“Vương phi, hắn là Vương gia?”  Nhan Song Song dù biết Nhan Noãn Noãn không bao giờ nói đùa nhưng vẫn không nhịn được hoài nghi hỏi. Thật sự là khác biệt đến nỗi người ta khó có thể chấp nhận được, nàng tin chắc người khác nhìn thấy cũng sẽ bất ngờ cùng hoài nghi như vậy thôi. Long Trác Việt ủy khuất bĩu môi, ánh mắt tội nghiệp thỉnh thoảng lại ngước nhìn Nhan Song Song, thân mình khẽ chuyển, cả người thuận thế ngả vào ngực Nhan Noãn Noãn, cánh tay không cam lòng đặt trên vòng eo nhỏ của nàng, miệng không ngừng rên hừ hừ: “Noãn Noãn, người ta đau quá nha, đầu óc choáng váng cả rồi, nàng thổi cho người ta được không?” Nhan Noãn Noãn im lặng không nói gì nhìn Long Trác Việt như tiểu hài tử làm nũng trong lòng mình, hai hàng lông mi dài cong vút còn vương lại nước mắt, từng giọt sáng trong như chân trâu. Biểu tình đáng thương của Long Trác Việt khiến nội tâm Nhan Noãn Noãn dịu xuống. “Mặc quần áo vào, vào phòng rồi sẽ thổi cho ngươi!” Nhan Noãn Noãn dịu giọng nói, đầu ngón tay chạm trên da Long Trác Việt có cảm giác lạnh đến thấu xương. Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy lập tức ngẩng đầu lên: “Không mặc quần áo đâu, Noãn Noãn còn chưa có sờ ngực người ta mà!”, nói rồi liền vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nhan Noãn Noãn đặt lên ngực mình, nở nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng bóng. “Noãn Noãn, nàng sờ đi, sờ đi a, sờ rồi đừng tức giận nữa nha!” Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Noãn Noãn lần nữa đỏ bừng, lòng bàn tay dán trên ngực Long Trác Việt cũng trở nên nóng một cách bất thường.  Mà Nhan Song Song đứng bên cạnh sớm đã hóa đá. Có thể nói ra những lời như vậy quả nhiên chỉ có thể là phong cách của Vương gia! Khóe mắt Nhan Song Song vô tình liếc nhìn qua Long Trác Việt quần áo không chỉnh tề, gương mặt thanh tú không kìm được đỏ ửng lên, lúc này mới ý thức được mọi chuyện, vội xoay người qua hướng khác, nhắm mắt nói: “Vương gia, thực xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý coi người là mấy tên biến thái kia!” Long Trác Việt ai oán dò xét Nhan Song Song đang quay lưng lại với mình rồi quay sang nhìn Nhan Noãn Noãn, đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng thanh thuần như nai con, điềm đạm cùng đáng yêu nói: “Noãn Noãn, người ta thật đáng thương nha!” Nhan Noãn Noãn cắn môi dưới, cúi đầu không dám nhìn Long Trác Việt, dù nàng là người hiện đai nhưng là nhìn thấy một mĩ nam quần áo không chỉnh tề, gương mặt đơn thuần bảo nàng chiếm tiện nghi của hắn, cũng không nhịn được mặt đỏ, tim đập loạn. Hành động này của Long Trác Việt chính là muốn người khác phạm tội mà! “Việt … Việt Việt, ngươi trước buông tay ta ra!” tay Nhan Noãn Noãn bị hắn nắm chặt, muốn rút ra nhưng lại bị khí lực kinh người của Long Trác Việt làm cho không tài nào nhúc nhích được. “Nhưng…” Đôi mắt trong sáng của Long Trác Việt toát lên vẻ thanh thuần nói: “Noãn Noãn, nàng còn chưa có sờ ngực người ta a!” Phốc--- Nhan Noãn Noãn thật sự muốn hộc máu mà! Nhan Song Song nghe Long Trác Việt nói vậy, hai tai lập tức nóng bừng, ý tứ ái muội như vậy mà Vương gia lại có thể thản nhiên nói ra như thể ‘Noãn Noãn, nàng còn chưa có ăn cơm vậy’. “Vương phi, nô tỳ cái gì cũng đều không nghe, không thấy. Nô tỳ về phòng trước đây!”  