Văn Chính Nam biến sắc, ông ta đi theo Trấn quốc tướng quân Liễu Bình Dịch kiêu ngạo đã nhiều năm, sớm đã không để người khác vào mắt, dù cho trước mặt là hoàng đế Long Cẩm Thịnh thì ông ta cũng không ít lần hất mặt lên trời. Cho nên đối với Nhan Noãn Noãn này, ông ta căn bản không xem nàng là Hiền vương phi. Trong mắt Văn Chính Nam, Nhan Noãn Noãn bất quá cũng chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo, dám đả thương con trai hắn, là một xú nha đầu không có giáo dưỡng mà thôi. Nếu là người khác, nhìn thấy ông ta mang binh tới cửa đã sớm bị dọa cho hoa dung thất sắc, mà Nhan Noãn Noãn này chẳng những không sợ mà lại còn dám lấy chính lời của ông ta phản bác lại. Ánh mắt thâm trầm, Văn Chính Nam lạnh giọng nói: “Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, việc ngươi đả thương con trai ta là thật!” Nhan Noãn Noãn nhíu mày, gương mặt trắng noãn như ngọc cười như không cười nói: “Vậy thì thế nào? Văn tướng quân muốn hoàn trả gấp đôi hay là trừng phạt tại chỗ?” … Văn Chính Nam đang muốn nói, Nhan Noãn Noãn cũng không cho hắn cơ hội, sâu trong đáy mắt phóng ra hàn quang lạnh lẽo, nàng đập mạnh xuống bàn, cả giận đứng dậy nói: “Văn Chính Nam lớn mật, không có lệnh mà dám mang binh xâm nhập Vương phủ là tội thứ nhất; Nhìn thấy Vương gia cùng bổn Vương phi không hành lễ là tội thứ hai; Đối với bổn Vương phi nói năng lỗ mãng là tội thứ ba; Không có cách dạy con, để con mình trên đường cái ngang nhiên đánh đá Hiền vương gia là tội thứ tư!” “Văn tướng quân, ngươi có biết tội chưa?” Bốn tội này nếu truy cứu thì Văn Chính Nam chắc chắn phải chịu chém đầu, cửu tộc bị lưu đày. Văn Chính Nam bất giác nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Nhan Noãn Noãn, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đột ngột xuất hiện tia bạo ngược, lớn tiếng nói: “Làm càn, ngươi dù có là Hiền vương phi cũng không thể tùy tiện định tội bản tướng quân, ngươi lớn tiếng bạo biện như vậy thật không xem Thái hậu trong mắt mà!” Nhan Noãn Noãn trong lòng cười lạnh, khẽ phất tay. Nhan Song Song nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên, thấy Nhan Noãn Noãn phất tay liền đi đến trước mặt Văn Chính Nam. “Văn tướng quân, ngươi nhìn cho kỹ xem là ta không để Thái hậu vào trong mắt hay là ngươi khinh thường hoàng thất, lấy hạ phạm thượng!” Giọng nói lạnh lẽo của Nhan Noãn Noãn chậm rãi vang lên, nàng vừa dứt lời, Nhan Song Song lập tức gỡ lớp vải đỏ vật cầm trên tay lên. Đồng tử Văn Chính Nam ở thời điểm mảnh vải đỏ được gỡ xuống không kìm được co rút, đáy mắt hiện rõ tia ngạc nhiên cùng kinh hãi. “Đây là…” Văn Chính Nam kinh hô thành tiếng, cuối cũng vì quá kinh ngạc mà không thể nói nốt nửa câu sau. Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ cong lên, trên gương mặt tuyệt mĩ hiện lên ý cười nhợt nhạt, đầy châm chọc nói: “Văn tướng quân hãy nhìn cho thật kỹ vào!” Văn Chính Nam kinh hãi không thôi, sau một lúc lâu giật mình mới vội vàng quì xuống, ánh mắt nhìn thanh Thượng phương bảo kiếm trên tay Nhan Song Song mà không khỏi khủng hoảng, làm gì có thể kiêu ngạo được nữa. Thượng phương bảo kiếm trước giờ vẫn luôn được Thái hậu cất giữ nay lại xuất hiện trong tay Nhan Noãn Noãn, không thể