Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Chương 101
Hoa Thanh cung là tẩm cung của Long Cẩm Thịnh, là cung điện lớn nhất, xa xỉ nhất trong hoàng cung, vách tường điêu khắc không biết bao nhiêu tượng rồng bay phượng múa. Trần điện dát nói lưu ly sáng chói, mỗi góc đều khảm ngọc, cổ kính mà lại thập phần nguy nga.
Long Cẩm Thịnh lúc này đã thay long bào thêu kim long, tôn quí vô cùng. Hắn ngồi trên nhuyễn tháp để cho thái y thay mình bôi thuốc.
“Ai da, đau…”
Thái y vừa dùng miếng bông chạm tới vết thương trên người Long Cẩm Thịnh, hắn đau đến hét lớn lên.
Long Cẩm Thịnh vừa kêu đau, tay thái cũng run rẩy theo, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp so với lúc thường.
“Triệu thái y, cẩn thận một chút!” Nhâm Văn Hải đứng bên cạnh cau mày vì khẩn trương, vừa nghe thấy Long Cẩm Thịnh hét lớn vội vàng dặn dò thái y.
“Dạ, dạ!” Triệu thái y mồ hôi đầy đầu, vạn phần không yên đáp.
Mĩa đến khi bôi thuốc cho Long Cẩm Thịnh xong, Trệu thái y mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa trải qua mấy năm thời gian vậy, vừa định hành lễ rồi rời đi thì bên ngoài đã vang lên tiếng thái giám thông báo.
“Thái hậu giá lâm!”
Tuấn mi Long Cẩm Thịnh theo bản năng nhíu lại, rất nhanh liền từ nhuyễn tháp đứng dậy.
Thái hậu được Vạn Toàn dìu vào trong đại điện, phượng bào màu đen pha lẫn với màu vàng làm tăng thêm vẻ thần bí mà lại áp bức, gương mặt được trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, cả người tản ra hơi thở cường thế.
Bà ta đi thật chậm, đoan trang mà lại cao nhã, từng bước dẫm lên nền đá cẩm thạch mày đen trong Hoa Thanh cung, từng tiếng bước chân thanh thúy vang lên.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”
“Vi thần khấu kiến Thái hậu.”
“Nô tài tham kiến Thái hậu.”
Toàn bộ những người có mặt nhất loạt quì xuống hành lễ.
Ánh mắt Thái hậu thủy chung nhìn về phía trước, không chớp mắt đi đến ghế lớn ngồi xuống, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Tất cả đứng lên đi!”
“Tạ Thái hậu!”
“Mẫu hậu vì sao lại đến đây?” Long Cẩm Thịnh hỏi, mắt phượng do bị người đánh mà thâm đen, híp lại.
Thái hậu liếc mắt nhìn những vết thương trên mặt hắn, thản nhiên hỏi: “Mặt con sao vậy?”
“Hồi mẫu hậu, chỉ là xung đột nhỏ với người ta thôi!” Long Cẩm Thịnh cúi đầu trả lời.
“Sẽ không là vì nữ nhân thanh lâu kia chứ?” Thái hậu nhấn mạnh hai chữ ‘thanh lâu’, thanh âm mang theo vài phần ngoan lận cùng khinh thường.
Long Cẩm Thịnh đột ngột ngẩng đầu, oán giận nói: “Mẫu hậu, Tiêm Tiêm không giống với những người khác!”
“Không giống?” Thái hậu nhếch miệng đầy giễu cợt: “Kĩ nữ chính là kĩ nữ, có cái gì khác nhau? Ngươi thích đi Nguyệt các ta cũng không phản đối, nhưng mà vì một kĩ nữ mà thương tổn tới chính mình, để bá quan văn võ trong triều biết được chẳng phải sẽ là trò cười sao?”
Long Cẩm Thịnh đè nén tức giận trong lòng, nói thật dễ nghe, hắn dám chắc trong lòng bà ta còn đang thầm cầu cho bá quan văn võ cười nhạo hắn nữa kìa.