Nhan Song Song nói rồi vội vàng chạy biến đi, nhanh đến độ khiến người ta tưởng nàng vừa gặp quỉ cũng nên. Hai hàng lông mày Nhan Noãn Noãn không nhịn được run lên, chẳng lẽ nàng thật sự phải sờ ngực Long Trác Việt? Âm thầm nuốt nước miếng, nàng lặng lẽ ngước nhìn vồng ngực rộng lớn trước mặt, trong lòng khẽ động. Sờ một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào, cảm giác hiện tại của nàng là da Long Trác Việt thật sự rất nhẵn và mịn. Cũng không phải nàng muốn sờ mà là Long Trác Việt ép nàng đó chứ. Nếu không muốn cả hai ở ngoài phòng tiếp tục chịu lạnh, nàng tốt nhất cứ sờ đi thì hơn. Nhan Noãn Noãn đấu tranh tư tưởng, đôi mắt đẹp lấp lánh tinh quang, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi vươn tới. Chỉ là vừa di chuyển, trên đỉnh đầu đột ngột vang lên tiếng Long Trác Việt hắt xì. Nhan Noãn Noãn cả kinh, vội thu hồi lại ý định, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn Long Trác Việt: “Nếu còn không vào nhà sẽ bị cảm lạnh mất!” Nàng có thể cảm nhận được thân hình to lớn của Long Trác Việt đã bắt đầu run lên vì lạnh. “Nhưng mà…” Long Trác Việt do dự. “Vào phòng rồi nói.” Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn hắn một cái, đến lúc nào rồi mà còn nhưng mà. Long Trác Việt nghe rồi tự mình lý giải thành: Vào phòng rồi sờ! Khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm. Long Trác Việt mãnh liệt gật đầu, buông lỏng bàn tay Nhan Noãn Noãn, vui mừng hớn hở theo nàng vào phòng. Hơi ấm trong phòng xua tan sương lạnh trên người Long Trác Việt nhưng vẫn không thể ngay lập tức khiến hắn ngừng run rẩy. Nhan Noãn Noãn nhíu mày cầm lấy quần áo trên tay Long Trác Việt giúp hắn mặc vào. Long Trác Việt không chịu, túm chặt quần áo trên tay: “Noãn Noãn, người ta không mặc quần áo, mặc vào nàng sẽ không sờ được ngực người ta nha!” Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn Long Trác Việt, thấp giọng trách: “Ai muốn sờ ngực ngươi chứ, còn không mặc quần áo vào, ngày mai nếu bị cảm thì đừng trách ta không dẫn ngươi đi Tụ Hiền lâu!” “Nha?” Long Trác Việt sợ hãi kêu lên, đôi đồng tử đen thui phút chốc tỏa sáng: “Noãn Noãn sẽ dẫn người ta đi Tụ Hiền lâu sao?” “Ừ!” Nhan Noãn Noãn lẳng lặng nhìn Long Trác Việt, gật đầu nói. Nếu nàng không đồng ý thì không biết tên Long Trác Việt này sẽ còn làm ra bao nhiêu hành động kinh hãi thế nhân nữa. Huống chi nàng đối với ánh mắt ngây thơ, đáng thương như nai con kia của hắn thật sự kìm lòng không nổi, chỉ có thể chấp nhận thỏa hiệp mà thôi. “Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, ngoan ngoãn không chạy loạn, không được gây thêm phiền toái!” Kỳ thật thì mang hắn đi cùng cũng không phải biện pháp tồi, ít nhất có thể phòng ngừa tình huống lạc đường như hôm nay. “Ân, ân, người ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn!” Long Trác Việt gật đầu như bổ củi, không chút do dự nói, mắt sáng lấp lánh như ngọc lưu ly có bao nhiêu vui sướng. “Vậy còn không mau mặc quần áo vào!” “Noãn Noãn!” đôi mắt đẹp của Long Trác Việt dừng ở trên người Nhan Noãn Noãn, đột ngột gọi tên nàng. Nhan Noãn Noãn nghi hoặc nhìn hắn: “Hử?” “Nàng thật sự không muốn sờ sao?” Long Trác Việt vừa dứt lời, trên trán Nhan Noãn Noãn hiện rõ ba đường hắc tuyến: “Long---Trác---Việt!