nghi ngờ rằng chính là do Thái hậu ban cho, chuyện này đồng nghĩa với việc Nhan Noãn Noãn đã có đủ quyền lực tiền trảm hậu tấu với bất kỳ ai, kể cả là đại thần trong triều. Sắc mặt Văn Chính Nam phút chốc tái nhợt, cho dù bây giờ Nhan Noãn Noãn có chém đầu ông ta thì Thái hậu cũng sẽ không có một lời trách phạt. Cho dù ông ta cũng không tin Nhan Noãn Noãn có lá gan này, nhưng là những lời kia của nàng ông ta nghe đương nhiên cũng hiểu được là tám chín phần đang ra oai phủ đầu. Ông ta đường đường là một Phụ quốc tướng quân mà lại phải khuất phục trước một tiểu nha đầu, sắc mặt Văn Chính Nam nhăn nhó như thể nuốt phải ruồi, thập phần khó coi. “Hạ quan lỗ mãng đã xúc phạm tới Vương phi, thỉnh Vương phi thứ tội!”  Văn Chính Nam chắp tay ôm quyền hướng Nhan Noãn Noãn nói. Gương mặt căng cứng đầy nghẹn khuất cùng không cam lòng, nhưng khóe mắt nhìn tới Thượng phương bảo kiếm trong tay Nhan Song Song, bao nhiêu nghẹn khuất cùng ngang ngạnh thường ngày đều bị ông ta tận lực đè nén xuống. Một tướng quân như ông ta đương nhiên hiểu rõ đạo lý, quang minh chính đại không được thì còn có thủ đoạn âm thầm khác. “Việt Việt, lại đây!” Nhan Noãn Noãn đột ngột lên tiếng gọi khiến Long Trác Việt có chút không phản ứng kịp, ngây thơ mở to mắt rồi vòng đi đến trước mặt nàng, gương mặt ngăm đen hiện rõ ý cười nịnh nọt, thanh âm mềm mại cùng ôn nhu nói: “Noãn Noãn, nàng gọi người ta a!” “Ân!” Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Long Trác Việt, trong đôi mắt an tĩnh như nước hồ thu của hắn in rõ hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng. Nhan Noãn Noãn vươn tay kéo Long Trác Việt ngồi xuống ghế của mình: “Ngồi xuống!” Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn ấn xuống, nhưng là rất nhanh sau đó liền giống như nai con bị dọa thất kinh, mạnh mẽ nhảy dựng lên, vẻ mặt bàng hoàng nói: “Noãn Noãn, người ta không ngồi a! Nàng không vui sẽ lại nhéo má, nhéo tai người ta nha!” Đột nhiên đối tốt với hắn như vậy thật khiến hắn thụ sủng nhược kinh nha! “Ngồi xuống!” Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt, lần nữa ấn hắn ngồi xuống ghế. Tên ngốc này, bộ dáng này của hắn là sao chứ? Nàng có ngược đãi hắn như vậy? Trong đầu hắn không biết lại có suy nghĩ không đứng đắn gì nữa, nàng bảo hắn ngồi mà hắn tưởng nàng muốn trừng phạt hắn sao? Cho dù muốn phạt thì nàng cũng sẽ không phạt hắn trước mặt người khác nha! Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn không chớp mắt, cuối cùng dưới vẻ nghiêm nghị của nàng, hạ mi, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Noãn Noãn, nàng nhẹ tay chút nha!” Không biết ngồi xuống rồi sẽ phải chịu hình phạt gì, Long Trác Việt trong lòng lo lắng không thôi, chỉ sợ nàng sẽ dùng phương pháp quái dị gì đó khiến hắn không chống đỡ nổi. Cho đến tận lúc này hắn cũng không biết chính mình đã làm sai chuyện gì mà lại chọc Noãn Noãn không vui nha? Nhan Noãn Noãn cúi đầu nhìn Long Trác Việt, thấy bộ dáng ngoan ngoãn của hắn mà vừa tức vừa thương. Sau cùng, ánh mắt lạnh băng của nàng dừng lại trên người Văn Chính Nam, đôi môi hồng khẽ mở, chậm rãi nói: “Văn tướng quân, lệnh công tử ở chốn đông người đánh đá Hiền vương gia là đại tội bất kính! Có câu ‘Tử