, muốn bạc có bạc, phòng ở xe ngựa người hầu mọi thứ đều không thiếu. Đừng tưởng rằng ngươi chết, ta liền sẽ thủ tiết...." "Câm miệng...." "Trong hôm nay ngươi còn dám nằm ở trên giường giả chết, bản đại gia tối nay liền trèo tường, tùy tiện chọn từ trong phủ này một tiểu tử tuấn tú củi khô lửa mạnh bị sóng hồng lật đổ..." "Ngươi câm miệngcho lão tử!" Bạch Nghiên lửa giận công tâm nắm lấy cổ Quyển Thư, "Ngươi đến cùng có phải là nam nhân không?" Quyển Thư giả vờ ném khăn, trong mắt không có một giọt lệ, mũi chảy một hàng nước mũi: "Ai nha, ta đương nhiên là một nam nhân. Không phải ngươi đã sớm nghiệm qua thân thể ta sao?" Bạch Nghiên một cước đá văng đối phương: "Là một đàn ông thì bớt ở trước mặt lão tử nhăn nhó, vu oan sự trong sạch của lão tử." Quyển Thư khóc lên oa oa: "Ngươi không có lương tâm, ăn ta xong liền định không nhận đúng không. Lão tử không muốn sống ...." Bạch Nghiên lảo đảo đứng lên, đối với Quyển Thư hung hăng giẫm mấy cước: "Ngươi đi chết đi!" Quyển Thư đưa tay lau sạch sẽ nước mắt không tồn tại, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có thể xuống giường!" Bạch Nghiên thở hổn hển, Quyển Thư vội trở mình đứng lên, cầm khăn xông ra ngoài hô to: "Đại phu, Lão Bất Tử nhà ta có thể xuống giường, ta không cần hầu hạ hắn cùng ăn cơm cùng ngủ cùng đi nhà xí? Đúng rồi, tắm rửa ta vẫn có thể giúp...." Rơi nước miếng. Trả lời của hắn là bình hoa do Bạch Nghiên dùng hết toàn lực ném. Hạ Phân tay mắt lanh lẹ nhảy lên xà nhà, lăn lộn mấy vòng thì nhảy ra khỏi gian phòng. Nó không biết thủ tiết, bị sóng hồng lật đổ là cái gì, nhưng cuối cùng Bạch Nghiên có thể xuống giường là chuyện tốt. Đại phu nói rồi, nằm trên giường nhiều quá cũng không tốt. Hạ Phân tiện đường quẹo đến gian phòng của Hắc Tử, nhưng lại bất ngờ, ở đây không có người. Nó suy nghĩ, tự mình trốn lên trên nóc nhà, đứng trên mái che nắng đưa mắt nhìn cả trang viên một vòng, như ý nguyện nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ở sân luyện võ, bóng dáng Bạch Tử đang luyện võ đến mồ hôi đầm đìa. Mà Hắc Tử, thì ngậm một bầu rượu, ngồi xếp bằng trên bàn đặt một cái đĩa đậu phộng, ngồi ở trên mặt cọc gỗ cao nhất, ăn một viên đậu phộng sẽ sử dụng võ đậu phộng như ám khí đánh về phía Bạch Tử. Trong không trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gào của Bạch T , chỉ kém lệ rơi đầy mặt khóc lóc kể lể Hắc Tử hung ác. Hạ Phân rất kỳ quái, trên cao la lên với Hắc Tử: "Các người đang làm cái gì vậy?" Hắc Tử đang bị nội thương, nói chuyện một cách đầy tức giận: "Xem Tiểu Bạch Thỏ khiêu vũ." Tiểu Bạch nổi giận: "Ta là đang luyện võ!" Hắc Tử cười nhạo: "Loại khoa chân múa tay này cũng coi như võ thuật? Đừng nói cùng người đánh nhau , ngay cả con chó cũng đánh không lại, chỉ vướng tay vướng chân." Tiểu Bạch hoàn toàn xấu hổ và giận dữ: "Ta lúc ấy bị ba người vây công, không có cách nào thoát thân. Chờ đến lúc đi tìm các ngươi, các người đã sớm không thấy tăm hơi." Tiểu Hắc cười nhạt: "Hắn còn lạc đường. Đã làm ám vệ nhiều năm như thế, ngay cả thuật truy tung cơ bản cũng không học hết , Uông lão gia sao lại không có loại bỏ ngươi, để mặc ngươi ở bên ngoài gây nguy hiểm cho mọi người." Tiểu Bạch vung trường kiếm chém Hắc Tử, bởi vì luyện võ quá lâu, phơi nắng cả ngày mồ hôi chảy sớm đã không còn nhiều sức lực nữa, mũi kiếm chưa kịp chạm đến cọc gỗ thì đã rơi trên mặt đất. Hắc Tử càng thêm cười nhạo: "Nhìn lực đạo này xem! Không có bổn sự cút ngay rồi trở về thành Bắc Đinh, ăn cơm rảnh rỗi của ngươi đi." Tiểu Bạch tức đến sắc mặt đỏ bừng, lấy phi đao trên giá vũ khí, thay nhau phi Hắc Tử . Hắc Tử mặc dù nội thương không nhẹ, nhưng nội công của hắn thâm hậu, những năm này theo Hạ Lệnh Mị trên chiến trường không biết trải qua biết bao núi đao biển lửa, nội thương nặng hơn nữa hắn cũng không lười biếng luyện võ, bị thương da thịt càng không quan tâm, cho nên so với Bạch Nghiên từ trên giường bệnh đứng lên sớm hơn. