Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 94
“Được! Nhị muội nhớ sớm trở lại!”
Nhan Lăng cúi đầu liếc Nhan Noãn Noãn. thấy nàng đứng trước cửa, ý cười nhợt nhạt dưới ánh trăng đêm khiến nội tâm Nhan Lăng nảy sinh cảm giác quỉ dị.
Nhan Lăng rùng mình, gượng gạo cười, gật đầu với Nhan Noãn Noãn rồi vội vàng đi đến phòng bên cạnh, nhìn bóng lưng nàng ta cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi cùng cảm giác muốn chạy trốn.
Nhan Noãn Noãn nhếch miệng cười, nụ cười lạnh lùng mà ngoan tuyệt. Nhan Lăng! Đây là do ngươi tự tìm lấy!
“Mau, bỏ mê hương vào rồi đưa qua chỗ Nhan Noãn Noãn đi!” Trong phòng bên cạnh, Nhan Lăng cầm nến, thúc giục Nhan Song Song bỏ mê hương đã chuẩn bị trước bỏ vào bên trong.
Nhan Song Song thuận theo, lấy mê hương trong người phủ lên ngọn nến.
Nhan Lăng nhìn động tác của Nhan Song Song, đáy mắt lấp lóe tinh quang, nở nụ cười tàn nhẫn, hình ảnh ngọn lửa bập bùng cháy trong mắt giống hệt tâm trạng hưng phấn của nàng ta lúc này.
Nhan Lăng vì không muốn hít phải mê hương mà cố gắng nín thở, tránh cho Nhan Noãn Noãn chưa sao mà nàng đã đổ gục trước rồi!
“Đi thôi!”
Nhan Lăng nói rồi vòng qua Nhan Song Song đi trước, bất quá thì chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, phía sau gát đã truyền đến một trận đau đớn. Nhan Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nặng nề ngã xuống.
Nhan Song Song một tay đỡ lấy Nhan Lăng, tay kia quăng ngọn nến đi, sau đó mới lôi theo Nhan Lăng qua phòng Nhan Noãn Noãn.
Mặc dù trong phòng tối đen như mực nhưng Nhan Noãn Noãn vẫn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Nhan Lăng gục trên vai Nhan Song Song, nàng nhìn Song Song ra hiệu cho nàng ta đem Nhan Lăng lên giường rồi nhanh chóng rời đi.
Hai người đóng cửa phòng lại nhưng không rời đi ngay mà trốn vào một góc sáng cách đó không xa, lén lút quan sát động tĩnh trong phòng.
“Người Nhan Lăng an bài khi nào mới tới?”
Nhan Song Song nghe Nhan Noãn Noãn hỏi, ngẩng lên nhìn sắc trời rồi nói: “Đại khái chắc cũng một khắc nữa là tới thôi!”
“Ân!”
Gió đêm nhẹ thổi, mây đen che khuất ánh trăng, đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Rất nhanh sau đó, từ phía xa thấp thoáng bóng người đi tới, Nhan Noãn Noãn theo ánh trăng mờ ảo nhận ra đó chính là nha hoàn thân cận của Nhan Lăng, Bạch Mai, bên cạnh nàng ta còn có một gã nam tử gầy yếu khác nữa.
Bởi vì trời rất tối cho nên Nhan Noãn Noãn không nhìn rõ mặt nam tử nọ, chỉ thấy Bạch Mai dừng lại trước cửa, quay đầu nói gì đó với nam tử nọ rồi mới đẩy cửa phòng cho hắn vào. Bạch Mai cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh, yên tâm là không có người mới vội vã rời đi.
Đợi cho bóng dáng Bạch Mai hoàn toàn biến mất ở phía xa, Nhan Noãn Noãn mới từ trong chỗ tối bước ra nói: “Chúng ta cũng về ngủ thôi, sáng sớm mai còn phải xem kịch a!”
Nàng tin chắc buổi sáng ngày mai, Vũ Dương hầu phủ sẽ rất náo nhiệt a! Nhan Lăng đã cả gan tính kế nàng thì cũng nên trả giá chứ!
Nhan Noãn Noãn quay trở về Thanh viện liền nhìn thấy Long Trác Việt chống cằm ngồi chờ trước hiên.
Long Trác Việt vừa thấy Nhan Noãn Noãn đã vội vàng đứng dậy, ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Noãn Noãn, có bị thương ở đâu không?”
Thời điểm Song Song nói về kế hoạch của Nhan Lăng, hắn nghe mà giật mình hoảng hốt, lúc Nhan Noãn Noãn muốn đi giải quyết nàng ta, hắn cũng muốn đi theo nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục dưới uy thế của Nhan Noãn Noãn, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Tuy hắn biết với năng lực của Song Song nhất định có thể bảo hộ Noãn Noãn, chỉ là chưa thấy nàng bình an trở về, tâm tình của hắn không tài nào yên ổn nổi. Nhan Noãn Noãn vừa rời khỏi Thanh viện hắn liền sai Thiên Minh âm thầm đi theo các nàng.
