“Nhưng ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm nha hoàn hồi môn của ta, không phải sao?” Nhan Song Song ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Ngươi không nói lời nào nghĩa là thừa nhận rồi, Nhan Hướng Thái để ngươi ở bên cạnh ta chắc cũng chẳng có ý tốt đẹp gì. Bất quá ngươi cũng nên hiểu rõ tình trạng hiện tại của bản thân, một khi ta biết chuyện ngươi làm việc cho Nhan Hướng Thái rồi thì không có khả năng ta tiếp tục giữ lại ngươi nữa. Ngày mai ngươi trở về Vũ Dương hầu phủ đi, ta không giữ lại những người không trung thành với ta!” “Xin đừng!” Nhan Song Song phản xạ có điều kiện nói, đôi mắt ngập nước khẽ ngước lên, mặc dù không được như Long Trác Việt khiến người ta thương yêu nhưng bộ dáng bất lực cũng đủ khiến người ta thương xót. “Là nô tỳ ngu muội, nô tỳ không muốn trở lại Vũ Dương hầu phủ, cầu xin Vương phi đừng đuổi nô tỳ, xin Vương phi cho nô tỳ ở lại đây!”  Trước giờ nàng vẫn luôn do dự việc lựa chọn giữa cha cùng Vương phi. Ngày lại mặt đó, Vân nương đã nói với nàng rằng Vương phi là người đáng để nàng hầu hạ, nương tựa cả đời. Hầu gia dù sao cũng đối với nàng lãnh khốc, vô tình, không chút tình cảm cha con, ở lại cũng chỉ thêm thương tâm. Bà còn bảo nàng không cần lo cho bà, không nên vì bà mà làm hại Vương phi rồi sau này lại hối hận, cuộc đời nàng còn dài, bà không muốn nàng vì kéo dài hơi tàn của bà mà làm chuyện trái với lương tâm. Nghĩ tới Vân nương, Nhan Song Song kìm không được đau đớn, người duy nhất nàng có thể nương tựa chỉ còn lại Nhan Noãn Noãn! “Ta nhìn thế nào cũng không thấy thành ý của ngươi nên ngươi không có lý do phải lưu lại nơi này!” Nhan Noãn Noãn sắc mặt không đổi nói, đôi mắt như nước hồ thu nhìn Nhan Song Song chăm chú, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào của nàng. Nàng biết trong lúc Nhan Song Song đang thương tâm mà nói ra những lời này thì chẳng khác gì sát muối lên vết thương của nàng ta. Nhan Noãn Noãn nghĩ tới những gì Vân nương làm vì Nhan Song Song, đối với lời của bà lại tin tưởng thêm vài phần, điều Vân nương hi vọng nhất chính là nàng có thể đối xử tốt với nàng ta, mà muốn được như vậy thì nàng nhất định phải biết Nhan Song Song có xứng đáng được nàng đối tốt hay không. “Người chết cũng không thể sống lại được, Vân nương chết khiến cho ngươi thương tâm như vậy có thể thấy Vân nương đối với ngươi thật sự rất quan tâm, ta tin bà cũng là vì không muốn ngươi vì bệnh của bà lo lắng, chắc hẳn bà cũng muốn thấy ngươi sống hạnh phúc, vui vẻ.” Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút, an ủi nói, nàng cũng không nóng lòng muốn biết đáp án của nhan Song Song, nàng sẽ cho nàng ta thời gian để suy nghĩ, chỉ hi vọng đáp án của nàng ta sẽ không khiến nàng thất vọng. …… “Noãn Noãn, chúng ta thật sự phải đi gặp lão yêu bà kia sao?” Long Trác Việt đi theo Nhan Noãn Noãn vào sâu trong cung mà không khỏi kinh hãi, cả đoạn đường tiến cung không biết đây là lần thứ mấy trăm hắn hỏi câu này. Nhan Noãn Noãn kiên nhẫn gật đầu đáp: “Ừ!” Ngồi chờ Thái hậu tới tìm nàng không bằng nàng chủ động tìm bà ta thỉnh tội trước, nói không chừng bà ta thấy thái độ của nàng thành khẩn mà không so đo nữa cũng nên. Chủ động với bị động cũng chỉ khác nhau có một chữ mà hiệu quả lại cách biệt một trời một vực. Mà cho dù hôm nay nàng không tiến cung thì ngày khác bà ta cũng sẽ triệu nàng tiến cung, lúc đó nàng vẫn phải cúi đầu nhận sai thôi. Long Trác Việt hết lần này đến lần khác thở dài bên tai Nhan Noãn Noãn, chỉ bằng lực đạo hai tay hắn nắm ống tay áo nàng càng lúc càng chặt cũng đủ để nàng biết hắn có bao nhiêu sợ hãi rồi. Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Sớm nói ngươi không cần phải đi cùng ta mà ngươi lại không nghe!” “Sao có thể chứ?” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, nhất thời ưỡn ngực, vẻ nghiêm túc nói: “Ta làm sao có thể để một mình Noãn Noãn đi gặp lão yêu bà ia chứ? Người ta phải bảo vệ Noãn Noãn, không để lão yêu bà kia khi dễ Noãn Noãn a!” Long Trác Việt khí phách hơn người, đôi mắt trong sáng lấp lánh như ngọc lưu ly khiến Nhan Noãn Noãn nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp! Mắt đẹp khẽ chuyển, nhếch miệng nói: “Ngươi không phải sợ nhất là Thái hậu sao?” “Đúng nha!” Long Trác Việt bất giác sợ hãi co rụt người, khí thế bừng bừng khi nãy phút chốc đều bị hai chữ ‘thái hậu’ đánh lui cả: “Lão yêu bà thật sự rất đáng sợ, người ta rất sợ nha, Noãn Noãn, chúng ta trở về đi!” Nhan Noãn Noãn mới vừa rồi còn thấy cảm động, phút chốc bốc hơi cả, nàng khẽ chớp mi mắt đẹp nói: “Muốn về thì ngươi về đi, ta không về!” Long Trác Việt đến gần Nhan Noãn Noãn hơn, lớn tiếng như thể muốn lấy thêm can đảm để át đi nỗi sợ hãi trong lòng: “Noãn Noãn không về thì người ta cũng không đi!” Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn Long Trác Việt, cười nói: “Vậy thì nhanh đi thôi!” Một lúc lâu sau, Nhan Noãn Noãn mờ mịt nhìn cảnh sắc hoang vắng chung quanh cùng cung điện cũ nát phía trước rồi lại nhìn Long Trác Việt hỏi: “Việt Việt, chúng ta đang ở đâu?” “Noãn Noãn, nơi này chính là lãnh cung nha!” Long Trác Việt nhu thuận nhìn Nhan Noãn Noãn nói. “Lãnh cung?” Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn chung quanh rồi lại nhìn Long Trác Việt: “Ngươi vì sao lại đưa ta tới lãnh cung a?” “Noãn Noãn, người ta oan uổng nha, người ta rõ ràng là đi theo Noãn Noãn mà!” Long Trác Việt chớp chớp mắt nhìn nàng nói. “Ách? Phải không?” Nhan Noãn Noãn hơi ngẩn người, hình như là như vậy thật, “Nhưng hoàng cung chẳng phải nhà của ngươi sao? Ngươi quen đường như vây sao lại không dẫn đường cho ta tới Từ Ninh cung?” Long Trác Việt hấp háy mắt, vẻ vô tội nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Nàng lại không có yêu cầu ta nha!” Nhan Noãn Noãn trợn mắt, xém chút nữa tức chết! Ông trời ơi, nàng sai rồi, là nàng đã sai! “Vậy ngươi hiện tại có thể dẫn ta đến Từ Ninh cung không?” Long Trác Việt nở nụ cười khoe hàm răng trắng sáng nói: “Đương nhiên có thể a!” “Vậy còn không mau đi!” “Được!” Long Trác Việt đáp rồi từ phía sau Nhan Noãn Noãn chạy vọt lên trước dẫn đường cho nàng. Bàn tay to lớn của hắn tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp phản ứng đã lên tiếng nói: “Noãn Noãn, nàng nhất định phải theo sát người ta nha, hoàng cung rất lớn, không cẩn thận sẽ lạc đường a!” Nhan Noãn Noãn nghe vậy cũng chỉ có thể cam chịu để yên cho Long Trác Việt nắm lấy tay mình, tự nhủ với lòng hắn chính là có lòng tốt không muốn nàng bị lạc thôi. Lúc hai người đi qua cửa lớn của lãnh cung thì một trận âm thanh khác thường từ bên trong đột ngột theo gió thổi tới, Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhưng cũng không mấy để tâm, chỉ là thanh âm kia càng lúc càng lớn hơn hẳn. Đây chắc chắn là thanh âm thở gấp của nữ tử, cao vút mà lại kịch liệt, hỗn loạn nhưng lại tràn ngập hưng phấn! Nhan Noãn Noãn mặc dù là người hiện đại nhưng khi nghe được thanh âm kia vẫn không nhịn được đỏ mặt, vội vàng nhấc chân muốn rời đi. Chỉ là nàng muốn đi nhưng người nào đó lại không muốn a! “Noãn Noãn, thanh âm gì thế nha? Thật kỳ quái nha!” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi. “Không có gì, chúng ta mau đi thôi!” Nhan Noãn Noãn nắm chặt tay Long Trác Việt, thúc giục. “Không được, chúng ta vào xem đi!” Long Trác Việt không nhìn Nhan Noãn Noãn mà nhất mực lôi kéo nàng đi vào trong lãnh cung. Nhan Noãn Noãn không thắng được sức lực của Long Trác Việt nên đành phải theo hắn vào, trong lòng cũng không khỏi hiếu kỳ về thanh âm khiến người ta đỏ mặt kia trong lãnh cung. Ban ngày ban mặt, lại ngay trong hoàng cung mà ai có lá gan làm chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ? +.+