Nhan Noãn Noãn lo lắng, hai cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng Long Trác Việt, thấy hắn trở về, tảng đá trong lòng mới được dẹp đi, nhưng vẫn không nhịn được khẩn trương hỏi: “Việt Việt, có bị thương không?” Nàng biết đêm nay Cổ Nhất cùng Thiên Minh dẫn người đi trộm Kim hà trư trong tay người của Thần Tôn giáo, Long Trác Việt nháo loạn đòi đi cùng, mặc dù nàng đã cấm nhưng lúc ngâm nước thuốc ra, tìm khắp Vương phủ không thấy bóng dáng Long Trác Việt đâu cả, nàng biết hắn nhất định đã đi theo hai người kia rồi.  Nhan Noãn Noãn lúc đó thật sự tức giận, nhưng suy cho cùng thì nàng còn lo lắng cho hắn hơn cả. Hiện tại thấy Long Trác Việt vui vẻ, bình an đứng trước mặt mình, Nhan Noãn Noãn mới cảm thấy yên tâm, bao nhiêu tức giận nháy mắt cũng tan thành mây khói. “Người ta không có bị thương nha!” Long Trác Việt lắc lắc đầu nói, hơi thở đầy nhiệt huyết phả lên một bên cổ Nhan Noãn Noãn khiến nàng cảm thấy tê dại. Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Noãn Noãn hồng lên, đôi mắt đẹp đầy ngượng ngùng. Nàng ho nhẹ một tiếng, cố giấu xấu hổ trong lòng, trừng mắt nhìn Cổ Nhất cùng Thiên Minh đang chậm rãi đi vào: “Sư phụ, ngươi tốt xấu gì cũng sắp trăm tuổi, người không biết mang theo Việt Việt sẽ nguy hiểm như thế nào sao?” “Ta…” Cổ Nhất đang muốn lên tiếng giải thích thì đã bị Nhan Noãn Noãn trừng mắt khiến cho lão không thốt nên lời. Thiên Minh cũng không tránh được cơn giận của nàng: “Còn ngươi nữa, Thiên Minh, Vương gia là chủ tử của ngươi, bảo hộ Vương gia là trách nhiệm của ngươi, ngươi cư nhiên dám để Vương gia ra ngoài với người khác, bình thường Vương gia xử phạt ngươi như thế nào thì lần này ngươi tự mình phạt trước đi!” Việt Việt nháo loạn thì cũng thôi đi, hai tên không biết sống chết này lại dám hùa theo sao? Đáy mắt Thiên Minh xẹt qua tia bối rối, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lãnh liệt, bạc môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khổ, không nói hai lời, gật đầu: “Dạ, Vương phi!” Nói rồi nghiêng người đi ra ngoài. Cổ Nhất nhìn theo bóng Thiên Minh, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt như hổ rình mồi của Nhan Noãn Noãn, trong lòng khẽ động, theo bản năng lùi lại mấy bước liền: “Chẳng lẽ ngươi tính trừng phạt cả sư phụ ngươi sao? Đây chính là đại nghịch bất đạo a!” Nhan Noãn Noãn không nói gì, ánh mắt dừng lại trên con vật có bộ lông vàng óng trong lòng Cổ Nhất. Nàng buông Long Trác Việt ra, chậm rãi đi về phía Cổ Nhất, nói đúng ra thì là đi về phía Kim hà trư. Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn bị Kim hà trư hấp dẫn, ánh mắt nhất thời ngập tràn u oán. Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ hắn không hấp dẫn bằng một con heo sao? “Đây là Kim hà trư trong truyền thuyết?” Nhan Noãn Noãn cúi đầu, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào con Kim hà trư trong lòng Cổ Nhất, cho dù hiện tại là ban đêm thì bộ lông vàng óng của nó cũng khiến người ta có cảm giác chói mắt. Tựa hồ như cảm thấy có người đang đánh giá mình, Kim hà trư quay đầu, hai mắt như hai hòn bi xanh nhìn thẳng vào mắt Nhan Noãn Noãn, lỗ mũi khẽ hừ hai tiếng. Bộ dáng ra vẻ rất khinh thường người đối diện! Nhan Noãn Noãn thấy thế, mắt đẹp đầy ngạc nhiên, nàng bị ảo giác hay sao? Vì sao nàng lại cảm thấy con Kim hà trư này có linh tính kìa? Nhan Noãn Noãn hứng thú, vươn tay tóm lấy hai móng trước con Kim hà trư, đảo qua đảo lại đánh giá, nhìn thẳng vào nó nói: “Không ngờ lại xấu như vậy?!” Nhan Noãn Noãn chỉ là vô tình, nào ngờ nàng vừa dứt lời, con Kim hà trư trong lòng Cổ Nhất mạnh mẽ giãy dụa, không ngừng kêu éc éc… bộ mặt bất mãn như thể muốn nói: Ngươi mới xấu xí, cả nhà ngươi đều xấu xí! Nhan Noãn Noãn nhất thời cảm thấy vui vẻ, hai tay lắc lắc hai móng trước của nó: “Hắc, tiểu tử này cũng thật vui tính a!” Cũng chính lúc này, Nhan Noãn Noãn phân biệt được giới tính của con Kim hà trư này – Là giống cái! Bất quá thì dù nó là đực hay cái cũng chẳng phải vấn đề cốt yếu, Nhan Noãn Noãn đột nhiên ý thức được, mục đích của bọn họ không phải tìm được một con Kim hà trư mà phải là tìm được một đôi a! Nhưng không sao, tốt xấu gì cũng đã có một con, cũng coi như là có hi vọng. “Sư phụ, lần này thật sự cảm ơn người!” Nhan Noãn Noãn kéo Kim hà trư vào trong lòng mình, nhìn Cổ Nhất nhiệt tình nói lời cảm tạ. Bộ râu dài của Cổ Nhất rung lên, vẻ hào khí vẫy vẫy tay nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, sư phụ giúp đệ tử cũng là chuyện đương nhiên!” Lão khách khí nói, vừa dứt lời liền tặc lưỡi nhìn Nhan Noãn Noãn: “Bất quá thì sau này mỗi ngày ba bữa đều được ăn đồ ăn do đồ nhi làm, kia cũng là hạnh phúc của người làm thầy!” Cổ Nhất ngày đêm nhớ thương tay nghề của Nhan Noãn Noãn, cơ hội tốt như vậy, lão làm sao không tranh thủ được chứ. Khóe miệng Nhan Noãn Noãn không kìm được giật giật, trong lòng thầm mắng: Lão nhân này, đúng là một chút khách khí cũng không có! “Nếu sư phụ thích, về sau ta liền làm cho người ăn mỗi ngày!” Nhan Noãn Noãn cố nén giận nói, dẫu sao thì lão cũng ra sức gom góp dược liệu chế giải dược cho nàng, ngày ba bữa cơm cũng không phải chuyện vất vả gì. Lúc Nhan Noãn Noãn lên tiếng đáp ứng Cổ Nhất cũng không có chú ý tới Long Trác Việt ở phía sau đang dùng đôi mắt ai oán đến cực điểm nhìn nàng. Phúc lợi đó lẽ ra phải thuộc về hắn mới đúng a! Có khi còn khiến nàng yêu thương nhung nhớ hắn, đến lúc đó nhuyễn ngọc ôn hương, nghĩ tới thôi cũng đủ lâng lâng rồi!  Hắn liều mạng cướp Kim hà trư về, lão già Cổ Nhất kia lại dám mượn gió bẻ măng, tranh công của hắn, thật tức chết hắn mà! Long Trác Việt xiết chặt hai tay, bàn tay bắt quyết, cúi đầu bắn khí về phía Cổ Nhất. Cổ Nhất ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt vô cùng đắc ý! “Vương gia, vì sao người không trực tiếp nói với Vương phi, Kim hà trư này là do người vì nàng mà cướp về chứ không phải là Cổ Nhất tiền bối?” Hào Phóng đột ngột lên tiếng. Tất cả mọi người đều không ngờ được, Hào Phóng vừa bước qua cửa lớn đã đột ngột nói như vậy. Biểu tình trên gương mặt Cổ Nhất phút chốc cứng đờ. Long Trác Việt bởi vì câu nói của Hào Phóng mà ngẩn người, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Hào Phóng! Làm sao có thể, sao hắn có thể biết được chứ? Nỗi khiếp sợ của Long Trác Việt không có từ ngữ nào có thể diễn tả được! Hào Phóng hồn nhiên không biết điều mình vừa nói có bao nhiêu kinh hãi thế nhân, vẻ vô tội nhìn bộ mặt mờ mịt của đám người trong phòng rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn: “Vương phi, người cảm ơn sai đối tượng rồi, là Vương gia dẫn người đi cướp Kim hà trư!” Ầm… đầu óc Long Trác Việt nháy mắt nổ tung! Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Hào Phóng: “Ngươi vừa mới nói cái gì???” Nàng không có nghe nhầm chứ? Kim hà trư là do Long Trác Việt cướp về chứ không phải Cổ Nhất??? Long Trác Việt làm sao có thể cướp được Kim hà trư trong tay Thần Tôn giáo? Chuyện này nói ra, bảo người ta tin sao được chứ? Nhan Noãn Noãn đảo mắt nhìn về phía Cổ Nhất, thấy trong mắt lão đầy kinh ngạc cùng bối rối liền quyết định tin lời Hào Phóng: Kim hà trư là do chính Long Trác Việt cướp về… Chuyện này có nghĩa là gì? Nhan Noãn Noãn đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bởi vì suy đoán của bản thân mà kinh ngạc không thôi, nàng xoay người nhìn thẳng vào Long Trác Việt, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm trầm hơn cả. Nội tâm Long Trác Việt không kìm được nhảy dựng lên, dự cảm xấu lập tức xông lên não, hoảng hốt nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Noãn Noãn…” Nhan Noãn Noãn dứt khoát vung tay chặn đứng lại! “Sư phụ, Hào Phóng, các ngươi vào đây hết cho ta! Song Song, đóng cửa!” Gương mặt tuyệt sắc phủ đầy hàn sương, sau khi dặn dò Nhan Song Song liền lướt qua Long Trác Việt đi đến đại sảnh, mỗi bước đi đều mang theo lửa giận không tài nào áp chế được. Đoán là một chuyện, nàng muốn mọi chuyện phải minh bạch, rõ ràng! Cho dù trong lòng nàng đã hiểu rõ, một tên ngốc không có khả năng trộm đồ trong tay người Thần Tôn giáo! Cổ Nhất nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Nhan Noãn Noãn, trong lòng kêu khổ không thôi, cái này gọi là gì a? Trộm gà không được còn mất cả nắm thóc?! Uốn éo thân mình, Cổ Nhất trừng mắt liếc Hào Phóng, từ đâu lòi ra tên xú tiểu tử không biết tốt xấu này vậy? Điều khiến lão ngạc nhiên nhất là, Long Trác Việt thường ngày ngụy trang vô cùng khéo léo, tên xú tiểu tử Hào Phóng này thoạt nhìn cũng chỉ là một người đần độn, làm sao có thể biết được Kim hà trư chính là do Long Trác Việt cướp về??? Hành động đêm nay ngoại trừ lão là người ngoài biết được thì không có người thứ hai biết a! Hào Phóng dưới ánh nhìn ngập tràn tức giận cùng tò mò của Cổ Nhất liền lạc vào sương mù, có chút khó hiểu. Kỳ quái, vì sao mọi người đều trở nên lạ lùng như vậy? Hắn đã nói điều gì sai sao? Sắc mặt Nhan Song Song ngưng trọng, vội vàng đóng cửa đại sảnh lại, tự mình canh giữ trước cửa, tránh cho người ngoài vô tình đi tới mà nghe được bọn họ nói chuyện. Ý tứ của Vương phi rất rõ ràng là không muốn người ngoài biết được chuyện bọn họ sắp nói tới, chỉ là lời nói của Hào Phóng thật sự giống như sét đánh giữa trời quang, Kim hà trư kia dĩ nhiên lại là do Vương gia cướp về, điều này thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng.  