Noãn Noãn muốn chơi, hắn sẽ không ngăn cản nàng, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép nàng gặp phải chuyện bất trắc.
Đối mặt với sự quan tâm của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn ôn nhu cười nói: “Yên tâm, mọi chuyện đều rất thuận lợi, sáng mai dẫn ngươi đi xem kịch vui nha?”
“Xem kịch?” đôi mắt đẹp của Long Trác Việt phút chốc bừng sáng, thập phần hứng thú hỏi: “Là xem màn bắt kẻ thông dâm do nữ nhân xấu xa kia diễn sao?”
“Đúng vậy!” Nhan Noãn Noãn cười nói.
“Được nha!” Long Trác Việt hưng phấn vỗ tay, vội vàng kéo Nhan Noãn Noãn vào trong phòng: “Noãn Noãn, chúng ta mau đi ngủ a, như vậy sáng mai mới có thể dậy sớm xem kịch a!”
*~*
“AAAA…”
Mặt trời vừa ló dạng, một tiếng hét đinh tai nhức óc vang vọng khắp Vũ Dương hầu phủ khiến chim chóc hoảng sợ bay loạn. Hạ nhân quét dọn vừa nghe thấy tiếng hét thì giật mình, bốn mắt nhìn nhau.
“Sao… sao vậy nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hình như là giọng của nhị tiểu thư!”
“Không phải là tiếng của nhị tiểu thư sao? Chẳng lẽ nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì, các ngươi mau đi bẩm báo với Hầu gia cùng phu nhân, ta đến đó trước xem thế nào!”
“Dạ!” Một hạ nhân vội vàng chạy đi thông báo.
Nhan Lăng gắt gao túm chặt mép chăn, kinh hoàng nhìn nam nhân xích lõa bên cạnh. Gương mặt xinh đẹp vì ý thức được chuyện vừa phát sinh mà không khỏi hoảng sợ, mắt phượng hiện rõ từng đường tơ máu, gần như phát điên với những gì mình thấy.
Tại… tại sao có thể như vậy được? Vì sao nam nhân này lại nằm bên cạnh nàng? Hắn không phải nên ở cùng một chỗ với Nhan Noãn Noãn sao?
Nhan Noãn Noãn? Nhan Lăng dường như nhớ tới điều gì đó, đưa mắt đánh giá gian phòng. Càng nhìn, gương mặt xinh đẹp càng trở nên hoảng loạn. Gian phòng này không phải là chỗ nàng dẫn Nhan Noãn Noãn tới đêm qua sao? Vì sao nàng lại ở đây? Vì sao???
Nam tử trên giường bị tiếng hét chói tai của Nhan Lăng thức tỉnh, dụi dụi cặp mắt còn ngái ngủ, nhìn người bên cạnh như hoa như ngọc, đột nhiên nhếch môi cười dâm đãng, đánh khinh đến cực điểm.
Nam tử nọ lớn lên xanh xao vàng vọt, đôi mắt một mí híp lại thành ánh mắt dâm tà, mũi gãy khiến cả gương mặt xấu xí đến tệ hại.
Nam tử không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Lăng, từ gương mặt xinh đẹp cho đến cái gáy xinh xinh, khung xương tinh tế, làn da trắng nõn cùng mịn màng, tiếng nuốt nước miếng của hắn vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Ánh mắt dâm tà tiếp tục nhìn xuống, mặc dù có chăn che nhưng dưới ánh mắt trần trụi của nam tử nọ, Nhan Lăng cho dù có che chăn hay không cũng chẳng khác gì nhau. Bất quá thì gương mặt xanh xao vàng vọt của hắn thật sự khiến người ta nhìn mà buồn nôn!
Nhan Lăng vừa nhìn qua, cả người giống như trải qua một cơn sóng to gió lớn, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh xao, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống, đôi môi run rẩy, mắt phượng hung ác tràn ngập màu máu.
“Hỗn đản, súc sinh, ta muốn giết ngươi!” Nhan Lăng gào thét, hai bàn chân ngọc ở trong chăn đá đạp khiến nam tử nọ ngã từ trên giường xuống đất.
“Ai ui!” Nam tử nọ kêu la, ôm mông bị ngã đau nhìn Nhan Lăng:“Ngươi vì sao lại ra tay độc ác như vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng có một đêm vợ chồng…”
“Aaa, ngươi câm miệng cho ta!”
Nam tử nọ còn chưa dứt lời, Nhan Lăng đã giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cả người nhảu dựng lên, mắt đẹp ngập tràn sát khí, hận không thể nghiền nát kẻ trước mặt thành tro.
Đúng lúc này thì ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng ra.
Hai người trong phòng giật mình nhìn ra cửa.
Nhan Lăng vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sắc mặt phút chốc trắng bệch, nhất thời quên cả phản ứng.
