Việc Như Thúy cô nương mang thai đối với Ôn Lương mà nói, là việc vui nhất trong cuộc đời hắn, khiến cho mấy ngày gần đây sắc mặt hắn luôn hồng hào, đi đứng nhanh nhẹn, bất kể có gặp chuyện gì đi nữa trên mặt vẫn là tươi cười, làm người ra có thể nhìn ra được tâm tình tốt của hắn.
Có điều mọi người cũng có thể hiểu được, mặc dù là ai cũng đều nói thê tử mình vốn không thể sinh dưỡng, lại đột nhiên mang thai, nam nhân nào cũng đều sẽ phát điên, giống như tình cảnh vào ngày ấy hắn một đường chạy như điên tiến cung, đến nay vẫn làm trò cười cho mọi người, đều nói không nghĩ tới một nam nhân ưu nhã thông minh như vậy, cũng sẽ bởi vì chuyện này mà mất đi lý trí.
Mà hiện tại phản ứng của mọi người trong kinh thành là dạng này, nghe sơ qua, đầu tiên đều cảm thấy không có khả năng, nhất định là đại phu khám sai, chờ sau khi nghe được là Hồ thái y tự mình chẩn đoán chính xác, tức khắc là không thể tưởng tượng được một trận, người nào hiểu chuyện một chút sẽ muốn đi hỏi nhỏ nghĩa muội của mỗ vị Túc Vương một chút, đột nhiên phát hiện vị Ôn phu nhân này tựa hồ rất có phúc khí. Có thể là khi đó các thái y đã khám sai rồi?
Vì thế các thái y của Thái Y Viện bị thế nhân nghi ngờ mà nước mắt tuông rơi, bọn họ thật sự không có khám sai a, chỉ là Ôn phu nhân không thể lấy mức độ của người bình thường mà so sánh thôi.
Hồ thái y cũng xác định chính mình lúc trước không có khám sai, mặc dù hiện nay người nào đó mang thai như vậy nên ông đối với y thuật của mình có chút nghi ngờ, nhưng ông lại không tức giận, ngược lại là vui mừng không ngớt, giống như đã buông xuống được một cọc tâm sự của cuộc đời, cả người đều nhẹ nhỏm, thân thể tuổi già rồi nhưng sức sống lại không yếu đi, nhìn không ra đã là một lão nhân bảy mươi tuổi.
"Hồ thái y, ông xem xem việc này......" Lúc trước bị Túc Vương Phi thỉnh đi Túc Vương phủ bắt mạch cho Như Thúy cô nương, Vương thái y có chút khổ bức mà nhìn Hồ thái y, "Hiện nay người ngoài đều đang nói Thái Y Viện của chúng ta làm việc không nghiêm túc, khám sai cho Ôn phu nhân, nếu không thể ngăn lại lời đồn đãi này, chỉ sợ danh tiếng của Thái Y Viện chúng ta sẽ bị tổn hại."
Hồ thái y vẫn ngồi ở chỗ của mình nhìn kết luận sau khi đã bắt mạch ở hậu cung đưa tới, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Lão tử ta rất khinh thường người nói dối, nếu ai không phục, thì ông nói hắn đến nói chuyện với ta." Hiện tại thê tử của Ôn Lương đã mang thai, lão thái y cảm thấy rất mỹ mãn, cảm thấy bất kể là ai cũng không thể chọc ông tức giận, hơn nữa ông cũng muốn bớt tức giận lại, sống lâu một chút để ôm cháu cố chứ.
Vương thái y càng khổ bức, Hồ thái y nguyên là lão thái y của tam triều, ai dám nói một tiếng chứ? Người xui xẻo chính là mấy thái y dưới trướng như bọn họ đây a, bây giờ bọn họ đi đến phủ của các đại thần trong triều để khám bệnh, luôn luôn bị những nữ quyến đấy lôi kéo hỏi đông hỏi tây, sau đó đề tài rất nhanh liền chuyển đến trên người Ôn phu nhân hiện tại đang mang thai.
Những nữ quyến đó phần lớn đều là đã thành thân nhiều năm nhưng không có thai hoặc là những phu nhân chỉ sinh được nữ nhi, cho nên đặc biệt tò mò vì sao một nữ nhân được đại phu chuẩn đoán là không thể sinh dưỡng lại đột nhiên mang thai, hỏi có phải bọn họ có phương pháp sinh con nào kỳ diệu đem cho Ôn phu nhân uống hay không.