“Mẫu hậu, người không biết đó thôi, Trác Dương kia thật sự rất kiêu ngạo, một chút cũng không nể mặt trẫm, ở Thương Nam quốc hệt như một bá vương thỗ lỗ, tự cho mình là cao hơn cả trẫm, trẫm vì quá tức giận nên mới động thủ.”
“Trác Dương? Người của Thần Tôn giáo?” Thái hậu nghe Long Cẩm Thịnh nói, vẻ mặt bình tĩnh có chút xao động, nghi hoặc hỏi lại.
Long Cẩm Thịnh làm như không thấy biểu tình kinh ngạc của Thái hậu, khinh thường nhếch môi nói: “Cũng không phải kẻ nào của Thần Tôn giáo cũng có thể…” Vô pháp vô thiên như vậy, Long Cẩm Thịnh còn chưa kịp nói những lời cuối kia đã bị tiếng quát của Thái hậu cắt ngang.
“Hoang đường!”
Thái hậu đứng bật dậy, giận dữ đập tay xuống mặt bàn, tay còn lại chỉ thằng vào Long Cẩm Thịnh, đôi môi mọng đỏ run run, mắt phượng trừng lên nói: “Ngày thường ngươi yêu ai, làm loạn ra sao ai gia cũng không can thiệp vào, nhưng lần này ngươi thật sự quá hoang đường rồi, chỉ vì một kĩ nữ mà ngươi lại dám động thủ với Trác Dương của Thần Tôn giáo? Ngươi có biết Thần Tôn giáo ở đại lục Lạc Thiên lớn mạnh cỡ nào không? Lần này vất vả lắm Thần Tôn giáo mới đến Thương Nam quốc tuyển chọn nhân tài, ngươi không hảo hảo tiếp đón người ta, cư nhiên lại dám động thủ, ngươi là đang cố ý muốn hủy hoại Thương Nam quốc sao?”
“Có nghiêm trọng như vậy không, bất quá cũng chỉ là một giáo hội nho nhỏ thôi mà…” Long Cẩm Thịnh nắm chặt hai hay, nhỏ giọng lầm bầm.
Thanh âm của hắn lọt vào tai Thái hậu khiến bà ta tức giận đến nỗi những nếp nhăn trên khóe mắt sâu thành một đường dài.
“Giáo hội nho nhỏ? Ngươi cũng biết Thần Tôn giáo khắp nơi đều là cao thủ, lần tuyển chọn này nếu thành công thì sẽ có mười cao thủ của Thương Nam quốc gia nhập Thần Tôn giáo. Ở đại lục Lạc Thiên này, những người có danh vọng cũng võ công cao cường, mười phần thì có hơn năm phần là đệ tử của Thần Tôn giáo, ngươi vô duyên vô cớ đối địch với bọn họ, thật quá hồ đồ!” Thái hậu tức giận, luôn miệng chửi mắng như nã pháo vào mặt Long Cẩm Thịnh.
Long Cẩm Thịnh cúi đầu, cố gắng che giấu lửa giận cùng sự khinh miệt của bản thân trong đáy mắt. Thái hậu coi trọng Thần Tôn giáo như vậy, người không biết còn tưởng bà ta là người của Thần Tôn giáo chứ không phải Thái hậu của Thương Nam quốc.
Bất quá thì Tuyết quốc cùng Thần Tôn giáo quả thật có mối quan hệ chặt chẽ, Thái hậu là người trong hoàng thất Tuyết quốc, thiên vị cho người của Thần Tôn giáo cũng không phải là chuyện khó hiểu.
“Cho dù thần nhi không muốn đối đầu với bọn họ thì bây giờ cũng đã đối đầu rồi!” Long Cẩm Thịnh nhún nhún vai, bộ dáng như thể việc đã đến nước này rồi cũng không thể làm khác được.