Ngoài cửa chính là Nhan Hướng Thái cùng Nguyễn Mai, hai người vừa nhìn thấy Nhan Lăng cả người không mảnh vải che thân ở trên giường giằng co với nam tử xa lạ, biểu tình phút chốc cứng ngắc, rất nhanh liền hiểu mọi chuyện.
Phía sau hai người chính là Lâm Hương Y cùng Nhan Noãn Noãn, sau Nhan Noãn Noãn còn có một đám hạ nhân quét dọn buổi sáng.
Đoàn người vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt dại ra. Mà tác giả của màn kịch này là Nhan Noãn Noãn cũng rất phối hợp, ngây người mất một lúc lâu.
Nhan Hướng Thái phục hồi lại tinh thần, giận đến run người, cũng không biết có phải khí huyết lên não không mà gương mặt già nua đỏ còn hơn cả tôm luộc.
“Nghiệt… nghiệt…” Nhan Hướng Thái gắng hết sức mà không thể nói nên lời.
“Hầu gia bớt giận, đừng tức giận mà tổn hại đến sức khỏe!” Lâm Hương Y thấy cả người Nhan Hướng Thái như sắp đổ tới nơi, vội vàng chạy lại đỡ, vỗ vỗ ngực lão trấn an, mắt phượng trừng lên, lạnh lùng nhìn đám hạ nhân phía sau:“Các người ở đó thất thần cái gì, còn không mau áp giải tên hỗn đản kia ra ngoài chờ Hầu gia xử lý!”
Vẻ mặt Lâm Hương Y thập phần nghiêm túc, bất quá thì trong lòng không kìm được sung sướng. Ha ha ha, ông trời đúng là có mắt, lại để Nhan Lăng làm ra những chuyện bại hoại như vậy, lần này bà ta còn sợ không lật đổ được hai mẹ con Nguyễn Mai sao.
Nguyễn Mai bị một màn trước mắt dọa cho ngây người, đầu óc choáng váng quay cuồng, thật muốn ngã ra hôn mê bất tỉnh, bất quá thì do lý trí quá mức cường đại, bà ta cố nén xúc động muốn ngất xỉu lại, nếu bây giờ bà ta ngất đi thì chẳng phải Lăng nhi sẽ bị cô lập sao? Tiện nhân Lâm Hương Y kia nhất định sẽ nhân cơ hội này ép Hầu gia đuổi Lăng nhi ra khỏi phủ.
Nguyễn Mai hít sâu một hơi, đột ngột nhào tới phía trước, kêu khóc thất thanh: “Nữ nhi đáng thương của ta, là kẻ nào rắp tâm hãm hại nữ nhi của ta???”
Nguyễn Mai loạng choạng đi đến bên giường, ôm Nhan Lăng gào khóc. Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào dám hại nữ nhi của bà ta? Sự trong sạch của Lăng nhi thế là đã bị hủy rồi!
Trong lòng Nguyễn Mai hận không nói nên lời, tư vị này thật giống như có người cầm gậy, không ngừng chà đạp lòng bà!
Nhan Hướng Thái nghiến răng nghiến lợi, liều mạng muốn cất tiếng, trải qua cố gắng tột bậc, cuối cùng cũng nói thành lời: “Nghiệp tử bại hoại gia phong, còn không mặc quần áo vào?!” nói rồi phẩy tay áo rời đi.
“Hầu gia đừng tức giận, có chuyện gì cũng nên từ từ giải quyết!” Xa xa truyền đến tiếng Lâm Hương Y trấn an.
Cửa lớn đại sảnh Vũ Dương hầu phủ bị đóng chặt từ bên trong, toàn bộ hạ nhân đều bị đuổi ra ngoài như muốn che giấu mọi chuyện đã xảy ra, bất quá thì chuyện Nhan Lăng thất trinh vẫn như một làn gió thổi khắp Vũ Dương hầu, không bao lâu đã truyền ra ngoài phủ…
Giữa đại sảnh, một nam nhân áo quần không chỉnh tề bị trói gô trên đất. Nhan Hướng Thái căm tức nhìn nam tử nọ, ánh mắt sắc bén như muốn băm thây người nọ thành trăm nghìn mảnh.
“Nói, ngươi là ai, là ai để ngươi vào đây?”
Nam tử khiếp sợ nhìn Nhan Hướng Thái, cúi đầu nói: “Là… là đại tiểu thư cho ta vào, không dám dối gạt Hầu gia, trước khi đại tiểu thư xuất giá có phái người truyền tin cho ta, nói là muốn ta nghĩ cách lẻn vào trong phủ cùng nàng xum họp!”
Nam tử vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh đổ dồn lên người Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn miễn cưỡng liếc nhìn nam tử nọ, thản nhiên nở nụ cười, im lặng không lên tiếng lại khiến người ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng.
“Nha? Ngươi nói đại tiểu thư? Là đại tiểu thư nào a?”
Long Trác Việt ở bên cạnh gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Nhan Noãn Noãn không cần nhìn cũng biết Long Trác Việt lúc này có bao nhiêu tức giận.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
54 chương
6 chương
10 chương
10 chương