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Hạ Lệnh Mị rơi vào con đường sinh tử, đã sớm tích tụ lửa giận trong bụng. Nửa năm này đều là hắn giúp đỡ Tiểu Bạch không ít, rất là biết sức lực của đối phương, cho nên mỗi lần đối mặt ám sát hắn cũng sẽ theo bản năng che chở đối phương một chút, nhưng lúc này đây thật sự quá hung hiểm, Uông Vân Phong với Hạ Lệnh Mị trọng thương hắn theo bản năng thì nắm ở trên người của mình. Tổng cảm giác võ nghệ của mình không đủ tốt, đối với Tiểu Bạch quá mức dung túng, nếu như hắn vẫn luôn đề cao võ công cùng năng lực củaTiểu Bạch, cũng không đến nỗi kéo đối phương sau chân, khiến chủ tử rơi vào thời khắc sinh tử. Hắn trách Tiểu Bạch, cũng tự trách chính mình. Tiểu Bạch không có nghĩ nhiều đến thế, chỉ cảm thấy Hắc Tử đang cười nhạo hắn. Vốn bởi vì vẫn luôn được đối phương che chở, cho nên nhường nhịn, nhưng rõ ràng lần cười nhạo này đã tổn thương trái tim Tiểu Bạch. Hắn tức giận muốn cùng Hắc Tử phân cao thấp, Hắc Tử cũng không sợ, đưa tay liền quăng Tiểu Bạch một cái bạt tai, rồi sau đó lại đá bụng hắn, đạp bị thương mắt cá chân của đối phương, ngay cả năm ngón tay cũng suýt chút nữa bẻ gảy. Tiểu Bạch càng đánh càng hăng, chảy tràn là mồ hôi, mà Hắc Tử thuần túy là dựa vào một hơi, cắn răng nuốt vào ngụm máu trong bụng đang muốn trào ra, đem Tiểu Bạch còn không ngừng chửi rủa trong miệng lần lượt đánh ngã. Hạ Phân đứng ở bên cạnh cũng thấy kích động . Nó còn nhỏ, vốn không hiểu tâm tư người lớn với nhau, chỉ nhìn hai người như dã thú cắn xé lẫn nhau đến đau đỏ mắt ,cảm thấy máu sôi trào, làm cho sự hiếu chiến trong người hắn đều kích phát ra rồi. Hắn nằm sấp ở một bên lẳng lặng chờ đợi, giống như thợ săn chờ đợi con mồi hai bên bị thương, đôi mắt dã thú cũng không nháy một cái. Màn đêm buông xuống, Hắc Tử cùng Tiểu Bạch đều bị Hạ Phân ám toán, thương thế không nhẹ nằm ở trên giường. Quyển Thư lại một lần nữa nắm khăn nhỏ bò tới giường hai người, vừa giả khóc vừa nói: "Hai người đáng chết các ngươi, đừng nghĩ đến đám các ngươi sống chết có nhau có thể đem hất ta ra ! Nói cho các ngươi biết, cho dù chết, ta cũng sẽ làm cho các người không cùng huyệt, ta sẽ đem các ngươi móc ra tiên thi...." Hắc Tử: "Cút!" Bạch Tử: "Cút đi !" Bác gái của biệt trang giơ cái chổi, oán hận nói: "Các người không thể yên tĩnh một lát sao?" Hạ Phân lẻn đến trước giường mẫu thân nhà mình, hất bàn tay Uông Vân Phong ra, rất tự nhiên kéo cánh tay mẫu thân ôm vào trong ngực của mình , cả người nằm nghiêng núp ở trong ngực Hạ Lệnh Mị, nghe Uông Vân Phong nói: "Ta đã thông báo cho Hàn đại hiệp, xin hắn nửa tháng sau tự mình phái người hộ tống mẹ con các ngươi trở về thành Bắc Định." Hạ Phân bĩu môi, nó vốn định hỏi: Ngươi không cùng ta trở về sao? "Chuyện của Trang Sinh, ngươi cũng đừng quá đau lòng. Hắn vốn là người giang hồ tiêu sái, tính tình dám yêu dám hận chính là vui vẻ nhất.... Lo lắng quá mức, hắn ở dưới suối vàng cũng sẽ bất an, ta cũng...." Cũng sẽ cảm giác mình vô dụng, ở thời khắc mấu chốt rõ ràng không cứu được ngươi, còn khiến Trang Sinh dùng tính mạng của mình cứu người. Ân tình này của Trang Sinh, Hạ Lệnh Mị không có cách nào trả lại, lúc này đây, Uông Vân Phong cũng không cách nào lại ám toán người đã chết, khiến hai người bọn họ kể từ đó nhất đao lưỡng đoạn. Người sống, không thể tranh giành người chết. Uông Vân Phong biết, hắn biết chắc tính tình Hạ Lệnh Mị có ân báo ân, có oán báo oán. Hiện tại, Hạ Lệnh Mị cái gì cũng không muốn nói, trong nội tâm nàng có ân, có oán, rốt cuộc cũng không có cách nào phát tiết. Uông Vân Phong không thể ép nàng, lại càng không nỡ ép nàng, ai bảo hắn thiếu Trang Sinh một cái mạng, hắn không còn có tư cách nói với Hạ Lệnh Mị: Quên Trang Sinh đi, ngươi chỉ có thể là của một mình Uông Vân Phong ta! Cuối cùng, chỉ có thở dài một tiếng, tránh quá khứ đi.