Thái hậu thập phần tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Vài ngày nữa ba vị đường chủ Thần Tôn giáo sẽ tới kinh thành, đến lúc đó ngươi ở trong cung thiết yến tẩy trần cho họ, hảo hảo xin lỗi Trác đường chủ, ta tin mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết!”
Long Cẩm Thịnh nhíu mày, cao giọng nói: “Cái gì? Muốn trẫm xin lỗi hắn? Mẫu hậu, trẫm đường đường là hoàng đế Thương Nam quốc, sao có thể xin lỗi một đường chủ nho nhỏ chứ?” Đùa kiểu gì vậy? Làm như thế thì mặt mũi hắn để đâu? Danh dự Thương Nam quốc để đâu chứ?
“Làm càn, ngươi dám cãi lại lời ai gia? Đừng quên, ai gia có thể đưa ngươi lên ngai vị hoàng đế thì cũng có thể khiến cho người không chỗ dung thân!”
Thái hậu nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Long Cẩm Thịnh, lạnh thấu xương.
Long Cẩm Thịnh kinh ngạc nhìn bà ta, bạc môi mím chặt, không cam lòng bị khống chế, nhưng dưới ánh nhìn lạnh thấu xương của Thái hậu, cuối cũng cũng phải thỏa hiệp.
“Dạ, nhi thần nghe theo lời mẫu hậu!” Hai hàng lông mi dài khẽ hạ xuống, che giấu đi hàn quang đang dâng lên.
*~*
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng giấu mình trong tầng mây, cả không gian nháy mắt bị bóng đêm bao phủ, gió đêm thổi qua khiến nhánh cây không ngừng lay động, trong bóng đêm dày đặc như thể từng bóng dáng quỉ mị đang khiêu vũ.
Trước một tòa tiểu lâu độc lập, khuất sâu trong Nguyệt các, một tảng đá chắn ngang con đường dẫn tới cửa tiểu lâu, Hoa Khê một thân quần áo lụa đỏ, tay cầm đèn lồng đi tới.
Đây cũng có thể coi là một tòa tiểu lâu bí mật, tuy độc lập với Nguyệt các nhưng lại có mối quan hệ không nhỏ, tòa tiểu lâu này ngày thường không mở cửa, ngoại trừ Hoa Khê thì không ai có thể đến gần.
“Có phải Cung chủ có gì phân phó không?” Hoa Khê đẩy cửa đi vào, nhìn bóng dáng trước cửa sổ đứng quay lưng với nàng, cười duyên nói.
Nam tử nghe thấy tiếng Hoa Khê, lạnh nhạt xoay người, dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra một gương mặt đeo mặt nạ bạc, dưới sống mũi cao thẳng là bạc môi mỏng đầy gợi cảm, chiếc cằm cương nghị tinh tế như tạc tượng cũng những đường cong hoàn mĩ.
Thiên Minh khoanh tay sau lưng, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Khê nói: “Muốn tiếp nhận nhiệm vụ mới? Chuyện lần trước cung chủ giao cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa?”
Hoa Khê buông lồng đèn trong tay, lắc mông đi đến bên cạnh Thiên Minh ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm nói: “Sao có thể dễ dàng như vậy, lão nương liều mạng thu thập tin tức nhưng cũng chưa có nghe thấy qua bao giờ a, ngươi nói xem, có phải Cung chủ đang trêu đùa chúng ta không? Trên đời này thực sự có thứ đó sao?” Nếu thật sự có, vì sao tất cả các khách nhân tới Nguyệt các đều chưa từng nghe qua? Tốt xấu gì bọn họ cũng là công tử thế gia, cho dù không có một bụng kinh luận thì cũng coi là có chút ít học thức mà.
Thiên Minh liếc Hoa Hoa Khê: “Ngươi đang hoài nghi Cung chủ? Ta nhất định sẽ nói lại với Cung chủ lời của ngươi, một từ cũng không bỏ sót!”
