Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 12
Nhan Noãn Noãn ôn nhu nhìn Lưu Quang Lâm khiến cho Lưu Quang Lâm mới hơn ba mươi tuổi rạo rực xuân tâm,vẻ kiêu ngạo trên gương mặt dần chuyển sang dâm tà đáng khinh, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, nữ nhân xinh đẹp này thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi mà.
Đôi mắt đen của Nhan Noãn Noãn khẽ chuyển nhưng trên gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn Lưu Quang Lâm nói: “Lưu tổng quản, ta có thể hỏi ông mấy chuyện không?”
Thái độ nhún nhường của Nhan Noãn Noãn làm cho Lưu Quang Lâm cảm thấy thỏa mãn vài phần, khuôn mặt đầy thịt lộ ra một chút ý cười: “Vương phi có chuyện gì cứ việc hỏi ạ!”
“Lưu tổng quản chắc là đã làm ở Vương phủ rất lâu rồi?” Nhan Noãn Noãn cầm đãa, tùy tiện chọc chọc cơm trong chén, đôi mắt to tròn trong sáng nhìn Lưu Quang Lâm hỏi.
Lưu Quang Lâm có chút đắc ý, ưỡn ngực nói: “Vương phi có điều chưa biết rõ, từ lúc Vương gia chuyển tới Vương phủ, chức vụ tổng quản Vương phủ vẫn luôn do nô tài đảm nhận.”
“Nha?” Nhan Noãn Noãn tỏ vẻ hứng thú, nhíu mày nói: “Vậy là Lưu tổng quản theo Vương gia từ trong cung tới đây sao?” Đây mới chính là vấn đề mà Nhan Noãn Noãn muốn biết nhất.
Nếu chỉ là một quản gia bình thường thì cho dù Vương gia có thật sự ngốc hơn nữa cũng sẽ không dám làm càn như vậy. Cứ theo sự phụ thuộc của ba kẻ kia vào gã Lưu Quang Lâm này thì chắc chắn cũng là có quan hệ với nhau. Mặc kệ Long Trác Việt ngốc thế nào nhưng hắn cũng là Vương gia, đám quan thần dù có cười nhạo nhưng nói chuyện với hắn cũng phải cúi đầu, hạ giọng. Lưu Quang Lâm này lại dám công khai coi thường nàng cùng Long Trác Việt, kiêu ngạo đến cực điểm, nàng không thể không hoài nghi về người đứng sau chống lưng cho hắn.
“Nô tài không phải là hạ nhân trong cung, là Vạn công công ưu ái cho nô tài đến Hiền vương phủ làm tổng quản. Ân đức của Vạn công công, đời này nô tài khó có thể nào quên được!” Lưu Quang Lâm một lời Vạn công công, hai lời cũng Vạn công công, thái độ vô cùng kính sợ khiến Nhan Noãn Noãn có một loại cảm giác là với hắn thì Vạn công công chẳng khắc thần là mấy vậy.
“Vạn công công?” Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn sang Long Trác Việt hỏi, có thể chống lưng cho Lưu Quang Lâm làm bậy đến vậy chắc chắn cũng không phải là một người tốt lành gì.
Nàng khẽ quay người, thấy Long Trác Việt lại lộ ra bộ dáng kinh sợ. Biểu cảm này của hắn khiến Nhan Noãn Noãn mười phần thì có tới bảy tám phần khẳng định Vạn công công này chính là người bên cạnh Thái hậu. Nhan Noãn Noãn vừa nghĩ vậy, đã nghe thấy Long Trác Việt lên tiếng xác nhận.
“Vạn công công là tâm phúc bên cạnh Thái hậu!” Long Trác Việt kề sát bên tai nàng nói nhỏ, hơi thở của hắn phả vào tai nàng khiến nàng có chút nhột nhạt, lòng của nàng bất giác run rẩy, phản xạ có điều kiện muốn cách ra xa một chút.
Long Trác Việt xác nhận xong, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Nhan Noãn từ trên ghế đột ngột đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Quang Lâm, gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập ý cười, không hề che dấu ý định lấy lòng.