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng nói từng chữ một, đôi mắt đẹp chất đầy hàn ý rét lạnh. Long Trác Việt sợ đến nỗi rụt cổ, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Được, được, không sờ, không sờ nữa. Noãn Noãn, nàng đừng gọi tên người ta như vậy, thật giống như đại sói xám muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ nha, người ta sẽ sợ!” Nhan Noãn Noãn cố gắng hít sâu vài hơi ổn định lại nỗi xúc động muốn đánh người. Bất quá nàng mới hít được vài hơi thì đã nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Long Trác Việt vang lên: “Noãn Noãn, nàng sẽ không tức giận chứ?” Nhan Noãn Noãn nôn nao, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Long Trác Việt, thật lâu sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn là nói về chuyện gì. Máu nóng trong người Nhan Noãn Noãn đột ngột dâng lên, hai má lần nữa đỏ bừng như hai quả cà chua chín chờ người tới hái.  Đôi mắt đen của Long Trác Việt không hề chớp lấy một lần, nhìn gương mặt ửng đỏ vì thẹn thùng của Nhan Noãn Noãn mà không khỏi cảm thấy một trận khô nóng, bất giác vươn đầu lưỡi liếm liếm bạc môi khô ráo, đáy mắt dấy lên một tia khát vọng. ‘Chụt’ một tiếng vang dội, Nhan Noãn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt như nước hồ thu tràn ngập kinh ngạc nhìn Long Trác Việt sung sướng như mèo nhỏ vì hôn trộm được nàng, đầu óc phút chốc trống rỗng cả.  Một bên má được Long Trác Việt hôn còn lưu lại cảm giác ướt át. Nụ hôn kia chỉ lướt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh hạ xuống rồi cũng nhanh chóng rời đi nhưng lại làm cho người ta không thể nào kìm được nhịp tim nhảy loạn. Một cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên không ngừng. Long Trác Việt khẽ liếm môi, làn da Noãn Noãn thật mềm, thật mịn như tơ lụa thượng hạng, thật khiến người ta yêu thương không nỡ buông xuống mà. Thật muốn hôn thêm một cái nữa nha.  Long Trác Việt vừa nghĩ vậy, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ.  Lại một tiếng ‘chụt’ nữa vang lên, Nhan Noãn Noãn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, căm giận trừng mắt nhìn Long Trác Việt: “Long Trác Việt, ngươi làm gì?” Biểu tình giận dữ của Nhan Noãn Noãn ở trong mắt Long Trác Việt không có lấy một chút uy hiếp nào, ngược lại, ánh mắt giận dữ mang theo ý hờn dỗi khiến người ta thương yêu không thôi.  Bạc môi mỏng khẽ giương lên, Long Trác Việt thản nhiên nói: “Hôn Noãn Noãn, Noãn Noãn thật ngọt a, đến hôn một cái nào!!!” Nhan Noãn Noãn nghe vậy, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, híp mắt nhìn Long Trác Việt hỏi: “Ngươi học ở đâu hành động này?” Nàng cũng không tin rằng một tên ngốc sẽ biết hôn trộm người khác. Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn không chút phản cảm, cùng không hề có ý định phản kháng liền lớn gan hơn hẳn, bạc môi mỏng chu lên, chậm rãi đến gần Nhan Noãn Noãn. Khóe miệng Nhan Noãn Noãn không ngừng run rẩy, vội đưa tay chặn lại, nụ hôn của Long Trác Việt cuối cùng chỉ chạm tới được lòng bàn tay Nhan Noãn Noãn. “Người ta thấy hoàng huynh hôn Tiêm Tiêm a, mỗi lần như vậy Tiêm Tiêm đều cười rất vui vẻ, gương mặt ửng hồng giống hệt Noãn Noãn nha!” Long Trác Việt nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại. Nhan Noãn Noãn nghe mà đen mặt. Lại là tên Long Cẩm Thịnh kia! Chính mình làm bậy thì thôi đi, hình ảnh hạn chế người xem như vậy còn dám biểu diễn cho người khác coi. Ghê tởm hơn là lại để cho Long Trác Việt thấy được, cái này chẳng phải là cố tình làm bẩn sự trong sáng cùng thuần khiết của hắn sao? Thật sự không thể chấp nhận được mà! “Noãn Noãn, nàng không vui sao?” “Không có!” Nhan Noãn Noãn buồn bã đáp, trong lòng vì chuyện Long Cẩm Thịnh dạy hư Long Trác Việt mà rối rắm không thôi. “Hi hi!” Long Trác Việt vui vẻ cười thành tiếng, vòng tay ôm Nhan Noãn Noãn, nhảy nhót nói: “Noãn Noãn không giận, Noãn Noãn vui vẻ, hôn thêm cái nào!!!” Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt bẻ cong lời nói của mình, kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì…ưm….” Nhan Noãn Noãn cảm thấy như có vô số dòng điện chạy loạn trong người, hai phiến môi hồng bị bạc môi Long Trác Việt đè lên, nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ trong gang tấc, nhìn vào đôi mắt Long Trác Việt nàng thậm chí còn thấy rõ hình ảnh thu nhỏ của chính mình cùng biểu tình ngây dại lúc này. Long Trác Việt sau cơn giật mình, đáy mắt ngập tràn ý cười, đối với biểu cảm của Nhan Noãn Noãn vô cùng thích thú. Hai môi chạm nhau một lúc lâu, Long Trác Việt đột ngột hé miệng, bắt đầu dùng răng cắn cắn phiến môi hồng nhuận của Nhan Noãn Noãn. Hành động trúc trắc, ngây thơ đó lại kích thích Nhan Noãn Noãn không kìm được run rẩy, trên môi truyền tới một cơn đau nhẹ mới có thể khiến Nhan Noãn Noãn nháy mắt thanh tỉnh trở lại, nàng đưa tay đẩy Long Trác Việt ra, tay còn lại ôm miệng lùi lại mấy bước liền. Trên dung mạo xuất trần có nhiều điểm đỏ ửng, kiều diễm như đóa hồng khiến người ta nhìn mà không thể nào không động tâm. Đôi mắt đẹp đầy thẹn thùng, ngực phập phồng từng hồi, hơi thở gấp gáp đến độ chính bản thân Nhan Noãn Noãn còn tưởng tim mình sắp rớt ra tới nơi. Long Trác Việt vươn ngón tay thon dài chạm lên môi của chính mình, vẻ thỏa mãn nói: “Noãn Noãn, người ta còn muốn nữa a!” Nhan Noãn Noãn thẹn quá hóa giận, trừng mắt liếc hắn một cái: “Câm miệng cho ta!” “Ngô!” Long Trác Việt ủy khuất bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn Nhan Noãn Noãn, bộ dáng bất mãn vô cùng. Nhan Noãn Noãn thấy vậy, hận không thể dùng kim khâu miệng hắn lại. “Noãn Noãn…” “Không được gọi!” Nhan Noãn Noãn tim đập loạn, cảm giác mềm mại lưu lại trên môi thế nhưng lại khiến nàng có chút lưu luyến. Long Trác Việt mấp máy môi, đôi mắt đẹp như có một đốm lửa, càng lúc càng tỏa sáng. Nhìn Nhan Noãn Noãn cúi gằm mặt, khóe miệng nhịn không được cong lên.  