“Khụ khụ khụ…” Hoa Khê bị ánh mắt sắc bén như dao của Thiên Minh hù cho thất kinh, ngụm trà vừa uống cũng bị giọng nói lạnh lẽo của hắn hù cho phun hết ra ngoài. Hoa Khê mãnh liệt ho khan, trừng mắt nhìn Thiên Minh.
“Ngươi có thể đừng vô sỉ như vậy được không? Đối đãi với bằng hữu như vậy, ngươi có còn nhân tính không hả?”
Thiên Minh cũng không để ý tới sự tức giận của Hoa Khê, ánh mắt lạnh thấu xương không chút dao động, thấy Hoa Khê hết ho khan rồi mới nói: “Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đã tìm ra nơi Kim hà trư xuất hiện, là ở trong tay Kim Mặc Lan, bảy ngày nữa Kim Mặc Lan sẽ đến kinh thành, hai người bọn họ cũng sẽ tới kinh thành tìm cơ hội đoạt lấy Kim hà trư.”
“Kim Mặc Lan? Lại là người của Thần Tôn giáo? Đại gia a, hôm nay Trác Dương đã phá hủy hơn phân nửa Nguyệt các của lão nương, đợi bọn chúng đến kinh thành, lão nương nhất định phải lấy lại cả vốn lẫn lời.”
Hoa Khê vừa nghe thấy Thiên Minh nhắc đến Thần Tôn giáo, bao nhiêu tức giận vốn đã quên đi nhất loạt trỗi dậy, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như hận không thể nghiền nát Thần Tôn giáo thành tro.
“Cung chủ nói, chuyện Nguyệt các hôm nay bị người ngoài phá hủy, ngươi tự xuất tiền túi của mình mà tu bổ đi!” Thiên Minh đợi Hoa Khê phát tiết xong rồi mới lạnh nhạt nói.
Hoa Khê ngẩng người, ngay sau đó liền hét lên thất thanh: “Không phải chứ???”
Thiên Minh nhướn mày, vì hắn đang mang mặt nạ nên Hoa Khê nhìn không thấy, nhưng ý tứ trong mắt hắn rõ ràng đang khẳng định lời mình nói là đúng.
“Thiên Minh, ngươi đi theo Cung chủ nhiều năm như vậy, là ngươi Cung chủ tin cậy nhất, ngươi nói với Cung chủ đừng bắt ta xuất tiền túi ra được không?” Cánh tay Hoa Khê bám lấy cánh tay Thiên Minh, cả người như thể không xương, dựa hẳn vào người hắn, bộ dáng mềm mại, đáng yêu, phong tình vạn chủng.
Chiêu này nếu dùng với người khác thì cho dù có là tâm địa sắt đá cũng phải hóa nhu tình, bất quá thì Thiên Minh không mảy may lay động, lưng thẳng tắp như thường, cúi đầu liếc Hoa Khê nói: “Ngươi nói đi???”
Tuy hắn, Hoa Khê, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc không thường xuyên gặp mặt nhưng vẫn hiểu rất rõ cá tính của nhau. Hoa Khê tính nóng như lửa nhưng bề ngoài lại mềm mại, phong tình vạn chủng, chính là thủ đoạn của nàng đối với người khác luôn hữu dụng thì đối với hắn chưa lần nào có tác dụng.
Thiên Minh dứt lời liền thấy Hoa Khê đẩy mạnh hắn ra, thở phì phì, đập bàn nói: “Trác Dương đáng chết, tiền của lão nương vất vả tích góp suốt một năm trời đều bị hắn hủy rồi, chờ đó, lão nương nhất định sẽ không để hắn yên đâu!!!”
Cung chủ cũng đã lên tiếng, Nguyệt các này nàng quản thật không dễ dàng a, cư nhiên không thông cảm cho sự khó xử của nàng, không thưởng bạc cổ vũ cho nàng thì chớ, lại còn muốn đào bạc trên người nàng, ô ô, nàng thật thảm mà!
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
1033 chương
10 chương
117 chương
22 chương