“Vương gia, nô tỳ đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, là món đậu hũ cùng canh trứng gà mà người thích nhất!”  Nhan Song Song mặc nguyên tạp dề trên người, đi đến trước ghế đá mà Long Trác Việt đang ngồi thở dài nói. “Aizzzz….” Long Trác Việt hai tay chống cằm, hai mắt híp lại, lần nữa thở dài nói: “Song Song, ngươi thực ồn ào nha, không cần quấy rầy người ta nhớ Noãn Noãn a!” “Vương gia, nếu Vương phi biết người bỏ cơm sẽ trách mắng nô tỳ a!” “Ai da, Noãn Noãn dù ít nói nhưng thanh âm rất êm tai nha, người ta chỉ thích Noãn Noãn thôi!” Khóe miệng Nhan Song Song giật giật, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ: quái thai! Bất quá thì Vương gia nói cũng là sự thật, giọng nói của Vương phi thật sự rất êm tai. Nhan Song Song đột ngột đảo mắt nhìn Long Trác Việt một lượt, mắt đẹp khẽ chớp, nói đến chuyện này nàng đột nhiên cả kinh, nguyên lai giọng nói của Vương gia cũng thật êm tai a! Người mới gặp thường bị gương mặt ngăm đen của Vương gia khiến cho kinh hãi, ấn tượng sâu sắc nên bọn họ cũng quên luôn những ưu điểm khác của người như giọng nói thanh thúy hệt tiếng suối chảy, thấm vào ruột gan.  Nhan Song Song nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn Long Trác Việt, còn có a, đôi mắt Vương gia thật sự rất đẹp, trong sáng, thuần khiết, hai hàng lông mi thật dày và dài như hai cánh quạt nha! Giống như cảm nhận được ánh mắt của Nhan Song Song trên người mình, Long Trác Việt ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Song Song, Noãn Noãn nói bộ dáng người ta rất đẹp nhưng ngươi cũng không cần nhìn lén người ta như vậy nha!” Nhan Song Song bị bắt quả tang, xấu hổ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trên mặt nổi lên một tầng hồng nhạt, ảo não cắn chặt răng. Vì sao Vương gia lại sâu sắc như vậy a? Lời này của Vương gia như thế nào lại khiến nàng nghĩ rằng bản thân mình có một ước vọng với sắc đẹp của người? Sắc đẹp?! Khóe mắt Nhan Song Song kìm không được giật giật, là ánh mắt Vương phi khác người sao? Như thế nào nàng nhìn hoài không thấy ‘sắc đẹp’ của Vương gia ở chỗ nào a? “Vương gia, nô tỳ nhìn người là vì người không ăn cơm!” “Nhưng người ta nhớ Noãn Noãn, người ta không đói bụng, không muốn ăn a!” Long Trác Việt lần nữa chống cằm, tiếp tục tương tư thở dài. Long Trác Việt không phối hợp khiến Nhan Song Song nhất thời cảm thấy đau đầu không thôi. Nàng buồn rầu nhíu mày, Vương phi đã dặn nàng phải chiếu cố tốt cho Vương gia, nàng không thể để cho Vương gia nhịn đói được. Thiên Minh từ phía xa chậm rãi đi tới, một thân quần áo màu xanh nhạt, sóng mũi cao gầy, đôi mắt sáng ngời lạnh như băng, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, quanh thân tỏa ra hơi thở cảnh báo mọi người không nên tùy tiện tới gần. Nhan Song Song không tự chủ nuốt nước miếng, tiểu tâm can theo bản năng rung lên. Tuy rằng nội lực của nàng cao hơn Thiên Minh một chút nhưng là mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền của hắn, nàng lại có cảm giác lạnh dọc sống lưng, đáy lòng sinh ra một nỗi sợ hãi vô cớ. Thiên Minh đến gần Long Trác Việt, bạc môi khẽ mở, nói: “Vương gia, Vương phi nói nếu người không ăn cơm, nàng sẽ không để ý đến người nữa!” Thiên Minh vừa dứt lời, Long Trác Việt từ trên ghế đá nhảy dựng lên: “Aaaaaa!!!” Phản ứng mãnh liệt như vậy khiến cho Nhan Song Song còn đang rối rắm nghĩ cách cho Long Trác Việt ăn cơm hoảng sợ, đôi mắt đẹp mở to nhìn Long Trác Việt nhảy dựng lên như khỉ, có chút cứng người. “Noãn Noãn sẽ không để ý đến người ta sao? A aaa, người ta không muốn, không muốn, không muốn Noãn Noãn không để ý tới người ta a!” Long Trác Việt vừa kêu vừa dậm chân, gương mặt ngăm đen nhăn như bánh bao, đôi mắt như ngọc lấp lánh, ẩn dấu lệ khẽ chớp động. Nghĩ tới những lần trước Vương gia khóc kinh thiên động địa, quỉ khiếp thần sầu, Thiên Minh cả kinh, nếu Vương gia đã khóc thì