không giáo, phụ chi quá’, loại chuyện dập đầu tạ tội này ông thay lệnh công tử làm đi!” Nói rồi nhìn qua Nhan Song Song ra hiệu. Nhan Song Song hiểu ý, lập tức đem Thượng phương bảo kiếm đặt lên bàn rồi bưng ly trà đã sớm chuẩn bị tốt tới trước mặt Văn Chính Nam: “Văn tướng quân, mời!” Nàng lễ phép nói, chính là trên gương mặt xinh đẹp hoàn toàn không hề có một tia cung kính. Văn Chính Nam thấy ngay cả một nha hoàn cũng không nể mặt mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến chuyện này chính là mưu kế do Nhan Noãn Noãn bày ra, cơn giận nơi yết hầu thiếu chút nữa là nuốt không trôi.  Văn Chính Nam trừng mắt nhìn ly trà trước mặt, hàm ý châm chọc trong lời nói của Nhan Noãn Noãn khiến sắc mặt ông ta biến đổi không ngừng, lúc trắng lúc xanh. Nhan Noãn Noãn này chính là muốn mắng Văn gia không có giáo dục, dạy con không tốt đây mà! Con trai ông ta bất quá mới đá Long Trác Việt một cái nhẹ, Long Trác Việt kia cũng chẳng phải chịu thương tổn gì, mà Thao nhi lại bị Nhan Noãn Noãn đánh trọng thương, đã thế hiện tại ông ta còn phải dâng trà nhận sai với Long Trác Việt.  Phải dập đầu nhận sai với một tên ngốc trước giờ ông ta chưa bao giờ để trong mắt, lửa giận trong lòng cơ hồ muốn bùng phát ra ngoài. Văn Chính Nam hít một hơi sâu, đứng dậy nhận lấy chén trà từ tay Nhan Song Song, đi đến trước mặt Long Trác Việt, quì xuống nói: “Vương gia, khuyển tử đối với người bất kính, tội thật đáng chết, thỉnh Vương gia bớt giận!” Long Trác Việt còn chưa chờ được Nhan Noãn Noãn trừng phạt đã thấy Văn Chính Nam dâng trà nhận sai, giật mình không thôi. Mãi đến khi trên vai truyền tới âm thanh va chạm rất khẽ, Long Trác Việt mới phục hồi lại tinh thần, tiếp nhận chén trà từ Văn Chính Nam. Ánh mắt sắc bén, lạnh đến thấu xương của Văn Chính Nam dừng lại trên người Nhan Noãn Noãn một lúc lâu mới dời đi, hướng về phía Long Trác Việt dập đầu ba cái liền. “Văn tướng quân, hi vọng từ nay về sau ông có thể quản giáo lệnh công tử nghiêm ngặt hơn, nếu lệnh công tử còn kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy thì lần tới sẽ không có chuyện ta nhẹ tay như vậy đâu!” Đến lúc đó thì hắn có bị tàn phế cũng đừng trách nàng không nhắc nhở trước. Văn Chính Nam nghiến răng nghiến lợi nói qua kẽ răng: “Dạ, hạ quan nhất định ghi nhớ!”  Nhìn bóng dáng u ám của Văn Chính Nam khi rời khỏi Hiền vương phủ, gương mặt tròn trịa của Nhan Song Song cười đến nỗi lộ cả lúm đồng tiền duyên dáng, nàng nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Vương phi, người thật sự quá uy phong mà, có thể khiến Phụ quốc tướng quân nghẹn khuất, biểu tình như ăn phải phân thế kia thật sự quá đả kích mà. Vương gia, Vương phi giúp người trút giận như vậy, người thấy được chưa?” Nhan Song Song nhìn Long Trác Việt, gương mặt hiện rõ vẻ tự hào, như thể những việc như vậy đối với nàng quá bình thường mà! “Rất thỏa mãn nha!” Long Trác Việt bưng chén trà trên tay, gật đầu như gà mổ thóc, đồng tử đẹp tỏa ra ánh sáng chói lóa. Long Trác Việt đặt chén trà lên bàn, vội đứng dậy, bàn tay to lớn nắm lấy tay Nhan Noãn Noãn, cười đến phá lệ nói: “Noãn Noãn, nguyên lai là nàng trút giận cho người ta chứ không phải là muốn trừng phạt người ta a!” “Noãn Noãn, nàng đối với người ta thật tốt nha, người ta thật sự rất thích nàng!” Gương mặt trắng noãn của Nhan Noãn Noãn phút chốc đỏ lên, ngay cả bàn tay bị Long Trác Việt nắm lấy cũng có chút nong nóng khác thường. Mà lúc này, Long Trác Việt phút chốc cúi người, chu miệng hôn lên má Nhan Noãn Noãn một cái thật kêu. “Long Trác Việt, ngươi…” Gương mặt Nhan Noãn Noãn phút chốc đỏ bừng lên đến tận mang tai, đối với hành động bất ngờ của Long Trác Việt có chút kinh ngạc. Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn thẹn thùng nhưng không có vẻ gì là tức giận, đáy mắt hiện rõ ý cười nồng đậm, sóng mắt lưu chuyển thứ ánh sáng chói lòa. “Người ta rất thích Noãn Noãn, người ta rất muốn hôn Noãn Noãn a!” Long Trác Việt ngoác miệng cười đến vui vẻ. Nhan Song Song đứng một bên, chứng kiến hành vi lớn mật, không để ý tới người khác của Long Trác Việt liền che miệng cười trộm, tuy rằng đã cực lực khống chế nhưng vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Tiếng cười của Nhan Song Song khiến cho Nhan noãn xấu hổ không thôi, chỉ hận không có một cái lỗ nào mà chui xuống. “Khụ… Song Song, mau đem Thượng phương bảo kiếm cất đi!” Nhan Noãn Noãn ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn tĩnh nhìn Nhan Song Song nói. Nhan Song Song mím môi, khóe miệng vẫn chưa hết run rẩy. “Noãn Noãn, Song Song đi rồi, hôn a hôn a!” Hai tay Long Trác Việt đặt trên vai Nhan Noãn Noãn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nhan Noãn Noãn, sáng như sao trên trời. Nhan Noãn Noãn đưa tay búng lên trán Long Trác Việt một cái rõ đau: “Hôn cái đầu ngươi a!” Hiện tại đã không còn người, nàng cũng nên hảo hảo tính sổ với hắn rồi! Trán còn chưa hết đau, tai Long Trác Việt đã bị Nhan Noãn Noãn nhéo lấy. Lực đạo Nhan Noãn Noãn cũng không tính là mạnh, nàng chỉ muốn trừng phạt hắn một chút, Long Trác Việt đau, lòng của nàng cũng đau a! “Nói, nữ nhân khi nãy là ai?” “Noãn Noãn, nàng mất trí nhớ sao? Người vừa rồi là Song Song a, nàng như thế nào mà cả nàng ta cũng không nhận ra nha?” Long Trác Việt ngoan ngoãn cúi người cho vừa chiều cao của Nhan Noãn Noãn để nàng không phải nhón chân lên. Nhan Noãn Noãn trừng mắt, bàn tay nhéo lỗ tai Long Trác Việt khẽ vặn: “Ta nói chính là nữ nhân tên Tiêm Tiêm ở Tụ Hiền lâu!” Tròng mắt đen của Long Trác Việt khẽ chuyển, thản nhiên mở miệng nói: “Thì chính là Tiêm Tiêm a!” “Tiêm Tiêm là ai?” “Tiêm Tiêm là Tiêm Tiêm thôi. Noãn Noãn, nàng tò mò quá nha!” Đôi mắt trong suốt của Long Trác Việt chăm chú nhìn Nhan Noãn Noãn như thể muốn nói: Noãn Noãn, nàng sao có thể hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy nha? Đương nhiên, những lời này Long Trác Việt cũng không dám nói ra, nếu không thì hậu quả chắc chắn không chỉ đơn giản là nhéo lỗ tai như vậy rồi! Bất quá thì Long Trác Việt không nói rõ không có nghĩa là Nhan Noãn Noãn không hiểu được ý tứ rõ ràng kia trong mắt hắn. Nhan Noãn Noãn bất giác có cảm giác vô lực, nghĩ một hồi liền đổi cách hỏi: “Tiêm Tiêm kia họ gì? Nhà ở đâu? Ngươi làm sao quen biết nàng?” “Tiêm Tiêm họ Lam nha, nàng ở Nguyệt các, là hoàng huynh dẫn ta tới đó gặp nàng ta a!” Long Trác Việt nhu thuận, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn nghe xong, nhất