Noãn Noãn là đang thẹn thùng sao? Bất quá thì tại sao hắn lại cảm thấy có chút rối rắm? Ân, xem ra mọi chuyện vẫn nên làm từ từ thì tốt hơn. Ít nhất thì hôm nay hắn cũng biết được một điều là Noãn Noãn cũng không bài xích hắn, là chuyện tốt nha! Chỉ riêng biểu hiện đó thôi cũng đủ chứng minh hắn ở trong lòng Noãn Noãn cũng coi là có chút vị trí. “Noãn Noãn, người ta còn chưa có mặc quần áo đâu này!” Long Trác Việt không tiếp tục đòi hôn nữa, hai tay giang ra, giọng nói êm dịu như tiếng suối chảy vang lên bên tai Nhan Noãn Noãn.  Hắn đương nhiên biết sợ rồi, nếu còn cố tình làm bậy nữa thì chỉ khiến Noãn Noãn phản cảm thêm thôi. Nhan Noãn Noãn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Long Trác Việt, nhưng nàng chỉ có thể nhìn tới cái cằm cương nghị của hắn mang theo khí thế hơn người, tràn ngập mị hoặc. Đôi mắt đẹp khẽ chuyển, Nhan Noãn Noãn xấu hổ ho nhẹ một tiếng rồi mới bắt đầu cầm lấy quần áo trên tay Long Trác Việt mặc vào giúp hắn. Trong lòng bởi vì thái độ thản nhiên như không có việc gì xảy ra của Long Trác Việt làm cho buồn bã.  Thái độ không phải chuyển biến quá nhanh rồi sao? Hắn làm ra hành động thân mật như vậy chẳng lẽ cũng chỉ là bắt chước người thôi sao? Thật đáng giận mà! “Được rồi!” Thắt xong nút thắt cuối cùng, Nhan Noãn Noãn trầm giọng nói, biểu tình như thể ai đó vừa chạm phải mông nàng vậy. “Noãn Noãn, còn chưa mặc xong mà!” Long Trác Việt nhìn áo ngoài trên tay rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói: “Sắp ngủ rồi còn mặc áo ngoài làm gì, mặc vào rồi lát nữa lại phải cởi ra, chi bằng khỏi mặc!” “Ân, ân, có lý nha, Noãn Noãn thật thông minh. Chỉ là, Noãn Noãn, nàng vì sao lại tức giận?” Nhan Noãn Noãn đảo mắt liếc Long Trác Việt: “Ta giống như đang tức giận lắm sao?” “Rất giống nha!” “Vậy ngươi cách ta xa một chút, không cho phép chạm vào ta, không được ôm ta, lại càng không được hôn ta, nếu không ta sẽ tức giận.”  Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt lập tức hét lên chói tai: “Vì sao a?” “Không sao trăng gì cả.” Nhan Noãn Noãn cũng không biết chính mình vì sao lại tức giận, chỉ là trong lòng có chút buồn bực muốn phát tiết, nhưng là đối với Long Trác Việt, nàng thủy chung không thể nào lớn tiếng quở trách được. “Người ta không muốn, Noãn Noãn phải để cho người ta ôm, để cho người ta hôn a, người ta chỉ thích Noãn Noãn thôi!” Long Trác Việt gấp đến độ dậm chân, hốc mắt phút chốc hồng lên, rõ ràng là chuẩn bị khóc tới nơi. Nhan Noãn Noãn ngẩn ra, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?” “Nói cái gì nha?” Long Trác Việt chớp chớp mắt: “Người ta không muốn a!” “Không đúng, câu sau!” “Noãn Noãn phải để cho người ta ôm, để cho người ta hôn a!” “Không, câu sau nữa.” “Câu sau nữa? Để người ta nhớ lại đã nha!” Long Trác Việt nói rồi, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới giật mình nói: “Người ta nhớ rồi, người ta thích Noãn Noãn a!” … Nhan Noãn Noãn đang định nói gì đó thì đã bị Long Trác Việt giành trước. “Noãn Noãn, đây là câu cuối người ta nói a, nàng hỏi lại là sao a? Người ta thật sự thích nàng mà, nàng để cho người ta ôm, để cho người ta hôn nha!” Long Trác Việt trưng ra bộ dáng đáng yêu, chu môi hướng về phía Nhan Noãn Noãn khiến nàng hận không thể ở trên mặt hắn chà đạp một phen. Nhan Noãn Noãn nhìn biểu tình