cũng chỉ có Vương phi mới có bản lĩnh khiến người ngừng khóc thôi. Trước khi Long Trác Việt kịp bộc phát, Thiên Minh chạy nhanh tới trước mặt Long Trác Việt nói: “Vương gia, người không ăn cơm Vương phi mới không để ý đến người, người ăn cơm thì Vương phi sẽ để ý tới người a!” “Ăn cơm sẽ để ý sao?” Long Trác Việt mếu máo hỏi lại, đôi mắt trong sáng chớp chớp nhìn Thiên Minh khẩn cầu. “Ân!” Thiên Minh mặt không đổi gật đầu, trong lòng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Long Trác Việt vừa thấy Thiên Minh gật đầu, thân hình khẽ chuyển, hai tay lôi kéo Nhan Song Song, thúc giục nói: “Song Song, mau dẫn người ta đi ăn cơm a!” Nhan Song Song đáy mắt không giấu nổi vui sướng, hớn hở dẫn Long Trác Việt đi tới nhà bếp, còn không quên quay đầu nhìn Thiên Minh một cái, hai cánh môi hồng như hai cánh anh đào khẽ nở nụ cười tuyệt mĩ, Vương gia nghe lời làm nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Không nghĩ tới tên mặt lạnh Thiên Minh này lại nghĩ ra biện pháp! Nàng bây giờ đã hiểu, Vương phi chính là nhược điểm của Vương gia nha! “Song Song, ngươi là rùa sao mà đi chậm vậy a?” Thanh âm không kiên nhẫn của Long Trác Việt vang lên bên tai Nhan Song Song khiến nàng ta vội vàng thu hồi ánh mắt, nhấc váy chạy tới bên cạnh Long Trác Việt nói: “Vương gia, nô tỳ không phải là rùa!” “Ân, không phải rùa!” Long Trác Việt không hề phản đối, Nhan Song Song vì sự nhu thuận của hắn mà định lên tiếng khen ngợi, nào ngờ Long Trác Việt thình lình nói một câu khiến Nhan Song Song không khỏi tức giận, sững sờ không nói nên lời. “Rùa so với ngươi còn nhanh hơn!” “Vương gia, người khi dễ nô tỳ!” Nhan Song Song ai oán nhìn Long Trác Việt, trong lòng không ngừng kêu rên, nàng không phải rùa a! “Song Song, ngươi không thể oan uổng người ta, người ta chính là nói thật nha!” Long Trác Việt nghiêm mặt nhìn Nhan Song Song nói, bộ dáng nghiêm trọng đến nỗi khiến Nhan Song Song suýt chút nữa hộc máu mồm. Long Trác Việt nói rồi liền vội vàng đi đến nhà bếp, trong đầu đều là câu nói kia của Thiên Minh, hắn không ăn cơm, Noãn Noãn sẽ không để ý hắn nha! Đột nhiên, Long Trác Việt dừng lại, Nhan Song Song đi phía sau không phản ứng kịp, suýt chút nữa thì va vào lưng hắn: “Vương gia, làm sao vậy?” không phải đang vội sao? Như thế nào lại đột ngột dừng lại? Đôi mắt đẹp của Long Trác Việt đảo qua Nhan Song Song rồi nhìn Thiên Minh đang chậm rãi đi tới, lớn tiếng nói: “Thiên Minh, ngươi không ngoan nha, dám vụng trộm đi gặp Noãn Noãn!” “Vương gia, thuộc hạ không có!” Vương gia sợ nhất chính là Vương phi không để ý tới người, hắn đi theo bên cạnh Vương gia lâu như vậy, nếu cả điểm ấy cũng nhìn không ra thì cũng thật vô dụng a. Long Trác Việt vẻ không tin, nghi hoặc nhìn Thiên Minh hỏi: “Ngươi không đi gặp Noãn Noãn, làm sao có thể biết Noãn Noãn nói gì? Phạt ngươi trở về phòng bế quan suy nghĩ, chưa tới sáng ngày mai chưa được phép ra khỏi phòng!” “Vương gia, thuộc hạ còn phải đi theo bảo vệ người!” “Ta mặc kệ, hiện tại ngươi lập tức biến mất cho ta!” Long Trác Việt nghiêm mặt ra lệnh. Nhan Song Song thấy bộ dáng này của hắn thật sự có điểm uy nghiêm của một Vương gia nha! Thiên Minh lạnh lùng nhìn Long Trác Việt, thấy Long Trác Việt không thay đổi quyết định, miễn cưỡng đáp: “Dạ, Vương gia!” Nhìn Thiên Minh rời đi, Long Trác Việt khẽ bĩu môi, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt. Hắc hắc, Thiên Minh không theo đuôi hắn, hắn có thể đi tìm Noãn Noãn rồi nha! “Vương gia, người… người cười thật giả dối nha!” Nhan Song Song nhìn chằm chằm vào nụ cười của Long Trác Việt, buột miệng nói, chờ nàng ý thức được mình vừa nói gì thì đã quá muộn màng rồi. Long Trác Việt khẽ nhếch miệng, đưa mắt liếc nhìn Nhan Song Song nói: “Song Song, ngươi hoa mắt rồi, người ta không có cười a!” Đợi cơm nước xong rồi hắn nhất định phải đi tìm Noãn Noãn, Tụ Hiền lâu thôi mà, hắn biết đường nha.