Vương thái y cơ hồ muốn hộc máu, cho dù có sinh con bằng phương pháp kỳ diệu cũng nên đi hỏi Ôn phu nhân chứ? Từ khi Thái Hậu đem kết quả chuẩn đoán của Ôn phu nhân truyền ra ngoài, nàng bởi vì sau khi bị thương nên không thể sinh con dưỡng cái, Ôn đại nhân đối với mấy người bọn họ trong Thái Y Viện hận muốn chết, nếu không phải người của Thái Y Viện đem chuyện này tiết lộ ra, đến Thái Hậu cũng không có khả năng biết việc này, cũng sẽ không có lời đồn đãi nháo đến dư luận xôn xao, càng không có chuyện Trấn Quốc Công cùng với con vợ cả duy nhất của ông trong tiệc mừng thọ năm mươi tuổi nháo một trận lớn.
Hiện tại không chỉ có Ôn đại nhân hận chết người của Thái Y Viện, ngay cả Trấn Quốc Công xưa nay luôn cứng nhắc quy củ cũng khó chịu với bọn họ, làm Thái Y Viện bọn họ gần đây hành sự đều phải cẩn thận vài phần. Cho nên dưới loại tình huống này, Ôn đại nhân sao có thể để bọn họ tiếp xúc với Ôn phu nhân, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng đưa phương pháp sinh con kỳ diệu cho Ôn phu nhân để nàng mang thai a!
Vương thái y mịt mờ mà hỏi lại các nàng ta, vì sao các nàng không tự mình đi gặp Ôn phu nhân hỏi? Rất nhanh, bọn họ liền tổng kết ra được những phu nhân có gia thế đó xưa nay luôn sống trong nhung lụa, cho nên các nàng xem thường xuất thân của Ôn phu nhân, sau đó lại biết được việc nàng không thể sinh dưỡng, càng thêm khinh thường. Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn ở trên cao nhìn xuống, hiện tại lại muốn các nàng ta tự hạ thấp mình đi hỏi cái người mà bấy lâu mình vẫn luôn xem thường sao? Mơ đi, cho nên quyết định đi lăn lộn các thái y, kiên quyết cho rằng nhất định là di thái y giúp đỡ.
Mà hiểu được loại tâm tính này của các nàng ta, các thái y thiếu chút nữa đã hộc máu, các ngươi không làm được là chuyện của các ngươi, chúng ta cũng không có nghĩa vụ bị các ngươi lăn lộn chứ?
Sau khi chống đỡ không được các thái y bất kể là nói bao nhiêu lần cũng không có người tin tưởng, chỉ có thể tìm đến chỗ Hồ thái y, nhờ ông đi xác nhận giúp ở chỗ của Ôn phu nhân vì sao lại đột nhiên mang thai, hỏi một chút có phải có phương pháp kỳ diệu nào hay không, tùy tiện tìm một lý do là được, chỉ cần có thể qua loa lấy lệ nói với những quý phu nhân như sói như hổ kia. Thái Y Viện không ai không biết quan hệ giữa Hồ thái y và Ôn Lương, ông vẫn nên tự mình đi xác nhận việc Ôn phu nhân mang thai, cho nên tìm ông xin giúp đỡ cũng không sai.
Lập tức Vương thái y liền bắt đầu quanh co lòng vòng mà hỏi, sau khi Hồ thái y nghe hiểu lời hắn nói, tức khắc trừng mắt mắng: "Các ngươi có ý gì, cháu dâu của ta mang thai, đó là phúc khí của nàng, chẳng lẽ các ngươi ước gì nàng cả đời không thể sinh dưỡng sao."
Chúng ta thật đúng là hy vọng nàng cả đời không thể sinh dưỡng, như vậy sẽ không làm cho toàn bộ người trong kinh thành bị oanh động, nháo đến mức chúng ta ba ngày hai bữa đều không được yên ổn.
Trong lòng Vương thái y chửi thầm, có đều lời này đương nhiên không thể nói ra, lập tức liên tục bồi tội, lại mặt dày tiếp tục hỏi. Hồ thái y bị phiền đến mức không chịu được nữa, nghĩ nghĩ, liền nói: "Ta nghe cháu dâu nói, lúc trước khi bọn họ ở Bình Tân, lão thái thái của Đàm gia đã cầm rất nhiều phương thuốc sinh con cổ truyền biến đổi đa dạng thành nhiều cái cho nàng uống, làm như vậy cũng là điều trị thân thể, cho nên nàng mới mang thai, hẳn là nhờ những phương thuốc cổ truyền đó đi." Sau đó lơ đãng nói: "Nghe nói khi bọn họ hồi kinh, Đàm gia lão thái thái có sai người đưa cho cháu dâu của ta một ít phương thuốc dưỡng sinh."
Sau khi Vương thái y nghe xong, đồng thời cũng cảm thấy kỳ tích là nằm trong những phương thuốc ấy, trong lòng lệ mặt rơi đầy mặt, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những quý phu nhân thích lăn lộn người rồi.
