--- ------Từ Ninh cung --- ----- Lư hương làm từ vàng ròng nguyên chất, mùi đàn hương từng đợt từng đợt thấm vào hô hấp khiến người ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần thoải mái vô cùng. Thái hậu một tay chống đầu, nằm nghiêng trên ghế quí phi, trên người đắp một lớp chăn mỏng bằng lông cáo trắng, từng sợi lông trắng như tuyết, gương mặt được trang điểm kỹ càng, đôi mắt khẽ nheo lại, đáy mắt hiện rõ sự sắc bèn cũng tàn nhẫn. Vạn Toàn nửa ngồi nửa quì trên nhuyễn tháp, hai tay không ngừng đấm bóp trên đùi Thái hậu. “Thái hậu, nha đầu Xuân Nhi kia nên xử trí thế nào ạ?” Đáy mắt Vạn Toàn hiện rõ tia âm lãnh, không nghĩ tới Hiền vương phi lại đánh phủ đầu mạnh mẽ như vậy, Thái hậu vừa mới cho quyền lực nàng ta liền xử lý Lưu Quang Lâm cùng Xuân Nhi. Còn ngông cuồng đuổi Xuân Nhi về Từ Ninh cung, cái này không phải là tát vào mặt Thái hậu sao? Thật quá mức cuồng vọng, kiêu ngạo không coi ai ra gì mà! “Phế nhân, ngươi xem nên làm thế nào thì làm thế đó đi!” Thái hậu đáy mắt phóng ra hàn ý, oán hận nghiến răng nói. Nhan Noãn Noãn kia đuổi một Xuân Nhi si ngốc về đây, bà ta giữ lại có ích gì chứ?  Thái hậu có tức giận đến mấy thì cũng có thể làm gì được Nhan Noãn Noãn? Xuân Nhi lấy hạ phạm thượng, ức hiếp chủ tử, Nhan Noãn Noãn trừng phạt nàng ta là lẽ đương nhiên, có điều một câu “Xuân Nhi vì bị trừng phạt mà cảm thấy nhục nhã, tự sát không thành, trở nên si ngốc!” của Nhan Noãn Noãn mà cũng muốn qua mặt bà ta sao? Bà ta ở trong cung sống hơn nửa đời người, sớm đã nhìn thấu tim gan người khác, làm gì tin được chuyện ma quỉ của Nhan Noãn Noãn chứ? Về phần Lưu Quang Lâm, Thái hậu bị một câu nói của Long Cẩm Thịnh khiến cho cứng họng, không thể phản bác. “Mẫu hậu, Lưu Quang Lâm ý đồ khinh bạc Hiền vương phi, thần nhi tận mắt chứng kiến, nếu không nghiêm trị thì Hiền vương phi làm sao còn mặt mũi nhìn đời, danh dự hoàng thất còn để ở đâu chứ? Thần nhi niệm tình hắn là do Vạn công công đề cử nên mới chừa cho hắn con đường sống, thỉnh mẫu hậu minh xét!” “Ngươi là Hoàng đế, ngươi quyết định là được rồi!” Thái hậu cắn răng nói. Lưu Quang Lâm bị hoạn rồi bị lưu đầy, sống không bằng chết! Thái hậu cũng không phải đau lòng vì một hai tên nô tài, bà ta tức giận vì Nhan Noãn Noãn làm loạn, hành động nào cũng như đang khiêu chiến với bà. Quả nhiên một khi nhược điểm bị người ngoài nắm giữ thì trong lòng khó chịu cực kỳ. “Vạn Toàn, mau phái người điều tra, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tra ra cao thủ phía sau Nhan Noãn Noãn cho ta!” Thái hậu ngoan độc nói. Nhan Noãn Noãn hiện tại đã là cái gai lớn trong lòng bà ta, một ngày còn không trừ bỏ, bà ta liền ăn không ngon, ngủ không yên. … Hôm sau, Nhan Noãn Noãn từ sáng sớm đã đi tới Tụ Hiền lâu, chưởng quầy vừa thấy nàng liền tươi cười ra đón. “Tiểu nhân tham kiến Hiền vương phi!” “Chưởng quầy không cần khách khí, gọi ta Nhan Noãn Noãn là được rồi, ta có thể bắt đầu làm việc chưa?” Chưởng quầy ngừng lại một chút rồi mới hỏi: “Nhan cô nương đã suy nghĩ kỹ rồi?” Nếu gọi cả tên họ của nàng ra thì hắn cảm thấy không hợp lễ, chủ tử đã nói không được làm khó Hiền vương phi, hắn cũng không thể bất kính được! “Đã suy nghĩ kỹ rồi, tiền công của ta một tháng được bao nhiêu?” Nhan Noãn Noãn trực tiếp hỏi. Mọi thứ đều không quan trọng, chỉ có bạc là quan trọng nhất! “Mười lượng một tháng!” Chưởng quầy cung kính nói. “Những người khác cũng được như vậy sao?” Chưởng quầy nghe Nhan Noãn Noãn hỏi vậy, trong lòng không khỏi nôn nao, theo bản năng nói: “Dạ, Nhan cô nương cảm thấy ít sao? Không sao, chúng ta có thể thương lượng!” “Không phải vậy!” Nhan Noãn Noãn lắc đầu, nàng cũng không muốn mình trở nên đặc biệt, trong lòng bắt đầu tính toán: mười lượng