thời giống như mèo bị dẫm phải đuôi, tức giận nói: “Cái gì? Long Cẩm Thịnh mang ngươi đến thanh lâu?” Nguyệt các thì nàng đã nghe qua, đấy chẳng phải là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành sao? “Noãn Noãn, cái gì gọi là thanh lâu nha?” Long Trác Việt tò mò mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi. Nhan Noãn Noãn đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu, thời điểm Long Trác Việt lần đầu tiên hôn nàng đã có nói: Người ta nhìn thấy hoàng huynh hôn Tiêm Tiêm nha, mỗi lần như vậy Tiêm Tiêm luôn cười đến vui vẻ a! Lúc trước nàng còn tưởng rằng Tiêm Tiêm trong lời nói của Long Trác Việt chính là một phi tần nào đó của Long Trác Việt, nháo nửa ngày hóa ra lại chính là Lam Tiêm Tiêm này. Mà Long Cẩm Thịnh kia thế nhưng lại dẫn Long Trác Việt tới thanh lâu. Hô hấp Nhan Noãn Noãn phút chốc trở nên gấp gáp, oán hận trong lòng đối với Long Cẩm Thịnh lại tăng thêm vài phần. “Việt Việt, về sau không cho phép ra ngoài cùng Hoàng thượng!” Long Cẩm Thịnh tự mình không lo việc lớn, phong lưu thành tính thì cũng đừng dạy hư Long Trác Việt của nàng nha! “Vì sao a?” “Bởi vì hắn không có được giáo dục tốt a!” Nhan Noãn Noãn căm giận nói. “Ân ân, người ta nghe lời Noãn Noãn!” Long Trác Việt nheo mắt thành hình bán nguyệt, thanh âm nhu hòa thanh thúy, đáy mắt nồng đậm ý cười. Nhan Noãn Noãn phòng bị Long Cẩm Thịnh khiến hắn thập phần hài lòng! “Còn nữa, không cho phép lén đi gặp Lam Tiêm Tiêm kia, thấy nàng ta phải duy trì khoảng cách!” “Vì sao không thể gặp Tiêm Tiêm? Tiêm Tiêm rất tốt a!” Nhan Noãn Noãn vừa nghe thấy Long Trác Việt nói tốt cho Lam Tiêm Tiêm, không nhịn được ghen tuông lên tiếng: “Ta nói không được là không được, bằng không ngươi thú nàng ta về làm nương tử của ngươi đi!” “Không muốn, không cần a! Người ta chỉ có nương tử là Noãn Noãn thôi, không muốn người khác làm nương tử, không cần Tiêm Tiêm a. Người ta không đi gặp Tiêm Tiêm, Noãn Noãn đừng tức giận a!” Long Trác Việt quýnh lên, cánh tay cứng rắn ôm chặt Nhan Noãn Noãn, cái ôm mang theo cảm xúc bất an cùng lo lắng. “Còn nữa, không cho phép gọi nàng là Tiêm Tiêm, phải gọi Lam cô nương!” Nhan Noãn Noãn ở trong lòng Long Trác Việt, cảm nhận được sự khẩn trương của hắn, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói lộ rõ vui sướng. Long Trác Việt tăng thêm lực đạo, không chút do dự ôm chặt Nhan Noãn Noãn, lên tiếng nói: “Ân ân, không gọi Tiêm Tiêm, sẽ gọi là Lam cô nương, người ta đều nghe Noãn Noãn, Noãn Noãn không cần tức giận a!” Không cần người khác làm nương tử, giữa nàng và Lam Tiêm Tiêm, người có thể khiến Long Trác Việt khẩn trương như vậy chính là nàng, điều này có phải là nàng ở trong lòng Long Trác Việt có địa vị khác hẳn những người khác? Nhan Noãn Noãn nghĩ vậy, khóe miệng càng cong hơn cả. ~.