Này... này… Qủa nhiên là dã nha đầu không có giáo dưỡng! “Hừ!” Hàn Thế Hiên không chiếm được tiện nghi của Nhan Noãn Noãn, nghiến răng hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng đi về phía sau. Trò chơi được tiếp tục, từng người người từng người một tiến lên, đám thiên kim tiểu thư cùng công tử thế gia sống an nhàn, sung sướng từ bé, cho dù có võ công thì cao nhất cũng chỉ mới đạt tới cấp năm, dưới tốc độ nhanh như chớp của gã gia nhân nọ mà muốn bắn trúng bảy tên như Hàn Thế Hiên thật sự không phải ai cũng làm được. Bạch Vũ ném trúng sáu tên, Nhan Lăng trúng năm tên, Diêu Hương Vân cùng Văn Dao bốn tên,… Trong cả đám người chỉ có Tư Đồ Tử Ngôn là ném trúng nhiều nhất, chín tên. Tuy rằng Tư Đồ Tử Ngôn ném trật một tên nhưng trong suy nghĩ của bọn họ cũng không tính là sai lầm, cả đám người không chút nghi ngờ rằng người chiến thắng hôm nay chính là Tư Đồ Tử Ngôn. Diêu Hương Vân cùng Văn Dao vốn không quan tâm đến số lượng tên ném trúng, các nàng chỉ cần Nhan Noãn Noãn thua là được. Về phần bạc, ba mươi sáu vạn lượng mỗi người… Các nàng cũng chẳng hề lo lắng, với quan hệ của Bạch Vũ cùng Tư Đồ Tử Ngôn, Tư Đồ Tử Ngôn làm sao có thể lên tiếng đòi bạc các nàng chứ? Toàn bộ đám người đều đã ném tên, Nhan Noãn Noãn chính là người cuối cùng chưa ném. Không ai yêu cầu nàng ném trước nên nàng cũng vui vẻ làm người cuối cùng. Đợi đến khi Nhan Noãn Noãn cầm tên bước lên vị trí ném, cả đám người không hẹn mà cùng trưng ra bộ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa. Cũng không ai trì hoãn nàng ném tên, trong suy nghĩ của bọn họ thì Nhan Noãn Noãn mười phần chắc mười sẽ thua rất thê thảm. Thân ảnh gia nhân nọ mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt Nhan Noãn Noãn.  Nhan Noãn Noãn nhìn thân hình cao lớn di chuyển phía trước, trong lòng không khỏi tò mò, chạy lâu như vậy mà hắn cư nhiên mặt không đỏ, hơi thở không hề gấp gáp, bộ hắn là siêu nhân sao? Hay là cao thủ thâm tàng bất lộ? Mà điều khiến Nhan Noãn Noãn bận tâm suy nghĩ nhất là chuyện hắn rõ ràng là gia nhân tướng phủ, vì sao lại làm chuyện bất lợi cho chủ tử? Bạch Vũ không phải là người không có đầu óc, nàng ta mới không có khả năng cam tâm tình nguyện bỏ ra mười sáu vạn lương để chơi đùa. Tuy rằng hiện tại người đang thắng thế là Tư Đồ Tử Ngôn, mười sáu vạn lượng kia coi như cũng không phải trả.  Cho dù Bạch Vũ không chủ tâm tính toán thì Nhan Noãn Noãn cũng không tin nàng ta sẽ chọn một hạ nhân có thể lực như vậy. Rõ ràng lúc hạ nhân kia tăng tốc, nàng đã nhìn thấy sắc mặt Bạch Vũ đột biến. Xem ra nàng ta cũng không thể ngờ được hạ nhân kia lại có tốc độ nhanh đến vậy, nói vậy thì chẳng phải là do hạ nhân kia tự mình làm chủ sao? Hắn vì sao lại làm vậy? Nhìn bóng dáng mơ hồ phía trước, đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn híp lại thành một đường thẳng, bàn tay nõn nà khẽ nâng lên, canh đúng thời cơ, mũi tên trong tay xé gió bay đi, ở trong không trung tạo thành một đường thẳng sắc bén. Mũi tên chuẩn xác cắm vào trong bình rượu, thanh âm thanh thúy vang lên khi mũi tên chạm đáy bình, không gian chung quanh lặng ngắt như tờ. Trong lòng đám người không khỏi kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nhìn Nhan Noãn Noãn. Làm sao có thể chứ? Nhan Noãn Noãn làm sao có thể ném trúng chứ?  Là trùng hợp, nhất định là do trùng hợp thôi! Có người không muốn tin vào sự thật trước mắt, thầm nhủ trong lòng. Mũi tên thứ hai trong tay Nhan Noãn Noãn xé không bay đi, lần nữa chuẩn xác trúng bình rượu. Bốn phía chung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít không khí, biểu tình chờ xem kịch vui của đám người nhất loạt chuyển sang kinh ngạc đến kinh hãi, tròng mắt trừng lớn đến độ muốn rớt cả ra ngoài. Tên thứ ba, tên thứ tư… chín tên liên tục đều chuẩn xác ném trúng bình rượu. Đôi mắt đẹp của Bạch Vũ tràn ngập phẫn nộ, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền khiến những móng tay dài bấm sâu vào trong da thịt, lồng ngực như bị một áp lực vô hình đè nặng. Nhan Noãn Noãn cư nhiên liên tục ném trúng chín tên.  Bản thân nàng chỉ ném trúng sáu tên vậy mà Nhan Noãn Noãn này lại ném trúng tới chín tên. Chuyện này không phải nói trắng với thiên hạ là Nhan Noãn Noãn mạnh hơn nàng sao? Bạch Vũ gần như muốn bộc phát! Sắc mặt Diêu Hương Vân cùng Văn Dao lúc xanh lúc đen, ghen tị hóa thành hai ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đẹp, so với sự giận dữ ẩn nhẫn của Bạch Vũ thì rõ rệt hơn nhiều, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như thể hận không thể cắn Nhan Noãn Noãn vài cái trút giận. “Trời của ta ơi, chuyện này sao có thể chứ?” Hàn Thế Hiên cố sức nuốt nước bọt, cả kinh kêu lên, đôi mắt phượng trừng lớn nhìn Nhan Noãn Noãn như thể thấy quỉ.  Lời nói của hắn cũng chính là tiếng lòng của toàn bộ những người có mặt! Trong đám người có rất nhiều người không giấu được ngạc nhiên cùng ghen tị, bọn họ làm sao cũng không chấp nhận được là Nhan Noãn Noãn không khác gì phế nhân kia lại có thể ném trúng chín tên liền. Chẳng lẽ nàng ta đã sớm thành thạo trò chơi này nên ở thời điểm bọn họ bàn tán cũng không lo lắng bản thân thất bại mà còn đưa ra phương thức chơi mới này? Có lẽ nàng ta cũng chỉ biết chơi mỗi trò này thôi! Có người tự an ủi chính mình. Nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không thể giảm bớt sự ghen tị cũng như phẫn hận trong nội tâm bọn họ. Không một ai trong đám người chấp nhận được sự thật là Nhan Noãn Noãn lợi hại hơn mình! Tư Đồ Tử Ngôn từ lúc Nhan Noãn Noãn ném trúng tên đầu tiên, ánh mắt thâm thúy âm trầm, chín tên liên tục, trăm phát trăm trúng khiến cho hắn khiếp sợ đến quên cả phản ứng. Bản thân hắn cũng không dám cam đoan với tốc độ lúc nhanh lúc chậm của gia nhân nọ có thể bách phát bách trúng, mà Nhan Noãn Noãn lại có thể ném trúng chín tên liên tục, không một tên trượt quĩ đạo. Một tên cuối cùng này nàng có thể ném vào hay không? Theo bản năng, Tư Đồ Tử Ngôn hoàn toàn tin tưởng khả năng Nhan Noãn Noãn