một tháng, mười tháng là có thể trừ đủ một trăm lượng rồi, đến lúc đó nếu chưởng quầy tiếp tục cho nàng ở lại thì không phải mỗi tháng nàng sẽ kiếm được mười lượng sao? Tuy rằng có hơi ít nhưng mà có còn hơn không a. “Ta cần làm những việc gì?” “Tiếp đón khách nhân a!” “Ân!” Noãn Noãn khẽ gật đầu. Tửu lâu thời cổ đại chắc cũng không khác khách sạn thời hiện đại là mấy, trước kia nằm vùng nàng cũng từng bán hàng qua, tiếp đón khách nhân cũng không thể làm khó nàng được. Nhan Noãn Noãn xắn ống tay áo, nhìn thấy gã tiểu nhị chạy ngang qua mình liền đoạt lấy khay đồ ăn trong tay hắn rồi hỏi: “Để ta làm, mang đến bàn nào?”  Trong tay đột nhiên trống không khiến tiểu nhị nọ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chỉ vào vị trí gần cửa sổ ở trong góc đại sảnh nói: “Kia… là bàn kia!” Nhan Noãn Noãn nhìn theo phương hướng tiểu nhị chỉ thì thấy một vài khách lẻ tới sớm ăn điểm tâm sáng, khóe miệng khẽ giật, nở nụ cười đi đến góc phòng. Nụ cười tuyệt đẹp cùng với nhan sắc diễm lệ của nàng khiến cho toàn bộ khách nhân trong đại sảnh nhìn đến ngây người. Có người nhìn đến nỗi há hốc miệng khiến muỗng cháo vừa mới cho vào miệng rơi lại xuống chén cháo trên bàn. Chưởng quầy nhìn bộ dáng buồn cười của đám khách nhân, lặng lẽ lau mồ hôi trán, để một nữ tử xinh đẹp như vậy ở đại sảnh tiếp đón khách nhân có phải quá khoa trương rồi không? Sẽ không dẫn đến bạo loạn chứ? Nhưng chiêu này quả nhiên rất thu hút khách nha. Hay là để nàng vào phòng bếp phụ việc? Chưởng quầy âm thầm tính toán, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn xem nàng có bị tên sắc lang nào đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi không, nếu Hiền vương phi ở đây bị người khi dễ, hắn chắc chắn không thoát khỏi sự trừng phạt của chủ tử. Đột nhiên, một bóng người phút chốc chạy lại trước mặt chưởng quầy. “Vương chưởng quầy, ta đã làm sai chuyện gì mà ông lại đuổi ta đi?” Vương chưởng quầy ngẩng đầu nhìn người vừa tới thì nhận ra đó đúng là tiểu nhị ngày hôm qua bị ông ta đuổi. Kỳ thực ông cũng rất buồn, một tiểu nhị nhanh nhẹn như vậy lại vô duyên vô cớ bị đuổi, chủ tử còn hạ lệnh không bao giờ được tuyển nữa chứ. Phải biết rằng Tụ Hiền lâu so với các tửu lâu khác trả lương rất hậu, bao nhiêu người đều muốn được vào đây làm việc a!  Vương chưởng quầy cũng đã hỏi qua nguyên nhân mới biết được tiểu nhị này chính là mắt chó không phân biệt được người. Qui tắc của Tụ Hiền lâu chính là khách nhân đã vào đây thì ai cũng như ai, phải được đối xử ngang hàng nhau. “Tiểu tử nhà ngươi suy nghĩ gì đừng tưởng không ai biết, ngày hôm qua ngươi đối đãi với Hiền vương gia như thế nào trong lòng ngươi tự biết, còn muốn hỏi ta ngươi phạm lỗi gì sao?” Bởi vậy mới nói chủ tử quả nhiên không giống người thường, ngay cả điểm nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra, xem ra sau này hắn tuyển người cần phải kỹ càng hơn mới được, nếu không thì chức vị chưởng quầy này coi bộ cũng không đảm đương được nữa rồi. Trong lòng tiểu nhị khẽ run lên, vẻ né tránh, chột dạ nhìn Vương chưởng quầy cầu xin: “Vương chưởng quầy, ta biết sai rồi, xin ông cho ta thêm một cơ hội đi, lần sau ta không dám nữa, van cầu ông mà!” Tiền công ở Tụ Hiền lâu này gấp đôi những chỗ khác a, tiền thưởng cuối năm cũng rất cao, chỗ làm tốt như vậy hắn đi đâu tìm ra a? Vương chưởng quầy cúi đầu tính toán sổ sách, thản nhiên nói: “Ngươi tốt hơn nên về đi, đây là mệnh lệnh của chủ tử, ta cũng không làm khác được.” Nhan Noãn Noãn vừa lúc đi ngang qua nghe được những lời này của chưởng quầy, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Chủ tử? Theo lời chưởng quầy thì Tụ Hiền lâu này cũng không phải của hắn, vậy ai mới là chủ nhân chân chính của tửu lâu này?”