“Nói như vậy thì Lưu tổng quản là người được Thái hậu phái tới rồi, Nhan Noãn Noãn có mắt như mù, lại đối đãi với Lưu tổng quản như một quản gia bình thường, mau, mời Lưu tổng quản ngồi!”
Nãng đã biết mà, Long Trác Việt đường đường là Vương gia đương triều lại bị hạ nhân khi dễ mà cũng không có ai quản, Lưu Quang Lâm này là người do tâm phúc của Thái hậu phái tới, xem ra Long Trác Việt thê thảm như ngày hôm nay, Thái hậu cũng có công lao không ít. Sau lưng có một gốc đại thụ như vậy, Lưu Quang Lâm này ngang ngược cũng là chuyện đương nhiên.
Chuyện tốt tự nhiên tới khiến cho Lưu Quang Lâm nhất thời ngây dại, Nhan Noãn Noãn tươi cười nịnh nọt khiến hắn thần hồn điên đảo, để mặc nàng giúp mình tìm ghế ngồi, nội tâm kiêu ngạo đến cực điểm.
Ba gã đầu bếp thấy vậy, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý, bọn họ biết mà, một nữ nhân thì có thể làm nên công chuyện gì chứ, vừa biết người chống lưng cho Lưu tổng quản đã quay sang lấy lòng rồi.
Lưu Quang Lâm đối với hành động của Nhan Noãn Noãn vô cùng hưởng thụ, tay khẽ nắm lại đặt trên miệng ho khan một tiếng, thẳng lưng nói: “Vương phi nâng đỡ, ba người bọn họ…” hắn nói đến đây thì bất chợt ngừng lại, đưa mắt nhìn ba gã đầu bếp, ý tứ không cần nói cũng có thể biết được.
Nhan Noãn Noãn vẻ khó xử nhìn Lưu Quang Lâm, ngón tay xinh đẹp chạm tới đai lưng bên hông nói: “Lưu tổng quản, không phải ta không muốn cho ngươi mặt mũi nhưng là ba người bọn họ làm đồ ăn ta thật sự ăn không nổi. Ngươi là người do Vạn công công đề bạt, chúng ta đều biết, người thay Vạn công công làm việc chính là thay Thái hậu nương nương làm việc, mỗi chuyện ngươi làm đều nên vì thể diện của Thái hậu, nếu hạ nhân trong phủ làm việc không đạt yêu cầu, gian dối trốn việc chẳng phải người đầu tiên mất mặt chính là Lưu tổng quản ngươi sao? Như vậy cũng chẳng phải là gián tiếp làm mất mặt Thái hậu sao?”
Nhan Noãn Noãn nói đến đây thì chợt ngừng lại, nhìn Lưu Quang Lâm như muốn nói ‘ngươi biết rồi đấy’ rồi lại ngồi xuống chỗ của mình, sửa sang lại vạt áo trước, tùy tiện nói: “Hôm nay ta tiến cung thỉnh an Thái hậu, vốn tưởng Thái hậu là người nghiêm khắc không thể xâm phạm nhưng lại không ngờ tới người lại hòa ái dễ gần đến vậy. Tuy người có chút nghiêm khắc nhưng ta lại cảm thấy rất thân thiết, Thái hậu dặn ta phải chiếu cố tốt cho Vương gia, quản lý tốt công chuyện trong Vương phủ, ta đã đáp ứng người thì nhất định phải làm cho tốt. Đương nhiên người vẫn sẽ là tổng quản của Vương phủ nhưng Vương gia là phu quân của ta, chiếu cố người là bổn phận của ta. Ngươi nói, nếu ta không chiếu cố tốt cho Vương gia, có phải là đã làm trái lời của Thái hậu rồi không? Chỉ là đồ ăn hàng ngày thật sự khiến người ta ăn không nổi, vạn nhất Thái hậu trách tội xuống, ta nhất định phải bẩm báo chi tiết mọi chuyện, chính là… Lưu tổng quản, không biết đến lúc đó…”
Nhan Noãn Noãn nói đến đó lại ngừng, bất quá xem biểu cảm ngay ngày càng ngưng trọng của Lưu Quang Lâm, xem chừng là cũng hiểu được điều nàng muốn nói rồi.