ném trúng tên cuối cùng này. Nếu vậy thì người chiến thắng lần này không phải là Nhan Noãn Noãn sao? Tư Đồ Tử Ngôn nhớ đến thái độ tự tin của Nhan Noãn Noãn lúc đưa ra đề nghị đổi cách chơi, đột nhiên có cảm giác bọn hắn đã bị nàng hạ bệ. Nhan Noãn Noãn không hề lo lắng mình thua cuộc là vì nàng ta sớm đã chắc chắn người chiến thắng cuối cùng sẽ là mình! Tư Đồ Tử Ngôn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đến tột cùng là nàng ta không biết trời cao đất rộng hay là tự tin đến mức cuồng vọng? Mũi tên cuối cùng bị Nhan Noãn Noãn nắm chặt trong tay, gương mặt thanh mĩ khẽ nở nụ cười nhạt, bộ dáng bình tĩnh giống như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tính toán của nàng vậy, lạnh nhạt mà lại vô cùng khí phách. Mọi chú ý đều đổ dồn lên trên người Nhan Noãn Noãn, cho dù Nhan Noãn Noãn đã ném trúng chín tên thì hiện tại mới là bất phân thắng bại với Tư Đồ Tử Ngôn mà thôi, bọn họ thật sự hi vọng tên cuối cùng này Nhan Noãn Noãn sẽ ném hụt. Bọn họ nguyện ý thua Tư Đồ Tử Ngôn chứ không thể nào chấp nhận được sự đả kích là Nhan Noãn Noãn sẽ chiến thắng. Nhưng mà, mong muốn thường tốt đẹp còn sự thật lại vô cùng tàn khốc! Trong khi Nhan Noãn Noãn tập trung tinh thần chờ ném tên cuối cùng thì Long Trác Việt lặng lẽ đi vào lương đình, nhanh tay lấy tờ cam kết trên bàn cuộn lại, nhét vào trong tay áo. Noãn Noãn ném trúng chín tên liên tiếp thật sự khiến hắn giật mình, bất quá thì hắn cũng rất tự hào cùng kiêu ngạo. Noãn Noãn của hắn thật sự không giống người thường mà! Mặc dù quang minh chính đại thì cũng là bỗng nhiên mà nổi tiếng, hắn tin tưởng tên cuối cùng, Noãn Noãn khẳng định sẽ ném trúng. Đợi lát nữa Noãn Noãn thắng, đám người này không chừng sẽ giở trò chơi xấu, vạn nhất bọn họ xé cam kết đi thì hắn cùng Noãn Noãn lấy gì đối chứng? Noãn Noãn cũng không phải là biểu diễn không công cho bọn họ xem nha! ‘Vút’ một tiếng, mũi tên xé không xuyên đi, bốn phía nhất thời im lặng như tờ, yên lặng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng mũi tên xé gió bay đi. Ánh mắt đám người bám sát theo hướng chuyển động của mũi tên! Đinnnnhhhhh… thanh âm thanh thúy lần nữa vang lên khiến cho nội tâm đám người phút chốc trùng xuống. Trúng, cư nhiên nàng ta lại ném trúng… Long Trác Việt đứng giữa đám người đột ngột bộc phát, kích động kêu lên: “Nha, trúng, trúng rồi, Noãn Noãn ném trúng rồi, tuyệt quá, tuyệt quá đi!!!” Biểu tình vui sướng của hắn cùng biểu tình âm trầm của đám người hiển nhiên đối lập với nhau, mà tiếng hoan hô của hắn lúc này hệt như ma âm đâm thẳng vào màng nhĩ của bọn họ, đau nhức không thôi. Có người bất mãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt. Ngoài trừng mắt ra bây giờ bọn họ có thể làm gì hơn được nữa, ai bảo Nhan Noãn Noãn kia lại ném trúng tên cuối cùng đâu, bây giờ mà bọn họ lên tiếng châm chọc thì có khác gì tự rước lấy nhục? Thật tức chết mà, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ cảm thấy nhục nhã như vậy! Nhan Noãn Noãn