~ Mười ngày sau, Tụ Hiền lâu lại đưa ra thêm một món ăn mới là Vịt nướng! Vốn là một món thật bình thường tửu lâu nào trong kinh thành cũng có, nhưng những khách nhân vì tay nghề của Nhan Noãn Noãn ở món gà ăn mày trước lại thập phần chờ mong. Cho dù là món ăn thật bình thường thì qua tay tân đầu bếp của Tụ Hiền lâu cũng sẽ trở nên khác lạ, mỹ vị hơn hẳn. Vịt nướng mà Nhan Noãn Noãn làm chính là Vịt nướng Bắc Kinh của thời hiện đại, cả con vịt được chặt thành từng miếng nhỏ ăn kèm với bánh bao cùng nước tương đặc chế. Những món đặc chế nhất thời khiến mọi người hứng thú không thôi, hơn nữa, vịt nướng qua tay Nhan Noãn Noãn lại có một màu vàng ruộm cuốn hút, ăn cùng với nước tương đặc chế khiến người ta ăn mãi không muốn ngừng, hận không thể ngày ngày ăn vịt nướng. Chỉ là món vịt nướng này cũng như món gà ăn mày trước đó, đều là món ăn bán với số lượng hạn chế. Bất quá, điều khiến khách nhân cảm thấy an ủi là món vịt nướng vừa ra, món gà ăn mày liền được bán đại trà, khách nhân muốn ăn bao nhiêu tửu lâu sẽ làm bấy nhiêu. Mà Vương chưởng quầy cũng đã lên tiếng  giải thích: số lượng có hạn chính là những món ăn mới của tửu lâu, về sau chỉ cần ra món ăn mới liền bán đại trà cho mọi người! Vì thế, mặc kệ là có bốc được thăm gọi món hay không thì sau này vẫn có thể được thưởng thức, khách nhân đến Tụ Hiền lâu lúc nào cũng bàn tán xem bao giờ Tụ Hiền lâu lại đưa ra món ăn mới. Phòng bếp nhỏ của Nhan Noãn Noãn ở hậu viện Tụ Hiền lâu nghiễm nhiên trở thành nơi bận rộn nhất. Lưu thúc cùng năm vị đầu bếp khác thấy tay nghề của Nhan Noãn Noãn được khách nhân yêu thích cũng không sinh ra bất mãn, cũng không hề có hành động làm khó dễ, ngược lại còn vô cùng chiếu cố nàng, thời điểm phòng bếp chính không vội thì bọn họ cũng sẽ đến phòng bếp của nàng hỗ trợ. Nói là hỗ trợ nhưng sự thật chính là muốn có cơ hội thưởng thức mĩ thực thì đúng hơn. Nhan Noãn Noãn cũng cảm nhận được sự khiêm nhường cùng chiếu cố của mọi người nên mỗi lần làm món ăn mới đều chia sẻ cho bọn họ một ít. Đối với nàng mà nói thì mọi người yêu thích đồ ăn do nàng làm ra cũng là một loại thành tựu rồi! “Vương phi, người trên đại sảnh hỏi mười phần vịt nướng khách nhân gọi đã có chưa ạ?” Một người đội khăn trắng tiến vào nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi. Lúc này Nhan Noãn Noãn đang đứng trước lò nướng, than trong lò cháy hồng rực chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nàng khiến gương mặt trắng nõn đỏ hồng lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đám vịt nướng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống đống than củi tạo thành những tiếng ‘tách tách’ vui tai. Nhan Noãn Noãn không hề quay đầu nói: “Đợi một khác nữa đi!” “Ôi chao, được ạ!” Người nọ đáp vang dội, bóng dáng nhanh chóng biến mất nơi ngưỡng cửa, vội vàng chạy lên đại sảnh. Rất nhanh sau đó, Nhan Noãn Noãn dùng dụng cụ gắp từng con vịt nướng bỏ lên thớt, mà trên mặt bàn, Nhan Song Song sớm đã chuẩn bị sẵn mười cái đĩa lớn, trên đĩa còn để sẵn nước tương do nàng đặc chế cùng bánh bao loại nhỏ. Nhan Noãn Noãn vung dao chém xuống, từng miếng thịt vuông vức lần lượt xuất hiện, mỗi miếng lớn nhỏ như nhau được nàng bày lên dĩa. Mãi đến khi chặt xong con vịt cuối cùng, Nhan Noãn Noãn lười biếng vươn người, duỗi thắt lưng nhức mỏi, hài lòng nhìn một bàn vịt nướng vàng mật mê người, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười thỏa mãn. Chỉ là ánh mắt lướt qua bàn một lượt, nụ cười phút chốc ngưng trệ. Chín dĩa? Sao có thể chứ? Nàng rõ ràng làm mười con, thời điểm chặt cũng là mười con, như thế nào lại thiếu một dĩa? Là ai đã ăn vụng?