Cho nên nói, việc Như Thúy cô nương mang thai, không chỉ lăn lộn mấy người bên cạnh Ôn Lương, cũng lăn lộn một nửa bá tánh trong kinh thành, phạm vi liên lụy thật sự là rất rộng, chỉ tiếc người nào đó căn bản không biết gì, lúc này đang nhàn nhã ngồi ở nhà ăn trái cây gặm bánh táo đỏ đó.
Mà Như Thúy cô nương không chỉ lăn lộn những người bên ngoài, người của Trấn Quốc Công phủ cũng bị nàng lăn lộn một trận.
"Không phải nói nàng ta không thể sinh dưỡng sao?" Ôn Uyển buột miệng thốt ra, sau đó mang theo tâm tình rồi rắm hỏi: "Nương, không phải các người nói, tam tẩu giống như gà mái không thể đẻ trứng, không cần phải để ý sao?"
Sắc mặt của Trấn Quốc Công phu nhân là một mảnh xanh mét, cũng không biết là vì chán ghét việc con dâu thứ ba mang thai hay là vì nữ nhi nói thẳng như vậy, lập tức khó thở mà trách cứ một trận, sau đó gọi ma ma mang nàng trở về phòng mình, mới bắt đầu cùng con dâu cả thảo luận cái lợi cái hại trong chuyện này.
Tần thị không chỉ là chất nữ bên nhà mẹ đẻ của Trấn Quốc Công phu nhân, còn là người đồng minh cùng đứng chung trong một trận doanh, lúc này hai người đối với việc Như Thúy mang thai đều cảm thấy có chút phiền toái, nếu Ôn Lương không có con, đối với các nàng mà nói là tương đối có lợi, về sau Ôn Duẫn tranh quyền của Trấn Quốc Công phủ cũng giảm bớt chút trở ngại. Nhưng hiện nay, thê tử của Tam thiếu gia đã mang thai, cho dù lão Trấn Quốc Công có ồn ào lớn với nhi tử, cũng sẽ không từ bỏ đứa con trai thứ ba này.
Trấn Quốc Công phu nhân chỉ cần tưởng tượng ra phản ứng của trượng phu khi biết thê tử của con trai thứ ba mang thai, lập tức đầu đau vạn phần. Lúc ấy khi trượng phu lấy lại tinh thần từ trong vui mừng như điên, liền muốn đi thái sư phủ, vẫn là bà nhanh tay lẹ mắt mà giữ lại, hiện giờ đi tới đó làm gì, trọng lượng của trượng phu ở trong lòng của Ôn Lương tăng thêm sao? Không bằng làm cho hai cha con bọn họ gây ầm ĩ chiến tranh lạnh như mọi năm tương đối tốt hơn. Đương nhiên, Trấn Quốc Công phu nhân cũng phải tìm một cái lý do hợp lí, để trượng phu bỏ đi tính toán việc muốn đến Thái Sư phủ, nhưng kế tiếp, khi trượng phu kêu bà đem đồ trong nhà kho đưa qua Thái Sư phủ, bà rất bất bình, chiếu theo ý tứ của trượng phu, hầu hết những thứ tốt trong phủ đều đưa đến chỗ của con riêng, chẳng lẽ không nghĩ đến Uyển Uyển của bà sao? Còn có những thứ tử thứ nữ kia cũng phải chừa lại chút cho bọn họ chứ?
"Nương, con cũng nghĩ không ra, nữ nhân kia tại sao lại mang thai được chứ? Không phải là nàng không thể mang thai sao?" Tần thị buồn bực mà nói, "Nếu về sau nàng sinh được con trai, không phải nàng sẽ càng ngông cuồng hơn sao?" Nhớ tới Như Thúy lại dám mắng nàng ta là: "Gà mái chỉ có thể sinh được trứng không giống" liền hận đến mức muốn cào nát mặt nàng. Hiện tại trong lòng nàng ta đang ước gì về sau nàng cũng sinh được nữ nhi, sau đó đem lời nói kia trả lại cho nàng.
"Hừ, sinh con trai hay sinh con gái còn chưa biết đâu." Trấn Quốc Công phu nhân dùng móng tay cào mặt bàn, trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai con liền cho người đi truyền lời đến Tần gia, mau chóng đem Ngưng Vân đưa tới đây, nói ta muốn gặp nàng."