gấp gáp của Long Trác Việt, tâm tình buồn bực chỉ vì một câu ‘thích’ kia của hắn mà tản ra cả. Mặc kệ hắn là ngốc tử hay câu nói này của hắn có ý nghĩa nào khác, tâm trạng nàng lúc này thật hưởng thụ a! Nhan Noãn Noãn khẽ nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành. “Cái đó còn phải xem tâm trạng ta nữa!” Ách! Còn phải xem tâm trạng nữa là thế nào? “Noãn Noãn, đầu người ta thật choáng váng nha!” Long Trác Việt đột nhiên vỗ vỗ tran mình, thân hình cao lớn khẽ nghiêng, nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Cái thau đồng vừa rồi không biết có đập hư đầu người ta hay không nha?” Dứt lời, Long Trác Việt cả người mềm nhũn ngả về phía Nhan Noãn Noãn, bộ dáng yếu ớt của hắn khiến Nhan Noãn Noãn không khỏi lo lắng, vội vàng đưa tay đỡ.  “Làm sao vậy? Có phải rất đau không?” “Ô, không đau, chỉ là choáng váng a, còn có, người ta thật mệt nha!” Long Trác Việt tựa đầu trên vai Nhan Noãn Noãn, một tay vỗ vỗ trán, mày kiếm khẽ nhíu lại, miệng rên hừ hừ, nhìn qua quả thực không thoải mái. Nhan Noãn Noãn khẩn trương hẳn lên, cẩn trọng giúp Long Trác Việt nằm lên giường: “Mệt thì ngủ đi, thật sự không đau sao?” Vừa nói vữa khẽ đặt ngón tay ngọc lên cổ tay Long Trác Việt, cảm nhận được mạch đập vững vàng của hắn mới yên tâm hơn một chút. “Ân, không đau!” Long Trác Việt lắc lắc đầu, lần nữa trưng ra bộ dạng suy yếu, cánh tay dài nhẹ nhàng lôi kéo Nhan Noãn Noãn lên giường, ôm vào trong ngực. Nhan Noãn Noãn cả kinh, vội kêu lên: “Việt Việt, ngươi làm gì vậy?” “Noãn Noãn, đầu người ta thực choáng váng nha, ôm nàng sẽ ngủ ngon hơn.” Hai hàng lông mi dài khẽ chớp, sóng mũi cao thẳng cùng bạc môi tinh xảo vô cùng, mắt phượng sâu thẳm, sáng như sao trên trời. Cả người toát ra sự trong sáng, thanh thuần lại mang theo chút ủy khuất cùng đáng thương. Lời cự tuyệt đã lên đến miệng trước ánh mắt chăm chú của Long Trác Việt cũng bị Nhan Noãn Noãn nuốt trở lại, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được!” Long Trác Việt nghe vậy không khỏi vui mừng, gan cũng lớn hơn, ôm chặt Nhan Noãn Noãn trong lòng, lúc đắp chăn cho mình cũng không quên đắp luôn cho Nhan Noãn Noãn. Thân hình nhỏ xinh của Nhan Noãn Noãn lọt thỏm trong lòng Long Trác Việt, hai bàn tay ngọc đặt trước ngực hắn, không biết phải làm sao. Rất nhanh sau đó, bên tai truyền tới tiếng ngáy nho nhỏ của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn khẽ ngước đầu thì thấy Long Trác Việt đã chìm vào trong giấc ngủ. Ngay cả trong mơ cũng không kìm được nở nụ cười mãn nguyện. Ngũ quan tinh tế đến độ hoàn hảo, tìm không ra khuyết điểm. Nhan Noãn Noãn nhìn một hồi, mắt đẹp tràn ngập ý cười, trong lòng vô cùng thảo mãn cùng ngọt ngào. Thân hình nhỏ xinh khẽ động, cả người theo đó dựa sát vào Long Trác Việt, đầu tựa vào ngực hắn, khẽ nhắm hai mắt. Một lúc lâu sau, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Long Trác Việt đột ngột mở bừng ra, vẻ gian tà mà không kém phần cao quí, tao nhã. Trên gương mặt tuấn mĩ hiện rõ sủng nịch, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nhan Noãn Noãn, cẩn trọng như đang che chở bảo bối trân quí nhất thế gian. _________________