nhướn mày, vừa lòng nhìn gã gia nhân tướng phủ. “Noãn Noãn, chúng ta thắng thật nhiều bạc nha!” Long Trác Việt cầm theo tờ cam kết, chạy như điên về phía Nhan Noãn Noãn, ý cười lan rộng. Nhan Noãn Noãn khẽ nở nụ cười, tâm tình cũng bởi vì câu nói của Long Trác Việt mà tràn ngập vui sướng, nàng cúi đầu nhìn tờ cam kết trong tay Long Trác Việt, hai mắt lấp lánh, giống như trước mặt không phải là giấy mà chính là một xấp ngân phiếu thật dày vậy! “Ai cho ngươi lấy hả?” Diêu Hương Vân vốn đã khó chịu trong lòng, nhìn thấy Long Trác Việt tự tiện lấy mất tờ cam kết, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói. Long Trác Việt bĩu môi, ánh mắt nhìn Diêu Hương Vân đầy khinh thường nói: “Người ta vì sao không thể lấy? Là Noãn Noãn đã thắng nha!” “Nhưng lúc ngươi lấy nàng ta còn chưa có thắng!” Diêu Hương Vân không cam chịu thất thế, lớn tiếng nói. “Vậy thì liên quan gì tới ngươi, cũng không phải ngươi thắng nha!” Long Trác Việt tức giận phản bác. “Ngươi…” Lời này của Long Trác Việt khiến cho Diêu Hương Vân nghĩ tới chuyện mình không bằng Nhan Noãn Noãn, gương mặt xinh đẹp nhất thời vặn vẹo, thập phần khó coi. “Người ta cầm trước chính là để phòng ngừa các ngươi lật lọng nha!” Long Trác Việt làm mặt quỉ với Diêu Hương Vân, thản nhiên nói. Văn Dao nghe xong những lời này, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ không vui: “Vương gia coi chúng ta là loại người gì? Chúng ta đã nói thì đương nhiên sẽ giữ lời rồi!” “Một khi đã như vậy, thỉnh các vị tiểu thư, công tử y như tờ cam kết này mà làm!” Nhan Noãn Noãn cầm lấy tờ cam kết trong tay Long Trác Việt, ở trước mặt đám người vẫy vẫy, cười nói. Rõ ràng là nụ cười rực rỡ như pháo hoa trong đêm nhưng mà trong mắt đám người, nhìn thế nào cũng giống như nụ cười của ác ma. Cứ nghĩ tới chính mình vừa thua một khoản bạc lớn là lại không cam lòng. Nhan Noãn Noãn không để tâm tới sắc mặt lúc trắng lúc xanh của đám người, thờ ơ vuốt lọn tóc trước ngực, nói: “Các vị đây đều là con cháu gia đình có địa vị ở kinh thành, ta tin các vị không phải loại người chỉ nói mà không làm, khoản bạc thua cược hôm nay thỉnh các vị ngày mai hãy mang tới Vương phủ, về phần yêu cầu của ta…” Nhan Noãn Noãn nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một lượt tất cả những người có mặt, nói: “Trước cứ để đó đi, đợi khi ta nghĩ ra sẽ nói cho các vị biết!” Thanh âm Nhan Noãn Noãn vang vọng trong không trung.  Lời này của Nhan Noãn Noãn rõ ràng chính là nhắc nhở bọn họ đừng có nghĩ tới chuyện quỵt nợ, nếu không may chọc giận nàng khiến nàng đưa ra yêu cầu gì điên khùng thì người thiệt thân cũng sẽ chỉ là bọn họ cùng gia tộc mà thôi! Giờ phút này, trong lòng đám người hối hận không thôi, sớm biết như vậy bọn họ nhất định sẽ không chơi cùng Nhan Noãn Noãn, còn tưởng rằng được xem náo nhiệt, không nghĩ tới cuối cùng chính mình lại là trò vui cho nàng ta! Một yêu cầu còn thiếu kia, không biết Nhan Noãn Noãn này sẽ đưa ra yêu cầu vô sỉ đến cỡ nào a! _________________