Lưu Quang Lâm này xem chừng khó giải quyết đây, Vạn công công có thể công khai an bày người trong Vương phủ, nếu không có chỉ thị của lão yêu bà đó thì làm sao hắn có thể thuận lợi như vậy được? Phải làm sao mới có thể bảo đảm được sau này Thái hậu sẽ không cử người tới nữa, đuổi một Lưu Quang Lâm đi, còn có Lưu Quang Lâm thứ hai mà. Một khi đã như vậy thì đành phải loại bỏ đám tôm tép này trước vậy. Nếu nàng đoán không lầm thì một màn này, sợ là chưa tới một canh giờ nữa đã truyền tới tai lão yêu bà đó rồi!
Lưu Quang Lâm trầm tư suy nghĩ một hồi rồi cũng ngẩng đầu lên nói: “Vương phi có lý, nô tài lập tức đuổi ba người này ra khỏi Vương phủ, vĩnh viễn không bao giờ thuê lại, bên cạnh đó, nô tài sẽ đi tuyển người mới thay thế!”
Ba gã đầu bếp nghe vậy, kinh hãi mở to mắt kêu lên: “Lưu tổng quản, nô tài biết sai rồi, về sau nhất định sẽ sửa đổi. Vương phi khai ân, đừng đuổi chúng nô tài!”
Hiền vương phủ có bao nhiêu lợi lộc không vào làm thì không thể biết được, trừ bỏ lương mỗi tháng bọn họ còn có thể ăn bớt tiền đồ ăn hàng ngày, một tháng thu được cũng không ít bạc, công việc béo bở như vậy tìm sao được chứ.
“Lưu tổng quản thật hiểu lý lẽ, Vạn công công coi như cũng không có nhìn sai người. Việc tuyển người không cần vội, muốn tìm một hạ nhân đáp ứng đủ yêu cầu cũng không dễ, Lưu tổng quản lại bận nhiều việc, đồ ăn hàng ngày trước sẽ do nha hoàn hồi môn của ta phụ trách, những chuyện khác liên quan tới Vương gia ta sẽ đích thân đảm nhận, như vậy thì không cần sợ Thái hậu trách phạt không chiếu cố tốt cho Vương gia nữa. Những chuyện khác của Vương phủ, Lưu tổng quản cứ tiếp tục quản lý.” Nhan Noãn Noãn cười nói, hàm ý không cho phép Lưu Quang Lâm từ chối mà cũng không hề làm mất lòng hắn.
Lưu Quang Lâm còn tưởng tân Vương phi muốn ra oai phủ đầu nên mới giết gà dọa khỉ, hắn tưởng phen này khó chu toàn mọi chuyện, không ngờ Vương phi không chỉ khách khí mà còn suy nghĩ cho hắn trước, không đoạt quyền cũng không có ý làm hắn mất mặt. Được, chỉ cần nàng không tranh quyền lợi với hắn thì một vài đồng tiền cơm, cấp cho nàng hay cấp cho ai cũng chẳng khác biệt là mấy, chỉ cần tiền của hắn vẫn nguyên vẹn là được.
Lưu Quang Lâm nghĩ vậy, ý cười trên mặt càng đậm, đối với Nhan Noãn Noãn biết thức thời rất là vừa lòng.
Nhan Noãn Noãn ý cười càng sâu, hàn ý trong đáy mắt được che dấu rất kỹ, trong lòng đối với Thái hậu càng thêm cảnh giác. Toàn bộ hạ nhân trong Hiền vương phủ này đều thuộc quyền giám thị của bà ta, nếu nàng không che dấu tốt cho chính mình, sợ là chưa kịp rời đi đã bị lão yêu bà kia chỉnh chết rồi.
Nàng không lạ gì Lưu Quang Lâm kia, với loại người chỉ cần có bạc là xong chuyện, nếu trực tiếp đoạt lấy bổng lộc hàng tháng của Vương phủ lại e rất khó. Hiện tại Lưu Quang Lâm cũng không đấu với nàng, tiền đồ ăn tuy ít nhưng nếu tính toán tốt thì cũng có thể chu toàn được, đến lúc rời khỏi đây cũng coi là có chút ít lộ phí.
_________________
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
54 chương
6 chương
10 chương
10 chương