Nhưng Hào Phóng sao có thể biết được chuyện này chứ? Luận độ quen thuộc thì nàng phải hiểu rõ Vương gia hơn hắn mới đúng, nếu nói Thiên Minh trộm thì còn tin được, nhưng hắn lại khẳng định người trộm là Vương gia a! Trong lòng Nhan Song Song tràn ngập tò mò! Long Trác Việt cẩn thận dò xét Nhan Noãn Noãn, trong lòng không tài nào bình tĩnh nổi, muốn nói gì đó nhưng đối diện với gương mặt cứng ngắc vì tức giận của nàng, bao nhiêu lời muốn nói đã lên tới cổ họng đều bị hắn nuốt ngược trở vào, yên lặng chờ đợi Nhan Noãn Noãn lên tiếng trước, trong đầu cố sức suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào để Nhan Noãn Noãn không bùng phát! Nhan Noãn Noãn giống như vô tình liếc qua Long Trác Việt, ánh mắt đầy giận dữ, sau đó dừng lại trên người Hào Phóng: “Hào Phóng, ngươi làm sao biết được Kim hà trư là do Vương gia cướp về mà không phải là sư phụ ta?” Hào Phóng đưa tay gãi gãi đầu, khóe miệng kéo lên thành nụ cười ngốc nghếch nói: “Ta nghe thấy a!” Long Trác Việt nghe vậy, mày kiếm dựng đứng lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Hào Phóng: “Ngươi nghe lén ta nói chuyện?” Đôi mắt đẹp tản ra hàn sương lạnh lẽo, không giận mà đầy uy thế khiến cho người nghe có cảm giác như có tảng đá đè nặng lên người! Nhan Noãn Noãn híp mắt, khóe mắt liếc về phía Long Trác Việt, trong lòng tự hỏi: Đây mới là Long Trác Việt chân chính sao? Vì sao nàng lại cảm thấy hoảng hốt? Là vì hình tượng đơn thuần, đáng yêu của Long Trác Việt đã ăn quá sâu vào trong tâm trí nàng sao? Trong lòng Nhan Noãn Noãn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn! Hào Phóng mờ mịt nhìn Long Trác Việt: “Ta không có nghe lén, chính là vừa này bước qua cửa nghe được a!” “Cái gì là vừa qua cửa liền nghe được?” Cổ Nhất vuốt vuốt râu, rối rắm nhìn Hào Phóng. Lão thật sự nghe không hiểu những điều Hào Phóng nói, tiểu tử này là đang cố ý tung hỏa mù sao? Nhan Noãn Noãn trầm mặc, lẳng lặng nhìn Hào Phóng, một lúc lâu sau mới đột ngột lên tiếng: “Hào Phóng, ngươi có thể nghe được suy nghĩ hiện tại của ta không?” Lời của nàng vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người nhất tề dừng lại trên người Nhan Noãn Noãn, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu. Hào Phóng sửng sốt, sau đó nhíu nhíu mày, có chút không chắc chắn hỏi lại: “Vương phi, nhất định phải đem những gì ta nghe được nói ra sao?” “Ân, nói!” Nhan Noãn Noãn kiên quyết gật đầu nói, nàng có một loại dự cảm rất mãnh liệt là Hào Phóng biết thuật đọc tâm trong truyền thuyết! Hào Phóng do dự một chút rồi nói: “Long Trác Việt, coi như ngươi lợi hại, dám giả ngây giả ngu giấu diếm ta lâu như vậy, để xem ta thu thập ngươi như thế nào?” Long Trác Việt kinh ngạc, rất nhanh hiểu được mọi chuyện, hết nhìn Hào Phóng rồi lại ngơ ngác nhìn Nhan Noãn Noãn. Lần này thì xong rồi, Noãn Noãn rất tức giận, hậu quả… Long Trác Việt thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả của hắn! “Noãn Noãn, nàng hãy nghe ta nói…” Long Trác Việt còn chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Noãn Noãn làm cho cứng họng: “Ta cho phép ngươi nói sao?” Bị Hào Phóng lật tẩy rồi mới nghĩ đến chuyện giải thích với nàng sao? Chờ mà chịu trừng phạt đi! Cho dù hắn giả ngây giả ngốc là do bất đắc dĩ, lúc đầu không thể nói rõ với nàng thì nàng còn có thể thông cảm được. Nhưng là dạo gần đây bọn họ rất thân thiết a, không phải hắn không muốn nàng rời bỏ hắn sao? Vì sao hắn lại gạt nàng, tại sao đến tận bây giờ hắn cũng không thẳng thắn thừa nhận với nàng? Nhan Noãn Noãn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Long Trác Việt không tin tưởng nàng sao? Là địa vị của nàng trong lòng hắn chưa đủ cao sao? Cho nên hắn mới không nói bí mật của mình cho nàng… Long Trác Việt rầu rĩ nhấp mím môi, nhìn Nhan Noãn Noãn chìm trong lửa giận mà không dám nói gì! Hắn thật sự buồn bực a, tên Hào Phóng này ăn no không có gì làm hay sao mà lại đi học thuật đọc tâm a? “Hào Phóng, ngươi biết thuật đọc tâm sao?” Nhan Noãn Noãn nhìn Hào Phóng hỏi. Hào Phóng không chút do dự gật đầu. Nhan Noãn Noãn khẳng định được suy đoán trong lòng, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng: “Lần trước ở Bạch phủ, ngươi là do nghe thấy suy nghĩ của đám người kia nên mới lúc chạy nhanh lúc chạy chậm, đúng không?” “Đúng!” “Thật tốt quá!” Nhan Noãn Noãn đột ngột lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Hào Phóng, về sau ngươi đi theo ta!” Thuật đọc tâm, thật là một kỹ năng hiếm thấy, nó khiến người ta cảm thấy vừa dụ hoặc vừa kinh sợ, vì sao ư? Bởi vì tuy đọc được suy nghĩ của người khác nhưng ngược lại, những suy nghĩ của bản thân lúc nào cũng có thể bị người khác đọc được.  Cứ nghĩ đến điều này, nét mừng rỡ trên gương mặt Nhan Noãn Noãn phút chốc ngưng trệ, nàng nghiêm mặt nói: “Về sau không cho phép đọc suy nghĩ của ta!” “Dạ, đa tạ Vương phi thưởng thức!” Hào Phóng ôm quyền nói, rất nhanh ngoác miệng cười khờ nói: “Kia, đi theo bên người Vương phi rồi về sau có thể ăn thêm hai chén cơm nữa không?” Nhan Noãn Noãn ngẩn ra, lập tức bị yêu cầu của hắn làm cho vui vẻ: “Đương nhiên có thể!” Nếu nói tới chuyện Long Trác Việt giả ngốc khiến nàng vô cùng khiếp sự thì thuật đọc của Hào Phóng chỉ khiến nàng kinh ngạc chứ không hề sợ hãi. Có thể giữ bên người kỹ năng tuyệt hảo như vậy, không thể nghi ngờ chính là trợ thủ đắc lực cho nàng mà! Cổ Nhất nhìn Nhan Noãn Noãn nói chuyện với Hào Phóng, da đầu được một trận tê rần, sơ với giật mình thì lão càng lo lắng về hình phạt dáng sợ mà tiểu đồ đệ sẽ áp dụng với mình hơn. “Nha đầu… việc này không can hệ tới vi sư a!”  Cổ Nhất vừa lên tiếng, ánh mắt khinh bỉ của Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt nhất loạt bắn về phía lão. “Sư phụ, ngươi có biết chuyện này đúng không? Ta là đồ đệ của người, người biết mà lại chẳng nói tiếng nào với ta, người nói xem, chuyện này có quan hệ tới người không?” Lão nhân chết tiệt, thời khắc mấu chốt không những không nói giúp hắn, cư nhiên lại dám vạch rõ giới hạn, Long Trác Việt căm giận mắng chửi trong lòng. Cổ Nhất há hốc mồm miệng, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, chòm râu dài không ngừng rung rung, bắt đầu đùn đẩy: “Cũng không thể nói như vậy được, việc này là chuyện riêng của tiểu Việt Việt, muốn nói thì cũng phải là tự hắn nói ra chứ không phải là người ngoài như ta, huống chi, cho dù ta nói cho ngươi nghe, ngươi cam đoan mình sẽ không tức giận?” Cổ Nhất đảo mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, nghiễm nhiên rất nghi ngờ chuyện nàng sẽ không tức giận. Nhan Noãn Noãn há miệng thở dốc, tròng mắt khẽ chuyển, trong lòng thầm than, đúng vậy, cho dù sư phụ nói với nàng thì nàng vẫn sẽ rất tức giận. Nhưng… đó cũng chỉ là giả thiết thôi, không thể tính như thật được. Nhan Noãn Noãn nghĩ vậy, trừng mắt nhìn Cổ Nhất: “Sư phụ, ngươi còn lí do lí trấu, hiện tại người giúp Long Trác Việt gạt ta chính là người, ta thật sự rất tức giận!” “Đúng đúng, là vi sư sai, là vi sư có lỗi!” Cổ Nhất không nói lại Nhan Noãn Noãn, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, gật đầu nhận sai: “Chỉ là nha đầu a, ngươi tức giận cũng không cần tức lâu, một ngày ba bữa kia ta không cần, nhưng ngươi đừng có cắt cơm ta a!”  Cổ Nhất nhận sai cũng không quên tranh thủ chút phúc lợi cho bản thân, chỉ một vài ngày không ăn đồ ăn do Nhan Noãn Noãn làm thôi thì lão còn nhịn được chứ nếu cả một thời gian dài không được ăn thì thật bi kịch a! Trước kia thì không sao nhưng từ ngày được thưởng thức tay nghề của Nhan Noãn Noãn, lão một ngày không được ăn đồ ăn do nàng làm sẽ bứt rứt đứng ngồi không yên a! “Hừ!” Nhan Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không muốn nhìn Cổ Nhất khiến lão suy sụp, suýt chút nữa là ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn. “Long Trác Việt, theo ta về phòng!” Nhan Noãn Noãn đột nhiên nói khiến Long Trác Việt đang bi thương đứng một bên giật mình hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Nhan Noãn Noãn vừa quay người rời khỏi đại sảnh, hắn cũng vội vàng theo đuôi nàng. “Song Song, đi phòng thu chi lấy bàn tính đến cho ta!” Nhan Noãn Noãn vừa ra tới cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Nhan Song Song. Nhan Song Song có chút chần chờ, nhưng nhanh chóng cúi người nói: “Dạ, Vương phi!” Thời điểm rời đi, Nhan Song Song còn không quên nhìn Long Trác Việt bằng ánh mắt thấu hiểu cùng đồng tình. Tuy nàng không biết Vương phi bảo nàng lấy bàn tình tới để làm gì nhưng nàng tin chắc đây không phải chuyện tốt, hơn nữa, người chịu tội chính là Vương gia a! Long Trác Việt bị Nhan Song Song nhìn như vậy, trái  tim nhất thời nhảy loạn, mỗi một bước đi đều mang theo lo lắng cùng hốt hoảng. Nhưng nghĩ đến chuyện Noãn Noãn sẽ tha thứ cho hắn thì… đau một chút cũng đáng! Trong phòng, ánh nến lập lòe, Nhan Noãn Noãn ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, đôi mắt đẹp nhìn Long Trác Việt không chớp mắt, giống như là muốn nhìn xuyên qua hắn luôn vậy! Rất nhanh sau đó, Nhan Song Song cầm theo bàn tính bước vào! “Vương phi, bàn tính người muốn đây ạ!” “Ân!” Nhan Noãn Noãn gật đầu nói: “Ngươi ra ngoài giữ cửa, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần nơi này!” Nàng tuy rằng rất tức giận chuyện Long Trác Việt giấu diếm mình, nhưng nàng cũng còn chút lí trí, Long Trác Việt giả ngu hiển nhiên là vì phòng bị người nào đó, nếu để người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì đối với Long Trác Việt chỉ có thể là nguy hiểm hơn mà thôi! Dù không thể tha thứ cho Long Trác Việt nhưng nàng cũng không thể không để ý tới an nguy của hắn được!