Tần thị có chút chần chờ, nói: "Nương, cha sẽ đồng ý sao? Người cũng biết, cha rất coi trọng đứa bé trong bụng Tam đệ muội kia." Nói đến đây, không khỏi có chút không cam lòng lại vừa tức vừa buồn bực, không khỏi nghĩ, nếu người gả cho Ôn Lương lúc trước là nàng ta thì tốt rồi, chỉ tiếc hắn vẫn luôn một mực ngây ngốc ở biên cảnh không chịu trở về, cuối cùng nàng ta chỉ có thể thu tâm, nghe theo an bài của cha mẹ, gả cho trưởng tử của Ôn gia là Ôn Duẫn.
"Tự nhiên sẽ đồng ý." Trấn Quốc Công phu nhân lạnh nhạt nói: "Thân thể của phụ nhân mang thai vốn mảnh mai quý trọng, chỉ cần không cẩn thận một chút thì bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh ra việc ngoài ý muốn, nên không thể không cẩn thận. Hơn nữa nghe Hồ thái y nói, vào ngày ba tháng ba đó nàng đã bị kinh sợ thiếu chút nữa là sinh non, hiện tại còn phải an thai. Chỉ cần nói rõ với lão gia, hiện tại thân thể của Hạ thị là quan trọng nhất, lại cần phải an thai, không có cách nào hầu hạ được Lương ca nhi, tin tưởng lão gia sẽ đồng ý thôi."
Nói đến việc này, Trấn Quốc Công phu nhân cũng có chút buồn bực. Lúc trước khi mấy người Ôn Lương vừa mới hồi kinh, hai phu thê mang theo nghĩa tử kia tới đây bái kiến, đương nhiên lại ầm ĩ một trận lớn, khi đó lão gia rõ ràng đã phân phó bà ta chú ý tìm mấy cô nương trong sạch hợp ý đưa qua đó săn sóc hầu hạ, mà thật ra là để sinh hài tử. Hiện nay biết Hạ thị kia đã mang thai, Trấn Quốc Công cũng không nói có muốn đưa qua hay không.
"Lần trước không phải tam đệ đã nói hắn không nạp thiếp sao?" Trong lòng Tần thị đầy phức tạp hỏi, hiện tại Ôn Lương đối đãi với thê tử của hắn rất tốt, tốt đến mức vì nàng mà không muốn nạp thiếp, lại nghĩ đến trong phòng của trượng phu Ôn Duẫn kia có mấy nữ nhân yêu mị, tức khắc trong lòng lại đau khổ một trận, cảm thấy nếu lúc trước là nàng ta gả cho Ôn Lương, hiện tại cuộc sống của nàng ta so với Hạ thị không có phẩm mạo kia còn tốt hơn nhiều.
"Không nạp thiếp còn phải xem ý tứ của cha mẹ. Đến lúc đó nói là ý của lão gia, bất Lương ca nhi cự tuyệt hay không cự tuyệt, đối với chúng ta đều có chỗ lợi." Nếu cự tuyệt, chứng minh trong lòng Ôn Lương có oán khí, tin chắc quan hệ của hai cha con sẽ càng thêm đóng băng, đây là cái mà bà hy vọng. Còn nếu không cự tuyệt, bà tin tưởng cháu gái bên nhà mẹ đẻ kia, thật là một người khiến người khác lo lắng, chờ sau khi nàng ta vào được Thái Sư phủ, lấy tính tình của nàng ta, phỏng chừng cuộc sống của Như Thúy sẽ không được tốt, vậy cũng đủ rồi.
"Được rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với người bên nhà mẹ đẻ đưa nàng tới đây."
*******************
Cho dù người bên người nghĩ như thế nào, cũng đều không ảnh hưởng đến người trong Ôn phủ.
Đám người Vệ Triều Ấp sau khi biết Như Thúy mang thai, cũng cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa là rớt cằm xuống, đặc biệt là khi bọn họ đang đi bộ trên đường, nghe thấy trên đường đều đang thảo luận về chuyện này, tức khắc có loại cảm giác rất hoang đường, từ khi nào mà đến chuyện của phụ nhân có thai mọi người trong kinh thành cũng thích lấy ra tranh cãi vậy? Chờ sau khi nghe được nội dung mà mọi người nghị luận sôi nổi, tức khắc mấy thiếu niên đều là vẻ mặt đờ đẫn.
Mặc dù rất không thể tưởng tượng được, nhưng các thiếu niên vẫn chuẩn bị lễ vật rất phong phú, tự mình đến Thái Sư phủ chúc mừng.
Khi tới Thái Sư phủ, lúc này Ôn Lương không có ở đây, Như Thúy bị nhóm nha hoàn giữ ở trong phòng an thai, trong sân chỉ có một tiểu hài tử vì đứng tấn mà đổ mồ hôi như mưa, nhìn thấy bọn họ đến chỉ đơn giản liếc mắt nhìn qua một cái, liền không để ý tới nữa.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
21 chương
187 chương
60 chương